7 - 4
Chương 4: Thiên Sứ cánh đen
Lưu Tinh nỗ lực chạy băng băng giữa rừng cây, khi sắp chạy đến chỗ của Xương Cốt, cậu lại chậm dần, giấu thân ảnh vào trong bóng cây, sau đó tiếp tục tiến lên, vì sợ đây là bẫy của đối phương bố trí.
Chỉ là, nếu như thật sự là Tinh Linh bố trí mai phục, sợ rằng chút công phu ẩn nấp này của mình vẫn không đủ để khiến bọn họ tốn hơn mười giây để tìm!
Đi không bao lâu, Lưu Tinh liền cảm thấy không ổn, cậu cảm giác thấy xung quanh hình như không chỉ có một mình cậu, thậm chí là rất nhiều người... hoặc có lẽ là rất nhiều Tinh Linh.
Sau khi lại đi thêm mấy bước, cậu liền có thể xác định mình căn bản đã bị bao vây rồi, dứt khoát dừng lại la to với xung quanh: "Này! Mau trả Xương Cốt của ta cho ta, đó và vật cưng của ta đấy!"
Xung quanh truyền đến tiếng thì thầm, Lưu Tinh kéo nhọn lỗ tai để nghe, may mà người xung quanh hình như cũng không có vẻ muốn ẩn nấp, để cậu nghe thấy không ít nội dung nói chuyện.
"Ma Tộc... Làm sao lại là Ma Tộc?"
"Không phải Tinh Linh sa đọa sao?"
"Vậy hắn rốt cuộc đi đâu rồi..."
"Làm sao đây?"
Lưu Tinh nghe một hồi, mặc dù thân phận Ma Tộc của cậu đã bị phát hiện, chẳng qua, hình như bọn họ cũng không phải đang tìm mình mà, nếu như thế, nói không chừng sẽ ngoan ngoãn trả Xương Cốt cho cậu? Cậu không khỏi có loại cảm giác may mắn.
"Ma Tộc, ngươi vì sao bước lên đất của Tinh Linh?"
Một Tinh Linh chậm rãi đi ra bóng cây, hắn thoạt nhìn không có gì khác Tinh Linh bình thường, Lưu Tinh thậm chí có loại cảm giác nhìn thấy Alan, suýt nữa muốn nhào lên gọi Alan, chỉ là đôi mắt lạnh nhạt kia của đối phương khiến cậu biết rõ Tinh Linh này tuyệt đối không phải Alan.
"Ta, ta chỉ là mạo hiểm ở đây mà thôi à! Cũng đâu có chọc các ngươi, các ngươi làm gì bắt vật cưng của ta, nó cũng không có thương tổn ai đi?"
Tinh Linh nghiêm khắc nói: "Đó là sinh vật bất tử, ngươi thân là Ma Tộc, vừa lại mang sinh vật bất tử tiến vào rừng rậm Tinh Linh, rốt cuộc có ý đồ gì?"
Lưu Tinh vội vàng giải thích: "Ta không có ý đồ gì, chỉ là đi theo đội ngũ của ta đến giải quyết nhiệm vụ mà thôi, Xương Cốt nó chỉ là vật cưng của ta, nó sẽ không thương tổn ai."
Tinh Linh nghiêm khắc nói: "Trong đội ngũ của người còn có Ma Tộc không?"
"Không có, bọn họ đều toàn là loài người." Lưu Tinh vội vàng làm sáng tỏ.
Nghe vậy, Tinh Linh thả dịu biểu tình, gật đầu nói: "Nếu đã như thế, bọn ta cũng sẽ không đi nguy hại đội ngũ của ngươi..."
Xem ra có thể giải quyết hòa bình rồi, Lưu Tinh hớn hở nghĩ.
"Chỉ cần giết chết ngươi là có thể giải quyết sự tình." Tinh Linh gật đầu nói.
Cái gì... Lưu Tinh nổi lên hoảng hốt, cậu thế nhưng đánh không lại một đống Tinh Linh đâu à! Cậu vội vàng kháng nghị: "Ta cũng không có làm hại các ngươi, làm gì muốn giết ta? Tinh Linh các ngươi cũng quá vô lý rồi đi?"
Tinh Linh nghiêm khắc quát: "Ngươi thân là Ma Tộc, vừa lại mang sinh vật bất tử vào rừng rậm Tinh Linh, bản thân chuyện này đã không thể tha thứ."
Lần này gay go rồi... Lưu Tinh đành bất chấp đến cùng trơ trẽn nói: "Ta, ta mới ba mươi ba tuổi à, vẫn còn là trẻ con mà! Chỉ là đến khắp nơi chơi, sau đó bất cẩn chạy vào rừng rậm mà thôi à! Cho dù ta là Ma Tộc, các ngươi cũng sẽ không giết một đứa trẻ chứ?"
"Trẻ con..." Tinh Linh có chút hoài nghi đánh giá cậu.
"Đúng thế! Ta vẫn còn là trẻ con." Lưu Tinh vội vàng cởi vòng tay ngụy trang xuống, tức thì, từ thanh niên loài người biến thành dáng vẻ Ma Tộc ban đầu.
Thấy vậy, Tinh Linh có chút chán ghét mà lùi về sau mấy bước, nhưng cũng xác nhận Ma Tộc trước mắt xác thực là bộ dạng trẻ con, hắn quay đầu hỏi đồng bạn giữa bóng cây: "Nên làm sao mới được đây? Giết một đứa trẻ không phải chuyện chúng ta nên làm, cho dù nó là Ma Tộc."
Giữa bóng cây vừa lại truyền đến tiếng thì thầm, có vẻ như đang thảo luận nên làm sao...
Trong đó có Tinh Linh nói: "Chỉ là một đứa trẻ, để nó đi đi."
"Nhưng nó mang sinh vật bất tử vào rừng rậm Tinh Linh, thực sự không thể tha thứ..."
"Nhưng chúng ta không thể giết một đứa trẻ."
Cuối cùng, một Tinh Linh nói: "Không thể bỏ qua cho nó, vòng tay ngụy trang cũng không phải thứ mà Ma Tộc bình thường có thể sở hữu, nó rất có khả năng là thành viên hoàng thất của Ma Tộc, đợi sau khi nó lớn lên, ắt sẽ là một cỗ lực lượng hắc ám vô cùng cường đại."
Đến đây, cũng không có Tinh Linh mở miệng nói chuyện nữa.
Nguy rồi... không ngờ lại có thể có Tinh Linh biết lai lịch của vòng tay ngụy trang. Lưu Tinh không nhịn được lùi mấy bước về phía tự cho là ít khả năng có Tinh Linh mai phục nhất.
Sau khi lùi mấy bước, Lưu Tinh lại cảm giác thấy bên vai trầm xuống, ngẩng đầu nhìn, lại có thể có Tinh Linh đứng ở sau lưng mình, hai tay đặt trên vai của cậu, đang nhíu mày nhìn cậu.
Mà trên trán Tinh Linh này còn đeo một cái trang sức đơn giản, đây khiến Lưu Tinh lộ ra thần sắc hoảng hốt, cậu biết, Tinh Linh duy nhất sẽ mang trang sức ở trên trán chỉ có thành viên hoàng thất mà thôi, mặc dù mình cũng là thành viên hoàng thất của Ma Tộc, chẳng qua, Tinh Linh trước mắt hiển nhiên không phải trẻ con giống cậu.
"Quả thật là một đứa trẻ, tuổi nhỏ như thế..." Tinh Linh này mang theo ngữ khí thương xót nói: "Ngươi còn đang thí luyện thành niên đi? Vì sao muốn chạy đến đại lục phương đông đây?"
Nghe vậy, Lưu Tinh nổi lên bực tức, cậu cũng đâu phải tự mình muốn đến, có chút quật cường trả lời: "Ta không còn nơi để đi nữa rồi!"
"Hoàng tử Ma Tộc hiện nay đang thí luyện thành niên..." Tinh Linh này lại đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là Lưu Tinh sao?"
"Ơ?" Lưu Tinh ngẩn người: "Ngươi biết ta?"
Tinh Linh này càng túm chặt đôi vai của cậu, trên mặt có loại cảm giác thở phào: "Thật là tốt quá rồi, nếu có ngươi ở đây, thì không sợ không mang tên Tinh Linh sa đọa kia về được."
"Tinh Linh sa đọa?" Lưu Tinh vội vàng la lớn: "Chờ, chờ một chút, ta không quen biết Tinh Linh sa đọa gì, ngươi lộn người rồi!"
Tinh Linh lắc lắc đầu nói: "Không, ngươi quen biết hắn, Alanmishus Grodiatila, hắn sa đọa rồi."
"Cái gì?" Lưu Tinh trợn mắt há hốc mồm, Alan? Hắn sa đọa rồi?
"Hắn và kiếm khách mặc áo đen cùng nhau đi rồi, bọn ta vẫn luôn đang tìm hắn."
Kiếm khách? Chẳng lẽ là Tiểu Bạch? Nhưng Tiểu Bạch không phải đều mặc áo trắng sao? Từ lúc nào biến thành Tiểu Hắc mặc áo đen rồi?
Lưu Tinh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cậu vẫn cho rằng ba năm qua người thay đổi nhiều nhất khẳng định là mình, chẳng qua bây giờ thoạt nhìn, nói không chừng Lưu Tinh cậu vẫn là thay đổi ít nhất rồi!
Tiểu Bạch và Alan rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì vậy hả?
"Bây giờ xin mời đi theo bọn ta đi."
"Cái gì?" Sắc mặt Lưu Tinh biến đổi, mang theo sợ hãi nói: "Các ngươi hẳn sẽ không là muốn nhốt ta lại chứ?"
Tinh Linh đeo trang sức trán gật đầu: "Đúng vậy, nhưng xin đừng lo lắng, bọn ta sẽ không làm hại ngươi..."
"Ta không muốn!"
Rống giận của Lưu Tinh cắt ngang lời của Tinh Linh, cậu ra sức vùng khỏi hai tay của Tinh Linh, bất chấp mọi thứ chạy trốn, cho dù sẽ bị những Tinh Linh công kích, cậu cũng tuyệt đối không muốn bị nhốt lại lần nữa.
Tinh Linh mới đầu không ngờ phản ứng của cậu lại lớn như thế, cho nên bị cậu vùng thoát, vội vàng hô: "Mau chặn nó lại."
"Dịch chuyển tức thời..."
Lưu Tinh vừa định dùng dịch chuyển chạy trốn, nhưng lại phát hiện ma pháp không thể thuận lợi thi triển, xem ra Tinh Linh cũng đã sớm lường trước cậu sẽ dùng chiêu này chạy trốn, cho nên dùng ma pháp quấy nhiễu dịch chuyển tức thời.
Lúc này, từ trong rừng cây nhảy ra thêm mười mấy Tinh Linh chặn ở phía trước Lưu Tinh, không để cậu chạy trốn.
"Hỏa cầu thuật!"
Lưu Tinh không chút lưu tình châm lên hỏa cầu ở trên tay, móng tay chớp mắt vươn dài, tay phải thành dạng mũi khoan, đâm về phía Tinh Linh gần nhất.
Một Tinh Linh trong đó thi triển phong nhận, ba đường gió lốc sắc bén như lưỡi dao bay về phía Lưu Tinh, bức người sau không thể không từ bỏ công kích, lùi lại né tránh ba đường phong nhận kia, lại vẫn là để một đường trong đó rạch qua tay trái của mình, vết thương không sâu, nhưng phun ra một chuỗi giọt máu.
"Đừng thương tổn nó..." Tinh Linh mang trang sức vội vàng ngăn cản đồng bào của mình.
Nghe thấy lời này, trong mắt của Lưu Tinh lóe lên một tia sáng, lập tức co cẳng bỏ chạy.
Bởi vì nhận được mệnh lệnh không thể thương tổn, những Tinh Linh nhất thời có chút không biết làm sao, mấy Tinh Linh vươn ra tay muốn bắt cậu lại, nhưng lại bị móng tay bén nhọn của cậu bức ra, có mấy cánh tay thậm chí bị cào ra mấy vết máu.
Thoáng chốc, vậy mà để cho Lưu Tinh chạy xa rồi, những Tinh Linh vội vàng đuổi theo, ở trong rừng rậm, gần như không có chủng tộc nào có thể so tốc độ với bọn họ, không bao lâu, bọn họ liền đuổi đến bên cạnh Lưu Tinh, chỉ là bọn họ vừa muốn bức cận, liền bị công kích, đành đi theo từng bước bên cạnh, nhưng không có biện pháp chặn cậu lại.
Những Tinh Linh này thật là ngốc!
Lưu Tinh không nhịn được chế giễu, nếu là Alan, sớm đã trực tiếp phát tia chớp điện cho cậu ngã xuống co giật không thôi rồi, nào còn quản cái gì mà không thể thương tổn cậu... Chẳng qua, nói như thế, Alan quả nhiên là Tinh Linh bạo lực loại đột biến, mình vì sao lại tìm một tên Tinh Linh đặc biệt bạo lực làm vật cưng vậy chứ?
"Ngươi không cần vật cưng của ngươi rồi sao?"
*Chi...*
Lưu Tinh đột ngột dừng lại, lúc quay đầu qua, quả nhiên nhìn thấy Tinh Linh xách một cái lồng nhỏ, trong đó chính là Xương Cốt đang bị trói gô, ngọn lửa trong mắt nó hết sức nhỏ bé, vẻ mặt vô cùng đáng thương chen chúc ở trong cái lồng nhỏ, thấy vậy, Lưu Tinh bất giác nắm chặt tay, hét to: "Trả Xương Cốt cho ta!"
Tinh Linh mang trang sức kia nhìn thấy Lưu Tinh rốt cuộc dừng lại, cũng rốt cuộc yên tâm, hắn lắc lắc đầu nói: "Ngươi đi theo ta, ta sẽ trả cho ngươi."
Lưu Tinh một hơi bác bỏ: "Không muốn, ta không muốn bị nhốt lại."
Tinh Linh đó lộ ra vẻ hết sức khó xử, dưới loại tình huống có thể cưỡng chế bắt người đi này, hắn vậy mà còn mang theo ngữ khí thương lượng nói: "Chỉ cần chờ đến khi Alanmishus tới là được."
"Các ngươi rốt cuộc muốn tìm Alan làm gì?" Lưu Tinh trợn to mắt nói: "Ta cảnh cáo các ngươi, Alan cũng là vật cưng của ta, không cho các ngươi bắt nạt hắn."
Tinh Linh đó nghiêm túc trả lời: "Alanmishus là Tinh Linh sa đọa, Tinh Linh tộc bọn ta là không cho phép Tinh Linh như thế tồn tại."
"Cho nên các ngươi muốn giết hắn?" Lửa giận của Lưu Tinh dâng lên.
Tinh Linh có chút nhạ dị trả lời: "Không, bọn ta sẽ không giết hại đồng bào."
"Vậy chính là muốn đem nhốt hắn lại?" Lưu Tinh càng tức rồi.
"Không, bọn ta căn bản không có biện pháp nhốt được hắn, lực lượng bây giờ của hắn quá cường đại, huống hồ, hắn còn có chức trách của Tội Giả, cũng không thể bị nhốt lại." Tinh Linh lần nữa lắc đầu.
Lưu Tinh nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Vậy các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Đây..." Tinh Linh có chút do dự ấp úng nói: "Chỉ là hi vọng có thể đạt thành hiệp nghị với hắn..."
Lưu Tinh nhìn Xương Cốt một cái, có chút do dự hỏi: "Thật sự sẽ không giết Alan?"
"Sẽ không." Tinh Linh lắc đầu.
Lưu Tinh trái lại rất tin lời của hắn, Tinh Linh không bao giờ nói dối, bởi vì đối phương còn là thành viên hoàng thất của Tinh Linh, vậy càng là kẻ phát ngôn tốt nhất của phẩm đức "thành thật", nhưng cậu vẫn có chút không yên tâm lại hỏi: "Cũng sẽ không nhốt hắn?"
"Sẽ không."
Lưu Tinh thử thăm dò hỏi: "Vậy nếu như ta ngoan ngoãn đi theo ngươi, ngươi sẽ trả Xương Cốt cho ta chứ?"
"Đây..." Tinh Linh có chút do dự, hắn thực sự không thích sinh vật bất tử.
"Ngươi trả Xương Cốt cho ta, ta liền đi theo các ngươi." Lưu Tinh vươn tay phải ra muốn đòi lại Xương Cốt.
Tinh Linh mang trang sức suy nghĩ một hồi, vẫn là gật đầu nói: "Được thôi." Sau đó, hắn gật đầu với Tinh Linh xách lồng.
Tinh Linh xách Xương Cốt kia hình như cũng không muốn cầm nó nữa, vội vàng đi đến phía trước Lưu Tinh, đưa lồng cho cậu.
Lưu Tinh vươn tay tiếp lấy lồng nhốt Xương Cốt, sau đó xoay người một cái, chớp mắt phóng xa mười mấy bước, sau đó dùng dịch chuyển tức thời cự ly ngắn của mình bỏ chạy...
Thời gian chỉ có mười giây, hiện trường sớm đã không còn thân ảnh của cậu nữa.
Mọi Tinh Linh đều ngơ ngác ở nguyên tại chỗ, hoàn toàn không thể phản ứng, sau khi qua đủ năm phút, Tinh Linh mang trang sức kia hồi thần đầu tiên, cả mặt hắn giận dữ hô lên: "Thật là Ma Tộc hèn hạ và còn không giữ chữ tín, mọi người mau đuổi theo, nhất định không thể để nó chạy đi."
◊◊◊◊
Lưu Tinh chạy một mạch điên cuồng, cậu biết đối phương là Tinh Linh thiện trường ma pháp, cho dù dùng dịch chuyển tức thời bỏ chạy, vẫn là rất dễ dàng bị phát hiện vị trí sau khi dịch chuyển, chỉ có thể không ngừng bỏ chạy, chỉ cần ra khỏi rừng rậm, những Tinh Linh cho dù dám đuổi theo, cũng không có địa lợi.
Chỉ là bốn phương tám hướng đều là cây, rốt cuộc bên nào mới là lối ra hả?
Lưu Tinh cuống lên, chỉ có sau khi nhận định một cái phương hướng, liều mạng chạy điên cuồng, sau đó cầu nguyện hướng mình chạy tốt nhất không phải đại bản doanh của Tinh Linh.
Sau khi chạy một hồi, vậy mà giữa bóng cây nhìn thấy vùng ánh nắng lớn, cậu mừng rỡ khôn xiết, ôm càng chặt lồng trên tay, sau đó khi cậu chạy vào trong vùng ánh nắng kia, chân lại mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, có chút tuyệt vọng nói: "Lại có thể là vách núi, vận khí của ta có kém như thế hay không hả..."
"Chi chi!" Xương Cốt la lớn, còn bạt mạng lăn lộn thân thể tông vào lồng, muốn khiến cho Lưu Tinh chú ý.
"Có người tới rồi?"
Lưu Tinh biến sắc, quay đầu nhìn, ngoại trừ những Tinh Linh mỹ lệ kia, còn sẽ có ai? Lập tức cậu liền niệm chú ngữ phi hành muốn tiếp tục hành động chạy trốn.
Tinh Linh mang trang sức đột nhiên giận dữ: "Ngươi lại có thể còn muốn chạy?"
Lưu Tinh vừa mới bay lên, mấy đường chớp sượt qua thân thể của cậu, cậu kêu lớn một tiếng, lập tức từ giữa không trung ngã xuống, vẻ mặt đau khổ xoa xoa cái mông suýt nữa nứt thành hai nửa, kêu rên: "Mông của ta..."
Không đúng à! Cậu, cậu làm sao có tay xoa mông? Tay chẳng phải dùng để xách lồng sao... Lưu Tinh quay đầu nhìn, cái lồng nhỏ đó đang bay ra khỏi đỉnh dốc, Xương Cốt cũng bởi thế va đập lung tung trong lồng, phát ra tiếng kêu rên:
"Chi—"
"Xương Cốt!"
Lưu Tinh hoảng đến hét to, nghĩ cũng không nghĩ liền nhào qua, khi vươn tay ôm lấy lồng, cuối cùng cũng thở phào... A! Cậu chưa niệm chú ngữ phi hành thuật mà! Thảm rồi, thảm rồi, bắt đầu rớt xuống rồi!
"AAAA, những tên Tinh Linh phản ứng chậm chạp các ngươi, mau cứu taa~~"
Thấy vậy, chúng Tinh Linh vừa lại ngẩn người, qua mấy giây, Tinh Linh mang trang sức mới phản ứng trở lại, vội vàng bay ra vách núi, thăm dò bốn phía, nhưng, lúc này nào còn thấy được bóng dáng của Lưu Tinh, hắn không khỏi hoảng loạn nói: "Nguy, nguy rồi! Chẳng lẽ đã té lên mặt đất rồi sao?"
Nếu như Người Dẫn Đường Tận Thế chết đi, Tội Giả của nó sẽ phẫn nộ thế nào đây?
Phải chăng sẽ mang phẫn nộ này thiêu đốt lên chủng tộc mình, trong lúc Tinh Linh mang trang sức đang tuyệt vọng, lại đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu đen to lớn từ trong rừng rậm chỗ khá xa bay lên, phía dưới thân ảnh đó còn quắp theo một người hôn mê, người hôn mê có tóc dài đỏ lửa rũ xuống, đúng lúc biểu rõ thân phận của cậu, ngoài ra, mặc dù đã hôn mê, nhưng trên tay cậu lại vẫn ôm chặt một cái lồng nhỏ.
Thân ảnh màu đen đó bay rất nhanh, chớp mắt liền chỉ còn lại một điểm nho nhỏ mà thôi, Tinh Linh biết mình không thể đuổi kịp, cũng không định đuổi theo, chỉ là lẩm bẩm: "Cánh màu đen..."
Những Tinh Linh cũng hết sức có tính nhẫn nại, mặc dù Tinh Linh mang trang sức bay ở không trung suy nghĩ suốt cả tiếng đồng hồ, nhưng bọn họ lại cũng không có nói nửa câu, chỉ là lấy tư thái nhàn nhã của mỗi người mà chờ đợi hắn hồi thần.
"Vương tử Greenleaf, các... các ngươi làm sao lại ở đây?"
Lúc này, Tinh Linh mang theo hắc y kiếm khách đã bay tới, vừa nhìn thấy đồng tộc Tinh Linh của mình, hắn liền kinh hô ra tiếng, thực sự không ngờ sẽ ở đây nhìn thấy đồng bào, dù sao, ở đây cách chỗ thâm sâu rừng rậm nơi Tinh Linh bình thường hoạt động thực sự quá xa xôi, hơn nữa trong đó còn có Tinh Linh vương tử, đây thì càng kỳ quái.
Nghe thấy tiếng gọi, Greenleaf vừa quay đầu, liền mừng rỡ khôn xiết kinh hô: "Alanmishus, ta đang tìm ngươi đây!"
Alan chậm rãi bay xuống mặt đất, lại hết sức lãnh đạm trả lời: "Tìm ta? Vì sao muốn tìm ta đây? Tinh Linh tộc đã vứt bỏ ta, không phải sao?"
Nghe vậy, Greenleaf lộ ra thần sắc có chút tiếc nuối, cũng không có phủ nhận chuyện này, hắn từ giữa không trung hạ xuống phía trước Alan, nói: "Ta đối với chuyện đó cảm thấy rất có lỗi, nhưng, Tinh Linh tộc còn có chuyện muốn nhờ ngươi..."
Lúc này, hắc y kiếm khách lại tiến lên một bước, che chắn Alan, lạnh lùng nói: "Chờ một chút, Lưu Tinh đang ở đâu? Ta đã cảm giác được cậu ấy rồi, ngươi đừng hòng lừa gạt ta."
Greenleaf nhíu mày, nói: "Tinh Linh bọn ta không bao giờ sử dụng loại thủ đoạn lừa gạt này, Người Dẫn Đường của các ngươi là bị người khác mang đi rồi."
Nghe vậy, Alan và kiếm khách đồng thanh hỏi: "Đã bị ai mang đi?"
Greenleaf lắc lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết là ai, chỉ nhìn thấy một đôi cánh lông vũ màu đen, sinh vật có cánh lông vũ đó hình như thấp thoáng có hình người, nhưng bởi vì cự ly quá xa xôi, ta cũng không thể xác định đó là chim hay người."
"Vừa như chim vừa như người... chẳng lẽ là hắn?" Alan có chút kinh ngạc dùng ánh mắt dò hỏi kiếm khách.
Kiếm khách cũng lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nhíu mày nói: "Nhưng cánh của hắn là màu trắng."
Alan nhìn quần áo đen của kiếm khách, nói: "Ngay cả cậu cũng biến đen rồi, tôi cũng sa đọa rồi, cánh của hắn biến đen cũng không có gì phải kỳ quái, hơn nữa, chúng ta vốn chính là nghe nói hắn ở đây, mới đi qua tìm hắn không phải sao? Cậu có cảm giác được Lưu Tinh có gì nguy hiểm không?"
"Không có." Kiếm khách thành thật trả lời.
Alan gật đầu rồi nói: "Hắn không biết tìm Lưu Tinh có chuyện gì, nếu như chúng ta tùy ý đi qua, sợ rằng sẽ nhiễu loạn kế hoạch của hắn."
"Uh." Nghe Alan nói như thế, kiếm khách cũng nhẹ nhõm, đề nghị: "Vậy thì, cách hẹn ước ba năm còn khoảng chừng một tháng, chúng ta chiếu theo kế hoạch ban đầu, lúc đó trở lại tìm Lưu Tinh đi."
"Cứ làm như thế đi, chúng ta trước hết trở về tìm đội ngũ vừa rồi, bọn họ hình như có quan hệ gì với Lưu Tinh."
Kiếm khách gật đầu, nói: "Được, vậy chúng ta trở lại đi."
"Xin chờ một chút, Alanmishus." Greenleaf vội vàng gọi hai người lại.
Alan lạnh lùng liếc vương tử một cái: "Làm gì? Ta thế nhưng là bị các ngươi vứt bỏ, bây giờ rất không thích nhìn thấy các ngươi."
Nghe thấy lời không chút khách khí của Alan, kiếm khách có chút dở khóc dở cười, đồng bạn Tinh Linh của hắn sau một chuyến trở về rừng rậm Tinh Linh, tính khí trái lại có xu thế phát triển theo hướng "táo bạo cộng thêm bạo lực", ngay cả đối với vương tử trong tộc mình cũng không chút khách khí.
Những Tinh Linh cũng đều trợn lớn mắt, hình như có chút khó có thể tin đồng tộc của mình lại có thể nói chuyện không khách khí như thế, vương tử Greenleaf cũng là ngẩn ra cả một hồi, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Alan càng ngày càng lạnh, mới vội vàng nói rõ mục đích đến: "Là thế này, bọn ta hi vọng ngươi ở lúc chấp hành chức vụ Tội Giả, có thể đừng lấy bề ngoài của Tinh Linh tộc..."
Nghe vậy, Alan lập tức nổi cơn tam bành, hắn ngắt lời vương tử, gầm gừ: "Ta vốn chính là Tinh Linh tộc, chẳng lẽ, ngươi muốn ta tự hủy dung nhan sao?
"Không phải." Greenlaef vội vàng lắc đầu, sau đó từ trong lòng móc ra một bộ mặt nạ màu đen hết sức tinh trí, nói: "Bọn ta chỉ là hi vọng ngươi ở lúc chấp hành chức trách Tội Giả, có thể mang theo nó."
"Mang mặt nạ lên sẽ có gì thay đổi?" Hắc y kiếm khách nhíu mày hỏi.
"Tóc sẽ biến trắng, da sẽ biến đen..."
"Giống như bộ dạng Hắc Ám Tinh Linh mà loài người đắp nặn?" Alan lạnh lùng nói: "Các ngươi định để cho ta lấy tư thái của Hắc Ám Tinh Linh làm Tội Giả của Người Dẫn Đường Tận Thế?"
"Đúng vậy, đây là vì thanh danh của Tinh Linh tộc." Greenleaf có chút ngượng ngùng trả lời, áp dụng loại thủ đoạn này dù sao cũng không phải chuyện rạng rỡ, cũng không phải phương pháp mà Tinh Linh tộc nên dùng, chỉ là dưới bức bất đắc dĩ, đành làm như thế.
Alan trầm mặt, ở ngay lúc vương tử tưởng rằng chuyện này đã bất khả thi, hắn lại vươn tay giựt lấy tấm mặt nạ màu đen kia, gầm rống một tiếng: "Cút!"
Mặc dù bị tức giận mắng, nhưng Greenleaf sâu sắc mà nhìn hắn, trong mắt toàn là ý cảm tạ, hắn chân thành nói: "Cảm tạ ngươi, Alanmishus."
Alan chỉ là trầm mặc, cuối cùng mới hơi gật đầu mà gần như không thể nhận thấy.
Sau đó, vương tử gọi chúng Tinh Linh, cùng đi vào rừng rậm.
Cho đến khi không còn nhìn thấy đoàn Tinh Linh mỹ lệ kia, kiếm khách có chút kỳ quái mở miệng hỏi: "Vương tử của các cậu và những Tinh Linh khác hình như đều có hơi sợ cậu?"
Alan lạnh lùng nói: "Khi bọn họ mở miệng muốn tôi rời khỏi rừng rậm Tinh Linh, từ nay không thừa nhận tôi có quan hệ với Tinh Linh tộc, tôi dùng tia chớp phá hủy nửa tòa hoàng cung Tinh Linh, đánh sập một gò núi, còn thiêu đốt một phần mười rừng rậm."
"... Thì ra là thế, sau này lúc lấy tia chớp đánh Lưu Tinh, nhớ nhỏ lực một chút, Lưu Tinh không có kiên cố như hoàng cung."
"Chỉ cần nó ngoan một chút, không chọc tôi tức giận, tôi cũng sẽ không đánh nó."
Nhưng vấn đề nằm ở, Lưu Tinh chưa từng ngoan bao giờ... Kiếm khách âm thầm cầu nguyện cho Người Dẫn Đường của mình, hi vọng cậu sau khi trải qua ba năm này, có trở nên ngoan hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro