7 - 2
Chương 2: Lam Tuyết
Gần đây vợ sắp sinh con, nghĩ đến trong nhà sắp có thêm miệng ăn, hắn liền không thể không nghĩ biện pháp kiếm tiền, đúng lúc gần đây chuyện của Hắc Ám Tinh Linh đang sôi sục, không ít đội ngũ mạo hiểm đều muốn kiếm khoản tiền này, đúng lúc để hắn đi làm hướng đạo, kiếm chút thu nhập.
Chẳng qua, rừng Lam Hoa thực sự không phải nơi an toàn, đội ngũ thực lực không đủ mạnh căn bản chính là đi chịu chết, bọn họ đi chịu chết thì không sao cả, hắn thế nhưng không thể để vợ mình làm quả phụ.
Vận khí của mình không tệ, lại có thể gặp được đội Đẳng Á rất nổi tiếng mấy năm gần đây, một đội ngũ sáu người, trong đó còn có một dược sư không có lực chiến đấu và một công tử bột hoàn toàn không ra tay, chân chính có thể chiến đấu chỉ có bốn người, lại có thể đánh ngã toàn bộ người của cả quán rượu, đội ngũ này quả nhiên danh bất hư truyền.
Nhìn vẻ tiêu sái khi sử kiếm của kiếm khách, cách bắn tên nhanh gọn của thần cung thủ, còn có đạo tặc kia... Ta từ lúc bắt đầu đánh đến lúc kết thúc đều nhìn không thấy hắn ở đâu, công phu ẩn nấp này quả thực rất giỏi, phù chú của đạo sĩ cũng uy lực kinh ngươi, mấy lần phù chú của cô ta ném ra sắp đốt lên mông của kiếm khách, nhưng kiếm khách xoay lưng một cái, trái lại đốt lên người kẻ địch, khiến đối phương chừng như trở tay không kịp, he! Ăn ý này thật là kinh người.
Mặc dù hắn không hiểu được vì sao đội ngũ này lại nuôi một "công chúa" ăn không ngồi rồi, chẳng qua, chỉ cần thực lực của bọn họ đủ, kệ bọn họ muốn muốn nuôi công chúa hay là bá chủ, toàn bộ đều không phải chuyện của hắn.
Quan trọng hơn vẫn là mau chóng đuổi theo bọn họ, kiếm phí hướng đạo!
Trước hết ra giá mười đồng tiền vàng, giá tiền này là hơi cao, chẳng qua đây là muốn để cho đối phương ép chút giá, giá tiền lý tưởng của hắn là năm đồng tiền vàng, đương nhiên, nếu như đối phương chịu trả tiền vàng cao hơn giá này, he! Hắn đương nhiên cũng sẽ không để ý.
Chỉ là không ngờ...
"Đây... ba đồng tiền vàng là giá thấp nhất rồi, không thể thấp hơn nữa..."
Mặc dù ba đồng tiền vàng là hơi thấp, chẳng qua bây giờ công việc hướng đạo không dễ tìm, nếu như đi làm công, thì ngay cả cày một tháng cũng chưa chắc có thể kiếm được một đồng tiền vàng, cho nên cũng chỉ đành chấp nhận.
Lúc này, tên kiếm khách phong thái tiêu sái kia bổ sung một chuỗi: "Trả toàn bộ sau khi nhiệm vụ hoàn thành, không trả tiền cọc, không cung cấp đồ ăn, không cung cấp nước uống, lều tự chuẩn bị, an nguy tự lo."
... Đội ngũ này đích xác đủ lợi hại rồi, đừng nói rừng Lam Hoa, hắn thấy dù là đi hang rồng cũng không có vấn đề à!
◊◊◊◊
Hắn sáng sớm liền vác hành trang lên lưng, chào tạm biệt vợ có cái bụng to như quả bóng, sau đó đến địa điểm ước định là cửa thôn, vốn còn tưởng rằng hắn đến sớm, không ngờ đối phương đã ở ngay dưới đại thụ chỗ cửa thôn, kiếm khách đang luyện kiếm... ặc, sai rồi, là lấy kiếm lột da con mồi.
Thần cung thủ đang bắn tên... chẳng qua, bia ngắm hình như là táo trên cây?
Đạo sĩ đang viết phù phú, bút lông hết mực, cô tiện tay chấm bút lên con mồi đầm đìa máu ở bên cạnh, sau đó tiếp tục viết.
Cuối cùng, dược sư là đang giã thuốc rất nghiêm túc...
"Gia vị giã xong chưa?" "Công chúa" quay đầu lại hỏi.
"Xong rồi."
Dược sư đưa bát thuốc đang giã trong tay cho công chúa, cậu cúi đầu ngửi một chút, sau đó đưa bát lại cho dược sư, nói: "Thêm năm viên tiêu, hai thìa nhục quế."
"Được." Dược sư gật đầu, cầm lấy năm viên gì đó cỡ móng tay ném vào, sau đó tiếp tục giã thuốc... Không, là giã gia vị!
Mặc dù nói, cảnh tượng này cũng không phải quá kỳ quái, thoạt nhìn đội ngũ kia chẳng qua chỉ là đang chuẩn bị bữa sáng mà thôi, nhưng mà, vì sao hắn cứ cảm thấy có chỗ nào quai quái?
Đứng đờ ra ở tại chỗ, cho đến khi ở một bên có một đội ngũ mạo hiểm đi qua, vừa chào hỏi bạn nhóm: "Ê, đến quán rượu ăn chút gì đi!"
Nghe thấy câu này, hắn mới đột ngột thanh tỉnh, đúng thế! Làm sao có người cũng đã ở trong thôn rồi, còn tự mình nấu ăn? Cho dù là ở dã ngoại không có quán ăn, đội ngũ mạo hiểm thông thường cũng không nhóm lửa, chỉ đơn giản là ăn lương khô cho xong chuyện mà thôi.
"Oh, thế này tiết kiệm tiền hơn, hơn nữa thứ Lưu Tinh nấu vừa lại ngon hơn!" Nữ đạo sĩ như chuyện hiển nhiên nói.
"Đừng gọi tôi là nữ đạo sĩ nhé, gọi Yến Tử là được rồi."
Thì ra, công chúa là đầu bếp sao? Chẳng trách cậu ta ở lúc chiến đấu không ra tay, thật là hiểu lầm cậu ta rồi.
Yến Tử gãi gãi mặt, nói: "Nói là đầu bếp cũng không sai, chẳng qua anh đừng ở trước mặt cậu ta nói cậu ta là đầu bếp nhé, bằng không đến lúc đó, cậu ta vừa lại biến thành bá chủ, vậy dù là ai cũng cứu không được anh đâu."
Hắn, hắn sẽ cẩn thận.
"Mau đến ăn cơm thôi!" Công chúa hai tay chống nạnh ra oai hét lớn.
Yến Tử lập tức đầy miệng "đến đây", sau đó cuống cuồng đến bên cạnh bàn ăn lâm thời dựng bằng ván gỗ, quàng khăn, cầm lấy dụng cụ ăn, giống hệt trẻ em nói câu "Mời mọi người dùng bữa, cảm tạ Lưu Tinh vất vả nấu cơm", sau đó mới cầm lấy dụng cụ ăn để ăn.
Nếu như chỉ có Yến Tử làm như thế, vậy cũng không có gì, dù sao cô vẫn là cô gái nhỏ tuổi, làm động tác này cũng rất đáng yêu, chẳng qua kiếm khách và cung tiễn thủ cũng làm như thế thì, thì có chút quỷ dị thế nào đó, hơn nữa bình thường mà nói, mọi người không phải đều là cảm tạ trời cao sao?
Chẳng, chẳng qua nhìn bọn họ ăn say sưa thế kia, hình như có vẻ thật sự rất ngon... Haiz! Đáng tiếc đội ngũ này không bao ăn uống, đành ăn chút lương khô vậy.
"Yến Tử! Cô làm sao trộm thịt của tôi?" Kiếm Khách khổ mặt nhìn Yến Tử cướp thịt đi rất nhanh, sau đó nhét vào trong miệng của mình.
Yến Tử hùng hồn trả lời: "Người ta đang ở thời kỳ trổ mã mà! Đương nhiên phải ăn nhiều một chút, Thiên Kiếm anh già như thế, không cần trổ mã nữa đâu, bớt ăn một chút mới sẽ không béo."
Già như thế... Kiếm khách ngay tại chỗ ngã gục xuống đất không dậy nổi, lẩm bẩm: "Tôi, tôi mới hai mươi sáu tuổi..."
Cung tiễn thủ vừa ăn cơm, vừa vươn tay vỗ vỗ vai của Thiên Kiếm, biểu hiện an ủi.
Đạo tặc mắt trợn trắng, trào phúng nói: "Cô đã trổ mã ba năm cũng có thấy ngực mọc ra cái gì đâu! Cô có chắc cô không phải đang trổ mỡ?"
Nghe vậy, Yến Tử hung hãn đâm cái xiên trên tay về phía A Hải, nhưng đạo tặc nhanh nhẹn tránh ra, còn cắm lên một quả trứng bôi về phía mặt của Yến Tử, chọc cho cô la hét liên tục, cũng cắm lên một miếng thịt để phản kích.
Lúc này, dược sư dịu dàng khuyên ngăn: "Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa, mau ăn xong rồi xuất phát."
Nhưng, dịu dàng là không thể ngăn chặn hai người, lúc này, dược sư thở dài lẩm bẩm: "Tôi đã thử nhắc nhở các cậu rồi..."
Lúc này, một bóng đen đứng ở phía sau hai người, mặc dù trên thực tế cái bóng đó khá gầy, nhưng bởi vì khí thế thực sự quá kinh người, làm cho bóng dáng đó lớn đến khiến người sợ hãi, cậu từng chữ từng chữ gầm lên: "Dám lấy đồ ăn ta vất vả nấu để chơi, các ngươi là từ nay trở đi không muốn ăn cơm nữa phải không?"
Yến Tử một hơi nuốt chửng trứng trên tay đạo tặc, vội vàng làm sáng tỏ: "Âu ó, tôi đang uốt..."
Đạo tặc xé thịt trên tay của Yến Tử xuống, nhai vài cái đã nuốt miếng thịt to bằng lòng bàn tay, sau đó khen không ngớt mà nói: "Thật là ngon quá đi mất! Lưu Tinh, thứ cậu nấu đúng là ngon hơn từng ngày... là ngon hơn từng giây à!"
Công chúa hừ một tiếng, mới ngồi xuống, chậm rãi ăn phần bữa sáng của mình.
"Đầu bếp của nhà các người thật uy phong..." Hướng đạo không khỏi thốt lên, bởi vì bình thường mà nói, thành viên không chiến đấu trong đội ngũ thông thường đều địa vị không cao.
Kiếm khách nghe xong, như chuyện hiển nhiên mà trả lời: "Đúng thế, Lưu Tinh nếu là lúc không cao hứng sẽ làm bá chủ, cậu ấy nghỉ nấu còn chưa tính, nhưng tất cả tiền trong đội đều là do cậu ấy bảo quản, chúng tôi cũng không có tiền đi ra ngoài ăn cơm... Mà lúc cậu ấy cao hứng, ít nhất vẫn là "công chúa", công dụng trong đội chúng tôi là nấu nướng, cậu ấy nếu xảy ra chuyện, chúng tôi toàn bộ đều không có cơm ăn, cho nên nhất định phải bảo vệ cậu ấy cho tốt mới được."
... Thì ra công chúa là chỉ "công chử" à! Bất luận thế nào, nhất định phải lấy lòng vị công chúa này cho tốt, hướng đạo âm thầm hạ quyết định. (Công chúa và công chử phát âm giống nhau, chử nghĩa là nấu)
"Đúng rồi, hướng đạo, chúng tôi vẫn chưa biết tên của anh?" Kiếm khách ngừng một chút, cười nói: "Trước tự giới thiệu một lát, tôi là Thiên Kiếm, là kiếm khách trong đội ngũ, đạo sĩ là Yến Tử, đạo tặc A Hải, dược sư Nguyệt Hà, mà cung tiễn thủ gọi là Hàm Tiếu, cũng là đội trưởng của chúng tôi."
"Không phải anh mới là đội trưởng sao?" Hướng đạo thốt lên.
"Không phải, tôi không phải đội trưởng." Thiên Kiếm cười khổ nói.
Hàm Tiếu nhàn nhạt nhìn hai người một cái, nói: "Không khác, Lưu Tinh, giống."
Nhìn thấy vẻ mặt mù mờ của hướng đạo, Thiên Kiếm cười ha ha nói: "Cậu ấy nói đội trưởng của chúng tôi là ai cũng không có gì khác biệt, hơn nữa so với tôi, kỳ thực Lưu Tinh càng giống đội trưởng hơn đây!"
"Đó trái lại là thật." Hướng đạo ra sức gật đầu, sau đó bổ sung: "Tôi tên là Diệp Đào, gọi tôi a Đào là được rồi."
Lưu Tinh hô lên: "Này! Quả Đào, qua đây cùng ăn đi."
"Đào của tôi không phải đào của quả đào..."
Lưu Tinh gắp mấy miếng thịt bỏ vào trong dĩa, sau đó đưa cho hướng đạo: "Nè! Quả Đào, phần này cho ngươi."
"..."
"A a, còn có đó là Lưu Tinh, là đầu..." Thiên Kiếm nói đến một nửa, đột nhiên toàn thân phát lạnh, đuôi mắt vừa liếc, quả nhiên liếc thấy công chúa của bọn họ ánh mắt âm lãnh, hiển nhiên sắp biến thân thành bá chủ rồi, hắn vội vàng giữa đường sửa miệng: "Ma pháp sư, là ma pháp sư!"
"Ma pháp sư? Đó chẳng phải là chức nghiệp của phương tây?" Diệp Đào có chút nhạ dị nói.
"Ngươi đúng là rất am hiểu mà!" Lưu Tinh hết sức cao hứng vừa lại gắp cho Diệp Đào một miếng thịt, ba năm qua người nghe thấy chức nghiệp của cậu, mười người có chín người không biết ma pháp sư là cái gì, lần nào cũng coi cậu như đầu bếp, thật là tức chết người rồi!
Vừa ăn miếng thịt trong tay, Diệp Đào nhìn thấy quần người xung quanh cũng dần dần nhiều lên, đã có mấy đội ngũ mạo hiểm đi qua bên cạnh bọn họ, xuất phát về phía rừng rậm rồi, hắn rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: "Các người nhàn nhã như thế được không? Nghe nói hai đội Tiêu Phong và Lam Tuyết cũng đã tiếp nhiệm vụ này, nếu bị giành trước, các người chẳng phải sẽ không có thù lao sao?"
Thiên Kiếm nhún vai, chậm rãi ăn trứng, giải thích: "Lưu Tinh nói không cần vội, đầu tiên để cho người đi chịu chết... Khụ! Đầu tiên để cho người khác đi thăm dò thử xem, chúng ta không cần thiết phải tranh trước."
Nghe vậy, Diệp Đào chuyển hướng nhìn "công chúa", âm thầm nghĩ, quả nhiên, kỳ thực Lưu Tinh mới là đội trưởng trên thực tế, đây thật là quái dị, bởi vì cậu thoạt nhìn hình như vẫn còn là thanh niên, không lớn tuổi như Thiên Kiếm và Hàm Tiếu, để cho người trẻ tuổi nhất làm tư lệnh, cũng không phải thông lệ của đội ngũ mạo hiểm.
Hắn bất tri bất giác mở miệng hỏi: "Cậu rốt cuộc mấy tuổi?"
Lưu Tinh theo phản xạ trả lời: "Ba mươi ba tuổi."
"Hả?" Diệp Đào ngây ngẩn.
Hiện trường trầm mặc một hồi, Thiên Kiếm cười cốc đầu Lưu Tinh nói: "Thật là, Lưu Tinh cậu lại thích giả người lớn rồi, rõ ràng mới hai mươi ba tuổi đây!"
"A, a!" Lưu Tinh chớp chớp mắt, nói: "Tôi mới không muốn làm hai mươi ba tuổi đây!"
A Hải nhảy qua, dùng tay kẹp lấy đầu của Lưu Tinh, đùa giỡn nói: "Đồ ngốc! Cậu nhìn làm sao cũng không giống ba mươi ba, không ai sẽ tin đâu!"
"Đừng coi tôi như trẻ con!" Lưu Tinh lớn tiếng kháng nghị.
Diệp Đào lần này cũng đã hiểu, thì ra là trẻ con thích làm người lớn à, cũng phải, Lưu Tinh nhìn làm sao cũng chỉ giống thanh niên hai mươi tuổi, làm sao có thể là ba mươi ba tuổi.
"Chẳng qua, cậu vì sao nói không cần vội?" Diệp Đào hết sức khó hiểu hỏi, nhiệm vụ như thăm dò này, thông thường chỉ có đội ngũ hồi báo đầu tiên mới có thể lấy được thù lao, cho nên thông thường đều là hết sức tranh thủ thời gian.
Lưu Tinh nhìn những người khác một cái, mọi người quả nhiên đều có vẻ hết sức tò mò, cậu dứt khoát giải thích luôn: "Nhiệm vụ của chúng ta là muốn thăm dò Hắc Ám Tinh Linh đi?"
Mọi người cùng gật đầu.
"Vậy các người biết, Hắc Ám Tinh Linh là chủng tộc từ nhỏ đã tiếp thụ giáo dục chiến đấu, tuổi thọ của bọn họ vừa lại dài như thế, không nói cái khác, ngươi muốn đánh với một kẻ địch có lịch sử chiến đấu hơn trăm năm sao?"
Mọi người đồng loạt nuốt nuốt nước miếng, lắc lắc đầu.
"Hơn nữa Hắc Ám Tinh Linh đều ở dưới lòng đất, nếu như lên mặt đất, thông thường sẽ không là một hoặc hai tên, ít nhất sẽ là cả một đội, các người muốn gặp cả một đội kẻ địch có lịch sử chiến đấu hơn trăm năm sao?"
Sắc mặt mọi người trắng bệch ra sức lắc đầu.
Lưu Tinh nói một cách rõ ràng mạch lạc: "Cho nên, nếu như không phải Hắc Ám Tinh Linh, chỉ là tin đồn, thành chủ nhất định sẽ không cho nhiều tiền lắm, không tra được cũng không có gì phải lo, trái lại, nếu như thật sự là Hắc Ám Tinh Linh, vậy chúng ta tốt nhất cũng đừng xông lên đầu tiên, bằng không chết làm sao cũng không biết!"
"Uh uh, quả nhiên vẫn là Lưu Tinh cậu biết nhiều." Thiên Kiếm tán thán, Lưu Tinh quả không hổ là Ma Tộc đã sống ba mươi ba năm, mặc dù tính cách vẫn giống trẻ con, chẳng qua biết được nhiều thứ hơn bọn họ.
"Nếu đã cảm thấy nhiệm vụ này không dễ kiếm, vì sao còn muốn tiếp?" Diệp Đào trái lại có chút không hiểu.
"Đây..." Mặt Thiên Kiếm lóe qua thần sắc cổ quái, sau đó lại cười tít mắt nói: "Là bởi vì muốn tạo tiếng tăm à, thành chủ đích thân tìm tới chúng tôi, chung quy cũng không dễ thoái thác, nếu thoái thác, đội ngũ chúng tôi há chẳng phải để cho người khác xem thường?"
Diệp Đào gật đầu, thì ra như thế, thanh danh đối với một cái đội ngũ mạo hiểm mà nói là rất quan trọng, nếu danh tiếng không tốt, người ủy thác cũng sẽ không muốn tới cửa đi, cho nên đội ngũ mạo hiểm có lúc cũng không thể không làm một số nhiệm vụ vất vả nhưng không được bao nhiêu, đây hắn cũng có thể lý giải.
"Được rồi! Thu dọn một chút, chúng ta cũng đến lúc xuất phát rồi, bằng không, có khi sẽ không kịp xem Hắc Ám Tinh Linh mỹ lệ đâu đó!"
Lưu Tinh đứng lên, cao hứng khẽ hát ngâm nga: "Phải đi xem Hắc Ám Tinh Linh la, oh~~ Hắc Ám Tinh Linh mỹ lệ không biết có trông giống Alan phơi nắng đen ~~"
"Xem Hắc Ám Tinh Linh mỹ lệ?" Sắc mặt của Diệp Đào cổ quái, lập tức nghi hoặc nhìn hướng người khác.
"Ha ha ha!" Thiên Kiếm cười khan giải thích: "Anh nghe sai rồi, là Hắc Ám Tinh Linh "tà ác"!"
Là như thế sao? Âm của mỹ lệ và tà ác không giống lắm đi? Hơn nữa bài hát quái gở của cậu ta cũng đã nhắc đến mỹ lệ... Diệp Đào mặt đen sì, mình đi theo đội ngũ này, có phải có hơi thất sách hay không?
Mọi người thu dọn qua loa dụng cụ ăn, vác hành trang lên liền xuất phát.
Diệp Đào phải dẫn đường đương nhiên đi đầu tiên, Thiên Kiếm đi theo hắn, A Hải thân là đạo tặc, cảnh giới là trách nhiệm của hắn, nhưng bởi vì vẫn chưa đi đến khu vực nguy hiểm, không cần thiết quá căng khẳng, cho nên hắn cũng liền nhảy đông chạy tây, thỉnh thoảng biến mất ở bụi cây, sau đó vừa lại từ cái cây nào đó nhảy xuống, đôi khi còn thích đùa giỡn Yến Tử.
Nguyệt Hà, Yến Tử và Lưu Tinh đi ở giữa, Hàm Tiếu thì đi phía sau.
Diệp Đào âm thầm khen ngợi, cho dù ở đây là rừng rậm gần thôn, đội ngũ này cũng không buông lỏng quá mức, kiếm khách là cao thủ cận chiến, bất luận gặp phải tình huống gì đều còn có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên đi đầu tiên, đạo tặc mặc dù luôn chạy loạn, nhưng trước sau đều quanh quẩn ở xung quanh, cũng có trợ giúp thăm dò tình huống xung quanh.
Dược sư không có lực chiến đấu và đạo sĩ không cận chiến được thì ở trung ương đội ngũ, được bảo vệ vững vàng, cuối cùng là cung tiễn thủ, thứ nhất cung tiễn thủ đều tai thính mắt tinh, nếu có người từ sau lưng đánh lén, hắn lập tức có thể phát giác, thứ hai, nếu kiếm khách ở đằng trước gặp nguy hiểm, hắn cũng có thể lập tức bắn tiên chi viện.
Xem ra đội ngũ này mặc dù hơi quái, chẳng qua, trên thực lực hẳn là không có vấn đề. Diệp Đào không khỏi yên tâm rất nhiều.
Tâm tình vừa nhẹ nhõm, hắn tùy ý bắt chuyện với kiếm khách: "Tên đội của các cậu vì sao gọi muốn gọi là đội Đẳng Á? Các cậu không có đồng bạn tên là Đẳng Á đi?"
Thiên Kiếm lắc lắc đầu giải thích: "Bây giờ vẫn chưa có, chẳng qua chúng tôi còn đang đợi đồng bạn, đúng lúc trong tên của bọn họ phần lớn có chữ Á, cho nên dứt khoát gọi là đội Đẳng Á."
"Oh? Là những chức nghiệp gi?" Diệp Đào nổi lên tò mò.
"Kiếm khách, ma pháp sư và... Um! Trí giả, còn có một đứa bé." Thiên Kiếm do dự một chút, loại chức nghiệp Tinh Kiến này cũng miễn cưỡng có thể nói là trí giả đi?
"Trẻ con? Các cậu muốn mang theo trẻ con mạo hiểm?" Diệp Đào nhíu mày.
"Đành vậy." Thiên Kiếm cũng là có chút bất đắc dĩ trả lời: "Đó là của Lưu Tinh, là..." Vật cưng! Nhưng nói đến một nửa, đột nhiên nhớ đến người bình thường sẽ không lấy trẻ con làm vật cưng, cho nên vội vàng im miệng không nói nữa.
"Cái gì!? Của cậu ta?" Diệp Đào giật mình, không nhịn được quay đầu nhìn Lưu Tinh một cái, thanh niên đó lại có thể đã có con rồi?
Thiên Kiếm gật đầu nói: "Đúng thế, Lưu Tinh khăng khăng nhất định muốn mang theo nó."
"Mẹ của đứa bé đâu?"
"Nghe nói về nhà mình rồi." Thiên Kiếm trả lời. Hắn nghe Lưu Tinh nói, Tinh Linh gọi là Alan đó giống như là mẹ của đứa trẻ, hình như là trở về rừng rậm Tinh Linh rồi.
"Cái gì? Làm sao lại thành như thế đây? Đứa trẻ đó là đi theo mẹ rồi?" Diệp Đào lắc lắc đầu, thanh niên này không biết đang làm cái gì, lại có thể để vợ chạy về nhà mẹ đẻ, mình lại còn ở đây mạo hiểm.
"Không, nghe nói là đi theo bác." Thiên Kiếm nỗ lực suy nghĩ, hẳn là không sai đi? Nghe Lưu Tinh nói, Tinh Kiến Saisimili kia là bác của Aya.
"Hả?" Diệp Đào cả kinh, làm sao có cha mẹ vô trách nhiệm như thế? Con không ở bên cạnh cha mẹ, lại ném cho bác mang hộ?
"Nhưng, bác cũng không biết mang đứa trẻ đi đâu rồi."
Thiên Kiếm lộ ra thần sắc có chút lo lắng, khi Lưu Tinh nhận được tin tức từ Ma Cung, nói Saisimili và Aya biến mất, sắc mặt của Lưu Tinh chừng như là khó coi đến cực điểm, may mà, đại ca cậu ấy hết sức khẳng định hai người không ở trong tay vương tử Filost kia, nếu không Lưu Tinh thật không biết sẽ làm ra chuyện gì...
"Cái gì? Đứa trẻ còn biến mất? Vậy cậu ta còn không mau đi tìm đứa trẻ về!" Diệp Đào chừng như khó có thể tin, làm sao sẽ có loại tình huống hỗn loạn như thế.
"Chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm, đợi hai người kia tới, liền sẽ toàn tâm đi tìm." Thiên Kiếm gật đầu, đợi ba năm vừa đến, kiếm khách gọi là Bai Saya và Tinh Linh Alan trở về, Lưu Tinh khẳng định sẽ hùng hổ đến khắp nơi tìm hai con vật cưng Dực Nhân của cậu.
"Lưu Tinh cũng quá vô trách nhiệm rồi đi?" Diệp Đào có phần không cho là đúng.
Thiên Kiếm vừa nghe, lập tức quay mặt nói: "Xin đừng nói như thế, Lưu Tinh cũng là bức bất đắc dĩ, nếu như có thể, cậu ấy cũng không muốn rời khỏi bọn họ."
Diệp Đào lại càng kích động trả lời: "Dù thế nào cũng không nên bỏ vợ vứt con!"
"Bỏ vợ vứt con?" Thiên Kiếm không hiểu gì cả, ai bỏ vợ vứt con?
Khi hắn đang muốn hỏi cho rõ, đối thoại giữa hai người có phải là có gì hiểu lầm, A Hải lại từ trên cây nhảy xuống, chắn ở phía trước Thiên Kiếm.
"Làm sao vậy?"
A Hải chỉ ngón cái ra sau: "Trước mặt có cái đội ngũ, gặp phải lôi đình thú thành niên."
"Lôi đình thú thành niên? Loại ma thú đó đều là sống theo cặp, một khi gặp phải, cũng không dễ ứng phó, bọn họ cần giúp không?"
Thiên Kiếm cẩn thận hỏi, dù sao, nếu như đối phương ứng phó được, mình còn đi giúp, có khi trái lại sẽ khiến đối phương cho rằng mình xem thường bọn họ.
A Hải nhún vai nói: "Tạm thời không có nguy hiểm gì đi, thực lực bọn họ vẫn không tệ, chỉ là ứng phó rất vất vả, không thể thiếu bị chút thương."
Nghe vậy, Thiên Kiếm càng phiền não, loại tình huống này càng gay go, đi giúp sợ rằng khiến đối phương cho rằng mình xem thường bọn họ, nếu không đi giúp, nói không chừng sẽ bị cho rằng thấy chết không cứu.
Thiên Kiếm đành cau mày quay đầu hỏi: "Lưu Tinh, cậu cho rằng nên làm sao tốt hơn?"
"Trực tiếp đi qua hỏi bọn họ có muốn giúp hay không chẳng phải là được?" Lưu Tinh thẳng thừng trả lời, cậu luôn không hiểu những loài người này nghĩ nhiều như thế làm gì!
"Đội ngũ mạo hiểm là đối thủ cạnh tranh với nhau, thông thường đối phương rất khó mở miệng yêu cầu trợ giúp đi?"
Lưu Tinh như chuyện hiển nhiên nói: "Vậy thì không liên quan đến chúng ta! Dù sao chúng ta cũng đã hỏi rồi mà, là bọn họ không cần giúp, chết cũng đáng đời!"
Thiên Kiếm cười khổ, mặc dù nói sự tình có khả năng không đơn giản như thế, chẳng qua, cách Lưu Tinh nói đích xác là đơn giản nhất rồi, cho nên hắn cũng định làm như thế, hét to một câu: "Đi thôi, chúng qua xem thử, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."
"Được!"
Mọi người vội hành quân một hồi, liền ở bên hồ nhìn thấy cái đội ngũ kia, đối phương chia thành hai tổ, hai kiếm khách và hai cung tiễn thủ bắt cặp phối hợp, mỗi bên chọn một con lôi đình thú, còn có một dược sư thì ngồi ở dưới cây xa hơn đợi mệnh, mặc dù bởi vì thiếu hụt công kích cường đại, trong thời gian ngắn không thể đánh ngã ma thú, nhưng, bởi vì sự ăn ý của kiếm khách và cung tiễn thủ hết sức tốt, cho nên cũng không có gì nguy hiểm, chỉ chờ dần dần tiêu hao thể lực của lôi đình thú mà thôi.
"Xem ra là không cần giúp đỡ rồi." Thiên Kiếm thở phào.
"Bọn họ tốt hơn nhiều so với vừa rồi mà!" A Hải chạy lên phía trước, nhìn một lát rồi tặc lưỡi nói: "Vừa rồi còn bị đánh trở tay không kịp, tay chân luống ca luống cuống."
"Wow, lông của lôi đình thú thật xinh đẹp, là màu lam của biển đó!" Mắt của Lưu Tinh lóe sáng, nhìn chằm chằm vào da lông màu lam trên người ma thú, còn không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, thật muốn lông mỹ lệ kia...
"... Chúng ta mau đi thôi."
Thiên Kiếm vội vàng thúc giục, mỗi lần nghe thấy Lưu Tinh nói ra hai từ xinh đẹp, mỹ lệ này, chuông cảnh báo trong đầu hắn liền vang lên không ngớt, nhớ hai năm trước Lưu Tinh nói thật xinh đẹp với một con phượng hoàng... Kết quả kết cục chính là suýt chút xíu nữa thôi, cả đội ngũ đều chôn thân trong tổ phượng hoàng, cuối cùng vẫn là không có bắt được phượng hoàng.
Lưu Tinh còn bởi thế nghỉ nấu ba tháng, cả đội ngũ sau khi ăn hết ba tháng khoai tây không chín và thịt thú nướng cháy, suýt nữa muốn bất chấp mọi thứ lần nữa chạy đi bắt phượng hoàng.
Còn có một năm trước, Lưu Tinh nói thật đẹp với bảo thạch trên vương miện của quốc vương nào đó, lần đó đội ngũ tranh cãi đến gà bay chó nhảy, cuối cùng vẫn là không lay chuyển được kiên trì của Lưu Tinh, vừa lại sợ cậu lần nữa nghỉ nấu ba tháng, đành... chẳng qua còn may, may là thực lực của đội ngũ không tệ, kỹ thuật ăn trộm của A Hải cũng rất tốt, còn có trợ giúp của vũ khí bí mật là Xương Cốt, cho nên viên bảo thạch đó ngoan ngoãn mà nằm ở trong cái túi nhỏ của Lưu Tinh.
Nhưng chuyện này nếu là bị phát hiện, đội Đẳng Á nhất định lập tức biến thành tội phạm truy nã có tiền treo giải cao.
Về sau, người của cả đội ngũ, ngoại trừ Lưu Tinh, đều mắc bệnh "nghe thấy 'thật xinh đẹp' liền sẽ đau đầu".
Mặc dù Thiên Kiếm nói muốn đi, nhưng đôi chân của Lưu Tinh lại vững vàng ghim ở nguyên tại chỗ, hoàn toàn không chịu rời khỏi, hô: "Không muốn đi đâu! Tôi muốn nhìn cái lông xinh đẹp kia!"
Ugh! Xong rồi, xong rồi, Thiên Kiếm bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi, sắc mặt những người khác cũng trở nên tái nhợt.
Nguyệt Hà vô lực cười khổ nói: "May mà chỉ là da lông của lôi đình thú, da lông đó là không rẻ, chẳng qua so với phượng hoàng hay là bảo thạch trên vương miện, cái này tốt hơn nhiều rồi..."
Lời này vừa ra, ngoại trừ hướng đạo Diệp Đào không rõ nội tình, mọi người đều có đồng cảm mà gật đầu.
"Vậy... tôi có thể muốn cái lông kia sao?" Lưu Tinh lập tức quay đầu qua, đôi mắt vàng càng thêm sáng hơn so với bình thường.
Cậu có thể cho chúng tôi nói không sao? Mọi người lặng lẽ nghĩ.
Thiên Kiếm thở dài, bất đắc dĩ nói: "Haiz! Chờ bọn họ đánh bại ma thú, chúng ta hãy đi mua lại đi."
"Tuyệt quá! Màu sắc đó thật là giống mắt của Alan, làm thành áo choàng cho hắn mặc, nhất định sẽ khiến hắn càng đẹp!" Lưu Tinh mặt mày trở nên hớn hở.
Bây giờ là mùa hè, còn mặc áo choàng bằng da lông, hắn sẽ nóng chết mất... Mọi người lặng lẽ ở trong lòng cầu nguyện cho vị Tinh Linh kia.
"Lưu Tinh!" Lúc này, Yến Tử đột nhiên kinh hô: "Mau cứu cô ấy..."
Mọi người quay đầu nhìn, mới phát hiện lại có thể còn một con lôi đình thú vị thành niên, nếu như con lôi đình thú đó đi công kích kiếm khách và cung tiễn thủ, vậy trái lại vẫn không sao cả, ma thú vị thành niên dù sao lực công kích cũng có hạn, không thể gây ra ảnh hưởng quá lớn, chỉ là nó lại có thể chọn công kích dược sư không hề có lực phòng ngự, dược sư xem ra vẫn là cô gái trẻ đó tức thì ngồi phịch xuống đất động đậy không được.
Mắt thấy móng vuốt của lôi đình thú sắp vung lên người dược sư, những người khác là không kịp cứu viện rồi, Lưu Tinh thì thầm một tiếng "dịch chuyển tức thời", sau đó thân ảnh biến mất, lúc lần nữa xuất hiện, đã ở bên cạnh cô gái dược sư kia, cậu dùng tay trái kéo cô gái qua, mình đối mặt với móng vuốt sắc bén của lôi đình thú, trong miệng hô tiếng "hỏa cầu thuật", tay phải lập tức liền cháy lên ngọn lửa hừng hực, giống hệt một cây đuốc, nhưng lửa này cũng sẽ không bỏng tay của chính cậu.
Tay phải của Lưu Tinh làm thành dạng cào, móng tay sắc nhọn vô thanh vô tức vươn ra, chỉ là dưới che đậy của ngọn lửa, không có ai nhìn thấy dáng vẻ của móng tay đó.
Người và thú chớp mắt giao phong, Lưu Tinh chỉ là hơi nghiêng đầu, liền tránh qua công kích của lôi đình thú, nhưng tay của cậu lại chuẩn xác cắm vào trong ngực của đối phương, chuẩn xác tìm được khe hở giữa xương ngực, tay cắm vào giữa cơ quan đang đập, lôi đình thú chỉ rên một tiếng liền ngã đổ xuống đất, không còn tiếng vang lên nữa.
Lưu Tinh chùi tay lên quần, sau khi lau sơ vệt máu, quay đầu hỏi cô gái dược sư kia: "Cô không sao chứ?"
"Tôi, tôi..." Cô gái vẫn là dáng vẻ hoảng sợ, chỉ ngơ ngác nhìn con ma thú kia, rồi lại nhìn Lưu Tinh, nhưng mắt vừa chuyển đến người Lưu Tinh, lại cũng chuyển không đi nữa, trên mặt dần dần ửng đỏ.
Lưu Tinh nghiêng đầu đánh giá cô một chút, bỏ xuống một câu: "Xem ra là không sao rồi, tôi đi đây."
"Tôi, tôi bị trẹo chân rồi." Mắt thấy cậu thật sự muốn đi, cô gái vội vàng hô ra tiếng.
"Huh?" Lưu Tinh quay đầu nhìn, cô gái đang mong đợi nhìn cậu, nhưng cậu lại nhún vai: "Vậy cô cứ ngồi ở đây, chờ bạn đội của cô đánh xong đi!"
Nghe vậy, cô gái đờ dẫn, cô hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ nói như thế.
"Lam Tuyết!"
Nghe thấy tên của mình, cô gái theo phản xạ quay đầu nhìn, hô lên: "Ca ca..."
Lưu Tinh cũng quay đầu nhìn, chỉ thấy một tổ kiếm khách và cung tiễn thủ trong đó đều hoảng hốt chạy tới, phía sau bọn họ thì là đội Đẳng Á của mình, chỉ là người sau là thong thả đi tới, hoàn toàn không hoảng hốt.
"Cảm ơn cậu đã cứu Lam Tuyết."
Kiếm khách đỡ dược sư lên, mà cung tiễn thủ đi về phía Lưu Tinh, nhưng hai người bọn họ lại đồng thanh nói: "Cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi."
"Em gái anh? Hay là em gái anh?" Lưu Tinh có chút tò mò nhìn kiếm khách và cung tiễn thủ.
Kiếm khách và cung tiễn thủ nhìn nhau một cái, cung tiễn thủ cười giải thích: "Lam Tuyết là em gái của hai chúng tôi, hai chúng tôi là anh em, cậu nhìn thấy tổ kiếm khách và cung tiễn thủ kia chứ?"
Lưu Tinh gật đầu.
"Đó là nhị ca và tiểu đệ của tôi." Cung tiễn thủ cười nói.
"A?" Lưu Tinh ngẩn người, năm người này toàn là anh chị em? Thật thú vị! Cậu bừng bừng hứng trí hỏi: "Vậy kiếm khách đỡ dược sư kia là gì của anh?"
"Là đại ca tôi." Cung tiễn thủ trả lời.
Lưu Tinh uốn ngón tay kể ra: "Cho nên đại ca và nhị ca đều là kiếm khách, xếp thứ ba là anh, cung thủ kia là xếp thứ bốn..."
"Không, không phải, Lam Tuyết mới là xếp thứ bốn, cung thủ kia là em trai nhỏ nhất của tôi."
Cung tiễn thủ có chút ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, anh chị em nhà tôi quá nhiều, rất khó làm cho rõ đi?"
"Không đâu!" Lưu Tinh trái lại rất có cảm giác thân thiết mà nói: "Nhà tôi cũng là năm anh chị em, tôi là nhỏ nhất đấy."
Nghe vậy, cung tiễn thủ lần nữa nở nụ cười, lần này cười càng có cảm giác thân thiết, hắn tự giới thiệu: "Tôi là Lam Thu."
"... Đại ca anh hẳn sẽ không gọi là Lam Xuân chứ?" Lưu Tinh có chút cổ quái hỏi.
Lam Thu cười ha ha: "Bị cậu đoán trúng rồi, không sai! Đại ca tôi là Lam Xuân, nhị ca là Lam Hạ, tiểu đệ là Lam Đông, chỉ là mẹ tôi trước khi sinh tiểu đệ tôi, đã sinh em gái tôi trước, con gái gọi là Lam Đông không dễ nghe cho lắm, cho nên đổi thành Lam Tuyết, về sau tiểu đệ vừa lại sinh ra, vừa lại dùng tiếp Lam Đông."
"Ba mẹ anh thật đúng là làm biếng đấy!"
Lưu Tinh tặc lưỡi lấy làm lạ, nói như thế, ông bố Ma Vương kia của cậu vẫn tính là có sáng ý mà! Đại ca là Nhật Hướng, nhị tỷ là Nguyệt Ngưng, tam tỷ Hỏa Hoa, tứ ca Phượng Kim, những tên này nghe lên đều không tệ.
"Tôi cũng cảm thấy như thế..." Lam Thu đồng cảm nói.
"Nói như vậy, các người chính là đội Lam Tuyết rồi?"
Lưu Tinh quay đầu nhìn, lời này vốn là của hướng đạo Diệp Đào nói, lúc này đội ngũ của mình sớm đã đi đến bên cạnh rồi, mà trong đội Lam Tuyết, nhị ca và tứ đệ vốn còn đang triền đấu với một con lôi đình thú, cũng đã giải quyết xong đối thủ và đã đi tới.
"Xin hỏi các cậu là đội Đẳng Á sao?"
Đại ca Lam Xuân an trí xong em gái, quan sát đội ngũ này một chút, chú ý thấy trong đội ngũ có đạo sĩ, mà nghe nói trong đội Đẳng Á cũng có cái đạo sĩ, thế là đoán một chút.
Lúc này, Thiên Kiếm đứng ra, trả lời: "Đúng vậy, chúng tôi chính là đội Đẳng Á."
"Ngưỡng mộ đã lâu..."
Hai đội trưởng... Nên nói, một đội trưởng và một người ở dưới trường hợp nào đó là đội trưởng lập tức đồng thanh nói ngưỡng mộ đã lâu.
Lúc này, Lam Tuyết bị trẹo chân ráng nhảy lò cò đến bên cạnh Lam Đông cung tiễn thủ nhỏ tuổi nhất, thì thầm nói mấy câu, người trước là trên mặt mang rặng mây đỏ, người sau lại có chút bất đắc dĩ mà gật đầu, sau đó đi về phía Lưu Tinh, khuôn mặt của cậu xem ra vẫn là vẻ mặt thanh niên chưa thoát khỏi nét trẻ con, tò mò hỏi: "Xin chào, tôi là Lam Đông, cậu thoạt nhìn không chênh lệch tôi bao nhiêu, là hai mươi tuổi sao?"
"Không, tôi ba... hai mươi ba tuổi rồi." Lưu Tinh âm thầm le lưỡi, suýt nữa lại nói mình là ba mươi ba tuổi.
"Oh, vậy thật là vừa vặn, Lam Tuyết là hai mươi mốt tuổi, vậy anh tên là gì, là Thiên Kiếm sao?" Lam Đông suy đoán người trước mắt có phải là kiếm khách hay không, đội Đẳng Á hết sức có tiếng, tên của thành viên trong đội ngũ cũng nhiều người biết.
"Không phải, Thiên Kiếm là anh ta." Lưu Tinh chỉ vào Thiên Kiếm đang ngưỡng mộ đã lâu lẫn nhau với Lam Xuân.
"Vậy là Hàm Tiếu chăng?" Lam Đông có chút do dự mà hỏi, dù sao nghe nói Hàm Tiếu là cung tiễn thủ, nhưng đối phương cũng không có cầm cung.
"Cũng không phải, Hàm Tiếu là cái cung tiễn thủ không biết cười kia." Lưu Tinh vừa lại chỉ vào Hàm Tiếu phía sau.
Lam Đông nhíu mày càng sâu, chẳng lẽ là đạo tặc? Đó thì không hay lắm rồi, đại ca sẽ không đồng ý Lam Tuyết đi thích một đạo tặc, suy đoán lần nữa: "A Hải?"
"Không phải, tôi tên là Lưu Tinh." Lưu Tinh bực mình trả lời, nếu để gã này đoán tiếp, hắn có khi sẽ nói mình là Nguyệt Hà mất.
"Lưu Tinh?" Lam Đông nhíu mày, trong đội Đẳng Á có cái người này sao... A A! Cậu đột nhiên nhớ tới, lập tức thốt lên: "Anh là "công chúa" của đội Đẳng Á?"
Lời này vừa ra, hiện trường lập tức lâm vào trầm mặc.
"Chết rồi..." Thiên Kiếm che mặt.
"Ngươi nói ai là công chúa?" Sắc mặt của Lưu Tinh quả nhiên âm trầm, từng chữ từng chữ chậm rãi hỏi.
Lam Đông nổi lên hoảng loạn, trợn to mắt nói: "Ơ, ơ? Mọi, mọi người đều là nói như thế, nói trong đội Đẳng Á có tên "công chúa" ăn không ngồi rồi, trong tên của hắn có chữ Tinh..."
"Lam Đông!"
Lam Thu lên tiếng chặn lại lời của em trai mình, lớn tiếng trách mắng: "Em đang nói cái gì vậy hả? Lời đồn chẳng lẽ có thể tin sao? Em vừa rồi chẳng lẽ không có nhìn thấy Lưu Tinh một kích đã đánh ngã lôi đình thú sao?"
"Không có, em đang đánh ma thú mà, hơn nữa con lôi đình thú đó chỉ là tiểu thú vị thành niên đi..." Lam Đông hết sức ủy khuất cúi thấp đầu, càng nói càng nhỏ tiếng.
"Im miệng!" Lam Thu vội vàng chặn lời của em trai mình, dưới lòng âm thầm kêu khổ, đứa em trai này của mình thật không biết lựa lời nói.
Người người trong đội Đẳng Á đều trầm mặc, đuôi mắt rối rít liếc hướng "công chúa" nhà mình, nghĩ thầm, xem ra công chúa sắp biến thân rồi...
"Ta hôm nay nghỉ nấu!"
Lưu Tinh đột nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt hung dữ gào rống: "Tức chết ta rồi! Ta mới không phải công chúa, ta là nam, là nam! Tốt xấu cũng phải gọi ta là vương tử!"
A Hải ở một bên gãi gãi mặt nói: "Phá kỷ lục rồi! Vừa mới làm nhiệm vụ không đến một giờ đã biến thành bá chủ rồi."
Yến Tử cũng sờ sờ bụng, vẫn còn no, không khỏi mừng rỡ nói: "May mà vừa rồi mới ăn sáng rất nhiều."
"Hừ! Ta ghét các ngươi."
Lưu Tinh giậm mạnh chân trở về phía sau Yến Tử và Nguyệt Hà ở hậu phương, nhìn cũng không nhìn người của đội Lam Tuyết.
"Đây, đây... thực sự rất xin lỗi." Lam Thu hết sức cuống cuồng hô về phía Lưu Tinh.
Lam Xuân tuổi lớn nhất cũng nhíu mày, nói với Thiên Kiếm: "Rất xin lỗi, tiểu đệ nhà tôi không phải cố ý."
"Không sao." Thiên Kiếm cười khổ nói: "Lưu Tinh chỉ là đang làm mình làm mẩy mà thôi, chuyện thường có ấy mà, không cần để ý."
Lam Xuân gật đầu, đàm chính sự: "Có liên quan đến nhiệm vụ điều tra lần này, nếu như được, hai đội có thể cùng điều tra hay không? Dù sao, tin đồn của Hắc Ám Tinh Linh tuy không đồng nhất, nhưng mọi người đều đồng ý rằng bọn họ rất cường đại, tôi không hi vọng bởi vì nhiệm vụ lần này mà để cho em trai em gái xảy ra chuyện, anh thì sao?"
Thiên Kiếm cũng hết sức tán đồng nói: "Anh nói không sai, hơn nữa nghe nói Hắc Ám Tinh Linh nếu lên mặt đất, thông thường đều là kết bè kết lũ, vậy thì càng nguy hiểm, tôi cũng không hi vọng thành viên của mình xảy ra chuyện, nếu như có thể, tôi thậm chí muốn tìm thêm đội Tiêu Phong, ba đội cùng điều tra sẽ an toàn hơn."
Lam Xuân lại lắc đầu, nói: "Chúng tôi sớm đã gặp đội Tiêu Phong, bọn họ cự tuyệt yêu cầu cùng điều tra."
"Về phần chia thù lao, bởi vì chúng tôi có sáu người, vừa lại đã mời hướng đạo, anh xem tôi bảy anh ba được không..." Thiên Kiếm rất thực tế mà bắt đầu thảo luận vấn đề tiền bạc.
"Không được, ít nhất sáu bốn." Lam Xuân một hơi bác bỏ.
"Sáu chấm năm và ba chấm năm!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro