Chương 14 - Đối thủ như heo?
----------
Hoàng cung Đại Long được tiền triều xây dựng thêm và sửa chữa lại, ban đầu người Hạ gia đổ danh hôn quan lên đầu tiền triều, chỉnh đốn không ít danh môn vọng tộc hoang dâm. Cho nên lúc tu sửa hoàng cung, cũng cố gắng giản lược một số thứ.
Khúc Khinh Cư theo cung nữ dẫn đường đi về phía trước, không ngừng đi ngang qua từng tòa kiến trúc tinh xảo, mặc kệ ban đầu Đế Vương khai quốc tiết kiệm thế nào, hôm nay mặc dù triều Đại Long không xa xỉ thành phong trào như tiền triều, nhưng ít ra cũng là hoa phục mỹ thực, an vu hưởng lạc.
"Đoan Vương phi, mời đi bên này." Người tiếp đón trước mặt là một cung nữ có phẩm cấp của Kính phi, thái độ cung nữ đang bình thường, trong chốc lát lại thay đổi, bày ra dáng vẻ khiêm nhường. Từ một tiểu cung nữ bò đến bước này, quan trọng nhất chính là phải có một đôi mắt cơ trí, ngay từ đầu nàng ta nhìn thấy Đoan Vương phi thì đã biết, Đoan Vương phi không giống ngày thường.
Mặc kệ nương nương có thích Đoan Vương phi hay không, là một cung nữ, nàng ta không có lá gan đắc tội với Đoan Vương phi, nàng ta rất cung kính đưa người đến đại môn cung Chung Cảnh, sau đó mới đứng sang một bên, do Đinh ma ma bên cạnh nương nương dẫn người vào cửa.
Gấm Vân Nam thượng hạng im lặng xẹt qua mặt đất, nàng ta nhìn làn váy đỏ này, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy phản quang bên trong, bóng lưng ửng đỏ này đang bước đi vững vàng từng bước một.
"Vương phi và hai vị Trắc phi ngồi tạm, nương nương sẽ ra ngay." Đinh ma ma sai tiểu cung nữ dâng trà, tự tay bưng một chén trà đến trước mặt Khúc Khinh Cư rồi đặt xuống, mỉm cười nói: "Lão nô chúc mừng Vương phi bệnh thể đã khỏi hẳn."
"Đinh ma ma khách khí rồi." Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế, đưa tay nhẹ đỡ: "Nhờ phúc của mẫu phi và Vương gia, mấy ngày nay không thể đến hầu hạ mẫu phi, nhi tức như ta đã quá bất hiếu rồi, nương nương không nổi giận mà còn quan tâm, do ta không đúng."
Tầm mắt Đinh ma ma rơi vào vòng tay màu đỏ trên cổ tay trắng nõn, cười khom người đáp: "Nương nương biết thân thể Vương phi khó chịu, sao có thể tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này chứ, thân thể Vương phi có thể khỏe lên, chính là điều nương nương hy vọng nhất."
Khúc Khinh Cư cười, khẽ cúi đầu, Đinh ma ma này là tâm phúc trước mặt Kính phi, trong ngày thường luôn tươi cười, khiến người ta cảm thấy hiền hòa. Ngay cả Khúc Khinh Cư ấy cũng rất thích bà ta, nhưng bây giờ nàng vừa thấy, mới nhận ra Đinh ma ma này không đơn giản.
Trong hậu cung không có nữ nhân nào đơn giản cả, Đinh ma ma đã ở cạnh Kính phi nhiều năm, lại được xem trọng nhất, không thể là người hiền lành được. Đường đường là người bên cạnh Kính phi, làm sao có thể có người đơn giản chứ.
"Để mẫu phi lo lắng rồi." Khúc Khinh Cư thở dài, sắc mặt hơi sầu nói: "Trước đó vài ngày bệnh nặng, vốn sợ rằng. . . . . . May mà bình phục."
Đinh ma ma cũng đã nghe nói Đoan Vương phi suýt nữa không qua khỏi, ban đầu còn xuất cung thay mặt nương nương thưởng không ít đồ, cũng khó trách hôm nay Đoan Vương phi không hề giống như thường ngày, có lẽ là bị trận bệnh kia dọa sợ.
Con người mà, chỉ cần đi một vòng Quỷ Môn quan, thì có thể hiểu không ít chuyện. Nhìn dáng vẻ này của Vương phi, chỉ sợ đã suy nghĩ thông suốt không ít chuyện. Chắc hẳn gần đây Vương gia cũng yêu nàng vì điều này, đã sớm có người truyền tin tức đến nói gần đây mỗi ngày Vương gia đều ở chính viện. Nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng, quả thật rất hấp dẫn nam nhân.
"Vương phi phúc trạch thâm hậu, đương nhiên gặp dữ hóa lành." Đinh ma ma cười đón lời, nghe ngoài cửa vang lên tiếng động, thì im lặng nhìn ra cửa nghênh đón.
Khúc Khinh Cư nghiêng đầu nhìn thì thấy được một mỹ phụ mặc cung trang màu quả quýt vịn tay thái giám không nhanh không chậm đi vào, trông mỹ phụ chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc dù mặt mũi cứng nhắc, nhưng không che giấu được vẻ xinh đẹp.
Đây hẳn là Kính phi rồi, Khúc Khinh Cư đứng dậy nghênh đón: "Nhi tức (con dâu) bái kiến mẫu phi." Hai Trắc phi đi theo phía sau nàng, cùng làm lễ theo, nhưng phải tự xưng là 'Nô'.
"Không cần khách sáo, ngồi xuống đi." Bước chân Kính phi chậm lại, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Khúc Khinh Cư, đi đến ghế trên ngồi xuống, nhận lấy chén trà Đinh ma ma trình lên uống một ngụm, thấy sau khi ba người họ ngồi xuống rồi, mới nói tiếp: "Bổn cung nghe nói thân thể Khinh Cư đã khỏi hẳn, nên muốn gặp một lần. Bây giờ nhìn thấy, cảm thấy sắc mặt ngươi đã khá hơn ngày thường rất nhiều. Chiếc váy gấm đỏ thẫm này khá phức tạp xa hoa, người bình thường mặc không ra ý vị, ngươi mặc lại rất không tệ."
"Nhi tức tạ ơn mẫu phi tán dương." Mặt Khúc Khinh Cư tràn đầy vẻ như trẻ con quấn cha mẹ nhìn Kính phi: "Vốn nhi tức cũng không dám mặc như vậy, nhưng lại muốn chọn màu vui mừng may mắn, con dâu vừa khỏi bệnh, vội đến thỉnh an mẫu phi thì nên vui mừng vẫn tốt hơn. May mà mẫu phi thích nhi tức mặc thế này, nếu không nhi tức thật không biết làm thế nào cho phải."
Phùng Tử Căng ngồi ngay ngắn ở một bên co rút khóe môi, nương nương đây đang ám chỉ nàng ấy ăn mặc xa hoa, đến tột cùng Khúc Khinh Cư khờ thật hay giả ngu, còn cho rằng nương nương đang khen nàng ấy cơ đấy?
Tay Kính phi bưng chén trà hơi ngừng lại, động tác đặt chén trà xuống hình như hơi nặng một chút, sắc mặt bà không đổi nhìn về phía Khúc Khinh Cư, thấy nàng cười đến vui vẻ, thì nói: "Y phục không quan trọng, quan trọng là ở tâm ý. Hôm qua Bổn cung nghe nói ngươi và nhà mẹ phủ Xương Đức công huyên náo không vui, chuyện này đã lan khắp thành, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Có việc này sao?" Khúc Khinh Cư mở to mắt, không hiểu hỏi: "Trong Kinh thành đã truyền gì ạ?"
"Đinh ma ma, ngươi nói cho Vương phi nghe." Kính phi nâng chung trà lên uống một hớp, áp chế sự mất bình tĩnh trong lòng: "Thân là Vương phi, không biết một số chuyện Kinh thành, thì làm sao trở thành hiền nội cạnh Vương gia được."
Khúc Khinh Cư nghe vậy đứng dậy thỉnh tội: "Là lỗi của nhi tức, mấy ngày nay chỉ lo xử lý hậu viện, quên quan tâm chuyện bên ngoài phủ, xin mẫu phi trách phạt."
Kính phi cảm thấy răng mình hơi đau rồi, lời nói này sao lại không đúng chỗ như vậy, mặc dù Đại Long không giam cầm nữ tử gay gắt giống tiền triều, nhưng vẫn là nam chủ ngoại nữ chủ nội, cái gì gọi là quên quan tâm chuyện bên ngoài phủ? Chẳng lẽ nói một bà bà (mẹ chồng) như bà bảo nhi tức này nhúng tay vào chuyện bên ngoài phủ sao?
Đối mặt với loại ông nói gà bà nói vịt này có cảm giác thật bất lực, cuối cùng Kính phi chỉ đẩy chén trà ra xa chút, dựa vào sự hiểu biết của bà với Khúc Khinh Cư, nhi tức này không dám đối với mình âm phụng dương vi [1], cho nên đối phương nói, bà cũng không hoài nghi, nhưng nghe được lời này thì trong lòng thật sầu khổ.
[1] âm phụng dương vi: bằng mặt mà không bằng lòng, ngoài mặt thì gây hấn nhau, nhưng sau lưng lại bắt tay hợp tác.
"Trước đó vài ngày thân thể ngươi không khỏe, hai ngày nay vội vàng chỉnh đốn hậu viện cũng rất đúng." Kính phi cười cho Khúc Khinh Cư ngồi xuống, cũng có ý bảo không cần Đinh ma ma kể chuyện xưa nữa: "Không phải chuyện gì lớn, sao mẫu phi có thể trách phạt, huống chi chuyện này không còn bao nhiêu liên quan với ngươi, vốn phủ Xương Đức công làm việc không thấu, đã liên lụy đến nhi tức tốt này rồi."
Ngay trước mặt nhi tức đã xuất giá nói nhà mẹ nàng không phải, đây không phải là đạp mặt nhi tức này xuống đất rồi sao? Đáng tiếc Khúc Khinh Cư không xem phủ Xương Đức công như người nhà mình, Kính phi nói xong những lời này thì nàng cũng hời hợt, nàng thật sự không ngại đâu.
"Mẫu phi đối đãi với nhi tức thật tốt, thật sự khiến nhi tức không biết làm thế nào cho phải." Khúc Khinh Cư cảm động nhìn Kính phi: "Mấy ngày nay nhi tức có được một số món thú vị, muốn tặng mẫu phi cầm vuốt chơi, mong mẫu phi không chê."
Sau khi bày tỏ mình vô cùng cảm động rồi lại tặng đồ là sao vậy? Ngươi có biết Bổn cung đang giễu cợt ngươi không hả? Ngươi có biết Bổn cung đang xem thường ngươi không? Ngươi có biết Bổn cung đang rất bất mãn với ngươi không đấy?! Đến tột cùng thì người cảm động cái gì hả?!
Kính phi hít một hơi, cười nói: "Đến thì đến thôi, tặng gì chứ, chỉ muốn các ngươi thật tốt, mẫu phi đã thỏa mãn rồi." Phải bình tĩnh, Bổn cung là Kính phi, Bổn cung là Kính phi cao cao tại thượng.
Khúc Khinh Cư thấy Kính phi càng ngày càng cười dịu dàng, tình cảm quấn quýt trên mặt cũng càng ngày càng rõ ràng: "Vương gia và nhi tức ở ngoài cung, không thể mỗi ngày hiếu thuận mẫu phi, cũng chỉ mong những thứ lặt vặt này có thể khiến mẫu phi vui vẻ hơn. Mẫu phi vui vẻ, chính là chuyện tốt nhất của Vương gia và nhi tức."
Phùng Tử Căng thấy tình cảnh ấm áp trước mắt, trong lòng hơi thất vọng, nương nương không phải ghét nhi tức Khúc Khinh Cư này à, sao lại cười càng ngày càng rực rỡ vậy? Còn có những tặng phẩm kia, nương nương có thể thích à, có thể khiến nương nương vui mừng đến dạng này sao? Trước đây Khúc Khinh Cư tặng đồ cũng không đơn giản, sao lại không thấy nương nương lộ nửa phần nụ cười chứ.
Trên thế giới này chuyện khổ sở nhất có lẽ không phải bị người chỉ cây dâu mắng cây hòe, mà là ngươi chỉ cây dâu mắng cây hòe người khác lại nghe không hiểu, ngược lại cho rằng ngươi đang khích lệ nàng. Kính phi ở trong cung nhiều năm, đã quen với việc lời nói có chín cong mười tám quẹo, mà đối thủ của bà toàn là những cao thủ trong đó. Hôm nay đột nhiên gặp phải một đối thủ như heo, bà mới hiểu được, loại khổ sở một quyền đánh vào bông.
Hay nói, trước đây Khúc Khinh Cư đều giả vờ ngu ngốc, hôm nay nàng cố ý như vậy để chọc bà tức giận? Mắt phượng của Kính phi híp lại, không nhịn được nghiêm túc quan sát Khúc Khinh Cư.
Vừa nhìn, mới chợt hiểu, nhi tức này của mình hình như có dấu hiệu rất khá, cười rất vui vẻ. Nhớ đến ban đầu Hoàng thượng ban hôn, dáng vẻ ngờ nghệch lúc đầu của nàng khi theo phu nhân Xương Đức công vào cung tạ ơn, Kính phi lại không nhịn được nhíu mày nhìn thêm dáng vẻ bây giờ của Khúc Khinh Cư vài lần.
Không biết Hoàng thượng nghe tiện nhân nào giựt giây, một lòng muốn chỉ hôn Khúc Khinh Cư cho nhi tử, còn nói bát tự của nha đầu này mang phúc. Đợi gióng trống khua chiêng chỉ hôn xong, còn không biết xấu hổ tự nói với mình, ban cho Hành nhi một nhi tức tốt. Thật không biết con mắt này lệch thế nào rồi, chỉ là mắt cá chết mà dám nói là trân châu.
Tự động ném tội danh này lên kẻ đối đầu Thục phi, Kính phi thu hồi suy nghĩ, nghiêng đầu quan sát Khúc Khinh Cư, vốn có tâm tư muốn tiếp tục đả kích đối phương thì cũng vơi đi một nửa, loại chuyện đàn gảy tai trâu này không còn thú vị rồi.
Giang Vịnh Nhứ vẫn vùi đầu uống trà ngẩng mắt nhìn Kính phi, lại ngẩng mắt nhìn Vương phi đang tươi cười, lần nữa yên lặng cúi đầu.
Trong nháy mắt, trong phòng lâm vào một loại yên tĩnh không rõ. Nhưng mà loại yên tĩnh này chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, bởi vì tiếng truyền xướng của thái giám bên ngoài đã cắt đứt sự an tĩnh này.
"Đoan Vương đến."
Bọn cung nữ thái giám hầu hạ trong phòng vội vàng thở phào nhẹ nhõm, tựa như vật đáng sợ gì đó đã biến mất, bọn họ yên lặng cúi thấp đầu khẽ dời mắt ra phía cửa.
Hôm nay. . . . . . Đoan Vương mặc gấm hoa Tường Vân mềm, chân mang giày quan thật đẹp mắt làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro