Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11 - 2

Chương 2: Tâm cơ nhỏ của Aya

"Lưu Tinh, Bai Saya, Alan..."

Mới sáng sớm, Saisimili đã đến khắp nơi hô hoán, tìm hết cả buổi, chỉ tìm được Lưu Tinh đang ăn sáng ở phòng ăn.

"Ngươi gọi hồn à?" Lưu Tinh bực mình nằm bò trên bàn bữa sáng, vừa gặm trứng ốp la, vừa ỉu xìu trả lời.

"Người khác đâu?" Saisimili vội vàng hỏi.

"Bai Saya sớm đã đi luyện công rồi, Alan thì... thời gian này đại khái vẫn còn đang sơ tẩy buộc tóc cho Aya đi!" Lưu Tinh liếc Saisimili một cái, tò mò hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Ta đã nhìn thấy chiến tranh!" Saisimili nghiêm túc trả lời.

Lưu Tinh ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi: "Chiến tranh giữa Khởi Đầu và Tận Thế?"

"Đương nhiên không phải, Khởi Đầu và Tận Thế đã khai chiến từ tám trăm năm trước rồi." Saisimili bực mình nói xong, nhìn thấy Lưu Tinh trầm mặt, hắn vội vàng giải thích: "Ta nghĩ, phạm vi của trận chiến tranh này sợ rằng phải rất lớn."

Lưu Tinh lập tức đứng lên, nghiêm giọng hỏi: "Toàn thế giới?"

Saisimili giật mình, kinh ngạc nói: "Rất có khả năng, nhưng ngươi làm sao biết..."

Làm sao biết? Còn không phải chính là tranh tường trên đảo Ma Vương sao!

"Hẳn sẽ không là ngay cả Tinh Linh và loài Người đều muốn giết ta rồi đi?" Lưu Tinh ôm đầu kêu rên: "Không phải chứ! Đại ca đang làm gì thế? Anh ấy làm sao có thể để cho Ma tộc tới đồ ta, ta thế nhưng là khắc tinh của anh ấy đó!"

"Ặc... Lưu Tinh, hình như không phải như thế."

Lưu Tinh vừa lại sửng sốt, la lớn: "Nếu không rốt cuộc là thế nào? Saimi, ngươi có thể nói một lần cho xong không hả! Hại ta lòng ta bất ổn!"

Saisimili lẩm bẩm: "Rõ ràng chính là ngươi không nghe ta nói cho xong..."

"Vậy thì mau nói đi!"

"Được, được, ta nhìn dáng vẻ của sao, hình như là giữa loài Người và Ma tộc sẽ xuất hiện xung đột vô cùng nghiêm trọng, ta nghĩ hẳn chính là chiến tranh rồi đi?" Saisimili mang theo mong đợi nhìn Lưu Tinh, biểu tình giống như đang hỏi có đúng không.

"Ngươi nghĩ?" Lưu Tinh lại trợn lớn mắt, hết sức hoài nghi hỏi: "Có khi chỉ là một tên Ma tộc và một tên loài Người đang cãi nhau!"

Saisimili một hơi bác bỏ nói: "Không thể nào! Trừ phi người cãi nhau là anh trai ngươi và quốc vương nước nào đó!"

"Nếu là đại ca ta và quốc vương nước nào đó cãi nhau, đó chính là điềm báo trước chiến tranh rồi!" Lưu Tinh bực mình nói xong, cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, thấy bộ dạng nghiêm túc như thế của Saisimili, sợ rằng loài Người và Ma tộc vẫn thật sự sắp đánh nhau, nhưng... vì sao muốn đánh đây?

Đừng nói là bởi vì ta đi?

Lưu Tinh càng nghĩ càng có khả năng, Ma tộc hẳn là dốc hết tâm sức vào việc truy sát cậu cái khắc tinh Ma Vương này, không chuyện gì sẽ không khai chiến bừa, loài Người càng khỏi phải nói, mười tên nam nhân tráng niên có năm tên ở đảo Ma Vương, nào có người đi đối đầu với Ma tộc ở đại lục phía Bắc.

"Lưu Tinh, nên làm sao đây?" Saisimili lo lắng hỏi.

"Tinh Linh tộc có động thủ không?"

Saisimili lắc lắc đầu.

Lưu Tinh nhíu mày, đây không giống hiển thị trên tranh tường... A, đây chính là điều mà Hồng Long nói, sự tình xảy ra thay đổi đi! Nếu như theo kiểu trước kia, cậu chủ động xuất kích, đi công kích Filost, đích xác rất có khả năng sẽ dẫn tới phản kích của loài Người liên hợp Tinh Linh, về phần Ma tộc... phần lớn là bởi vì khắc tinh mà đến truy sát mình đi?

"Hm! Cho dù biết chuyện trước kia cũng vô dụng à! Lần này căn bản không giống mà!"

Lưu Tinh cào túm đầu, lớn tiếng kêu rên: "A A A! Nếu là nói cho Tiểu Bạch và Alan, bọn họ khẳng định sẽ xảy ra vấn đề!"

"Nếu ngươi không nói, thì đổi sang ngươi xảy ra vấn đề."

Lưu Tinh và Saisimili cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn nơi âm thanh phát ra.

"Nói đi!"

Alan đứng ngay ở cửa phòng ăn, ngữ khí đóng băng, bên cạnh còn có Bai Saya mang vẻ mặt cười khổ.

Ánh mắt của Saisimili phiêu hướng Lưu Tinh, hét lên một tiếng: "Ta đã nói hết toàn bộ cho Lưu Tinh rồi!"

Sau khi nói xong, cánh của hắn giương lên, dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh để chạy trốn.

Alan và Bai Saya cũng không có ngăn chặn hắn, trái lại còn ở lúc Saisimili đi qua cửa, mỗi người nhường ra một bước sang hai bên, để hắn có thể thuận lợi bay ra, trong lúc đó, tầm nhìn của hai người trước sau đều nhìn chằm chằm vào Lưu Tinh.

Tầm nhìn của Lưu Tinh phiêu phiêu sang trái bay bay sang phải, nhất định không nhìn hướng hai con vật cưng của mình.

"Ba." Alan lạnh lùng bắt đầu đếm số.

"Chờ một chút?" Lưu Tinh vội vàng hét lớn: "Ba cái gì mà ba chứ! Nào có người chẳng nói cái gì đã bắt đầu đếm số!"

"Hai." Ngữ khí và vẻ mặt của Alan vẫn lạnh băng, tiếp tục việc đếm ngược của hắn, căn bản không ngó ngàng la hét của Lưu Tinh.

Hai rồi kìa! Lưu Tinh gần như muốn bắt chước Saisimili la hét, sau đó chạy mất, nhưng... Alan và Bai Saya nhất định sẽ không để cho cậu chạy mất.

"Một..."

"Ta nói, ta nói đây! Đừng điện ta à!" Lưu Tinh vội vàng la lớn.

Đến đây, Alan cuối cùng cũng thu lại khuôn mặt băng lãnh, đổi sang biểu tình bình tĩnh, nói: "Nói đi!"

"Saimi nói, giữa loài Người và Ma tộc có khả năng sẽ có chiến tranh..."

Lưu Tinh vừa nói, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào hai con vật cưng, quả nhiên, lời vừa mới nói xong, Alan nhíu chặt mày, Bai Saya thậm chí kinh ngạc đến hít sâu một hơi, sau đó hai người cùng lộ ra thần sắc lo lắng.

"Vì sao sẽ đánh nhau?" Alan mang ngữ khí lo âu hỏi.

"Ta làm sao biết chứ!" Lưu Tinh có chút ủy khuất, nghe xem! Alan nói là giọng điệu gì! Làm sao giống như đánh nhau cũng là họa do cậu chọc ra không bằng! Cậu rõ ràng đã rất ngoan ngoãn ăn bữa sáng, mới không có đi xúi giục người khác đánh nhau đây!

"Alan, chúng ta có nên đi xem thử không?" Bai Saya không nhịn được mở miệng hỏi Alan.

Alan nhíu mày, sau đó liếc Lưu Tinh một cái, lắc đầu nói: "Không được! Chúng ta không thể mang theo Lưu Tinh và Aya đến chiến trường, nhưng cũng không thể bỏ mặc hai người bọn họ, bên Khởi Đầu rất có thể sẽ thừa dịp qua đây."

Nghe vậy, Bai Saya không khỏi lộ ra thần sắc ủ rũ.

"Đừng lo lắng, loài Người chưa chắc sẽ chiếm hạ phong." Alan an ủi hắn.

"Khụ!" Lưu Tinh ra sức ho một tiếng, trên mặt thế nhưng rất bất mãn.

Alan nhìn Lưu Tinh bĩu môi, là Ma tộc, vừa lại nhìn Bai Saya ủ rũ, là loài Người... Thật không biết nên an ủi ai mới phải, cuối cùng hắn đành có chút vô lực lẩm bẩm: "Cấu tạo chủng tộc của chúng ta thật là phức tạp, may mà Tinh Linh tộc bọn ta không có tham chiến."

"Được rồi! Alan ngươi cứ an ủi Tiểu Bạch đi!" Lưu Tinh trái lại hào phóng nói: "Dù sao chiến tranh giữa Ma tộc và loài Người cũng không phải một hai lần! Bây giờ không đánh, sớm muộn cũng sẽ đánh, không có gì phải lo lắng!"

"Ma tộc thật là không thể nói lý!" Alan vừa nghe, trái lại tức giận nói: "Chiến tranh ngoại trừ phá hoại và tử vong, sẽ không mang đến bất cứ lợi ích nào!"

Lưu Tinh thấp giọng lẩm bẩm: "làm sao từ nhỏ người ta đã nói với ta, đánh nhau là chuyện tốt có thể vừa kiếm tiền kiếm quyền lực kiếm mỹ nữ?"

"Ngươi nói cái gì?" Alan lạnh lùng nói.

"Lưu Tinh!" Bai Saya la lớn.

"Ta không có nói cái gì hết!" Lưu Tinh vội vàng hét lên, sau đó cúi đầu ra sức ăn bữa sáng sớm đã nguội lạnh.

Thấy vậy Alan quay đầu nói với Bai Saya: "Nếu như cậu rất lo lắng, tôi sẽ đi qua xem thử tình huống vậy, cậu cứ ở lại đây bảo hộ Lưu Tinh và Aya."

"Một mình cậu đến chiến trường, không có vấn đề sao?" Bai Saya vẫn là rất lo lắng, mặc dù biết Alan tuyệt đối là gã còn muốn nguy hiểm hơn mình, nhưng đây không đại biểu Alan sẽ không chịu thương tổn, lực lượng của hắn dù sao cũng là công kích, mà không phải bảo hộ.

"Dùng lưới điện, không có sự vật nào có thể đến gần tôi." Alan lại chỉ là nhàn nhạt trả lời.

Bai Saya gật đầu, nói: "Thôi được rồi, chỉ là cậu vẫn phải cẩn thận một chút, có lẽ phe Khởi Đầu sẽ công kích cậu."

"Cho dù bọn họ công kích tôi, cũng sẽ không giết chết tôi..." Alan tạm ngừng, bổ sung: "Trừ phi bảo thạch của tôi chứa đầy."

Lưu Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm khắc nói: "Nếu như chứa đầy rồi, ngươi lập tức trở về ngay, nghe thấy chưa?"

Bai Saya và Alan đều nhìn hướng cậu, người sau gật đầu, trả lời: "Được."

◊◊◊◊

"A A! Chán quá đi mất!"

Cả người Lưu Tinh vắt ngang trên ghế, mặc dù thân thể cậu bây giờ có thể nói là to cao, nhưng cái ghế này cũng rất lớn, đây thế nhưng là vương tọa của quốc vương Dực Nhân quốc, mặc dù không thể nằm ngang như giường, nhưng để cho một thanh niên nhét bộ phận từ vai đến mông ở trên ghế, trái lại vẫn là thừa sức.

"Alan không ở đây, Tiểu Bạch đang luyện công, Tiểu Hắc ở đảo Ma Vương, Khả Tinh cũng không ở đây, cô ấy không ở đây... A A!"

Lưu Tinh suýt nữa té xuống vương tọa, tay chân quơ loạn một hồi, vất vả lắm mới thăng bằng được, cậu từ trên vương tọa bò dậy, la hét ra tiếng: "Ôi Khả Tinh! Nguy to rồi! Khả Tinh ở đâu... A! Ở đảo Ma Vương!"

Giống như một chậu nước lạnh đột nhiên dội xuống, Lưu Tinh lãnh tĩnh lại, nhưng lúc này, lại là thật sự bắt đầu lo lắng, cậu bắt đầu xác thực suy nghĩ hoàn cảnh của Khả Tinh, cô ấy tự nhận là bảo vệ của mình, cô ấy sẽ chịu ngoan ngoãn bị bắt làm tù binh sao? Nói không chừng sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn... Nói không chừng sẽ bị Filost phát hiện... Nói không chừng...

Cậu đã không dám nghĩ tiếp nữa.

"Thật muốn thấy Khả Tinh... Nhưng cô ấy ở trên đảo Ma Vương, không thể đi qua, nhưng ta lại rất muốn thấy cô ấy!"

Lưu Tinh lâm vào lưỡng nan, vốn không nghĩ đến thì thôi, bây giờ vừa nghĩ đến Khả Tinh, lại không thấy được cô, thậm chí ngay cả cô sống hay chết cũng không dám xác định, loại cảm giác này cứ giống như có con kiến đang gặm rỉa ở ngực cậu, đau đau nhói nhói, rất là khó chịu.

"Nếu như gạt Tiểu Bạch, ta không thấy được khắc tinh sẽ chết, hắn có sẽ mắc lừa không nhỉ?" Lưu Tinh nhíu chặt mày, um... hẳn là sẽ không! Mới suy nghĩ ba giây, cậu có chút ủ rũ mà bỏ cuộc, Tiểu Bạch tuy ngốc, nhưng vẫn không phải tên đần độn, nào có thể tin tưởng chứ!

"Hay là đánh cho hắn một gậy ba ngày không tỉnh được... Ta nếu làm được, dứt khoát đến đảo Ma Vương, một gậy đánh cho Filost cả đời không tỉnh lại được cho rồi!"

Lưu Tinh tức đến dùng nắm đấm đánh mình một cái, đương nhiên, là đánh nhè nhẹ.

"Hay là..."

"Lưu Tinh! Không xong rồi."

Lưu Tinh giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Bai Saya đang phóng như bay tới, cậu không nhịn được la to: "Anh khẩn trương như thế làm gì! Tôi chỉ là còn đang nghĩ phương pháp chạy trốn, vẫn chưa có thật sự muốn bắt đầu trốn đi à!"

"Trốn đi?" Bai Saya đột nhiên dừng chân, biểu tình trên mặt trống rỗng, đầu óc hình như có xu hướng đình trệ.

Nguy to rồi! Nhìn biểu tình của Tiểu Bạch, mình hình như không đánh đã khai? Vậy chẳng phải thật sự chạy không thoát rồi? Lưu Tinh ảo não đến suýt nữa muốn tự tống mình một phát ma pháp thiểm điện.

Nguy to! Nhìn Tiểu Bạch nhíu mày, hắn hình như sắp phản ứng lại... Lưu Tinh vội vàng đánh lạc đề, cao giọng hô: "Tiểu Bạch à? Anh tìm tôi rốt cuộc là chuyện gì không hay vậy?"

Bai Saya ngẩn ra, nhớ tới mục đích ban đầu của mình, vội vàng trả lời: "Aya chạy mất rồi!"

Lưu Tinh "oh" một tiếng, không hề lo lắng mà nói: "Vậy có gì chứ! Aya ngày nào chẳng bay loạn khắp nơi..."

Bai Saya ra sức lắc lắc đầu, nói: "Không phải, nó đi theo phía sau Alan, đã sắp rời khỏi đại lục nam rồi."

"Wow! Aya lần này bay thật là xa... cái gì!" Lưu Tinh đột nhiên phát hiện tính nghiêm trọng của sự tình, túm lấy vai của Bai Saya, vội hô: "Anh nói nó sắp rời khỏi đại lục nam rồi? Anh làm sao không phát hiện sớm hơn! Anh tên Tội Giả này hẳn là có thể cảm ứng được nó, không phải sao?"

"Tôi, tôi tưởng nó muốn bay đi tìm Hồng Long chơi, nhất thời không chú ý..." Bai Saya hổ thẹn cúi thấp đầu.

Thấy bộ dạng tự trách của Bai Saya, Lưu Tinh vội vàng nói: "Tôi thử liên lạc với nó xem, dùng cảm ứng giữa Người Dẫn Đường và Tội Giả, hẳn là có thể... đi?"

Cậu trước giờ chưa từng dùng loại lực lượng này liên lạc với Aya... Hm! Đành thử xem thôi.

*Aya! Aya?*

Lưu Tinh gọi hết cả buổi, lại không hề có một chút xíu hồi ứng, đành nói với Bai Saya: "Nó không có trả lời tôi."

"Vậy nên làm sao đây..." Bai Saya đang nói dở chừng, khẽ "A" một tiếng.

"Lại làm sao rồi?" Lưu Tinh vội vàng hỏi.

Bai Saya thở phào, trả lời: "Alan bay về phía của Aya, cậu ấy hẳn là đã phát hiện không thích hợp."

"Oh!" Lưu Tinh cũng thở phào, có Alan, Aya nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cho nên bằng với không sao rồi, nói không chừng lát nữa Alan liền sẽ đóng gói Aya đưa trở về!

Bai Saya lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, Lưu Tinh, cậu vì sao muốn trốn đi?"

"Bởi vì tôi muốn đi tìm Khả Tinh." Lưu Tinh theo phản xạ trả lời xong... Khoan đã! Cậu vừa mới nói cái gì?

Cậu đột ngột quay đầu nhìn hướng Tiểu Bạch, mà Bai Saya đương nhiên cũng đang nhìn cậu... Có thể nói là trừng vào cậu, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Khả Tinh ở đảo Ma Vương, cậu định đi đảo Ma Vương?"

"Không có à!" Lưu Tinh lập tức phủ nhận, đây thế nhưng là nói thật, cậu chỉ là muốn đi, vẫn chưa thật sự định đi!

"Cậu thật là..." Mặt của Bai Saya siết rất chặt, vốn định nói vô pháp vô thiên, nhưng ngẫm lại, cái từ này vẫn không đủ để hình dung hành động của Lưu Tinh, vậy nên gọi là gì? Không biết sống chết? Không thể không giáo huấn?

Sau khi hít mấy hơi, Bai Saya mới có biện pháp lãnh tĩnh lại, dù sao mắng Lưu Tinh cũng là cái hành động vô nghĩa, cậu ta cũng đã liều lĩnh đến... ngày nào đó nếu như cậu ta không liều lĩnh, sợ rằng mình còn sẽ hoài nghi cậu ta có phải là Lưu Tinh giả hay không.

Cho nên, Bai Saya chỉ là bình tĩnh nói: "Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ đi theo cậu không rời một bước, đừng hòng trốn đi."

Lần này chạy không thoát thật rồi. Mặt Lưu Tinh suy sụp, oán giận: "Nhưng tôi thật sự rất muốn thấy Khả Tinh, không biết cô ấy rốt cuộc làm sao rồi, nói không chừng đã bị Filost giết chết! Vậy nên làm sao đây! Trời ơi, càng nghĩ càng khó chịu, giống như có con kiến đang cắn trái tim của tôi vậy... Dù sao Tiểu Bạch cũng không hiểu khắc tinh!"

Bai Saya lắc lắc đầu: "Tôi là không hiểu, nhưng tôi biết, nhất định không thể để cho cậu đi đảo Ma Vương, bản thân cậu cũng nên biết, Lưu Tinh, nếu như cậu thật sự đến đảo Ma Vương, chẳng những bản thân cậu có nguy hiểm, thậm chí có khả năng sẽ liên lụy đồng bạn trên đảo Ma Vương."

Lưu Tinh trầm mặc một hồi, hét lớn: "Dù sao tôi cũng chính là cái phiền phức lớn!"

Bai Saya lắp ba lắp bắp nói: "Tôi không phải ý đó..."

"Anh là ý đó!"

Lưu Tinh vừa hét vừa ra sức đẩy Bai Saya một cái, sau đó tự mình chạy đi.

"Lưu Tinh!"

Bai Saya nhìn bóng lưng của Lưu Tinh, do dự một hồi, vẫn là đuổi theo.

◊◊◊◊

Alan sử dụng dịch chuyển tức thời và phi hành thuật, không ngừng di động từ đại lục Nam sang đại lục Tây, trên đường nhìn thấy một hòn đảo, hạ xuống đang muốn ăn gì đó trước, lại đột nhiên cảm giác thấy có Tội Giả đang di chuyển về phía hắn.

Chẳng lẽ là Tội Giả của Khởi Đầu?

Lòng cảnh giới của Alan đột ngột tăng cao, nhưng cảm giác kỹ, lại phát hiện trên đảo Ma Vương vẫn là bốn tên Tội Giả, không thiếu người nào, trái lại là bên đồng bạn của mình thiếu đi một Tội Giả.

Hắn có chút nghi hoặc, đó là Bai Saya hay là Aya? Nghĩ kỹ thêm, hắn lập tức nhận định hẳn là Aya, bởi vì Bai Saya là không khả năng bỏ mặc một mình Aya.

"Aya vì sao tự mình chạy ra?"

Alan nhíu mày, lập tức liền bay lên, phi hành kiêm sử dụng dịch chuyển tức thời về phía Aya, lần này thì không nhàn nhã như vừa rồi nữa, hắn dốc hết tâm lực, dốc hết khả năng của hắn thao túng điểm đáp xuống của dịch chuyển tức thời, lấy tốc độ nhanh nhất tiến về hướng của Aya.

Một mình Aya thực sự quá nguy hiểm rồi, nhất là khi Annabelle có năng lực di động cường đại như thế, lập tức là có thể tìm được Aya, nếu như bọn họ muốn gây bất lợi với Aya, vậy nhất định có thể đắc thủ. Đây khiến hắn lo lắng hận không thể lập tức di động đến bên cạnh Aya.

Mặc dù hắn cảm thấy mình thực sự tốn quá nhiều thời gian, nhưng kỳ thực cũng không tốn hơn nửa giờ, hắn đã tìm được Aya, mà phe Khởi Đầu cũng không có bất cứ động tác nào.

"Mama!"

Aya nhào về phía hắn, nhưng Alan bay sang bên cạnh, để cho nó nhào vào khoảng không, ngay tại chỗ sững sờ.

"Ngươi vì sao tự mình chạy ra?" Alan dọc đường đều nóng ruột như lửa đốt, bây giờ nhìn thấy Aya không sao, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống, lúc này mới bắt đầu giáo huấn con gái: "Ta không phải bảo ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh Bai Saya sao?"

Vừa mở đầu đã bị mắng, Aya vừa ủy khuất vừa có chút chột dạ, nhỏ giọng giải thích: "Aya nhớ mama, cho nên đến tìm mama..."

"Đừng viện cớ, ta mới đi ra chưa đến một ngày."

"Một ngày đã rất lâu!"

Aya hét lớn, lần nữa nhào lên người Alan, lần này, Alan cũng không có né tránh, hắn cúi đầu nói với cô bé trong lòng: "Aya, đừng quấy nữa, ta mang ngươi trở về, ngươi không được lén chạy ra nữa."

"Không muốn!" Aya bạt mạng bám lấy Alan, làm sao cũng không chịu buông tay.

"Aya!" Alan trầm giọng.

"Không... Không muốn đâu!" Aya sau khi nức nở hai tiếng, lớn tiếng gào khóc, còn vừa la: "Aya không muốn rời khỏi bên cạnh mama!"

"Được rồi, không được quấy, nơi ta sắp đi quá nguy hiểm, ngươi tuyệt đối không thể đến loại nơi đó."

Mặc dù biết Aya rất quyến luyến mình, nhưng Alan bất luận thế nào cũng không thể mang nó đến chiến trường, đó không phải nơi mà thân làm cha mẹ sẽ để con cái đi, không chỉ là nguy hiểm, càng là bởi vì không muốn con nhìn thấy cảnh đẫm máu.

Mắt thấy làm nũng khóc lóc cũng vô hiệu, Aya ngừng khóc, trợn lớn mắt, nhìn thẳng vào Alan, người sau thấy biểu tình của Aya bất thường, không khỏi dùng ngữ khí kỳ quái nói: "Aya, mắt của ngươi làm sao..." phát sáng đỏ!

Ba chữ cuối cùng còn chưa kịp nói, Đố Kỵ bảo thạch treo trên cổ Aya đột nhiên bạo phát ánh sáng đỏ, khiến cho trước mắt thậm chí trong đầu óc của Alan đều tràn ngập ánh sáng đỏ, tức thì không thể suy nghĩ, chỉ là ngây ngẩn nhìn mắt của Aya... Đó là một đôi mắt tỏa hào quang màu đỏ.

Giờ phút này, lời Aya từng chữ từng chữ nói ra giống như lôi điện đánh ở trong đầu của Alan.

"Mama là của Aya, không được rời khỏi Aya!"

Qua một hồi, đôi mắt mở lớn quá lâu của Alan mới mệt mỏi chớp chớp, hắn có chút mê hoặc nói: "Hết cách rồi, Aya ngươi cứ đi theo ta..."

Nói được dở chừng, trong lòng hắn hiện ra cảm giác kỳ quái, mình hình như không nên để cho Aya đi theo, nhưng cảm giác đó tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chớp mắt liền biến mất tăm, đầy đầu óc hắn chỉ nghĩ đến, mình không thể bỏ mặc Aya.

Phải đến đại lục Tây quan sát chiến tranh, vừa lại không thể bỏ mặc Aya, vậy chỉ có thể mang theo Aya đi thôi.

Mặc dù, trong lòng của Alan vẫn là thấp thoáng cảm giác có chỗ nào bất thường, nhưng làm sao cũng tìm không ra chỗ nào không đúng, đành mang theo Aya cùng tiến về đại lục Tây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro