Chương 1.
Dòng máu đỏ tươi túa ra từ vết cắt trên cổ họng, cô gái nằm yên bất động với hai hốc mắt trống rỗng. Bạn có muốn được tận mắt nhìn thấy hình ảnh này không?
----------
Cơn mưa rả rích nhuộm cả thế giới trong một màu xám xịt.
Cũng không phải. Thật ra tôi vẫn nhận ra những màu sắc lướt qua trước mắt mình, như là màu xanh lá của chiếc taxi vừa chạy qua làm các vệt bùn bắn lên tung tóe, hay màu cam sặc sỡ của chiếc ô trên tay các bé học sinh tiểu học bước ta từ các con hẻm, và cả màu đỏ của những chiếc cặp táp trên vai chúng nữa. Nếu nhìn kĩ bộ đồng phục trên người tôi sẽ nhận ra được màu xanh đậm của chiếc áo khoác ướt đẫm bây giờ hầu như đã chuyển sang màu đen. Dù trong đầu biết là vậy, nhưng trái tim tôi lại không cảm nhận được bất cứ sắc màu nào.
Tầm nhìn xám xịt. Nhưng không giống như cảm giác những tấm hình đen trắng mang lại. Ở đây không hề có hương vị thân thuộc, chiều sâu hay một chút hiện thực nào như thế. Nói đúng hơn nó chỉ là một bức tranh thủy mặc xấu xí được người ta thể hiện bằng sự đậm nhạt. Ngay cả phần lề trắng cũng nhuốm màu mực tối. Thế giới mà tôi đang sống chính là thế giới màu xám như vậy.
Một căn nhà ẩm thấp, tối tăm nằm trong khu dân cư cũ. Cửa không khóa. Tôi bước vào hành lang tối om, không buồn cất một lời chào. Ngay lập tức, một mùi hôi hám bám chặt lấy người tôi. Không phải do tôi tưởng tượng, căn nhà này đang bốc mùi hôi thật sự.
Mùi xú uế nồng nặc giống như mùi hôi súc vật. Bầu không khí ngột ngạt kín như bưng. Tường, sàn, trần nhà đầy rêu mốc. Sống ở một ngôi nhà thế này thì thể nào cũng sẽ bị mất khứu giác, thế mà, thật bất hạnh thay, cái mũi của tôi vẫn có thể cảm nhận một cách đầy đủ sự khó chịu đó, và khiến cả lồng ngực của tôi trở nên hôi hám.
- Về rồi à...
Giọng nói như rỉ ra từ một cái ống thoát nước nghẹt đầy bùn. Vọng ra từ căn phòng khách sáng nhờ nhờ ở cuối hành lang. Cảm giác khó chịu như có gián bò vào tai, tôi vội bịt chặt cả hai tai lại.
Tôi đứng yên, không trả lời.
- Tao hỏi mày về rồi hả đồ khốn kiếp!
Cái bóng phun bùn đen ra từ miệng, khệ nệ đứng chắn hết cửa phòng khách.
Gã mặc một chiếc áo tập chạy khó có thể nói là màu xám, bởi vì nó đã ngả sang màu nâu cáu bẩn. Chẳng nhớ đã bao lâu rồi gã không thay rồi nhỉ?
Ngoài nó ra thì gã chẳng mặc bất cứ thứ gì trên người.
- Mày về rồi chứ gì, đồ chó chết.
Vui lắm sao? Sỉ nhục tôi vui đến thế sao?
Người bố độc đoán sau khi bị đuổi khỏi một băng nhóm nào đó đã ôm một đống thuốc về nhà, chẳng biết có phải là ăn cắp hay không. Ngày ngày ông ta vừa vật vã với những cơn nghiện, sự hủy hoại của thuốc vừa cười hềnh hệch như một gã điên, suy cho cùng cũng là ông ta tự làm tự chịu... Rõ ràng mọi thứ không liên quan gì đến tôi cả, nhưng... nhưng...
- Lại đây!
Tôi bị nắm tóc lôi vào phòng khách, như thường lệ. Mẹ tôi nằm trên ghế sô pha hỏng bật lò xo.
Đôi mắt hướng về phía này, nhìn chằm chằm vào tôi nhưng chẳng hề có ý định muốn làm gì cả. Tôi cũng không còn dám hy vọng được mẹ cứu giúp nữa rồi. Thế nhưng, chí ít tôi vẫn muốn trên khuôn mặt mẹ thể hiện một chút đau đớn nào đó. Cho dù cánh tay gầy guộc đó có chi chít những dấu tiêm đến mức đen kịt đi nữa, khi nhìn thấy tôi bị sỉ nhục, phải chi bà nhăn mày một cái.
- Hé hé... Đói không? Đói rồi phải không? Ăn đi mày. Có nhiều lắm đó. Nhiều lắm đó...
Tay phải gã cầm một nắm phân đen, tay trái cầm một nắm bột trắng.
- Phần cho mày đây...
Bàn tay to khỏe cầm nắm phân vừa ướt vừa lạnh đập vào sống mũi của tôi. Tôi ngã mạnh xuống sàn.
- É hé hé hé.
Gã bắt đầu cưỡi lên hông tôi, hành hạ tôi.
- He he he he he.
Sức mạnh như thế còn sót lại ở đâu trong người đàn ông này nhỉ? Người đàn ông làm xã hội đen cũng không được mà làm người chồng biết vun vén cho gia đình cũng không xong, từ sáng tới tối quên ăn quên ngủ, chỉ biết phê thuốc và làm những hành vi biến thái không ngơi nghỉ.
Đồng phục của tôi bị rách. Hình như là chỗ tôi vừa vá lại hai hôm trước. Nó cũng bị bẩn vì phân. Có lẽ ngày mai tôi lại phải mặc đồ thể dục đến trường.
Ở trường chẳng còn bạn học nào chịu nói chuyện với tôi. Cả giáo viên cũng vậy. Thậm chí đến gần họ cũng không dám. Bởi vì mùi hôi đến mức buồn nôn của tôi. Nhưng tôi cũng đành chịu. Chỉ riêng việc không bị đuổi cổ từ ngoài cổng là tôi phải biết ơn nhà trường lắm rồi. Ít ra nó đã cho tôi một chỗ trú tạm, dù chỉ là ban ngày, ngoài căn nhà này.
Chỗ ngồi của tôi là ở góc lớp, nép sát vào cửa sổ. Chỗ đó vốn có một cái tủ khóa đựng dụng cụ dọn vệ sinh, Sau này, ai đó đã dời cái tủ sang một bên và dọn cho tôi chỗ này. Cái tủ đó bây giờ ở bên phải chỗ ngồi của tôi. Nói cách khác là tôi ngồi học ở chỗ chỉ nhìn thấy được một nửa bảng do bị kẹp giữa cửa sổ và tủ đựng đồ. Đương nhiên là tôi cũng không bị gọi tên. Vì thế, cho dù tôi phải trải qua cả ngày trong bộ đồ thể dục màu xám thì cũng chẳng sao. Chẳng là gì nếu so với nỗi thống khổ này.
Mỗi ngày tôi bị xé rách quần áo, bị đánh, bị đá, hoặc có khi bị xâm hại, bị bóp cổ, bị đập mặt xuống sàn nhà. Những tháng ngày đánh mất màu sắc, đánh mất vị giác, đánh mất tiếng nói, chỉ có mùi hôi thối nồng nặc là càng lúc càng trở nên sống động. Thế nhưng người đang chìm sâu vào vũng bùn lầy tha hóa không phải chỉ có người đàn ông này. Cả tôi cũng bị lôi kéo vào con đường ấy. Mỗi ngày tôi vừa sống vừa nghĩ rằng không biết chừng nào mình mới bị giết chết. Tuy nhiên, ngay cả trong tình cảnh này tôi cũng chưa từng có suy nghĩ muốn tự tử.
Tôi không biết mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào. Nhưng có một ngày nào đó, sẽ có điều gì đó thay đổi. Tôi luôn ôm chặt suy nghĩ ấy trong tim.
Và thời điểm đó chính là lúc này.
Khi tôi định thần lại, có một vật giống như một cây bút dẹt dẹt nằm lăn lóc trước mắt tôi. Màu hồng. Một miếng nhựa màu hồng xinh đẹp. Đầu màu bạc còn đuôi thì màu trắng. Trông như chỉ có mình nó nổi bật trên thế giới này. Con dao rọc giấy rẻ tiền rơi ra từ túi áo của tôi.
- Ư...?
Người đàn ông nhìn xuống tôi bằng vẻ mặt sửng sốt không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Từ bàn tay gã đang ấn vào cổ họng, máu màu đỏ rực bắn thành tia tung tóe. Màu đỏ sống động đó tưới xuống người tôi. Biến thành một cơn mưa mang màu sắc tự nhiên ôm lấy tôi. Thế giới này, chắc chắn không chỉ có màu xám.
- Gư... ga...
Gã ngã lăn ra sàn, mặt mếu máo. Biểu cảm của gã khiến tôi bất ngờ một chút, bởi vì trước giờ tôi cứ nghĩ thực lòng gã vẫn mong mình chết quách đi cho rồi.
Gì đây? Bất ngờ à? Chuyện này cũng có gì to tát lắm đâu.
Đó chính là suy nghĩ thật lòng của tôi ở thời khắc đó.
- C...c... cứu tôi... cứu tôi với.
Gã vừa nhìn tôi với ánh mắt khiếp đảm vừa bò về phía tường tìm kiếm sự giúp đỡ. Trong khi tôi đang thắc mắc không hiểu tại sao gã lại làm thế thì gã đã bò được đến chỗ chiếc ghế sô pha, nơi mẹ tôi đang nằm. Gã ôm lấy chân bà mà lay.
- C...c... cứu tôi... cứu tôi với!!! Chốc chốc gã lại quay về phía tôi, rồi lại khóc lóc lay mẹ tôi. Thế nhưng bà chỉ hướng ánh nhìn vô hồn về phía chân của gã, ngay cả sức lực để làm một điều gì đó cũng không có. Dần dần những lời khẩn cầu, cũng như ánh mắt khiếp sợ của gã dành cho tôi cũng trở nên vô hồn giống như ánh mắt của mẹ tôi.
- Thật đẹp...
Tôi bất giác thì thầm.
Giải thoát. Những từ ngữ đó hiện lên trong đầu tôi.
Tôi liếc nhìn sang mẹ, con dao rọc giấy bất chợt lại rơi ra.
...
Ngôi nhà kinh khủng đó lại đang bốc cháy.
Từ cửa sổ bừng lên một màu đỏ còn rực rỡ hơn cả máu. Xung quanh, những đám khói giăng mù mịt như đang ra sức chống đỡ. Cứ như mây đen kịt chuẩn bị ôm trọn lấy cả thành phố. Những ánh đèn đường lập lòe ẩn hiện trong đó trông như ánh trăng rằm bị một làn mây mỏng vắt ngang qua. Thật là một khung cảnh hữu tình.
Đội cứu hỏa đã bắt tay vào công tác dập lửa, mỗi lần xịt nước vào, khói trắng lại bốc lên ngùn ngụt. Đứng nhìn từ bụi cây ở một công viên cách đó hơi xa nên tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng bất chấp những nỗ lực cứu hỏa miệt mài, ngọn lửa hầu như chẳng hề mảy may suy chuyển. Thật là dễ chịu.
Cháy lớn đến cỡ đó, chắc chắn là cả hai thi thể đã hóa thành tro bụi. Nếu cảnh sát điều tra, chẳng cần phải làm gì phức tạp, hẳn họ sẽ biết ngay rằng người đàn ông đó khi còn sống là một kẻ nghiện ngập. Nếu vậy chắc chắn họ sẽ nghĩ theo hướng người đàn ông đã phát điên và tự tử cùng vợ mình. Hoàn hảo. Tôi đã được giải thoát hoàn toàn khỏi sự chi phối của gã đàn ông đó và tránh xa nguy cơ tha hóa.
- Hây, đi thôi. Chuyện của ngày hôm nay... à không, những chuyện từ trước cho đến nay, hãy quên hết đi. Sau khi quên hết tất cả, mày sẽ sống một cuộc đời hoàn toàn mới.
Tôi gật đầu chắc nịch. Dù đã quyết tâm như thế nhưng tôi cũng không cảm thấy cay đắng gì cả.
- Chúng ta không thể gặp nhau được à?
- Ừ. Nên như vậy thì hơn.
- Mãi mãi?
- Không phải là mãi mãi, nhưng chỉ một khoảng thời gian thôi.
Hình như tôi lại đang nói chuyện một mình. Khói đen và khói trắng. Ánh sáng của đèn đường và bóng tối của công viên. Tôi có cảm giác như mình đang bị dẫn đi, về lại cái thế giới màu xám đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro