Người Cha Thứ Ba
Dịch bởi Tran Pham Gia Khanh | https://redditvn.com/user/100006818466908
----------
Tên tôi là Matt và tuổi thơ của tôi không hề bình thường. Tôi không tìm được bất kì từ ngữ nào để miêu tả nó. Một sự kiện cực kì khó hiểu đã xảy ra với gia đình tôi. Nhưng tôi sẽ cố hết sức để giải thích nó cho các bạn về năm năm ấy. Năm năm kinh hoàng của cuộc đời tôi. Năm năm chìm trong sợ hãi của chúng tôi. Năm năm chẳng thể lấy lại của chúng tôi.
Bố của tôi, Spence, không phải tuýp đàn ông mạnh mẽ cho lắm, cả về hình thể lẫn tinh thần. Ông là kiểu người cha sẽ để cho mẹ của chúng tôi thay mặt cho cả hai quyết định mọi việc. Ông không phải là loại người yếu đuối, nhưng thường thì ông sẽ chấp nhận sống theo dòng chảy của số phận thay vì cố gắng thay đổi nó. Bố tôi là một người đàn ông chăm chỉ và cực kì biết chăm lo cho con cái và gia đình. Ông không bao giờ để chúng tôi phải thiếu thốn điều gì, luôn là người thầm lặng vun đắp nên sự vững chãi cho gia đình chúng tôi.
Mẹ của tôi, Megan, là trụ cột của gia đình. Bà ấy rất phóng khoáng, hay nói, tự tin, và cực kì tận tâm với chúng tôi. Bà ấy yêu sự rụt rè của bố tôi, và ngay từ bé tôi đã có thể thấy được sợi dây kết nối vô cùng bền chặt giữa hai bọn họ.
Em gái của tôi, Stephanie, nhỏ hơn tôi một tuổi. Cô ấy luôn dành cho tôi sự ngưỡng mộ và bố luôn bảo tôi rằng sau này lớn tôi sẽ phải có trách nhiệm chăm sóc cho em gái của mình. Chúng tôi luôn khăng khít, và dù nhiều khi tôi cố tỏ ra nghiêm khắc cho đúng với nghĩa vụ của một người anh trai, tôi rất yêu em gái mình.
Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi nằm ở một vùng ngoại ô dành cho các gia đình tầm trung. Bố tôi làm cho một công ti có tiếng từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, trong khi đó mẹ tôi có một lớp dạy yoga được tổ chức ngay tại nhà. Đó là một cuộc sống ổn định, yên ấm, và có tổ chức. Tất cả mọi thứ đều được bàn bạc, cân nhắc, và thực hiện dựa trên ý kiến của cả nhà. Đó là một gia đình tuyệt vời cho bất kì đứa trẻ nào để trưởng thành.
Nhưng đó là trước khi hắn ta xuất hiện.
Đó là trước sự kiện Người Cha Thứ Ba.
_____________________________________________________________________
Tháng Bảy, 1989
Tôi đang ngồi trên bàn ăn, chờ đợi ông bố của tôi nấu xong bữa tối. Tối nay tới phiên bố đảm nhiệm vụ nấu nướng và cái bụng tôi đang sôi ùng ục lên vì món gà hầm hương thảo của ổng. Em gái tôi, Stephanie, đang nằm ườn ra sàn phòng khách tô màu. Từng đợt tóc chảy dài trên vai như những cơn sóng biển dài và vàng óng ả, em ý ngẩng lên nhìn tôi, cười tít cả mắt. Em giơ tôi xem bức tranh em đang vẽ dở và tôi gật đầu, một cách cực kì không ấn tượng.
Em hừ tôi một cái rồi lại cặm cụi tiếp tục công việc đang dang dở. Mẹ tôi bước vào bếp, vén mái tóc đen nhánh còn chưa ráo nước ra sau tai, như mọi khi, để lộ khuôn mặt đầy hứng khởi của bà sau khi tắm.
"Mọi người về hết chưa em?" Bố tôi đang đứng cạnh cái lò hỏi mẹ.
Mẹ tôi gật đầu, "Đúng vậy Spence ạ, căn nhà lại là của chúng ta rồi. Dạy yoga ở hầm nhà mình đúng là một ý tưởng hay, thích lắm nhé. Tui mừng là mình đã có thể sửa xong nó sau mùa đông vừa rồi. Mấy bà khách của tui cũng vui ra mặt. Dạo này ngoài trời nóng dã man mà."
"Mẹ ơi mẹ ngồi xuống đi được không ạ để mình còn ăn nữa." tôi van xin bà từ chỗ ngồi của tôi. Mẹ tôi quay lại và cười trêu tôi.
"Hỡi Matt, cậu bé sáu tuổi háu ăn nhất cái vịnh Mississippi. Sao con không bảo bố con nhanh lên ý, hôm nay ổng nấu mà!"
Tôi gục đầu lên bàn, "Bốốốốốốốốốốốố, con đói chết mấttt."
Stephanie ngẩng lên khỏi cuốn tô màu, "Matt, đừng điên khùng nữa."
"Em điên khùng thì có." tôi lẩm bẩm, không thèm ngẩng lên.
"Nu-UHHH!" Em ý nói, thè lưỡi ra với tôi.
"Xong rồi đây, xong rồi đây," bố tôi nói, quay ra từ phía cái lò. Trên tay của ông là đĩa gà nóng hổi, vàng suộm và thơm phức.
"Lại đây ngồi đi Steph, đồ ăn sẵn sàng rồi!" tôi ra lệnh cho con bé, từng thớ thịt ngầy ngậy nước sốt đặc quánh khiến tôi chảy cả nước miếng.
Đúng lúc em tôi vừa ngồi dậy, mẹ tôi đang ngồi xuống bên cạnh tôi, tất cả chúng tôi như bất động bởi tiếng gõ cửa. Mẹ tôi và bố tôi nhìn nhau khó hiểu. Bố tôi đặt đĩa gà xuống bàn và bảo chúng tôi hãy đợi một chút.
Tôi vừa rên rỉ vừa nhìn ông đi ra mở cửa. Ông nhìn qua lỗ khoá và tôi thấy ông hiện rõ sự căng thẳng, cả cơ thể ông đứng im như một pho tượng.
"Spence, ai thế?" mẹ tôi hỏi vọng ra.
Bố tôi từ từ quay lại phía chúng tôi, mặt cắt không còn một giọt máu. Đôi mắt ông giãn to ra và tôi thấy nỗi sợ đang tràn ngập hai con ngươi của ông. Ông liếm môi và trừng mắt nhìn tôi và Stephanie.
"Spence!" mẹ tôi nhấn giọng, gương mặt bà biến sắc bởi sự lo lắng.
"Không... chuyện này không thể lặp lại... không phải chứ," tôi nghe thấy bố tôi thầm thì, cắm ánh mắt xuống sàn nhà.
Cánh cửa lại rung lên một tràng gõ cửa nữa vang vọng khắp căn nhà.
Mẹ tôi đứng dậy, giọng bà vỡ ra bởi sự sợ hãi, "Spence ai vậy? Có chuyện gì vậy?"
"Tôi thật sự xin lỗi," bố tôi lẩm bẩm, ôm lấy bụng, khuôn mặt ông trắng bệch như một tờ giấy, "Tôi phải cho hắn ta vào."
Trước khi bất kì ai kịp nói điều gì, bố tôi quay lại và mở cửa. Ánh mặt trời của hoàng hôn làm tôi mờ mắt và tôi phải nheo mắt để nhìn cho rõ vị khách bất ngờ này là ai.
"Xin chào! Tôi là Tommy Taffy! Thật tuyệt khi được gặp lại cậu Spence!"
Tôi thấy bố tôi từ từ lùi lại khỏi cánh cửa mở. Một người đàn ông bước vào nhà chúng tôi và cánh cửa đóng lại đằng sau ông ý.
Tâm hồn trẻ thơ của tôi cố gắng lí giải thứ mà tôi đang nhìn thấy, và dù đang còn bé, tôi biết có gì đó không ổn đối với vị khách lạ này.
Ông ta cao tầm mét tám và có một bộ tóc vàng được cắt sát quanh theo cái xoắn trên đỉnh đầu. Ông ta mặc một chiếc quần kaki ngắn và một cái áo ngắn tay có viết chữ "HI!" theo kiểu hoạt hình ở giữa ngực.
Nhưng đó không phải là thứ thu hút ánh nhìn của tôi. Đó là làn da của ổng... nó không hề có lỗ chân lông, hoàn toàn mịn màng, nhẵn nhụi nhìn như thể nhựa dẻo. Mặt ông ta là một mảng màu hồng nhạt, miệng của ông ta nở một nụ cười rạng rỡ tới gần sát tai để lộ hai hàng răng trắng... nhưng chúng không phải là răng. Nó là một dãy trắng phau và liền mạch, như kiểu ông ta đang mang miếng bảo vệ răng vậy. Mũi của ông ta chỉ gồ lên một tẹo so với mặt, như một con búp bê, với hai lỗ mũi nhỏ.
Và mắt của ông ta...
Đôi mắt của ông ta là hai khoảng xanh lấp lánh, rọi thẳng vào chúng tôi từ khuôn mặt hoàn hảo một cách kì quái ấy. Chúng mở to, như thể ông ý đang bất ngờ vậy, và nó lướt quanh phòng để rồi dừng lại ở phía chúng tôi một cách cực kì nhanh và có chút rợn người.
Ông nở một nụ cười lớn, và vẫy cái tay nhẵn nhụi chào chúng tôi, "Xin chào! Tôi là Tommy Taffy! Rất vui được gặp mọi người!"
Tôi để ý rằng ông ta không có móng tay hay vùng da nào khác màu. Không nếp nhăn hay vết bầm tím, không gì cả. Ông ta giống như một con búp bê sống cỡ người thật.
"Spence," mẹ tôi run lên, có vẻ bà nhận ra người đàn ông này là ai.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Megan," bố tôi nói, giọng run rẩy, "Hãy tỏ ra lịch sự với vị khách mới của chúng ta, nhé?"
Người đàn ông kia, Tommy, nghiêng đầu về phía bố tôi, "Hehehehehe."
Bố tôi lùi lại một bước, giơ hai tay lên, "Y-Ý tôi à người bạn mới của chúng ta!"
Nụ cười lạnh người vẫn hiện rõ trên khuôn mặt như được đúc của Tommy, "Hehehehehe." Chẳng hề có sự hài hước nào trong giọng cười đó. Nó nghe như ông ý đang hắng giọng hoặc đang bắt chước một điệu cười khúc khích tệ hại. Nó quá rõ ràng, mỗi âm tiết nghe quá riêng biệt.
Bố tôi cố nặn một nụ cười đầy gượng gạo, "Y-Ý tôi..." Ông nhìn mẹ tôi như thể đang van nài một sự trợ giúp, nhưng cơ thể của bà đã bị nỗi sợ xâm chiếm hoàn toàn không thể cử động nổi.
"Ý tôi là: Hãy gặp người cha mới của các con, hai đứa!"
Stephanie, đang đứng cạnh mẹ, phụng phịu, "Ông ta không phải bố của chúng con, là bố đó. Và tại sao ổng nhìn lạ vậy ạ!?"
"Stephanie!" mẹ tôi kêu lên, bám lấy vai em gái tôi.
Tommy cười lớn và tiến tới cúi xuống nhìn Stephanie, "Chẳng phải nói xấu người khác về ngoại hình của họ là không nên sao?"
Em gái tôi cúi gằm xuống, đỏ mặt.
Tommy vuốt tóc em ý, "Không sao! Bình tĩnh nào, cô bé! Chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn thôi! Ta sẽ giúp ba má các cháu nuôi dạy các cháu khôn lớn! Làm ba làm má là một công việc lớn lao đó! Đôi khi, ba má cần ai đó giúp đỡ!"
Tommy quay về phía bố mẹ tôi, nụ cười cứng đờ ấy giãn ra trên mặt ông ta, "Tôi đã từng giúp ba và má của họ nuôi dạy họ khôn lớn! Phải vậy không Spence? Megan?"
Mẹ kéo em Stephanie ra xa trong khi bố tôi gật đầu đầy lo lắng.
"Đ-Đúng vậy đó các con, ông ấy đã làm vậy!"
Tommy cười và nhìn sang tôi. Tôi vẫn đang ngồi trên bàn ăn, cố hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi không biết người đàn ông kì quái này từ đâu chui ra hay ông ý muốn gì. Những gì ông ta đang nói chẳng có nghĩa gì cả, nhưng bố mẹ tôi có vẻ biết ông ta, nên tôi không nói gì.
"Và cháu chắc hẳn là Matt," Tommy nói, đi về phía tôi.
Tôi không nhìn ông ta, cố dán mắt vào cái đĩa trống trơn. Tôi đột nhiên không thấy đói nữa. Tôi có cảm thấy ông ta đứng bên cạnh mình, sự xuất hiện của ông ta xâm chiếm suy nghĩ tôi. Tôi liếm môi và cảm giác lồng ngực chỉ muốn nổ tung. Tôi không thích sự xâm phạm này. Có điều gì đó ở ông ta rất nguy hiểm.
Tommy đi ra sau tôi, cười khúc khích, hai bàn tay trượt lên hai vai tôi, "Ồ có vẻ chúng ta có một cậu bé ngại ngùng ở đây. Không sao cả. Tôi sẽ giúp cậu bé một chút," ông ta nói với bố mẹ tôi. Các ngón tay của ông ta dần ấn mạnh vào da tôi và tôi nhăn mặt, nhưng tôi im miệng.
"Đừng động vào nó," mẹ tôi rít lên, mắt mở to.
Tommy ngước lên nhìn bà, miệng giãn ra, "Hehehehehe."
Bố tôi giang tay ra, cảnh báo, "Ưm, đừng căng vậy, Megan!"
Tommy tiếp tục nhìn mẹ tôi chằm chằm, và bà nhìn xuống.
"Chú sẽ ở lại ăn tối chứ?" Stephanie bỗng nhiên hỏi, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh khó thở.
Người đàn ông búp bề kì dị buông tay khỏi vai tôi, một tay vuốt từ má tôi lên tóc, "Ồ có chứ. Ta sẽ ở đây lâu đấy."
____________________________________________________________________
Và đó là cách mà Tommy Taffy bước vào cuộc sống của chúng tôi. Sáu tuổi, tôi không biết gì hơn ngoài cực kì tò mò. Mặc dù bố mẹ tôi tỏ ra bất ổn với sự xuất hiện của ổng, họ luôn bảo chúng tôi cứ yên tâm và điều đó làm tan biến mọi sự nghi ngờ của tôi. Từng ngày rồi từng tuần trôi qua, tôi dần quen với sự có mặt của Tommy. Nỗi sợ ban đầu dần chuyển thành sự cảnh giác cao độ.
Tôi nhanh chóng học được rằng Tommy không thích người lạ. Mỗi khi mẹ tôi có lớp yoga, Tommy kéo mẹ tôi vào một góc phòng và thì thầm vào tai bà. Tôi chứng kiến mọi chuyện trong im lặng. Tôi thường thấy khuôn mặt mẹ tái đi và rồi bà gật đầu, nói thầm lại những câu thể hiện sự đảm bảo. Sau đó Tommy sẽ quay đi, vẫn là nụ cười vô hồn ấy, và đi lên nhà cho tới khi lớp học kết thúc.
Bố mẹ tôi dặn hai anh em tôi không được nhắc tới Tommy với bạn bè. Lúc không ở nhà, Tommy không còn là một phần của cuộc sống chúng tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng cả tôi và em gái tôi đều nghe và làm theo.
Một điều nữa tôi để ý được là Tommy không bao giờ ăn. Ông ta có ngồi cùng chúng tôi, nhưng không bao giờ động vào một miếng. Stephanie từng hỏi ông ta có bao giờ đói không, Tommy chỉ nhìn Stephenie cười lặng lẽ và xoa đâu em ý.
Mỗi tôi ông ta đều họp gia đình chúng tôi lại trong phòng khách và cho chúng tôi một bài giảng về cách trở thành một người tốt. Bố mẹ tôi không bao giờ hé một lời trong lúc này, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh chúng tôi, gật đầu. Tommy dặn chúng tôi không được nói xấu người khác, phải yêu thương bạn bè và cả kẻ thù, và luôn luôn giúp đỡ những người cần giúp. Ông ta nói rằng đó là lí do ông ta ở đây với chúng tôi. Để giúp bố mẹ tôi nuôi dạy chúng tôi khôn lớn. Rằng chúng tôi hãy nói với ông ý nếu chẳng may có bất kì vấn đề gì ở trường hay mỗi khi cần lời khuyên về các vấn đề trong cuộc sống.
Mọi chuyện diễn ra như vậy trong khoảng một tháng.
Và đó là lúc mẹ tôi không thể chịu được nữa.
_____________________________________________________________________
Tháng Tám, 1989
Bố vừa đi làm về và tôi đang ngồi trong bếp làm bài tập về nhà. Mẹ đang chuẩn bị bữa tối và Stephanie thì đang tập luyện cho vở diễn sắp tới ở trường. Em ý sẽ đóng vai một vũ nữ ba lê và có ba tuần để học động tác xoay bằng một chân. Mặc dù đã luyện tập rất nỗ lực, nhưng em vẫn chưa thể thành thạo được. Con bé còn nhỏ nên chỉ sau vài ngày, Stephenie bắt đầu trở nên bực bội.
Đó là lúc Tommy quyết định giúp con bé.
Đang ngồi trên tràng kỉ và ngắm nhìn em tôi tập nhảy, đột nhiên ông ta đứng bật dậy ngay sau lưng em ý, nhẹ nhàng đặt hai bàn tay lên vai con bé.
"Để ta giúp nào, cô bé," ông ta thỏ thẻ, giọng nói đầy phấn khởi. Mẹ tôi quay phắt ra từ chỗ lò nướng và nhìn bà cực kì căng thẳng. Bà ấy không thích Tommy động vào chúng tôi. Bà siết chặt chiếc thìa gỗ trong tay, chặt tới nỗi các khớp đầu ngón tay hoá trắng hết cả, vừa nhìn Tommy ôm gọn Stephenie bé bỏng vào trong lòng. Ông ta nắm nhẹ lấy tay và eo của con bé từ phía sau rồi hướng dẫn từng động tác một, chầm chậm kề sát gò má lên khuôn mặt của em gái tôi.
"Tommy, để con bé tự đi," mẹ tôi nói, giọng bà run lên.
Tommy không thèm liếc lấy bà ấy một cái, tiếp tục di chuyển nhịp nhàng cùng con bé. Bố tôi vừa tắm xong, tôi có thể nghe thấy ông ấy đang đi cầu thang xuống nhà.
Tommy xoay tròn em gái tôi và lần đầu tiên, con bé đã thực hiện thành công động tác ấy, đôi chân nhỏ xíu quay cơ thể con bé theo một đường tròn hoàn hảo. Tommy vỗ tay và từ từ cúi xuống và đặt một nụ hôn lên má Stephanie.
"Bé giỏi lắm!"
"Đừng có LÀM VẬY!" mẹ tôi gào lên, đánh rơi chiếc thìa, mặt cắt không một giọt máu. Tôi co ro trên chiếc ghế ở bàn ăn, cổ họng nghẹn lại. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại bực tới vậy. Ông ta chỉ giúp con bé thôi mà.
Tôi cũng biết, từ sâu thẳm trong lòng, rằng quát tháo thành viên mới trong gia đình là một việc xấu. Bản năng của một đứa trẻ đã mách bảo tôi vậy, một lời cảnh báo mập mờ phủ kín đầu óc tôi.
Tommy đứng đó, cười hềnh hệch, "Hehehehehehe."
Bố tôi lúc này đã đứng ở chân cầu thang, bất động, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Megan, có chuyện gì vậy?" ông hỏi.
Đôi mắt mẹ tôi vẫn găm thẳng vào Tommy, "Spence, em không thể tiếp tục sống thế này được nữa. Em không thể tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì nữa. Chúng ta đều biết con quái vật này là thứ gì. Chúng ta đều biết hắn đã gây ra điều gì cho thị trấn của chúng ta trước đây. Em muốn hắn cút khỏi nhà chúng ta."
Bố tôi trợn tròn mắt, nỗi hoảng loạn hiện rõ trên gương mắt ông, "Megan!" ông liếm môi, mắt đảo quanh tất thảy mọi người. "Đừng bất lịch sự vậy chứ! Tommy đã giúp chúng ta rất nhiều mà!"
Mẹ tôi nghiến răng, "Dừng làm trò đi. Làm ơn hãy dừng diễn kịch rằng chúng ta muốn hắn ở đây đi. Em không thể chứng kiến điều điên rồ này nữa. Em muốn hắn CÚT KHỎI ĐÂY!"
Chầm chậm, Tommy lướt nhẹ từng bước vào căn bếp và đứng ngay trước mặt mẹ tôi. Ông ta nhìn xuống bà bằng đôi mắt xanh biếc hoàn mĩ toả sáng như một cặp trăng pha lê.
Giọng ông ta như một dải lụa lạnh buốt, "Megan, cô có thể đi cùng tôi xuống hầm một lát không? Tôi có mấy thứ cần trao đổi riêng với cô."
Mẹ tôi đi giật lùi, "Tránh xa tao ra. Tránh xa gia đình tao ra! Mày không được chào đón ở đây nữa!" bà ấy quay ra nhìn bố tôi bằng sự cầu cứu tới nao lòng, "Spence, LÀM GÌ ĐI!"
Bố tôi giơ tay lên đầy bất lực. Tôi có thể thấy ông ấy đang vô cùng hoảng sợ. Stephanie đứng nhìn mọi chuyện từ phòng khách, môi con bé run lên không ngừng, nước mắt lưng trừng. Tôi chợt muốn chạy tới ôm con bé vào lòng nhưng cơ thể tôi đã dính chặt vào ghế từ lúc nào.
"Đi nào Megan, sẽ nhanh thôi."
"Mẹ thằng chó," mẹ tôi gầm lên. Ngực tôi thắt lại, trái tim nặng trĩu tưởng như ngừng đập. Tôi chưa từng nghe thấy mẹ chửi thề bao giờ và nó làm tôi sợ hãi vô cùng.
Đột nhiên, Tommy tóm lấy gáy mẹ toi, vẫn là nụ cười vô hồn ấy, và lôi cổ mẹ tôi ra phía cửa hầm.
"Spence DỪNG HẮN LẠI! CỨU EM VỚI!" mẹ tôi hét lên, cố vùng vẫy trong bất lực trước bàn tay rắn như đá của Tommy.
Tommy ném cho bố tôi một cái nhìn sắc cho dao cạo khiến ông chết đứng tại chỗ.
"A-Anh xin lỗi Megan... ch-chúng ta phải làm theo những gì hắn nói!" ông oà lên khóc. Stephanie cũng khóc, úp hai tay lên mặt, nước mắt chảy giàn giụa hai bên má. Tôi choáng váng tới phát nôn khi thấy Tommy mở cửa và lôi mẹ tôi vào sâu trong bóng tối.
Cánh cửa đóng sầm ngay sau họ.
Mọi thứ yên lặng trong vài phút... và rồi tiếng thét vang lên.
Tôi chưa từng nghe thấy mẹ thét lên như vậy... và âm thanh ấy xé nát tâm hồn tôi. Bố tôi lao vào bếp ôm tôi lên bằng một tay rồi chạy ra nhấc Stephanie lên bằng tay còn lại. Ông đưa chúng tôi lên phòng ngủ của ông rồi thả chúng tôi lên giường. Chúng tôi ngồi im như vậy hàng tiếng đồng hồ, không ai trong chúng tôi nói một lời nào.
Mẹ tôi tiếp tục gào thét.
Cuối cùng, rất lâu sau khi hoàng hôn đã tắt, chúng tôi nghe thấy tiếng cửa hầm bật mở.
"Tối nay mẹ sẽ ngủ ở dưới hầm nha!" Tommy nói vọng lên.
_____________________________________________________________________
Tháng Ba, 1991
Hai năm trôi qua. Sau cái đêm đó, mẹ tôi không còn bao giờ phản kháng hay cãi lại Tommy nữa. Khi bà bước ra khỏi căn hầm vào sáng ngày hôm sau ấy, tôi đã nghĩ mẹ sẽ bị bầm tím và máu me khắp người. Nhưng không, tôi không hề thấy bất kì dấu hiệu nào của sự tra tấn.
Tôi còn quá nhỏ để hiểu được chuyện gì đã xảy ra, tại sao mẹ tôi giờ đây phải cần tới một cái nạng để đi lại trong suốt phần đời còn lại của bà. Bà ấy không nói một lời nói với bố tôi trong suốt một tháng. Tôi thấy bố đã khóc rất nhiều trong suốt hai năm ấy. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình, nhưng tôi biết cách im lặng và tuân theo những quy định.
Hãy nghe lời Tommy. Đừng kể về Tommy với bất kì ai khác.
Mọi thứ trôi qua êm đềm trong suốt hai năm đó. Tommy tiếp tục giảng về đạo lí cuộc sống hằng tôi và trở thành một phần của gia đình tôi. Không ai ngoài chúng tôi biết về sự tồn tại của Tommy. Ông ta là bí mật của chúng tôi, là bóng ma đè nén sự tự do của chúng tôi. Tôi đã học được cách cười nói khi có Tommy ở quanh, em gái tôi cũng vậy. Nếu ông ta thấy chúng tôi vui vẻ, ông ta sẽ tỏ ra thoải mái hơn.
Nhưng tối hôm đó mẹ tôi đã thách thức ông ta... điều đó làm thay đổi mọi thứ. Cứ vài tháng, Tommy lại có cách để thể hiện sự uy quyền của hắn trong cái gia đình này. Hắn sẽ thử thách bố mẹ tôi, đẩy bố mẹ tôi tới tận cùng của sự kiên nhẫn và chịu đựng.
Hầu hết mọi lúc, bố và mẹ tôi sẽ cố gắng chấp nhận chơi theo mọi trò đấu trí mà hắn nghĩ ra. Hầu hết mọi lúc hắn sẽ làm hoặc nói gì đó với Stephanie và tôi. Nó luôn khiến tôi cảm thấy khó chịu. Đôi khi hắn sẽ để chúng tôi ngồi lên đùi hắn trong khi hắn vuốt tóc chúng tôi. Đôi khi hắn sẽ hát cho em gái tôi nghe những bài hát kì quặc về tình yêu. Đôi khi hắn sẽ bắt chúng tôi tắm chung với nhau để hắn đứng ngắm.
Tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ trong những lúc ấy. Stephanie còn bé nên con bé không mấy bận tâm như tôi. Tôi luôn cảm thấy khó chịu và tôi sẽ nhìn theo bố mẹ để xin sự chỉ dẫn từ họ. Họ thường chỉ gật đầu trong im lặng đầy đau khổ và tôi lại tiếp tục thực hiện theo mọi điều chúng tôi bị bắt phải thực hiện.
Đầu năm 1991, điều tệ hại tiếp theo xảy đến với gia đình tôi.
Tommy lại đẩy tất cả tới giới hạn lần nữa.
Tôi giụi mắt cho bớt cơn buồn ngủ và nhìn lên cái đồng hồ hình ô tô trên tường. Kim giờ chỉ hai giờ sáng. Tôi có thể nghe được có tiếng gì đó ngoài phòng tôi. Nghe như ai đó đang khóc.
Tommy đâu rồi?
Tôi kiểm tra mọi góc tối trong phòng để đảm bảo rằng hắn đang không ở trong phòng, ngắm nhìn tôi ngủ. Khi đã chắc rằng hắn không ở đây, tôi kéo chăn ra và trượt khỏi giường. Tôi mò ra cửa và đưa mắt nhìn vào bóng tối.
Tôi có thể thấy một cái bóng đang ngồi ngay trước cửa phòng em gái tôi. Là một người. Tôi nheo mắt trong màn đêm và nhận ra đó là bố của tôi đang úp mặt vào hai lòng bàn tay. Ông ấy đang khóc, lưng tựa vào tường.
"Bố ạ?" tôi thì thầm.
Bố tôi ngước lên và ngay lập tức đuổi tôi vào trong phòng. Tôi vẫn đứng im đó, đôi mắt tôi đã dần thích nghi được với bóng tối. Khuôn mặt bố tôi là một vũng lầy của máu và những trầy sước.
"Quay lại ngủ đi, Matt, bố xin con đấy," ông khóc nấc lên.
Tôi nhón từng bước đầy do dự ra hành lang, "Bố ơi mặt bố sao vậy? Có chuyện gì vậy? Tommy đã làm vậy phải không ạ?"
Đôi mắt bố tôi giãn to ra và ông ấy bảo tôi im lặng, "Ồ không không không phải đâu con! Con đừng nói vậy. Tommy là một... chú ấy ở đây là để giúp chúng ta đó."
Tôi bước gần hơn tới chỗ bố và đứng chôn chân ngay trước cửa phòng em gái. Tôi có thể nghe được tiếng khóc thút thít ở bên trong. Tôi có thể nghe được nỗi sợ hãi.
"Bố..." tôi nói nhỏ, chỉ vào cánh cửa, "Có chuyện gì với Steph vậy ạ?"
Bố tôi quệt một ít máu còn dính trên môi, nước mắt ứa ra, đau khổ nấc lên từng từ méo mó, "Lại đây, Matt."
Tôi bò vào đôi tay đang dang rộng của ông thì bỗng có một tiếng đập mạnh vào tường từ phía bên kia của phòng em gái tôi. Tôi nhảy dựng lên nhưng bố tôi cuộn tròn tôi vào lồng ngực của ông ấy. Tôi có thể cảm nhận được nước mắt đầy đau đớn của người đàn ông đang phải chống chọi với nỗi thống khổ rơi lã chã từng giọt trên trán tôi.
"Tommy đang ở trong đó phải không bố?" tôi khẽ hỏi.
Bố tôi sụt sùi, "Đúng vậy con trai à."
Tôi ngước lên khuôn mặt đầy máu của ông, "Bố đã làm gì vậy ạ?"
Bố tôi cố gắng nở một nụ cười, nhưng đó là lại một nụ cười xiên vẹo, "Hắn... hắn ta muốn làm một thứ với em gái con mà bố không thích. Bố bảo hắn là bố không đồng ý."
Vừa nghe bố nói, tôi nhận ra là tôi có thể nghe được tiếng mẹ tôi đang khóc trong phòng ngủ.
Bố tôi vuốt nhẹ má và nâng nhẹ cằm tôi lên, "Chúng ta không thể nói không với Tommy, con hiểu không? Hãy nhớ lấy điều đó."
Em gái tôi hét lên từ trong phòng, một âm thanh như ngàn lưỡi dao xuyên thẳng qua tâm hồn tôi. Tôi bám chặt lấy cánh tay của bố.
"Sao hắn lại ở đây hả bố?" tôi thầm thì, "Sao hắn không biến đi vậy bố?"
Bố tôi yên lặng trong giây lát và rồi chầm chậm ghé sát miệng vào tai tôi, "Nghe bố này Matt. Điều này rất quan trọng. Khi con lớn lên, đừng có con. Hắn đi theo những ai có con cái."
Tôi rùng mình rồi co quặp trong vòng tay của bố tôi khi có tiếng của thứ gì đó bị kéo lên trên sàn gỗ cứng ở phía bên kia bức tường.
Bố tôi nghiến chặt răng, cố nén lại những giọt nước mắt lăn trực chờ tuôn ra, "Chúng ta không biết hắn là ai hay là thứ gì. Hắn tới thị trấn của chúng ta khi chúng ta còn là những cô bé cậu bé, giống như Stephanie và con vậy. Mẹ con và bố sống ở hai nhà cạnh nhau. Tommy gây hỗn loạn trên những con phố của chúng ta. Bố không biết bằng cách nào nữa. Hắn ở... khắp mọi nơi... mọi lúc. Hắn sẽ ở nhà của bố, và cùng là ở nhà bên kia đường, và cả ở nhà của mẹ con... tất cả đều trong cùng một lúc. Bố không biết hắn muốn gì, mục đích của hắn là gì. Hắn đột nhiên xuất hiện vào một ngày nọ. Hắn cứ thế xuất hiện và không chịu biến mất. Chúa biết là bố của ta đã cố rồi."
"Đó là lí do ông nội mất hả bố?" tôi hỏi. Tôi chưa bao giờ gặp ông nội, tôi chỉ biết là ông nội đã mất vài năm trước khi tôi sinh ra.
Bố tôi gật đầu, "Đúng vậy Matt à. Tommy... Tommy phải dạy cho ông ấy một bài học. Hắn phải dạy cho cả khu phố một bài học. Sau đó... sau đó..."
"Sao chúng ta không... giết hắn hả bố," tôi thì thầm, cực kì nhỏ.
Bố tôi đưa miệng lại gần tai tôi hơn, gần như không nghe được ông nói gì, "Chúng ta đã thử rồi. Chúng ta đã thử mọi cách. Chúng ta đã đốt hắn, bắn hắn, chặt hắn thành từng mảnh... nhưng vô ích. Hắn luôn quay lại, gõ cửa từng ngôi nhà một. Và ai đó phải trả giá. Ai đó luôn luôn phải trả giá. Nếu chúng ta không làm theo luật của hắn... ai đó... sẽ phải... trả giá. Tommy là bí mật của chúng ta. Hắn là con quái vật vô hình của chúng ta, ẩn mình khỏi thế giới ngoài kia. Mọi cái chết đều được che đậy... mọi cuộc hành hạ đều được chôn vào lãng quên... vì chúng ta biết... chúng ta biết rằng nếu ai đó hé nửa lời, Tommy sẽ xử cực TỆ đối với bất kì ai không may phải chịu phạt."
Tôi cố tiêu hoá tất cả mọi thứ vừa được nghe bằng trí óc của một đứa trẻ tám tuổi và điều duy nhất tôi có thể nghĩ được để nói là, "Khi nào hắn sẽ biến mất ạ?"
Bố tôi hôn lên đỉnh đầu tôi, "Ba năm nữa..."
Cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở và bố tôi bật ngay dậy, buông tôi rơi khỏi vòng tay ông ấy. Tommy đứng lù lù trong bóng tối, khuôn mặt hoàn toàn bình thường trừ việc hắn ta đang thở dốc. Khuôn mặt nhựa cứng ấy làm tôi phát sợ, hai hòn mắt xanh dương loé sáng trong màn đêm đen kịt.
Tommy trỏ ngón tay cái qua vai hắn về phía căn phòng giờ-đã-yên-ắng, "Tối nay con bé sẽ ngủ say như chết cho mà xem."
_______________________________________________________________________________
Tháng Chín, 1993
Còn một năm nữa thôi. Chỉ một năm nữa thôi. Tôi gần như có thể thấy được sự tuyệt vọng lớn lên dần trong đôi mắt của bố mẹ, van nài những trang lịch mau nhanh trôi theo thời gian. Chúng tôi sắp được giải thoát khỏi cơn ác mộng này rồi.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều bố dặn tôi vào cái đêm ngoài hành lang kinh hoàng đó. Tôi đã cố mường tượng ra những thứ xảy ra với ông khi ông còn là một đứa trẻ. Những thứ ông đã phải trải qua. Tôi tự hỏi điều tồi tệ gì đã xảy ra với Tommy để khiến hắn phải giết ông nội. Tôi nhận ra rằng bất chấp mọi thứ kinh khủng Tommy đã và đang làm, sự quy phục của bố chính là thứ đã giữ mạng sống cho chúng tôi. Chính sự đè nén nỗi đau không tưởng ấy đã giữ cho cơn giận của Tommy không bùng phát.
Nhìn lại... tôi không thể tưởng tượng ra nổi những màn tra tấn tinh thần mà bố tôi đã phải chịu đựng suốt năm năm qua.
Stephanie trở nên trầm lặng hơn sau đêm ấy vào tháng Ba. Từ một cô bé luôn tràn đầy sức sống và sự năng động, tính cách của con bé dần biến đổi để rồi biến thành một đứa trẻ không nói không cười, sống khép kín với thế giới bên ngoài. Tôi không nghĩ rằng con bé có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với nó và khi con bé lớn lên, tôi nghĩ nó sẽ tự tạo ra những bức tường bao bọc lấy mảnh kí ức kinh hoàng ấy và đẩy cái đêm ấy vào lãng quên.
Mẹ và bố tôi tỏ ra cực kì phấn khởi trong năm cuối cùng. Họ tham gia những buổi học tối của Tommy với sự nhiệt tình đầy bất ngờ và mẹ tôi còn luôn bảo chúng tôi phải biết cách cư xử để khiến Tommy được hài lòng.
Nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Ít nhất là đối với tôi.
Tommy muốn khắc sâu hình ảnh của hắn vào tâm trí của từng thành viên trong gia đình chúng tôi.
Tôi đang ngồi trong phòng. Sắp tới giờ ăn rồi và mọi người đều đang ở dưới nhà chuẩn bị. Tôi có thể thấy giọng cười của Tommy dưới phòng khách.
Tôi nhìn xuống cuốn tạp chí mượn được của một thằng bạn ở trường. Đó là một quyển Playboy. Bọn tôi đã lướt qua cả quyển hôm ở trường rồi, cười đùa rồi chỉ trỏ đủ kiểu những cô gái khoả thân ở trong đó. Tôi chưa từng thấy bất kì thứ gì giống thế này. Đây quả là một sự mở mang đầu óc cho tôi. Từng tư thế, từng đường cong, từng bộ phận tôi chưa từng biết có ở một người phụ nữ cứ thế dồn dập làm tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm lấy cơ thể tôi, một sự khoái cảm đang rung động bên trong tôi. Tôi đã hỏi bạn tôi rằng liệu tôi có thể mượn cuốn tạp chí không và cậu ấy đã đồng ý.
Tôi nằm im trên giường, lật từng trang ảnh khoả thân. Tôi không thể tin là có những người phụ nữ cho phép người khác chụp ảnh họ trong hoàn cảnh như vậy. Tôi cảm giác được sự dồn nén ở dưới đũng quần mình mỗi khi lật qua một trang mới. Tim tôi đập nhanh và tôi thấy nóng, hai má tôi ửng hồng.
Tôi đang lật tới trang cuối thì nghe thấy có tiếng động ở cửa.
"Con đang làm gì vậy, Matt?"
Tôi giật bắn người, bật khỏi giường, quăng tờ tạp chí thẳng xuống đất. Tommy đang đứng nhìn tôi từ cửa. Tôi còn không nghe thấy tiếng hắn ta mở cửa.
"Ơ...kh-không có gì ạ," tôi lắp bắp, nhặt nhanh tờ Playboy lên rồi nhét nó xuống dưới gối.
Tommy bước tới lại gần tôi, "Hehehehehehe."
"C-Con không nghe thấy chú vào phòng," tôi lắp bắp, đỏ mặt.
Tommy luồn tay xuống dưới gối và lôi tờ tạp chí ra. "Nói dối là không tốt đâu nhé. Ta đã dặn con rồi kia mà. Sao con lại nói dối ta vậy, Matt?"
Cổ họng tôi nghẹn lại, tim đập thùm thụp vào lồng ngực, "C-Con xin lỗi. Con chỉ... con..." giọng tôi lạc đi khi Tommy lật qua từng trang ảnh.
Hắn ta nhìn xuống tôi, "Con thích mấy thứ này à?"
Tôi biết là tôi không thể nói dối hắn được nữa. Tôi gật đầu, da tôi ửng đỏ, mắt cắm xuống đất.
Tommy mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh tôi trên giường, đặt một tay lên trên đùi tôi, "Mấy tấm hình này làm con thấy... thích à?"
Tôi không dám nhìn lên mà chỉ gật đầu.
Đột nhiên Tommy lướt bàn tay hắn xuống đũng quần tôi và bóp nhẹ một cái, "Ta làm thế này có khiến chim con thấy thích không, Matt?"
Tôi giật bắn người, cái chạm ấy làm tôi điếng người. Hắn bỏ tay ra rồi cười khoái trá, để lộ ra hàng răng lấp lánh không một vết gợn.
Tommy đặt tờ tạp chí xuống rồi đưa tay xuống dưới nâng cằm tôi, "Con có biết thủ dâm không, Matt? Bố của con có dạy con không vậy?"
Tôi thấy khó thở, bàn tay hắn mịn màng và lạnh buốt. Tôi không hiểu hắn vừa nói gì, không hiểu hắn muốn tôi phải trả lời thế nào. Tôi chỉ biết ngồi im nhìn hắn bằng đôi mắt bất lực.
Tommy thở dài một cái, "Ông ấy chưa nói cũng đúng thôi. Đó là một chủ đề nhạy cảm đó. Ta nghĩ là mình có thể giúp bố con với chuyện đó. Con cũng... mười tuổi rồi nhỉ?"
Tôi gật đầu, cả người tê cứng.
Tommy chậm rãi trườn tay xuống và nắm lấy đũng quần tôi lần nữa, "Con có muốn ta chỉ con cách thực hiện không?"
Toàn thân tôi co cứng và run rẩy khi bàn tay hắn dần siết chặt hơn, "Kh-Không đâu ạ, Tommy."
Tommy mỉm cười lặng lẽ, "Sợ hãi cũng được Matt ạ. Lớn lên đáng sợ lắm. Sau này con nhất định sẽ trở thành một chàng trai khôi ngô lắm đó."Hắn vuốt má tôi bằng tay kia, tay còn lại vẫn siết chặt lấy đũng quần tôi. "Con đã hôn ai bao giờ chưa Matt?"
"T-Tommy, con xin chú..." tôi khóc, cảm giác như nước mắt đang dâng lên trong mắt.
Tommy đẩy tôi nằm xuống giường và giờ tôi đang ngước lên hắn trong khi hắn vuốt ve mái tóc tôi, "Con không cần phải sợ việc lớn lên đâu Matt. Sẽ có rất nhiều sự thú vị đang chờ đón con đó. Và thử nghĩ xem... khi mà con có con cái ý, ta sẽ lại tới giúp con nuôi dạy chúng. Sẽ rất là... vui đấy."
"B-Buông tôi ra," tôi thì thầm, nước mắt giàn giụa, hơi thở nóng của hắn phả lên khuôn mặt tôi.
Tommy bất chợt cúi xuống và hôn tôi, bờ môi hắn chiếm trọn lấy bờ môi tôi. Tôi kêu ré lên vì hoảng sợ, tôi cảm nhận được lưỡi của hắn trườn vào trong miệng tôi, bàn tay bóp chặt lấy đũng quần tôi. Miệng hắn có vị như hoa quả thối và thịt bị mốc, một mùi vị kinh tởm sộc thẳng vào từng ngóc ngách của vị giác tôi.
Hắn cuộn môi hắn vòng quanh môi tôi và rồi lùi lại và thì thầm, "Không định cứng cho ta sao?"
Tôi chỉ biết khóc, nhìn chằm chằm vào hắn bằng cặp mắt hoảng sợ.
Tommy mỉm cười và nói nhỏ vào tai tôi, "Không sao đâu."
Hắn đột nhiên ngồi dậy, thả tôi ra, "Đi nào. Bữa tối xong rồi đó."
Run sợ, tôi gạt nước mắt và để hắn đỡ tôi khỏi giường. Tôi không thấy đói.
____________________________________________________________________________
Tháng Bảy, 1994
Cứ mỗi ngày trôi qua tiến gần tới tháng Bảy, gia đình tôi lại trở nên khẩn thiết hơn. Mẹ và bố tôi muốn đảm bảo rằng sẽ không tạo ra bất kì vấn đề nào khiến Tommy phải bực mình. Họ cố hết sức làm theo mọi thứ Tommy muốn, nghiến chặt răng cầu xin Thượng Đế che chở cho chúng tôi cho tới tháng Bảy.
Ngày 3 tháng Bảy, chúng tôi tỉnh giấc và không còn nhìn thấy Tommy Taffy nữa. Năm năm để tới được ngày này. Chúng tôi không tin được. Hắn cứ thế biến mất vào sáng hôm sau. Chúng tôi lật tung ngôi nhà lên, mẹ tôi khóc những giọt nước mắt của hạnh phúc khi biết rằng cơn ác mộng đã thật sự kết thúc. Sau khi kiểm tra cả căn nhà ba lần liền, chúng tôi tập trung trong phòng khách, ôm chặt lấy nhau như một gia đình.
Tommy đã biến mất.
Cuộc tra tấn đã kết thúc.
Bố tôi xin nghỉ làm và chúng tôi đi du lịch ở biển hai tuần liền. Trong hai tuần đó, tôi luôn nghĩ rằng mỗi sáng mở mắt ra sẽ bắt gặp Tommy đang đứng bên giường, cùng với nụ cười quái đản trên mặt hắn. Nhưng hắn không xuất hiện.
Mọi thứ đã kết thúc thật sự.
Bố mẹ tôi đã cố gắng hết sức để gây dựng lại mái ấm của chúng tôi, bù đắp những thiệt thòi và lấp đầy những rạn nứt trong suốt những năm qua. Và tôi yêu họ vô cùng vì điều đó. Nhưng có những con quái vật không thể bị lãng quên.
Tôi không biết Tommy Taffy là ai hay hắn tới từ đâu. Tôi không nghĩ là tôi sẽ bao giờ biết được. Mục đích của hắn là gì? Tại sao hắn lại làm những thứ kinh khủng ấy với chúng tôi? Tôi cố nhồi nhét tất cả các câu trả lời có thể nghĩ ra cho tới khi đầu tôi như muốn nổ tung và rồi tôi khóc ngất đi, những kí ức quá đau thương để nhớ lại. Có những thứ nên được chôn vùi theo quá khứ.
Nhưng tôi không bao giờ quên lời bố dặn tôi trên hành lang đêm hôm ấy bên ngoài phòng em gái tôi.
Hiện tôi đã ba mươi tuổi và vẫn còn độc thân và không có con cái. Tôi không thể mạo hiểm được. Tôi không thể mạo hiểm để rồi lại bắt gặp con quái vật ấy trong cuộc dời tôi. Tôi sẽ không bao giờ hiểu được lí do bố mẹ tôi lại muốn có con. Cả hai bọn họ đều đã trải qua những sự kiện với Tommy hồi còn nhỏ... vậy tại sao họ còn sinh ra Stephanie và tôi? Có lẽ họ không tin Tommy sẽ quay trở lại.
Nhưng tôi thì tin. Và tôi rất sợ hãi.
Vì bạn thấy đấy... hôm qua em gái tôi vừa sinh hạ một cặp song sinh.
----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro