
Chương 94: Quen biết ra sao
Editor: Lờ Aisu
Beta: Cloud
Ngục trưởng Vạn biết con trai mình đang bị trói lại thì dùng tốc độ nhanh nhất quay về Tarot. Lần này mang ý định liên hợp với thú nhân Sarna đoạt hầm mỏ Vodape, chiếm Hua tinh, tấn công Tarot cũng chỉ thuần thúy muốn phân tán sự chú ý của Hoàng đế Côn Tháp. Hiển nhiên công tác chuẩn bị còn thiếu sót rất nhiều, chưa tính tới chuyện không thể khống chế hoàn toàn Nhạc Dao, Vodape cũng không thể đắc thủ.
Chẳng ai nghĩ tới việc vong linh có thể khống chế thú nhân đánh nhau. Việc này gây tổn thất quá lớn, làm cho trận này đánh không nổi. Các thú nhân thấy mùi không ổn nên đã chạy sạch.
Lần này Sarna tổn thất nặng nề. Nhà họ Vạn thì khỏi nói, tưởng rằng liều mạng đánh đổi lại được một đời vinh hoa phú quý, đổi lấy ánh nắng tươi sáng, kết quả đổi lấy lệnh truy nã. Ngục trưởng Vạn quản giáo phạm nhân hơn chục năm, quay đầu lại thấy mình trở thành đối tượng bị tóm cổ.
"Khoảng thời gian này nhất định phải đề phòng." Tục Nghiêu dặn dò Yến Kiệt, "Lão già Vạn Thành Trạch kia vẫn rất để ý con trai cưng của lão."
"Đã rõ, thế nhưng tôi vẫn không hiểu lắm." Yến Kiệt nói, "Tại sao lại bắt Vạn Đắc Khánh về chỗ chúng ta? Trực tiếp đuổi gã về tinh cầu mẹ rồi giao cho cảnh sát chẳng phải xong rồi ạ?"
"Để tôi trực tiếp xử lý là tốt nhất. Đế quân có nói hai ngày nữa ngài sẽ cùng Đế hậu giá lâm. Ngài có thể sẽ là người trực tiếp thẩm vấn Vạn Đắc Khánh. Mặt khác, giam giữ Vạn Đắc Khánh tại nơi này để xem Vạn Thành Trạch có tới không, đến thì tiện tay xử lý luôn."
"Có chút đầu óc thì không tới đâu nhỉ?"
"Trước khi ba đứa nhóc được sinh ra thì tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng hiện tại, khó mà nói trước điều gì." Tục Nghiêu trả lời, "Dù sao Vạn Đắc Khánh cũng là con một."
"Phiền phức. Bọn chúng gây sự, chúng ta phải chạy theo hầu dọn dẹp phía sau." Yến Kiệt nghĩ lại thấy sốt ruột.
Những năm gần đây nhà họ Vạn sát hại không ít cai ngục, để đám phạm nhân mang thân phận họ chạy nhong nhong ngoài xã hội. Hoàng đế Côn Tháp muốn công khai chỉnh đốn một phen. Phạm nhân và cai ngục tại Huyết Ngục tinh được xét nghiệm DNA một lần, có vấn đề sẽ trực tiếp xử tử. Còn có oan hồn các cai ngục chết tức tưởi cần thu thập, việc này cần bàn tay của Sư đoàn Phi Lang, không thể chậm trễ.
Hiện tại bùa khai thiên nhãn có thể coi như có "sản lượng", Tục Nghiêu thậm chí còn chả cần vẽ ra giấy, muốn khai thiên nhãn cho ai thì trực tiếp làm phép trên trán họ là được.
Việc này do nửa quân số quân đoàn cơ giáp hạng nặng và hạng nhẹ cùng nhau xử lý. Dẫn đầu là Trương Úc Uy và Lưu Dịch, vong linh cũng đi một ít. Vong hồn chết đi mang oán khí sâu nặng, khó đối phó nên Tục Nghiêu lại tìm tới lão Dung và Bối Hồng Lợi.
"Ý anh là, ngoài việc kiến thiết quê hương thì chúng ta còn kiêm thêm hạng mục kiến thiết ngục giam mới nữa ấy hả?" Nhạc Dao nghe Tục Nghiêu sắp xếp nhiệm vụ kế tiếp thì trợn tròn mắt.
"Đúng rồi. Sau này việc quản lý Huyết Ngục tinh, quân đoàn Phi Lang chúng ta cũng có phần. Chúng ta thậm chí còn muốn thành lập nơi giải oan, các linh hồn chết oan có thể tới đây để báo án."
"Cài này được nè!" Nhạc Dao cảm thấy hạng mục này cực kì có tình người. Người chết oan quá đáng thương.
"Em có ý tưởng tốt gì cũng có thể thử đề nghị." Tục Nghiêu nói, "Ban nãy Viện trưởng Lưu nhắc nhở em có thể xuất viện bất cứ lúc nào, nhưng có vẻ em không muốn tí nào nhỉ."
"Ermm..." Nhắc tới việc này, Nhạc Dao hơi 囧. Không phải không muốn xuất viện, thực tế thì dược liệu nơi này tốt đến lạ, ngày thứ ba đã có thể đi lại bình thường. Xuất viện thì phải xa đám nhóc, bọn chúng quá nhỏ nên vẫn cần bệnh viện chăm sóc, chưa thể về nhà.
Tục Nghiêu sao lại không biết trong đầu vợ bé nhỏ đang nghĩ gì: "Em cứ ở lại bệnh viện đi, chờ các con có thể về nhà thì cùng nhau về. Thế nhưng khoảng thời gian này chớ đi lung tung trong viện, người bị thương tương đối nhiều."
Nhạc Dao cũng biết nơi này không thiếu người bị thương nặng cần phục hồi: "Em ở nơi này có chiếm chỗ ngủ không?"
Tục Nghiêu làm vẻ mặt khổ sở: "Ừ thì cũng đúng, nhiều người phải ngủ đất lắm."
Nhạc Dao: "..."
Nhạc Dao đứng dậy thu dọn đồ đạc, nhìn không thấy dưới đáy mắt Tục Nghiêu lóe lên ý cười. Sao lại phải ngủ đất chứ. Nhà ở di động còn nhiều mà, khu bệnh viện có thể mở rộng, nếu không thì sớm đã quá tải.
Nhạc Dao không biết, đương nhiên không nghĩ tới việc này.
Lúc chuẩn bị đi, Tục Nghiêu hỏi: "Có muốn qua nhìn các con không?"
Nhạc Dao nghĩ một lát: "Hay thôi. Trước khi anh tới em qua nhìn rồi. Càng nhìn càng không nỡ đi."
Trước khi đám nhóc được sinh ra, ý chí bảo vệ của cậu chưa mãnh liệt tới vậy. Chính thức gặp mặt, thời khắc nào cũng ghi nhớ. Trong lòng cậu cũng biết, ừ thì về nhà, ngồi phi hành khí đánh rắm một cái là tới bệnh viện rồi. Cách một bức tường và cách một quãng đường dài, không hề giống nhau chút nào.
Bọn nhóc nhỏ như vậy, năng lực tự vệ không có. Buổi tối thì dễ vì còn có ông bà chăm nom, có quân đoàn vong linh bảo vệ, có nhân viên y tế bên cạnh theo dõi. Còn ban ngày thì sao? Chỉ có nhân viên y tế, lơ là một chút... Cũng không có khả năng. Viện trưởng Lưu dạo này gần như muốn kè kè lồng giữ nhiệt bên mình rồi.
Nhạc Dao biết mình lo lắng dư thừa. Nhưng cậu không khống chế nổi. Vừa về đến nhà, chưa ngồi ấm mông lại thấy lo rồi!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cậu theo bản năng quay sang nhìn Tục Nghiêu: "Người anh gọi tới à?"
Tục Nghiêu: "Không, em ra xem thử đi."
Nhạc Dao ngơ ngác gãi gãi đầu, hỏi với ra ngoài: "Ai vậy?"
Bên ngoài không trả lời.
Cơ thể Nhạc Dao xoay qua một bên, mở hé cửa mang theo phòng bị, chỉ thấy có một cái lồng bay lơ lửng bên ngoài. Hình dáng so ra lớn hơn va ly thông thường, trông như một viên con nhộng, nửa phía sau là nguồn năng lượng màu bạc, nửa đầu trong suốt. Bên trong là con của cậu!
"Giờ thì yên tâm chưa?" Tục Nghiêu từ phía sau vòng tay qua ôm lấy eo Nhạc Dao, ghé vào lỗ tai thì thầm.
"Có thể ư?" Nhạc Dao ôm lấy lồng giữ nhiệt hình con nhộng, "Từ đâu tới đây?"
Trước đó ở bệnh viện dùng cái lớn hơn, trông cũng khác.
"Sau khi bọn nhóc mới sinh Viện trưởng Lưu đã ra lệnh cho Leslie đặt hàng, hôm nay mới vận chuyển về tới nơi. Cái này nhiều chức năng hơn cái tại bệnh viện. Về sau bất kì lúc nào em cũng có thể ở cạnh con rồi."
"Còn ăn uống thì sao?"
"Chúng ta có thể tự cho ăn. Tôi mang về hết rồi, cẩn thận một chút là được. Em đừng quên chúng nó là con ai."
Nhạc Dao: "..."
Thì cũng đúng, trẻ con bình thường sinh ra dưới tình huống như vậy kiểu gì cũng có vấn đề. Đám nhóc này từ lúc sinh ra lúc nào cũng an an ổn ổn, hơn nữa lớn lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Nhạc Dao quyết định giữ đám nhóc ở nhà. Cậu nghiêm túc học tập cách sử dụng lồng giữ nhiệt, xem qua nhãn hiệu dịch dinh dưỡng cùng thành phần, hạn sử dụng các kiểu. Cố gắng trở thành một người cha bỉm sữa.
Một đêm bận rộn, Nhạc Dao không ngủ nổi. Trước kia ở bệnh viện cậu không tiện tới xem, giờ thì xem được rồi. Lồng giữ nhiệt thông minh này thiết kế riêng cho trẻ em sinh non, còn có AI béo béo nhắc nhở. Đám nhóc đi tiểu sẽ đúng lúc nhắc nhở, Nhạc Dao có thể chú ý đổi tã lót khô thoáng.
Ban đầu chỉ sợ làm hỏng việc, sau đó phát hiện chỉ cần cẩn thận thôi là không thành vấn đề. Đại khái do thể chất đặc thù nên việc mặc tã không quá khó.
"Chồng nói xem, các con về sau có linh lực không nhỉ?" Nhạc Dao quay về phòng ngủ thì hỏi Tục Nghiêu. Ông bà nội ban đêm để ý nôi trẻ con, đám nhóc không cần đút dịch dinh dưỡng, không cần đổi tã lót thì cậu không kè kè cũng chẳng sao hết.
"Chắc chắn sẽ giống người bình thường." Tục Nghiêu nói, "Thế nhưng có linh lực hay không thì chưa biết. Tôi từng nói rồi, có ấn Diêm Vương nhưng tôi không phải Diêm Vương."
"Nhưng bản thân quỷ vương cũng đủ lợi hại chứ nhỉ?"
Tuy rằng Nhạc Dao tiếp xúc với huyền học 10 năm, thế nhưng quá khứ và hiện tại không giống nhau. Cõi âm có trật tự, không phải lúc nào cũng có thể gặp ma nên Nhạc Dao chưa từng thấy vong linh cấp bậc quỷ vương. Nghe cũng rất gì và này nọ đấy chứ.
"Em đoán xem, đời trước chúng ta quen nhau thế nào?"
"Đánh nhau hả..."
"Đánh nhau ư?" Tục Nghiêu nở nụ cười, "Sao lại phải đánh? Không chừng là tôi vừa gặp đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy."
"Thì anh nói anh thích lang thang, còn em thì chôn chân ở Minh Giới. Hai loại tính cách quá khác nhau, vừa gặp đã yêu chắc hơi khó? Anh trong lòng âm thầm khinh bỉ em còn có lý."
Tục Nghiêu im lặng nhìn ánh mắt Nhạc Dao. Vì Nhạc Dao nói đúng.
Hai người bọn họ không phải vừa gặp đã quấn lấy nhau. Ban đầu anh còn hơi ác cảm Nhạc Dao, khá giống đời này, là khi mới gặp thì có chút hiểu lầm dẫn tới bài xích nhau.
Một người là quỷ vương Phong Đô sức chiến đấu đứng trên vạn quỷ, một người là Thái tử Phong Đô hiện thân cho chính nghĩa. Hai người có thể hài hòa ở chung mới là lạ.
"Sao anh không nói gì?" Nhạc Dao đợi nửa ngày không thấy chồng mở miệng, phát hiện Tục Nghiêu có chút thất thần.
"Không có gì, ngủ đi em."
"Nhưng anh còn chưa có nói vì sao chúng ta quen nhau?"
"Cha của em phái em tới cảm hóa tôi."
"Hả?"
Cái phương thức gặp gỡ ba chấm gì đây!
"Em có thành công không?"
"Thành công..." Tục Nghiêu hơi dừng lại rồi nói tiếp, "Không thì sao lại có hiện tại này?"
"Cũng đúng."
Nhạc Dao nghe xong thì cẩn thận suy nghĩ, không có chút kí ức khôi phục nào, giống y như chả có gì phát sinh, giống như Tục Nghiêu chỉ đang kể lại một câu chuyện cổ. Nhưng cậu vẫn muốn nghĩ, nghĩ một lát thì lăn ra ngủ quên.
Tục Nghiêu chăm chú nhìn người nọ ngủ say. Không biết qua bao lâu, anh nhẹ nhàng ngồi dậy. Anh đặt tay trái lên bắp chân Nhạc Dao, lòng bàn tay hướng xuống dưới. Từ cẳng chân đến mắt cá chân của cậu tỏa ra từng luồng khí màu đen.
(TBC)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro