R + E (Only Love)
Thật ra tui cũng ko biết tui viết gì luôn 😂 tất cả đều theo plot của It, chỉ có POV là của tui, phần thoại cũng là từ phim và sách, tui nhớ từng đọc loạt Reddie moment trong sách mà trên phim ko có nên muốn tự cảm nhận, và cụ thể hơn nữa. Yep, là như vậy!
___________________
Richie ở những năm tháng tuổi thơ đã đem lòng yêu một người.
Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không phải yêu đến sống chết dằn vặt.
Chỉ là, trong những tháng năm rực rỡ đó, Richie đã gặp được Eddie và cậu nghĩ rằng...
Là cậu, Eddie. Sẽ là cậu. Chỉ có thể là cậu, Eddie.
___________________
Lần đầu tiên gặp Eddie, Richie đã có chút ấn tượng. So với tốc độ ánh sáng thì tốc độ nói của Eddie chỉ có hơn, không có bằng, càng không thể kém. Thừa nhận một chút, đấy là cực kì ấn tượng đi. Cảm giác như cậu có thể nhịn ăn cả ngày chỉ để đấu võ mồm với Eddie.
Nói đến không ấn tượng thì, Eddie rất đáng yêu. Sở dĩ không ấn tượng bởi Richie khi nhìn thấy Eddie, cậu đã chắc rằng Eddie là nơi hội tụ sự đáng yêu của tạo hóa, có thể là của cả thế giới này. Dù Eddie trông không đến độ mũm mĩm dễ thương như vậy nhưng Richie hay thích nhéo má Eddie, lại vừa cười vừa nói: "Đáng yêu, đáng yêu, Eddie!"
Eddie rất ghét khi Richie làm thế.
"Tại sao mọi người luôn thích nhéo má như thể xem tôi lớn thế nào rồi!"
"Bởi vì họ biết cậu rất đáng yêu đấy, Eddie. Giống như tôi vậy! Tôi đã thấy cậu đáng yêu thế nào vào lần đầu gặp cậu." Richie cười cười, lén vươn tay nhéo má Eddie.
"Im đi Richie. Cậu biết tôi ghét khi cậu nhéo má tôi mà! Đừng có làm vậy nữa!"
"Thôi nào ~ cậu đáng yêu mà ~"
__________________
Richie thích gọi Eddie là Eds. Eddie rất ghét khi Richie gọi cậu như vậy.
"Này Eds!"
"Đừng có gọi tôi là Eds nữa! Tôi rất ghét khi cậu gọi thế!"
Mặc dù Eddie rất ghét khi Richie gọi mình là Eds, nhưng đâu đó trong thâm tâm cậu lại có một chút thích. Cảm giác như sở hữu một bí mật nhỏ bé vậy, một bí mật vượt xa khỏi tầm kiểm soát của mẹ cậu, một bí mật mà cậu có thể tự do cười khúc khích khi nghĩ về.
Một bí mật giữa cậu và Richie.
"Eddie! Này Eds!"
"Đừng có gọi tôi Eds, Richie! Cậu biết tôi luôn ghét khi cậu gọi như vậy!"
"Thôi nào ~ tôi biết cậu thích nó mà ~" Richie hẩy hẩy vai Eddie, cười đến sáng lạn.
Eddie còn ghét cách cư xử phiền phức của Richie. Cả nhóm Loser cũng vậy. Eddie luôn nghĩ Richie sẽ không thể sống nổi nếu phải ngậm miệng năm giây liền, hoặc Richie thà chặt tứ chi đi còn hơn phải đứng yên không động đậy một phút.
Eddie biết Richie là một học sinh giỏi, không như cậu. Và Eddie khá chắc là trong lúc nhồi kiến thức vào não, Richie đã nhồi luôn rác vào trong miệng, tuyệt đối không giống cậu.
Có thể...
___________________
Richie được cái miệng rác nên rất thích đi trêu chọc, đặc biệt là Eddie. Còn hơn cả đặc biệt, dường như cậu muốn có được thứ gì đó chỉ thuộc về Eddie, sự chú ý hay vài câu chửi.
"Xác cậu ta sẽ bốc mùi như quần lót của mẹ Eddie vậy."
"Im đi, Richie. Kinh quá đấy."
Những câu đùa mà Richie hay đùa về mẹ Eddie, Richie cảm thấy đó là sợi dây bí mật của cậu để có thể với tới một mình Eddie.
Là cảm xúc bí mật mà cậu dành riêng cho Eddie.
________________
Richie thích Eddie. Cậu thích Eddie rất lâu rồi. Thích hết cả những năm tháng tuổi thơ ở Derry.
Thứ mà cậu không thích, có lẽ chỉ là băn khoăn, bác K - mẹ của Eddie. Mẹ Eddie là một người kì quặc, bác ấy luôn bảo vệ Eddie một cách thái quá và xem Eddie mong manh như một đứa trẻ thủy tinh vậy. Mặc dù cậu đối với Eddie cũng không quá khác biệt...
Nhưng chuyện quan trọng là, Richie từng cảm thấy ghen tị khi thấy Eddie thơm bác K trước khi ra khỏi nhà. Ừ thì, cũng không quá quan trọng đến vậy...
Chuyện này mới thật sự quan trọng, Richie biết Eddie có nỗi ám ảnh rất lớn đối với những căn bệnh dịch và vi khuẩn, cậu cũng đã chứng kiến Eddie phải chật vật với hen suyễn. Tên nhóc ấy luôn khiến cậu lo lắng.
"Tôi không vào đâu, đây là nước cống đấy!"
"Nước cống là cái quái gì?!"
"Là nước tiểu và phân đấy Richie! Chúng ta đang đứng trên cả một nùi rác thải của toàn bộ Derry!"
"Tôi không ngửi thấy gì cả."
"Vậy hả! Tôi có thể ngửi thấy từ đây đấy!"
"Có thể là mùi hơi thở của cậu phả ngược vào mặt cậu đấy, Eds." Richie biểu tình cà rỡn, cầm cành cây thọc một túi rác ném về phía Eddie và ôm bụng cười, nhìn Eddie nhảy dựng.
"Ugh cậu bị thiểu năng sao Rich!"
Dù không thể ngừng bản thân trêu chọc Eddie, Richie vẫn luôn âm thầm chăm sóc cho Eddie. Đống thuốc mà Eddie luôn mang theo người quả là một đống kì quái và lộn xộn.
Richie biết Eddie là một tên đại ngốc ngây thơ. Cậu còn biết Eddie rất nhát gan nhưng cũng là người dũng cảm nhất nhóm.
Richie biết rất nhiều về Eddie. Và cảm xúc mà cậu dành cho Eddie, cũng nhiều như vậy.
_______________
Khi cả nhóm Loser cùng tụ lại để nói về những bí ẩn xung quanh Derry, bí ẩn về IT, Eddie đã bỏ đi một lúc để mua kem ăn. Eddie đứng trước cửa hàng kem, cậu nhìn cây kem trên tay rồi lại bất giác nhìn về phía Richie đang nghịch chen vào cuộc diễu hành trên đường.
Sau cùng, Eddie trở về với hai cây kem trên tay. Richie cũng rất tự nhiên mà cầm lấy cây kem từ tay Eddie. Mặc dù lúc sau Ben có hỏi Eddie có mua kem cho mình không, Eddie lại chớp mắt lơ đi.
_______________
Khi Richie gặp IT lần đầu tiên ở gara nhà Bill cùng nhóm Loser, sẽ không là quá nếu nói rằng cậu đã muốn ra quần ngay lúc đó. Nhưng cho dù ở hoàn cảnh nào, tay Richie sẽ luôn với tới Eddie đầu tiên. Richie rất sợ, thật sự rất sợ. Nhưng khi thấy khuôn mặt kinh hãi của Eddie, cậu lại vô thức kéo lấy tên nhóc ấy, giữ Eddie trong vòng tay mình, không bao giờ muốn buông ra.
"Cái quái gì thế! Cái quái gì thế!!"
"Tôi không biết!!!"
Richie chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó cậu sẽ mất Eddie. Chưa từng, bởi cái ý nghĩ đó thật quá khủng khiếp. Bọn họ chỉ là những đứa trẻ, họ còn có cả một mùa hè để vui chơi. Richie nghĩ vậy, mắc kẹt ở cái thị trấn Derry quái đản này, cùng với Eddie cũng tốt. Cho tới khi cậu cùng Bill và Eddie đi vào ngôi nhà có giếng để đối mặt với IT.
Richie nhìn thấy Eddie gọi cậu từ bên trong căn phòng. Khi não bộ cậu còn chưa kịp phản ứng, thân thể Richie đã tự động bước vào căn phòng đó. Mặc cho thật giả, an nguy, tâm can Richie chỉ muốn tìm thấy Eddie.
Và khoảnh khắc tâm can cậu lại kêu gào lần nữa. Richie sững sỡ nhìn Eddie kinh hãi, hoảng loạn ở phía bên kia căn phòng, cạnh đó là IT. Cả người cậu chợt vụt qua một cơn lạnh run khi nhận ra Eddie vừa suýt bị IT giết chết.
Khi Beverly tấn công IT, giải nguy cho cậu và Bill, Richie không suy nghĩ mà chạy vọt ngay tới chỗ Eddie. Richie nghĩ đem Eddie ra khỏi đây, tay Eddie bị gãy rồi, phải đưa Eddie ra khỏi đây ngay.
"Eddie! Nhìn tôi này! Nhìn tôi này!! Eddie!!!" Richie ôm lấy gương mặt Eddie mà hét.
Richie cố gắng kéo khuôn mặt đang la hét vì kinh sợ của Eddie nhìn về phía mình để bình tĩnh lại. Cậu cần khiến Eddie bình tĩnh lại mới có thể cùng nhau thoát khỏi đây. Nhưng Eddie đã quá sợ hãi, sợ đến không thể nhấc nổi chân. Richie gắng giữ lấy gương mặt Eddie, từng đợt đau lòng, sợ hãi càng nặng nề dâng lên trong cậu.
"Nhìn tôi này! Eddie!!" Richie hét đến biến giọng. Trong khi đó, những móng vuốt của IT đang tiến mỗi lúc một gần.
Richie nghĩ rằng, lần này cậu thật sự sẽ mất Eddie. Mà không, không chỉ mất Eddie, kể cả cậu cũng sẽ không thể sống sót. Bọn họ chỉ là lũ trẻ con thôi mà, Richie cậu cũng chỉ muốn tận hưởng mùa hè này cùng Eddie mà thôi.
"Eddie! Nhìn tôi!!" Richie không kìm nổi run rẩy, ôm lấy gương mặt Eddie. Hoang mang, sợ hãi, hoảng loạn.
Khoảnh khắc Richie nhận ra, Eddie quan trọng với cậu đến thế nào. Nỗi đau mất đi Eddie mới tê tâm liệt phế, ăn mòn cậu đến mức nào. Trong khoảnh khắc, mọi xúc cảm, giác quan của Richie tựa như tan nát, vỡ vụn. Bọn họ sẽ chết. Nhưng cậu không muốn họ phải chết thế này.
Richie muốn giữ ánh nhìn của Eddie tránh xa khỏi IT, và Richie cũng vậy. Richie nghĩ muốn Eddie nhìn cậu, muốn khoảnh khắc cuối cùng của hai người họ không phải tên hề IT, không phải tiếng la hét, càng không phải những nỗi sợ, cái chết. Cậu muốn những giây cuối này, trong mắt họ chỉ có nhau.
Có lẽ sau này, Richie sẽ hối hận rất nhiều. Hối hận khi không thể bảo vệ được Eddie, hối hận vì đã bước vào căn nhà chết tiệt này, hối hận vì đã không thổ lộ với Eddie.
"Eddie đã suýt bị giết đấy, Bill!"
Khi bác K đưa Eddie về nhà, Richie vẫn không ngừng nhìn theo bóng dáng Eddie. Cậu cảm thấy máu nóng trong người xộc thẳng lên đầu khi nghe Bill nói. Eddie bị gãy tay và suýt chết dưới tay IT, đó là toàn bộ những suy nghĩ của Richie khi Bill nói muốn trở lại căn nhà chết tiệt kia lần nữa. Bọn họ chỉ là những lũ trẻ mà thôi. Những đứa trẻ bị mắc kẹt ở Derry quái quỷ. Richie biết, cậu hiểu rõ sẽ có những điều tồi tệ hơn xảy ra. Nhưng đủ rồi, nhìn Eddie đứng trước vực tử thần, đối với cậu đã quá đủ rồi.
____________________
Khi nhóm Loser tìm thấy Beverly ở dưới cống nơi IT sống, Richie cũng không hiểu tại sao, nhưng khi Ben hôn Beverly để gọi cô ấy dậy, Richie đã để ý đến biểu cảm của Eddie.
Trông thấy Eddie miệng xuýt xoa: "Oh wow wow oh!" mà hàng mày nhăn lại khó hiểu rồi giãn ra kinh ngạc, Richie cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Richie tin rằng đây là lần đầu tiên Eddie nhìn thấy hai người hôn nhau theo một nghĩa lãng mạn.
Nói đến không lãng mạn, Richie đã quên mất cậu vừa kêu "Eww!" khi thấy Ben hôn Beverly đấy.
___________________
Sau khi nhóm Loser đánh bại và khiến IT quay về với trận ngủ đông dài hạn của nó, Beverly đã nói với cả nhóm về tương lai của tất cả mà cô đã được IT cho nhìn thấy ở ánh sáng chết.
"Tôi vẫn sẽ đẹp trai khi lớn lên chứ?" Richie cười, bè mặt ra đùa giỡn.
Cậu bất chợt liếc sang Eddie và trông thấy tên nhóc đó bật cười. Richie cũng tự động nhoẻn miệng, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc, an yên.
Mùa hè này có thể là mùa hè tệ nhất của bọn họ. Nhưng đối với Richie, là từng giây từng phút ở bên cạnh tên nhóc ấy. Eddie.
Những năm tuổi trẻ ở Derry, Richie khắc lên cây cầu tình yêu dòng chữ R + minh chứng cho mối tình đầu của mình. Mối tình mà cậu nghĩ sẽ không thể thành hiện thực.
________________
27 năm sau, nhóm Loser tái hợp. 27 năm Richie cắt đứt mọi liên lạc với Eddie. 27 năm ôm mối tình đơn phương không hồi kết.
Trong trận chiến cuối cùng với IT, khi Richie thoát khỏi ánh sáng chết, anh lờ mờ nhìn thấy Eddie.
"Này Richie! Richie! Tôi nghĩ tôi giết IT rồi! Tôi đã giết IT rồi!"
Eddie mà Richie dành cả cuộc đời để phải lòng. Nụ cười đó, khuôn mặt đó, giọng điệu đó. Tất cả là Eddie.
/!!!/
Một cơn chấn rung vụt qua, máu tươi bắn lên mặt Richie, toàn thân anh tức khắc đông cứng. Richie mới còn nghe rõ tiếng nội tạng ai đó bị xuyên thủng, anh mở to mắt, không thể tin vào cảnh tượng trước mặt.
Máu tươi trào ra từ khóe môi Eddie, đôi mày nhăn lại thật chặt. Biểu cảm trên mặt không thể nói rõ là đau hay không đau. Tim Richie như thể ngừng đập, anh nhìn thấy rõ móng vuốt khổng lồ của IT xuyên qua bụng Eddie, cũng xuyên thủng tâm tạng của chính Richie, máu đỏ chảy ròng, cũng là máu đỏ trên đầu quả tim Richie. Eddie ở ngay trước mặt anh đây, Eddie mà Richie yêu hết cả thanh xuân, cuộc đời.
Eddie nhìn Richie, phản chiếu qua đôi mắt vẫn đầy sự trẻ con, trong sáng và ngây thơ, đáng yêu ấy, Eddie mếu khóc mà không ra nước mắt. Lồng ngực Richie lúc này trào lên từng trận vô hạn đau thống, kinh hoàng, lại không thể động. Trước mắt anh, toàn bộ, là Eddie.
"Richie...?" Eddie run rẩy cúi nhìn móng vuốt của IT rồi lại ngẩng nhìn Richie, cất lên giọng vỡ nát gọi tên anh.
Rất nhanh, chiếc móng càn quét.
Richie run rẩy, ánh mắt hóa tro tàn nhìn Eddie bị móng vuốt của IT ném đi, đầu môi anh đắng ngắt, vỡ vụn ra một cái tên: "Eddie..."
Lần này, trong mắt họ thực sự chỉ có nhau rồi.
Một lần cuối cùng.
_________________
Eddie trong những giây cuối cuộc đời, anh vẫn cười. Duy nhất nụ cười ngây thơ, rạng rỡ ấy vẫn luôn không thay đổi. Có lẽ dũng cảm đã cho anh có thể ra đi một cách an bình. Eddie luôn nghĩ bản thân nhát gan nhất trong nhóm, nhưng tốt rồi. Mọi người đều biết mà, Eddie tự mình phá khỏi cái kén chở che, bao bọc của mẹ, đánh bại IT, một Eddie đến giờ vẫn chưa thay đổi qua. Là Eddie dũng cảm nhất, cũng là Eddie vẫn tâm vẹn nguyên sơ nhất, và cũng là Eddie đối với Richie...
"Này Eds," Richie giữ tay lên vết thương trước bụng của Eddie, xúc động trong giọng nói gần như vỡ ra.
Eddie nhìn Richie, ánh mắt dường như ngập nước, anh khẽ vươn tay chạm vào gò má Richie, chậm rãi cất tiếng khó khăn.
"Đừng gọi tôi Eds nữa..."
Eddie chớp mắt, suy tư điều gì đó rồi lại tiếp tục.
"Cậu biết đấy... Richie...tôi...tôi..."
Có vẻ Eddie vẫn chưa tìm ra từ ngữ phù hợp, anh muốn suy nghĩ thêm chút nữa, nhưng mí mắt sao nặng nề quá.
Eddie nghĩ muốn nhắm mắt một hồi, tìm ra lời muốn nói rồi sẽ nói cho Richie. Eddie im lặng giãn mày, ánh mắt anh dần tan rã, Eddie nhắm mắt, nhắm mắt một lúc thôi. Tay Eddie chậm rãi trượt khỏi gò má của Richie, mang theo lưu luyến khôn nguôi.
"Richie,...cậu biết đấy...tôi, tôi luôn ghét khi cậu gọi tôi là Eds..."
Eddie trong mơ hồ nhận ra đây là lời anh muốn nói, nhưng lại quá muộn để cất thành tiếng, và cứ thế, Eddie lặng lẽ ra đi.
Richie, tôi luôn ghét khi cậu nói như vậy. Richie, Richie.
__________________
Richie không động đậy, anh vươn tay vuốt khẽ lên gò má vừa tắt ấm của Eddie. Richie chỉ cảm thấy khóe mắt cay xè, cuống họng khô khốc. Hình ảnh Eddie như một cuốn phim quay chậm lướt qua tâm trí anh, rực rỡ, u ám, vui tươi, thống khổ. Mối tình đầu đầy đau đớn của Richie. Dường như mọi xúc cảm trong anh lúc này đều hóa hư vô lụi tàn cùng đôi mắt tăm tối của Eddie. Đôi mắt ấy không còn ánh sáng khi nhìn anh nữa, đôi mắt của người đã chết.
"Ổn mà, chúng ta cần đưa Eddie ra khỏi đây. Ben, đưa cậu ấy ra khỏi đây."
"Richie, để Eddie ở lại đi."
"Nơi này rất tối...Eddie sẽ không thích đâu...cậu ấy...không thích đâu." Richie ngăn lại tiếng nức nở của chính mình, nước mắt anh rơi. Richie nhẹ nhàng đặt lên má Eddie một nụ hôn, một nụ hôn mà anh luôn nghĩ về, cũng như sẽ không bao giờ có lại được nữa.
Richie ôm lấy xác Eddie, vùi đầu vào vai Eddie mà bật khóc. Khóc như một đứa trẻ. Khóc đến tê tâm liệt phế.
Lần này, Richie thật sự đã mất Eddie rồi.
"Đi thôi, Richie."
"Không! Chúng ta vẫn có thể cứu lấy cậu ấy mà!!"
Bầu trời sập xuống, Richie bị nhóm Loser kéo đi, rời xa khỏi Eddie.
Vang vọng giữa tiếng đổ nát, anh dãy dụa thét gào đòi ở lại.
"Eddie! Eddie!! Eddie!!!"
_________________
"Chết tiệt!" Richie đã chân vào cạnh cửa đổ nát của ngôi nhà, tức giận văng tục.
"Tại sao cậu làm thế?"
"Tôi không biết." Nhưng thật ra Richie biết rất rõ, anh biết rõ hơn ai hết, Richie yêu Eddie.
_________________
Khi mọi thứ kết thúc, cả nhóm cùng xòe bàn tay xem vết cứa của lời hứa năm xưa đã biến mất.
"Không gì là mãi mãi."
"Không gì là mãi mãi." Richie lặp lại.
"Ngoại trừ tình yêu." Ben nói rồi nhìn sang Richie, chỉ thấy anh một mặt nhìn về xa xăm vô định, lại bất giác nhoẻn miệng.
_________________
Richie của những năm tháng trưởng thành vẫn một lòng yêu một người.
Richie của cả quãng đời còn lại sau này, cũng vĩnh kiếp yêu một mình người ấy.
Sau cái chết của Eddie, Richie trở về cây cầu tình yêu năm xưa, khắc lên nốt dòng chữ + E để vĩnh biệt tình yêu duy nhất của mình.
Là cậu, Eddie. Tôi yêu cậu, Eddie.
"Những người đã chết ở Derry không ai là thực sự chết cả."
Vì chưa có cơ hội xem It chapter two nên tui chỉ có thể đi gặm nhấm FMV cho qua cơn vã 😭 có lẽ khi xem được rồi tui sẽ lượt lại shot này lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro