Quyển 3 - Chương 79-80
Edit: Kang
Bàn về tẩu thoát, chức nghiệp nhanh nhất trong Vận Mệnh phải kể tới Đạo Tặc, thứ 2 là Du Hiệp, sau đó là Thợ Săn. Mà trong Vận Mệnh, 3 chức nghiệp không có khả năng này trong Vận Mệnh xếp hạng như sau: Hạng nhất Pháp Sư, hạng nhì Mục Sư, hạng ba Tế Tự.
Cho nên khi một Thợ Săn và một Pháp Sư, cùng nhau chạy trối chết, điểm chênh leehcj này càng rõ ràng hơn.
Bất quá, trong Vận Mệnh, thời điểm chạy chối chết, chức nghiệp vô sỉ nhất chính là Thợ Săn. Bởi vì Thợ Săn có một cái kỹ năng khiến các chức nghiệp khác hận tới ngứa răng đó là Ngất. Chỉ cần trong lúc bị quái truy kích, Thợ Săn vô sỉ Ngất, tất cả cừu hận của quái đề bị mất sạch. Vô luận bây giờ trò chơi phát triển đến trình độ nào, loại công kích cừu hận này vẫn ảnh hưởng tới toàn bộ quái trong trò chơi. Cho nên, mỗi khi, Thợ Săn không biết xấu hổ dùng kỹ năng thần thánh này, nếu hắn đi 1 mình thì còn được, còn nếu như hắn đang tổ đội với 1 đống người, như vậy đồng đội tên thợ săn này thực sự chính là quá đen rồi.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần khó khăn lắm mới chạy tới sau lưng Diệp Từ, không ngừng đổ thuốc tăng tốc vào bụng, bất quá vẫn không theo kịp bước chân của cô nằng, không khỏi khiến hắn cắn răng nghiến lợi, tại sao trong game không còn chức nghiệp nào chân ngắn hơn Pháp Sư a! Không có một ai! Hơn nữa cái tên tàn phế cấp độ 2 hắn đây còn phải chạy theo 1 bà cô thợ săn chân dài, đnày tính là chuyện gì a.
Bất quá dù như vậy, Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng không dám oán hận thành tiếng, hắn chợt nhớ tới kỹ năng Ngất của Thợ Săn kia, sau đó vội vàng hô lên với bóng lưng Công Tử U: " Này, Công Tử U, cô cũng không được Ngất nha! Cô không thể làm ra chuyện vô nhân đạo như vậy." Diệp Từ trợn mắt, cô cũng đã định Ngất rồi, bây giờ Thu Thủy Bất Nhễm Trần nói ra như vậy, nếu cô Ngất thì có phải rất mất mặt sao: "Anh nói không được là không được?"
Thu Thủy Bất Nhễm Trần vừa nghe Diệp Từ nói vậy, càng run lợi hại, lại đổ vào miệng 1 chai tăng tốc cao cấp, nhanh chóng đuổi kịp bước chân Diệp Từ.
Nếu không phải chính mình là một dược sư, chỉ sợ hắn cũng không dám xa xỉ đổ thuốc vào miệng như vậy. Bất quá dù vậy, Trong lòng Thu Thủy Bất Nhễm Trần vẫn không ngừng nhỏ máu, không, chảy máu; không, hẳn là đổ máu. Không sai, chính là đổ máu! Những thứ này cũng đều là tiền a, hắn làm ra là để đổi thành kim sáng lòe lòe chuẩn bị tăng cấp a, bây giờ cứ như vậy rót vào trong miệng, đây còn không phải là uống tiền sao?
Nhưng là, nếu như không ăn, chỉ sợ Pháp Sư huyết mỏng da dòn, bị cái Người Tuyết Thủ Hộ gì đó khẽ đụng 1 cái liền treo rồi. Mấy chai dược và ngủm củ đèo thì cái nào tổn thất nặng hơn? Nói nhảm, đương nhiên là vế sau, chẳng những có thể bị rơi mất vật phẩm nhiệm vụ, ngay cả exp và trang bị cũng rơi mất. Hơn nữa nếu đánh mất ở cái địa phương này, thì ai có thể nhặt về giúp hắn a.
Diệp Từ nhe răng, cười hắc hắc: "Bây giờ giá trị cừu hận toàn bộ đều trên người anh, tôi chỉ chạy theo anh thôi, chỉ cần anh không chết, tôi cũng sẽ không cần sử dụng loại kỹ năng này." Thu Thủy Bất Nhễm Trần mở bảng cừu hận nhìn qua 1 cái, mặt lại càng đen thui. Cũng không phải sao, đây là nhiệm vụ của hắn,vật phẩm nhiệm vụ này cũng là hắn cầm, bây giờ cừu hận của Người Tuyết Thủ Hộ với hắn đã đạt tới 2/10, mà Công Tử U nhiều lắm thì được 7%.
Hắn cắn răng nghiến lợi "Đây là chuyện gì, chẳng lẽ chạy không phải là hạng mục bết bát nhất của Pháp Sư yếu sao? Bây giờ lại còn bắt ta chạy marathon đường dài, đây là trời muốn ta chết a!"
"Anh bớt nói nhảm, có thời gian tán gẫu, không bằng chạy nhanh hơn chút nữa, Người Tuyết Thủ Hộ phía sau đã đuổi tới gần rồi." Diệp Từ là Tinh Linh, lại là Thợ Săn, tốc độ bôn tẩu đương nhiên vô cùng nhanh, cô sải hai chân dài, lao vun vút trong rừng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một chút, chỉ thấy ở xa xa trong sương mù có một thân hình khổng lồ đang lăn về phía bọn họ.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua đám mây chiếu lên Thánh Vực Tuyết Sơn, cả tòa Tuyết Sơn đều bị bao phủ trong quầng sáng vàng. Khí lạnh ban đêm và hoa tuyết tan ra biến thành những dải sương mù có mỏng có dày phiêu đãng trong rừng cây rậm rạp. Ở trong màn sương mù như vậy, dù thịc lực có tốt đến đâu đi chăng nữa, cách 2-30m cũng không thấy rõ được. May mà Diệp Từ là Thợ Săn có thuộc tính gia tăng thị lực, điều này khiến cô có thể thấy rõ ràng thân ảnh di động của Người Tuyết Thủ Hộ, nhưng nếu muốn nhìn rõ diện mạo của Người Tuyết Thủ Hộ khi cách 1 tầng sương mù dày mỏng khác biệt, vẫn có chút gượng ép.
Cô chỉ có thể miêu tả qua loa cho Thu Thủy Bất Nhễm Trần \: "Tên này thể trọng hẳn rất lớn,nếu không chạy mau thêm chút nưac, phỏng chừng chúng ta sẽ bị làm thịt."
"Đủ rồi! Công Tử U, cô đây là đang cổ vũ tôi, hay là đang đe dọa tôi hả?" Mắt thấy 2' tăng tốc đã sắp hết, Thu Thủy Bất Nhễm Trần nội tâm đổ máu lại rót thêm một lọ dược tăng tốc cao cấp vào miệng.
"Tôi chỉ nói sự thật thôi." Diệp Từ vẫn ung dung chạy trước mặt Thu Thủy Bất Nhễm Trần, cô nhún vai, biểu hiện rất vô tội.
" Này, chúng ta rốt cuộc đang chạy đi đâu vậy!" Hai người cứ như vậy chạy về phía trước, Thu Thủy Bất Nhễm Trần dần dần cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu khẽ run, hắn không dám quay đầu, thật ra thì không cần quay đầu lại cũng biết Người Tuyết Thủ Hộđã cách 2 người càng ngày càng gần rồi. Bất quá, tình huống bây giờ có chút không đúng lắm, vừa rồi 2 người cắm đầu cắm cổ chạy, không quá chú ý hoàn cảnh xung quanh, chạy một hồi bỗng dưng phát hiện, hoàn cảnh chung quanh thật sự là đủ xa lạ, quan trọng nhất chính là, nơi này cũng không quái lẻ đang lai vãng.
Cũng may bản lĩnh tránh né quái của Công Tử U rất tốt, mà Thu Thủy Bất Nhễm Trần là chức nghiệp da giòn, bản lãnh né quái cũng không tệ,2 người luôn luôn tính toán chính xác được khoảng cách giữa 2 tiểu quái, giữa 1 đám tiểu quái băng băng chạy, thế nhưng không bị dẫn theo 1 con quái nào.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhận ra được điều này, Diệp Từ đương nhiên đã sớm phát hiện rồi, bởi vì vừa rồi cô cũng đã lấy bản đồ ra nhìn qua, phát hiện nơi bọn chạy tới trên bản đồ không có đánh dầu chứng tỏ chưa từng có game thủ nào đặt chân qua, cho nên, dù Diệp Từ rất muốn trả lời vấn đề của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, nhưng cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.
"Đang hỏi cô đó! Chị hai, không phải cô mới nhìn bản đồ sao? Chúng ta rốt cuộc đã chạy tới chỗ nào rồi!" Tên quỷ nghèo Thu Thủy Bất Nhễm Trần dĩ nhiên sẽ không xa xỉ như Công Tử U tồn 10.000 kim mua 1 tấm bản đồ, thật sự mà nói, hắn có thể tìm được bộ lạc Chelsea,trừ dựa vào bản năng nhạy bén với trò chơi của hắn, không thể không kể đến vận cứt chó của hắn.
Hắn vốn cho là, không có bản đồ thì cũng phải mất tới 10 ngày nửa tháng mới tìm được bộ lạc Chelsea, nào nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy. Cho nên, Thu Thủy Bất Nhễm Trần cảm thấy có bản đồ và không có bản đồ cũng chẳng khác nhau là mấy, chẳng qua là, thời điểm chạy chối chết tới nơi này. Hắn đã không còn nghĩ như vậy nữa, bây giờ vẫnnên có 1 tấm bản đồ mới được. Diệp Từ thật không muốn nói choThu Thủy Bất Nhễm Trần, hắn là một Pháp Sư, có thể cố gắng đuổi theo tốc độ của cô như vậy đã là rất cố gắng rồi, nếu lại nói cho hắn rằng bây giờ chungsg ta đang lạc đường, phỏng chừng tên này sẽ khóc không ra nước mắt mất.
Diệp Từ thật lòng cảm thấy mình vẫn rất hiền lành, dưới sự truy hỏi của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, coo chỉ quay đầu khẽ liếc hắn, dùng âm thanh vô cùng bình thường nói với Thu Thủy Bất Nhễm Trần: "Tin tưởng tôi, nếu anh im lặng chút, thì càng tốt."
Thu Thủy Bất Nhễm Trần nghe Diệp Từ nói như vậy, trong lòng nhất thời lạnh thật lạnh, nhưng là, hắn lại có chút không cam lòng, lại vội vàng nói: "Được rồi, chị hai, tôi sợ cô rồi, cô để cho tôi chết cũng chết một cách có hiểu biết có được không?"
"Anh nhất định phải biết?"
"Vâng ! Tôi muốn sau khi chết còn biết mình chết ở đâu để tới nhặt đồ a!" Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã hết sức tuyệt vọng rồi, trong giọng nói của hắn ít nhiều có chút cảm giác bi tráng. Mà Diệp Từ thì nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần một cái, thở dài , thật ra thì cô và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều biết, nếu bây giờ bọn họ chết ở đây, không có mảnh phi hành, ai mà biết được sẽ sống lại ở nơi nào, mà từ nơi đó muốn chyaj tới đây, cũng không biết phải hao phí bao nhiêu thời gian, chỉ sợ đồ rơi xuống đã bị Hệ Thống thu hồi.
"Chỗ này còn chưa có trên bản đồ,chỗ chúng ta đang ở căn bản chính là địa phương chưa có ai thăm dò, các đại sư họa đồ cũng chưa ghi chú gì, cho nên" Diệp Từ nói rất rõ ràng: "Tôi nghĩ anh hiểu tôi đang nói gì, cũng tuyệt đối hiểu ý nghĩ của tôi đúng không?"
"Ta kháo !" Thu Thủy Bất Nhễm Trần rốt cuộc mặt trắng bệch phun ra 1 câu chửi thề: "Lão tử rất muốn ân cần hỏi thăm tất cả chị em GM!"
Diệp Từ lại lấy bản đồ ra, vừa chạy vừa nhìn vị trí 2 người, cô phát hiện, bọn họ đã chạy tới biên giới Thánh Vực Tuyết Sơn rồi. Trên bản đồ toàn bộ đều là tầng tầng lớp lớp đường cung, đại biểu nơi này là dãy núi trùng điệp. Cô nhìn chung quanh một lần, quả nhiên, nơi này thế núi đã dốc xuống không ít, hơn nữa độ nhấp nhô của đồi cũng cao hơn.
Nối tiếp Thánh Vực Tuyết Sơn là bản đồ gì? Diệp Từ nghĩ một hồi, cố gắng nhớ lại kiến thức kiếp trước. Kiếp trước mặc dù bước chân cô trải rộng toàn đại lục Ma Jia, nhưng tất nhiên đều có thiên vị, không thể mỗi địa phương đều có thể đặt chân đến. Giống như Thánh Vực Tuyết Sơn này, cô chỉ tùy tiện lắc lư a lắc lư, cũng không nhớ rõ giáp danh nơi này là bản đồ nào. Cho nên, sau ột hồi cố gắng suy nghĩ, cô cũng không nhớ ra, nơi giáp ranh với Thánh Vực Tuyết Sơn chính là bản đồ kia.
" Này, sao tôi cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ, phía trước tại sao gió càng ngày càng lớn a?" Thu Thủy Bất Nhễm Trần lại rót vào miệng một chai thuốc thể lực, cố gắng kẽo giãn khoảng cách giữa mình và Người Tuyết Thủ Hộ, như vậy mới có thể sống lâu hơn một chút. Diệp Từ cũng híp mắt quan sát xung quanh, quả nhiên gió càng lúc càng lớn. Còn không phải sao, chỗ này đã đến gần biên giới Tuyết Sơn rồi, trước mặt không còn dãy núi lớn, từng luồng gió lớn thốc lên hoa tuyết đánh tới trên mặt 2 người.
Cô chợt phát hiện phía trước trống rỗng, trong lòng trầm xuống, xem ra không chạy được nữa, trước mặt có thể chính là vách núi Thánh Vực Tuyết Sơn, bọn họ bị đuổi tới đường cùng rồi. Diệp Từ chậm rãi dừng bước, Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn thấy Công Tử U đang chạy phía trước bỗng nhiên dừng bước, khẩn trương kêu to: "Cô làm gì vậy, chạy mau a! Dừng lại làm gì!"
"Hết đường rồi." Nơi này sương mù lớn hơn, lại có cuồng phong bốn phía, cuốn lên mù mịt tuyết hoa, khiến cho tầm nhìn bị giảm xuống mức thấp nhất, Diệp Từ híp mắt cẩn thận nhìn, cuối cùng xác nhận, bọn họ quả thật đã chạy đến vực thẳm bên rìa Thánh Vực Tuyết Sơn . "Không phải đâu! ?" Thu Thủy Bất Nhễm Trần chạy đến bên người Diệp Từ, nhìn chung quanh, bắt đầu rên rie, xem ra thực sự trời muốn họ chết.
Hắn nói với Diệp Từ : "Công Tử U, mau vẽ điểm này lên bản đồ, cho dù có một tia cơ hội chúng ta cũng phải trở lại một chuyến." Dựa theo tính cách Diệp Từ, nếu như chết rồi, tuyệt đối sẽ không trở lại nữa, như vậy rất lãng phí thời gian, cô cũng không phải là nhàn rỗi không có việc gì để làm. Bất quá đối với Thu Thủy Bất Nhễm Trần mà nói thì mọi chuyện hoàn toàn bất đồng, thứ quan trọng nhất trong tay hắn chính là mật bảo của bộ lạc Chelsea, nvật phẩm nhiệm vụ này sau khi chết nhất định sẽ rơi xuống, nếu thứ này rơi mất, hắn dù phải liều chết cũng sẽ quay lại đây một chuyến.
"Nhiệm vụ vật phẩm sẽ rớt?" Diệp Từ thấy Thu Thủy Bất Nhễm Trần kiên quyết như vậy, vì vậy hỏi một câu.
"Nếu không rớt, ta cũng không thèm chạy đâu, trực tiếp chết là xong rồi." Thu Thủy Bất Nhễm Trần thở dài một hơi, xem ra vận khí tốt của hắn đã hết rồi. Nếu vật phẩm nhiệm vụ bị rớt mất, Diệp Từ cũng không nói thêm nữa, lập tức lấy bản đồ ra đánh dấu vị trí hai người, cho dù một hồi nữa thực sự treo, cô sẽ không trở lại. Cũng có thể đem tấm bản đồ này đổi chác với Thu Thủy Bất Nhễm Trần, mặc cho chính hắn quay lại tìm.
Nơi này cũng không có quái, khắp nơi đều là gió tuyết, lại càng không có rừng cây, hoàn toàn không như khu vực cây cối rậm rạp mới đi qua, thỉnh thoảng mới thấy 1-2 cây, dáng dấp cũng không to lớn, yếu ớt đứng giữa cuồng pphong bão tuyết lại giống như người vợ yếu đuối mềm mại đứng giwuax đại viện tường cao, không chịu nổi một kích.
Chẳng những không có cây, ngay cả quái cũng không có. Thế nhưng trên đường đi lại phát hiện thảo dược đầy đất, nếu hôm nay không bị Người Tuyết Thủ Hộ truy kích, nói không chừng còn có thể đào được không ít dược liệu, chỉ tiếc...
Diệp Từ nhanh chóng đánh dấu vị trí lên bản đồ, ngay lúc này, Người Tuyết Thủ Hộ kia đã đuổi tới sát nút. Đại khái là cảm giác được con mồi chạy đến nơi này đã không còn đường chạy tiếp, Người Tuyết Thủ Hộ kia cũng thả chậm rồi bước chân, cuối cùng chậm dãi bước tới gần 2 người. Cách gió tuyết, Diệp Từ Người Tuyết Thủ Hộ to lớn kia chầm chậm bước về phía 2 người.
Ban đầu, còn chưa mấy rõ ràng, nhưng càng ngày càng rõ, càng ngày càng rõ, Diệp Từ cuối cùng nhìn thấy hình dáng của Người Tuyết Thủ Hộ này. Thật ra nó chính là 1 con tinh tinh trắng khổng lồ, bất quá hình dáng khuôn mặt lại rất giống người, dĩ nhiên không ưa nhìn như con người, nhìn qua rất tục tằng, trên cánh tay to lớn là những thớ cơ vặn xoắn rắn chắc, từng khối cơ to như cục gạch khiến người khác nhìn vào là kinh hồn táng đảm. Cũng có thể tưởng tượng được, nhứn bắp thịt đó sẽ sử ra lực lượng kinh hồn như thế nào, đừng nói là vỗ người 1 cái là thành bánh thịt, chỉ cần bóp 1 cái thôi cũng đã thành bánh thịt luôn rồi.
Theo bước chân ngày càng gần của nó, Diệp Từ rốt cuộc thấy rõ ràng biểu tình trên mặt nó. Không sai, dù cho đây chỉ là 1 quái tinh anh, dù cho đây chỉ là 1 Nguoief Tuyết, thê snhuwng trên mặt nó xác nhận mang theo nụ cười. Cái nụ cười lộ ra gian trá xảo quyệt giống như đang miệt thị Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần, nụ cười kia tựa như đang nói với 2 người, các ngươi có bản lãnh chạy nữa a? Có bản lãnh liền đừng ngừng lại a!
"Ta cảm thấy, nó đang nhục mạ chúng ta." Thu Thủy Bất Nhễm Trầnđương nhiên cũng nhìn thấy biểu tình trên mặtNgười Tuyết Thủ Hộ, hiếm khi hắn và Diệp Từ có thời điểm thống nhất ý kiến. Diệp Từ không nói gì hừ lỗ mũi, coi như hết sức đồng ý, đáp lại Thu Thủy Bất Nhễm Trần.
Cũng không biết có phải là Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã tính toán vò mẻ lại sứt rồi, đột nhiên không còn khẩn trương nữa, hắn thậm chí đứng ở khoảng cách hơn 20 giữa 2 người và Người Tuyết Thủ Hộ làm ra mấy động tác khiêu khích, khiến cho khóe môi Người Tuyết Thủ Hộ không ngừng giật giật. Rồi sau đó hắn dứt khoát quay mặt sang nhìn Diệp Từ, cười hắc hắc: "Tôi nói, Công Tử U, cô cảm thấy chúng ta chết thế nào mới hoành tráng?"
Diệp Từ cũng không buông tha như Thu Thủy Bất Nhễm Trần, điều này do chức nghiệp của cô là Thợ Săn. Dưới tình huống này hiển nhiên Pháp Sư sẽ không có biện pháp nào, nhưng không có nghĩa là Thợ Săn không có, dù Thợ Săn không có, cũng không có nghĩa là Diệp Từ sẽ không có. Cô nhìn dáng vẻ Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã buông tha bỗng nhiên nhếch mép một cái: "Anh cảm thấy nhảy vực thì thế nào?"
"Tại sao?" Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn vách đá phía sau, rõ ràng không muốn tiếp nhận đề nghị này , ngã chết rất khó coi.
"Tôi chẳng qua cảm thấy so với bị tên này bóp thành bánh thịt thì biện pháp này tốt hơn một xíu." Diệp Từ nghe răng quay sang nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trầncười rất gian trá, dĩ nhiên, nếu biểu tình này cũng được cho là cười, vậy thì đúng là 1 nụ cười cực kỳ khó coi.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần thấy Diệp Từ cười đến YD như vậy, đột nhiên cảm giác cô nàng này thật sự rất BT*. Dường như cô ta có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng mình, nghĩ tới đây, hắn không nhịn được rùng mình một cái, thật là đáng sợ a, thật là đáng sợ. Bất quá, so với điều này càng có 1 vấn ddeef quan trọng hơn: "Tao tôi thấy cô cười như vậy rất tà ác chứ ?"
(Kang: Biến thái.)
Diệp Từ ung dung nhún vai "Có không? Không có, thật ra đề nghị này của tôi rất chân thành, chẳng qua anh chưa quen thân với tôi thôi." Ánh mắt Thu Thủy Bất Nhễm Trần híp lại, bản thân lời này nghe vào tai cũng rất không thành thật có được hay không? Công Tử U Đông Đại Lục đối xửa chân thành, đây là cái chuyện hoang đường gì, sao lại hoàn toàn ngược lại những gì diễn đàn miêu tả? Chẳng nhẽ tất cả những người từng gặp cô nàng này đều mắt mù chắc, cho nên mới thấy nhiệt tình thành , đem thực tâm đối đãi nói thành tư lợi?
"Tôi nói, cô thực sự nghiêm túc muốn nhảy vực hả."
"Dĩ nhiên là nghiêm túc, tôi không phải người hay đùa cợt."
Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn khuôn mặt Công Tử U, đột nhiên cảm giác được gương mặt này chính là một cái bẫy rất lớn a, phải không, phải không!!! Hắn lúc ấy không nên đi tìm cô giúp mới đúng, phải không, phải không ! ! Chuyện đã tới nước này, hắn vẫn mong đợi Công Tử U chỉ nói đùa.
"Cô nói nhảy vực, là 1 mình tôi nhảy, hay là 2 người chúng ta cũng nhảy?" Thu Thủy Bất Nhễm Trần híp mắt, cười lạnh: "Tôi nói, không phải cô tính lừa gạt tôi nhảy vực chết sau đó thừa dịp thoát chiến đấy chứ."
"Thực ra tôi nghĩ, hệ thống nói sẽ bị truy sát 24h, tôi nghĩ thông báo này đại khái là, nếu trong vòng 24h này game thủ không chết, 1 trong 2 chúng ta không có ai chết, sau khi sống lại vẫn sẽ bị đuổi giết, loại thông báo này cho biết Ngất vô tác dụng, anh cảm thấy tôi sẽ ngu như vậy sao?"
Diệp Từ lại nhe răng: "Chúng ta nhảy vực hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng tên này nhảy vực thì lại khác, như vậy ít nhất chúng ta có thể thoát khỏi nó đúng không?" Nói vậy ngược lại lại có chút đạo lý, nhưng Thu Thủy Bất Nhễm Trần bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, hắn rên lên: "Nếu như nhảy vực chết rồi, vậy vật phẩm nhiệm vụ trên người tôi phải làm thế nàp!"
"Đi xuống nhặt lại." Diệp Từ trợn mắt, không thèm nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần nữa, bởi vì cô chú ý tới, Người Tuyết Thủ Hộ đã dừng cách họ chừng 10m, bắp thịt trên người căng cứng, dường như sắp nhào tới. Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng chú ý tới tình huống này, hắn thở dài một hơi: "Nó sắp phát động tấn công rồi."
Hắn quan sát tình huống hiện tại, cuối cùng chắc chắn trừ biện pháp kia của Công Tử U thì không còn cách nào khác. Ai, cô anngf này cũng quá cấp tiến rồi, làm đến mức ta chết ngươi sống, không thể ôn nhu hơn chút sao?
"Lát sau nhảy xuống, cô đếm, tốc độ của tôi chậm hơn cô, tooi sẽ nhảy trước nửa giây."
" Ừ." Đây chính là chỗ tốt khi nói chuyện cùng người thông minh, bọn họ vĩnh viễn biết điều gì là tốt nhất cho mình, cái gì bất lợi với mình, bọn họ vĩnh viễn sẽ chọn được con đường tốt nhất ở thời điểm quyết định. Diệp Từ gắt gao theo dõi hành động của Người Tuyết Thủ Hộ không xa, nhìn chân sau của nó càng ngày canngf căng cứng, còn 2 tay trước hơi cong xuống.
Đây là một tư thế nén sức giậm chân điển hình, vận thế chờ phát động. Cô híp mắt lại, trong lòng tính toán thật nhanh, dựa vào khoảng cách hiện tại của 2 người và Người Tuyết Thủ Hộ, lát sau nó chạy tới nhất định sẽ đnahs sụp vách đá dưới chân, nhưng là, tỷ lệ này cũng không lớn, nếu muốn nó trực tiếp té xuống chân núi, bọn họ cần lui về phía sau 1 chút.
Bất quá, cô còn chưa nói ra, Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã nói nước: "Dựa theo sức mạnh của nó,cộng thêm tốc độ và thể trạng, lát sau nó nhào tới, cũng chưa chắc sẽ rơi xuống vách đá, chúng ta nên llui về sau 5m nữa, như vậy mới có thể dẫn dụ nó té xuống."
Diệp Từ khẽ nhướng lông mày, hóa re tên này cũng không tùy ý như vẻ bề ngoài của nó, cũng khó trách, hắn là 1 Pháp Sư dơn đả độc tấu, cuối cùng lại có thể trở thành địa thần Nam Đại Lục, tự nhiên sẽ có chỗ hơn người. Cô gật đầu với Thu Thủy Bất Nhễm Trần, 2 người ăn ý cùng lùi lại phía sau, nhịp chân nhất trí, do nơi này bị băng tuyết bao trùm, mặc dù sau lưng nhìn qua có khoảng 8-9m mới đến vách đá, nhưng rốt cuộc mấy phần là giả, mấy phần là thật, cũng không ai biết.
Sau khi 2 người lui chừng 4-5m, Diệp Từ không nghĩ lại đạp hụt một bước, hóa ra nơi này đã đến bờ vực, chẳng qua là tuyết trắng bao trùm quá nhiều, mới khiến họ tính nhầm khoảng cách.
Trong nháy mắt bước hụt, trong lòng Diệp Từ trầm xuống, xong rồi, lần này thực sự đủ đen. Nhưng là, không nghĩ tới ngay khoảnh khắc đó, lưng cô bị 1 người mạnh mẽ giữ lấy, động tác của cô hoàn mỹ lưu loát, có được điểm tựa này, cô xoay người lại vững vàng đứng bên vách đá.
Mà lúc này, Người Tuyết Thủ Hộ vốn đã vận sức chờ phát động lại thu hồi tư thế. Mặc dù nó có chỉ số thông minh nhất định, nhưng vẫn thấp đến đáng thương, cũng không thể nghĩ tới Diệp Từ dụ mình lui về sau để bẫy mình rơi xuống vách đá, ngay khi họ đang trốn tránh mình đuổi giết. Mà sau khi 2 người lui về sau mấy bước, lại ra khỏi phạm vi công kích của nó, điều này khiến nó ít nhiều bất mãn,lại theo chân 2 người tiến về trước 4-5m,lại bắt đầu truển khai thế công.
Diệp Từ căng thẳng theoo dõi từng thay đổi của những khối cơ dưới lớp lông của nó, là Tinh Linh, là Thợ Săn, lại là 1 game thủ tọng sinh, vì quãng thời gian lâu dài tiếp xúc với quái, cô đã có thể căn cứ vào mức độ căng cứng của da thịt đối phương mafd dưa ra phán đoán khi nào thì đối phương sẽ phát động tấn công.
Cô tính toán, trong miệng cũng chậm rãi kêu; "Ba, hai, một, ... ...
Diệp Từ chưa thốt ra từ "Nhảy", Người Tuyết Thủ Hộ đã lao tới chỗ 2 người, chữ "Nhảy" của Diệp Từ vừa ra khỏi miệng, chỉ nhìn thấy ở trên vách đá, 2 bóng người vun vút lao ra khỏi vách đá, ngay sau đó, phía sau có một bóng trắng khổng lồ lao theo ra khỏi vách đá. Rầm rầm rầm mấy tiếng, vừa nghe chính là tiếng thịt nện lên đá, truyền tới từ vách đã có dạng nấc thang, nghe cũng biết hết sức thảm thiết.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần lẳng lặng nhìn tình huống trước mặt, chỉ thấy vách đá phía dưới bay lên 1 mảng tuyết mù mịt, Người Tuyết Thủ Hộ cứ thể thẳng tắp ngã xuống, ngã vào bên trong thiên sơn tuyết địa, chỉ để lại một mảng tuyết trắng bay lên và những tiếng vag ầm ầm. Hắn nhếch mép một cái, chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi, may mà không phải mình té. Nếu không, thật đúng là thảm không nỡ nhìn.
Mắt thấy hết thảy phát sinh trước mắt, Thu Thủy Bất Nhễm Trần ngẩng đầu nhìn cô nàng đang xách đai lưng mình ở phía sau: "Mới vừa rồi cô đã nghĩ ra cách này?" Diệp Từ tay phải nắm phần đuôi Miêu Trảo, mà đầu kkia của Miêu Trảo đang vững vàng móc vào trong khe đá, tay trái thì xách Thu Thủy Bất Nhễm Trần, cứ như vậy treo ở rìa vực. Cô nghe Thu Thủy Bất Nhễm Trần hỏi vậy, cũng không thừa nhận, càng không phủ nhận, chỉ nói: "Bỗng nhiên nghĩ tới."
Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng không tin lời của cô, hắn hừ một tiếng, sau đó còn nói: "Chị hai, cô có thể đưa tôi lên phía trên không? Đầu tôi hướng xuống dưới như vậy, não bị xung huyết rất khó chịu."
Việc này Diệp Từ chỉ có thể cười khổ: "Tôi là Thợ Săn không phải Chiến Sĩ, tôi cũng không có nhiều sức như vậy, thật sự mà nói, bây giờ tôi xách anh đã là hết sức rồi, làm gì còn sức mà ném anh lên?"
"Vậy cô cũng không thể cứ treo ngược tôi ở chỗ này, cô không biết chứ, mắt tôi bây giờ đã nổ đom đóm rồi, thật khó chịu." Thu Thủy Bất Nhễm Trần thực sự nói thật, đầy hướng xuống thấp lâu như vậy, hắn mặt đã phồng căng đỏ bừng rồi.
Diệp Từ nhìn Miêu Trảo một chút, cũng cảm thấy nếu 2 người không nghĩ biện phapps mà cứ treo như vậy, sớm muộn cũng phải từ trên vách đá té xuống, như vậy thì thật mất công. Cô nhìn chung quanh một lần, phát hiện vách đá bên dưới có một sườn núi nho nhỏ nghiêng ra, thế nhưng đủ cho 2 người dứng, bất quá điều kiện tiên quyết là nếu có thể đu qua. Cô liền nói cho Thu Thủy Bất Nhễm Trần biết.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần cố sức ngẩng đầu nhìn vách núi nho nhỏ Diệp Từ nói, sau đó thở dài: "Tôi tận lực, nhưng lcô phải đem tôi ném qua."
"Tôi biết, nhưng anh ở phía dưới cũng phải dùng chút sức."
"Biết biết." Thu Thủy Bất Nhễm Trần điều chỉnh phương hướng một chút, để cho thân mình hướng về phía sườn núi nhỏ, sau đó liên tục gập người ngón tay chạm mũi chân, ngón tay chạm mũi chân. Hắn dùng sức rất đều đều, rất nhanh Thu Thủy Bất Nhễm Trần phía dưới bắt đầu đu đưa. "Rất tốt, giữ lực độ a." Hắn đong đưa liền trực tiếp ảnh hưởng tới Diệp Từ, thân thể Diệp Từ cũng bắt đầu đong đưa. 2 người không ngừng vận sức, khoảng cách càng ngày càng rộng, biên độ càng ngày càng lớn, mắt thấy sắp tới được sườn núi nhỏ kia rồi.
"Cố gắng lên cố gắng lên, còn kém một chút xíu." Diệp Từ nhìn thắng lợi đang ở trước mắt, vội vàng cổ vũ Thu Thủy Bất Nhễm Trầnđang cố gắng hao sức đong đưa bên dưới.
(Kang: Hình như dạo này uống hơi nhiều thuốc bổ não, sao đoạn này ta đọc cứ thấy mờ ám sao ấy =))) )
Thu Thủy Bất Nhễm Trần vốn là đầu to hướng xuống dưới thiếu dưỡng khí rồi, hơn nữa còn làm quả lắc đồng hồ nửa ngày, thật sự là mệt không thở được, ngay cả nói chuyện cũng thành vấn đề rồi. Vừa lúc đó, bỗng nhiên một tiếng rống giận từ phía dưới vách đá truyền tới, tiếng roongs giận âm vang khắp vách núi, nghe đến kinh hồn bạt vía. Khiến cho trong lòng 2 người đang cố gắng làm quả lắc đồng hồ phải trầm xuống, bọn họ liếc nhìn nhau, trong mắt đều có tia không tin nổi. Không thể nào! Như vậy cao cũng không ngã chết tên kia! Nó rốt cuộc là cái giống gì! Nó rốt cuộc bao nhiêu cấp a!
Bất quá, hai cái người cũng sẽ không bởi vì 1 tiếng rống mà bở dở động tác, bất kể cái tên kia có leo lên được hay không, bọn họ trước tiên phải nghĩ biện pháp đi xuống mới được. Cảm giác chân không chạm đất này quả thạt không tốt chút nào. Lại nói không biết 2 người có phải vận khí không tốt hay không, ngay tại thời điểm 2 người còn tiếp tục đong đưa đến vách đá, lại thêm một tiếng ầm ầm truyền đến, thế nhưng tiếng động này cũng không phải do Người Tuyết Thủ Hộ làm ra, giống như tiếng động bọn họ nghe thấy được từ bộ lạc Chelsea, âm thanh hết sức vang đội.
Mới vừa rồi thật sự là cách quá xa, nghe không rõ là âm thanh gì, bây giờ cách gần rồi một chút, rõ ràng có thể nghe được, đó là tiếng nổ.
"Ai đnag ném lựu đạn a?" Thu Thủy Bất Nhễm Trần thở hổn hển nhìn về phía xa, bất quá mây che vụ lồng, hắn cái gì cũng không thấy rõ. "Hẳn là thứ so với lựu đạn còn ghê gớm hơn, lựu đạn làm sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy." Diệp Từ cũng thở hào hển, nói thật, bị treo như vậy thật sự là quá mệt mỏi.
Cô vốn là người thường xuyên tiếp xúc với lựu đạn, dĩ nhiên có thể phân biệt thanh âm, âm thanh nỳ cũng khá giống âm thanh lựu đạn nổ, thế nhưng rõ ràng âm thanh lớn hơn loại lựu đạn nhỏ cô dùng rất nhiều. Bất quá, điều này cũng làm cho Diệp Từ sinh lòng nghi ngờ, rốt cuộc là cái thứ gì mới có thể gây ra độngt ĩnh lớn như vậy?
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến tới một thứ. Xe pháo công thành. Xe pháo công thành là thứ duy nhất có thể mua được từ NPC nội thành, giá cả thực sự rât đắt đỏ, có thể từ khoảng xa bắn ra 1 quả lựu đạn, là thứ máy móc tốt nhất để tấn công tường thành kiên cố. Bất quá, loại xe pháo công thành này thực sự dùng kkhoong tốt cho lắm, thường xuyên sẽ ngắm không chuẩn, nhưng dưới tình huống không còn lựa chọn nào khác, thứ này chính là lựa chọn duy nhất, cũng là lựa chọn đương nhiên.
Mà âm thanh giống như lựu đạn ban nãy chính là từ xe pháo công thành gây ra. Loại âm thanh này kiếp trước ở giai đoạn đầu công thành rất phổ biến, đến giai đoạn sau, sau khi Địa Tinh công trình học đại phóng hào quang, cũng càng ngày càng ít xuất hiện, dẫu sao tính chính xác thật sự quá thấp. Quả nhiên là cách một thời gian quá dài Diệp Từ bây giờ mới nhớ ra. Bất quá nơi này lại có Xe pháo công thành, chẳng lẽ nơi này có người đang công thành?
Diệp Từ đột nhiên nhớ tới Thỏ Lưu Manh Số 1 đã nói tới bên cạnh bình nguyên Budjamel, 3 đại công hội của Bắc Đại Lục đang chuẩn bị tấn công một tòa thành hoang, chẳng lẽ ởbên cạnh Thánh Vực Tuyết Sơn chính là bình nguyên Budjamel? Cô thật đúng là mất hồn khi nghĩ tới việc này, chỉ nghe Thu Thủy Bất Nhễm Trần kinh hoảng nói: "Sao khắp nơi đều có tuyết sụp vậy?"
Diệp Từ thoáng sững sốt, vội vàng nhìn xung quanh, không phải chứ, bốn phía xung quanh cô đều có tuyết sụp, ầm ầm, từ ít đến nhiều, ntrên đầu cô rơi xuống 3 đường hắc tuyến. Không riêng gì Diệp Từ trên đầu rơi hắc tuyến, bây giờ, ngay cả mặt Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng đã hơi đen rồi, hắn kêu thảm: "Không phải đâu! Sẽ không xui xẻo như vậy chứ ? !"
Vào giờ phút này trong lòng 2 người cũng đã xác nhận tình huống sắp xảy ra, nhưng là, bọn họ vẫn âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần không nên thật sự phát sinh, nếu không cthì quá đen rồi!
Rất hiển nhiên, bình thường 2 tên này cũng chả phải thiện nam tín nữ gì, cho nên, lời cầu nguyeennj cuuar họ cũng chả có thần linh nào thèm nghe, đúng lúc đó, Người Tuyết Thủ Hộ lại rống vang 1 tiếng. Âm thanh lớn chấn động liên tục. Điều này giống như 1 cọng rơm đè chết con lạc đà, vô luận Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần có nguyện ý hay không, dù sao điều bọn họ không muốn nhìn thấy nhất cũng phát sinh rồi.
Bởi vì ở tam đại công hội và Công Tử U, Thu Thủy Bất Nhễm Trần cùng với Người Tuyết Thủ Hộ vô tội chung tay hợp tác. Đã nguy nga cao vút ở Bắc Đại Lục vô số năm, lại bình thản như mẹ hiền - Thánh Vực Tuyết Sơn rốt cuộc nghênh đón cơn giân dữ đầu tiên của nó.
Không sai, tuyết lở rồi. Tuyết lở là hiện tượng tự nhiên kkhoong hiếm thấy nhưng lực sát thương của nó thì thực sự vô cùng lớn, được xưng là hiện thực ảo - Vận Mệnh đương nhiên sẽ không thiếu.
SO*...
(Kang: (Tiếng Anh) = cho nên, ta thấy để nguyên hay nên để.)
Mọi người biết rồi đấy.
"A!!!!!!!"
Hai tiếng tiếng kêu thê lương theokhối tuyết lớn cuối cùng rơi xuống thung lũng sâu hun hút, nếu lúc này có người nghe được, nhất định có thể nghe, đi kèm với 2 tiếng kêu thê lương là tiếng 2 người đang không ngừng mắng nhau.
"Công Tử U, cô chính là sao quả tạ! ! Tôi xui 8 đời mới gặp phải cô! !"
"Thu Thủy Bất Nhễm Trần, những lời này đáng lẽ là tôi nói! Ném cái đồ bỏ đi nhà anh vào lò thiêu cũng ngại ô nhiễm lò, tại sao phải tìm tôi! ! ! Tôi muốn nguyền rủa anh! Nguyền rủa anh!"
" Chờ tôi sống lại rồi, tôi muốn khai hồng giết cô đến 0 cấp! !"
"Tôi mới đúng! Tôi muốn san hào anh, nhất định, nhất định!!!!!"
Chương 80
Edit: Kang
Diệp Từ đời này chưa bao giờ oan uổng như vậy.
Tại sao mấy trăm năm yên ổn bây giờ lại đột phát cái gì thiện tâm? Cái gì hữu nghị liên minh Đại Lục, cái gì duyên phận tha hương ngộ cố tri! Chó má, toàn bộ đều là chó má! Sự thật đã chứng minh, thời điểm bạn không muốn xen vào việc của người khác, đừng để ý đối phương là ai, cũng đừng quản đối phương ba hoa chích chòe thế nào, không quản chính là không quản! Nếu không bạn sẽ có kết cục giống như cô bây giờ.
Thời điểm tuyết bắt đầu lở, Diệp Từ lập tức mở kỹ năng Vũ Lạc thuật trên chiếc nhẫn thần bí, còn Thu Thủy Bất Nhễm Trần không biết đã bị quăng đi đâu, ai thèm quản hắn sống chết a! Cô bây giờ chỉ cần giữ được mạng nhỏ của mình là tốt rồi, còn những chuyện khác với cô 1 xu quan hệ cũng không có!
Vũ Lạc Thuật quả nhiên hữu dụng. Lập tức tốc độ rơi của Diệp Từ giảm xuống. Bất quá trước cơn phẫn nộ của tự nhiên, rơi chậm như vậy cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
Bởi vì, dù bạn có rơi nhanh hay chậm, đều sẽ có rất nhiều tuyết dội lên đầu bạn. Bởi vì có Vũ Lạc Thuật, không thể điều chnhr phương hướng như nhảy dù, cho nên chỉ có thể dứt khoát tiếp nhân lễ rửa tội của băng tuyết thôi.
Nếu như vận khí tốt, bị đập trên người đều là những khối tuyết nhỏ phân tán còn đỡ, chỉ cần nạp đủ máu, nếu như vận khí không tốt, bị đập trên người lại là đá cục thì... Được rồi, vậy thì mọi người đều tự cầu nhiều phúc đi.
Hiển nhiên lão thiên gia còn chưa muốn Diệp Từ táng mệnh ở nơi này, cho nên dù cho quá trình Diệp Từ khai triển Vũ Lạc Thuật bị vô số khối tuyết không ngừng đánh lên thân thể khiến cô chật vật không chịu nổi, cũng đã sớm rơi lệnh khỏi phương hướng xác định ban đầu, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có tảng đá nào đập trúng cô, cô chỉ cần không ngừng đổ bình máu vào miệng là có thể duy trì được mạng sống.
Mắt thấy còn 7-8m nữa sẽ rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên một khoois tuyết lớn đổ ập lên đầu Diệp Từ. Thật ra thì Diệp Từ đã sớm nhìn thấy khối tuyết này rồi, nhưng trong quá trình khai triển Vũ Lạc Thuật, cô căn bản không có biện pháp điều chỉnh phương hướng, chỉ có thể trơ mắt nhìn khối tuyết lớn này hào hứng bay về phía mình.
Dĩ nhiên, trước khi hưởng thụ ''vận may'' hiếm có này, Diệp Từ không quên kiểm tra thanh hp đã đầy. Dĩ nhiên, cô càng không quên rủa thầm trong lòng cái tên sao quả tạ Thu Thủy Bất Nhễm Trần kia.
Đau.
Lạnh.
Tối.
Đây là 3 cảm giác Diệp Từ cảm nhận được khi khối tuyết lớn kia đánh vào mình. Về phần tại sao không cnf cảm giác khác, bởi vì cô đã bị đập đến choáng váng rồi. Dĩ nhiên, cũng không đến mức té xỉu, Diệp Từ chỉ thoáng mất đi ý thức một chút liền nhanh chóng thanh tỉnh.
Là môt game thủ, vô luận là cao thủ hay là tay mơ, đều có một thói quen chung, đó chính là bất cứ lúc nào đều chú ý tới dây máu của mình. Là đầy, hay là chỉ còn một dây máu, sau đó làm ra các loại phản ứng.
Diệp Từ cũng không ngoại lệ, lúc cô thanh tỉnh sau đó chắc chăn mình chưa chết, lập tức kiểm tra trạng thái nhân vật.
Rất tốt, còn 60 điểm hp... lần này quá nguy hiểm rồi, phải biết, Diệp Từ cấp 60 thì HP đã hơn 8000, mặc dù so với Chiến Sĩ thì không thấm vào đâu, nhưng so với những chức nghiệp tương tự là Đạo Tặc, Thợ Săn và Du Hiệp thì là rất cao rồi. Đặc biệt là chức nghiệp Thợ Săn, sẽ không có ai có HP cao như cô. Mà một khối tuyết kia đập xuống lại rớt mất hơn 7000 hp, hơn nữa, công thêm tổn thương do giá lạnh, cô còn đang không ngừng mất máu. Mặc dù mỗi ba giây chỉ mất 10 điểm, nhưng 60 điểm hp của cô chỉ có thể duy trì khoong tới 20s.
Nếu vừa rồi cô tỉnh lại chậm 1 chút, có thể sẽ trực tiếp đứng ở điểm hồi sinh rồi.
Diệp Từ lập tức mở túi, lấy 1 chai hp cao cấp nháy mắt khôi phục thanh HP, lúc này mới rảnh nghĩ tới chuyện khác. Người có thể làm ra bình hồi máu cao cấp này rất ít, cho nên trên thị trường thường là cung không đủ cầu, giá bán bây giờ đã trên 2000 kim 1 lọ. Bất quá, cũng may Thiên Thiên Hướng Thượng nhà mình cũng nuôi được mấy tên dược sư cao cấp, trong đó có người làm ra được bình hồi máu cao cấp này.
Bình thường những bình hồi máu cao cấp này đều được đặt trong kho công hội để mọi người chiêm nghưỡng, Diệp Từ cũng ít khi lấy, lần này cô phải đi Bắc Đại Lục, Bạch Mạch và Cập Thì Vũ sợ cô ở bên kia không mua được dược tề cao cấp, đặc biệt đặc biệt cho dược sư tên Thân Thân Thủy Quả kia làm gấp 10 bình cho cô. Vốn dĩ Diệp Từ cảm thấy mình sẽ không phải dùng đến, nhưng người tính không bằng trời tính, bây giờ thứ này liền phát huy công dụng.
Diệp Từ không thể không thật tâm cảm kích 2 người Cập Thì Vũ và Bạch Mạch, có đôi khi đề phòng quá mức cũng là một chuyện tốt .
Huyết đã đầy, lúc này Diệp Từ mới kịp quan sát xung quanh.
Khắp nơi đều là màu trắng, màu trắng ngay trước mắt, giá rét thấu xương, không gian này chỉ đủ chứ một mình cô. Diệp Từ đưa tay ra, chọc chọc mảng màu trắng trước mắt, tuyết lạnh băng nhỏ vụn rơi xuống, rớt đầy mặt cô.
Là tuyết.
Hơn nữa tuyết còn rất xốp, xem ra sau khi khối tuyết to kia đổ lên người cô, đã tạo thành một đụn tuyết lớn đè lên người cô. Cũng may tuyết không đóng khối, hết sức rời rạc, chỉ cần cô dùng sức gạt ra, hẳn là có thể bò ra ngoài.
Diệp Từ lập tức dùng cả tay lẫn chân, cos chuột dodongf dưới đống tuyết, cố gắng đào lên trên.
Thế nhưng cũng không mấy thuận lợi.
Cô vừa đào vừa không ngừng gạt tuyết rơi xuống. Rơi vào bên người cô, mỗi lần thân thể cô xê dịch thì những vụn tuyết kia càng xiết chặt, khiến cho cô nhúc nhích ngày càng khó khăn. Không chỉ có như vậy, bị chôn dưới tuyết, sẽ không ngừng bị giá lạnh thương tổn, loại giá lạnh thương tổn này sẽ liên tục cộng dồn, vô hạn cộng dồn. Không tới mười phút,giá lạnh tổn thương trên đầu Diệp Từ đã bị cộng dồn 20 tầng, mỗi 3s mất 300 điểm hp, mặc dù cũng không tính là nhiều, nhưng là, loại tổn thương này vẫn liên tục khoong nghừng cộng dồn thật là một sự kiện khủng bố.
Diệp Từ không thểkhông dừng lại, lại lấy từ túi ra một bìnhdược tề kháng lạnh, lại rót một bình hồi phục trung cấp vào miệng, lúc này mới hóa giải hết giá lạnh thương tổn, lại khôi phục một chút điểm hp. Nhưng cô cũng không dám trì hoãn, tiếp tục đào, cô bây giờ phải nhanh chóng ra khỏi đống tuyết này, nếu không một lát nữa sẽ lại phải chịu giá lạnh tổn thương.
Bên tai không ngừng có tiếng vang ầm ầm, phía bên ngoài dường như không ngừng có tuyết rơi xuống, đem nguyên đống tuyết vốn dĩ đang nặng càng chèn chặt thêm.
Diệp Từ bị kẹp ở đây vô cùng khổ, tuyết càng lèn chặt như đá, thế nhưng nó còn nguy hiểm hơn đá, bởi vì, bọn chúng có teher không ngừng tan chảy sau đó biến thành băng, cùng với hóa tuyết cực kỳ sắc bén, trừ 2 điều này, còn một việc vô cùng biến thái, đó chính là mắc kẹt ở nơi này càng lâu, không khí lại càng trở nên mỏng manh, nói cách khác, nếu Diệp Từ vẫn cứ đào từng chút một như vậy, lát nữa nếu cô không chết vì rét thì cũng sẽ chết vì ngộp.
Chứ chưa nói đến, trên thuộc tính nhân vật của Diệp Từ còn thêm 1 cái DBUFF'nghẹt thở', cái DBUFF này khiến cô không ngừng bị điệu huyết, mặc dù chỉ có 3s, nhưng cái DBUFF này lại cũng có thể cộng dồn, đáng sợ hơn là, trừ phi có thể thoát, hít thở không khí mới mẻ, Diệp Từ căn bản không còn cách nào khác ngăn cản DBUFF này cộng dồn, không có dược tề hữu hiệu.
Diệp Từ cố gắng xê dịch thân thể một chút, nhưng tuyết xung quanh đã bị ép chặt, dù trên người mặc áo choàng da lông chống lạnh thật dày, cũng những cạnh tuyết bén nhọn cứa phải, mặc dù không tạo thành tổn thương xuất huyết, nhưng là, lại khiến Diệp Từ cảm thấy một loại đau đớn bén nhọn từ trên da thịt truyền tới.
Xem ra, cử động vừa rồi của cô đã khiến cạnh băng cắt vỡ chân rồi. Điều này làm cho lòng Diệp Từ trầm xuống, không phải vì vết thương kia, mà vết thương này khiến cô ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đó chính là, không gian này càng ngày càng nhỏ, hơn nữa, thân thể cô đang có khuynh hướng bị đông cứng lại, nếu cô không kịp nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ cô sẽ trở thành người duy nhất trong game bị đông cứng thành thây khô.
Bây giờ cô bỗng nhiên nhớ tới Thu Thủy Bất Nhễm Trần, nếu hiện tại tên này còn ở đây, liền có thể dùng 1 quả cầu lửa đánh vỡ lớp tuyết này, dù không thể đánh vỡ, iits nhất có thể làm tan chảy không ít băng nha, không đến nỗi chật vật giống như cô bây giờ. Xem ra muốn tiếp tục dùng tay đào cũng không quá có thể nữa. Diệp Từ đưa tay ra, cố sức đưa tay xuống eo tìm chủy thủ, cạnh băng lạnh buốt sắc bén dán vào tay cô, mỗi khi cô xê dịch 1 phân, liền có thể cảm giác được cạnh băng cứa lên mu bàn tay cô, vô cùng đau đớn. Bất quá, loại đau đớn này đối với Diệp Từ mà nói thì cũng không thấm vào đâu, so với bị BOSS chụp vuốt 1 cái thì phải gọi là sư phụ.
Thật vất vả mới đưa tay đến bên hông, Diệp Từ giật giật ngón tay, một cây chủy thủ liền xuất hiện ở giữa những ngón tay của cô, cô khẽ siết tay, chủy thủ kia đã nằm trong lòng bàn tay
Bất quá, vẫn đề tiếp theo lập tức xuất hiện, giống như con khỉ vọc tay vào quả bí đỏ móc hạt bí, đưa vào thì dễ, nhưng nắm tay lại rồi lại muốn lấy nắm tay ra, thực sự khoong đơn giản tí nào. Tay bên bắp đùi Diệp Từ giật giật, xem ra muốn từ từ rút tay lại đến vị trí cổ tay áo thật sự không có khả năng.
Cô hí mắt, sau đó chợt dùng sức một cái, chỉ cảm thấy mu khẽ nhíu màu, bất quá, còn may, tay cô đã thu về trước ngực, nơi này tương đối đủ không gian, có thể khiến cô không ngừng vung chủy thủ, không lâu sau, cô có thể cảm giác có rất nhiều vụn tuyết rớt xuống, rơi vào trên ngực cô, sau đó nhanh chóng tan ra. Nhờ công lao của cây chủy thủ, đầu của cô cũng có thể chuyển động.
Cho đến lúc này cô mới rảnh nhìn lại tay mình, cái bao tay dùng để chống rét kia đã hoàn toàn rách bươm, chỉ còn mấy mảnh bắt vào ngón tay và cổ tay là còn nguyên, từ chỗ rách, rất dễ dàng liền nhìn thấy mu bàn tay cô đã một mảng máu thịt lẫn lộn, dù không bị rớt máu liên tục, thế nhưng miệng vết thương biij đông lạnh kia nhìn có chút đáng sợ.
Diệp Từ chỉ hơi liếc qua, thấy vết thương trên mu bàn tay cũng không gây ra tổn thương kéo dài liền không thèm để ý nữa. Cô cũng không cảm thấy chút thương thế này của mình có vấn đề gì, chỉ cần có thể thoát khỏi chỗ này, dù trên người có thêm mấy vết thương như vậy cũng không thành vấn đề.
Chủy thủ quả nhiên là rất có tác dụng, Diệp Từ rất nhanh mở lớn không gian nhỏ hẹp. Cô cố gắng di động thân thể một chút, rốt cuộc có thể cử động toàn thân. Mà lúc này, cô tổn thương giá lạnh và nghẹt thở trên người cô cộng dồn ngày càng nhiều. Sau khi Diệp Từ có thể động, cô lập tức lại uống một bình chống lạnh và từ từ khôi phục, lúc này mới bắt đầu dùng chủy thủ gắng sức đào bới.
Dùng chủy thủ thực sự nhanh hơn dùng tay, tốc độ bò của Diệp Từ đã nhanh hơn rất nhiều. Thật ra thì cô cũng bị chôn sâu quá, chẳng qua là, cô tương đối xui xẻo, mới vừa rồi rơi vào một chỗ đất trũng, cho nên lúc bò ra ngoài phải hao phí không ít khí lực. Khi chủy thủ chọc ra một lỗ trên mặt tuyết, một cơn gió buốt giá từ bên ngoài đột nhiên phả tới, dường như muốn đóng băng Diệp Từ lại, khiến cho toàn bộ dây thần kinh của cô đau xót. Bất quá, cũng chính cơn đau tê buốt này, khiến cho DBUFF ' nghẹt thở' trên người cô biến mất.
Rốt cuộc cũng ra tới bên ngoài.
Có một lỗ hổng, Diệp Từ lập tức vung chủy thủ, nhanh chóng mở lớn lỗ hổng, đủ lớn để cô có thể bò ra ngoài.
Thật sự....quá thảm.
Ra khỏi đống tuyết, Diệp Từ còn duy trì tư thế úp sấp, cô nhìn mặt đất đầy tuyết, hít một hơi thật sâu, một loại cảm giác hạnh phúc đã lâu không thấy ấp tới.
Hạnh phúc là cái gì? Vấn đề này thực ra rất khó nói.
Mỗi người đều sẽ định nghĩa hạnh phúc theo một cách khác nhau. Đối với một số người, ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, ra vào có xe xịn, cả người toàn nhãn hiệu nổi tiếng, đó chính là một loại hạnh phúc. Đối với một số khác, sống một cuộc sống yên bình, cũng không cần quá giàu có, chỉ cần khỏe mạnh chính là một loại hạnh phúc.
Cái từ hạnh phúc này, nói lớn một chút, chính là thế giới an lành, giảm thiểu ô nhiễm, bảo vệ môi trường, đó chính là hạnh phúc. Nói nhỏ một chút, đó chính là bạn đau bụng, tôi cũng đau bụng, bất quá tôi ngồi trong toilet, bạn ở bên ngoài toilet, như vậy thì tôi chính là đang rất hạnh phúc.
Tóm lại, ý nghĩa của từ hạnh phúc này quá nhiều.
Mà đối với Diệp Từ bây giờ, có thể từ trên cao như vậy té xuống mà không chết, có thể bọ chôn lâu như vậy mà không chết, còn có thể bình an từ dưới đất bò ra ngoài hít thở không khí trong lành, bản thân cô thấy đây chính là một loại hạnh phúc rồi.
Ngay tại thời điểm Diệp Từ thở hổn hển từng ngụm, cô nghe thấy ở đâu đó truyền tới âm thanh lộp bộp.
Thanh âm này cũng không quá lớn, nhưng liên tục, đại khái cứ 3-4s lại nghe thấy 1 lần, hơn nữa có vẻ bí bách, không quá rõ ràng. Diệp Từ đảo mắt nhìn bốn phía, cũng không phát hiện ra âm thanh này phát ra từ đâu. Hơn nữa, căn cứ Diệp Từ phán đoán, loại thanh âm này, liên quan tới một chức nghiệp, hơn nữa còn là kỹ năng cơ bản của chức nghiệp này.
Rất nhanh Diệp Từ liền phát hiện âm thanh này phát ra từ dưới đất cách chỗ cô không quá xa, cô giật giật khóe miệng, trong đầu thật sự là không thể không chế nghĩ tới 1 người. Sau đó cô lắc đầu, cảm thấy loại ý nghĩ này thật sự là đáng sợ, quá xui xẻo rồi.
Cô lập tức lảo đảo đứng lên, chạy ra xa, bây giờ giá trị thể lực của cô cơ bản đã thấy đáy, phải mau chóng tìm một chỗ bổ sung, bất quá, cô tuyệt đối không muốn bổ sung ở chỗ này, cô quả thực không muốn lại bị tên xui xẻo kia liên lụy.
Chẳng qua là, có một số thời điểm, có một số việc số trời đã định.
Ngay tại thời điểm Diệp Từ mới chạy được hơn 10m, Diệp Từ liền nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: "Má ơi, cuối cùng cũng ra được, mệt chết tôi rồi!"
Chuồn mau, chuồn mau!
Diệp Từ tiếp tục đi về phía trước, thậm chí bắt đầu tăng nhanh tốc độ, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi phạm vi này, cô có một loại cảm giác rất mãnh liệt, chỉ cần tiếp tục đi cùng tên này, cô vẫn sẽ tiếp tục xui xẻo. Mà bây giờ cô tuyệt không muốn dính dáng tới cái tên đen đủi này.
"Cứ tưởng phải chết ở đây chứ, may quá đi mất." Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng bò từ trong đống tuyết ra, hít một hơi thật sâu, may mà trên người mình mang đủ thuốc, cũng may mình mạng lớn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, lập tức liền phát hiện, Công Tử U đang nghiêng ngả lảo đảo rời đi, trong lòng hắn ấm áp a, thật là quá tốt, Công Tử U cũng không chết, hắn còn tưởng Công Tử U treo rồi cơ.
Mặc dù, ở chung một chỗ với Công Tử U quả thực rất xui xẻo, bất quá dưới tình huống hiện tại, Thu Thủy Bất Nhễm Trần vẫn rất lý trí nghĩ, có một đồng đội nang sức nang tài. So với một mình đối mặt với tương lai mờ mịt tốt hơn nhiều.
Cho nên, Thu Thủy Bất Nhễm Trần lập tức hướng về phía bóng lưng Diệp Từ vui sướng chào hỏi: "Êy, êy, Công Tử U, tôi ở bên này, tôi ở bên này!"
Diệp Từ chợt lắc lắc đầu, không ngừng tự nhủ: "Đây là huyễn thính*, đây căn bản chính là huyễn thính!", nếu cô còn tiếp tục dây dưa với tên này thì cô đúng là ngu không chữa nổi. Thu Thủy Bất Nhễm Trần thấy Diệp Từ không đáp lời hắn, lập tức liền bò dậy, hắn cũng không bị chôn sâu như Diệp Từ, DBUFF nghẹt thở kia cũng không ảnh hưởng quá lứn tới hắn, cho nên,bước đi không lảo đảo giống như Diệp Từ. Chẳng qua lúc mới đứng lên có chút choáng váng, nhưng sau mấy bước hắn bắt đầu khôi phục như thường, mấy bước liền đuổi kịp Diệp Từ vỗ đầu vai của cô nói: " Uy uy, Công Tử U, cô chạy đi đâu a!"
(Kang: giống như ảo giác. Tai nghe được những âm thanh không thực.)
Diệp Từ ngay cả đầu cũng không quay lại còn đi nhanh hơn. Trong lòng lại yên lặng niệm chú: "Đây là huyễn thính, đây tuyệt đối là huyễn thính!"
"Uy uy uy, có nghe thấy tôi nói gì không, có phải cô bị đập ngu rồi không?" Mặc dù trước mặt là SOLO vương Đông Đại Lục, nhưng trong mắt Thu Thủy Bất Nhễm Trần thì đây dù gì cũng là một cô gái, hắn cảm thấy dưới tình huống này, dù gì đi nữa hắn cũng phải có chút trách nhiệm, dẫu sao hậu quả này cũng là do nhiệm vụ của hắn, cho nên, hắn hắc hắc cười.
Quả nhiên không phải là huyễn thính. Diệp Từ thở dài, quay đầu sầm mặt trừng Thu Thủy Bất Nhễm Trần: "Tên sao quả tạ kia cách xa tôi một chút, từ lúc gặp anh đều những chuyện không may."
Lời này Thu Thủy Bất Nhễm Trần không thích nghe, "Cô mới là sao quả tạ ấy, cô đừng quên tôi đã gánh một cục oan lớn cho cô!"
Mặt Diệp Từ càng đen thêm, cô lạnh lùng hừ một tiếng: "Vậy cũng không thấy anh bị làm sao a?"
"Cô, da mặt cô", lời còn chưa dứt hai người lại nghe thấy một tiếng rống lớn.
Hai người đồng thời liếc sang đối phương, sau đó bắt đầu chạy như điên, bất quá vừa chạy, miệng hai người lại vẫn không nhàn rồi, lại bắt đầu rùm beng: "Anh xem đi, anh xem đi, còn nói anh không phải là sao quả tạ! Nếu không phải anh, làm sao sẽ bị con quái này đuổi giết! Tận những 24h!"
"Thu Thủy Bất Nhễm Trần, anh thừa nhận đi, nnhaats định đời trước anh tạo nghiệt quá nhiều rồi!"
"Công Tử U, tôi thấy cô mới chính là cái kẻ đáng chém ngàn đao kia! Cô làm gì lại đến Bắc đại lục, tại sao lại còn đụng vào tôi!"
"Tôi đi đâu làm gì chẳng lẽ còn phải báo cáo với anh sao? Anh cho anh là ai a! Tôi thấy cái loại sao quả tạ nhà anh đi đâu mới cần phải báo cho mọi người biết, tránh người ta gặp phải anh lại bị xui xẻo 3 năm cũng không rõ nguyên do. Anh chính là cái loại người trăm năm trồng nấm trong góc nhà!"
"Cô, cô....!" Thu Thủy Bất Nhễm Trần rốt cuộc vẫn là đàn ông, bình thường hắn lại ít nói, dù cho gặp phải người cùng đại lục, ai mà chả khách khí với hắn, nào có cơ hội đấu võ mồm với aii, hơn nữa đối phương còn là một cô gái, khiến cho hắn không sao mở miệng nổi, chỉ có thể ''cô, cô...'' nửa ngày cũng không nói tiếp được.
Trong lúc 2 người còn đang tranh cãi túi bụi, xa xa trên bình nguyên lại truyền tới tiếng nổ vang trời, mà khoảng tuyết lở vừa mới dừng lại lại vì tiếng nổ này mà bắt đầu rơi xuống. Bất quá, lần tuyết lở này tuyệt đối không nhẹ nhàng như lần đầu, toàn bộ tuyết trên Thánh Vực giống như đang nổi giận vậy, tuyết đọng tích tụ không biết bao nhiêu năm bắt đầu ào ào rơi xuống.
Vị trí hai người hiện tại đã ở dưới chân Thánh Vực Tuyết Sơn rồi, ngay tại bên cạnh bình nguyên, bọn họ quay đầu nhìn trận tuyết lở, thế nhưng lại còn thấy được bóng dáng Người Tuyết Thủ Hộ, ngay lập tức vô cùng thống nhất đưa ra phán đoán chẩn xác - chuồn mau.
"Đây là chỗ nào a?", Thu Thủy Bất Nhễm Trần không mua đất đồ, lại là lần đầu tiên tới Bắc Đại Lục, chỉ đành phải hỏi người có bản đồ là Diệp Từ.
"Bình nguyên Budjamel." Diệp Từ trả lời, rồi sau đó, nửa ngày cô cũng không thấy Hệ Thống thông báo phát hiện bản đồ mới, vì vậy lại tăng thêm hai chữ: "Có thể." Thu Thủy Bất Nhễm Trần trợn mắt, cũng không còn tâm tư nào mà hỏi tiếp, chỉ có thể vừa điên cuồng uống dược tề, vừa bôn chạy theo sau Diệp Từ.
Bây giờ hắn không còn cố kỵ cái gì mà dược tề này trị giá bao nhiêu nữa, bởi phía sau bọn họ còn 1 con Người Tuyết Thủ Hộ đang đuổi theo, còn có những khối tuyết khổng lồ đang ầm ầm rơi xuống và những khối băng trơn trượt cùng với núi đá đổ dốc. Bọn họ dù có nhanh đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là tốc độ của con người, dưới tình huống này, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.
"Nơi này là bình nguyên, có thể tìm được nơi nào ẩn nấp hay không, cứ chạy xuống thế này, chúng ta cũng không thể tránh trận tuyết lởr này được, nếu có chỗ trốn, hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn một chút." Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn Diệp Từ lại đang lật bản đồ thì lập tức hỏi ý kiến cô. Bây giờ Người Tuyết Thủ Hộ cũng chả là gì nữa, trước mặt thiên tai, một con BOSS nho nhỏ quả thực không đáng tính.
Bây giờ hai người cũng coi như rận nhiều nên không sợ ngứa. Dù sao cũng chết, nói chuyện cũng bình tĩnh hơn.
"Ở Chợ giao dịch tôi nghe có người nói 3 đại công hội đánh thành hoang ở đây." Diệp Từ gấp bản đồ lại. Thật ra thì bình nguyên Budjamel đúng nghĩa là 1 bình nguyên a, tuyệt đối bằng phẳng, ngay cả rừng cây nhỏ hay đổi nhỏ để núp đỡ cũng không có. Ở nơi không có bình phong thiên nhiên này, thứ Diệp Từ nghĩ tới chỉ có lá chắn thịt.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần mặc dù ít nói, nhưng có thể được xưng tụng là SOLO vương Nam Đại Lục, đương nhiên tâm tư sẽ không đơn thuần, thái độ làm người chưa chắc sạch sẽ. Hắn lập tức liền hiểu ý Diệp Từhắc hắc cười: "Công Tử đại thần tâm tư thật kín đáo a "
Diệp Từ trừng Thu Thủy Bất Nhễm Trần, ngoài cười trong không cười trả lời: "Như nhau, Thu Thủy đại thần cùng tôi cũng là tâm tư tương thông mà thôi."
Thu Thủy Bất Nhễm Trần không thèm để ý Diệp Từ có ý gieux cợt bởi vì hắn lại nghĩ đến rồi một cái vấn đề: "Những tiếng nổ vừa rooif, chẳng lẽ là tiếng xe pháo công thành."
Diệp Từ nhướng mày, xem ra Thu Thủy Bất Nhễm Trần mặc dù không phải là người trọng sinh nhưng kiến thức thực rộng, chuyện như vậy không lừa hắn được.
"Vậy tôi liền không cố kỵ nữa, vốn đang nghĩ, trận tuyết lở này qua đi, nhiều người chết như vậy thì thật không phúc hậu, thế nhưng thế này thì không trách được a." Thu Thủy Bất Nhễm Trần gật đầu, xem ra tâm lý của hắn được xây dựng vô cùng cường đại, loại lý do này mà hắn cũng nêu ra được.
Ngay tại thời điểm hai người chạy thục mạng tránh né tuyết lở trên bình nguyên, 3 đại công hội cũng vì công thành mà tập trung toàn lực.
Già Lam Thần Điện.
Già Lam Phong Tình đứng trên chiến xa, chiếc chiến xa này đứng ở sau cùng chiến tuyến, đây là chiến xa chỉ huy của Già Lam Thần Điện, Già Lam Phong Tình dĩ nhiên sẽ không xung phong vào trận địa, hắn vẫn chặt chẽ theo dõi chiến trường, căn bản không rảnh quan tâm những chuyện khác.
Sau lưng thành hoang ở bình nguyên Budjamel dựa vào một khu rừng rậm rạp, cho nên,chỉ có thể coong kích 3 mặt, 3 mặt này đông - nam - tây, mà 3 đại công hội mỗi bên chiếm lĩnh một phương.
Trong đó phía đông và phía tây đều là mặt bên, mà phía nam là chính diện thành hoang, Già Lam Thần Điện là công hội số 1 ở Bắc đại lục, dĩ nhiên chiếm cứ vị trí tốt nhất, bọn họ bày trận ở chính diện thành hoang, sau khi điều động xe công thành ổn thỏa, 2 công hội còn lại mới bắt đầu tiến vào chiếm giữ vị trí của mình. Mặc dù chuyện này trước sau mất chừng 2-3 ngày, nhưng thời điểm chiến tranh nổ ra thì 2-3 ngày đã đủ để xác lập tình huống.
Ngôi Sao công hội là công hội thứ 2 tiến vào bình nguyên, mặc dù mất vị triis công kích tốt nhất, nhưng cũng đã chọn được vị trí tương đối khá, chính là phía đông thành hoang, mặt phía này tuy tương đối hẹp nhưng thám tử của Ngôi Sao công hội đã xác nhận địa phương này là nơi ít đá tảng nhất trong 3 mặt, cho nên tiến hành công kích từ đây hẳn sẽ dễ dàng hơn 2 phương còn lại. Bất quá bởi vì nơi này diện tích nhỏ, cho nên Ngôi Sao cũng không dàn trận như Già Lam Thần Điện, mà lựa chọn trận thế tập trung.
Loại trận pháp này ưu thế hơn trận pháp phân tán của Già Lam Thần Điệnrất nhiều, ít nhất ở phương diện tập trung hỏa lực có ưu thế lớn hơn. Bất quá, mặt bên dẫu sao cũng không bằng chính diện, dù cho có thể công phá, muốn tiến vào thành hoang này cũng là cả 1 vấn đề.
Còn mặt tây, không thể nghi ngờ là thuộc về Huyết Vũ Phiêu Hương.
Bàn về thực lực, Huyết Vũ Phiêu Hương cũng không mạnh như Già Lam Thần Điện và Ngôi Sao, bất quá công hội này hết sức khiêm tốn, hơn nữa chức nghiệp viễn trình nhiều. Mặc dù nhìn qua không bằng 2 công hội còn lại, bất quá, lạc đà gầy còn to hơn ngựa, dù gì thì đây cũng là 1 công hội trên vạn người, một khi tập trung lực lượng thì cũng không thua kém ai.
Bất quá, lần này Khô Cốt rõ ràng là đến đánh cho có lệ, cho nên xe công thành cũng không mua nhiều, chỉ trang bị cho có vẻ thôi, hơn nữa, thời điểm xe công thành phóng hóa pháo tấn công thành hoang, bọn họ là công hội bắn ít hỏa pháo nhất, hơn nữa, cũng rất biết khống chế góc độ, cơ bản đều đánh vào chỗ giáp danh phía chính diện, như vậy cũng không coi là phạm quy, lại có thể thích hợp chiếm một ít tiện nghi của Già Lam Thần Điện, thật sự là không thể không nói, tên Khô Cốt rất có đầu óc thương nhân.
Già Lam Phong Tình nhìn tình huống cửa thành, tiếp tục lệnh phía dưới thêm hỏa lực, bắn hỏa pháo. Già Lam Thần Điện thật là tài đại khí thô, xe công thành giá trị liên thành như thế lại 1 hơi mua liền 6 chiếc, xếp thành một hàng tiền tuyến, cùng lúc nhồi hỏa dược, cùng lúc bắn hỏa pháo, âm thanh kia thật khiến người nghe đinh tai nhức óc.
Bọn họ nhìn khí thế phi phàm, bất quá, cũng vì khí thế phi phàm ấy mà trở thành đầu sỏ gây nên trận tuyết lở ở Thánh Vực Tuyết Sơn.
Già Lam Thần Điện không hổ là công hội lớn nhất Bắc Đại Lục, vô luận là khí thế hay quân đội chỉnh tề cũng là hàng cao cấp trong Vận Mệnh cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên 6 xe công thành cùng lúc bắn hỏa pháo, đồng thời phát ra tiếng nổ.
"Đùng!"
Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần nghe 1 tiếng vang đinh tai nhức óc, đkhiến cho lỗ tai bùng nhùng, thậm chí không thể nghe nổi đối phương nói gì, chỉ có thể nhìn thấy miệng đối phương mấp máy. Tình huống như vậy kéo dài chừng 30s mới biến chuyển, Diệp Từ lúc này mới nghe thấy Thu Thủy Bất Nhễm Trần tức giận mắng: "Ta kháo! Rốt cuộc là tên đần độn nào bắn pháo, nổ lớn nư vậy! Chẳng lẽ bọn họ muốn nổ sụp Tuyết Sơn mới bằng lòng?''
"Làm sao vậy?"
"Cô vừa rồi bị ù tai. Tôi là Pháp Sư, không nhạy cảm với sóng âm như cô, mới vừa bắn pháo xong, tuyết ở Thánh Vực Tuyết Sơn lại lở, còn có. . ." Thu Thủy Bất Nhễm Trần cười khổ.
"Còn có cái gì?" Nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần cười khổ, Diệp Từ nhướng mày hỏi, cô cảm thấy bây giờ bọn họ đã quá xui xẻo rồi, dù thêm 1 chuyện nữa cũng chả nhằm nhò gì.
"Người Tuyết Thủ Hộ hình như hồi phục rồi, dù sao tôi cũng đã phát hiện chúng nó đang ở phía sau chúng ta."
Diệp Từ lập tức quay đầu nhìn, nhưng cũng không thấy gì: "Không có a!"
"Vừa mới bị tuyết chôn, bất quá, tôi cảm thấy mấy tên người tuyết đó sẽ không sợ tuyết lở, phỏng đoán lát nữa sẽ bò ra khỏi đống tuyết." Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn phía trước, chỉ thấy tầm 30m trước mắt đông nghịt 1 mảnh, mặc dù không thấy rõ là cái gì, nhưng trực giác cho hắn biết, đây là người.
Bình nguyên Budjamel hôm nay thời tiết tốt vô cùng, có thể nhìn rất xa, thật đáng mừng.
Điều này làm cho Thu Thủy Bất Nhễm Trần và Diệp Từ có thể thấy rõ tình huống phía xa, tự nhiên cũng làm cho 3 đại công hội thấy rõ tình huống phía bên này.
Ngay sau khi Già Lam Thần Điện bắn đại bác, tất cả chỉ cảm thấy sau lưng mơ hồ như có thanh âm ùng ùng truyền tới.
Già Lam Phong Tình chỉ cảm thấy lỗ tai bị sóng âm chấn cho lùng bùng khó chịu, cũng không có để ý, tiếp tục chỉ huy tất cả chức nghiệp viễn trình tấn công những tiểu quái đang chạy ra từ thành hoang.
Tốc độ tuyết lở bao nhiêu, không ai tính toán được.
Dù sao Diệp Từ cảm thấy đã nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi rồi, cô và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đại khái trước khi tuyết lở 3' đã chạy thoát thân. Tốc độ của cô dĩ nhiên là không chậm, mà Thu Thủy Bất Nhễm Trần vẫn luôn dùng dược tề đuổi theo cô, nhưng bọn họ chạy như điên chưa tới 5', traannj tuyết lở kia thế nhưng đã đến cách sau lưng bọn họ chừng 8m, dựa theo ttốc độ này, chỉ sợ nhiều nhất 1' nữa, nó sẽ bao trùm toàn bộ bình nguyên Budjamel!
Chỉ còn cách đội quân phía trước chưa tới 10m, Diệp Từ hít sâu 1 hơi, nói với Thu Thủy Bất Nhễm Trần: "Mau uống thuốc, uống toàn bộ thuốc, chúng ta phải xông tới."
"Biết biết." Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã đang rót thuốc rồi, bây giờ hắn đã bị đổ máu đến chết lặng rồi, căn bản đã quên mấy chai dược này trị giá bao nhiêu, dĩ nhiên, hắn cũng hoàn toàn không muốn để mình nhớ đến.
Công hội đầu tiên phát hiện tình huống bất thường là Huyết Vũ Phiêu Hương, công hội bọn họ ở phía nam, hơn nữa hơi xa, phía sau bọn họ còn có 1 đoàn Đạo Tặc cảnh giới, cho nên, đoàn Đạo Tặc này là những người đầu tiên phát hiện tình huống bất thường.
Khô Cốt quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy xa xa, một mảng tuyết trắng nhức mắt lớn đến trường nhìn của mắt thâu tóm không hết đang ầm ầm lao về phía này, mà ở ngay phía trước có 2 điểm đỏ. Trong lòng hắn cả kinh, hỏi: "Đó là cái gì?"
"Không biết." Mục Địch Du Dương cũng bị tình huống trước mắt làm cho sợ ngây người, hắn theo bản năng trả lời Khô Cốt, bất quá trong lòng hắn càng ngày càng bất an, bởi vì annhs mắt hắn đã rơi vào 2 chấm đỏ đang lao như bay phía tước, trong đầu hắn xuất hiện 1 cái tên...
Công Tử U, là Công Tử U sao?
Không thể nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro