Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6 - 4

Chương 4: Hành động cứu viện

"Nếu ngươi đã không muốn ở trong phòng, vậy thì, xin mời ngươi nghỉ ngơi ở trong phòng lao đi."

Filost vừa nhìn thấy Lưu Tinh bị áp về, vậy mà cũng không tức giận đối với hành động chạy trốn của cậu, chỉ là hứng thú nhìn bánh tét thịt người bị trói gô trên đất, sau đó cười tít mắt nói như thế.

"Felaxt, ươi ái ồ ốn iếp!"

Lưu Tinh giận dữ, vốn muốn chửi ầm Filost một trận, chỉ là trong miệng còn nhét một đống cỏ, lời nói ra ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu, đành đổi sang dùng "hỏa nhãn kim tinh", mắt màu vàng tức đến sắp phun lửa, liều mạng trừng vào Filost.

Filost cười nhàn nhạt với Lưu Tinh, sau đó quay đầu chỉ thị kỵ sĩ bên cạnh: "Mang theo nó, vào trong giam lao đã chuẩn bị."

"Vâng." Kỵ sĩ ở bên cạnh cung kính, thậm chí mang theo áy náy lĩnh mệnh, bởi vì vừa rồi, chính là bọn họ để cho Lưu Tinh đào thoát.

Giam lao đã chuẩn bị? Lưu Tinh trợn trắng mắt, ngay cả giam lao cũng chuẩn bị sẵn rồi! Vậy chính là nói, bất luận cậu trước đó chạy hay không chạy, cuối cùng đều sẽ bị ném vào trong phòng lao còn gì! Filost chết tiệt...

Kỵ sĩ vác đòn bánh tét Lưu Tinh lên, cẩn thận sợ sệt đi theo phía sau Filost điện hạ, bốn người trông coi còn lại cũng đi theo sát bên cạnh bánh tét thịt người, không dám chểnh mảng chức thủ nữa.

Mặc dù bị trói thành đòn bánh tét thịt người, sau đó vừa lại bị một gã mặc khôi giáp nặng vác ở trên vai, đây thực sự không phải cái tư thế thoải mái, nhưng Lưu Tinh vẫn là bạt mạng vặn vẹo thân thể, nhìn quanh trái phải, muốn nhìn cho rõ cảnh vật xung quanh hết sức có thể, như vậy lúc muốn chạy trốn mới sẽ không chạy sai hướng mà...

Nhưng vừa nhìn, cậu lập tức liền nhìn thấy một căn kiến trúc vật to lớn dựng thẳng. Mặc dù, so với hoàng cung gì đó, căn kiến trúc vật này vẫn không tính là quá hùng vĩ, chẳng qua, bởi vì nó hoàn hoàn toàn toàn là hình lập phương, cho nên thoạt nhìn đặc biệt có lực đe dọa, dài rộng cao khoảng chừng mười mét, mà vách tường vừa nhìn đã biết hoàn toàn là do đá tảng xây nên, bên ngoài đá tảng còn vây quanh lan can sắt thô to. Trên vách tường gần như không có cửa sổ, chỉ có mấy khe hở thông gió nho nhỏ. Nơi chính diện có một cánh cửa, lại cũng không phải cửa sắt bình thường, mà là cửa đá giống như cần mấy người đàn ông vạm vỡ hợp lực mới có thể nâng lên.

Lưu Tinh không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Đây, đây hẳn sẽ không là giam lao trong miệng Filost chứ?

Có nhầm hay không hả! Cái thứ to lớn nổi bật như thế đứng sừng sững trên đảo, là thằng ngốc cũng biết phải đi bên nào cứu người rồi!

Hay đây là mưu kế của Filost cố ý bố trí? Kỳ thực cậu không phải bị nhốt ở đó?

Chẳng qua, giam lao này dùng vật liệu kiên cố như thế, lấy để làm ngụy trang cũng hơi quá khoa trương rồi... Lưu Tinh càng ngày càng nghi hoặc, chẳng lẽ Filost ở lúc xây giam lao đột nhiên đầu bị hòn đá văng trúng?

Có lẽ là ánh mắt nhìn như thằng ngốc của Lưu Tinh thực sự quá chói mắt, Filost liền chủ động giải thích: "Tội Giả luôn là có loại trực giác kỳ quái đối với Người Dẫn Đường của mình, mặc dù không phải thật sự có thể biết được vị trí xác thiết của Người Dẫn Đường, nhưng Người Dẫn Đường thân ở phương nào, lại không thể thật sự giấu được Tội Giả của hắn..."

Filost giơ tay chỉ vào giam lao hình lập phương nói: "Cho nên, cũng không cần ẩn giấu vị trí ẩn thân của ngươi, xây giam lao kiên cố một chút thì thực tế hơn."

Thật sự muốn nhốt ta ở trong đó? Sắc mặt của Lưu Tinh tức thì đen hết một nửa.

"Tòa giam lao này... trừ phi Tội Giả của ngươi xuất ra ma pháp vô cùng cường đại, nếu không thì không thể phá hủy." Filost xoay người qua, đối mặt với Lưu Tinh, mỉm cười nói: "Nhưng, nếu bọn họ xuất ra ma pháp đủ để hủy diệt giam lao, vậy thì ngươi ở trong giam lao, sợ rằng cũng không có toàn thây rồi."

"Mà chìa khóa duy nhất..." Filost nhẹ nhàng gạt cổ áo ra, lộ ra vòng cổ bên trong, mà giữa vòng cổ chính là một thanh chìa khoá kiểu dáng hết sức phức tạp.

Hắn nhẹ nhàng cởi vòng cổ, vậy mà tốn gần năm phút mới gỡ được cả vòng cổ xuống, sau đó đi đến trước cửa đá, cắm chìa khóa vào trong ổ khóa.

Ngươi tưởng ngươi đang mang vòng cổ chó à! Lưu Tinh ác độc hạ bình luận ở trong lòng.

Khi Filost lần nữa xoay người qua, ý cười trên mặt hắn càng đậm: "Trước khi đến ngày phán xét, xin mời ngươi và vật cưng nhỏ đáng yêu của ngươi cùng ở bên trong đi."

Cái gì?

"Còn đồ ăn, ta sẽ để cho Belle đưa vào đúng hạn, bảo đảm đều là đồ ăn ngươi thích nhất."

Lưu Tinh bắt đầu phát run, Filost thật sự định nhốt một mình cậu ở bên trong?

"Mở cửa ra, mang nó vào."

"Vâng!"

Cánh cửa đá kia được mấy tên kỵ sĩ đẩy ra, lấy thần sắc căng đỏ trên mặt kỵ sĩ đã có thể biết, cánh cửa này rốt cuộc có bao nhiêu nặng nề.

Sau khi cửa mở ra, bánh tét Lưu Tinh lập tức bị những kỵ sĩ vác vào trong giam lao, mà trong giam lao này vậy mà vẫn không phải trống không, chỉ thấy trong đó còn có một cái lồng to lớn do lan can sắt to bằng cánh tay vây thành. Sau khi Filost đi lên phía trước, lần nữa dùng chìa khóa mở lồng, kỵ sĩ đi theo ném bánh tét Lưu Tinh trên vai vào trong lồng, sau đó, vương tử lần nữa cầm chìa khóa để khóa lồng sắt lại.

Lúc này, cỏ trên người Lưu Tinh tuột ra, cậu cuối cùng cũng thoát ly thảm trạng bánh tét thịt người.

Cậu lập tức nhảy dựng lên, xông đến trước lan can sắt, hét lớn: "Filost! Ngươi điên rồi sao? Ngươi cho rằng ngươi là nhốt một con rồng à? Dù là Ma Vương cũng không có người sẽ nhốt theo cách này!"

"A, Ma Vương..." Filost không nhịn được bật cười, "Nói như thế cũng rất thích hợp. Vậy thì, thưa đại Ma Vương điện hạ muốn hủy diệt thế giới, xin mời ngài trước khi đến ngày phán xét, ngoan ngoãn ở đây vậy."

"Ngươi bớt vu khống ta, ta không phải ma vương, ta không có muốn hủy diệt thế giới!" Lưu Tinh giận đến muốn lắc mạnh lan can kháng nghị, nhưng lan can sắt này lại kiên cố đến không mảy may động đậy.

"Còn có, xin đừng nghĩ đến tự sát, bởi vì Philo sẽ cứu sống ngươi."

So với kích động của Lưu Tinh, Filost trái lại dị thường bình tĩnh nói, sau đó ra hiệu những kỵ sĩ đóng cửa đá, cửa đá lần nữa chầm chậm khép lại ...

Hai tay của Lưu Tinh nắm chặt lan can, nỗ lực muốn chen mặt ra ngoài, bạt mạng gào thét: "Thả ta ra! Ta không muốn ở trong đây, Filost! Belle!"

Cửa giam lao chậm rãi đóng lại, bóng tối dần dần bao trùm trong giam lao, chỉ có Filost ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn chim trong lồng, mà trên khuôn mặt hình trái tim kia của Belle bên cạnh hắn mang theo áy náy nói: "Xin lỗi, kỳ thực tôi thật sự rất thích cậu... Lưu Tinh..."

Cuối cùng, cửa đá nặng nề ầm ầm đóng lại, trong cả phòng lao chỉ có ánh nến chập chờn, còn có ánh sáng nhỏ bé xuyên vào từ cửa sổ nho nhỏ ở góc tường phía trên bên ngoài lan can sắt, cái cửa sổ đó ngay cả Xương Cốt cũng chui không ra, đại khái Filost sớm đã biết tồn tại của Xương Cốt, cho nên, ngay cả cửa sổ cũng cố ý làm nhỏ như thế đi.

Tình huống hình như... xong đời rồi nhỉ?

Lưu Tinh thuận theo lan can sắt trượt xuống mặt đất, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, biện pháp gì cũng nghĩ không ra, chỉ có đáy lòng lại vẫn có một tia mong đợi... Saimi là Tinh Kiến của ta, hắn sẽ không vứt bỏ ta đi? Tiểu Bạch và Alan nói không chừng chỉ là đang nghĩ biện pháp, bọn họ nhất định sẽ đến cứu ta đi!

Sẽ đi!

Sẽ đi?

Sẽ sao...

"Lừa quỷ à!" Hai tay Lưu Tinh đột nhiên đập mạnh lên lan can của phòng lao, khiến cho cả căn giam lao này tức thì không ngừng vang vọng tiếng "binh binh bong bong".

"Lưu Tinh, ngươi lừa ai chứ, nửa tháng đều không tới rồi, bọn họ muốn cứu sớm đã đến cứu rồi!"

"Hu hu... vì sao không đến cứu ta? Tiểu Bạch, Alan..."

"Các ngươi không cần ta rồi sao... Đồ khốn! Chỉ có chủ nhân không cần vật cưng, nào có vật cưng không cần chủ nhân! Không cho các ngươi vứt bỏ ta! Không cho, không... Oaa! Đồ khốn, hai tên khốn kiếp các ngươi!"

Lưu Tinh rốt cuộc không nhịn được ra sức òa khóc, đem mọi sợ hãi đối với Filost, ủy khuất bị Belle phản bội và phẫn hận bị người vu oan sẽ hủy diệt thế giới của những ngày qua trút ra toàn bộ trong một lần...

"Chi chi!"

Lúc này Xương Cốt chạy ra, dùng đầu to của nó nỗ lực chui vào trong lòng của Lưu Tinh, xương tay nhỏ còn ra sức lau nước mắt trên mặt Lưu Tinh, hình như muốn an ủi chủ nhân.

Đột nhiên, tiếng khóc của Lưu Tinh dừng lại.

"Xương Cốt đần độn, đau chết ta rồi!"

Lưu Tinh đột ngột ngẩng đầu hét lớn, trên mặt chẳng những có nước mắt, hơn nữa còn có những vết đỏ, giống hệt ông chồng ngoại tình bị vợ dùng móng tay cào đầy mặt.

"Ngươi cho rằng ngón tay của ngươi là bàn tay xinh đẹp của Saimi à!" Cậu dùng sức chọc vào đầu của Xướng Cốt, "Tay của ngươi là xương cốt đó! Xương cốt đó! Vừa nhọn vừa sắc, ngươi là muốn hủy dung ta phải không? Xương Cốt đần."

"Chi chi..."

Xương Cốt bị mắng, hết sức ủy khuất từ trong lòng Lưu Tinh trượt xuống, cúi cái xương sống ngắn ngủn, rũ cái đầu to to, chậm rãi đi về phía góc phòng lao.

"Được rồi, được rồi! Cảm ơn ngươi an ủi ta, bây giờ có thể trở lại rồi đi?" Lưu Tinh mắt trợn trắng, con Xương Cốt chết tiệt này cũng không biết bắt chước ai, lại có thể ngay cả ra vẻ đáng thương cũng học được rồi!

Xương Cốt hưng phấn ưỡn thẳng xương sống, lập tức cấp tốc chạy trở về bên cạnh Lưu Tinh, một cú nhảy hình cung, nhảy trở về trong lòng Lưu Tinh, đang muốn làm nũng, nhưng lại bị hai bàn tay ôm chặt lấy, ngay cả động cũng động không được...

"Chi..." Xương Cốt có chút gian nan giơ đầu to, muốn kháng nghị với chủ nhân là ôm quá chặt, xương cốt cũng sắp vỡ rồi.

Nhưng, Xương Cốt vừa giơ mắt dạng lửa cháy của nó lên, chỉ thấy trán của Lưu Tinh dựa ở trên đầu to của nó, khuôn mặt cúi thấp bao trùm ở trong bóng đen, nhìn không thấy thần sắc thế nào.

"Bất luận làm sao, Xương Cốt ngươi đều sẽ ở bên cạnh ta chứ? Ít nhất còn có ngươi, còn có ngươi..."

Trong phòng lao âm u, có một cậu bé cô đơn dựa ở bên tường, ôm một con sinh vật bất tử ở trong lòng, nhưng, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn nặng nề, giống như, sẽ có ai đó dùng lực phá mở cánh cửa kia, sau đó dùng nụ cười ngờ nghệch cộng với tóc vàng lấp lánh thắp sáng phòng lao âm u này...

Ngày thứ hai...

Sáng sớm, Lưu Tinh liền bị mùi thơm ngào ngạt đánh thức, con mắt còn buồn ngủ bò lên nhìn, một cái giỏ chứa đầy bữa sáng đã để ở trên đất rồi, trong giỏ có đầy một mâm thịt hun khói, bánh mì đã trét một lớp bơ dày, cả một bình nước trái cây, cộng thêm ba quả táo dùng để cân bằng ẩm thực, bên cạnh mâm bữa sáng thậm chí còn có cả một chậu nước sạch để tẩy rửa và khăn lông.

"Phục vụ thật đúng là chu đáo, tên Filost kia, mặc dù gian trá như cáo, chẳng qua đãi ngộ cho phạm nhân vẫn thật tốt ghê."

"Vậy ta sẽ không khách khí đâu!" Lưu Tinh vươn tay túm lấy giỏ bữa sáng, dùng sức ngửi ngửi hương vị đồ ăn trong giỏ: "Thật thơm! Vậy ta bắt đầu đây!"

Ngày thứ bốn...

"Xương Cốt, ngươi nói bọn Tiểu Bạch bây giờ đang làm cái gì hả? Có thể sớm đã bị Filost bắt lại, ném vào phòng lao khác hay không?"

Lưu Tinh ôm Xương Cốt, rúc ở một góc của giam lao, lưng dựa vào lan can sắt, trong miệng thì thà thì thầm nói không ngớt.

"Chi chi." Xương Cốt giơ lên hốc mắt bốc cháy ngọn lửa, nhìn Lưu Tinh cười hai tiếng.

Lưu Tinh bĩu môi nói: "Nói cũng phải, ngươi vẫn luôn ở cùng với ta, làm sao có thể biết bọn họ đang làm gì."

"Quên đi!" Lưu Tinh vùi đầu vào trong đầu gối, giận dỗi nói: "Cái bọn đó làm gì cũng không liên quan tới ta! Tốt nhất bọn họ cũng bị Filost bắt luôn, Filost nhất định sẽ cho bọn họ đãi ngộ tốt giống như ta!"

Ngày thứ sáu...

Cả cái đầu của Lưu Tinh đều vùi giữa đầu gối, thiếu đi cậu bé không ngừng nói chuyện, phòng lao trầm tĩnh như chết, nhưng đột nhiên, Lưu Tinh lại vung tay một cái, hất đi bình nước bên cạnh, bình nước to không xuyên qua được khe hở lan can chật hẹp, ngay tại chỗ vỡ nát trên lan can sắt, mảnh vỡ rơi lả tả đầy đất, ngay cả góc tường xa xa cũng có mảnh vỡ bình nước, có thể thấy lực khí của người đập nó bỏ ra có bao nhiêu lớn.

"Chi chi!" Thấy vậy, Xương Cốt nhảy lên vai của chủ nhân, có chút lo lắng lắc lắc đầu của cậu.

"Ta không sao, không sao." Lưu Tinh ngẩng đầu lên, cười với Xương Cốt một chút, như là đang bảo chứng rằng cậu vẫn chưa có phát điên.

"Chỉ là thật an tĩnh, quá an tĩnh rồi..."

Cậu vọng nhìn lỗ thông gió có tia sáng nhỏ xuyên vào ở góc phòng lao, chỉ chốc lát, vừa lại cúi đầu, vùi đầu vào giữa đầu gối.

"Ngày thứ mười rồi..."

Lưu Tinh vừa mở mắt, liền nhìn thấy bên ngoài lại là trời sáng, cậu vươn ra móng tay dài bén nhọn, rạch xuống một vết máu trên cánh tay của mình, mà trên cánh tay sớm đã có mấy vết thương cong vẹo ở trên đó rồi, bây giờ lại có thêm một đường, số vết thương vừa vặn bằng số ngày Lưu Tinh vừa nói.

"Chi!" Xương Cốt vừa nhìn, không cao hứng mà nhảy qua trách móc.

"Không sao đâu, ta cũng không có cắt sâu lắm." Lưu Tinh cong đầu gối, mặt có một nửa đều vùi ở trong đầu gối: "Nếu không như thế, thì không biết rốt cuộc đã qua mấy ngày mà, hơn nữa có lan can ngăn cản, ta cũng không chạm vào vách tường được, căn bản không thể vẽ trên tường."

"Chi!" Xương Cốt đưa cái đầu to của mình đến trước mắt Lưu Tinh, sau đó dùng xương tay nhỏ vỗ vỗ đầu.

"Không muốn, đầu của ngươi vừa lại không lớn bao nhiêu, cắt không được mấy ngày." Lưu Tinh đẩy cái đầu của Xương Cốt ra, bướng bỉnh nói: "Hơn nữa ta không muốn rạch Xương Cốt ngươi đâu à, nếu ngươi hỏng mất, vậy ta..."

Nói đến đây, thân thể của Lưu Tinh co rụt một chút, đã mười ngày đều không có nói chuyện với bất cứ người nào rồi, chỉ có tiếng chi chi của Xương Cốt, mặc dù cậu nghe hiểu được lời của Xương Cốt nói, nhưng đó dù sao cũng không phải thật sự nói chuyện với người... Quá cô độc rồi, cô đơn đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng nói chuyện của mình, chính là tiếng chi chi của Xương Cốt, nhưng cậu làm sao có thể liên tục không ngừng nói chuyện chứ!

Nhưng một khi ngừng nói chuyện, gian phòng lao này liền chỉ có tĩnh lặng, an tĩnh giống như thể toàn thế giới đều đã hủy diệt rồi, chỉ còn lại phòng lao xây bằng đá tảng và lan can sắt chết tiệt này.

Nếu như không phải ba bữa mỗi ngày đều được đưa đến đúng giờ, cậu nhất định sẽ thật sự cho rằng thế giới đã hủy diệt rồi.

Nhưng, trước khi đến thời gian ba bữa mỗi ngày, cậu đều sẽ căng thằng chờ đợi bữa ăn, chỉ sợ bữa này đột nhiên không có đưa đến, sau này cũng sẽ không đưa đến nữa, thế giới bên ngoài có khi đã hủy diệt rồi, toàn thế giới liền chỉ còn lại một mình cậu...

"Chát!"

Lưu Tinh hung hăng tát mình một cái. Nói cho mình, bớt nghĩ ngợi lung lung đi!

Thế giới vẫn còn êm đẹp, con cáo Filost thối tha kia còn ở bên ngoài tiêu diêu tự tại, Bai Saya, Alan và Saimi có khi đã mang theo Aya đến đại lục đông thăm viếng cố hương của Alan...

Chỉ có một mình cậu bị nhốt ở đây, không biết phải bị nhốt đến lúc nào, sớm biết sẽ bị nhốt không thấy mặt trời thế này, vậy cậu lúc đó thực sự không nên chạy trốn, mà là nên trực tiếp tự sát mới đúng...

"Rầm!"

Lưu Tinh run rẩy thân thế, đứng dậy cẩn thận lắng nghe. Đó là âm thanh gì?

Cậu từ sau khi bị nhốt vào phòng lao kiên cố dày chắc này, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy âm thanh ngoài của mình và Xương Cốt, âm thanh này ắt phải vô cùng lớn, cho nên mới có thể truyền vào phòng lao rắn chắc muốn chết này.

Nhưng đây là âm thanh gì? Nói không chừng là Antaixi đang thí nghiệm lực lượng bảo thạch của hắn, cho nên dẫn đến đại bạo tạc?

"Lưu... Tinh..."

Thân thể của Lưu Tinh cứng đờ, âm thanh này, chẳng lẽ là...

"Lưu Tinh... ở bên trong sao?"

"Tiểu Bạch! Alan!"

Lưu Tinh nhảy dựng lên, lần này cậu có thể nghe thấy rõ rõ ràng ràng rồi, âm thanh thứ nhất là Bai Saya, âm thanh thứ hai thì là Alan.

Bọn họ đến cứu ta rồi!

Lưu Tinh lập tức xông đến bên cạnh lan can sắt, bạt mạng gào thét: "Tiểu Bạch! Alan! Ta ở đây nè! Mau đến cứu ta!"

Sau khi hô xong, chỉ nghe thấy tiếng người ầm ĩ bên ngoài, tiếng chiến đấu lớn đến ngay cả trong phòng lao này cũng nghe thấy được, chỉ là nghe không rõ bên ngoài rốt cuộc là đánh thế nào.

Lưu Tinh ở trong phòng lao sốt ruột chờ đợi, không ngừng bước tới lui trái phải, nhưng vừa lại không giúp được gì, chỉ có thể ở trong lòng lo lắng nhóm Tiểu Bạch đấu không lại Filost, nếu như ngay cả bọn họ cũng bị bắt, vậy thì thật sự xong đời rồi!

Một giây trải qua như một năm, lâu giống như đã qua mấy ngàn năm, Lưu Tinh mới chú ý thấy lỗ thông gió nhỏ có chút không thích hợp.

Ơ? Tia sáng của cái lỗ thông gió đó thật là sáng! Loại ánh sáng trắng này hình như là lực lượng của Tiểu Bạch, chẳng lẽ Tiểu Bạch vừa lại bạo phát rồi sao... Lưu Tinh mang theo hi vọng nghĩ đến, mỗi lần Tiểu Bạch bạo phát lực lượng, sự tình chẳng phải liền được giải quyết sao?

"Các ngươi điên rồi sao?"

Đây hình như là tiếng của Filost... Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu nghĩ, ngay cả rống to cũng có thể truyền vào, xem ra tên cáo Filost khẳng định là bị lực lượng của Tiểu Bạch và Alan dọa sợ rồi đi. He! Ai bảo ngươi bắt ta, nhìn thấy sự lợi hại của vật cưng nhà ta rồi chứ!

"Dùng lực lượng cường đại như thế phá hủy phòng lao, Người Dẫn Đường Tận Thế của các ngươi sẽ chết, sẽ chết đến ngay cả hài cốt cũng không còn!"

Ơ?

"Không sao cả! Bọn ta sớm đã chán ngán làm Tội Giả gì kia, chỉ cần không còn Người Dẫn Đường Tận Thế, bọn ta sẽ không cần bảo hộ nó nữa!" Đây là tiếng của Bai Saya.

Ơ ơ?

"Ầm ầm..."

"Lưu Tinh, tạm biệt..." Đây lại là tiếng của Alan.

Lưu Tinh ngẩng đầu lên, phòng lao đã biến mất, nhưng trong mắt cậu lại nhìn không thấy bên ngoài, chỉ có ánh sáng trắng nóng cháy xen lẫn dòng điện cực đại màu lam...

Nổ xuống đầu của cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro