Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2 - 4

Chương 4: Tình địch gặp gỡ đặc biệt ghen tuông

"Hoa ăn thịt người đầm lầy."

Lưu Tinh vui vẻ "nhổ" một gốc cây hoa ăn thịt người cuối cùng, nếu như cái động tác từ trong đất móc một thứ cao bằng nửa người mình cũng vẫn còn có thể gọi là "nhổ" mà nói... Sau khi nhổ xong, theo thông lệ ném cho Tiểu Bạch, sau đó cũng theo thông lệ, Agito sẽ kịp thời xông tới đón lấy đóa hoa lốm đốm khổng lồ vừa hôi vừa buồn nôn này. Mà giờ đây, trên người hắn sớm đã chất ba đóa hoa ăn thịt người, năm cây gai cong vòng, còn có vật phẩm thu thập đủ loại.

Cho dù có lực lượng và thân hình đều to lớn hơn người bình thường rất nhiều như Agito cũng cảm giác sắp ăn không tiêu rồi, chỉ là ở trước mặt Bai Saya, ăn không tiêu cũng phải ăn!

Lúc này, vậy mà vẫn có người đang tiếp tay kẻ xấu.

"Lưu Tinh, Lưu Tinh, ở đây còn có một đóa." Belle vui vẻ vẫy tay với Lưu Tinh.

"Oh! Tới đây." Lưu Tinh vui vẻ chạy qua, nguyên nhân khiến cậu siêng năng như thế là, nhiệm vụ hoa ăn thịt người là tính thù lao từng cái, hơn nữa thù lao còn không thấp. Quan trọng hơn chính là, Philo không có nhận cái nhiệm vụ này, cho nên mọi thù lao đều sẽ quy về mình. Ha ha ha!

Bai Saya không ngừng ném ánh mắt đồng tình về phía Agito, chỉ là bởi vì hắn bị câm, cho nên không thể can ngăn ngược đãi của Lưu Tinh. Hắn do dự một chút, vẫn là đi đến bên cạnh Agito, vươn tay lấy hoa ăn thịt người trên vai Agito.

"Không, không được, Saya, cô không thể cầm thứ buồn nôn như thế." Agito lại nghiêng người, không chịu để cho Bai Saya lấy đóa hoa trên vai xuống.

Mắt thấy hành động không ngừng hái hoa, gia tăng sức nặng lên vai Agito, Philo nãy giờ với sắc mặt khó coi lúc này rốt cuộc thở dài một hơi: "Saya, cô đừng cầm, tôi đến cầm giúp Agito đi." Nói xong, liền vươn tay lấy xuống mấy đóa hoa ăn thịt người, mặc dù mùi hôi này khiến hắn nhíu mày, nhưng Philo vẫn không có lấy nửa câu oán trách.

Bai Saya ngơ ngẩn, hai người này thật là... cũng đã gạt bọn họ mình có vị hôn phu rồi, làm sao còn quyết một lòng với hắn như thế? Đây khiến một thứ trong lòng hắn gọi là lương tâm không ngừng đau âm ỷ.

Buổi tối, Bai Saya không nhịn được kéo Lưu Tinh sang một bên.

"Cắn rứt lương tâm?" Lưu Tinh ngáp to một cái, phất phất tay nói: "Vậy anh cứ đối xử tệ với bọn họ một chút, để bọn họ biết khó mà lui chẳng phải là được?"

"Đối xử tệ với họ một chút?" Bai Saya lý giải gật đầu.

◊◊◊◊

Bai Saya từ sáng sớm mặt đã cau có, chỉ cần Agito và Philo nhìn về phía hắn một cái, hắn liền hung hăng trừng trở lại, đây đối với người trước giờ tốt tính như hắn thật là không dễ dàng, còn chưa đến giữa trưa, hắn đã cảm thấy mặt của mình chừng như cứng đờ đến sắp chuột rút, mắt trợn đến nhãn cầu cũng sắp rớt ra ngoài rồi.

Tức giận cũng là rất vất vả... Bai Saya sâu sắc cảm thấy như thế.

"Saya làm sao vậy?" Agito rốt cuộc khó hiểu gãi đầu hỏi.

Mặc dù bọn họ để tránh cho Bai Saya nghe thấy, đoàn người cố ý trốn sang một bên đi nói, nhưng Bai Saya dựng thẳng lỗ tai vẫn là có thể nghe thấy đàm thoại của bọn họ.

"Có phải là hai người các anh chọc Saya tỷ tỷ tức giận?" Belle hoàn toàn không có ý thức đồng bạn, bạt mạng trách móc bạn nhóm của mình.

"Lưu Tinh, Saya tỷ tỷ chỗ nào không vui vậy?" Belle vẫy vẫy tay với Lưu Tinh, nhỏ giọng hỏi.

Lưu Tinh nhún vai, vô tội nói: "Tôi cũng không biết nữa!"

"Tính tình của Saya làm sao nói thay đổi là thay đổi rồi." Philo cũng cảm thấy khó hiểu, thậm chí có chút không vui, dù sao trên vai hắn cũng đang vác đóa hoa hôi thối mà đáng lẽ nên đặt ở trên vai Bai Saya.

Thành công rồi! Hắn bắt đầu ghét ta rồi! Bai Saya ở bên cạnh nghe thấy lời này, suýt nữa muốn nhảy lên reo hò.

"Thật là không độ lượng, nữ nhân vốn sẽ có mấy ngày bất tiện, có cần tôi chọc cậu một đao, để cậu nếm thử cảm giác không ngừng nhỏ máu dọc đường?" Elena lạnh lùng nói: "Hơn nữa lại phải ở nơi dơ bẩn thế này, mấy ngày không thể tắm rửa, nam nhân sao mà hiểu được đó có bao nhiêu khó chịu."

Agito lập tức bừng tỉnh, thì ra là cái nguyên nhân này. Không sai, mỗi tháng Belle luôn có mấy ngày không vui, về phần Elena... có vui hay không vui cũng đều là khuôn mặt cau có, cho nên phân biệt không ra.

"Thì, thì ra là như thế..." Philo đỏ mặt cúi thấp đầu, thần sắc hết sức hối lỗi.

Cái, cái gì mà ngày bất tiện? Bai Saya đầy mặt mù mờ.

Thì ra bây giờ là "ngày bất tiện" của Bai Saya... "Phụt! Ha ha ha ha!" Lưu Tinh lần nữa cười đến nhoài người xuống đất.

"Lưu Tinh cô thật sự rất thích cười đấy!" Belle chọc chọc Lưu Tinh đang co giật trên đất.

"Saya, chúng ta đi thêm mấy ngày đường, là có thể nhanh chóng đến Tân thành rồi." Philo trở lại bên cạnh Saya, cố sức dùng giọng dịu dàng nhất nói: "Vậy cô liền có thể thoải mái tắm rửa."

Bai Saya ù ù cạc cạc gật đầu, trong lòng suy đoán, ngày bất tiện là chỉ thân thể rất bẩn, cho nên muốn tắm rửa?

"Tắm rửa! Tuyệt quá." Ở đầm lầy dơ bẩn nhiều ngày như thế, nghe thấy có thể tắm rửa, ngay cả Belle cũng cao hứng nhảy lên nói: "Lưu Tinh, chúng ta có thể cùng nhau tắm!"

Nghe thấy lời này, Lưu Tinh vốn còn đang cười lăn lộn trên đất tức thì dừng lại. Cùng – nhau – tắm? A ~~ nguy rồi...

Nghe thấy ba chữ "cùng nhau tắm", sắc mặt của Bai Saya cũng trắng bệch.

Nghe thấy có thể tắm rửa, ngay cả sắc mặt Elena cũng hòa hoãn lại, gật đầu nói: "Saya tương đối không tiện, cô cứ tắm một mình, ba chúng tôi cùng tắm."

Nghe thấy mình có thể tự tắm một mình, Bai Saya lập tức thở phào một hơi thật dài, thậm chí ung dung "thưởng thức" biểu tình có chút chật vật của Lưu Tinh. Chỉ là mình lại có thể sẽ cười trên nỗi đau người khác, xem ra thật sự bị Lưu Tinh làm hư rồi... dù sao đối tượng để cười trên nỗi đau là Lưu Tinh, lương tâm của hắn hoàn toàn không có cảm giác cắn rứt.

Mặc dù sau khi đến Tân thành, liền phải đối mặt với vấn đề trọng đại là "tắm rửa", nhưng hơn hai tháng lặn lội trong núi cao và đầm lầy, Lưu Tinh vẫn là vạn phần cảm động nhìn thấy một thành thị.

"Thang Vô Liệt đáng ghét, hại bọn ta đi hết hơn hai tháng, trở về phải lột da hắn cho bằng được!" Lưu Tinh nghiến răng nghiến lợi nói.

So với phẫn nộ của Lưu Tinh, Bai Saya trái lại hết sức cảm kích Thang Vô Liệt. Bởi vì dọc đường không phải núi cao thì cũng là đầm lầy, nguồn thức ăn thông thường là nguyên liệu tại chỗ, như bầy sói, như cá sấu, như dơi, có cái gì thì nướng ăn cái đó, bởi thế, cho dù lượng ăn của Lưu Tinh vẫn lớn như cũ, nhưng lại vẫn không tốn một chút tiền nào, số lượng tiền trong tay vẫn y như lúc vừa xuất phát từ Sidula.

Không, không, bởi gì đã giải rất nhiều nhiệm vụ, cho nên có thêm rất nhiều tiền. Nếu đi đường bình thường, mặc dù thời gian hao tốn ít hơn, nhưng sợ rằng bọn họ sau khi đến nơi cũng trả không nổi phí giám định đi.

"Thật là nhiều người!"

Lưu Tinh lóe lên ánh mắt long lanh, nhìn ngó khắp nơi, so với thành thị cỡ nhỏ như Sidula, Tân thành chẳng những lớn hơn nhiều, hơn nữa sóng người qua lại cũng nhiều, đủ loại cửa hàng mọc lên như nấm, thậm chí ngay cả hai bên đường phố cũng bày ra đầy sạp nhỏ hiếm lạ cổ quái. Cảnh tượng náo nhiệt thế này khiến Lưu Tinh và Belle đều vô cùng cao hứng, hai người ăn nhịp với nhau tay dắt tay chui vào trong quần người, chỉ thấy một mái tóc đỏ lửa thỉnh thoảng bị quần người chôn vùi, sau đó vừa lại từ một góc khác bốc ra, thoáng cái chạy vào cửa hiệu, thoáng cái lại xông ra nhìn chằm chằm cái sạp nhỏ nào đó, đương nhiên, Belle cũng vẫn luôn chạy loạn theo Lưu Tinh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Philo và Bai Saya đồng thời thở dài, rồi sau đó nhìn nhau một cái, đồng thời ở trong mắt đối phương nhìn thấy bất đắc dĩ, hai người đột nhiên nảy sinh cảm giác đồng cảm.

Philo gật đầu với Bai Saya, đề nghị: "Saya, cô với tôi đi giao phó nhiệm vụ hoàn thành." Rồi chuyển hướng người trong đội ngũ, căn dặn: "Người khác trước hết đi tìm lữ quán đi, gần đây là mùa thịnh vượng của Tân thành, có cử hành rất nhiều hội đấu giá, sợ rằng không dễ tìm lữ quán lắm."

Bai Saya đột nhiên nhớ tới chuyện giám định, muốn lên tiếng dò hỏi lại khổ nỗi không thể mở miệng, đành nhíu mày không biết làm sao.

"Làm sao vậy?" Nhìn thấy Bai Saya nhíu mày, Philo nhất thời nổi lên căng thẳng.

Bai Saya chợt nảy ý tưởng, túm lấy tay của Philo, dùng ngón tay viết hai chữ "giám định" ở lòng bàn tay hắn. Sau khi ghi xong, ngẩng đầu chờ đợi hồi ứng của Philo, Philo cười cười: "Thì ra là chuyện giám định, cô đừng lo, thời gian giám định là cố định, mỗi giữa tháng và cuối tháng đều có một lần, phải đến hội mạo hiểm báo danh sớm hơn ba ngày, bây giờ báo danh đúng lúc có thể bắt kịp đợt cuối tháng, chúng ta lúc đi lĩnh phần thưởng, cô có thể thuận tiện báo danh."

Sau khi nghe xong thuyết minh này, Bai Saya gật đầu, mặc dù hắn không hiểu rõ thủ tục giám định lắm, chẳng qua có Philo ở bên cạnh, hẳn là không có vấn đề.

Lúc này, Belle ôm chầm lấy Lưu Tinh, vui vẻ nói: "Thật tốt quá, Lưu Tinh, chúng ta mau đi tìm lữ quán, sau đó liền có thể tắm rửa rồi!"

Chẳng tốt chút nào! Lưu Tinh nỗ lực dùng ánh mắt ám chỉ Bai Saya... Mang tôi đi cùng! Mau mang tôi đi!

Bai Saya giả ngu làm như không nhìn thấy. Bởi vì trò đùa ác giới tính của Lưu Tinh, trên dọc đường, hắn chẳng những bị coi là nữ nhân, hơn hai tháng gần như không hề nói chuyện, còn bị Agito niềm nở săn đón, thỉnh thoảng còn sẽ tiếp thu được ánh mắt cháy bỏng của Philo, hại toàn thân hắn cứ luôn nổi hết da gà... Bây giờ Lưu Tinh rốt cuộc phải gieo gió gặt bão rồi, thật là ông trời có mắt, hắn đương nhiên sẽ không đi quấy nhiễu trời cao xử phạt Lưu Tinh.

Ngươi, ngươi đồ cái thứ không có lương tâm, ngươi thế nhưng là người hầu của ta đó! Người hầu lại có thể thấy chủ nhân chết không cứu, thế này mà đúng sao?

Liên tiếp nhận được "kháng nghị không lời nói" của Lưu Tinh dùng ánh mắt hung dữ bắn tới, Bai Saya đảo mắt khinh khỉnh, dứt khoát gọi Philo, sau đó nhắm mắt làm ngơ quay lưng lại, tự mình rời khỏi.

Hiện trường chỉ còn lại Lưu Tinh hận đến mài răng ken két, thật muốn dùng ánh mắt đốt ra một lỗ thủng trên lưng Bai Saya.

"Đi thôi!" Belle cười hì hì kéo theo Lưu Tinh.

Không muốn! Ta không muốn tắm rửa, làm ơn cứ để ta bốc mùi là được! Lưu Tinh buông thõng hai hàng nước mắt, vừa hò hét không tiếng, vừa bị Belle lôi đi.

◊◊◊◊

So với công hội mạo hiểm giả chỉ to hơn nhà dân khoảng ba lần của Sidula, công hội mạo hiểm giả của Tân thành càng giống quy mô của một cái công hội nên có, trước cửa là một cái quảng trường cỡ nhỏ, trung ương quảng trường có một bức tượng đá chiến sĩ giơ kiếm chiến đấu, cửa chính gần như có thể để cho một cỗ xe ngựa đi qua mà không hề có chút trở ngại, đủ thấy diện tích của cả cái công hội rất rộng rãi.

Philo quay đầu nhìn, phát hiện Bai Saya đang nhìn kiến trúc của công hội nhìn đến xuất thần, hắn mỉm cười: "Ở đây rất lớn đi, ngoại trừ tổng bộ công hội mạo hiểm giả ở thủ đô, thì quy mô ở Tân thành là lớn nhất."

Bai Saya gật đầu. Đây đích xác khiến hắn mở rộng tầm mắt, thật không biết tổng bộ công hội ở thủ đô là bao nhiêu hùng vĩ đây? Có cơ hội nhất định phải đi xem thử mới được.

Hai người vừa bước vào công hội, Bai Saya liền bị cảnh tượng sóng người cuộn trào mãnh liệt bên trong hù dọa, đây chừng như có thể nói là vạn đầu lúc nhúc, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đủ loại màu sắc trùng điệp, căn bản nhìn không thấy quầy ở đâu.

"Tôi đi lĩnh tiền thưởng trước, thuận tiện giúp cô và Lưu Tinh báo danh, cô ở đây chờ tôi là được, nếu như buồn bực, cứ đến quảng trường bên ngoài đi dạo." Philo vừa nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên biến sắc của Bai Saya, biết hắn là bị cảnh tượng đoàn người chen chúc trước mắt hù dọa, cho nên chu đáo chủ động đề xuất kiến nghị.

Mặc dù cảm thấy thế này là quá làm biếng, chẳng qua nhìn tình huống đầu người lúc nhúc kia, đáy lòng Bai Saya thực sự không muốn chui vào lắm, đành có chút ngại ngùng gật đầu.

Philo cười cười, cầm lấy đơn nhiệm vụ trên tay Bai Saya, sau đó đi về phía quần người.

Bai Saya ở trong công hội mạo hiểm giả đi dạo một hồi, muốn xem thử cột công bố nhiệm vụ, lại cũng là tình huống người chen người, hắn chỉ đứng nhìn một lát, liền cảm thấy bị chen đến bực bội không thôi, đành thở dài, cam chịu đi về phía cửa, muốn đi xem thử pho tượng trên quảng trường, chung quy sẽ không cũng là một đống người chứ?

Hiển nhiên mọi người không có hứng thú gì với pho tượng trên quảng trường, ngoại trừ mấy con chim giương oai làn càn trên pho tượng, cũng không có người khác nữa, Bai Saya có thể an tĩnh ngắm nhìn bức tượng này, bức tượng trước mắt giống như dùng đá tảng trắng thuần làm ra, chỉ là bày ở trên quảng trường ngoài trời này, khó tránh khỏi dính lên đủ loại bụi bặm, cuối cùng biến thành màu xám xịt.

Nội dung bức tượng là một người đàn ông, ngũ quan không biết vốn đã không rõ, hay là kết quả của gió thổi mưa dầm, tóm lại nhìn không ra là tướng mạo thế nào, trên người mặc khôi giáp toàn thân, thanh cự kiếm trên tay vậy mà dài hai mét, rộng chừng ba bàn tay.

Đây khiến Bai Saya rất nghi hoặc, thanh kiếm này thật sự có thể vung múa trôi chảy được sao? Hay kích thước thanh kiếm này chỉ là thợ điêu khắc dùng để thổi phồng khí lực của chiến sĩ?

"Đây là Đấu Thần Morisot, ba trăm năm trước ông ta suất lĩnh kỵ sĩ đoàn Thiên Không, kỵ sĩ đoàn Đại Địa, kỵ sĩ đoàn Hoàng Kim và kỵ sĩ đoàn Bạch Ngân, chống lại Ma Tộc xâm lược, cuối cùng đuổi Ma Tộc trở về đại lục phương bắc."

Giọng nói này! Chẳng lẽ... Bai Saya vội vàng quay đầu nhìn.

"Nghe nói sức lực của Morisot lớn đến có thể nhổ núi lật biển." Đan quay đầu qua, cười cười với hắn.

Bai Saya giật mình, hơn hai tháng không nói chuyện, nhất thời, hắn vậy mà quên mình có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là trợn lớn mắt nhìn Đan.

"Lâu rồi không gặp, Saya, cậu làm sao lại đến Tân thành?"

Bai Saya nhất thời hoảng hốt không biết làm sao. Làm sao đây, làm sao đây? Hắn là người câm, không thể nói chuyện...

"Saya?" Đan đến gần một bước, quan tâm dò hỏi.

A! Đan cũng không phải người trong tiểu đội Philo, Đan biết hắn không phải người câm. Rốt cuộc nhớ lại rồi, Bai Saya thật có loại cảm giác dở khóc dở cười, xem ra hắn thật sự giả câm quá lâu rồi.

Hắn ngẩng đầu lên đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nhìn thấy khuôn mặt lo lắng gần trong gang tấc của Đan, dưới kinh ngạc, hắn đẩy mạnh Đan ra, bật thốt lên: "Tránh ra! Đừng đến gần tôi!"

Đan bị đẩy lùi về sau mấy bước. Mà Bai Saya lúc này mới phát hiện mình đã nói cái gì, nhất thời có chút hối hận vừa rồi lỡ lời, xem ra hắn hơn hai tháng qua thật sự bị Agito và Philo quấn cho sợ luôn rồi.

"Cậu vì sao muốn đối xử với ta như vậy đây?" Đan trước giờ luôn mang theo nụ cười ôn hòa, lần đầu tiên ở trước mặt Bai Saya lộ ra biểu tình khác, sắc mặt tỏ ra cay đắng và nặng nề.

"Tôi... đó là bởi vì anh, anh..." Bai Saya có chút xấu hổ, không thể nói ra lời phía sau.

Ngữ khí của Đan có hơi cương quyết: "Ta phải chăng đã làm ra hành vi vượt quá giới hạn bạn bè đối với cậu?"

Bai Saya do dự một hồi, thành thật lắc lắc đầu.

"Vậy thì cậu vì sao không thể coi ta như bạn bè?"

Bai Saya ấp a ấp úng nói: "Bởi, bởi vì..."

"Bởi vì ta thích cậu, đúng không?" Đan hào phóng thừa nhận.

Bai Saya trầm mặc, gật đầu.

Đan hết sức thành khẩn nói: "Ta đích xác thích cậu, nhưng ta chưa từng để ở ngoài môi, cũng không có ép buộc cậu nhất định phải thích ta. Chỉ là làm bạn bè, thế này chẳng lẽ cũng không được sao?"

"Bạn bè sao?"

Bai Saya vẫn có chút hoài nghi nhìn hướng Đan, nhưng người sau lại lấy một loại ánh mắt thẳng thắn nhìn trở về. Hồi tưởng lại, Đan đích xác không có làm chuyện gì quá mức, chẳng những như thế, còn đã giúp hắn rất nhiều việc, nếu như Lưu Tinh không có nói với hắn Đan thích hắn, nói không chừng hắn căn bản sẽ không phát hiện chuyện này, mà bọn họ bây giờ có lẽ thật sự là bạn bè cũng không chừng.

"Được thôi." Do dự một hồi, vì đã làm dữ với người ta khiến cho thẹn trong lòng cộng thêm nợ tiền còn chưa trả, Bai Saya rốt cuộc vẫn là gật đầu, chỉ là không nhịn được lại đưa ra điều kiện: "Chỉ cần anh đừng dùng loại ánh mắt cháy bỏng kia nhìn tôi nữa là được."

"Ánh mắt cháy bỏng?" Đan ngẩn người, khó hiểu hỏi: "Đó là ánh mắt kiểu gì?"

Ánh mắt kiểu gì? Bai Saya nhíu mày suy nghĩ: "Có chút giống như ánh mắt Lưu Tinh lúc nhìn thấy cả một bàn đồ ăn ngon..."

Nghe thấy ví dụ này, mặt Đan đỏ lên, hiếm khi lắp bắp: "Thật sự xin lỗi, ta, ta sau này sẽ chú ý."

"Vậy thì tốt..."

"Saya!"

Nghe thấy có người gọi hắn, Bai Saya theo phản xạ quay đầu nhìn, thần sắc phẫn nộ của Philo đập vào tầm mắt, đây khiến Bai Saya hoảng đến ngẩn người. Philo sau khi chạy tới dùng sức kéo Bai Saya một cái, sức lực rất lớn, khiến hắn liên tục lùi mấy bước.

Thấy thế, Đan khẽ quát một tiếng: "Ngươi làm gì vậy!"

"Ta mới phải hỏi ngươi đang làm cái gì! Ma Tộc, không được quấy rầy cô ấy." Philo gầm lên, đồng thời lách người che chắn phía trước Bai Saya. (Trong tiếng TQ, ngôi thứ ba đều đọc giống nhau, chỉ ghi ra mới khác)

Đan mím chặt môi, vẻ không vui rất rõ.

Bai Saya vội vàng kéo tay của Philo lại, muốn giải thích một chút... chết tiệt! Philo ở đây, được rồi, hắn bây giờ lại phải biến thành người câm! Trời ơi, hắn chưa bao giờ khát vọng nói chuyện như thế, dù là một câu cũng được.

Cảm giác thấy cánh tay bị túm lấy, Philo chỉ là hơi nghiêng đầu qua, nói với Bai Saya: "Đừng sợ, có tôi ở đây." Sau đó vừa lại cẩn thận quay đầu nhìn chằm chằm vào Đan, làm như người sau sẽ đột nhiên đánh lén.

Sợ, sợ cái gì? Bai Saya trợn lớn mắt.

"Hắn là ai?" Đan cũng phát hiện hình huống hình như không đúng lắm, tầm nhìn của hắn vượt qua Philo, quăng lên người Bai Saya.

Bai Saya khổ nỗi không thể mở miệng, đành phải chỉ chỉ vào Philo, vừa lại xua xua tay, thấy vậy trong mắt Đan nổi lên nghi hoặc.

Theo như Philo nghĩ, tên Ma Tộc này căn bản chính là tên đồi trụy đến tán tỉnh, vì để cho hắn không quấy nhiễu Saya nữa, Philo thản nhiên trả lời: "Ta là bạn trai của cô ấy."

"Cái gì?" Đan sau khi ngẩn người, ánh mắt nhìn hướng Bai Saya, người sau đương nhiên là xua tay cộng lắc đầu, dùng mọi phương pháp phủ nhận không phát ra tiếng mà mình có thể nghĩ đến.

Thấy Bai Saya bạt mạng lắc đầu, Đan đương nhiên không tin lời của Philo nói, thậm chí lên tiếng trào phúng: "Ta thấy người đang quấy rầy cậu ấy căn bản là ngươi."

Philo một phát rút ra kiếm kỵ sĩ, giận dữ quát: "Ngươi nói cái gì!"

"Hừ!" Đan hừ lạnh, đồng thời tay cũng không rảnh rỗi, chẳng những rút vũ khí ra, còn bày sẵn tư thế chiến đấu.

Đây, đây là tình huống gì? Bai Saya há hốc miệng, hoàn toàn không rõ chuyện làm sao lại biến thành thế này, mà hắn ở trước mặt Philo vẫn phải giả vờ "bị câm", muốn khuyên can cũng không được.

Hắn chừng như khóc không ra nước mắt... làm, làm sao đây! Lưu, Lưu Tinh! Cứu mạng với!

"Woa, ở đây đang làm cái gì vậy?"

Giống như có thần giao cách cảm, trên quảng trường vậy mà thật sự vang lên tiếng của Lưu Tinh, Bai Saya quay đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Tinh ở phía sau mình mấy bước đang mở to mắt, ánh mắt hả hê "thật là quá thú vị", mà người tới còn không chỉ là cậu mà thôi, những người khác trong nhóm Agito cũng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tràng cảnh Philo và Đan giằng co.

"A! Đan, ngươi làm sao lại ở đây?" Lưu Tinh hưng phấn nói, một trong những nguyên nhân hưng phấn, có Bai Saya ở đây, liền có thể đòi Đan mời bọn họ ăn bữa tối, bữa sáng ngày mai, bữa trưa ngày mai... (tuần hoàn vô hạn).

Mặc dù ăn rất quan trọng, chẳng qua, loại tình huống bây giờ càng khiến Lưu Tinh tò mò... làm sao thoạt nhìn rất giống dáng vẻ hai người nam đánh ghen vì một người nữ? Philo và Đan tranh Bai Saya? Phụt ha ha ha!

"Đan!?"

Sắc mặt Philo và Agito đồng thời biến sắc, Agito còn rống to một tiếng: "Ngươi chính là vị hôn phu của Saya?"

"Vị hôn phu?" Đan hoàn toàn sững sờ.

Người qua đường A bên cạnh kéo người qua đường B, buôn chuyện mà nói: "Nghe thấy chưa, vị hôn phu kìa! Nhưng kia là nam đi?"

"Nữ đấy! Còn là mỹ nữ đây." Người qua đường B không cho là đúng.

"Nam à, còn là một suất ca nữa cơ!" Người qua đường C lộ ra nụ cười si mê, nhìn chằm chằm vào Bai Saya.

"Mỹ nữ!" Người qua đường B lớn tiếng cãi lại.

"Suất ca!"

...

Bai Saya lập tức đỏ mặt, rốt cuộc không chịu nổi người bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, trong đó có rất nhiều người đã bắt đầu thảo luận vấn đề giới tính của hắn rồi, có người còn đánh cược Philo và Đan đánh nhau ai sẽ thắng, còn có người nói Bai Saya sẽ chấp hết...

Bai Saya kéo lấy Đan, thi triển ra thân pháp nhanh chóng đi xa, may mà thân thủ của Đan cũng không tệ, nếu không sớm đã bị hắn kéo lê trên đất rồi.

"Saya!" Philo và Agito đồng thanh hô.

"Woa! Sai hết rồi, bọn họ bỏ trốn cùng nhau rồi..." Người qua đường A B C đồng thanh than thở.

"Saya tỷ tỷ làm sao chạy mất rồi?" Belle ngơ ngác hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Belle, Lưu Tinh đành cố nén ý cười, miễn cưỡng giải thích: "Vị hôn phu bị các người nhìn thấy, cho nên thẹn thùng rồi đi, phụt! Ha ha ha..."

◊◊◊◊

Bai Saya chạy một hồi, đột nhiên thắng lại, bồn chồn nhìn phía sau, hai mắt còn nheo lại một cách nguy hiểm, vừa nghiến răng vừa nghĩ, hắn có phải là đã nghe thấy tiếng cười của Lưu Tinh... đáng ghét! Tên đầu têu này lại có thể còn dám cười trên nỗi đau người khác!

"Saya?" Đan vẻ mặt nghi hoặc lên tiếng.

"Huh?" Bai Saya lúc này mới nhớ tới, hắn còn đang kéo theo một người. Thế là vội vàng buông tay, vừa xin lỗi: "Thật là ngại, ngại quá, đã lôi anh vào cuộc."

"Lôi ta vào cuộc trái lại không sao, chẳng qua tình huống này hình như có chút kỳ quái."

Đan nhíu mày, hắn làm sao cũng không hiểu, tình huống kiểu gì sẽ khiến cho một "nam loài người" nói mình là bạn trai của Bai Saya, bình thường mà nói, loài người đối với chuyện đồng tính luyến ái này hẳn là hết sức bài xích, dù làm sao cũng không thể phơi dưới mặt trời mà nói đi. Càng huống chi, mình lại có thể còn biến thành vị hôn phu của Saya?

Bai Saya vừa nghĩ đến hỗn loạn của tình huống, chừng như không biết nên làm sao thu dọn. Hắn không khỏi vô lực nói: "Tóm lại, là trò đùa của Lưu Tinh, khiến những người kia coi tôi là nữ, hơn nữa Philo, cũng là cái người vừa rồi khởi xung đột với anh, và Agito... là cái người trong những người về sau chạy tới, cường tráng nhất lại cứ luôn rống to đó, bọn họ đối với tôi... um, đều có hảo cảm. Vì để cự tuyệt bọn họ, đành nói anh là vị hôn phu của tôi."

"Bọn họ tin cậu là nữ?" Đan ngẩn người rồi nói: "Nhưng, cậu cũng đâu giống nữ nhân chứ."

Nghe thấy lời này, Bai Saya chừng như sắp khóc rống chảy nước mắt rồi. Đúng thế! Hắn rốt cuộc giống nữ chỗ nào?

"Đúng rồi, cho cậu cái này." Đan đột nhiên vươn tay lục lọi trong người, móc ra một tấm thẻ kim loại hơi nhỏ hơn lòng bàn tay một chút.

Bai Saya vừa nhận lấy tấm thẻ nhỏ đó, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Bằng chứng vào sân của hội đấu giá do thương hội Jinger cử hành, nếu như cậu nhàm chán, có thể tới xem thử."

Bai Saya lật qua lật lại tấm thẻ để nhìn, trên đó ngoại trừ một cái hoa văn phức tạp, hình như còn tiềm ẩn một cỗ lực lượng, chỉ là hắn không thể phân biệt ra đây là lực lượng kiểu gì. Nhưng nghĩ đến cũng không kỳ quái, dù sao hắn tuy ở đại lục phương tây đã có một thời gian rồi, nhưng chuyện không biết lại vẫn còn rất nhiều đây.

"Các người đều bán những thứ gì?" Bai Saya suy nghĩ có cần mang Lưu Tinh đi xem thử, cậu ta thích thứ mới lạ thú vị như thế, đại khái sẽ rất thích hội đấu giá này đi.

"Thứ gì cũng có, châu báu quý giá, vật phẩm ma pháp, nô lệ." Đan nhiệt tình giải thích: "Lần này còn có một Tinh Linh hiếm thấy... A, đúng rồi, cậu lần trước còn bị nhốt cùng chỗ với hắn."

"Alan sao?" Bai Saya thốt ra.

Đan cười cười: "Ta không biết tên của hắn, chẳng qua hội đấu giá duy nhất đấu giá Tinh Linh trên đại lục phương tây, đại khái chỉ có đợt này đi. Tôi cũng là bởi thế mà được gọi tới duy trì trật tự."

Hồi tưởng lại Tinh Linh mắt lam có mái tóc vàng kia, Bai Saya không khỏi trầm tư, hắn sắp bị bán rồi sao? Mặc dù ở trong giam lao, Tinh Linh chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, chẳng qua ít nhất không có bán đứng hắn, thậm chí còn nói cho hắn tên của mình. Cảm giác nghe thấy tin tức một người quen sắp bị bán như nô lệ, thực sự khiến hắn có loại cảm giác nặng trĩu trong lòng.

Nhìn thấy thần sắc nặng nề của Bai Saya, Đan tốt bụng đề nghị: "Cậu nếu muốn xem thử hắn, đấu giá tổng cộng có ba ngày, hai ngày đầu sẽ để cho hắn đi ra lộ diện, ngày thứ ba mới là chính thức đấu giá."

Bai Saya đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo quyết tâm âm thầm.

◊◊◊◊

"Lưu Tinh~~" Belle dùng ngữ khí mềm mại vô cùng làm nũng thỉnh cầu.

"Cái gì thế?" Lưu Tinh sau khi móc móc lỗ tai, điều chỉnh tư thế nằm thoải mái, lơ đãng trả lời.

"Cô nhìn Philo ca ca kìa, anh ấy thật đáng thương!"

Belle chỉ vào Philo trong góc phòng. Từ sau khi Bai Saya kéo theo Đan chạy đi, bọn họ dưới đối mặt nhìn nhau, cũng chỉ đành trước hết trở về lữ quán chờ hắn, chỉ có Philo và Agito bởi vì lo lắng Bai Saya tìm không được lữ quán, cứ mãi nán lại ở trên quảng trường chờ hắn, nhưng trước sau không chờ được người, mà sau khi hai người trở về, liền lần lượt tìm cái góc âm u nhóm lửa ma trơi.

"Ồ phải! Tôi cảm thấy Agito thoạt nhìn đáng thương hơn kìa!" Lưu Tinh ném một cái ánh mắt vui đùa nhiều hơn là đồng tình về phía vóc dáng to lớn trốn ở trong góc. Thật đáng thương! Philo thất tình, ít nhất còn có đồng đội bất bình giúp hắn, Agito lại hoàn toàn không có người ngó ngàng, chỉ có một mình ngồi ở trong góc âm u, lửa ma trơi xung quanh không biết đã nảy sinh mấy đốm rồi.

Ai bảo ngươi trông không được đẹp trai đây? Lưu Tinh thảnh thơi ở dưới đáy lòng "tiếc hận" thay cho Agito.

"Ơ... Agito ca ca cũng rất đáng thương." Nghe thấy lời của Lưu Tinh, Belle cuối cùng cũng có chút cắn rứt lương tâm, vội vàng bổ sung một câu.

"Ồ phải! Thật đáng thương." Lưu Tinh dùng ngữ khí không phải chuyện của mình để quan tâm đồng bạn.

"Ôi!"

Thấy ám chỉ và làm nũng đều vô hiệu, Belle không khỏi bĩu môi, dùng nắm tay mềm đấm Lưu Tinh mấy cái, chẳng qua cho dù thân thể của người sau không làm sao tráng kiện, nhưng cũng không đến nỗi bị một tế ti đấm đau, cậu thậm chí còn xê dịch cái mông, để cho nắm đấm từ vai trái chuyển qua vai phải, tiếp tục hưởng thụ "đấm bóp" miễn phí này.

"Lưu Tinh!" Lần này Belle nổi nóng thật rồi, ra sức la to: "Cô rốt cuộc có muốn giúp hay không!"

"Giúp cái gì?" Lưu Tinh cố ý lộ ra thần sắc khó xử: "Cô cũng biết, Tiểu Bạch... Saya và Đan thế nhưng là vợ chồng chưa cưới."

"Philo ca ca tuyệt đối tốt hơn tên Đan kia gấp mấy trăm lần!" Belle nắm chặt tay, ra sức tuyên bố.

Lưu Tinh bĩu môi, đừng nói Bai Saya căn bản chính là nam, dù hắn thật là nữ, Lưu Tinh cũng khẳng định muốn hắn chọn Đan, bất luận nói làm sao, Đan ít nhất rất có tiền à! Dưới nguyên tắc yêu ai yêu cả đường đi, hắn đối tốt với Bai Saya, khẳng định cũng phải nịnh nọt mình cái "chủ nhân của Bai Saya" này, ha ha ha! Đến lúc đó liền có thể đòi hắn mời ăn quán ăn cao cấp nhất và ngủ lữ quán cao cấp nhất!

Trong lòng nghĩ như thế, nhưng trên miệng không thể nói trực tiếp như vậy, cậu đề xuất lý do giống như đang nghĩ cho Bai Saya: "Ai nói, Đan người ta trông cũng không kém hơn Philo, hơn nữa vừa lại có nghề nghiệp hẳn hoi (và lương cao), thật là tiền đồ bao la, chung quy tốt hơn mạo hiểm giả dựa vào nhiệm vụ ăn cơm đi!"

Belle vội vàng nói: "Không phải đâu! Philo ca ca không phải mạo hiểm giả, anh ấy là hoàng gia..."

"Belle!" Elena luôn luôn lạnh nhạt đột nhiên quát lớn một tiếng, chặn lời phía sau của Belle.

Trên mặt Lưu Tinh vẫn mang biểu tình không hiểu gì cả, nhưng, mắt vàng lại lóe qua một tia quỷ dị.

"Nhưng, nhưng..." Belle sau khi bị ngăn chặn, lộ ra dáng vẻ ủy khuất, hình như vẫn không chịu từ bỏ.

"Đừng nói nữa, Belle." Philo nãy giờ lặng lẽ ngồi ở trong góc phòng đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi ngăn chặn Belle giống như Elena, bình tĩnh nói: "Muộn rồi, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi đi."

Belle sau khi bĩu môi đưa mắt nhìn Philo đi ra khỏi phòng, thở thật dài, quay đầu căn dặn Lưu Tinh: "Đúng rồi, Lưu Tinh, tôi đi xem thử nước tắm vừa rồi kêu người đun rốt cuộc đã xong chưa, cô mau đi chuẩn bị y phục để thay, lát nữa liền có thể đi tắm."

"Hả?" Lưu Tinh không khỏi đờ ra.

Vừa nghĩ đến có thể tắm rửa, Belle cũng lập tức quên béng nỗi buồn tình của Philo, vui vẻ ngâm nga hát, kéo Elena đi xem nước tắm rốt cuộc có chưa.

Đạo tặc Pease chẳng ừ hử gì cả mà đạp đạp Agito ở trong góc, nhìn người sau loạng choạng đứng lên, sau đó đi theo bóng lưng cúi đầu ủ rũ của hắn rời khỏi.

Đợi đến khi mọi người đều đi hết, Lưu Tinh lập tức biến sắc. Làm ơn, cho dù cậu có mặt baby, cũng vẫn là con trai đấy! Cho dù có thể dùng lý do cậu là "Thái Bình công chúa" để giải thích bộ ngực phẳng lì, "cậu nhỏ" phía dưới vẫn là giấu không nổi!

Đáng ghét! Tên Bai Saya kia lúc đi lại có thể thấy chết không cứu! Lưu Tinh hung hăng mài răng, lần sau nhìn thấy Bai Saya, cậu khẳng định ký cho hắn một cái nhớ đời.

"Chẳng qua tên kia rốt cuộc chạy đi đâu rồi, rõ ràng rất ghét Đan không phải sao? Lại có thể còn muộn như thế cũng không về, chẳng lẽ hắn..." Lưu Tinh nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng...

"Len lén được Đan mời ăn đồ ngon, lại có thể không gọi ta đi! Nhất định là như thế!"

Lưu Tinh nắm chặt tay, túm lấy gối ôm, giống như đó chính là Bai Saya đã bỏ rơi cậu, tự mình đi hưởng thụ bữa tiệc. Cậu ra sức đấm nè! Đánh nè! Cắn nè!...

"Không đúng! Ta đang làm cái gì... lát nữa phải tắm rồi!" Lưu Tinh đột nhiên nhảy dựng lên, mặt khốn khổ: "Quên đi, quên đi, mặc dù bọn họ thật sự rất vui, chẳng qua nếu biết ta lừa bọn họ... giới tính của ta cũng không nói làm gì, dù sao cũng không ai phải lòng ta, nhưng chuyện Tiểu Bạch là nam này nếu bị bọn họ biết..." Cậu không nhịn được rùng mình.

Không nói nhiều lời, chạy trước rồi tính.

Lưu Tinh lập tức thu dọn bao đồ, định đi nương nhờ vật cưng của mình, mặc dù không biết Tiểu Bạch rốt cuộc ở đâu, tóm lại chạy trước rồi tính!

Vác bao đồ lên, Lưu Tinh một cước đạp tung cửa sổ, đạp lên bệ cửa sổ một cái, cả người nhảy ra ngoài. Ai ngờ, một bóng đen đột nhiên chặn ở trước mặt cậu... Shit! Có lộn hay không hả! Lên nóc nhà cũng đụng phải người... Lưu Tinh vội vàng chuyển hướng tránh qua, ai ngờ đối phương vậy mà cũng áp dụng hành động và phương hướng giống như cậu, có nghĩa là... va chạm rồi!

"Ui da!"

"Ui da!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro