Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#01

"Chàng hỡi, cái hạ năm ấy của chúng ta, bao giờ mới tàn phai?"

===

Thế giới của người đã khuất lặng lẽ trong ánh trăng lạnh lẽo, vương vấn đầy nỗi u buồn lẫn cả tuyệt vọng. Nơi đây tràn ngập sắc đen dày đặc, như những lớp sương mù không bao giờ tan, bao phủ lấy những linh hồn từng biết yêu thương, từng khát khao về một cuộc sống yên bình. Ở nơi đó không còn nước mắt hay tiếng cười, chỉ còn những tiếng vọng rì rào của uất hận, hối tiếc không nguôi, lẩn khuất dưới thứ ánh sáng đỏ mờ mịt, như nhắc nhở về tội lỗi và nỗi dằn vặt không bao giờ kết thúc. Họ ao ước thoát khỏi sự đeo bám của tiếng hét, tiếng khóc nức nở vọng lại trong ánh sáng đỏ lờ mờ, như minh chứng cho nỗi hối hận và day dứt không nguôi.

Trái ngược với cõi âm u ám ấy là trần gian, nơi cuộc sống tấp nập như dòng chảy không ngừng của người sống. Những ánh đèn huyền ảo thắp sáng màn đêm, tiếng động cơ xe hối hả, tiếng cười vang dội của tuổi trẻ... Nhưng ẩn giấu trong sự náo nhiệt ấy là nỗi buồn như chìm sâu dưới đáy đại dương, những đôi mắt ngấn lệ, đỏ hoe và đôi bàn tay mang đầy vết sẹo vô vọng. Áp lực đè nặng lên những trái tim ấy, khiến họ không còn thiết tha với thế giới đầy sắc màu giả tạo. Những cơ thể lặng lẽ chao nghiêng, bờ vai rũ xuống, và trái tim đã ngừng đập. Bức thư bị nhòe mực, để lại di nguyện cuối cùng, hòa vào khúc nhạc u sầu làm không gian căn phòng lạnh lẽo trở nên nặng nề hơn với sắc tái nhợt của sự vĩnh viễn.

Dù ở cõi trần hay cõi âm, những nỗi lòng ấy vẫn lặng lẽ và khó nói. Tôi tin rằng đằng sau lớp vỏ dày dặn là khao khát được yêu thương và che chở. Nhưng liệu ai có thể thấu hiểu được những ước mong day dứt ấy?

_____________

Trong những ngày mưa phùn của mùa hạ, hồn cậu nhẹ nhàng bay tựa từng cơn gió thoảng qua. Tiếng chuông trường reo vang, và hàng ngàn học sinh ùa ra sân, dùng cặp sách che đầu để tránh mưa. Cậu đứng đó, im lặng nhìn dòng người đông vui, dọn lại cặp sách rồi từng bước nặng nề bước đi, cô độc giữa tiếng cười trong trẻo của tuổi học trò. Từng bước chân dẫm lên vũng nước lầy lội, hòa với bụi bẩn đường phố.

Trên con đường về nơi "tổ ấm" của mình, cậu thường bắt gặp một ngôi mộ không tên nằm lẻ loi bên đường, nơi những đóa hoa cúc trắng của người qua đường được đặt lên tấm bia cũ kỹ ấy. Từ khi mặt trời mọc đến khi chỉ còn những tia sáng le lói cuối cùng, những đóa cúc quanh ngôi mộ tạo nên bầu không khí nặng trĩu, chứa đựng nỗi buồn khó tả, một chút uất hận, có lẽ là cả vị đắng của cuộc đời.

Những giọt mưa rơi lộp độp lên bia mộ, làm cho màu sắc trên đó trở nên đậm hơn. Cậu siết chặt tay lên ngực, trái tim bỗng thắt lại lạ thường qua lớp áo sơ mi mỏng. Cậu dường như cũng muốn gửi tặng cho linh hồn nơi đây một chút gì đó, như lời thăm hỏi từ một người xa lạ.

Bỏ mặc cơn mưa, cậu đặt cặp xuống nền đất và lục tìm mọt thứ gì đó. Mái tóc đen ngả nâu ướt sũng che khuất đôi mắt, những giọt mưa rơi xuống rơi tí tách trên tóc. Tiếng sách vở va vào nhau cùng tiếng leng keng của móc khóa vang lên. Cuối cùng, cậu lấy ra một chiếc vòng tay cũ, dây màu nâu gỗ đan lại như thể cái bím tóc của một nàng thiếu nữ tuổi đôi mươi đã phai mòn theo thời gian. Cậu nhặt nó trong chuyến đi chơi cùng bạn cũ, vật duy nhất còn sót lại từ kỷ niệm ấy.

Cậu đặt chiếc vòng tay lên ngôi mộ, nhẹ nhàng để nó nằm giữa những đóa cúc trắng. Một nụ cười mơ hồ nở trên môi. Đeo cặp lại lên vai, cậu lặng lẽ bước đi, tiếng giày lốp bốp vang vọng trên con đường bùn đất. Trời dần tối hơn, cơn mưa nặng hạt hơn.

Đi được một đoạn, tôi bất giác dừng lại, quay đầu nhìn về phía ngôi mộ với cảm giác khó tả và đôi chút lạnh lẽo. Như thể có sợi dây vô hình nối tôi với người an nghỉ dưới nấm mộ kia. Cảm giác ấy dâng tràn, khẽ bóp nghẹt trái tim trong ngực tôi.

Trong những ngày mưa phùn của mùa hạ, hồn cậu nhẹ nhàng bay tựa từng cơn gió thoảng qua. Tiếng chuông trường reo vang, và hàng ngàn học sinh ùa ra sân, dùng cặp sách che đầu để tránh mưa. Cậu đứng đó, im lặng nhìn dòng người đông vui, dọn lại cặp sách rồi từng bước nặng nề bước đi, cô độc giữa tiếng cười trong trẻo của tuổi học trò. Từng bước chân dẫm lên vũng nước lầy lội, hòa với bụi bẩn đường phố.

Trên con đường về nơi "tổ ấm" của mình, cậu thường bắt gặp một ngôi mộ không tên nằm lẻ loi bên đường, nơi những đóa hoa cúc trắng của người qua đường được đặt lên tấm bia cũ kỹ ấy. Từ khi mặt trời mọc đến khi chỉ còn những tia sáng le lói cuối cùng, những đóa cúc quanh ngôi mộ tạo nên bầu không khí nặng trĩu, chứa đựng nỗi buồn khó tả, một chút uất hận, có lẽ là cả vị đắng của cuộc đời.

Những giọt mưa rơi lộp độp lên bia mộ, làm cho màu sắc trên đó trở nên đậm hơn. Cậu siết chặt tay lên ngực, trái tim bỗng thắt lại lạ thường qua lớp áo sơ mi mỏng. Cậu dường như cũng muốn gửi tặng cho linh hồn nơi đây một chút gì đó, như lời thăm hỏi từ một người xa lạ.

Bỏ mặc cơn mưa, cậu đặt cặp xuống nền đất và lục tìm mọt thứ gì đó. Mái tóc đen ngả nâu ướt sũng che khuất đôi mắt, những giọt mưa rơi xuống rơi tí tách trên tóc. Tiếng sách vở va vào nhau cùng tiếng leng keng của móc khóa vang lên. Cuối cùng, cậu lấy ra một chiếc vòng tay cũ, dây màu nâu gỗ đan lại như thể cái bím tóc của một nàng thiếu nữ tuổi đôi mươi đã phai mòn theo thời gian. Cậu nhặt nó trong chuyến đi chơi cùng bạn cũ, vật duy nhất còn sót lại từ kỷ niệm ấy.

Cậu đặt chiếc vòng tay lên ngôi mộ, nhẹ nhàng để nó nằm giữa những đóa cúc trắng. Một nụ cười mơ hồ nở trên môi. Đeo cặp lại lên vai, cậu lặng lẽ bước đi, tiếng giày lốp bốp vang vọng trên con đường bùn đất. Trời dần tối hơn, cơn mưa nặng hạt hơn.

Đi được một đoạn, cậu bất giác dừng lại, quay đầu nhìn về phía ngôi mộ với cảm giác khó tả và đôi chút lạnh lẽo khẽ chạy qua sóng lưng cậu. Như thể có sợi dây đỏ vô hình nối cậu với người an nghỉ dưới nấm mộ kia tạo nên như thể một duyên trời định sẳn. Cảm giác ấy dâng tràn, khẽ bóp nghẹt trái tim trong ngực cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro