Tập 1 - Chương 1 - Kết thúc của sự khởi đầu
Thật sự rất tồi tệ
Cậu đến nơi trong tình trạng "không một xu dính túi" , thành thật mà nói cậu rất ghét phải nói thế. Cụm từ "không một xu dính túi" cũng không hẳn chính xác, vì toàn bộ gia sản của cậu cũng đủ dể đi mua sắm một chút. Nhưng cho dù là thế thì vẫn là " một chút xu dính túi" mà thôi.
- " Đúng như mình nghĩ. Những thứ như giá trị của đồng tiền thì khác xa khi ở đây. "
Trong tay cậu là một đồng mười yen -- cậu lăn đồng 'mười Giza' hiếm có trong bàn tay mình, trong khi thở ra một hơi thật dài.
Cậu chỉ là một gã bình thường thiếu cá tính mà thôi. Cậu có mái tóc đen ngắn, một thân hình tầm trung, không quá cao cũng không quá thấp. Cậu có thể hình mà sẽ khiến người khác tự hỏi rằng cậu có bao giờ tập thể hình chưa, và mặc trên người một thứ có vẻ như là một chiếc áo thun xám rẻ tiền. Điều duy nhất gây ấn tượng là ánh nhìn đầy sắc sảo của hai trong mắt đen nhỏ của cậu, nhưng ngay cả hai con mắt ấy giờ đây cũng đã mất đi sức sống của mình khi nó rũ xuống chẳng lấy một tí gì tham vọng.
Cậu có cái vẻ bình thường đến nối bạn có thể lạc mất cậu giữa đám đông -- nhưng mặc cho chuyện đó, những người thoáng thấy cậu nhất định sẽ nhìn cậu như nhìn một vật đầy kỳ lạ vậy. Chuyện đó thì cũng đúng thôi. Dù sao đi nữa thì trong tất cả những người nhìm chằm chằm vào cậu, chẳng có lấy một mái tóc đen hay mặc quần áo thể dục cả.
Mái tóc họ mang đủ màu như đỏ và vàng, từ những màu như nâu cho đến tận xanh lá cây và xanh nước biển. Hơn nữa, bọn họ ăn mặc những thứ như là giáp sắt, quần áo của vũ công, một chiếc áo đen tuyền và những thứ gì đó tương tự.
Dưới hàng loạt ánh nhìn không chút thiện cảm và kiềm chế, chàng trai khoanh tay mình và chẳng còn lựa chon nào ngoại trừ việc chấp nhận chuyện đó.
" Đúng thế, có vẻ là đúng thế rồi --" cậu nói trong khi búng tay mình, và trỏ vào những người đang nhìn cậu " -- một cuộc triệu hồi xuyên thế giới, có vẻ là như thế "
Chầm chậm đi qua trước mặt cậu là một chiếc xe tựa xe ngựa nhưng lại được kéo bằng một con thú giống một con thằn lằn khổng lồ vậy.
Natsuki Subaru được sinh ra trên Trái Đất, hành tinh thứ ba trong Hệ Mặt Trời, trong một gia đình bình dân vô cùng bình thường, một chàng trai người Nhật bình thường.
Nếu có người nói về xấp xỉ mười bảy năm trời sống trong một cuộc sống bình dị của cậu, thì chỉ nội vài lời tựa thôi cũng đã đủ rồi, và bất kì chi tiết thêm thắt nào cũng sẽ tương tự câu " Một học sinh năm ba một trường trung học công lập, người mà chẳng thích việc đi học một chút nào " .
Đi học hay đi kiếm việc làm
Khi buộc phải đứng giữa ngã rẽ cuộc đời đó, người ta thường buộc phải đưa ra quyết định. Dù bạn hỏi bất kì một người người nào đó, họ cũng sẽ trả lời rằng : " Đó là một phần của cuộc sống", cậu giỏi hơn những người khác ở chỗ cậu trốn được khỏi những thứ cậu căm ghét. Cuối cùng, số lượng cớ mà cậu đưa ra để tránh việc đến trường ngày một tăng lên, và đến khi cậu nhân ra được thì cậu đã trở thành một người suốt ngày trốn học và rất xuất sắc trong việc làm ba mẹ mình thất vọng.
" Và cuối cùng mình lại bị triệu hồi tới một thế giới khác và khá chắc rằng sẽ bị đuổi học... Mình thật sự không hiểu gì hết. "
Mặc dù cảm thấy như thể đang trong một giấc mơ không mấy đẹp đẽ, dù cậu có tự cấu má mình hay đập đầu vào tường cậu cũng chẳng thể tỉnh giấc.
Subaru lại thở dài. Tránh khỏi đại lộ nơi mà cậu ngập chìm trong những ánh nhìn đầy tò mò, cậu ngồi xuống khoảng đất được trải đã ở một con hẻm, cách con đường chính một chút.
" Giả sử đây là một thế giới giả tưởng, nền văn mình này sẽ là một nền văn minh từ thời trung cổ. Từ những gì có thể thấy được thì chẳng có bất kì máy móc nào cả và cái cách mà mặt đất này được trải đá thì cũng không đến nỗi tồi... Tiền của mình rõ ràng là không thể dùng được ở đây nữa rồi."
Về phần những việc nên làm và không nên làm khi giao tiếp với những người ở đây và hiểu một chút về giá trị vật chất nơi đây. Subaru nhận ra rằng mình đã bị triệu hồi đến một thế giới hoàn toàn khác biệt, và cậu muốn nhanh chóng xác minh chuyện này.
May mắn thay, cậu có thể hiểu được tiếng nói mà không gặp bất kì trở ngại nào, và việc mua bán cũng được thực hiện bằng việc trao đổi tiền tệ là vàng, bạc, và đồng. Cậu còn phải đón nhận cái nhìn khinh bỉ ở quầy trái cây đầu tiên cậu đụng phải.
Vì những tình huống như thế này, khi mà cậu có khả năng nhanh chóng nắm được tính hình, cậu mới cảm thấy vô cùng may mắn khi là một kẻ nghiện anime và game như hiện tại.
Nói rằng gặp một hiện tượng phi thường như triệu hồi liên thế giới là giấc mơ của mọi chàng trai trong độ tuổi thiếu niên cũng không phải quá đáng.
Và hơn hết, khi cậu nhìn vào đống trang thiết bị khởi đầu vô cùng tệ hai của mình và tình huống mà cậu bị đẩy vào đây, cậu bật ra một tiếng rên rỉ : " Một người dễ dãi như tui không thể nào chấp nhận được chuyện này nếu như không có thê phúc lợi đâu, mấy người biết không hả!? "
Một chiếc điện thoại di dộng ( cũng gần hết pin), một chiếc bóp (với rất nhiều thẻ hội viên dành cho việc thuê video, băng đĩa ), một hộp mì gói mà cậu đã mua ở cửa hàng tiện lợi ( hương Tonkotsu nhé), một gói snack (vị ngô nồng), một bộ quần áo thể thao mà cậu hay mặc ( và nó chưa được giặt ), và một đôi giày thể thao đã mòn ( đã hai năm tuổi đời), là những thứ mà cậu có trên người.
" Tại sao mình lại không có đến một thanh Excalibur cơ chứ!? Mình chết chắc rồi. Nên làm gì đây chứ? "
Việc triệu hồi liên thế giới xảy ra khi cậu đang trên đường về nhà từ cửa hàng tiện lợi vì thế chẳng thể nào tránh được. Mọi chuyện đính xác chỉ xảy ra trong chớp mắt mà thôi.
Thứ duy nhất mà có vẻ hữu dụng hiện giờ là đống đồ ăn vặt, mà cậu đã ăn hết phân nửa vì cái bụng đói của mình. Mặc dù sau đó cậu nhận ra rằng nguồn lương thực là rất quan trọng, nhưng giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Cho dù cậu cố giải tỏa cú sốc ban đầu vô cùng lớn của mình, chấp nhận cỗ xe thằn lằn đi ngang qua và dáng vẻ của những người qua đường bước dọc con đường cũng chẳng làm mọi chuyện tốt hơn được chút nào.
" Không biết việc phớt lờ mọi người, bao gồm cả con thằn lăn và những người bán hàng thì có phải bình thường không nữa. "
Trước mặt Subaru là những người ăn diện những bộ quần áo kì lạ cùng bộ tóc đầy màu sắc.
Và hơn hết, điều mà cứ nhắc Subaru về hiện thực bị triệu hồi liên thế giới là sự hiện diện của những toán người.
Với cái nhìn thấp thoáng khắp nơi cậu, cậu phát hiện ra "tai chó" và "tai mèo". Kỳ cục hơn, cậu còn có thể nhìn thấy những người tựa như "người thằn lằn". Và nếu như nghĩ kĩ về điều đó, thì cũng có những người "bình thường" như cậu.
" Trong thế giới này có bao nhiêu loại bán nhân như vậy thì cũng có thể có vô số cuộc chiến và hiểm nguy rình rập quanh đây. Những loài quái vật mình đã thấy trước đây có ở đây hay không thì lại là chuyện khác, nhưng chỉ dựa trên con thằn lằn kéo xe đó thì mình có thể nói rằng vai trò của chúng cũng chẳng có gì thay đổi cả -- hay có vẻ là như thế. "
Sau khi sắp xếp mớ hỗn độn trong đầu mình, Subaru thở một hơi thật dài, khác xa với tiếng thở dài bình thường. Nếu như bối cảnh tương tự với những gì có trong giả tưởng, thì Subaru chắc sẽ có thể dùng trí thức hiện giờ của mình để vươn lên trong tình huống này.
--- Thế nhưng, cậu chẳng tài nào chấp nhận được điều đó.
" Lý do cho việc triệu hồi cũng chẳng rõ ràng gì và không có cách nào quay về cả. Mình không nhớ là có đi qua một tấm gương và cũng chẳng rơi xuống một cái ao nào cả, và hơn hết nếu như mình được triệu hồi thì cô gái xinh đẹp đã triệu hồi mình ở đâu cơ chứ !!!?? "
Một thế giới giả tưởng sẽ trở nên vô nghĩa nếu không có nữ chính!. Nếu như đây là một thế giới hai chiều, thì thế giới này chẳng làm ăn được gì cả. Sự thật rằng cậu bị triệu gọi đến đây chẳng có một lý do cụ thể.
Subaru hoàn tất việc đánh giá tình hình và tính hiện thực của mọi chuyện, chẳng còn lựa chon nào khác ngoài trừ nhanh chóng tìm cách thoát ra.
" Chà, dù nói thế đi nữa thì chẳng phải chuyện này cũng chẳng khác gì việc bị giam trong phòng mình lúc còn ở thế giới cũ. "
Dù cậu có nhớ ba mẹ mình một chút, nhưng giờ chẳng còn thì giờ cho việc nhớ nhà nữa.
"Nhưng trước hết nếu như mình không làm gì đó, với tình hình này...". Subaru nghĩ trong khi đứng dậy và tiến về đại lộ.
" Oh, xin lỗi. "
Khoảnh khắc cậu chuẩn bị ra khỏi con hẻm thì Subaru va phải cái người bước vào con hẻm đó. Ném lời xin lỗi đến người mà cậu đã đụng phải, cậu cố tránh đường
" -- Úi ,úi!"
Bị nắm chặt vai từ phía sau, cả cơ thể cậu bị lôi hết con đường trước khi bị quẳng lại vào con hẻm. Cậu quay người lại với đôi chân loạng choạng, và cái người đã ném cậu xuống mặt đất đó. Hắn ta có một cơ thể khổng lồ đến mức bạn chỉ có thể ngước lên nhìn mà thôi, và theo sau là hai người đi cũng hắn ta, và bọn họ vào vị trí như một toán cướp chặn đường vậy
Cậu có cảm giác không hay về hành động của họ, thứ mà cậu đã quá đỗi quen thuộc
" Umm... Cho phép tôi được hỏi ý định của các anh là gì thế!? "
" Có vẻ như nhóc không hiểu được mình đang ở vị thế nào nhỉ? Chà, nếu như chịu móc ra thứ mà nhóc phải móc thì sẽ không đau đâu. "
" À--- ra là như thế. Chà, thế đấy. Ha ha mình thật sự không còn gì để nói. "
Trông đầy chế nhạo và khinh bỉ. Những người này khoảng 20 tuổi, và vẻ ghê tởm của họ có thể nhìn ra từ cơ thể và bộ mặt dơ bẩn của mình.
Mặc dù họ trông chẳng giống lũ giết người lắm, nhưng chắc chắn họ cũng chẳng tốt lành gì.
Tương đối mà nói thì, tình huống này cũng tương tự những cuộc chạm chán hằng ngày với lũ đầu gấu. Nói cách khác, "Chếếếếết tiệệệệệt, route bắt buộc đã bắt đầu mất rồi. "
Trong khi nhẩm tính bước tiếp theo của mình, Subaru hòa hoãn bằng việc thật tâm mà mỉm cười với những tên đang có vẻ tự mãn trên mặt mình kia. Mặc dù cậu đang ở trong tình thế khó khăn, nhưng từ xa xưa trước kia đã thành thông lệ rồi, con người được mời đến từ thế giới khác sẽ thể hiện khả năng hơn người. Nếu như Subaru được triệu hồi đến trong cùng một điều kiện như vô vàn kiểu triệu hồi sang thế giới khác mà cậu biết kia thì nhiều khả năng là cậu cũng được ban một khả năng độc nhất vô nhị nào đó. Khi cậu nghĩ về chuyện đó, cậu cảm thấy cả cơ thể mình nhẹ nhàng hơn.
" Vì lẽ nào đó, trong lực nơi đây có cảm giác như chỉ bằng một phần mười ở thế giới của mình vậy. Mình có thể làm được. Mình thật sự có thể làm được! Giờ thì ta sẽ đốn ngã lũ các người và biến các ngươi thành phân bón cho con đường tiến đến thành công cùng với điểm kinh nghiệm của các người. "
" Có vẻ như hắn đang lẩm bẩm gì đó. "
" Tao chẳng rõ tên đó đang nói gì nữa nhưng tao biết là hăn đang trêu chúng ta đấy. Giết nó đi!"
" Câu đó thằng này nói mới phải!... Ta sẽ khiến các người hối hận về chuyện này !" Subaru hùng hồn tuyên bố khi cậu đấm thẳng một cú vai phải nhắm đến người đàn ông vạm vỡ ngay trước mặt mình. Một cũ đấm tuyệt với thẳng ngay vào mũi. Tuy nhiên bàn tay cậu, thứ mà đánh trúng phải răng đối phương, bắt đầu rỉ máu.
-- Đây là lần đầu tiên cậu nện một người nào đó! Và cậu làm chính mình bị thương còn hơn là cậu dự đoán nữa. Mặc dù đã tốn rất nhiều công sức trong việc mô phỏng trận đấu tập trước đây, đây là trận đấu thật sự đầu tiên của cậu.
Tên cậu đấm ngã xuống mặt đất. Tận dụng đà còn lại của mình, cậu phóng thẳng về tên tiếp theo vẫn còn bị sốc. Uốn cong chân mình, cậu tung cước vào phía bên kia đầu hắn, nện hắn vào tường, thế là nạn nhân thứ hai của cậu bất tỉnh tron đau đớn.
Khởi đầu thuận lợi ngoài dự kiến, niềm tin vào khái niệm "vô đối liên thế giới" của cậu bắt đầu lớn dần.
" Đúng như mình nghĩ, thế giới này định sẵn rằng mình là người mạnh nhất!.........."
Quay người, Subaru cúi thấp thủ thế, sẵn sàng nện cho tên cuối cùng không biết trời trăng gì. Nhưng trong tay tên cuối cùng kia, Subaru thoáng thấy ánh lờ mờ của một con dao.
Chỉ như thế Subaru trượt dài trên mặt đất trong khi quỳ gối và gập người mình một cách đầy lộng lẫy, ấn trán mình xuống mặt đất.
" Em xin lỗi! Hoàn toàn do lỗi của em! Xin hãy tha thứ cho em! Hãy rủ lòng thương lấy tâm hồn em! "
Dogeza. Hành động thể hiện sự thuần phục tuyệt đối đối với người bên kia. Điểm nhục nhã nhất trong tinh thần võ sĩ đạo của người Nhật Bản. Lượng andrenaline mà cậu cảm nhận được khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Cậu có thể cảm nhận máu mính trở nên lạnh tanh. Subaru, cố nịnh nọt tên ấy một cách đầy tuyệt vọng, cuộn người mình lại và khẩn khoản xin lỗi.
Không đời nào cậu lại đi đối đầu với một kẻ có dao cả. Cho dù tập luyện kĩ càng đến mức nào đi chăng nữa mọi chuyện cũng sẽ kết thúc bằng việc ăn một nhát dao, chẳng có gì quý hơn sinh mạng cả. Ngay lúc ấy, cậu nhận ra rằng hai tên còn lại, hai kẻ đáng ra phải gục rồi đã từ từ đứng lên lại. Mặc dù một kẻ đang lấy tay bịt lại cái mũi đang chảy máu, kẻ còn lại thì lắc lắc cái đầu trong cơn choáng váng, cùng nhau, trông chúng có vẻ ôn một cách đầy kinh ngạc.
" Hở? Tuyệt kỹ tất sát của mình chỉ đến mức này thôi sao? Có chuyện gì thế? Thế còn " Lời hứa của người được triệu hồi" thì sao? "
" Mày đang nói cái quái gì thế hả? Làm sao mà mày dám tấn công bọn này hả!? "
' Lời hứa của người được triệu hồi' là một sai lầm hoàn toàn. Cậu không thực sự trở nên mạnh hơn một chút nào cả.
Vẫn trong tư thế dogeza, đầu cậu bị giẫm lên, và trán cậu bị đè chặt xuống mặt đất khiến nó tóe máu. Trong khi bị giẫm lên đầu, cơ thể tuyệt vọng lại cuộn lại và cậu liên tục nhận phải những đòn bạo hành.
Người bắt đầu nhận những đòn đánh là Subaru. Và thành thật mà nói, nhưng tên ấy chẳng thể hiện chút thương tình nào cả.
--- Chết tiệt, đau muốn chết đi được. Mình có thể sẽ chết mất. Không, chết thật đấy.
Không như thế giới của cậu, không có gì đảm bảo rằng lũ này sẽ không lấy mạng cậu cả. Hơn nữa trước khi bị tra tấn tới chết, cậu nên cố gắng để phản kháng ---
" Đừng có mà động đậy, thằng khốn!"
" Đau quá! Áááááá, đau quá đau quá ! Đã bảo là đau quá mà ! "
Tên kia giẫm lên tay Subaru khi cậu cố đứng dậy và chuyển con dao mình sang tay còn lại
" Tao sẽ làm cho mày không thể cử động nữa và sẽ lột sạch sẽ những gì mày có trên người ! Làm sao mà mày dám cư xử như thế với tụi tao... "
" Nếu như mục đích của anh là những vật quý giá thì thẳng thắn mà nói thì vô ích thôi. Thế nào đi nữa thì em đây cũng không xu dính túi...! "
" Nếu là như thế thì quần áo và giày dép hiếm thấy cũng đủ rồi. Cứ trở thành đồ ăn cho lũ chuột trong hẻm đi. "
Ồ, cũng có chuột trong thế giới này nữa. Sẽ thật tuyệt nếu như chúng không to như quái vật.
Subaru liếc nhìn con dao, thứ mà chuẩn bị đâm vào người cậu, như thế đó là vấn đề của ai khác vậy, cố gắng trốn thoát thực tại.
Cậu không hẳn là có thể thấy được mấy ngọn đèn xoay vòng nào cả, cũng chẳng hề có hiện tượng thế giới bắt đầu di chuyển một cách chậm chạp gì. Có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc như sợi dây bị cắt ngang mà thôi.
—Vào ngay khoảnh khắc đó.
" Tránh đường! Tránh đường! Tránh đường! Mấy người đằng ấy! Mấy người thật sự cản đường cản lối đấy!" một giọng đầy tuyệt vọng vang len khi ai đó lao nhanh vào trong con hẻm.
Giống như những tên nhìn lên với vẻ giật mình trên mặt chúng, Subaru, với cơ thể không động đậy được của mình, cũng ngẩng mắt nhìn lên.
Đi ngang qua cậu là một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc vàng dài tới vai của cô tung bay phia sau. Cô có đôi mắt đó rực sáng với quyết tâm và 'hàm răng ma cà rồng', tạo cho cô một vẻ đầy tinh quái.
Mặc dù ấn tượng ban đầu về cô là một cô gái đầy tinh nghịch, nhưng nếu cô ấy mỉm cười thì cô sẽ có được một khuôn mặt vô vàn người mến yêu.
Với một sự vô cùng đúng lúc như thế, cứ như thể là đã được tính toán sẵn rồi vậy, ngọn lựa hy vọng đang tàn lịu dần dần trong mắt Subaru lại bừng cháy.
Cậu đang đợi chờ tình tiết này đây.
Cô gái trẻ mặc bộ quần áo rách nát đã đi ngang qua một cách đầy tự nhiên nơi mà một vụ cướp vũ trang đang diễn ra.
Đúng như được định sẵn, tình tiết mà cô cái với tâm hồn hiệp sĩ và chuẩn bị cứu Subaru, người mà mạng sống chuẩn bị biến mất, thì lại đang chuẩn bị—
"Đây trông có vẻ như là một cảnh đầy tuyệt với đấy nhưng xin lỗi nhé! Tui đang vội! Hãy cố gắng nhé!"
"—Chờ đã. HỞỞỞỞỞ! Thật đấy sao?!"
Tuy nhiên, tia hy vọng ấy lại bị nghiền nát ngay tức khắc.
Cô gái trẻ giơ tay mình lên đầy xin lỗi về phía Subaru khi cô chạy dọc con hẻm chật hẹp, thẳng qua khỏi những tên ấy và về nơi mà đúng ra là ngõ cụt. Giậm chân mạnh từ một tấm ván đang nằm trên bức tường, cô nhanh chóng nắm lấy rìa bức tường và chỉ trong tích tắc, biến mất đằng sau nó.
Chẳng còn có thể thấy được cô gái nữa và khung cảnh xung quanh chìm vào im lặng. Cô gái biến mất nhannh chóng như là khi xuất hiện, cứ như vòi rồng vật, và mọi người còn lại ở nơi ấy, những người chứng kiến việc đến và đi của cô điều ngơ ngác.
Nhưng sự thật rằng tình hình của Subaru chẳng hề thay đổi cũng là hiện thưc.
"Cơn giận của mấy anh đã chịu xuống chưa và có lẽ các anh đã đổi ý rồi nhỉ?"
"Đúng hơn là còn tệ hơn hồi nãy nữa đấy. Đừng có nghĩ rằng nhóc mày có thể thoát nạn dễ dàng đến thế."
Từ nãy cho đến giờ, cơ thể cậu đã bị giẫm lên bởi những tên ấy và cậu chẳng thể nào cử động được. Từ ánh bạc của con dao trong tay tên kia, cảm giác trần trụi của cái chết đang đến dần trở nên mạnh mẽ hơn.
—Không, không. Chuyện này nhất định là xạo rồi. Không thể nào. Vì như thế này thì thật quá dễ dàng.
Subaru nở một nụ cười căn thẳng, mong mỏi trong tuyệt vọng có một ai đó chen ngang vào tình hình này. Tuy nhiên, một tình tiết đầy tiện lợi như thế lại chẳng xảy đến. Mũi con dao tiến về phía cậu. Cảm giác từ bỏ dâng lên trong lồng ngực cậu, và cậu biết rằng cậu sẽ bật khóc đến nơi. Không phải là nỗi sợ. Mà là cậu chỉ không thể nào cam chịu được sự thật rằng cậu sẽ mất mạng mà không hoàn thành được gì cả.
Cứ như bị rũ bỏ bởi mọi thứ, trong một hố sâu tuyệt vọng
"—Dừng ngay tại đó, lũ vô lại kia."
Giọng nói áp đảo cả âm thanh của đám đông nhộn nhịp, sự thô tục đầy tàn những của những tên kia, hơi thở nặng nề của Subaru, và làm rung chuyển cả thế giới.
Thời gian như ngừng lại.
Ngõ nhỏ lỗi vào kia có một thiếu nữ.
Nhưng lại là gái đẹp. Trên hông đeo thắt lưng bằng bạc, cùng mái tóc dài bạch kim tạo nên dáng vẻ uyển chuyển, ánh tím đôi mắt đang nhìn vào đây. Ngũ quan cân đối diễm lệ, tuổi nhỏ nhưng lại khiến người khác cảm nhận phong thái cao quý, một chút nguy hiểm mị lực.
Nàng so với Subaru thấp hơn một cái đầu, cao khoảng một mét sáu. Trang phục nàng lấy màu trắng làm chủ đạo, trên người không có hoa mỹ trang sức, tạo hình bình thường lại càng làm tăng vẻ cao quý. Thứ duy nhất bắt mắt là áo choàng của nàng, bên trên có thêu phù hiệu hình đại bàng, làm tăng vẻ trang nghiêm.
Thế nhưng cả thân kia trang phục, vẫn chỉ là cô thiếu nữ yếu đuối.
" Các người đứng lại! "
Tiếng nói nàng tựa chuông ngân, làm Subaru quên luôn cả tình hình, triệt để bị hình ảnh cô gái tốc bạc làm áp đảo. Giọng nàng rất khẩn trương
" Mày là ai vậy? "
" Nếu dừng ở lại ở đây thì tôi sẽ tha cho, nên mấy người hãy trả lại những gì đã lấy cắp đi. "
" Nè, mày mặc quần áo hình như hết sức quý, phải chăng là quý tộc..? Gì chứ? Bọn ta không phải ăn cắp vặt "
" Xin các người đó, thứ đó rất quan trọng với tôi. Những thứ khác thì tôi có thể bỏ được, riêng nó thì không. Xìn các người ngoan ngoãn trả lại đây. "
Thiếu nữ thậm chí còn có thái độ cấu khẩn.
" Chờ chút, mày không đến cứu thằng nhóc này? "
" Ăn mặc lạ thật đấy, nhưng tôi không có quan hệ gì với cậu ta cả. "
" Nếu vậy thì mày tìm lộn người rồi. Đi lẹ đi! "
" Mày nói bị trộm đồ, đằng kia, tên trộm nhảy qua bức tường lên nóc nhà chạy thoát rồi. Dựa trên tốc độ chắc phải được 3 con phố rồi. "
Bọn côn đồ ba người một lời. Thiếu nữ mang anh mắt chuyển hướng sang Subaru, kia là muốn hỏi thật hay giả. Subaru đành gật đầu
" Hình như không có sai. Vậy tên trộm ở ngõ nhỏ đằng kia ? Phải nhanh đuổi theo mới được. "
Thiếu nữ xoay người đưa lưng về phía Subaru, hướng ngõ nhỏ ngoài kia cất bước. Bọn đầu gấu an tâm ra mặt. Riêng Subaru thì không vui chút nào.
——
" Nhưng ... dù sao đây cũng là hai việc khác nhau, các người tác oai tác quái ta không thể nào bỏ qua được. "
Quay đầu lại, nàng hướng bọn họ vươn tay ra —— lòng bàn tay có anh sáng bay lượn sau đó phóng đi
Tiếng da thịt đâm xuyên ... bọn đầu gấu kêu rên, đồng thời bị đánh bay ra ngoài.
Sau đó, bên cạnh bàn tay Subaru rớt xuống một khối băng lớn bằng bàn tay, nhưng không lâu sau liền hòa tan vào không khí.
" —— Ma thuật !? "
Rõ ràng là ma thuật, dù miệng không đọc chú ngữ, nhưng cái này thực sự bán ra từ tay nàng.
Ma thuật —— đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
" So với tưởng tưởng huyền ảo lạ kỳ trước đây ... cái này có chút thất vọng. "
Vốn cho rằng ánh sáng sẽ tiếp tục lan rộng, hoặc là bùng nổ năng lượng xung quanh, nhưng mà ... chỉ là xuất hiện những mảnh băng thô ráp, lại gây ra sát thương vật lý, sau lại đột ngột tan biến, chẳng có cảm giác hưng phấn.
" Nàng ... dĩ nhiên lại giúp ta ? "
Subaru đối với ma thuật tạm gác một bên, bọn đầu gấu kia đã đứng lên rồi.
Hai chân run rẩy, hai tên kia chạy đến bên kẻ bị đánh ngất xỉu. Nhìn đồng bạn bị quật ngã càng khiến chúng tức giận hơn. Một tên rút dao, tên còn lại cầm gậy, thủ thế chuẩn bị chiến đấu.
" Dù ngươi là quý tộc, ta cũng không có ý tha. Chúng ta hai người đánh một mình ngươi, ngươi làm sao có cửa? "
Tên cầm dao quệt máu mũi chửi ầm lên, nhưng thiếu nữ nọ chỉ nhắm một con mắt.
" Yeah, 1 chọi 2 có vẻ nguy hiểm —— nhưng, 2 chọn 2 chẳng phải là ổn rồi sao? "
Bỗng có một giọng nói cất lên từ trong không khí.
Subaru kinh ngạc, chung quanh không hề có người. Bọn đầu gấu cũng vội vã nhìn quanh, con ngõ nhỏ nói với đường tắt bên trong, cũng không hề thấy có người nào.
Thiếu nữ kia đưa tay trái ra, bàn tay hướng lên. " Cái kia " nằm ngay trên ngón tay nàng.
" Không cần phải tìm nữa, ta ở ngay đây này, ah.. có chút xấu hổ. "
Thứ vừa nói kia, chính xác là một con mèo, tai to, đứng bằng hai chân. Lông đuôi màu xám tro, trong trí nhớ Subaru là loại mèo Mỹ lông ngắn. Mũi màu hồng nhạt, đuôi dài ngang với thân.
Thấy mèo con kia, tên cầm dao liền run rẩy :
" —— là .. là tinh linh thuật sư ( tinh linh pháp sư ) ! "
" Chính xác. Hiện tại lùi ra thì ta sẽ không truy đuổi các người, quyết định nhanh một chút, chúng ta không có thời gian. "
Nghe được thiếu nữ nói, bọn đầu gấu nhanh chóng dìu tên bị xỉu, hướng ngõ ngoài chạy mất. Đi qua thiếu nữ, bọn học tặc lưỡi nói.
" Ta nhớ kỹ mặt ngươi, tiện nhận. Sau này gặp lại sẽ không đơn giản như vậy đâu. "
" Nếu như người với cô gái này động thủ, ta xem, ta sẽ nguyền rủa ngươi tuyệt tử tuyệt tôn. Nhưng xem ngươi, 8/10 ngay cả đời sau cũng không kịp sinh. "
Đối mặt với lời đe dọa của tên côn đồ, mèo nhỏ giọng điệu dễ thương nhưng nội dung lại rất cay độc.
Mèo lại bày ra thái độ bất cần, bọn con đồ rất giận nhưng không nói gì thêm liền chạy đi.
Bọn lưu manh đi rồi, chỉ còn Subaru với thiếu nữ nọ ở trong ngõ.
Muốn nói lời cảm ơn... Subaru quên mất thân thể đau đớn, định dựng người dậy——
"—— không nên cử động. "
Cô gái nọ dùng thanh âm lãnh đạm không chút cảm xúc nói.
Trong mắt nàng, dù biết Subaru cùng lũ côn đồ không giống nhau nhưng vẫn không buông lỏng thư giãn.
Bị nàng đối đãi như vậy, Subaru phản ứng lại khác thường. Nhìn nàng kia, đôi mắt màu tử sắc, xinh đẹp quả thực mê hoặc lòng người. Không quen thấy gái đẹp ... Cậu bị nàng nhìn chằm chằm, liền đỏ bừng mặt.
Thấy hắn như vậy, nàng bật cười.
" Xem kìa, hắn tự giác áy náy nên không dám nhìn ta. "
" Oh ... vậy sao? Xem phản ứng kia, ta không cảm giác được tà ý nya"
" Đợi chút Puck. Này, ngươi có phải kẻ lấy trộm huy hiệu của ta ? "
" Xin lỗi, làm cô thất vọng rồi, ta hoàn toàn không có thấy huy hiệu của cô. "
" Haizz.... "
Biểu hiện tự tin thoáng biến mất, vừa rồi mặt nghiêm nghị chất vấn cũng biến mất, nàng nhìn về phía mèo con trên bàn tay.
" Làm sao bây giờ? Chúng ta không còn thời gian đễ lãng phí nữa. "
" Thủ phạm mỗi giây cũng đều di chuyển, ta nghĩ nên nhanh một chút xuất phát. Chạy nhanh như vậy, chắc chắn không tầm thường. Nhưng còn tên này thì sao? "
Hai người họ lại tập trung lên người Subaru. Subaru giả vờ không sao, đứng dậy
" Chân thành cảm ơn ơn cứu mạng. Các người nhanh đuổi theo kẻ trộm đi "
—— Hay để ta giúp nàng một tay ? —— Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu liền tan biến, tay cậu khua vào khoảng không ... sau đó liền ngã xuống đất, ngất đi.
" A —— miễn cưỡng đứng lên như vậy. "
" —— Làm sao bây giờ? "
" Không liên quan tới chúng ta. Mặc kệ đi. "
Chút nhận thức còn lại vẫn còn nghe bọn họ đối thoại. Chuyển sang thế giới khác? Đối nhân xử thế vẫn như vậy. Ta cứ như vậy bị vứt ở ngõ nhỏ này sao?? Ôi, ừ chỉ là chết muộn chút mà thôi, mạng nhỏ này ... "
—— ——————
... Đây là ...
Vừa mở mắt gặp ngay ánh nắng bỏng rát, hoa mắt, cậu liền lấy tay dụi dụi.
" —— A, ngươi tỉnh? "
Tiếng nói phát ra từ phía trên, cũng là ngay trên đầu Subaru. Cậu hướng mặt về phía tiếng nói, lại cảm thấy dù thân thể mình nằm trên mặt đất nhưng đầu lại gối lên cái gì đó rất mềm.
" Ngươi thật là, đầu người bị thương, làm ta lo muốn chết. "
Tiếng quan tâm hết sức dịu dàng, Subaru nhớ lại lúc trước khi ngất rồi bây giờ, quả là ân huệ.
Gối đùi —— Subaru xoay người thỏa thích hưởng thụ. Lợi dụng chuyển động tròn làm gương mặt chạm vào đùi. Nhưng mà ...
" Hở... gái đẹp, sao lại nhiều lông như vậy !? "
Cậu nhìn lên trên, lần này đã khôi phục được thị lực. Subaru trước mắt lại là một con mèo to lớn. Không phải nàng, nhưng cảm giác thoải mái này vẫn đáng hưởng thụ.
" Thật xin lỗi, khiến hai người phải chăm sóc ta đến khi tỉnh lại. "
" Không sao, chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi nên mới ở lại. Đừng hiểu lầm. "
Nàng chậm dãi nhấn mạnh. Subaru chẳng có gì để nói.
" Ta đã trị thương cho ngươi, cho người nằm trên đùi Puck, cũng là vì bản thân ta, muốn ngươi báo đáp chút ân tình. "
" Đâu cần như vậy, cứ bình thường hỏi ta là được rồi. "
" Không được, nếu như đơn phương mệnh lệnh. Ngươi sẽ không nói cho ta biết huy hiệu ở đâu. "
Thấy thiếu nữ hạ thấp âm điệu như vậy, Subaru cũng có chút ấn tượng. Cậu nhớ lúc trước, quả thật có cái gì đó giống như huy hiệu!?
" Trong lúc ta mất đi ý thức có người đập đầu ta sao? "
" Đã bị đánh thảm như vậy, ai đánh ngươi nữa chứ? Cái kia, là ngươi tự gây ra. "
" Ta hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. "
" Vẫn là vậy ... ngươi nói cái gì cũng không biết, cũng đủ trả ân tình trị thương rồi ... Như vậy đi, chúng ta đi trước. Vết thương của ngươi cũng gần khỏi hẳn rồi, nguy hiểm cũng đã qua, ta nghĩ lũ người bọn chúng sẽ không tới tìm ngươi nữa đâu, một mình đi vào ngõ vắng như vậy rất là nguy hiểm. À đây không phải lo lắng, đây là lời khuyên. Lần sau nếu gặp tình huống như vậy nữa, cứu người ta cũng không có lợi, vì vậy đừng ... mong chờ ta sẽ lại ra tay. "
Thiếu nữ liền nói một loạt ... sau đó coi thái độ trầm lặng của Subaru là đã nhận thức được, gật đầu nói " Tốt!" Sau đó xoay người đi.
Tóc dài phối hợp chuyển động của thiếu nữ, lại ở ngõ vắng mờ tối tạo ra cảnh tượng lấp lánh huyền ảo lạ kỳ.
Hiện tại, cảm giác da lông dưới đầu cũng đột ngột dời đi, hắn vội vã khởi động nửa người trên.
" Xin lỗi, con bé nhà ta đúng là không thành thật, đừng nghĩ nàng kỳ quái. "
Miệng cười ranh mãnh, mèo con khôi phục bộ dáng, ngồi trên vai thiếu nữ. Thiếu nữ dùng tay xoa lưng nó, sau đó mèo con liền tan biến vào không trung.
Thiếu nữ cũng không nhìn Subaru, bước thẳng. Nhìn theo bóng lưng nàng... mèo con kia nói nàng không thành thật, là ý gì?
Người bị đánh cắp đồ, rõ ràng hết sức cấp bách vẫn ra tay trợ giúp Subaru. Trị liệu cho cậu, thậm chí còn làm cho Subaru không thấy áy náy, tuy rằng phương thức hết sức ngốc.
Quá ngây thơ rồi. Subaru gây trở ngại việc của nàng, nhưng mà nàng lại không oán giận, cũng không yêu cầu Subaru xin lỗi hoặc cảm ơn. Vì sao ? Bởi rằng đối với nàng mà nói, giúp Subaru là hoàn toàn phù hợp với phương châm của nàng.
" Sống như vậy, căn bản chỉ có hại không có lợi. "
Subaru vừa nói vừa đứng lên, vỗ vỗ lên người phủi bụi.
Thử vận động nhẹ, trang phục đã bẩn cả nhưng thân thể lại không cảm thấy đau đớn. Rõ ràng đã bị đánh rất thảm mà, ma thuật quả thực không giống với lẽ thường.
Ân tình nàng lớn như vậy ... chẳng lẽ
" —— Nè, chờ một chút ! "
Hướng đầu ngõ, nơi đại lộ chạy theo. Tay vỗ vai thiếu nữ tóc bạc, nàng quay đầu lại, biểu cảm có chút... không biết làm thế nào.
" Sao vậy? Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Chúng ta không có quan hệ"
" Ngươi sao lại ngây thơ như vậy? Ngươi không phải muốn tìm vật gì đó sao, ta giúp ngươi."
Thiếu nữ kinh ngạc chớp mắt.
" Nhưng không phải ngươi nói cái gì cũng không biết sao?"
" Kẻ trộm đi đâu ta quả thực không biết nhưng ít ra ta còn nhận ra bộ dạng! Nàng có răng nanh, tóc vàng, thấp hơn ngươi một chút, bộ ngực cũng hết sức phẳng, nhỏ hơn ngươi hai, ba tuổi! Những thông tin này thế nào ? "
Cái này lắm mồm uy lực khác hẳn lúc trước, khiến không khí thoáng chút xấu hổ...
" —— Người này quả thực kỳ quái "
Tay che khoe miệng, nàng nghiêng đầu chăm chú nhìn biểu hiện hiếm thấy của hắn. Tay nàng nhấn môi.
" Nhưng ta nói trước, ta không có gì đền đáp ngươi đâu. "
" Yên tâm đi, ta chẳng qua cũng là kẻ không xu nghèo hàn. Hơn nữa ngươi kia giúp ta, ta không thể báo đáp cũng muốn nói lời cảm ơn. "
" Ta không cần ngươi cảm ơn. Việc trị thương kia, ta đã thu được thù lao rồi. "
Thiếu nữ không chịu nhượng bộ.
Nàng ngoan cố như vậy, Subaru đành cười khổ.
" Đã như vậy ... ta giúp ngươi cũng không cần báo đáp, ta làm vì mục đích của ta thôi .. à gì nhỉ? Đúng rồi, mỗi ngày một việc tốt! "
" Mỗi ngày một việc tốt? "
" Không sai, đúng là mỗi ngày một việc tốt, nếu thế thì chết có thể lên thiên đàng. Chỗ đó ăn no ngủ ngon, hậu đãi đang chờ ta, vì thế ta giúp ngươi."
Ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói gì, nhưng ít ra cũng tìm ra một lý do.
Subaru đưa ra quyết tâm khiến thiếu nữ sa vào suy tư, mèo con ngồi trên vai dùng bàn tay mềm mại đâm chọt vào má nàng.
" Này Lia, ta không cảm nhận được ác ý, hay cứ vậy đi? Dù sao Vương Đô lớn như vậy, muốn tìm rất khó, hiện tại lại không có đầu mối nào. "
" Đúng là vậy, nhưng mà hắn sẽ bị cuốn vào loạt sự tình này ... "
" Quyết giữ ý mình, ngươi quả thật hết sức đáng yêu, nhưng mà quyết giữ ý mình mà lạc đường thì quá ngu xuẩn rồi. Ta không muốn con gái ta là kẻ ngu ngốc. "
Tuy rằng mèo con thay Subaru nói nhưng thái độ thiếu nữ vẫn không lùi. Mèo con đành thay đổi bớt chút phóng túng, chăm chú nói"
" Còn nữa, mặt trời sắp lặn rồi, vào đêm ta sẽ không thể giúp ngươi nữa. Nếu như gặp phải côn đồ thông thường thì không sao, nhưng nếu có người có vũ trang thì sao? "
" Nghe ngươi nói, vào đêm sẽ kết thúc công việc là sao ? "
" Đừng xem ta vẻ ngoài đáng yêu của ta, bổn đại gia tốt xấu cũng là tinh linh, chỉ là hiện phải tiêu hao phần lớn Mana ( Ma lực ), vì vậy buổi tối ta sẽ trở lại kết tinh thạch, dự trữ năng lượng cho đến khi mặt trời mọc. Lý tưởng mà nói, ta có thể xuất hiện từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. "
" 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, giống như nhân viên công vụ vậy. Tinh linh ngay cả sử dụng loại hình trạng thái cũng nghiêm khắc. "
Có thể tự nhiên tán gẫu cùng tinh linh cũng phải nói, là nhờ có liên quan sâu sắc đến Anime và Game ở thời hiện đại.
Subaru và tiểu miêu nói chuyện một bên, bên cạnh thiếu nữ phiền não không ngớt. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy nàng phát ra " ——A ", " Không nên không nên " , " Có thể là ... " ... các loại phiền não từ.
" —— Ta quả thực không có gì để cảm tạ ngươi. "
Sau cùng nàng nói như vậy.
Ở thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu được đồng hành với một người bạn. Họ di chuyển được khoảng một giờ.
" Làm sao bây giờ "
Một giờ qua không có chút tiến triển gì cả.
" Không nghĩ lại khó như vậy. Cũng biết là lớn nhưng không ngờ thành phố này lại lớn đến vậy. "
Bọn họ có mấy cái vấn đề.
Thứ nhất, Subaru vừa mới bị triệu hồi đến thế giới này, vì báo đáp ân tình nên mới giúp đỡ thiếu nữ, nhưng thiếu nữ kia cũng không thông thuộc địa lý của nơi đây. Đi loanh quanh tìm quả thật rất lãng phí thời gian.
Thứ hai, chữ viết ở thế giới này, Subaru xem không hiểu. Xem xung quanh, mọi nơi đều có chữ tượng hình. Hiện tại, Subaru, ngay cả biển bái cũng xem không hiểu. Ngôn ngữ của mình không dùng được, vậy khác nào mù.
" Đây là thủ đô của Lugunica... cậu thậm chí còn không biết ư?"
Thiếu nữ quay lại, tỏ vẻ ngạc nhiên không thôi.
" Phải rồi, chúng ta còn chưa giới thiệu tên nhỉ? Không phải chúng ta nên giới thiệu sao? "
" Ừ đúng vậy nhỉ?" - Subaru che giấu vẻ thất thố, phục lại tinh thần, chỉ tay lên bầu trời.
" Vậy tôi trước. Tên tôi là Natsuki Subaru. Tôi không chỉ thông minh mà còn rất vô đối !? Rất hân hạnh "
" Ngay cả khi nói như thế trông cậu thực sự vẫn rất vô vọng đấy. Uhm, tên tôi là Puck, rất hân hạnh."
Puck bay tới hướng Subaru hữu nghị nắm tay, thiếu nữ kia liên tục chớp mắt.
" Có thể chạm vào tinh linh như vậy rất hiếm. Ngạc nhiên thật. Hơn nữa, anh ... tóc đen mắt đen? Anh đến từ đâu? "
" Nói một cách đơn giản thì, nó là một quốc đảo ở phía đông. "
" Lugunica đã là quốc gia nằm ở cực đông trên lục địa rồi. Không có quốc gia nào khác nằm ở hướng đông ở đây."
" Hả !? Thật sao? Không có gì ở hướng đông à?"
" Anh không biết mình đang ở đâu, lại không có tiền, không đọc được, và không có ai giúp đỡ... Anh còn bấp bênh hơn cả tôi..."
Thiếu nữ thái độ bất an hoảng hốt đứng lên. Đó là tính cách của nàng, đối với Subaru quả là không có gì phòng bị, còn thấy cảm thông cho hoàn cảnh của cậu. Cách sống không phòng bị này quả thực khiến cậu lo lắng.
Nàng lại lần nữa nhìn cậu từ đầu tới chân.
" Etou.. Subaru phải không? "
" Oh... Yes, đó là tên tôi. "
Nghe được giọng người do dự gọi tên mình, không hiểu tại sao trong lòng cậu lại sinh ra cảm động. Cậu đỏ mặt, ho khan.
" Nhìn người cậu hình như có qua tập luyện ? Không biết có phải Võ thuật? " - Lần này là Puck đặt câu hỏi.
" Tôi tập luyện hằng ngày mà. Với một người bị nhốt trong một ngôi nhà, có nhiều thời gian rảnh, tôi cũng nên làm gì đó chứ. "
" Tôi không hiểu ' bị nhốt ' nghĩa là gì? nhưng chắc anh đến từ một gia đình quyền quý phải không ? "
Thiếu nữ bước tới, nắm lấy tay Subaru giơ lên
" Những ngón tay này, thật đẹp. Chúng chứng minh rằng anh không phải một nông dân. Và cơ bắp của anh không giống như có từ làm việc. "
Bàn tay bị nàng sờ soạng, Subaru mặt đỏ tới mang tai. Phải giải thích như thế nào đây ? ...
" À... tôi cũng đã biết tên mèo của cô, nhưng cô chưa nói tên mình nhỉ ? "
Lúc cậu lên tiếng, đã cố hết sức tò mò với tên của nàng, nhưng thiếu nữ vẫn kinh ngạc mở to mắt nhìn. Sau đó nàng nhắm mắt lại, trầm lặng vài giây ...
" Tên tôi là.... Satella. "
" Tôi không có họ. Anh cứ gọi tôi là Satella. " - Nàng quay sang không nhìn Subaru.
" Vậy là... Satella.. Tên đẹp đấy. "
" Heh!? "
" Haizz. Thẩm mĩ của anh kém quá đấy. " - Puck lộ rõ vẻ thất vọng, bay lượn qua làn tóc trắng của nàng.
" Vậy chúng ta tiếp tục thôi. " - Subaru phấn khích, thỏa mãn lấy lại sức lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro