Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.2

----------

"Bổn Vương phi là người thế nào, lúc Hoàng thượng ban hôn đã nói rất rõ ràng rồi." Khúc Khinh Cư cười khẽ, ánh mắt hờ hững liếc về phía Phùng Tử Căng, dường như cảm thấy nàng ta chỉ như một thị thiếp nhỏ bé mà dám bình luận về chính thê là điều bất ngờ: "Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, mắt rồng nhãn phượng, tất nhiên ánh mắt cũng sẽ rõ ràng hơn mọi người trong thiên hạ rồi."

Phùng Tử Căng có muốn nhiều lời hơn nữa cũng bị một câu này chặn lại, nàng ta còn có thể nói gì được đây? Vương phi được Hoàng thượng đích thân chỉ hôn, so ra thì nàng ta cũng chỉ là một thị thiếp, lẽ nào dám nói Hoàng thượng có gì không đúng, ngay cả Vương gia cũng chẳng dám nói những lời này nữa là.

Hiện giờ trong triều có bốn vị Hoàng tử đến tuổi trưởng thành, Hoàng thượng đã gần sáu mươi, tuy rằng việc tranh chấp hoàng vị chưa công khai ra ngoài mặt, nhưng bên trong cũng đã dần dần nổi lên không ít sóng gió, đương nhiên các vị Hoàng tử không muốn tự tay giội nước bẩn vào người mình.

Lúc này Vương phi dám nói những lời này, chính là cậy thế đè người, hiển nhiên là ỷ vào việc Vương gia không thể phế bỏ vị trí chính thê của nàng, nên mới nói ra những lời ngang ngược như vậy.

Nhớ tới những lời trong thánh chỉ ban hôn, cái gì mà tao nhã xinh đẹp, tài trí hơn người, phúc đức sâu dày, Hoàng thượng nói Khúc Khinh Cư phúc đức sâu dày, có ai dám nói là không phải?

Nghĩ tới đây, ý cười trên mặt Phùng Tử Căng trở nên hơi gượng gạo, nhìn về phía đối phương cúi người hành lễ: "Vương phi thứ tội, là do muội lỡ lời."

"Ở trước mặt ta có nói sao thì cũng không quan trọng, dù sao đóng cửa lại thì tất cả đều là người của Đoan vương phủ. Nhưng nếu như lỡ lời ở bên ngoài, người khác nói ta không biết cách dạy bảo là chuyện nhỏ, nhưng khiến Đoan vương phủ mất thể diện thì lại là chuyện lớn." Khúc Khinh Cư nhẹ nhàng thở dài: "Theo lý mà nói các ngươi đều là người sống lâu năm trong phủ, ta cũng không nên nhiều lời làm gì, chẳng qua chỉ lắm chuyện nhắc nhở hai ba câu mà thôi."

"Vương phi quan tâm đến bọn muội, thì đó là vinh hạnh của bọn muội, sao lại nói là lắm chuyện nhắc nhở được." Giang Vịnh Nhứ vẫn luôn đứng một bên không nói gì lại đột nhiên nào tiến lên trước một bước, nhún người người thi lễ: "Tuy rằng bọn muội vào phủ đã lâu, nhưng lại không bằng Vương phi thân phận tôn quý, hiểu biết nhiều, Vương phi yêu thương bọn muội, như vậy bọn muội đã nhận được không ít ích lợi rồi đấy chứ."

Ba người còn lại không ngờ Giang Vịnh Nhứ lại thể hiện thái độ khiêm nhường hèn mọn như thế, tuy rằng trong lòng rất coi thường, nhưng trên mặt lại đều lộ ra vẻ tán đồng.

Phùng Tử Căng liếc nhìn Giang Vịnh Nhứ, có chút khinh thường suy nghĩ trong lòng, đúng là hạng xuất thân thấp kém, một Vương phi không được sủng ái như Khúc Khinh Cư mà cũng đáng để nàng ta xum xoe nịnh bợ.

Thu hết biểu hiện của mọi người vào trong mắt, Khúc Khinh Cư một tay chống cằm dựa vào chiếc ghế chạm khắc, ngón trỏ tay còn lại gõ gõ lên tay vịn của chiếc ghế.

Trong bốn người nữ nhân này, Phùng Tử Căng là có xuất thân tốt nhất, phụ thân của nàng ta chính là Thị lang Công bộ tam phẩm. Phụ thân của Giang Vịnh Nhứ chỉ là Chủ sự Công bộ lục phẩm.

Còn về phần hai thị thiếp kia, địa vị còn thấp kém hơn nhiều, phụ thân Hàn Thanh Hà chỉ là một Đề cử Bát phẩm, năm xưa đơn giản là vì khuyên bảo Đoan Vương không ít chuyện nên mới được làm tục vấn tóc (1) lên làm thị thiếp, mà xuất thân của thị thiếp yên lặng ít nói La Ngâm Tụ cũng rất bình thường, phụ thân qua đời sớm, nên cùng mẫu thân đến nương nhờ nhà cữu cữu, mà cữu cữu của nàng ta cũng chỉ là Thông chính ti Thất phẩm.

Xét từ dung mạo thì có thể thấy, Phùng Tử Căng là người xinh đẹp nhất, Giang Vịnh Nhứ xếp thứ hai, Hàn Thanh Hà* người giống như tên, dung mạo thanh tú, nhan sắc của La Ngâm Tụ cũng như tính cách đều không có gì đặc biệt.

*Thanh Hà: hoa sen trắng thanh khiết

Chỉ bốn nữ nhân nhìn như đơn giản cùng nha hoàn thông phòng không đáng nhắc tới, mà lại có thể khiến cho chủ nhân của cơ thể này bệnh đến không dậy nổi, đủ để thấy các nàng ta cũng không phải dạng vừa.

"Có thể tiếp thu được đương nhiên là việc tốt." Khúc Khinh Cư đứng dậy, dựa tay Mộc Cận muốn đi ra ngoài, bốn người kia thấy thế đành ngoan ngoãn đi theo. Ngoài sân viện đã được dọn dẹp sạch sẽ, khiến người ta không sao tưởng tượng được chỉ nửa canh giờ* trước thôi nơi này vừa mới có kẻ phải chịu phạt.

*Một ngày có 12 canh giờ = 24 tiếng. 1 canh giờ = 2 tiếng.

Nheo mắt nhìn lên bầu trời, Khúc Khinh Cư quay đầu lại nhìn bốn nữ nhân kia nói: "Thời tiết hôm nay rất đẹp, các ngươi theo ta đi dạo một lát, bị bệnh đã lâu, cũng không có thời gian gần gũi với các ngươi, bắt đầu từ hôm nay phải bù đắp nhiều hơn mới được."

Chính thê của các thế gia khác bị bệnh đâu có tiểu thiếp nào không tới thỉnh an, cũng chỉ có tiểu thiếp của Đoan vương phủ đặc biệt to gan, chỉ tặng lễ vật chứ không thấy người tới thăm, chủ nhân cũ của cơ thể này có thể nín nhịn, nhưng nàng thì không muốn tiếp tục nhẫn nhịn thêm làm gì nữa.

Nghe giọng điệu dịu dàng nhưng lời nói lại ẩn chứa thâm ý của Vương phi, La Tụ Ngâm vẫn luôn nhát gan không nhịn được hơi run lên, vốn dĩ ban đầu nàng ta cũng định ngày ngày thỉnh an như thường, nhưng Phùng Trắc phi lại không có hành động gì, nàng ta chỉ là một thị thiếp không được sủng ái, sao dám nói nhiều thêm một câu, đi nhiều thêm một bước chứ.

Bây giờ Vương phi muốn tính toán nợ cũ, Phùng Trắc phi được Vương gia sủng ái tất nhiên sẽ không sao, nhưng người không được coi trọng như nàng thì biết làm thế nào?

Giang Vịnh Nhứ nghe được những lời này của Khúc Khinh Cư, đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lập tức liếc nhìn Phùng Tử Căng, tuy rằng nàng ta không được Vương gia sủng ái, nhưng vì là người biết thời biết thế nên cuộc sống trong phủ không tốt không xấu.

Từ lần đầu tiên gặp mặt Vương phi cho tới giờ, không hiểu sao nàng ta cảm thấy uy thế của Vương phi đã tăng thêm vài phần. Dáng vẻ nữ nhân đi phía trước vẫn không có gì thay đổi, chỉ là tính tình hiền lành dễ bắt nạt đã không còn nữa. Buổi sáng Vương phi phạt đánh mấy tên nô tài kia chẳng qua là muốn giết gà dọa khỉ mà thôi, nếu không việc gì phải bày ra thế trận lớn như thế.

Chỉ cần là con nhà thế gia có đầu óc, tất nhiên cũng sẽ nể mặt chính thê vài phần, huống hồ Vương gia lại là người thông minh cơ trí như vậy. Trước đây tính tình Vương phi mềm yếu, không so đo tính toán thì đương nhiên cho dù có làm loạn thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, bây giờ Vương phi muốn so đo, mọi việc sẽ không được cho qua dễ dàng chỉ vì Phùng Tử Căng được sủng ái.

Tuy rằng Vương phi không được phụ thân và kế mẫu quan tâm, thế nhưng vẫn còn một cữu cữu có bản lĩnh, Vương gia không phải là người không có dã tâm, đương nhiên hiểu được việc nên tôn trọng chính thất này như thế nào.

Giang Vịnh Nhứ liếc mắt đầy thông cảm nhìn Phùng Tử Căng đang đi phía trước mặt mình, sau đó rời tầm mắt, liền thấy có một đoàn người đang đi tới từ phía đối diện, mà người đi đầu chính là chủ nhân đứng đầu của vương phủ, Đoan Thân vương.

---Chú thích---
(**) Mặc dù Phùng Tử Căng, Giang Vịnh Nhứ đều vào phủ trước Khúc Kinh Cư, tuổi tác có lẽ cũng lớn hơn, nhưng vì phân vị chỉ là Trắc phi, nên không có tư cách xưng "tỷ" với chính phi như Khúc Khinh Cư, chỉ có thể xưng "muội".

(1) Tục vấn tóc: thời xưa, phụ nữ khi lấy chồng rồi thì phải vấn hết tóc lên. Tục vấn tóc là nghi lễ thể hiện sự gả đi làm thiếp cho người ta của một nữ nhân. (Chính thê và bình thê hoặc chính phi và trắc phi phải bày tiệc và có nghi lễ đưa rước)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro