1 - 4
Chương 4: Hành động cứu viện
Lần nữa dò xét hoàn cảnh, Bai Saya thở dài, nghĩ thầm, phòng giam này cũng quá kiên cố rồi, ngay cả vách tường của nhà vệ sinh và phòng tắm đều là làm bằng kim loại, thậm chí song sắt cửa sổ cũng thô gấp ba lần phòng giam bình thường, căn bản không thể trốn ra, lần này nên làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải bị bán như nô lệ sao?
"Trốn không ra..." Hắn ủ rũ ngã ngồi ở bên giường.
"Trốn ra được, ta sớm đã đi rồi." Tinh Linh lãnh tĩnh nói, hắn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với hành động của Bai Saya.
"Đúng rồi." Bai Saya đột nhiên nhớ tới: "Tinh Linh các ngươi chẳng phải là biết năng lực kỳ lạ."
"Ma pháp." Tinh Linh có chút không vui trả lời.
"Uh uh!" Bai Saya ra sức gật đầu: "Nếu như thi triển loại năng lực đó, nói không chừng có thể trốn ra nhỉ?"
Tinh Linh tức giận nói: "Nếu như có thể trốn ra, ta còn tiếp tục ở đây sao?"
"Ngươi, ngươi không biết ma pháp sao?" Bai Saya có chút thất vọng, lẩm bẩm: "Nhưng nghe nói mọi Tinh Linh đều biết..."
"Ta đã bị phong ấn, không thể thi triển ma pháp." Tinh Linh tức giận đứng lên, thất thố la to.
Bai Saya giật mình, không ngờ Tinh Linh ưu nhã vậy mà cũng biết nhảy lên la hét, hắn ngây ngẩn nhìn vẻ giận dữ của Tinh Linh, đối với nộ khí của hắn cảm thấy không biết làm sao... nhưng đột nhiên, tầm nhìn của hắn vượt qua vai của Tinh Linh, ném lên cửa sổ sắt trên tường, ở đó có thứ gì trắng xám đang loi nhoi.
"Xương Cốt!" Bai Saya thất thanh kêu lên.
Tinh Linh ngẩn người, quay đầu nhìn theo tầm nhìn của hắn.
"Tử linh sinh vật!" Tinh Linh kinh hô, bẩm sinh chán ghét đối với khí tức tử vong khiến hắn theo phản xạ muốn công kích... lại phát hiện mình giờ phút này không có năng lực công kích, hắn chỉ có liên tục lùi lại mấy bước, chỉ là dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm vào xương cốt nho nhỏ.
So với sự chán ghét của Tinh Linh, Bai Saya lại là lần đầu tiên nhìn thấy Xương Cốt mà cao hứng như thế, hắn tiến lên nghênh đón: "Ngươi là đến cứu ta sao? Xương Cốt. Lưu Tinh đang ở gần sao?"
"Chi –" Xương Cốt nhảy một cái, nhảy lên người Bai Saya, nhoài lên vai của người sau một cách thoải thoải mái mái.
"Đúng rồi, ta hoàn toàn nghe không hiểu ngươi nói." Bai Saya gãi gãi ót, có chút không biết nên làm sao.
"Chi!"
Xương Cốt xòe xương ngón tay nho nhỏ, trong đó có một viên thuốc màu đỏ be bé, nó ném viên thuốc vào trong đầu thông qua chỗ miệng, làm ra vẻ ăn, sau đó lần nữa móc viên thuốc từ trong xương cốt ra, đưa cho Bai Saya.
"Ngươi muốn ta ăn sao?" Bai Saya có chút do dự nhìn viên thuốc không có đi qua bao tử, lại trước hết du lịch một chuyến trong đầu.
Xương Cốt vừa lại đẩy đẩy thúc giục, Bai Saya không còn cách nào, cũng chỉ đành ném viên thuốc kia vào trong miệng, nhíu mày nuốt xuống.
Nhìn thấy Bai Saya đã nuốt viên thuốc, Xương Cốt hài lòng gật đầu: "Chi —"
"Sau đó thì sao? Xương Cốt, chúng ta phải làm sao trốn ra?" Bai Saya nôn nóng hỏi.
Xương Cốt đột nhiên chui tọt vào trong y phục của Bai Saya, sau đó áp sát ở trước ngực hắn bất động.
"Ơ kìa, Xương Cốt, ngươi muốn làm cái gì?" Bai Saya không hiểu gì cả.
Nhưng lúc này, cửa sắt của giam lao đột nhiên có động tĩnh, cánh cửa nặng nề phát ra tiếng vang thật lớn, sau đó được mở ra, bên ngoài có mấy người đứng, một người trong đó có khuôn mặt quen biết — Manson Fote.
"Đây chính là hàng lần này?" Đứng ở bên cạnh, chiến sĩ trẻ tuổi khuôn mặt khá anh tuấn sáng sủa hỏi.
Manson bình thường kiêu ngạo, ở trước mặt chiến sĩ trẻ tuổi này, hắn vậy mà tỏ ra hết sức cung kính: "Vâng, Đan các hạ."
"Chỉ có một tinh linh? Tên kia rõ ràng là loài người, ngươi cho rằng để hắn đưa lưng vào ta, ta liền phân biệt không ra sao?" Đan nhíu mày, sắc mặt tỏ ra không phải cao hứng lắm.
"Không phải." Manson vội vàng nói: "Loài người đó là người phương đông, khuôn mặt khá tốt, hoàn toàn không thua kém tinh linh."
"Oh?" Đan có chút không tin, nhưng vẫn là đi qua.
Nghe thấy tiếng bước chân, tim Bai Saya đập mạnh một cái, có hơi chột dạ nhìn trước ngực mình, Xương Cốt áp rất sát, hẳn là sẽ không nhìn ra đi? Khi hắn chuyển tầm nhìn khỏi ngực mình, lại phát hiện Tinh Linh đang lạnh lùng nhìn mình... Không! Chiếu theo tầm mắt, hắn hẳn là đang nhìn Xương Cốt trước ngực mình.
Gay go! Tinh Linh sẽ không nói ra chuyện Xương Cốt đi? Bai Saya âm thầm kêu khổ. Nhưng lúc này, một bàn tay đặt lên vai hắn, dùng lực xoay hắn qua.
Bai Saya giật mình ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách ấm nhuận nhìn hướng người đó, căn cứ vào lời của Manson, người này hình như tên là Đan? Người tên là Đan này có chút kỳ quái, lỗ tai vậy mà có hơi nhọn, nhưng cũng không phải lỗ tai dài như Tinh Linh, hơn nữa nét mặt ngũ quan... trên cảm giác hình như có hơi không giống loài người lắm, nhưng Bai Saya cũng nói không ra là khác chỗ nào, hình như mang chút cảm giác tà mị?
Đan giờ phút này lại có hơi lâm vào trong đôi mắt màu hổ phách ấm nhuận kia, so với màu lam, màu lục, màu đỏ vân vân màu mắt lấp lánh của người đại lục phương tây, loại màu hổ phách này hẳn là không nổi bật mới đúng, nhưng lại trong suốt mà ấm nhuận, khiến người vừa nhìn liền giống như sẽ lâm vào trong đôi mắt kia...
"Ngươi là loài người sao?" Bai Saya vẫn là không nhịn được hỏi.
"Hắn là bán Ma Tộc!" Giọng điệu của Tinh Linh mang chút chán ghét nói, Tinh Linh và Ma Tộc cứ như là không đội trời chung, hoàn toàn không thể chung sống hòa bình.
"Khụ!" Đan ho một cái, trên mặt hơi hơi ửng đỏ: "Đúng, ta có một nửa huyết thống của Ma Tộc. Ngươi là người đại lục phía đông, chẳng trách thoạt nhìn hơi khác, nhưng trái lại rất dễ coi..."
Bai Saya trầm mặc, kỳ thực là không biết nên trả lời cái gì. Nếu như Đan đến sớm một chút, hắn nói không chừng sẽ kích động công kích Đan và Manson, nhưng bây giờ Xương Cốt ở trong lòng mình, sau khi biết có cơ hội trốn ra, hắn trái lại không dám manh động, tránh cho phá hỏng cơ hội chạy trốn.
"Ngươi tên là gì?" Đan thân thiện một cách bất ngờ.
Bai Saya suy nghĩ một hồi, nghĩ không ra nói ra tên sẽ có nguy hại gì, cho nên thành thực trả lời: "Bai Saya."
"Saya sao?" Đan tỉ mỉ đọc cái tên này.
Bai Saya kỳ quái nhìn Đan, đối với việc hắn vừa gặp mặt lần đầu đã hô thẳng tên của mình, cảm thấy có chút phản cảm.
Manson cẩn thận quan sát sắc mặt của Đan, dè dặt hỏi: "Đan các hạ, ngài vẫn hài lòng chứ?"
Đan trầm ngâm một hồi, nhìn Bai Saya thêm mấy cái, sau khi người sau kỳ quái nhìn lại hắn mấy cái, hắn mới quay người qua căn dặn Manson: "Ta mang Tinh Linh này đi."
"Đây, đây..." Manson sốt ruột đầu đầy mồ hôi, tưởng rằng Đan vẫn là không hài lòng người phương đông, đây thì gay go rồi.
"Ta sẽ giúp ngươi cầu tình với thương hội, người phương đông kia trước hết cứ nhốt ở đây... đừng bạc đãi với hắn." Đan đầy hàm xúc nói.
Manson ngẩn người, rốt cuộc hiểu được Đan là tự mình nhìn trúng cái người phương đông này, cho nên không muốn giao cho thương hội. Hắn lộ ra nụ cười ái muội: "Yên tâm đi, Đan các hạ, người phương đông này là khách, khách quý!"
Bai Saya không hiểu gì cả lắng nghe đối thoại của Manson và Đan, hình như mình sẽ không bị làm thành nô lệ để bán? Nhưng, bọn họ hình như cũng không định thả mình đi, xem ra vẫn là phải dựa vào Lưu Tinh đến cứu hắn rồi.
"Xin hãy đi theo bọn ta."
Đan vô tình nói với Tinh Linh, đồng thời vươn tay muốn kéo hắn dậy, Tinh Linh lạnh mặt hất tay của hắn ra, tự mình đứng dậy, mang theo thần tình cao ngạo đi qua bên cạnh Đan.
"Tinh Linh, ngươi, ngươi tên là gì?" Bai Saya đột nhiên lên tiếng gọi. Bởi vì Tinh Linh không có vạch trần chuyện Xương Cốt, cho nên hắn luôn cảm thấy mình ít nhất nên biết tên của Tinh Linh này, nếu như có cơ hội, có lẽ có thể trợ giúp Tinh Linh chạy thoát cũng không chừng.
Tinh Linh dừng chân, ngay cả đầu cũng không quay lại, giống như hát mà nói ra một chuỗi âm tiết dài: "Alanmishusgrodiatila."
Đó là tên sao? Bai Saya hoàn toàn đờ đẫn.
Lúc hắn đang đờ đẫn, Đan đã dẫn Tinh Linh rời khỏi, Manson lần nữa đóng lại cửa sắt nặng nề.
"Thật, thật khó đọc... A, Alan..." Mặt hắn khốn khổ lẩm bẩm: "Chết rồi, phần sau quên sạch rồi. Quên đi! Cứ gọi Alan là được... Alan."
Xương Cốt chui ra khỏi ngực của Bai Saya, sau đó luồn lên cửa sắt, luồn đến song sắt trên cửa, đang luồn ra...
"Chờ một chút!" Bai Saya kinh hô, tưởng rằng Xương Cốt muốn đào tẩu, hắn vội vàng đi đến bên cạnh cửa sắt.
Cốp!
"Chi chi chi —"
Cái đầu to của Xương Cốt kẹt ở giữa hai cây sắt, mặc cho bàn tay nhỏ của nó quơ loạn xạ, cái mông không có thịt bạt mạng lúc nhúc, cái đầu to đó vẫn bất động như núi.
Bai Saya dở khóc dở cười nhìn cảnh này, đang muốn vươn tay giải cứu cái con vật nhỏ kia, Xương Cốt lại "rắc" một tiếng, tự mình thoát khỏi song sắt, chỉ là... cái đầu to vẫn còn kẹt ở giữa song sắt, thân thể không có đầu trực tiếp rớt thẳng xuống đất, lúc đứng lên còn đau đớn xoa xoa mông, sau đó giống như nhìn không thấy đường, tự mình chạy loạn khắp nơi, thỉnh thoảng còn tông lên tường.
Lần này, Bai Saya thật không biết làm sao, hắn tạm ngừng, vẫn là vươn tay đi rút Xương Cốt... cái đầu của Xương Cốt trên cửa sổ sắt! Cái này kẹt thật chặt, hắn dùng sức lực rất lớn mới giải cứu được đầu to của Xương Cốt từ trong trạng thái gọng kìm.
"Chi —"
Ngọn lửa màu đỏ trong mắt Xương Cốt đột nhiên nhấp nháy, thoạt nhìn hình như là dáng vẻ hàm chứa nước mắt cảm động.
Trên tay Bai Saya cầm đầu của Xương Cốt, lại nhìn thấy thân thể của Xương Cốt tự mình bò lên cửa sắt, có vẻ như muốn đi ra từ cửa sổ sắt lần nữa.
"Xương Cốt, ngươi muốn giúp ta lấy chìa khóa sao?" Bai Saya đột nhiên lĩnh ngộ.
"Chi!" Tiếng chi lần này của Xương Cốt khá kiên quyết.
"Tốt!"
Bai Saya vội vàng đưa đầu của Xương Cốt đến giữa cửa sổ sắt, một người ở trong lao cầm cái đầu, một bộ xương con khỉ từ bên ngoài lao kéo cái đầu, hai bên điều chỉnh góc độ một hồi, mới rốt cuộc nhét cái đầu to ra khỏi giữa song sắt. Xương Cốt nối đầu to lên xương cổ, còn dùng bàn tay nhỏ chỉnh chỉnh vị trí đầu, mới rốt cuộc xong xuôi.
"Mau đi lấy chìa khóa giúp ta!" Bai Saya hối hả nói.
Xương Cốt vừa lại chi một tiếng, sau đó cấp tốc lủi lên vách tường, mấy giây sau đã biến mất khỏi tầm mắt của Bai Saya. Nhưng, chỉ chốc lát, tiếng lắc lư leng keng leng keng đặc thù của chìa khóa từ bên ngoài truyền đến, thân ảnh nho nhỏ trắng đục kia của Xương Cốt lập tức xuất hiện, trên miệng còn ngậm một chuỗi chìa khóa.
"Thật là lợi hại!" Bai Saya cao hứng đấm mạnh vào cửa sắt một cái.
Xương Cốt lủi lên chỗ xiềng xích của cửa sắt, hai tay nắm chìa khóa còn lớn hơn tay mình, loay hoay một hồi mới mở ra được cửa sắt.
"Tốt quá rồi, Xương Cốt."
Bai Saya không thể chờ đợi được mà ra khỏi phòng lao, lúc Xương Cốt lủi lên vai của hắn, hắn còn khen ngợi xoa xoa đầu to của Xương Cốt, Xương Cốt cao hứng chi chi loạn cả lên.
"Suỵt!" Bai Saya căng thẳng vươn ngón trỏ lên môi.
"Chi chi!"
Xương Cốt trái lại càng lớn tiếng, còn nhảy đến mặt đất, cố kéo tay của Bai Saya tiến lên, hắn có chút không hiểu gì cả, nhưng vẫn là đi theo Xương Cốt ra khỏi nhà lao âm u, vừa đi ra bên ngòai, ánh sáng ập tới, sau khi mắt của Bai Saya trải qua một lúc thích ứng, vừa nhìn, bên ngoài không chỉ có một hai vệ binh, dựa vào mức độ ồn ào của hắn và Xương Cốt vừa rồi, đáng lẽ sớm đã kinh động những người này mới phải.
Chỉ là bây giờ, bọn họ ngã ngổn ngang, vừa nhìn đã biết không phải là ngủ gật bình thường, hiện trường còn lan tràn mùi hương khác lạ mờ nhạt.
"Thuốc mê?" Bai Saya có chút ngơ ngác: "Nhưng ta làm sao không sao?"
"Anh có sao mới lạ!"
Giọng nói trong trẻo vang dội vang lên, đồng thời, một cậu bé có tóc đỏ lửa và khuôn mặt baby từ cửa sổ ngang nhiên nhảy vào.
"Lưu Tinh!" Bai Saya kinh hô.
"Tôi đã bảo Xương Cốt cho anh nuốt thuốc giải trước rồi." Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh.
"A! Là viên thuốc vừa rồi." Bai Saya cuối cùng cũng nhớ tới. Hắn nhìn hướng Lưu Tinh, có chút xấu hổ nói: "Um... cảm ơn cậu đến cứu tôi."
Ai cần ngươi nói cảm ơn chứ! Tự nguyện muốn làm vật cưng của ta thì còn thực tế hơn. Lưu Tinh lườm mắt, bực mình nói: "Thôi được rồi! Đi mau một chút, nán lại đây chờ bị bán à?"
"Khoan đã! Alan... có Tinh Linh cũng bị bắt rồi, có thể thuận tiện cứu hắn không?" Bai Saya đột nhiên nhớ tới Tinh Linh kia.
"Tinh Linh!"
Lưu Tinh cả kinh: "Thảo nào vừa rồi nhìn thấy người của thương hội Jinger! Còn cho rằng mới có một mình anh mà thôi, làm sao có thể xuất động cả một đội người đến đón, thì ra là Tinh Linh à!"
Bai Saya quan tâm hỏi: "Vậy thì có thể cứu hắn không?"
"Cứu hắn..." Lưu Tinh có chút do dự, nếu như mình cứu một Tinh Linh...
— Huyễn tưởng VCR –
"Lưu Tinh, thật là cảm tạ cậu." Tinh Linh dùng khuôn mặt kinh thế mỹ mạo và đôi mắt còn mỹ lệ hơn đá quý của hắn (cô ta?) nhìn Lưu Tinh.
"Không cần khách khí! Cứu vớt thứ mỹ lệ là công việc trong bổn phận của Lưu Tinh ta." Cố gắng ưỡn ngực, ra vẻ hào khí to lớn.
"Tôi nên làm sao báo đáp cậu đây?" Tinh Linh lại đến gần một chút, trên người hắn (cô ta) thơm giống như một dĩa thịt vừa mới nướng xong, dùng âm thanh êm tai nhất nói: "Xin hãy nói cho tôi, bất luận là chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm."
"Thật không!" Lưu Tinh cảm động hỏi: "Vậy ngươi nguyện ý làm vật cưng của ta giống như Bai Saya không?"
"Đương nhiên nguyện ý, tôi cầu còn không được." Tinh Linh mỉm cười.
"Vậy ngươi nguyện ý giúp ta bắt thật nhiều thật nhiều vật cưng mỹ lệ cùng với Bai Saya không?"
"Tôi sẽ vì cậu bắt tất cả những thứ mỹ lệ trên toàn thế giới..."
"He he he he..." Lưu Tinh ngồi xổm ở một bên, cười như thể con mèo tha trộm được một con cá voi.
Bai Saya ngỡ ngàng nhìn Lưu Tinh cả mặt cười gian, quay đầu hỏi Xương Cốt: "Xương Cốt, chủ nhân của ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?"
"Chi..." Xương Cốt ra sức gõ gõ đầu.
"Um..." Bai Saya lần nữa nhìn hướng Lưu Tinh đang trong cười gian, cảm thán: "Vì sao bất luận là chủ nhân hay là vật cưng, ta đều hoàn toàn không thể lý giải đây, chẳng lẽ người phương tây đều là thế này sao?"
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Thảm!" Lưu Tinh đột ngột tỉnh lại từ trong huyễn tưởng. Bởi vì biết người của thương hội tới rồi, sợ Bai Saya sẽ bị mang đi, cho nên Lưu Tinh mới vội cứu hắn như thế, nếu như sớm biết thương hội sẽ không bắt Bai Saya đi, cậu khẳng định sẽ đợi đến khi người của thương hội đi rồi mới đến cứu viện.
Dù sao, thế lực của thương hội Jinger to lớn, cao thủ phía dưới nhiều đến có thể để cho chiến sĩ dùng đấu khí nổ ra một cái hố lớn, sau đó để cho ma pháp sư dùng thủy cầu thuật lấp đầy hố, rồi để triệu hồi sư dùng triệu hồi thuật triệu hồi sinh vật trong biển ném vào, sau đó một vùng biển trong đất liền với đầy đủ sinh thái cứ như thế hoàn thành.
"Mau đi thôi! Anh chưa bị bắt đem bán thì không cam tâm à."
Lưu Tinh túm lấy cánh tay của Bai Saya, chạy đến hướng cửa sổ mà lúc cậu đến đã đánh vỡ, vừa nhảy ra ngoài, mấy mũi tên liền bay vút qua, chỉ lệch mấy cm là ghim lên người Bai Saya, mà không phải vách tường phía sau hắn.
"Thảm rồi! Lại có thể là cung tiễn thủ." Lưu Tinh kêu thảm không thôi, rốt cuộc là cung tiễn thủ ở đâu ra vậy! Thế này là muốn chạy làm sao? Chung quy không thể vừa chạy, vừa để cho cung tiễn thủ cắm tên lên mông chứ?
Lúc này, một mũi tên sượt qua cánh tay của Bai Saya, chất lỏng màu đỏ dần dần lan ra trên quần áo bị rách, Bai Saya nhíu mày, không để ý thương tổn nhỏ đó.
Một tiếng rống giận truyền đến: "Dừng tay hết cho ta!"
"Đan!"
Bai Saya quay đầu nhìn, cả kinh, không ngờ Đan vậy mà đã trở về nhanh như thế.
Đan sải mấy bước lớn tiến lên, quan tâm hỏi: "Saya, ngươi không sao chứ?" Ngay sau đó nhíu mày nhìn vết máu trên cánh tay Bai Saya.
Bai Saya liên tục lùi mấy bước, đối mặt kẻ địch, hắn theo phản xạ muốn rút kiếm, lại phát hiện mình không có kiếm, nhất thời có chút lúng túng không biết nên làm sao.
"Làm sao vậy? Tay đau à?" Đan quan tâm đi lên phía trước. Nhưng Bai Saya trái lại lùi về sau mấy bước.
Oh oh oh, bây giờ là chuyện làm sao đây? Lưu Tinh nheo đôi mắt, nhìn nhìn Bai Saya, rồi lại nhìn nhìn Đan, đột nhiên phát hiện người sau vậy mà là bán Ma Tộc, nếu như là bán Ma Tộc, vậy thật có khả năng... he he! Có thể lợi dụng rồi!
"Không được động!" Lưu Tinh đột nhiên kê lưỡi dao ngắn lên cái cổ mảnh khảnh của Bai Saya.
Bị một lưỡi dao ngắn trí mạng kê lên cổ, Bai Saya sững sờ, chớp chớp mắt khẽ giọng hỏi: "Lưu Tinh?"
Suỵt! Lưu Tinh dùng sức chọc chọc sau lưng của Bai Saya, muốn hắn an tĩnh một chút. Bai Saya mặc dù không hiểu gì hết, chẳng qua nghĩ đến sự tinh quái của Lưu Tinh, có lẽ là nghĩ đến phương pháp thoát thân gì cũng không chừng, bởi thế hắn cũng an tĩnh lại.
"Còn đi tới, ta sẽ mở một cái lỗ lớn trên cổ hắn!"
Lưu Tinh thử ra vẻ hung ác, chẳng qua dưới biểu tình kỳ quái của những người đối diện, cậu có chút ngượng ngùng thu lại ánh mắt không được hung ác cho lắm, chỉ là la to: "Hey, cái tên Đan kia, bảo toàn bộ người lui hết!"
Đan nhíu mày, quan sát người bắt giữ Bai Saya... nhìn làm sao cũng không cảm thấy cậu bé này có thể bắt giữ Bai Saya, cậu ta còn lùn hơn Bai Saya một cái đầu đây! Bởi vì chiều cao chênh lệch quá lớn, cho nên Lưu Tinh ngay cả kê đao lên cổ Bai Saya cũng tỏ ra rất vất vả.
Bạn nói xem, một kẻ xấu còn phải nhón chân mới có thể kê đao lên cổ con tin, có đáng sợ không?
"Ngươi là đi cùng với Bai Saya đi?" Đan cười cười.
Bị phát hiện rồi... Mắt của Lưu Tinh đảo một vòng, cười thầm một cái, ra vẻ không quan tâm nói: "Vốn là một nhóm! Chẳng qua nếu là nguy hiểm, ta vẫn mặc kệ hắn, dù sao cũng không quen hắn. Ngươi cho rằng ta không dám mở một cái lỗ trên cổ hắn sao?"
Đan nhíu mày, lại vẫn không có kêu người lui về sau.
Lưu Tinh chớp chớp mắt, cậu quả nhiên đoán không sai, cái tên gọi là Đan trước mắt này khẳng định có ý tứ với Bai Saya, nếu không sớm đã kêu người xông lên rồi, nào còn quản Bai Saya có bị người mở lỗ hay không.
"Chịu đựng một chút nhé, Tiểu Bạch." Lưu Tinh thấp giọng nói.
Cái gì? Bai Saya mới nổi lên nghi hoặc, cổ liền đau nhói, sắc mặt của hắn đột nhiên tái nhợt. Lưu Tinh... cậu cũng cắt quá sâu rồi...
"He he! Thế nào, ta là thật sự dám mở đi... Ủa! Tiểu Bạch, anh làm sao vậy!"
Lưu Tinh cao hứng ra vẻ côn đồ được dở chừng, thân thể của Bai Saya lại mềm nhũn ngã xuống, Lưu Tinh nhất thời không đỡ được hắn, để cho cả người hắn trượt xuống đất, sắc mặt tái nhợt túm lấy cổ, nhưng máu đỏ tươi lại không ngừng từ trong kẽ ngón tay chảy ra.
"Saya!" Thấy vậy, Đan khẽ quát một tiếng, lập tức muốn xông lên.
"Không được động!"
Lưu Tinh hạ quyết tâm, dứt khoát chống mũi dao vào đầu của Tiểu Bạch, lần này, Bai Saya cũng không tin Lưu Tinh sẽ không đâm vào, mặt hắn tái nhợt, bạt mạng chuyển động thân thể, muốn để cho con dao cách xa mình một chút...
"Dừng tay!" Đan khẽ quát một tiếng. Mặc dù không hiểu vì sao đồng bọn của Bai Saya vậy mà sẽ thật sự cắt hắn bị thương, nhưng nhìn Bai Saya nằm trên mặt đất lộ ra sắc mặt tái nhợt đáng sợ, cộng với máu tươi chảy đầy đất, Đan vẫn là không thể mặc kệ.
"Lùi lại!" Lưu Tinh cố chấp ra lệnh.
Đan do dự một chút, hô lên với thuộc hạ phía sau: "Lùi lại hết."
Chiến sĩ của thương hội quả thật có huấn luyện, mặc dù mệnh lệnh của Đan rất khác thường, nhưng mọi người vẫn tuân theo mệnh lệnh mà hành sự, không có lấy một chút dị nghị.
Thật sự lùi lại rồi đó! Tiểu Bạch à, anh rốt cuộc có quan hệ gì với cái tên Đan này vậy hả? Lưu Tinh chớp chớp mắt, cúi đầu nhỏ giọng hỏi Bai Saya.
Cậu không chắc bọn họ có thật sự lui hay không, đã lấy đao cắt cổ tôi? Bai Saya mắt trợn trắng, suýt nữa tức đến ngất xỉu.
"Thật tình! Thế này đã tức giận rồi à, chẳng độ lượng gì hết."
Lưu Tinh chọc chọc Bai Saya, người sau suýt nữa tràn máu não... bởi vì cái gã này vậy mà là dùng mũi dao chọc hắn, mặc dù không có bị thương... Ơ! Trên mặt làm sao ấm ấm, Bai Saya lấy bớt một tay đang túm cổ sờ lên mặt, kết quả trên ngón tay dính thêm càng nhiều máu, lúc này, Bai Saya mới cảm giác được một cơn đau nhói từ chỗ vừa mới bị Lưu Tinh dùng đao ngắn chọc...
"A... Chọc quá mạnh rồi." Lưu Tinh nuốt nuốt nước miếng, có hơi chột dạ tránh né ánh mắt giết người của Bai Saya.
Ngươi không cứu ta còn không sao, ngươi vừa cứu, ta liền sắp bỏ mạng! Bai Saya hối hận không thôi, sớm biết vậy ngoan ngoãn ở trong giam lao, kết cục của mình biết đâu còn tốt hơn một chút.
"Dừng tay, ta để ngươi đi là được, đừng thương tổn hắn nữa." Đan vội vàng nói.
Nghe thấy lời của Đan, Bai Saya gần như cảm động muốn khóc, hắn cũng sắp không rõ rốt cuộc là Lưu Tinh cứ luôn lấy đao thương tổn hắn là đồng bạn, hay Đan vẫn luôn ngăn cản Lưu Tinh làm hại hắn mới là đồng bạn.
"Oh!" Lưu Tinh cười cong cả mắt, không ngờ thế này đã có thể đi rồi... khoan khoan! Còn có một chuyện. Lưu Tinh ra vẻ hung ác nói: "Đúng rồi, không được truy nã ta đấy! Nếu không ta sẽ... sẽ đánh hắn!"
Lưu Tinh dùng sức lắc lắc thân thể của Bai Saya, người sau bị lắc ra càng nhiều máu, càng cảm thấy mình thật sắp bị tức đến không chỉ từ cổ và đỉnh đầu phun máu, còn sẽ từ trong miệng bắn ra máu tươi rồi.
"Biết rồi." Đan trầm giọng nói.
Yeah! Lưu Tinh đỡ bên hông Bai Saya, sau đó nỗ lực lôi hắn về sau, dọc đường để lại một vệt máu...
"Chờ một chút!"
Đan ném qua một bình nước thuốc trang sức trên thân bình khá cao cấp.
"Nước thuốc liệu thương! Tốt quá rồi! Ta còn đang nghĩ thương của Tiểu Bạch phải làm sao đây!"
Lưu Tinh chụp lấy nước thuốc liệu thương, vừa nhìn thấy cái bình, mắt liền sáng lấp lánh nói: "Wow! Còn là nước thuốc liệu thương cao cấp nữa, cái này đắt vô cùng! Tiểu Bạch à, anh thật may mắn..." Vừa cúi đầu nhìn, Bai Saya đang nằm bò trên đất, trợn mắt cá chết nhìn cậu.
"Anh làm gì nhìn tôi như thế..." Nói đến một nửa, Lưu Tinh nhìn bình nước thuốc mình đang cầm, vừa lại nhìn Bai Saya... Đúng rồi, mình vừa rồi hình như là đang dìu Bai Saya, sau đó bình nước thuốc được ném qua, mình chụp lấy bình nước thuốc, sau đó Bai Saya... A!
Lưu Tinh cười gượng, chậm rãi đỡ Bai Saya lên: "He he, um... xin lỗi nhé, được! Chúng ta mau chạy trốn thôi!"
Đỡ Bai Saya dậy, hai người chậm rãi di chuyển về phía cửa thành, lúc đi đến cửa thành, lại phát hiện cầu treo đang kéo lên, căn bản không thể đi ra, mà vệ binh phụ tránh kéo cầu treo thì ngơ ngác nhìn hai kẻ xâm nhập không biết tên, một người trong đó còn trọng thương, nhưng cả đội chiến sĩ của thương hội lại chỉ là đi theo phía sau hai người, hoàn toàn không có ý định tiến lên chế phục bọn họ.
"Này! Mở cửa đi chứ!" Một kẻ xâm nhập trong đó rất tỉnh bơ, hoàn toàn không có ý thức mình là kẻ xâm nhập, còn gào thét muốn người ta mở cửa.
Vệ binh bên cạnh cả mặt lúng túng, chẳng lẽ người này không phải kẻ xâm nhập, mà là khách? Nếu không làm sao có thể kêu người mở cửa một cách tỉnh rụi như thế?
"Mở cửa đi." Đan hạ chỉ thị với vệ binh.
Cầu treo chậm rãi dâng lên, hai kẻ xâm nhập một tên lỗ mãng, một tên thì bị thương thê thảm, cùng nhau từ cầu treo rời khỏi...
Chỉ là... lấy đồng bạn của mình uy hiếp kẻ địch, cuối cùng làm đồng bạn trọng thương, còn phải nhờ kẻ địch chi viện thuốc liệu thương, thậm chí tự động mở cửa để cho bọn họ đi... thật không biết là bất hạnh của Bai Saya, hay là bất hạnh của Đan!
Nhưng có thể biết chính là, tuyệt đối không phải bất hạnh của Lưu Tinh!
"Ha! Ta đã biết ta nhất định là trông quá đáng yêu, mọi người đều không nỡ đánh ta, nhìn bố Thang Thang thương ta như thế là biết rồi!"
"Ta... giết ngươi..."
"Ái chà! Đừng lộn xộn, Tiểu Bạch, anh lại phun máu kìa."
"Ta là hộc máu!"
"Đan đại nhân, vì sao không ngăn bọn chúng, chỉ cần phái người mai phục, cái... vị khách kia hẳn sẽ không có chuyện." Thuộc hạ khó hiểu hỏi.
"Không cần, một người phương đông mà thôi... ta nói một tiếng với Benchez là được rồi." Đan nhìn hướng hai người chạy đi, lẩm bẩm: "Hi vọng lần sau lúc gặp ngươi, thân phận của ngươi đã không còn là nô lệ nữa, Bai Saya..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro