Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9 - 2

Chương 2: Một ngày ở đảo Ma Vương

Tallec chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, cảnh trí xung quanh liền hoàn toàn thay đổi, không còn là bãi cát và biển cả, mà là một cái phòng trống, chỉ có trên đất vẽ ma pháp trận.

Hắc Ám Tinh Linh quay đầu nhìn hắn, nhíu mày, vừa như giải thích, vừa giống như tự lẩm bẩm: "Bai Saya và Lam Thu đều không có trở về theo, đây trái lại rất phiền, có ai có thể làm hướng đạo cho ngươi đây? Lát nữa không biết lại là ai muốn về đảo Ma Vương, ta liền phải đi đón, không thể mang ngươi đến khắp nơi tham quan."

Tallec ngây ngẩn, không biết Hắc Ám Tinh Linh trước mắt muốn xử trí mình thế nào, hẳn sẽ không chê mình quá phiền toái, trực tiếp giết chết cho xong chuyện?

"Ta trước hết dẫn ngươi tham quan một lát, lát nữa nếu ta không thể không rời khỏi, ngươi cứ tự mình đi khắp nơi trước..."

Hắc Ám Tinh Linh đang nói dở chừng, một miếng bội sức bên hông hắn lại đột nhiên lóe lên hào quang màu lam, hắn nhíu mày, nói: "Gay go rồi, đã có người đang tìm ta, sợ rằng là nhóm Thiên Kiếm muốn trở về, ngươi trước hết tự mình một mình, ta lát nữa sẽ trở về tìm ngươi sau."

Tallec cứng họng không nói được gì, để cho một gã mới tới xông xáo khắp nơi? Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy thế này không tốt lắm đi? Chẳng qua đối với hắn mà nói, thật sự là cái cơ hội rất tốt để dò xét...

"Ngươi không muốn sao?" Hắc Ám Tinh Linh mở miệng dò hỏi, thần tình thoạt nhìn có chút khổ não.

"Không!" Tallec đột nhiên kêu lớn một tiếng, Tinh Linh giật mình.

Hắn vội vàng bổ sung: "Tôi là nói không phải không muốn... Tóm lại, tôi rất muốn! Vô cùng muốn!"

Hắc Ám Tinh Linh kỳ quái liếc hắn một cái, nhưng vẫn là tử tế giải thích: "Vậy thì, ngươi cứ đi ra từ sau cánh cửa kia đi, nếu như gặp phải người khác, nếu họ hỏi ngươi là ai, vậy thì nói ngươi là "mới đến", là "Bai Saya" mang đến, vậy thì sẽ không có người làm khó ngươi."

Tallec nghiêm túc gật đầu, lặp lại: "Được, tôi là do "Bai Saya" mang đến."

Hắc Ám Tinh Linh gật đầu, sau khi hắn lật lòng bàn tay hướng xuống, ma pháp trận trên đất lóe ra ánh sáng, trong phòng liền chỉ còn lại một mình Tallec.

Mặc dù biết trong phòng chỉ có một mình mình, nhưng Tallec vẫn là theo phản xạ nhìn thử xem trái phải, hít sâu một hơi, mới đẩy cửa phòng.

Vừa đẩy ra, hắn cẩn thận nhìn ra ngoài, bên ngoài là một dãy hành lang, mặt tường màu trắng, thảm màu lam đậm, tổng thể xem ra đơn giản hào phóng không mất đi trang nghiêm, quan trọng nhất chính là, trên hành lang không có người nào, đây khiến hắn cuối cùng cũng thở phào một hơi, lúc này, mới cảm giác thấy bàn tay còn đang đặt trên cửa của mình vậy mà hơi hơi phát run.

Tallec không khỏi cười khổ: "Không ngờ ta nhát gan như thế, thật muốn để cho những người nói ta là kẻ tài cao gan lớn kia nhìn xem bàn tay phát run này, bọn họ nhất định sẽ thu hồi lời của mình."

"Nói như thế lá gan ngươi rất lớn à?"

Tallec giật nảy mình, chớp mắt nhảy ra, đồng thời rút ra kiếm bên hông, xoay người đối mặt với nguồn âm thanh.

Sau lưng hắn đứng một tên Ma tộc, cho dù Tallec đang giơ kiếm đối vào cậu, cậu vẫn tò mò trợn lớn mắt, không hề lộ ra một chút dáng vẻ sợ hãi, mặc dù bề ngoài của cậu thoạt nhìn là Ma tộc thành niên, nhưng thần sắc lại vẫn như đứa trẻ, bộ dạng hết sức tò mò, miễn cưỡng cứ coi cậu là thanh niên là được.

Hơn nữa, trên tay của tên Ma tộc này còn bưng một con sinh vật kỳ quái, cỡ như em bé, nửa thân trên miễn cưỡng giống người, chỉ là trong mắt không có lòng trắng, chỉ có bộ phận đen thuần như bảo thạch, lỗ tai như là vây cá, trên bộ ngực nho nhỏ còn có mang cá, nửa thân dưới thì hoàn toàn là đuôi cá bảy màu.

Tallec chưa từng thấy qua loại sinh vật này, không khỏi kinh ngạc thốt ra: "Đó là cái gì?"

Thanh niên cười tít mắt nói: "Nó gọi là Tiểu Hắc, rất đáng yêu đi?"

Tallec nhìn thứ nhỏ bé gọi là Tiểu Hắc kia, đúng lúc, nó đang dùng một đôi mắt như bảo thạch nhìn hắn, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu trong trẻo thấu triệt, đây khiến hắn không thể không gật đầu thừa nhận, thật là một thứ nhỏ bé đáng yêu.

"Ta hình như chưa từng nhìn thấy ngươi nhỉ?" Thanh niên nghiêng đầu suy nghĩ.

Tallec lập tức nhớ tới căn dặn của Hắc Ám Tinh Linh, vội vàng trả lời: "Tôi là mới tới, là do Bai Saya mang đến."

"Oh, vậy Tiểu Bạch đâu?" Thanh niên lập tức hỏi ngược lại.

Tallec ngây ngẩn, Hắc Ám Tinh Linh thế nhưng không có nói cho hắn nên làm sao trả lời cái vấn đề này, hắn lắp ba lắp bắp nói: "Tôi, tôi không biết..."

"Oh."

May là, thanh niên hình như cũng không để ý vấn đề mình vừa hỏi, vừa lại đổi sang hỏi vấn đề khác: "Vậy ngươi tên là gì?"

"Tas... Tallec." Tim của Tallec đập mạnh một cái, may mà kịp sửa miệng, chỉ hi vọng lòng cảnh giác của đối phương đừng quá cao...

"Vậy Tiểu Tháp, ta mang ngươi đến khắp nơi tham quan nhé!" Thanh niên đột nhiên tự đứng ra nói. (Tallec là Tháp Liệt Khắc)

Hiển nhiên đối phương căn bản không để ý chữ phía sau của tên là cái gì... Tallec có loại tâm tình phức tạp không biết nên khóc hay là nên cười.

"Tôi tự mình đi là được rồi, không cần làm phiền cậu... nhưng cậu nhiệt tình như thế, tôi vừa mới đến đây..."

Nói đến một nửa, Tallec không thể không sửa miệng, bởi vì thanh niên vừa nghe thấy hắn nói ra lời từ chối, sắc mặt liền càng ngày càng trầm xuống, thấp thoáng có dấu hiệu mây đen kéo đến.

Mặc dù cơ hội có thể tự đi một mình lúc mới đầu là rất hiếm có, nhưng nếu bởi thế đắc tội một người không biết địa vị thế nào mà nói, vẫn là không đáng. Tallec thậm chí thầm suy đoán, thanh niên này cùng là Ma tộc với Ma Vương, nói không chừng có quan hệ thân thuộc gì đó?

"Không còn cách nào rồi, ai bảo ta tốt bụng như thế mà!"

Thanh niên xòe hai tay, lộ ra dáng vẻ hết cách, mà khi cậu xòe hai tay, "Tiểu Hắc" trên tay cậu cũng rất quen thuộc mà dùng bàn tay nhỏ có màng bám chặt vào trước ngực của thanh niên, tránh cho mình té xuống mặt đất.

"Nào nào, chúng ta đến xem nhà bếp trước đi!"

Vì sao lại là nhà bếp? Bình thường mà nói, nên là bắt đầu tham quan từ đại sảnh gì đó trước chứ? Tallec nỗ lực đè nén nghi vấn của mình, chỉ nói một chữ: "Được."

Thanh niên tiện tay nhét Tiểu Hắc vào trong tay Tallec, sau đó giống như một hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình, xung phong đi ở phía trước, hai cái tay còn vô cùng bận bịu, thoáng cái chỉ vào đèn trên tường, nói đây là vật phẩm số lượng có hạn trộm từ vương cung nào đó, thoáng cái vừa lại chỉ vào một bức họa xiêu vẹo trên tường, nói đây thế nhưng là đại tác phẩm của "danh gia" đấy!

Tallec lại nghe không lọt được cái nào, không phải hắn không nể mặt, mà là thứ nhỏ bé trơn trơn mềm mềm trên tay khiến hắn căng thẳng muốn chết, túm quá nhẹ sợ nó trượt xuống, túm quá mạnh vừa lại sợ tổn thương nó, thật là thứ nhỏ bé yếu đuối khiến người không thể an tâm.

Vất vả lắm, thanh niên nói không ngừng nghỉ kia sau khi mãi mà không có nhận được hưởng ứng, cậu rốt cuộc chú ý đến quẫn cảnh của Tallec, lại không cho là đúng mà nói: "Ai da! Tiểu Hắc rất kiên cố đấy, ta đã làm té nhiều lần lắm rồi, nó cũng không làm sao, ngươi không cần lo lắng đâu!"

... Thật là thứ nhỏ bé đáng thương.

Tallec mặc niệm một chút cho Tiểu Hắc, mà Tiểu Hắc cũng không biết có phải là tâm linh cảm ứng hay không, vậy mà ủy khuất kêu hai tiếng, sau đó hai bàn tay nhỏ vững vàng túm lấy tay của Tallec.

"Oh oh, thoạt nhìn Tiểu Hắc rất thích ngươi đó! Thật là hiếm có, nó ngay cả Alan chức nghiệp là mama của bọn ta cũng không thích, lần nào cũng đòi chỉ để cho ta bế nó." Thanh niên đột nhiên trầm mặc, sau đó cười hì hì nói: "Vậy đúng lúc, sau này lúc ta không muốn chơi nó, cứ để ngươi đến chiếu cố nó đi! Ta sẽ nói với Tiểu Bạch, ta muốn ngươi làm bảo mẫu cho Tiểu Hắc của ta."

"Hả?"

Tallec đờ đẫn, hắn đến đây thế nhưng không phải vì để làm bảo mẫu, nếu như có thể, hắn muốn mau chóng thăng đến chức vị có thể tiếp xúc với Ma Vương, mà bảo mẫu... nghĩ làm sao cũng không giống chức vị có thể tiếp cận Ma Vương.

"A! Đến nhà bếp rồi."

Thanh niên sờ sờ bụng của mình, mang vẻ mặt khốn khổ than thở: "Nhưng ta không đói chút nào! Thật là, trước kia lúc hết tiền ăn cơm, ta ít nhất phải ăn sáu bữa mới no, bây giờ có tiền ăn cơm, ta lại chỉ có thể ăn ba bữa, thật đáng ghét..."

Một ngày ăn ba bữa không phải là con số rất bình thường sao? Tallec ngơ ngác nghĩ.

Tiểu Hắc đột nhiên kêu một tiếng.

"Ngươi đói rồi sao?" Thanh niên lập tức liếc Tiểu Hắc một cái, gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, đi vào lấy một ít giun đất cho ngươi ăn, vậy cũng tính là không uổng công đến nhà bếp."

"Giun đất?" Tallec có chút buồn nôn, thứ đó làm sao có thể ăn? Thứ nhỏ bé đáng thương.

"Biểu tình gì thế hả! Ta thế nhưng không có ngược đãi Tiểu Hắc."

Nhìn thấy biểu tình hết sức hoài nghi của Tallec, thanh niên vô cùng bực mình nói: "Không ăn giun đất, ngươi cho rằng một con cá sẽ ăn thịt bò sao?"

Tallec sau khi ngây ngẩn, cúi đầu nhìn đuôi cá của Tiểu Hắc, lúc này mới nhớ tới cá đích xác là ăn giun đất... chẳng qua nói đi thì nói lại, Tiểu Hắc thật sự tính là con cá sao?

Tiểu Hắc dùng đầu cọ cọ vào Tallec, mà Tallec vô thức xoa xoa đầu của nó.

"Xem ra nó thật sự rất thích ngươi đó! Khiến ta cũng có chút ghen tỵ đấy!"

Tallec cứng đờ, gần như là lập tức muốn trả Tiểu Hắc cho thanh niên, Tiểu Hắc lại túm rất chặt, mà hắn thì lại không dám túm mạnh nó ra.

Nhưng thanh niên sau khi nói xong, căn bản không thèm liếc Tiểu Hắc thêm một cái, đây khiến Tallec âm thầm thở phào, xem ra chỉ là nói đùa đi!

Lúc này, thanh niên ra sức đẩy cửa nhà bếp, kêu lớn một tiếng: "Ta đến đây!"

Giọng to đến ngay cả Tallec cũng giật nảy mình, chứ đừng nói đến những người không hề có chút cảnh giác trong nhà bếp, mỗi người giống như là đang thi đấu nhảy cao, có người thậm chí đập đầu lên tủ chén dán ở trần nhà.

"Lại là ngươi!"

"Làm sao lại tới rồi?"

Người trong nhà bếp nhao nhao lớn tiếng oán giận, đây khiến Tallec suýt nữa cho rằng thanh niên Ma tộc không được hoan nghênh, thậm chí là bị người chán ghét, nhưng nhìn kỹ, trên mặt những người oán giận này lại cũng không phải thật sự mang phẫn nộ, không ít người thậm chí len lén cười ra tiếng.

"Hừ!" Thanh niên hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nói: "Hòn đảo này không có nơi ta không thể đi!"

Người đụng đầu vào tủ chén dùng ngữ khí mỉa mai trả lời: "Đúng thế! Đúng thế! Vậy ngươi làm ơn đi chỗ khác, đừng suốt ngày chạy đến nhà bếp có được không hả? Ngươi có biết ngươi khiến tỷ suất lưu động của nhân viên nhà bếp xếp thứ nhất toàn đảo Ma Vương không hả? Mọi người thà rằng đi vật lộn với quái vật trong đầm lầy, cũng không muốn đến nhà bếp quét dọn!"

"Ta chỉ là đến ăn gì đó mà thôi! Người một ngày phải ăn ba bữa, cho nên ta một ngày ít nhất phải đến nhà bếp ba lần mà!" Thanh niên đầy chính đáng mà nói.

Người đó lập tức cãi lại: "Vậy ta vẫn thật hoài nghi nhà ăn của chúng ta rốt cuộc là để làm gì?"

Thanh niên thuận miệng liền nói: "Đương nhiên là lấy để triệu tập vật cưng, xếp hàng để ngắm chứ sao! Còn có, mau chóng lấy giun đất ra đây, bằng không Tiểu Hắc sẽ đói thành loại cá dẹp dẹp kia mất!"

"Tiểu Hắc làm sao cũng không thể đói thành cá thờn bơn đi?"

Người đó vừa lẩm bẩm phản bác, lại vừa vội vàng chạy đến góc, ở đó có cái chậu đất lớn, trong đất còn hơi lộ ra một số rau quả thối rữa, thấp thoáng có một số sinh vật hình dài đang lúc nhúc.

Người đó cầm cái xẻng và cái chén ăn nhỏ, ra sức đào bới trong đất, đào vài cái là liền trở lại, đưa chén ăn cho thanh niên.

Thanh niên cười tít mắt cầm lấy cái chén ăn đi đến bên cạnh Tallec, như chuyện hiển nhiên nói: "Tiểu Tháp à! Nếu ngươi muốn làm bảo mẫu cho Tiểu Hắc của ta, vậy thì phải học làm sao cho Tiểu Hắc ăn đến vừa beo béo vừa tròn tròn, tới đi!"

Tallec nhìn về phía cái chén, con giun bị thịt to bằng ngón tay nam nhân quấn thành một đống bự, còn không ngừng lúc nhúc, có con thậm chí sắp bò ra khỏi chén, suýt nữa là chạm đến ngón tay của hắn...

Sắc mặt Tallec trắng bệch nhảy ra một bước lớn.

Tiểu Hắc bất mãn kêu một tiếng, sau đó vươn dài tay, muốn chạm vào chén ăn của nó.

"Cầm lấy nào! Tiểu Hắc đói rồi, mau cho nó ăn đi chứ!" Thanh niên đẩy đẩy cái chén về phía Tallec.

Tallec lại bạt mạng lắc đầu, chết cũng không chịu tiếp cận cái chén đó.

"Ngươi thật nhát gan... còn nói mình gan lớn đây! Mấy con giun có gì đáng sợ chứ?"

Thấy vậy, thanh niên đành tiếp lấy Tiểu Hắc, tự mình đút cho nó.

"Không phải sợ, là quá buồn nôn... ục!"

Tallec đang nói dở chừng, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Hắc giống như đang hút mì mà một hơi hút một con giun mập béo vào trong miệng, nhai lấy nhai để, có lúc còn bất cẩn khiến cho một khúc nào đó của con giun béo trượt ra bên ngoài miệng, lúc nhúc ở ngoài mồm, chẳng qua Tiểu Hắc lập tức sẽ dùng bàn tay nhỏ nhét nó trở lại miệng, còn lộ ra biểu tình hạnh phúc "thật là ngon"...

"Nhà vệ sinh ở bên đó."

Người bên cạnh tốt bụng chỉ cái hướng cho Tallec, hắn gật đầu cảm tạ, ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Tiểu Hắc vừa lại nuốt một con giun béo hơn, khóe miệng còn chảy ra dịch thể không biết tên, hắn lập tức xông về hướng nhà vệ sinh, trực tiếp tông cửa ra.

"Gã này làm cái trò gì thế... Chẳng qua là giun đất thôi mà."

Thanh niên còn ở bên ngoài lớn tiếng rầy rà.

Người khác vội vàng nói giúp Tallec: "Giun đất là không có gì đáng sợ, chẳng qua giun đất bị ăn vẫn thật sự rất buồn nôn."

"Đó chẳng phải gần giống như chúng ta ăn mì sao? Ngươi xem, Tiểu Hắc ăn cao hứng như thế, nào, Tiểu Hắc ăn thêm một chút nhé, mới sẽ mau lớn thành đại Nhân Ngư xinh đẹp." Thanh niên có phần không cho là đúng mà trả lời.

Ọe! Tallec tiếp tục duy trì ói một hồi, ói cho đến không còn thứ gì để ói, mới miễn cưỡng dừng lại, loạng choạng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

"Cậu vẫn ổn chứ?"

Nhân viên nhà bếp tốt bụng dò hỏi.

Sắc mặt Tallec trắng bệch gần chết, lại vẫn là gật gật đầu.

"Yên tâm đi! Lưu Tinh đi tìm Khả Tinh rồi, cậu ta bảo cậu đi tìm Lam Đông trước, cậu ta nói sau khi tìm được Khả Tinh, sẽ lại đến tìm các cậu chơi."

Lưu Tinh? Tallec ngớ ra một lát, mới nhớ đến đó hẳn là tên của thanh niên Ma tộc kia đi, làm sao giống như đã nghe qua ở đâu?

"Tiểu tử Lam Đông này hẳn là đang giám sát xây dựng phòng xá mới, để tôi nói cho cậu, cậu cứ đi như thế..."

Tallec hết sức cảm kích mà ghi nhớ, sau đó thấy người trước mắt tốt bụng như vậy, hắn không nhịn được nói: "Cảm tạ các người, vậy có thể cho hỏi thêm một cái vấn đề hay không?"

"Khách khí như thế làm gì? Cậu cứ hỏi đi!"

Tallec hết sức cảm kích hỏi: "Xin hỏi Ma Vương bệ hạ bây giờ đang ở phương nào đây? Nếu như có thể, tôi muốn xem thử Ma Vương bệ hạ tôn quý, cho dù là từ phương xa ngưỡng vọng bóng dáng của ngài ấy cũng được."

Lúc này, cả nhà bếp đột nhiên đều an tĩnh, mỗi một người đều trợn lớn mắt nhìn Tallec, đây khiến hắn cảm thấy không ổn lắm, chẳng lẽ cho dù là ngữ khí thế này, cũng vẫn không đủ nhún nhường sao?

Ngẫm lại cũng phải, mình quả nhiên đã quá nôn nóng, nào có người vừa mới đến, đã được cho phép đi gặp Ma Vương người tôn quý nhất đảo.

Tallec vội vàng xua tay nói: "Tôi, tôi chỉ là bởi vì quá muốn gặp Ma... gặp "vị đó", cho nên nói thử mà thôi, không phải thật sự cho rằng tôi bây giờ đã có thể thấy được "vị đó"."

Biểu tình của người trong nhà bếp càng quái, cái người trước mắt Tallec có sắc mặt càng cổ quái mà nói: "Vị đó?"

"Ơ... Dám hỏi các người đều là xưng hô Ma Vương bệ hạ làm sao đây?" Tallec hết sức khiêm tốn hỏi: "Tôi mới đến, thực sự không hiểu rõ quy củ bên này."

Biểu tình của mọi người càng thêm kỳ diệu, có chút mê hoặc, có chút muốn nhíu mày, vừa lại có chút muốn cười, biểu tình trộn lẫn ra chỉ có thể dùng hai chữ "cổ quái" này để hình dung thôi.

"Cậu, cậu hay là trước hết cứ làm theo tôi nói, đi tìm Lam Đông đi."

"Ơ?" Tallec ngây ngẩn, thấy biểu tình của người trước mắt thực sự cổ quái, đành vội vàng nói: "Được."

Khi hắn vừa bước ra khỏi nhà bếp, ngay lúc mới đóng cửa lại, bên trong đột nhiên nổ ra tiếng cười rung trời.

Tallec ngơ ngác đứng ở bên ngoài cửa, nghe thấy tiếng cười ầm mãi mà không dứt này, trong lòng trăm chiều nghi hoặc mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì.

Ngay cả mình đã làm sai cái gì cũng không biết, hắn quả nhiên vẫn là không thích hợp làm nằm vùng, có lẽ sớm nên nghe lời của bạn đội, đừng chấp hành nhiệm vụ này mới đúng. Tallec nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi trở nên chán nản.

Nhưng không lâu sau, hắn vừa lại ngẩng đầu, đôi mắt long lanh hữu thần, lẩm bẩm tự cổ vũ mình: "Không! Bây giờ chán nản cũng quá sớm rồi, kết thúc sự tà ác của đảo Ma Vương tuyệt đối không phải là chuyện một hai ngày là có thể thành."

Tà ác của đảo Ma Vương... Hắn đột nhiên có chút do dự nhìn về sau, người trong nhà bếp kia, thậm chí là thanh niên Ma tộc vừa rồi, lại không hề cho hắn một chút cảm giác tà ác nào.

"Nhất định là bởi vì bọn họ chỉ là người hầu đi, có lẽ còn là bị bắt tới làm người hầu, cho nên đành tìm vui trong đau khổ thôi."

Lúc này, đột nhiên có âm thanh nho nhỏ nói: nhưng bọn họ thoạt nhìn có đau khổ chút nào đâu?

Tallec ra sức lắc lắc đầu, lắc đi ý nghĩ lạ lùng kia.

Bọn họ không phải nói có phòng xá đang xây sao? Bên đó nhất định là bức những người bị bắt tới kia làm khổ công!

Nghĩ đến đây, hắn lòng đầy căm phẫn mà chạy về phía người trong nhà bếp vừa rồi chỉ điểm, chạy hết một hồi, rẽ qua một cái ngã rẽ hành lang, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen...

Bóng đen đó hiển nhiên cũng có chút trở tay không kịp, may mà thân thủ của hai người đều không phải người thường, trước khi tông vào nhau, tức thì lần lượt nhảy ra một bước, lúc này mới tránh khỏi thảm kịch va chạm.

"Oái! Cậu chạy vội như thế làm gì? Thế này rất nguy hiểm."

"Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi." Tallec biết mình đuối lý, vội vàng xin lỗi.

"Ủa? Hình như chưa từng nhìn thấy cậu à! A... Cậu chẳng lẽ chính là cái người mới tới kia đi?"

Tallec ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt là một nam nhân hết sức thân thiện, đang mỉm cười nhìn mình, mà nhìn kỹ, bên hông hắn còn mang thanh kiếm, nghĩ đến hẳn là chức nghiệp chiến sĩ gì đó.

"Đúng vậy, tôi vừa mới đến đây." Tallec vội vàng gật đầu.

"Quả nhiên, từ hình dung của Alan thật là thích hợp." Người này tự lẩm bẩm nói: "Giống như là Bai Saya to lớn hơn."

"Cái gì?" Tallec không có nghe rõ.

"Không, không có gì, Alan bảo tôi đến mang cậu đi xem thử khắp nơi, tôi là Thiên Kiếm, xin chỉ giáo nhiều." Thiên Kiếm cười nói.

Thiên Kiếm? Hình như từng nghe qua tên của người này trong miệng Hắc Y Bạch Kiếm. Tallec có chút không xác định nói: "Nhưng, vừa rồi có cậu thanh niên bảo tôi đi tìm Lam Đông."

"Lam Đông? Cậu tốt hơn là đừng đi tìm thằng tiểu tử đó, nó gần đây đang phát xuân."

"Phát xuân?" Tallec ngẩn người, chỉ vào mình nhấn mạnh nói: "Hẳn là không cần lo, tôi là nam nhân mà."

"Oh."

Thiên Kiếm nhún vai rồi nói: "Tin tôi đi, trừ phi cơ bắp của cậu to hơn đầu, bằng không nó hết thảy coi cậu thành nữ nhân, đầu tiên tặng quà, sau đó sau khi phát hiện giới tính chân thực, rồi khóc lóc nói cậu lừa gạt tình cảm của nó."

Tallec cứng họng không nói được gì, hắn nhìn cơ bắp của mình, mặc dù khá rắn chắc, chẳng qua tuyệt đối không to hơn đầu.

"Đi thôi!" Thiên Kiếm nghiêng đầu: "Tôi mang cậu đi dạo khắp nơi, cuối cùng mang đến phòng của cậu sau."

"Được."

Mặc dù Tallec rất muốn tự mình đến khắp nơi dò xét, nhưng lại hoàn toàn không dám nói ra lời phản đối, tên Thiên Kiếm này thế nhưng là nhân vật ngay cả Hắc Y Bạch Kiếm cũng nhớ tên của hắn, đại nhân vật thế này làm sao có thể chấp nhận lời từ chối?

"Trên dãy hành lang này, chủ yếu đều là nơi như nhà bếp, nhà ăn, phòng dự trữ vân vân, cậu nếu là muốn ăn gì đó, cứ đến nhà ăn, bình thường là cung ứng bốn bữa, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, còn có bữa khuya, chẳng qua cậu nếu như đói ở thời gian khác, vẫn có thể đi qua, bên đó hẳn là đều đặt một ít bánh mì."

Thiên Kiếm vừa đi vừa giới thiệu: "Đây có hai dãy hành lang, đi bên này chính là phòng của mọi người, bên kia là đi đến Ma Vương điện và phòng hội nghị."

Đối với con đường đi đến Ma Vương điện, trong mắt Tallec lóe ra một tia dị sắc.

"Xin hỏi, các người đều là xưng hô Ma Vương bệ hạ làm sao đây?" Hắn đột nhiên nhớ tới cái vấn đề lớn này.

Thiên Kiếm ngẩn người, có chút cổ quái nói: "Thì... thì gọi là Ma Vương thôi! Tôi nghĩ ít nhất phần lớn người đều là gọi như thế, ặc... hẳn là gọi như thế đi?"

Nói đến cuối, ngữ khí của hắn giống như là đang hỏi ngược lại Tallec.

Thiên Kiếm khụ một tiếng, nói: "Tóm lại, đó phải xem tâm tình của Lưu... Ma Vương thế nào, chờ cậu gặp cậu ta, cậu ta để cậu gọi làm sao, cậu cứ gọi như thế đi!"

Tallec gật đầu, trong lòng nghĩ thầm, xem ra địa vị của Thiên Kiếm này sợ rằng không thấp, giọng điệu hắn nhắc đến Ma Vương giống như là nhắc đến một vị bằng hữu, có lẽ, hắn là tâm phúc của Ma Vương cũng không chừng?

Xem ra có thể kết giao thật tốt với người này... Lúc này, Tallec đột nhiên nhớ tới một người khác, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, tôi ở trên đường có gặp một thanh niên Ma tộc tóc đỏ, xin hỏi anh có biết cậu ta là ai không?"

"Thanh niên Ma tộc tóc đỏ?" Biểu tình của Thiên Kiếm đột nhiên trở nên có chút cổ quái, tỉ mỉ hỏi: "Cậu có thể nêu thêm đặc trưng khác của cậu ta không?"

"Cậu ta..." Tallec lập tức nhớ tới đặc trưng của thanh niên kia, trả lời: "Cậu ta có đôi mắt to màu vàng sáng lấp lánh, đúng rồi, cậu ta còn có một con cá gọi là Tiểu Hắc."

"... Cậu ta không có nói cho cậu, tên của cậu ta, hoặc là "chức vị" sao?" Thiên Kiếm lúc nói đến chức vị, không nhịn được buồn cười.

"Không có." Tallec liếc mắt nhìn biểu tình của Thiên Kiếm, vừa lại bổ sung: "Nhưng người của nhà bếp hình như gọi cậu ta là Lưu Tinh."

"Oh, vậy cậu cứ gọi cậu ta là Lưu Tinh đi!"

Thiên Kiếm cười một chút, thấp giọng lẩm bẩm: "Tránh cho cậu ta vừa lại đang chơi trò gì, cố ý không nói cho cậu kỳ thực cậu ta chính là... nếu như ta vạch trần thân phận của cậu ta, khiến cậu ta chơi không thành trò chơi, vậy ta chẳng phải gặp xui to rồi sao?"

Tallec cũng không có nghe rõ lẩm bẩm của hắn, chẳng qua lại cũng không định hỏi, Thiên Kiếm này hiển nhiên là đang tự lẩm bẩm, hỏi hắn cũng sẽ không trả lời.

"Đi thôi, tôi mang cậu đến sân luyện võ, thấy dáng vẻ của cậu, hẳn là rất thích luyện võ đi?" Thiên Kiếm rất có nắm chắc mà nói, Bai Saya lớn hơn một cỡ làm sao có khả năng không thích luyện võ đây?

Đôi mắt của Tallec quả nhiên sáng lên, Thiên Kiếm cười thầm dưới lòng, dẫn tân võ si trên đảo đến sân luyện võ, mà người dẫn hắn qua đương nhiên có quyền ưu tiên khiêu chiến!

Tallec hết sức hưng phấn đi theo Thiên Kiếm, bước chân còn thường thường nhanh đến vượt qua người sau, mặc dù không thể nhìn thấy Ma Vương trước, nhưng, đi tới sân luyện võ là có thể biết thực lực của đảo Ma Vương, càng tuyệt chính là, còn có thể chiến đấu với cường giả... Ý của hắn là, còn có thể "thuận tiện" chiến đấu với cường giả, dò xét đương nhiên vẫn là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên.

Đi được dở chừng, Thiên Kiếm lại đột nhiên dừng chân, khiến Tallec đang đi nhanh ở phía sau hắn suýt nữa không kịp dừng lại.

"Là Nguyệt Lam Lý..."

"Cái gì?" Tallec nghi hoặc ló đầu ra từ phía sau Thiên Kiếm đang ngẩn ngơ.

"Nguyệt Lam Lý~~"

Thiên Kiếm vừa kéo dài âm đuôi, vừa chạy về phía trước.

Tallec lúc này mới chú ý đến chỗ không xa có hai người, đó là Hắc Ám Tinh Linh cộng với một... Bạch Tinh Linh? Lại có thể có một Bạch Tinh Linh ở đảo Ma Vương!

Hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ phẫn nộ mãnh liệt, vì sao? Bạch Tinh Linh không phải là tuyên bố trung lập sao? Chẳng lẽ bọn họ vậy mà âm thầm trợ giúp đảo Ma Vương, sự thành thật của Tinh Linh bỏ đi đâu rồi?

Hắn cố nhịn phẫn nộ đi đến trước mặt ba người, gần như là trừng vào Nguyệt Lam Lý, sau đó cố rặn ra lời từ trong kẽ răng: "Vì sao ở đây lại có một Bạch Tinh Linh?"

Địch ý không thể minh hiển hơn này khiến Nguyệt Lam Lý chớp mắt có hành động, động tác nhanh chóng khiến người hoa mắt một hồi, cô đã giơ cung tiễn, chắn ở phía trước Hắc Ám Tinh Linh, mũi tên nhắm ngay vào Tallec.

"Dừng tay, Nguyệt Lam Lý."

Hắc Ám Tinh Linh khẽ hô một tiếng, sau khi Nguyệt Lam Lý thu tay, hắn nhìn Tallec, vô cùng tỉ mỉ giải thích: "Nguyệt Lam Lý không phải Bạch Tinh Linh, là bán Tinh Linh, hơn nữa là bán Tinh Linh từ nhỏ đã được Ma tộc nuôi lớn, Nguyệt Lam Lý không có liên quan với Bạch Tinh Linh, là thuộc hạ của Ma Vương tặng cho ta."

Nghe vậy, Tallec cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng vừa lại cảm thấy có chút kỳ quái, Hắc Ám Tinh Linh này khó tránh giải thích hơi quá tường tận rồi đi?

Nhưng không nghĩ bao lâu, hắn liền không nhịn được đánh giá bán Tinh linh, cô ta có mỹ mạo của Tinh Linh, nhưng, cô ta đích xác mạnh mẽ hơn Hắc Ám Tinh Linh như da bọc xương bên cạnh một chút, lỗ tai hình như cũng không có dài như thế.

Thiên Kiếm mang bộ dạng như con chó lông xù ân cần hỏi han bán Tinh Linh: "Nguyệt Lam Lý, cô có muốn ăn gì đó không? Tôi bảo nhà bếp làm đồ ăn ngon nhất cho cô..."

Nguyệt Lam Lý không chút lưu tình một hơi cự tuyệt: "Không cần, Alan đại nhân ăn cái gì, ta sẽ ăn cái đó."

"Oh, vậy tôi cũng chuẩn bị một phần cho Alan, cô biết đó, Alan có cái gì là ăn cái đó, tôi chuẩn bị xong, cậu ta khẳng định sẽ ăn, cho nên cô cũng cùng ăn chứ?" Thiên Kiếm cười tít mắt nói với bán Tinh Linh.

Nguyệt Lam Lý hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa, lại cũng không cự tuyệt nữa.

"Nguyệt Lam Lý, cô đi giúp ta tìm xem Aya đang ở đâu, ta nửa ngày không thấy nó rồi, đây khiến ta cảm thấy rất lo lắng." Hắc Ám Tinh Linh đột nhiên căn dặn bán Tinh Linh.

"Vâng, Alan đại nhân, Nguyệt Lam Lý lập tức đi tìm Aya tiểu thư." Nguyệt Lam Lý lúc đối diện với Alan, hoàn toàn là một loại thái độ khác, tuyệt đối cung kính, lại vừa mang theo nụ cười có chút thẹn thùng.

Tallec mặc niệm một chút cho Thiên Kiếm, bất cứ ai cũng nhìn ra được, bán Tinh Linh đó đã có đối tượng yêu thích rồi, hơn nữa tuyệt đối không phải Thiên Kiếm.

Thiên Kiếm lại hoàn toàn làm như không thấy, tiếp tục mặt dày nói với bán Tinh Linh: "Tôi đi theo cô tìm Aya nhé? Tôi vừa rồi "hình như" có nhìn thấy nó bay đến bãi cỏ nào đó."

"Ngươi không phải đang mang người mới tham quan sao?" Nguyệt Lam Lý hết sức không muốn mà trả lời.

Thiên Kiếm cầu cứu mà nhìn Hắc Ám Tinh Linh một cái, người sau lập tức tiếp lời: "Ta mang hắn đi tham quan vậy, các ngươi đều trở về rồi, hẳn là tạm thời sẽ không có người gọi ta đi đón."

"Alan đại nhân, loại chuyện nhỏ này..." Nguyệt Lam Lý vốn định kháng nghị, nhưng Hắc Ám Tinh Linh lại nhàn nhạt liếc Nguyệt Lam Lý một cái, bán Tinh Linh lập tức cúi đầu, công thức hóa trả lời: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi tìm Aya tiểu thư."

Đợi sau khi âm thanh ân cần hỏi han của Thiên Kiếm đối với bán Tinh Linh càng ngày càng xa, Hắc Ám Tinh Linh quay đầu dò hỏi Tallec: "Thiên Kiếm vừa rồi định mang ngươi đi đâu tham quan?"

Tallec nhìn Hắc Ám Tinh Linh, đối mặt với chủng tộc tai tiếng này, hắn khó tránh có chút căng thẳng, vừa lại mang chút bất đắc dĩ, không ngờ loanh quanh một vòng, mình lại trở về tay của Hắc Ám Tinh Linh, mặc dù cho tới bây giờ, Hắc Ám Tinh Linh này cũng không có hành động tà ác gì.

"Sân luyện võ."

Nghe thấy đáp án này, Hắc Ám Tinh Linh vậy mà như nghĩ tới cái gì cúi đầu trầm tư, không biết làm sao, Tallec đối với điều này cảm thấy có chút không thể an tâm.

"Ta mang ngươi đến phòng của ngươi trước, Bai Saya đã trở về rồi, ta lát nữa sẽ bảo cậu ta đi tìm ngươi, lúc cậu ta mang ngươi đến sân luyện võ, các ngươi có thể thuận tiện luận bàn."

"Xin hỏi Bai Saya là vị nào?" Tallec đã thoáng đoán được rồi, nhưng vì để không sai lầm, vẫn là hỏi một chút an tâm hơn.

"Hắc Y Bạch Kiếm, ta là Alan, ngươi phải nhớ tên của ta."

Tallec lộ ra biểu tình khó xử: "Nhưng, tôi không thể dùng tên để xưng hô các người, đây thực sự quá thất lễ."

"Ta không chấp nhận xưng hô ngoài tên gọi, nếu ngươi cho rằng hô thẳng tên là quá thất lễ, vậy thì cứ gọi ta là Alanmishus, đó là tên chính xác của ta."

Alanmishus. Tallec lặng lẽ đọc lại một lần, sau đó nhớ tới một cái vấn đề lớn khác, vội vàng hỏi: "Vậy thì, xin hỏi các người đều xưng hô Ma Vương bệ hạ làm sao đây?"

Alan không chút do dự trả lời: "Lưu Tinh, nó tên là Lưu Tinh."

"... Lưu Tinh?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro