• Chương 14 •
Sinh nhật
Chuyển ngữ: Nấm lùn
Sau khi cửa hàng mở cửa, Mễ Tinh cũng không còn thời gian rảnh rang cầm điện thoại, khổ sở chịu đựng đến buổi trưa mới kết thúc kinh doanh, cô trở lại phòng thay đồ đổi quần áo xong mới thoải mái cầm điện thoại di động ra nhìn thử.
Alice vẫn chưa trả lời cô, Mễ Tinh khẽ nhíu mày gửi thêm tin nhắn nữa: "Chị có đang ở đấy không?"
Lần này Alice lại phản hồi rất nhanh: "Xin lỗi em nhé, vừa rồi có việc bận. Tính của chú Mễ em hiểu rõ nhất mà, chú ấy rất cố chấp, chuyện em đào hôn lần này chú ấy vẫn giữ bí mật với bên ngoài. Nhìn cũng biết chú ấy đang cực kì tức giận, em cố gắng thêm một thời gian nữa, thời cơ chín muồi chị sẽ báo cho em".
Mễ Tinh đọc hết tin nhắn nọ thì khẽ nhếch khóe môi, cất điện thoại vào trong túi xách.
Ở bên kia, Alice vừa mới thoát ra khỏi weibo, Cố Trân ngồi cạnh đã nhích sát gần cô, lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ rượu nhẹ nhàng khuấy đảo: "Gửi tin nhắn cho ai thế? Hoắc Lệ, không lẽ cô có bạn trai rồi à?"
Hoắc Lệ cười cười đút điện thoại vào túi: "Cố đại tiểu thư cô đây còn chưa có bạn trai thì sao tôi dám có người yêu được chứ?"
Đuôi lông mày xinh xắn của Cố Trân hơi nhướng cao lên, khóe miệng đỏ tươi ngọt ngào hé mở thành độ cong làm say đắm lòng người: "Ai nói tôi không có bạn trai?"
Hoắc Lệ cười bảo: "Đúng rồi nhỉ, chỉ có điều Cố đại tiểu thư không có bạn trai cố định mà thôi."
Cố Bảo ngồi cạnh cũng bật cười nghiêng đầu nhìn Chu Nghi Nhiên ở bên: "Nghi Nhiên, ở nước ngoài cậu có bạn gái không?"
Chu Nghi Nhiên nâng chiếc ly cao cổ trong tay, ngón tay thon thon từng đốt xương rõ ràng hiện rõ trong ánh sáng, lưu loát mà ưu nhã: "Làm gì có thời gian."
"Chà chà." Cô Trân nhìn tay anh rồi nhấp một ly rượu chát, "Không hổ là người chơi đàn dương cầm, tôi có thể nhìn ngắm đôi tay này cả đời mất thôi."
"Phù, chị, chị đừng dọa cậu thiếu gia nhà họ Chu thế chứ." Cố Bảo cười đểu, cụng ly với Chu Nghi Nhiên, "Bận đến mức ngay cả thời gian quen bạn gái cũng không có thật à? Tội nghiệp quá~ nhưng mà bây giờ cậu về nước rồi, chắc sẽ không bận quá nữa đúng không? Lần tới tôi đưa cậu đi chơi."
Cố Trân gõ nhẹ đầu cậu ta: "Chơi cái gì? Em tưởng ai cũng rảnh rỗi như mình đấy hả?"
Cố Bảo xoa xoa chỗ bị gõ, bất mãn trợn mắt nhìn Cố Trân: "Không lẽ làm quen giao lưu bạn gái không phải là chính sự nữa à?"
Chu Nghi Nhiên nhìn hai chị em dở hơi cãi lộn thì khẽ cười thành tiếng, anh đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh rồi hỏi: "Đúng rồi, sao không thấy Mễ Tinh?"
Câu hỏi đó khiến không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, Cố Trân lại gõ vào đầu Cố Bảo một cái mới trả lời: "Mễ Tinh hả, nghe bảo dạo này sức khỏe của cô ấy không tốt, tôi cũng không gặp được."
Chu Nghi Nhiên nhíu mày: "Sức khỏe không tốt sao? Cô ấy thế nào?"
Cố Trân nhún vai ý bảo mình không biết, nhưng rồi Cố Bảo lại thấp giọng thần thần bí bí trả lời anh: "Tin đồn thôi nhé, tôi nghe nói hình như Mễ Tinh đào hôn."
"Đào hôn?" Cố Trân khẽ chau mày, nhìn Cố Bảo đang ngồi đối diện, "Cô ấy sắp kết hôn với ai? Mà em nghe ai nói? Đứng có tán linh tinh đấy."
Cố Bảo phân bua: "Em cũng không rõ là thật hay giả, à, sao mọi người không hỏi Hoắc Lệ ý, không phải cô ấy thân với Mễ Tinh nhất à."
Hoắc Lệ bị sặc rượu trong miệng, cô suy tư rồi đáp: "Chắc là không thoải mái trong người thôi ấy mà, dạo này tôi cũng không gặp cô ấy."
Chu Nghi Nhiên thoáng nhíu mày gần như khó có thể nhận ra, không nói thêm gì nữa.
Sau khi mấy người tụ tập xong, hai chị em nhà họ Cố còn có buổi xã giao khác, họ chia tay Chu Nghi Nhiên ở trước đại sảnh rồi mỗi người một ngã. Hoắc Lệ đi sau lưng Chu Nghi Nhiên, hỏi anh: "Nghi Nhiên, lát nữa anh còn bận gì à? Hay chúng ta lại đi uống một ly đi?"
Chu Nghi Nhiên đáp lời: "Không được rồi, hôm nay anh vừa về, còn hẹn người nhà ăn cơm nữa, lần sau mời mọi người đến nhà anh cùng ăn cơm nhé."
Sắc mặt Hoắc Lệ có đôi phần thất vọng, nhưng mà không dây dưa thêm nữa: "Vậy cũng được, lần sau gặp nhé." Cô vẫy vẫy tay chào Chu Nghi Nhiên, lái xe về hướng nhà của mình.
Chu Nghi Nhiên cũng bước lên xe, anh lái xe phía trước thấy anh lên thì lễ phép hỏi han: "Cậu chủ, về nhà luôn ạ?"
"Ừ." Chu Nghi Nhiên gật đầu, anh lấy di động trên người ra, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện.
"Xin chào, đây là nhà họ Mễ, xin hỏi tìm ai ạ?"
Đây là giọng của một người có tuổi nhưng vẫn lịch sự và lễ độ vô cùng.
Chu Nghi Nhiên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Là dì Minh ạ, cháu là Chu Nghi Nhiên."
Người ở đầu dây bên kia thoáng dừng lại một chút, sau đó giọng nói lại mang nét vui mừng: "Là thiếu gia nhà họ Chu à? Cậu về nước rồi sao?"
Chu Nghi Nhiên cười nói: "Vâng ạ, hôm nay mới vừa về. Cháu nghe Hoắc Lệ nói Mễ Tinh không được khỏe, cho nên cháu mạo muội gọi điện tới hỏi thăm một chút."
Rõ ràng dì Minh chần chừ một thoáng mới mở miệng trả lời anh: "Làm phiền cậu Chu rồi, đúng là tiểu thư nhà tôi không được khỏe, nhưng mà không phải bệnh nặng gì lắm đâu, cậu Chu không cần phải lo lắng."
"Vâng, thế thì tốt quá." Chu Nghi Nhiên nắm điện thoại trong tay, trầm ngâm một chút, "Vậy cháu không quấy rầy nữa ạ, gặp lại sau."
"Tạm biệt cậu Chu nhé." Dì Minh cúp điện thoại, cha mẹ Mễ Tinh cũng bước xuống từ trên lầu.
"Có chuyện gì à?" Mẹ Mễ hỏi.
Dì Minh nói: "Là con trai nhà họ Chu, cậu ta vừa về nước, nghe nói tiểu thư không khỏe, nên gọi điện tới hỏi thăm tình hình."
Nghe được hai chữ "Tiểu thư", sắc mặt mẹ Mễ đã sa sầm hẳn đi, ba Mễ bên cạnh lại hỏi: "Bà không lỡ miệng nói gì chứ?"
"Ông chủ yên tâm ạ, tôi biết nên nói như thế nào." Dì Minh chào họ rồi tiếp tục đi làm việc của mình. Mẹ Mễ hơi cau mày nhìn ông rồi nói: "Vẫn không có tin tức gì sao? Ông không thể điều thêm vài người đi tìm à?"
Ba Mễ có vẻ không nhịn được: "Điều thêm người đi thì càng dễ để lộ ra tin tức, nếu để người nhà họ Tống biết thì cái mặt già này của tôi biết nhét vào đâu đây!"
Mẹ Mễ cũng bực bội đáp lời: "Ông chỉ lo cho mặt mũi mình thôi? Tinh Tinh được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải chịu đựng khổ sở. Không phải tại ông bắt nó kết hôn nên mới ra thế này sao?"
Chân mày ba Mễ nhíu lại như sắp sửa nổi trận lôi đình, nhưng ngay sau đó ông lạnh mặt nói thẳng: "Nhà chúng ta chỉ có một đứa con gái là nó, tài sản nhà mình sớm muộn gì cũng đưa cho nó hết, đương nhiên tôi phải tìm cho nó một người chồng có thể trông cậy được!"
"Con trai nhà họ Tống thì trông cậy được à? Tôi thấy da mặt nó giống hệt như miếng thịt non mềm."
"Bà..." Ba Mễ nhìn bà rồi nghiêng đầu quay đi, "Tôi không nói thèm với bà nữa."
"Ông lười nói với tôi?" Mẹ Mễ cười lạnh một tiếng, "Hai ngày nữa là sinh nhật Tinh Tinh, tôi xem xem ông sẽ nói chuyện với nhà họ Tống thế nào." Bà Mễ quay mặt bước lên tầng.
Aiz, không biết sinh nhật lần này của Tinh Tinh có vui vẻ không đây.
Sinh nhật này của Mễ Tinh đúng là... khá phong phú.
Vốn bình thường trong cửa hàng đã bận, đúng ngày cuối tuần lại càng bận rộn đến choáng đầu choáng óc. Bởi vì trình độ đếm thẻ tre của Mễ Tinh còn chưa tới nơi tới chốn nên cô chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ vì chẳng giúp được gì.
Nhiều khách hàng biết cô là nhân viên mới tới, cho nên họ cũng vô cùng kiên nhẫn chờ cô đếm từ từ.
Công việc trong ngày kết thúc vào lúc hơn mười một giờ đêm.
Thay quần áo xong cô mới lấy điện thoại ra, nhấn mở màn hình điện thoại nhìn xem thử, còn năm mươi ba phút nữa là qua sinh nhật của mình rồi.
Nhớ đến những lần sinh nhật trước, lần nào cô cũng có rất nhiều bạn bè cùng học chung vui chúc mừng mình, trong nhà còn tổ chức ăn liên hoan tiệc rượu, cực kì náo nhiệt. Còn bây giờ thì...
Thôi nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, càng nghĩ càng thê thảm.
Hiện tại việc quan trọng nhất mà cô nghĩ tới là tìm Tiêu Cố yêu cầu tăng thêm tiền lương làm tăng ca.
Lúc rời khỏi cửa hàng thịt xiên, ngoài đường phố đã chẳng có bóng người, chỉ còn ánh đèn đường cam nhạt kéo chiếc bóng của Mễ Tinh dài lê thê mờ ảo. May mà cửa hàng này rất gần hoa viên Nam Thành, nếu không trễ như vậy cô cũng không dám trở về nhà một mình.
Trong hành lang khu nhà cũng cực kì yên tĩnh, đứng dưới tầng lầu, Mễ Tinh hít sâu một hơi, cổ vũ tinh thần hăng hái rồi chạy lên tầng bảy. Lúc nhìn thấy cánh cửa nhà Tiêu Cố, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật cô hơi sợ leo cầu thang một mình lúc nửa đêm.
Có lẽ Tiêu Cố và Husky đã đi ngủ cả rồi, cô rón rén mở cửa bước vào trong, không ngờ trong phòng khách lại có ánh sáng le lói hắt vào trong.
Cô mờ mịt nhíu mày đi lên trước hai bước, nhìn vào xem thử.
... Tiêu Cố và Husky đang ngồi mặt đối mặt trên bàn dài phòng bếp, dùng bữa tối dưới ánh nến.
Chính xác là một bữa ăn tối dưới ánh nến, ánh sáng le lói nọ được phát ra từ cái giá cắm nến kiểu châu Âu trên bàn.
Mễ Tinh: "..."
Cảnh tượng này quá mức quỷ dị, cô trầm mặc một hồi rồi quyết định xem như mình chưa thấy.
"Gâu!" Con Husky đang ngồi chồm hỗm trên ghế nhìn cô sủa một tiếng, muốn chứng minh cảm giác tồn tại của bản thân.
Mễ Tinh nghiêng đầu qua, khó khăn nhếch khóe miệng lên cười ha ha hai tiếng: "Tôi chỉ... không quấy rầy hai người dùng cơm nhé."
"Thiên Thiên, đi xuống." Đột nhiên Tiêu Cố nói chuyện, con Husky lại sủa thêm một tiếng rồi nhảy ra khỏi ghế, vẫy đuôi chạy về phía Mễ Tinh.
Mễ Tinh nhìn lại xem thử có phải tại mình đang chặn đường của Husky hay không, cô cắn nhẹ khóe môi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cố. Người kia cũng hơi nghiêng đầu sang, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô. Anh dừng một chút mới nói: "Đói không?"
"Gì?" Mễ Tinh hơi nhướng một bên mày, nhìn anh như có điều suy nghĩ.
Tiêu Cố đứng dậy khỏi ghế đi về phía phòng bếp: "Đi làm đến tận giờ mà, ăn bữa khuya nhé."
Mễ Tinh: "..."
Đợi chút, chuyện gì thế này? Hai ngày nay cô không đắc tội gì với anh ta cả mà? Mặc dù cô còn định đòi thêm tiền tăng ca nhưng mà rõ ràng mới chỉ là ý tưởng, cô còn chưa chuyển nó thành hành động kia mà.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bại trận trước dạ dày trống không.
Cô đói quá, nhân viên trong cửa hàng đều ăn cơm rất sớm, mặc dù đủ no đấy nhưng bận bịu đến bây giờ chắc chắn cũng sẽ thấy đói thôi.
Cô đi tới ngồi vào vị trí vừa nãy của con Husky, lúc Tiêu Cố từ phòng bếp đi ra, thấy cảnh này thì anh khẽ phì cười: "Tự nhiên tôi lại có ảo giác như con Husky hóa thân thành người vậy."
Các thớ thịt trên mặt Mễ Tinh hơi co rút: "Không phải Cẩu đản là con đực mà..."
Tiêu Cố mím môi đặt cái bát trong tay xuống trước mặt cô: "Ăn đi."
Mễ Tinh cúi đầu nhìn thử, mặc dù chỉ là một tô mì nhưng cực kì đẹp mắt, đoán chừng cũng đầy đủ hương vị, có trứng gà này, cà chua và cả thịt bò nữa!
"Ôi, thơm quá!" Nếu muốn nghĩ xem Tiêu Cố có điểm gì tốt hả, đó chính là tài nấu nướng biến hóa mục nát đến thần kì!
Tiêu Cố kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô: "Ăn đi cho nóng, sắp khét rồi đấy."
"Ừ." Mễ Tinh cầm bát đũa lên, cuốn một vòng lên trên đũa rồi nuốt thử. Ngon tuyệt, mì sợi tinh tế và hơi tròn giống như là mì kéo.
Cô ăn nửa bát nhỏ, Tiêu Cố vẫn luôn ngồi đối diện nhìn cô, có lẽ là vì không khí bữa tối dưới ánh nến, khuôn mặt anh càng trở nên đẹp trai mà mộng ảo. Mễ Tinh nuốt phần mỳ trong miệng, ngước mắt nhìn anh: "Sao anh lại có lòng nấu mỳ cho tôi thế?"
Chẳng lẽ hôm nay anh ta đến cửa hàng kiểm tra, nhận ra cô cố gắng thế nào à?
Tiêu Cố tóm tắt cực kì súc tích: "Mì sợi sinh nhật."
Mễ Tinh thoáng sửng sốt rồi ngơ ngác nhìn anh.
Tiêu Cố hỏi: "Không phải hôm nay là sinh nhật cô à?"
Mễ Tinh khẽ mím môi, trả lời: "Là sinh nhật tôi, sao anh biết?"
Tiêu Cố đáp: "Trước đó tôi có xem thẻ căn cước của cô mà."
Mễ Tinh lại ngớ ra một chút, ngày đó cô tới, đúng là anh hỏi xem thẻ căn cước của mình
Không biết tại sao, bỗng dưng cô lại thấy có đôi phần xúc động. Cô chớp chớp mắt thật nhanh, vùi đầu không muốn để Tiêu Cố nhìn ra mình cảm động thế nào: "Anh bài trí thế này chỉ để nấu bát mỳ thôi hả? Tôi còn tưởng ít nhất cũng phải được một bữa ăn theo phong cách phương Tây nữa chứ?"
Tiêu Cố khẽ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cô rồi nói: "Vốn tôi đã làm bánh sinh nhật nữa kìa, rượu vang thịt bò bít tết, súp bơ khoai tây, nhưng mà cô về muộn quá, cho nên tôi đã ăn hết rồi."
Mễ Tinh: "..."
Ăn rồi thì đừng kể nữa được không!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro