Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Thú nhân.

Đúng như tên gọi, là nửa người nửa thú. Vài trăm ngàn năm trước, họ bỗng nhiên xuất hiện và chung sống với con người. Tuy nhiên, con người luôn có ác cảm với sinh vật có trí thông minh nhưng lại khác giống loài này. Con người đã từng thử xua đuổi họ nhưng không thể, bởi vì thú nhân là loài có sức mạnh vượt trội, khả năng học tập nhanh chóng, là một sinh vật có thể coi là hoàn hảo.

Ngoại trừ việc họ vẫn cất giữ đâu đó một chút tính cách hoang dã như những loài thú.

Giống như động vật ăn thịt thường sẽ giữ bản tính săn mồi, và động vật ăn cỏ sẽ có đôi chút sợ hãi các loài ăn thịt.

Đặc biệt, thứ nguy hiểm nhất, chính là mùa động dục.

Bạn ngồi trên giường, chăm chú lắng nghe lời chỉ dẫn của cô tiên nhỏ trước mặt, bạn hơi ớn lạnh khi nghe đến đoạn 'mùa động dục'. Như một học sinh ngoan, bạn giơ tay lên thận trọng hỏi: "Vậy, khi mùa động dục của thú nhân đến, họ sẽ tìm một thú nhân khác để giải quyết, đúng không?"

Cô tiên nhỏ nghịch nghịch lỗ tai mèo mềm mại của mình, nhanh chóng trả lời: "Đúng vậy, thông thường, sẽ có rất ít thú nhân chọn con người làm bạn tình của mình. Theo quan sát từ mấy trăm ngàn năm trước của tôi, trong 1000 thú nhân sẽ chỉ có 1 thú nhân chọn con người trở thành bạn tình." Dừng một chút, cô ấy lại nói tiếp, "Nguyên nhân là vì giống loài khác nhau, những thú nhân sẽ khó cảm thấy bị thu hút bởi con người, nên chuyện khi mùa động dục đến có thể bị thú nhân cưỡng ép không phải là nỗi lo của con người đâu."

Bạn hơi thở phào, tiếp tục đưa ra thắc mắc: "Nhưng tại sao tôi lại ở đây?"

Cô tiên nhỏ bay thấp xuống để đối diện với mặt bạn, nói: "Bởi vì cô là người có công đức, cô đã giúp đỡ rất nhiều động vật bị bỏ rơi. Và cái chết của cô là do cứu một đứa trẻ."

"Nhưng, tại sao không phải là thế giới loài người bình thường?" Bạn bối rối.

Cô tiên nhỏ dường như đã mất hết kiên nhẫn, phẩy phẩy tay nói: "Có khác gì nhau sao? Vẫn là cùng một thời đại mà, chỉ là có nhiều thêm một sinh vật bậc cao thôi. Cô việc gì phải đắn đo nhiều như vậy?" Nói rồi, không để ý đến tiếng kêu của bạn, cô ấy dần dần biến mất trong không khí, "Và hãy nhớ nè, đừng có cố gắng kích động một thú nhân, họ có thể xé cô thành từng mảnh ngay tức khắc, kể cả là loài ăn thịt hay ăn cỏ đó! Tốt nhất là nên kết bạn với con người thôi!"

Bạn với tay theo bóng dáng của cô ấy, nhưng chẳng chạm được vào thứ gì, trong phòng giờ chỉ còn lại một mình bạn. Bạn chống cằm, lại ngồi xuống giường, có vẻ hơi thất thần.

Rồi một tiếng động chói tai vang lên khiến bạn giật mình, đó là tiếng chuông báo thức báo hiệu đã đến giờ đi làm. Bạn thở dài, tắt chuông báo thức, buồn bã vì đã qua một thế giới khác rồi mà vẫn phải đi làm hàng ngày. Nhưng rồi bạn cũng phải chấp nhận số phận nghèo đói của mình và đứng lên thay đồ, áo sơ mi màu trắng và một chiếc váy công sở. Dù sao thì bạn cũng không thể làm mất công việc mới xin được của mình.

Bạn đi ra khỏi chung cư với tâm trạng hồi hộp, trên đường đi làm, bạn lướt qua và trông thấy rất nhiều thú nhân cũng đang đi làm giống mình. Khuôn mặt của họ giống con người, nhưng mọc ở trên tóc là hai tai tượng trưng cho giống loài của họ. Bạn mím môi, cố gắng kìm nén đôi tay muốn đưa lên vuốt thử cái tai đang run rẩy trước gió lạnh kia.

Nhanh chóng tăng tốc độ, bởi vì chung cư bạn sống ở khá gần công ty nên dù tốn nhiều thời gian để thất thần, bạn vẫn đến sớm.

Bạn bước nhanh đến thang máy nhưng nó đã đóng lại, bạn dừng lại chuẩn bị đợi lượt tiếp theo nhưng cửa thang máy lại lập tức mở ra. Người đã mở cửa thang máy là một thú nhân thuộc loài thỏ, anh ấy mỉm cười với bạn, tay vẫn giữ ở nút mở cửa: "Cô vào đi."

Bạn bước vào, trong thang máy chỉ có thú nhân thỏ cao gầy và một người khác. Bạn gật đầu, cũng mỉm cười với anh ấy: "Cảm ơn anh."

Đôi mắt hồng của anh ấy nheo lại khi nghe thấy lời cảm ơn, lỗ tai thỏ màu trắng giật giật: "Không có gì, cô lên tầng mấy?"

Bạn lục lại ký ức của mình: "Tầng 7, cảm ơn anh."

Anh ấy gật đầu, nhấn tầng số 7, lại tiếp tục nói chuyện với bạn: "Tôi cũng làm ở tầng 7, bộ phận kinh doanh. Cô trông khá lạ mắt, cô mới đến sao?"

Bạn gật đầu: "Đúng vậy, tôi mới được nhận vào hôm qua."

Lúc này, khi anh ấy đang định nói gì nữa, thang máy dừng ở tầng 5, anh chàng khác trong thang máy nhanh chóng bước ra. Anh ta có vẻ gấp gáp giống như không muốn ở trong thang máy một giây nào nữa, và bạn tự hỏi tại sao anh ta lại trông buồn bã đến thế.

"Tôi là Leporidae Oryc." Ngay khi cửa thang máy đóng lại, anh ấy tiếp tục nói.

"Tôi là (L / N) (Y / N)." Nói đến đây, bạn đột nhiên nhớ lại lời cảnh cáo của cô tiên nhỏ. Bạn lén lút liếc nhìn vẻ mặt ôn hòa của anh ấy, mái tóc trắng nhu mì gần như che toàn bộ chân mày, trông Oryc hoàn toàn vô hại và ngây thơ.

Nhưng bạn vẫn phải cẩn thận, bởi vì câu nói 'bất kỳ loài động vật nào cũng có thể xé cô ra thành trăm mảnh'.

Để ý thấy bạn có vẻ không quá muốn nói chuyện, Oryc cũng im lặng sau câu trả lời, cũng không nói ra lời khen về cái tên của bạn, dù cho anh thực sự rất thích cái tên ấy.

Không khí cũng rơi vào im lặng cho đến khi thang máy lên tầng 7, bạn gật đầu chào anh ấy: "Tôi đi trước nhé, chào anh."

Oryc mở to đôi mắt hồng tròn xoe của mình, có vẻ hơi kinh ngạc, hai tai anh ấy dựng thẳng: "Chúng ta không đi chung sao?"

Bạn lắc đầu: "Tôi làm ở bộ phận tiếp thị, khác với bộ phận của anh."

Cổ tay bạn chợt bị nắm lấy, bàn tay to lớn truyền đến hơi ấm: "Hai nơi cũng khá gần nhau. Cô vừa mới đến, có thể chưa biết bộ phận của mình nằm ở đâu, để tôi dẫn cô đi, được không?"

Bạn do dự một chút, cảm thấy sẽ bất lịch sự nếu quá từ chối sự thân thiện của anh ấy nên mỉm cười và gật đầu: "Được, cảm ơn anh lần nữa."

Oryc cười tươi, trông có vẻ thực sự vui vẻ: "Không cần cảm ơn, tôi rất vui khi được làm quen với cô."

Bạn cong khóe môi, tươi cười đáp lại.

Có lẽ một số thú nhân không đáng sợ như những gì cô tiên nhỏ đã nói?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro