Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6 - 1

Tập 6: Nguyên tội – Trưởng thành dưới phẫn nộ

Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Lưu Tinh cũng bất chấp xoa mông, lập tức giật mình nhảy dựng lên. Cậu, cậu làm sao lại chạy đến cái nơi này chứ? Alan đâu? Đầu bím tóc đâu?

Cậu nhìn quanh trái phải, làm sao lại từ trên biển chạy đến một cái phòng rồi?

Căn phòng này thật là xa hoa, hơn nữa còn không phải xa hoa theo kiểu nhà giàu mới nổi bày lung tung một số sức phẩm lấp lánh ánh vàng, mà là loại hết sức trầm ổn giản dị, thảm trải là màu lam đậm, chỉ có rìa là thêu kim tuyến tinh xảo, trên tường treo một bức họa, cộng với một cái bàn bằng gỗ đơn giản.

Người bình thường nhìn qua chỉ sẽ cảm thấy cái phòng này bày biện thoạt nhìn thực sự thoải mái, nhưng tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến từ ngữ xa hoa quý giá, chẳng qua, đối với Lưu Tinh mà nói, căn phòng này chừng như là dùng bảo thạch chất lên!

Bởi vì, bày biện của căn phòng này trên cảm giác chừng như giống đến cực điểm với căn phòng của đại ca thân là đại hoàng tử của Ma Tộc! Thoạt nhìn dường như rất giản dị, chẳng qua tấm thảm trải trên đất thoạt nhìn không làm sao xa hoa này lại là chất liệu tối thượng đẳng nhất cộng thêm tay nghề tối thượng đẳng nhất, đơn giản mà nói dù là trải một lớp vàng trên mặt đất còn rẻ hơn rất nhiều!

Bức họa kia nhất định không phải là loại phải tốn rất nhiều tiền, mà là loại tốn rất nhiều tiền cũng mua không được!

Càng đừng nói đến cái bàn kia, màu vàng tối đó lại có thể giống y như đúc bàn của đại ca cậu! Nhớ đó hình như là thần mộc ngàn năm gì đó lén chặt từ xung quanh rừng rậm Tinh Linh, đừng nói hai cái bàn này còn đến từ hi sinh của cùng một cái cây đi?

Nếu không phải sớm đã biết Người Dẫn Đường Khởi Đầu là anh trai của Belle, chỉ nhìn cái phòng này, cậu có khi sẽ cho rằng Người Dẫn Đường Khởi Đầu là đại ca nhà mình...

Nói đến Belle, Lưu Tinh lúc này mới đột nhiên nhớ tới, cậu là đi cùng với Belle... Không!

Cậu là bị Belle mang đến!

Lưu Tinh quay đầu nhìn, Belle ngồi ngay ở phía sau cậu mà thôi, khuôn mặt hình trái tim đó vẫn đáng yêu như trước kia, chỉ là trên mặt không còn nụ cười ngây thơ, cô vừa ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lưu Tinh, người sau còn chưa kịp nhìn thấy tâm tình gì trong mắt cô, cô liền đã quay đầu đi, hình như ngay cả một câu biện giải cũng không muốn nói.

Lưu Tinh không nhịn được mở miệng nói: "Belle, cô..."

Belle lại vội vàng nói: "Em, em còn phải đi đón Antaixi và Philo ca ca... Ca, ca ca, em có thể đi trước không?"

Nghe thấy câu cuối cùng, Lưu Tinh mới phát hiện thì ra Belle không phải đang nói chuyện với cậu.

"Vậy em đi trước đây!" Belle có chút hoảng loạn nhảy dựng lên, xách làn váy xông về phía cửa phòng.

"Chờ một chút, Belle!"

Lưu Tinh nhảy dựng lên, vươn tay muốn ngăn cản cô gái giống như đang chạy trốn, nhưng một nhân vật thon dài lại che chắn thân ảnh gần như chạy trối chết của Belle. Nếu chỉ có người này chặn, vậy Lưu Tinh đại khái sẽ một roi đánh hắn sang bên cạnh, chẳng qua, phía sau người đó còn có hai tên kỵ sĩ, hai tên kỵ sĩ đều là cao lớn tráng kiện, đồng thời ánh mắt sắc bén như gai, vừa nhìn đã biết không phải hạng dễ chọc.

Lưu Tinh dừng chân lại, nhìn nhân vật thon dài đó, trong lòng đột nhiên nổi lên một cỗ cảm giác quai quái.

"Ngươi là... Người Dẫn Đường Khởi Đầu?"

Trên mặt Lưu Tinh mang theo thần sắc cổ quái nói, cậu nhìn chàng trai nho nhã trước mắt, mái tóc dài màu bạc của chàng trai này buộc thành bím, mắt màu lục chừng như y như đúc với Belle, hơn nữa ánh mắt hết sức ôn hòa, đây khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn thoạt nhìn càng thêm gần gũi, trên người vừa lại mặc lễ phục kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, trong màu trắng mang màu xanh ngọc, cho dù hắn là vương tử, nhưng lại không khiến người cảm giác thấy ngăn cách.

Mặc dù trên mặt chữ giống như là câu nghi vấn, nhưng kỳ thực, cậu trăm phần trăm khẳng định nam nhân này chính là Người Dẫn Đường Khởi Đầu!

Trước kia khi nghe Bai Saya miêu tả gì mà chính là cảm giác được Tội Giả khác, giống như bọn họ đang phát quang, mặc dù kỳ thực không có phát quang gì đó, nghe vậy cậu cũng nhức cả đầu, cái gì gọi là không phát quang lại giống như đang phát quang hả? Loại hình dung này người bình thường căn bản không thể lý giải mà.

Chẳng qua, bây giờ cậu cuối cùng cũng hiểu rõ Bai Saya rốt cuộc nói cái gì, loại cảm giác mặc dù không có bất cứ hào quang hoặc mùi vị nào, nhưng lại có thể tự nhiên mà biết người trước mắt chính là không giống với người khác, bây giờ cậu cũng cảm giác được rồi.

Filost, Người Dẫn Đường Khởi Đầu, túc địch của cậu!

Trong mắt to của Lưu Tinh thần tốc nhấp nháy ánh vàng.

"Có phải là rất muốn giết ta?"

Nhìn thấy đôi mắt màu vàng nhấp nháy không thôi đó, trên mặt Filost mang theo mỉm cười nhàn nhạt, nhưng, trong miệng lại nói ra lời hãi nhân.

"Bớt nói nhảm!" Lưu Tinh sửng sốt, thật sự có chút muốn... Nhưng cậu lập tức hét lớn: "Ta mới sẽ không giống ngươi, tên biến thái điên cuồng chơi trò ngày tận thế của GOD đến phát nghiện!"

"Ngày tận thế?" Filost thoáng trầm ngâm, khôi phục mỉm cười điềm đạm ban đầu, "Hm... Xem ra ngươi vô tri hơn ta tưởng."

"Này! Ai vô tri hả! Ta chỉ là hơi thiếu hụt tri thức ở phương diện này có được không?" Lưu Tinh bực mình trả lời. Tâm tư dưới lòng lại xoay chuyển không ngừng, xem phản ứng này của Filost, chẳng lẽ Người Dẫn Đường Khởi Đầu, Tận Thế gì đó quả nhiên không có quan hệ gì với ngày tận thế rồi?

Vậy người Dẫn Đường Khởi Đầu và Tận Thế rốt cuộc là làm cái gì?

Không biết tên vương tử nhìn không ra nông sâu này có thích nói khách sáo? Lưu Tinh âm thầm suy nghĩ.

"Ngươi không cần quá căng thẳng, ngày phán xét còn xa đây, ta chỉ là mời ngươi đến ngồi chơi, có điều sẽ ngồi cho đến ngày phán xét mà thôi."

Filost vừa nói, ánh mắt của hắn vừa quét qua bên hông của Lưu Tinh, tay của người sau cứ luôn âm thầm ôm ngực, vị trí lòng bàn tay phải đúng lúc dừng ở bên hông, nghĩ đến, chỗ đó khẳng định là để vũ khí gì đó. Hắn cười nhàn nhạt, nhưng cũng không có vạch trần.

"Ngày phán xét?"

Lưu Tinh ngây ngẩn, đó là thứ gì? Cậu làm sao cảm thấy thứ không biết càng ngày càng nhiều rồi, cậu rốt cuộc có còn là một trong Người Dẫn Đường hay không hả? Vì sao Khởi Đầu hắn cái gì cũng biết, nhưng mình tên Tận Thế này lại cái gì cũng không biết hả? Đây cũng quá bất công rồi đi! GOD nhất định thiên vị Người Dẫn Đường Khởi Đầu!

"Oh? Ngươi ngay cả ngày phán xét cũng không biết sao?" Đây trái lại khiến Filost có chút giật mình.

Lưu Tinh trừng hắn một cái: "Dù sao ta cái gì cũng không biết đấy!"

Filost khẽ cười, cũng không để ý mà mở miệng giải thích: "Ngày phán xét chính là..."

Lưu Tinh dựng thẳng lỗ tai.

"Filost!"

Một âm thanh lãnh liệt cắt ngang giải thích tốt bụng của vương tử điện hạ, Lưu Tinh suýt nữa muốn nhào qua cắn người đó mấy phát, khó khăn lắm mới có người muốn giải thích một chút quy tắc trò chơi của GOD, lại có thể cứ như thế bị cắt ngang.

Filost có chút bất đắc dĩ cười cười với Lưu Tinh: "Giới thiệu với ngươi một chút, đây là Tinh Kiến của ta, Shuriel."

Tinh Kiến? Đó chẳng phải là cái gã mà Saimi "nhớ mãi không quên" sao?

Lưu Tinh có chút tò mò nhìn Tinh Kiến của đối phương, một gã có da màu đồng và vẻ mặt vô biểu tình... Quả nhiên một loại gạo nuôi trăm loại người, cũng đều là Tinh Kiến như nhau, vì sao Tinh Kiến của người ta là hàn khí bức người, dùng mặt đã có thể dọa chạy một đống kẻ địch, Tinh Kiến của nhà ta thì chỉ biết làm mình làm mẩy hả?

"Nói cho nó có hề gì đây?" Filost ấm giọng nói với Tinh Kiến của mình.

Đúng thế, đúng thế! Nói cho ta có hề gì chứ~~ Lưu Tinh điên cuồng gật đầu.

"Dù sao nó cũng đã bị chúng ta giam cầm rồi." Filost cười càng thêm sáng chói.

Đúng thế, đúng thế! Dù sao ta cũng đã bị giam cầm rồi... Vẻ mặt của Lưu Tinh cứng đờ, suýt nữa muốn liếc xéo Filost một cái, chỉ là phía sau người ta còn đang đứng hai nam kỵ sĩ đều lộ ra biểu tình "nếu ngươi dám làm ra một chút xíu động tác khả nghi đối với vương tử điện hạ, giết chết ngươi ngay", vì để đảm bảo mình sẽ không chết dưới lý do "liếc xéo vương tử", Lưu Tinh đành chớp chớp mắt, ráng nuốt liếc xéo trở về hốc mắt.

"Không thể cho nó bất cứ trợ giúp nào." Shuriel cả mặt lãnh liệt, nhưng khi đôi mắt chuyển sang Lưu Tinh, ánh mắt lại giống như nhũ băng, vừa lạnh vừa sắc bén.

"Chỉ là giải thích ngày phán xét một chút mà thôi, không hề gì."

Filost cười tít mắt nói xong, không chờ Shuriel ngăn cản, hắn lập tức xoay người giải thích với Lưu Tinh: "Cái gọi là ngày phán xét, chính là ngày quyết định ngươi thắng hay là ta thắng."

"Cái gì! Đó là ngày nào?" Lưu Tinh vội vàng hỏi, hiếm khi lại có đối thủ chịu nói cho mình quy tắc trò chơi, vậy còn không mau có bao nhiêu moi bấy nhiêu!

"Ngày mà bảy viên Nguyên Tội Bảo Thạch mỗi viên đều chứa đầy tình cảm, Phẫn Nộ Bảo Thạch tràn ngập phẫn nộ, Kiêu Ngạo Bảo Thạch tràn đầy kiêu ngạo... ngày phán xét liền sẽ đến."

Thì ra như thế, nếu như Khởi Đầu và Tận Thế càng chiến đấu kịch liệt, Tội Giả song phương vì để đánh nhau, số lần đem tình cảm đổi lấy lực lượng sẽ càng nhiều, vậy kết cục cuối cùng cũng liền sẽ đến càng nhanh, thật là nhất cử lưỡng tiện... Hay cho một tên GOD hèn hạ!

"Vậy nếu như Tội Giả đều không dùng tình cảm đi đổi lấy lực lượng, ngày phán xét chẳng phải sẽ không đến sao? Vậy hai người chúng ta cũng không cần tranh đấu rồi mà, cũng không cần lựa chọn tương lai gì kia!" Lưu Tinh nỗ lực muốn giảm thấp hứng thú của Filost đối với chơi trò chơi của GOD.

Filost lại khẽ nở nụ cười, giống như nghe thấy chuyện hài hước ghê gớm gì đó, cho nên không nhịn được bật cười, hơn nữa trước sau không ngừng được ý cười.

Lưu Tinh không khỏi đỏ mặt hét lớn: "Có gì buồn cười chứ!"

"Xin, xin lỗi." Filost vừa lại cười ha ha hai tiếng, mới miễn cưỡng dừng lại, chỉ là trên mặt vẫn mang ý cười nồng đậm: "Ngươi thật sự cho rằng có thể khiến cho những Tội Giả không sử dụng lực lượng của bảo thạch?"

"Đương, đương nhiên có thể, Tiểu Bạch và Alan nhà ta thế nhưng rất ngoan đây, bảo bọn họ không dùng thì nhất định sẽ không dùng!" Lưu Tinh vừa nói, ánh mắt vừa phiêu lên trên.

"Vậy nếu như là lúc ngươi lâm vào nguy hiểm thì sao? Ngươi có sẽ kêu bọn họ dùng lực lượng của bảo thạch hay không? Nếu như là chính họ có nguy hiểm sinh mệnh, họ có sẽ dùng hay không đây?"

Filost liên tục tung ra mấy cái vấn đề, tốc độ hỏi rất nhanh, căn bản giống như không muốn nhận được đáp án, mà lòng Lưu Tinh cũng trầm xuống, nếu như cậu trước khi gặp phải tử vong lan tràn, đã biết cái ngày phán xét này, cậu vẫn là sẽ để cho Tiểu Bạch dùng lực lượng của Phẫn Nộ Bảo Thạch đến cứu cậu đi!

Dù sao mạng mất rồi, thì cái gì cũng không còn nữa, bảo vệ tính mạng trước là quan trọng nhất, còn quản cái chuyện có làm cho ngày phán xét đến sớm hay không.

"Huống chi, lực lượng của bảo thạch ban cho đều là năng lực mà Tội Giả muốn nhất." Filost cười nhàn nhạt: "Không ai có thể cự tuyệt sử dụng."

"Vậy... ta trực tiếp tặng quyền lựa chọn cho ngươi, được rồi chứ?" Lưu Tinh có chút gian trá trả lời.

Filost cười nói: "Đương nhiên không được, bởi vì ngươi sẽ không cho ta, hơn nữa ta bây giờ cũng không cần ngươi cho ta rồi đi?"

Lưu Tinh bĩu môi, nói như thế cũng không sai, dù sao cậu cũng đã rơi vào tay người ta rồi.

"Vậy điều chúng ta muốn lựa chọn rốt cuộc là cái gì?" Thần sắc Lưu Tinh trầm xuống.

"Cái này, ta không thể nói cho ngươi rồi." Filost lộ ra thần sắc tiếc nuối, không làm gì được mà nói: "Bằng không Shu của nhà ta chắc chắn sẽ tức giận."

Lưu Tinh còn muốn kháng biện, nhưng Filost lại khẽ vỗ tay một cái, chẳng những cắt đứt đầu đề của Lưu Tinh, đồng thời cửa phòng cũng đột ngột mở ra, ba tên kỵ sĩ cao lớn đi vào, phía sau những kỵ sĩ còn đi theo một tên tế ti và một tên ma pháp sư, kỵ sĩ vừa đi vào liền quỳ một gối xuống, ma pháp sư và tế ti cũng hơi cúi người, chờ đợi căn dặn của vương tử.

"Mang khách đi xuống nghỉ ngơi đi, thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu ta." Filost cười bổ sung: "Đương nhiên, ngoại trừ cái yêu cầu "rời khỏi" này ra."

"Vâng."

Những kỵ sĩ đồng thanh trả lời, ba người đứng dậy, sau đó người ở giữa cung kính nói với Lưu Tinh: "Xin ngài đi theo tôi."

"Đi đâu? Giam lao sao?" Mặt Lưu Tinh suy sụp, cậu có thể trực tiếp ngủ ở cái thư phòng này không?

"Là phòng dành cho khách." Kỵ sĩ cung kính trả lời.

"Vậy ta có thể gọi bò bít-tết không?"

"Vâng, tôi lập tức căn dặn nhà bếp đi làm."

Kỵ sĩ lần nữa cung kính gật đầu, sau đó dùng ánh mắt sai khiến với đầy tớ bên cạnh, đầy tớ lập tức lĩnh hội mà cúi người, sau đó rời khỏi phòng, đi căn dặn nhà bếp chuẩn bị.

"Vậy ta có thể ngủ chăn lông ngỗng cao cấp không?"

"Vâng, lập tức đổi chăn cho ngài."

Shit! Thật hay giả? Lưu Tinh có chút kinh ngạc mà trợn lớn mắt, cậu còn tưởng mình sẽ bị ba tên kỵ sĩ này khiêng lên, sau đó ném vào trong giam lao thối không ngửi được nào đó, bỏ đói cậu ba ngày ba đêm, sau đó mới tùy tiện ném mấy cái bánh bao thiu cho cậu ăn... Không ngờ đãi ngộ của mình vẫn thật không tệ đây, thậm chí còn tốt hơn so với cuộc sống trước khi bị bắt tới nữa kìa!

Lưu Tinh không có di chuyển, những kỵ sĩ cũng không thôi thúc, chỉ là an tĩnh chờ đợi. Cậu quay đầu nhìn Filost, người sau vẫn là đầy mặt tươi cười, thậm chí còn chớp chớp mắt với cậu một cách dí dỏm.

Thật không hiểu gã này rốt cuộc muốn làm gì, ngàn dặm xa xôi bắt cậu tới ăn thịt bò và ngủ chăn lông sao... Lưu Tinh gãi gãi đầu, sau khi lại ném cho Filost một cái ánh mắt "ngươi thật kỳ quái", liền ngoan ngoãn đi theo ba tên kỵ sĩ, một tên ma pháp sư và một tên tế ti rời khỏi.

Sau khi Lưu Tinh rời khỏi, Filost khẽ phất tay một cái, hai kỵ sĩ vốn vẫn luôn đứng ở sau lưng hắn lĩnh ngộ mà rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Filost và Shuriel.

"Shu, đó... chính là túc địch của ta sao?"

Filost nhìn cửa phòng đã đóng, hơi hơi nghiêng đầu nói: "Thành thật mà nói, ta có chút thất vọng đấy! Nó vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi..."

"Vì sao muốn nói cho nó chuyện ngày phán xét?"

Shuriel một hơi cắt ngang cảm thán của Người Dẫn Đường, hỏi chuyện hoàn toàn không liên quan với lời của đối phương, trong đôi mắt lạnh đỏ máu còn mang theo không tán đồng mờ nhạt.

"Vì sao không nói cho nó đây?" Filost dí dỏm chớp chớp mắt, nói: "Shu, ngươi đừng căng thẳng như thế, để nó biết Tội Giả sử dụng càng nhiều lực lượng, ngày phán xét cũng sẽ đến càng mau, như thế, việc nó sai khiến Tội Giả cũng sẽ càng thêm trói tay trói chân đi."

Nghe vậy, Shuriel trầm mặc.

"Chiếu theo tình huống trước kia xem ra, ngày phán xét sợ rằng còn hết sức xa xôi đây, chẳng qua ta bây giờ đã bắt Tận Thế tới rồi, Tội Giả của nó nhất định sẽ dốc mọi lực lượng đến cứu Người Dẫn Đường của bọn họ đi, bao gồm dùng tình cảm đổi lấy lực lượng của Bảo Thạch." Filost mỉm cười nói. "Vậy thì, ngày phán xét nhất định sẽ tới rất mau, ta thực sự hết sức mong đợi nhìn thấy lúc ta thắng lợi, sau khi Tận Thế biết chân tướng, nó sẽ xuất hiện vẻ mặt gì đây?"

◊◊◊◊

Lưu Tinh hai tay khoanh ngực đi ở phía sau kỵ sĩ, giống hệt một dân quê đang dạo phố, thoáng cái dừng lại xem cái này, thoáng cái lại chạm vào bên cửa sổ nhìn cái nọ.

Nếu như Alan ở đây, nhất định sẽ bị cậu làm phiền đến không nói nhiều lời mà cho một phát lôi điện đã bổ qua, chẳng qua, năm người dẫn đường này hiển nhiên có tính nhẫn nại hơn một Tinh Linh rất nhiều, Lưu Tinh dừng bọn họ liền dừng, cho dù chỉ đi hai bước Lưu Tinh lại dừng, bọn họ cũng vẫn là không nói một lời mà chờ đợi cậu.

Một đoàn người đem lộ trình không dài đi hết mười mấy phút, đợi đến khi bọn họ đến phòng dành cho khách, vừa đi vào, liền nhìn thấy thịt bò và chăn lông ngỗng sớm đã chuẩn bị xong rồi.

Lưu Tinh nghênh ngang đi vào phòng, còn xua xua tay với năm người sau lưng, giống như mình là chủ nhân mà không phải tù nhân: "Các ngươi đi ra đi, ta ăn cơm ghét nhất có người nhìn chằm chằm vào ta!"

"Vâng." Kỵ sĩ cầm đầu gật đầu, mang theo những người khác rời khỏi.

Vừa đợi đến khi những kỵ sĩ đóng cửa phòng, Lưu Tinh đột nhiên thở phào một hơi thật lớn, bỏ tay đang khoanh ngực xuống, toàn thân sớm đã đầy mồ hôi lạnh, lòng bàn tay thì bởi vì nắm chặt roi Huyết Tinh Xà, khiến cho để lại một vệt đỏ bừng.

Filost, Người Dẫn Đường Khởi Đầu. Mặc dù cảm giác hắn cho người là ôn hòa gần gũi như thế, nhưng Lưu Tinh lại cảm thấy áp lực to lớn, dưới so sánh, tên Tinh Kiến Shuriel lạnh như băng bên cạnh kia còn dễ nắm bắt hơn. Đơn giản mà nói tên Tinh Kiến kia chính là khối băng, đừng đi đụng vào hắn thì sẽ không bị đông lạnh.

Nhưng Filost cười thì cười, lại cũng không biết ngày nào đó có sẽ vừa cười vừa cắn ngươi một phát... Như bây giờ, mình chẳng phải đã bị bắt rồi sao?

Mà gã đó ngay cả em gái của mình cũng đã phái tới rồi, thật là! Một chút tự giác anh trai phải bảo vệ em gái cũng không có mà!

Lưu Tinh đặt mông ngồi lên chăn bông trên giường, quả nhiên là chăn lông mềm mại, trên bàn cũng bày thịt bò thơm ngào ngạt, phân lượng còn to hơn đầu người nữa!

"Đãi ngộ thật là tốt, chẳng qua ta làm sao có loại cảm giác mình sắp bị vỗ béo, sau đó làm thịt, trở thành heo lấy đi tế bái GOD hả?"

Lưu Tinh mang vẻ mặt khốn khổ, nhưng cũng đã rơi vào nanh vuốt của người khác rồi, còn có thể làm sao đây?

Dọc đường cũng không nhìn thấy nơi có thể chạy trốn, từ cửa sổ nhìn ra, cũng đều là một số gian phòng mà không phải bên ngoài, cộng thêm nền nhà lắc lư từng cơn mặc dù nhẹ nhưng vẫn có thể cảm giác được... Đại khái đây là trong khoang thuyền đi! Lắc lư nhẹ như thế, tám phần là chiếc thuyền siêu lớn, cho nên mới vững như vậy.

Ba tên kỵ sĩ, tế ti và ma pháp sư đưa cậu tới mặc dù không phải không thể đánh bại, chẳng qua, thật sự chỉ có năm người này trông coi cậu sao?

Lưu Tinh có chút do dự, Filost ngay cả lục soát người cậu cũng không có, ngay cả vũ khí của cậu cũng không có lấy đi, chắc chắn cậu không thể chạy trốn như thế, vậy thì hẳn không phải chỉ có năm người này trông coi đi?

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đầu cậu cũng muốn nổ rồi. Đây là trên biển không biết tên, vị trí của cậu là trên thuyền, cả con thuyền đều là kẻ địch, còn có một tên cáo Filost luôn là cười hi hi, khiến người sởn tóc gáy... Nghĩ làm sao cũng không có biện pháp chạy trốn an toàn!

"Đáng ghét!" Lưu Tinh oán hận cầm lấy dao nĩa, rồi lại chọc mạnh vào trong thịt bò thơm ngào ngạt.

Cậu vừa phanh thây thịt bò, vừa lớn tiếng chửi: "Đồ ngốc Tiểu Bạch! Rõ ràng nói muốn bảo hộ ta, bảo hộ đi đằng nào rồi!"

Rồi bỏ thịt vào trong miệng, ra sức nhai thịt bò, trong miệng ú ớ chửi: "Còn có Alan thối, còn nói sẽ luôn ở bên cạnh ta, bây giờ chẳng phải không ở bên cạnh ta sao!"

"Còn có Saimi, Saimi..." Lưu Tinh la đến một nửa, đột nhên dừng lại, trong lòng nhớ tới cảnh cáo của Saimi, lúc đó Saimi từng muốn cậu giải quyết Belle, nhưng cậu lại không nghe.

Lưu Tinh bĩu môi, cậu làm sao sẽ biết Belle có loại năng lực kỳ quái này, lại có thể chớp mắt mang cậu đến chỗ Filost, hơn nữa Belle rõ ràng rất thân với cậu...

"Belle thối..."

Đáng ghét! Thịt bò này nhạt quá đi mất, nhạt đến nước mắt cậu cũng muốn tuôn ra rồi.

Lưu Tinh ra sức lau hốc mắt, nước mắt lại càng rớt càng nhiều, trong đầu của cậu thoáng cái lóe qua khuôn mặt hình tim cười hì hì của Belle, thoáng cái lại là thần tình nghiêm túc cảnh cáo cậu của Saimi, cuối cùng lại là nụ cười như con cáo của Filost.

Tiểu Bạch và Alan nhất định sẽ tới cứu mình, đừng sợ, đừng sợ! Lát nữa liền có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi... Nhưng hai gã đơn thuần kia có đấu lại Filost không?

Bọn họ ngay cả ta cũng đấu không lại đi... Lưu Tinh đột nhiên cảm thấy có chút bi ai.

Mình có thể sẽ... cứ như thế bị Filost nhốt đến cái ngày phán xét gì kia hay không?

Lưu Tinh không khỏi nổi lên hoảng hốt, cậu không muốn đâu, cho dù ở đây có thịt bò ăn, có chăn lông ngủ, nhưng, nhưng không thể chơi à! Hơn nữa vừa lại không có người nói chuyện với cậu, không có Tiểu Bạch ngu ngốc, cũng không có Alan tức hồng hộc, không có Aya kêu loạn ya ya, cũng không có Saimi thích làm mình làm mẩy...

"Hu... Ta không muốn bị nhốt một mình, Tiểu Bạch, Alan, Saimi, đón ta về..."

"Chi chi!"

Lưu Tinh ngẩn người trong khi hốc mắt bất tri bất giác trở nên ướt đẫm, lúc này, một thứ nho nhỏ màu trắng xám, nhanh nhẹn chạy lên vai của cậu, còn ra vẻ già dặn mà dùng xương tay nhỏ vỗ vỗ vai của cậu.

"Xương Cốt!" Mặc dù nước mắt còn chảy đầy mặt, chẳng qua Lưu Tinh lại hưng phấn hét to: "Ta quên mất còn có ngươi ở đây! Dọa chết ta rồi, ta còn cho rằng chỉ có một mình ta đây!"

"Chi!" Xương Cốt giống như bất mãn vỗ vỗ má của chủ nhà mình.

"Được rồi, được rồi! Lần sau sẽ không quên ngươi nữa!" Lưu Tinh ra sức xoa cái đầu lớn của Xương Cốt, còn lấy lòng mà cắt một miếng thịt bò đưa cho nó: "Nào, ăn thịt bò nhé!"

Xương Cốt như mọi khi bỏ thịt bò vào trong miệng, sau đó nhai hai cái, dùng cổ họng căn bản không tồn tại mà nuốt xuống, đi qua thực quản nhìn không thấy, tới bao tử không tồn tại, sau đó, miếng thịt bò đó cứ thế bốc hơi giữa nhân gian.

Lưu Tinh vừa đút cho mình, vừa đút cho Xương Cốt, không biết là đang lẩm bẩm, hay là thật sự nói chuyện với Xương Cốt: "Xương Cốt, ngươi nói bọn Tiểu Bạch có biện pháp cứu ta không?"

Xương Cốt ra sức nuốt xuống một miếng thịt bò quá lớn, sau đó kêu loạn cả lên: "Chi chi chi..."

"Ngươi nói đúng!" Lưu Tinh nhảy dựng lên, dùng sức lau vệt nước mắt trên mặt: "Ta làm sao có thể ở đây chờ bọn họ đến cứu ta chứ!"

"Dựa vào người không bằng dựa vào mình!"

"Chi chi!" Hai xương tay của Xương Cốt đan chéo trước ngực, cái đầu lớn tán đồng mà gật gật.

"Tên cáo già Filost, ngươi chờ xem đi, ta nhất định sẽ trốn ra!" Lưu Tinh với vạn phần hào khí mà hét to.

"..." Kỵ sĩ trông coi bên ngoài im lặng chống đỡ, muốn chạy trốn cũng không cần hét to như thế để cảnh báo chứ?

"Phụt!" Tế ti và ma pháp sư nỗ lực nén cười, nhưng khóe miệng vẫn không ngừng giơ lên.

◊◊◊◊

Trên mặt biển, Alan điều khiển gió lớn, chớp mắt thổi tan trận sương lục bao lấy Lưu Tinh, nhưng trong sương lại sớm đã không còn thân ảnh của cậu bé và công chúa rồi.

"Lưu Tinh..."

Alan nhìn bầu trời xanh trống rỗng, dưới lòng tự nhiên nảy sinh một cỗ phẫn nộ.

Hắn vậy mà để cho Lưu Tinh bị người bắt đi ở trước mặt mình!

Saimi nói đúng! Cô gái kia quả nhiên không mang hảo ý, uổng cho Lưu Tinh còn bênh vực cô ta như thế, chẳng những không chịu thương tổn cô ta như Saimi nói, còn... Alan cúi đầu, trong ngực tuôn lên một cỗ ai thương. Sau khi biết Belle quả nhiên phản bội mình, Lưu Tinh nhất định sẽ rất buồn đi?

"Yo yo! Người Dẫn Đường của các ngươi bị bắt đi rồi kìa." Antaixi vọng nhìn mặt biển hô hoán một cách khoa trương, sau đó cười he he: "Bắt đi cũng tốt, ngươi liền có thể an tâm đánh với ta rồi!"

Nghe vậy, Alan vẫn cúi đầu như cũ, chậm rãi mở miệng: "Các ngươi vì sao... nhất định phải làm khó một đứa trẻ?"

"Ta nào biết chứ!" Antaixi xòe hai tay, giống như vô tội nói: "Đây đều là vương tử đại nhân chỉ thị à! Ngươi thế nhưng không biết sự lợi hại của vương tử đại nhân đâu, dù là Antaixi ta, cũng không dám không đi làm theo lời của vương tử đại nhân."

Nói đến đây, Antaixi đột nhiên nhếch miệng cười: "Thẳng tiểu quỷ của nhà các ngươi nhất định đấu không lại vương tử đại nhân rồi, bây giờ cũng không biết bị bóc thành tám mảnh hay chưa, ta thấy các ngươi hay là nhân lúc còn sớm mà quên thằng tiểu quỷ kia đi, tự mình mau chóng gói ghém hành lý..."

"Lưu Tinh tuyệt đối sẽ không có chuyện!" Alan đột nhiên rống to, ngăn chặn lời nói bậy của Antaixi.

"He!" Antaixi lại không có bị tiếng rống này hù dọa, trái lại ác ý nói: "Làm sao có thể không sao chứ, ngươi cho rằng vương tử đại nhân hao tổn tâm sức bắt thằng tiểu quỷ đó, là mời nó đi ăn thịt bò sao? He! Chẳng qua vương tử đại nhân cũng không có sở thích ngược đãi! Có lẽ là sẽ trực tiếp cho nó một kiếm sung sướng đi, hì!"

"Đừng nói bậy!" Alan lần này hoảng lên thật rồi, nói không chừng Lưu Tinh bây giờ thật sự đã... Không!

Alan nắm chặt hai tay, ngửa lên trời rống lên: "Bai Saya~~"

"Bảo – vệ – Lưu – Tinh!"

◊◊◊◊

Bai Saya ngẩng đầu, phương hướng của ánh mắt mặc dù chỉ có tường gỗ của khoang thuyền, nhưng hắn lại giống như có thể nhìn xuyên bức tường gỗ đó, nhìn đến phương xa xôi.

Thấy vậy, Saisimili bên cạnh ôm theo Aya nhảy dựng lên, lo lắng gọi: "Làm sao vậy? Lưu Tinh có nguy hiểm sao?"

"Không..." Bai Saya nhíu mày rồi nói: "Tôi hình như nghe thấy tiếng của Alan."

"Alan có nguy hiểm?" Saisimili ngẩn người, tên ma pháp sư Tinh Linh bản thân đã rất mạnh đó, cộng thêm lực lượng bảo thạch là cường hóa công kích, hai lớp công kích như thế lại có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm?

"...Bảo vệ Lưu Tinh."

"Cái gì?" Saisimili ngẩn người.

"Alan muốn tôi..." Tay của Bai Saya ấn lên Thánh Bạch Chi Kiếm, Phẫn Nộ Bảo Thạch phía trên tức thì phát ra quang huy nhàn nhạt: "Bảo vệ Lưu Tinh!"

Bai Saya nói xong, quang huy màu trắng đó tức thì tăng vọt, chiếu rọi cả căn phòng như đắm chìm dưới ánh nắng.

Dưới cường quang như thế, Saisimili gần như nhìn không thấy thân ảnh của Bai Saya, thậm chí không thể mở mắt nhìn, ở trong lúc hỗn loạn này, hắn chỉ nghe thấy Bai Saya hình như đã hô cái gì: "... bảo vệ."

Ánh sáng trắng chói mắt đầy phòng đạt đến cường thịnh nhất, sau đó thoáng cái liền bị hút sạch ở trong một giây, giống như căn phòng này thủng cái lỗ, ánh sáng giống như nước chảy đi, sau đó, căn phòng lần nữa khôi phục thành dáng vẻ ban đầu, dị trạng vừa rồi giống như chỉ là một cơn ảo giác của Saisimili.

Bai Saya vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay còn đặt trên chuôi kiếm của Thánh Bạch Chi Kiếm, nhưng thần sắc của hắn lại trở nên uể oải, mồ hôi đầm đìa, khác xa dáng vẻ ung dung trước đó, đây cũng chứng minh ánh sáng vừa rồi xác thực không phải ảo giác của Saisimili.

"Cậu đã làm cái gì?" Saisimili sững sờ nhìn hành động của Bai Saya, người sau thoạt nhìn mệt mỏi giống như vừa đánh xong một trận chiến đấu, nhưng hắn rõ ràng vẫn luôn đứng ở nguyên tại chỗ, căn bản không hề chuyển động mà.

"Tôi đã phóng lực lượng lên người Lưu Tinh." Bai Saya bình tĩnh nói: "Bình thường nhìn không ra, nhưng chỉ cần có người phát ra công kích đủ trí mạng đối với cậu ấy, lực lượng đó sẽ bảo vệ cậu ấy."

"Hm!" Saisimili đứng lên: "Alan muốn cậu bảo vệ Lưu Tinh, vậy khẳng định đã xảy ra chuyện gì, cậu có thể cảm giác được chỗ của Alan đi? Chúng ta đi qua tìm hắn!"

Bai Saya ngẩn người: "Tôi không biết bay."

"Ta có thể mang cậu bay." Saisimili nghiêm túc nói, sau đó có chút ngượng ngùng bổ sung: "Chẳng qua chỉ có thể bay rất thấp, độ cao cách mặt biển khoảng hai mét hẳn là vẫn có thể, có lẽ..."

Bai Saya có chút dở khóc dở cười gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn Aya trong lòng Saisimili, đề nghị: "Trước hết gửi Aya cho Phượng Kim hoàng tử đi, nó không thích hợp đến nơi nguy hiểm."

"Uh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro