Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Ốm

6h30, báo thức vang lên khắp căn phòng, Tấn Khoa với tay tìm kính, choáng váng mất một lúc mới có thể nhìn được màn hình điện thoại tắt đi. Cậu muốn lết ra khỏi giường nhưng mới nhích nhẹ hông, khuôn mặt cậu trở nên nhăn nhó, bụng dưới truyền lên cảm giác đau đớn.

Khuôn mặt Khoa bắt đầu đỏ bừng, hàng loạt kí ức đêm qua chạy ngang qua đầu cậu. Anh và cậu đêm qua đã nồng nhiệt như thế nào, dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống của anh, cặp mắt sắc lẹm nhắm thẳng vào người cậu và cách anh đưa cậu vào khoái cảm, sự sung sướng...

Nhưng bây giờ cậu đau đớn như vậy lại chẳng có ai bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ:
"Tên Hoài Nam đáng ghét... ức ức..."

Khoa khóc nấc lên, cậu cảm thấy tủi thân rồi "Lai Bánh...huhu... anh đâu rồi... ức"

Bâng lên phòng gọi em dậy như thường ngày, nhưng hôm nay anh bước vào lại thấy cậu em của mình đang vùi vào chăn khóc. Anh hoảng loạn chạy đến ôm em vào lòng.

"Khoa, em sao vậy?"

Khoa nhìn thấy Bâng giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, cậu khóc oà lên

"Huhu... Bánh ơi... huhu"

"Sao lại khóc, có anh đây rồi!"

Bâng ôm chặt em vào lòng mình, giọt nước mắt của Khoa làm anh bối rối.

"Sao người em nóng như thế này? Em sốt rồi"

Tại sao Khoa lại ốm đúng lúc này chứ? Bố mẹ vừa mới đi công tác tối qua còn Bâng sáng nay có một bài thi quan trọng không thể tự ý bỏ.

Anh nhớ đến Cá- cậu người yêu của em, đúng rồi còn thằng nhóc đó, nó có thể đến chăm Khoa giúp anh.

Tút... tút... tút....

"Alo?" Một giọng nói ngái ngủ cất lên

"Cá đúng chứ?"

"Không, nhầm số rồi."

Tút... tút... tút...

"Má cái thằng cha nào làm mất giấc ngủ của ông" Cá chửi thầm, anh dụi mắt nhìn màn hình điện thoại, cái tên 'Bé Khoa' hiện sáng đầu danh sách cuộc gọi đến.

Reng... reng... reng...

"Alo?"

"Alo, sao đấy Khoa ơi, anh xin lỗi."

"Là Bâng, không phải Khoa."

"À dạ, em chào anh."

"Không dám! Mà này, Khoa nó ốm mất rồi, mày nghỉ học một hôm chăm nó được không? Hôm nay anh thi không ở nhà được."

"Em không phiền đâu"

"Vậy qua nhanh đi để anh còn đi học"

Bỏ điện thoại của Khoa xuống bàn, anh tiến đến lại gần ôm em vào lòng an ủi

"Không sao, anh gọi Cá đến rồi."

"Hức... huhu... Bánh ơi..."

Bâng tiếp tục vỗ về Khoa, em dần dần chìm vào giấc ngủ...

"Khoa ơi!" Giọng của Cá vọng từ dưới phòng khách lên

"Đến rồi à? Khoa ngủ rồi, tí nữa tỉnh dậy thì cho ẻm ăn cháo dưới bếp, thuốc hạ sốt trong tủ bao giờ ăn xong lấy 2 viên, uống thuốc phải lấy nước ấm, nếu còn sốt thì lấy khăn đắp lên trán..."

Bâng dặn dò Cá từng li từng tí một, anh sợ tên nhóc này không thể chăm được em hẳn hoi lỡ may em sốt cao hơn phải nhập viện anh lo lắm!

"Em hiểu rồi, anh đi học vui vẻ!"

"Vui vui con khỉ, chăm cho hẳn hoi vào có mệnh hệ gì thì đừng trách tao."

Bâng trợn mắt lên đe doạ cậu nhóc trước mặt, anh không tin tưởng Cá chút nào nhưng chẳng còn sự lựa chọn nào khác đành phải chịu thôi...

Trong khi Bâng đang dặn dò Cá dưới nhà thì Khoa nằm trên phòng nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng, em rơi vào cơn mê sảng...

Sau cuộc trò chuyện cùng Bâng, Cá lên phòng của Khoa, anh thấy em nằm trên giường nghiêng người, co đầu gối lên. Anh tiến đến tháo cặp kính của em ra, tay rờ vào trán kiểm tra nhiệt độ, rất nóng hình như là sốt cao hơn rồi. Cá vào trong phòng tắm lấy một chậu nước nhỏ thấm vào khăn vắt kiệt rồi đắp lên trán Khoa.

"Rin, anh đây rồi." Khoa khẽ cất lên, cậu thấy chàng trai của mình đến rồi, người cậu mong chờ từ nãy giờ.

"Rin là thằng nào?" Cá nghĩ thầm trong đầu

Khoa lúc này khóc oà lên "Huhu... Rin là đồ tồi mà... ức... Rin bỏ bé một mình..."

Cá/Rin: "Ngoan ngoan, đừng khóc nữa, anh đây rồi."

Cá dỗi em nhưng trong đầu cậu là vô số câu hỏi về người tên 'Rin' mà Khoa nhắc đến. Anh ta là ai mà có thể khiến một cậu nhóc nghiêm túc không bao giờ quan tâm đến tình yêu lại mềm lòng đến thế.

"Em muốn Rin ôm..."

Cá đành chiều Khoa, ôm em vào lòng vỗ vỗ nhẹ vào vai, anh đăm đăm nghĩ về với những câu nói của Khoa... nhưng rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ...

_______________

Khoa tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, cậu quơ tay tìm kính nhưng lại chạm vào khuôn ngực của ai đó. Khoa rụt tay lại, cậu muốn đi xuống giường nhưng bụng dưới còn rất đau chẳng thể nhúc nhích dù là một chút.

"Khoa dậy rồi hả?"

"Anh... sao anh lại ở đây?"

"Bâng gọi anh đến chăm em, em đang bị sốt đó, cứ nằm yên trên giường đi, cần gì thì gọi anh."

"Đợi anh xuống lấy cháo nhé!"
Cá nhanh nhanh chóng chóng xuống bếp lấy lên một tô cháo, bây giờ cũng khá muộn rồi nếu ăn muộn hơn chút nữa trưa nay em không ăn được gì, ông anh Bâng kia sẽ bóp cổ cậu chết mất.

"Khoa ơi, ngồi dậy ăn cháo nè!"

Cá đặt bát cháo lên bàn, anh kê chiếc gối lên cho Khoa ngồi tựa vào.

"Anh Cá này!"

"Hả? Sao vậy?"

"Làm phiền anh rồi."

"Có gì đâu mà phiền. Nào há miệng... aaa"

"Em không phải trẻ con đâu đấy."
Nói như thế nhưng Khoa vẫn há miệng ăn từng muỗng cháo Cá đút, chẳng mấy chốc mà bát cháo đã hết.

"Ngoan quá trời, để anh lấy thuốc cho em uống nhé!"

Khoa nhăn mặt, trên đời em ghét nhất là uống thuốc, em luôn thắc mắc tại sao con người lại phát minh ra thứ kinh tởm như vậy chứ?

"Thuốc đây, nước ấm đây em uống đi!"

"Em không uống được không?"

"Em mà không uống sẽ không khỏi bệnh đâu đó, ráng ráng chút."

"Nhưng thuốc đắng lắm, em ghét thuốc."

"Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng. À không, ý anh là em mau uống đi..."

Khoa khó hiểu người con trai trước mặt nhưng cũng nhanh chóng cho viên thuốc vào miệng.

"Khoa này, em có ổn không?"

Cậu khó hiểu với câu hỏi của Cá: "Tất nhiên là không, em đang ốm mà?"

Cá lưỡng lự mất một lúc, anh đang đấu tranh tâm lí liệu có nên hỏi em hay không nhưng rồi Cá vẫn quyết định hỏi:

"Không có, ý anh không phải vậy. Chỉ là anh thấy lúc em mê sảng có nhắc đến một người tên 'Rin' anh chỉ tò mò chút thôi..."

"Anh nghe thấy em nói vậy sao?"

"Ừm, lúc anh đắp khăn lên trán cho em, em cứ gọi anh là Rin rồi còn đòi anh ôm em nữa..."

Khoa hoảng rồi, em không tin vào tai mình, em đang làm lộ mất bí mật với Cá rồi sao?

"Anh hỏi Khoa nhé?"

"Vâng, anh hỏi đi."

"Anh biết chúng ta chỉ đang đóng giả làm người yêu nhưng em nghĩ sao về một mối quan hệ nghiêm túc với anh...?

Khoa không tin vào tai mình, Cá đang bày tỏ với cậu, muốn cậu làm người yêu anh?

"Anh sẽ cho em thời gian mà..."

"Nhưng em chỉ coi anh như là một người bạn..." Khoa lúng túng trả lời lại Cá

"Có phải em sợ anh sẽ trêu đùa tình cảm của em giống những cô gái khác đúng không?"

"Không có, không có..."

"Khoa ơi...!! Anh về rồi đây!!"

Giọng nói của Bâng làm cắt ngang cuộc trò chuyện đầy khó xử này.

"Anh về rồi ạ? Vậy em xin phép..."

Bâng khó hiểu nhìn theo bóng lưng Cá, lại quay qua nhìn cậu em mình đang ngồi đờ đẫn suy nghĩ gì đó. Bâng lẩm bẩm:
"Bọn yêu nhau khó hiểu vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro