Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Hiểu lầm

@hoainam
Bé ơi, mai anh có việc mất rồi:(

Để bữa khác anh đưa bé đi chơi nha:3

@tankhoa
Dạ

@hoainam
Ngủ sớm đi đừng thức khuya

Không nghe lời anh phạt bé đó🌝

@tankhoa
Rin ngủ ngon

@hoainam
Bé cũng ngủ ngon

Mơ thấy anh:3

Tấn Khoa chán nản nhìn dòng tin nhắn cuối cùng của anh. Em đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho buổi đi chơi vào ngày mai nhưng anh lại bận công việc đột xuất, trong lòng em cảm thấy hụt hẫng vô cùng...

"Rin là đồ đáng ghét, ngày mai anh mà xuất hiện trước mặt tôi thì đừng có trách!"

Em tức giận cầm chiếc gối ném về phía cửa. Đúng lúc ấy Bâng đi vào, anh cầm chiếc gối lên, tiến đến phía Khoa.

"Lại giở chứng nắng mưa sấm chớp gì đây?"

"Bánh ra chỗ khác đi."

Tấn Khoa rất muốn đi chơi, em đã từng mất ngủ một đêm nằm tưởng tượng về viễn cảnh cùng anh đi ăn, đi mua gấu bông. Ấy vậy mà anh lại thất hứa không chút thương tiếc...

"Bức bối gì cứ nói ra cho nhẹ lòng."

"Em muốn đi chơi, muốn đi chơi cơ..."

"Vậy thì ngày mai mình đi thôi có sao đâu?"

*Nhưng em không muốn đi với Bánh...*

_______________

Tấn Khoa cả đêm lăn lộn không ngủ được nên dậy từ rất sớm, em qua phòng của Lai Bâng đánh thức anh.

"Bánh ơi, dậy đi chơi với em."

Chuyện lạ gì đây? Thường ngày vẫn luôn là Bâng qua phòng Khoa khua chiêng gõ trống kêu em, vậy mà hôm nay lại sang phòng anh gọi. Bâng đang mơ ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc.

"Bánh, em chuẩn bị xong rồi, mau đưa em đi chơi, em muốn đi chơi luôn."

"Được rồi, đây đây."

_______________

"Bánh, Bánh, em muốn mua con gấu này." Em ôm khư khư lấy con gấu bông nâu, mang qua cho anh xem.

"Ở nhà đã có quá nhiều gấu bông rồi." Bâng ngán ngẩm nhìn những con gấu trên kệ.

"Thêm một con nữa không nhiều hơn đâu, đi mà..." Khoa ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh như một lời thỉnh cầu.

"Nhưng anh đã cầm ba con gấu rồi."

Em lặng lẽ cất chú gấu về lại kệ, khuôn mặt rũ xuống luyến tiếc nhìn lại.

"Thôi được rồi, một con cuối cùng..."

Lai Bâng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đang nhảy nhót như chú sóc. Đúng là tuổi học trò ngây thơ, anh vẫn thầm hy vọng nụ cười luôn nở trên môi em vì cuộc sống này đã đủ tệ bạc với cậu nhóc này rồi...

"Lai Bánh già rồi chậm chạp quá."

"Đợi đấy tên nghịch tử nhà ngươi."

Anh đuổi theo em khắp trung tâm thương mại, thân hình mảnh khảnh ấy một phần giúp em chạy rất nhanh rồi lạng lách qua lại thật khó để Bâng có thể đuổi kịp.

Đang hả hê vì trêu đùa ông anh thì bỗng dưng em dừng lại, con gấu bông trên tay rơi xuống dưới đất.

"Bắt được rồi nhá!"

Bâng lấy làm lạ, nhìn theo ánh mắt của Khoa. Em đang nhìn theo bóng lưng của hai người, họ khoác vai nhau đi dạo xung quanh.

Nhưng bóng lưng ấy rất quen... Là Hoài Nam. Anh đã nhắn tin với em bảo rằng có việc bận không thể đi chơi được... Hoá ra việc bận là đi chơi với người khác...

Thế nhưng bóng lưng ấy cũng rất quen với Bâng... Là Ngọc Quý. Bâng nhớ Quý, rất rất nhớ Quý, anh muốn lao đến thật nhanh ôm em vào lòng nhưng bên cạnh em lại là hắn- cái tên đáng ghét đã lừa em trai cậu.

Máu liều nhiều hơn máu não, Bâng lao đến túm lấy cổ áo của anh vung một nắm đấm thật mạnh, rồi nắm lấy tay của Quý kéo em về phía sau lưng mình.

"Thằng khốn, mày lừa em trai tao chưa đủ còn dám lừa cả người yêu tao."

Khoa thấy vậy em chạy thật nhanh về phía Nam nhẹ nhàng vuốt ve bên má đang đỏ dần.

"Rin có đau lắm không? Sao đỏ hết lên rồi? Rin đừng làm em sợ mà..."

Ngọc Quý bực mình với cái tên hành động không biết suy nghĩ đến hậu quả này, cậu vung khỏi bàn tay đang nắm chặt của Bâng, giáng một cú tát thẳng vào bên má phải.

"Làm gì vậy hả?" Quý tức giận quát tháo lên.

Lai Bâng oan ức nhìn em trai và Quý hỏi han Hoài Nam, còn cậu thì đứng đờ ra đó ôm má đỏ ửng vì phát tát của Quý. Có bất công với cậu quá không...?

_______________

"Hai người không ăn sao?" Khoa ngây ngô hỏi hai người con trai đang nhìn nhau chằm chằm, khuôn mặt tối sầm lại.

"Anh thấy mì tương đen hôm nay hơi ĐẮNG, nuốt không trôi..."

"Tok hôm nay rất CAY, không thể cho vào miệng dù chỉ một miếng..." Nam cũng chẳng kém cạnh mà phản bác lại cậu nhóc kém tuổi.

"Bánh ăn miếng thịt chiên xù này đi, ngon lắm đó!" Khoa gắp một miếng thịt lên đút vào miệng Bâng.

"Đúng là ngon nhưng nó ngon hơn khi Khoa đút cho anh ăn. Đúng chứ?" Bâng đắc chí nhìn người con trai lớn tuổi hơn.

"Tại sao em đút cho nó mà không đút cho anh?"

"Thì anh gắp ăn đi nè, có cụt tay đâu mà không gắp được?" Quý giải vây, đẩy đĩa thịt gần về phía Nam.

"Đúng rồi đó, có cụt tay đâu mà không gắp được." Bâng hùa theo Quý giọng nói đầy khiêu khích anh.

"Đây, để em gắp cho anh." Quý ngầm hiểu ý của anh trai, lấy đũa gắp một miếng thịt lên, một tay hứng ở phía dưới.

"Sao Quý không gắp cho tui?"

"Bộ què cụt hay gì? Có thân tự vận động."

_______________

Kết thúc bữa ăn, bốn người rời khỏi trung tâm thương mại, Bâng cố gắng để Quý và Khoa đi trước còn mình lùi xuống để đi ngang hàng với Nam. Bâng nắm chặt lấy vai của anh giữ lại.

"Nếu muốn tán tỉnh em trai tôi trước hết phải bước qua xác của tôi."

Hoài Nam cũng không vừa, anh đưa tay ra sau lưng Bâng vỗ thật mạnh.

"Tôi đâu có tán tỉnh em trai cậu, tự đổ đấy thôi, mà có cần bước qua xác cậu đâu?"

"Còn cậu, muốn tán tỉnh em trai tôi thì xuống nước dần đi, gặp chuyện gì anh đây còn giúp chứ không thì..."

"Rin và Bánh thân nhau thật ấy nhỉ? Tưởng đâu hai người yêu nhau."

Ngọc Quý phụt cười, Tấn Khoa có ngây thơ quá mức như vậy không?

"Nếu họ yêu nhau thật thì trái đất này sẽ nứt làm đôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro