Tập 9 - Chương 1
Tập 9: Đồng bạn trùng phùng
Chương 1: Đồng bạn tử đấu
Ba tháng huấn luyện của Bạch Thiên quả nhiên không phải đùa, hiệu quả tốt đến khiến Keisy giật mình, anh ta lại có thể chặn được công kích của Leola? Mặc dù nói Leola cũng đúng là quái vật, mười ngày không ăn vừa lại chỉ uống máu của mình... người bình thường sớm đã bò ra rồi đi?
"Bạch Thiên, đứng yên!"
Lúc Keisy nói, nòng súng đã nhắm vào trán của Leola, ngón trỏ cũng sắp bóp cò rồi, nhưng cậu lại chạm trán với mắt của Leola, con ngươi bạc tràn đầy lo lắng đó lại khiến Keisy do dự, chậm chạp không bóp cò súng, nghĩ đến nếu như phát súng này bắn thật, vậy Leola vốn đã vì chịu đói mà suy yếu có thật sự sẽ ngã xuống không? Gã Leola này cậy mạnh như thế, điểm này Keisy rõ nhất, nói không chừng anh ta căn bản đã suy yếu đến sắp nằm xuống rồi?
Thân ảnh của Leola đột nhiên chợt lóe, vòng qua Bạch Thiên không kịp trở tay, tức khắc liền xuất hiện ở trước mặt của Keisy, Keisy mới giật mình, bụng liền truyền đến đau buốt, đau đớn tới bất chợt khiến trước mắt Keisy nhất thời tối sầm, nhưng cậu lập tức dùng lực nhéo đùi của mình, sau khi mắt lam tuôn ra nước mắt, Keisy cũng kéo trở lại ý thức của mình, chỉ là mặt mũi vặn vẹo rất nghiêm trọng.
Bạch Thiên vừa thấy Leola còn muốn đánh ngất Keisy, lập tức sử thương một cách vô cùng nhanh chóng, bức Leola không thể không xoay người lại phòng ngự, trong không khí vừa lại truyền đến tiếng vũ khí va chạm liên tiếp không dứt, trong đó có tiếng rên của Bạch Thiên, mặc dù thực lực của hắn tăng tiến vượt bậc, đối kháng chính điện với Leola vẫn không chiếm được tốt, nhưng nói đi thì nói lại, Bạch Thiên ở trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, từ chống cự không nổi một kích của Leola, đến triền đấu với hắn hàng chục chiêu chưa bại, bởi vậy có thể thấy Bạch Thiên ở ba tháng này có bao nhiêu nỗ lực rồi.
Keisy vất vả lắm mới khống chế được mặt mũi, lập tức mắt liền lộ hung quang rống to: "Leola, anh lại có thể dám đánh tôi? Đồ khốn, tôi chưa xong với anh đâu!"
Nghe thấy tiếng của Keisy, đuôi mắt của Leola liếc một cái, mặc dù hắn nghe không hiểu lời của Keisy, nhưng biểu tình rõ ràng không phải thiện ý kia của Keisy biểu đạt ra phẫn nộ của cậu, Leola đột nhiên có loại cảm giác không ổn lắm, thân thể thậm chí cứng đờ một chút, chính là cái cứng đờ này, khiến Bạch Thiên đang khổ chiến rốt cuộc nắm được một cơ hội, không chút do dự quấn đấu khí lên thương, sau đó đâm mạnh về hướng chân của Leola, hắn cũng không quá mức đòi hỏi kích này có thể đánh bại Leola, chỉ là hi vọng có thể giảm chậm tốc độ của hắn, như vậy, Keisy mới dễ phát huy.
Một thương này đã trật vị trí, Leola kịp thời tránh ra, cẳng chân mới không có bị đâm một lỗ, nhưng lại rạch ra một vết máu thật dài.
Leola thuận thế xoay người lại, Toái Ngân đánh lên vai trái của Bạch Thiên, mấy tiếng xương vang lên, sắc mặt của Bạch Thiên cũng đột nhiên trắng bệch, nhưng ánh mắt của hắn đầy kiên quyết, thương trên tay thuận thế vừa lại đâm ra, Leola không có ngờ đến Bạch Thiên vậy mà bất chấp đau đớn, thậm chí lập tức phát ra công kích... Leola rất khẳng định lực đạo của mình đã đủ để khiến xương vai của Bạch Thiên nứt ra một khe lớn.
Một thương này rạch qua đầu vai của Leola, giọt máu bắn ra còn chưa rơi đến mặt đất, Leola cảm nhận được uy hiếp ở sau lưng, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, nghiêng người né qua hỏa cầu màu trắng nóng bỏng, chỉ là Bạch Thiên cũng không có bỏ qua cơ hội này, hắn nhân lúc Leola né người, lần nữa triển khai công kích mãnh liệt.
Leola đành lần nữa quay lại ngăn chặn công thế của Bạch Thiên, vừa mới quay lại, sau lưng lại xuất hiện rất nhiều hỏa cầu, Leola vậy mà có loại cảm giác đỡ trái hở phải, kỳ thực nếu chỉ là công kích của hai người, Leola tuyệt đối sẽ không lâm vào hoàn cảnh này, nhưng không biết là ăn ý hay trùng hợp, Bạch Thiên và Keisy luôn là đứng ở vị trí đường chéo một cái khéo léo, lúc một người ở chính diện Leola, người kia chắc chắn ở đằng sau.
Mà Keisy rất rõ mình tuyệt đối không phải chuyên chiến đấu cận thân, cho nên đứng thật xa, Leola cho dù tránh được hỏa cầu trắng, cũng thường thường bị Bạch Thiên quấn lấy, không thể đi truy kích Keisy, nhưng kỳ thực, so với Bạch Thiên đối chiến với hắn một cách đàng đàng hoàng hoàng, Leola lo lắng Keisy hơn, sợ cậu vừa lại đang nghĩ chủ ý quỷ quái gì.
Hai người bọn họ thật sự tiến bộ rất nhiều, Leola thầm nghĩ, vị trí này hẳn là không phải trùng hợp, cho dù hắn cố ý thay đổi phương vị, Keisy lại vẫn đứng ở ngay phía sau hắn, đây sợ rằng là Keisy cố ý làm, ngoài ra, Keisy vậy mà có thể phát ra nhiều hỏa cầu màu trắng như thế, đã mười mấy phát rồi đi? Khác xa so với trình độ ba ngày một phát trước kia.
Mà tiến bộ của Bạch Thiên càng kinh người, từ căn bản không thể theo kịp bước chân của Leola, đến bây giờ vậy mà có thể triền đấu với hắn rồi, mới ba tháng ngắn ngủi mà thôi, vì để đánh bại hắn, bảo trụ mạng của hắn, hai người này rốt cuộc đã làm huấn luyện kiểu gì?
Leola mặc dù rất cảm động, nhưng lại cũng càng kiên định quyết tâm phải thắng của hắn, hắn nhất định phải mang hai người này trở về thế giới ban đầu tìm Thanh Thanh và Mai Nam!
Nghĩ đến đây, công thế trên tay của Leola càng thêm mãnh liệt, thậm chí dồn dập đánh về phía vai đã bị thương của Bạch Thiên, mấy làn đều thành công đánh trúng, mặc dù không kịp đả kích chân chính, lại liền bị hỏa cầu màu trắng của Keisy cắt ngang, nhưng Leola rất khẳng định, vai trái của Bạch Thiên không thể động đậy rồi.
Mặc dù tiến bộ của hai người này kinh người, nhưng Leola lại cũng không phải đèn cạn dầu, hắn xác tín cứ triền đấu thế này, kẻ thắng lợi nhất định sẽ là mình.
Leola đột nhiên phát giác tình huống không ổn lắm, xung quanh làm sao đột nhiên có mười mấy cái lực lượng, hơn nữa thấp thoáng có khuynh hướng bao vây lấy hắn, hắn lúc này mới cảnh giác quan sát xung quanh, trên bầu trời vậy mà trôi nổi mười mấy thánh hỏa cầu, Leola sửng sốt, thoáng suy nghĩ số lượng của thánh hỏa cầu này, lập tức liền nghĩ đến, thì ra mọi thánh hỏa cầu vừa rồi đều không có nổ tung, mà là bị Keisy tạm thời để sang một bên.
Cậu ta định tụ tập nhiều một chút, đồng loạt công kích sao? Leola nghĩ thầm.
Quả nhiên, trên mặt của Keisy mang theo mỉm cười gian trá, hét lớn một tiếng: "Bạch Thiên, thối lui!"
Bạch Thiên không chút do dự thối lui, mà Leola cũng không truy kích hắn, hắn có ý định của mình, chỉ thấy Leola cấp tốc vọt về phía Keisy, hắn muốn nhân cơ hội này giải quyết Keisy, cái người khiến trong lòng hắn đề phòng này.
Nhưng chuyện kỳ quái xảy ra, Keisy đột nhiên sửng sốt, sau đó lộ ra biểu tình kinh hoàng, Leola vừa cảm thấy kỳ quái, mấy quả hỏa cầu trên đầu gào rít bay tới, mục tiêu rõ ràng không phải Leola, mà là bay về hướng Keisy.
Chỉ thấy Keisy trợn mắt há hốc mồm nhìn mười mấy quả thánh hỏa cầu bay về phía mình, tay chân hoảng loạn không biết làm sao, mắt thấy thánh hỏa cầu là mất khống chế rồi, mà Bạch Thiên cũng phát hiện tình huống không ổn, nhưng cách quá xa, hắn cũng chỉ có thể kinh hô.
Nhìn thấy biểu tình gần như là chờ chết của Keisy, Leola nghĩ cũng không nghĩ mà gia tốc phóng lên, hắn có lẽ muốn thắng, nhưng tuyệt đối không phải để cho Keisy bị những hỏa cầu này nổ chết mà đạt được thắng lợi, hắn nghĩ, sau khi giúp Keisy ngăn chặn những hỏa cầu này, rồi một gậy đánh bất tỉnh cậu ta là được.
Chớp mắt, Leola đã phóng đến trước mặt Keisy, đấu khí màu đỏ máu phóng ra, trong khẩn cấp ngăn trở mười mấy quả hỏa cầu, nhất thời tiếng oanh tạc liên tiếp không dứt, tràng diện thật là dọa người, nhưng Bạch Thiên lại thở phào, hắn cảm giác thấy đấu khí đỏ máu đã vững vàng ngăn chặn thánh hỏa cầu rồi.
"Leola, anh không khỏi cũng quá dễ lừa rồi, trình độ dễ lừa chỉ thấp hơn Bạch Thiên một chút xíu."
Nghe thấy lời của Keisy, Leola mặc dù nghe không hiểu ý tứ, nhưng lại theo trực giác phát hiện ngữ khí của Keisy vô cùng khiến người bất an, hắn nhìn hướng mặt của Keisy, bên miệng của Keisy tuy mang mỉm cười, nhưng trong mắt xanh biển lại mang theo thống khổ mờ nhạt, Leola vừa mới nghĩ Keisy đang thống khổ cái gì? Lại lập tức nhận được đáp án, nòng súng của khẩu súng lớn đang để ở đầu vai của Leola.
Không chút do dự, nòng súng phát xạ hỏa cầu dồn nén sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, hào quang màu trắng chói mắt lập tức bị máu đỏ tươi lấn át, máu ấm áp xối lên đầy đầu đầy thân của Keisy, Keisy lộ ra thần sắc hoảng hốt, cậu đã cố sức né tránh chỗ hiểm, nhưng vừa lại phải khiến Leola mất đi lực chiến đấu, cho nên mới đánh vào vai phải, vì để một kích đắc thủ, cậu đã dồn nén năm quả hỏa cầu... lần này thoạt nhìn, Leola hình như không cần chờ Gre giết, mà sẽ chết ngay rồi.
"Nguy rồi! Máu phun không ngớt, làm sao bây giờ?" Keisy hoảng đến dùng tay ấn vết thương của Leola, chỉ hi vọng máu đừng phun nữa.
Ánh mắt của Leola lóe qua một chút ý cười, nhưng lập tức lại nhiễm lên thống khổ, ánh mắt thống khổ này vậy mà giống y như đúc ánh mắt của Keisy lúc muốn công kích hắn vừa rồi. Mà tay trái của hắn cũng không do dự đánh vào ngực của Keisy!
"Ặc!" Một kích này nặng đến khiến Keisy gần như lập tức từ miệng phun ra máu tươi, người cũng bị lực trùng kích đánh văng, trượt trên mặt đất đủ hai mươi mấy mét mới dừng lại, Keisy giống như là con tôm bị vớt lên bờ, chỉ có thể cong gập thân thể, co giật trên mặt đất, trong miệng thỉnh thoảng hộc ra máu tươi.
Lúc này, sắc mặt của Leola trắng bệch đến đáng sợ, máu Keisy hộc ra gần như toàn bộ đều phun lên mặt hắn, màu đỏ đó khiến mặt hắn càng thêm tái nhợt, gần như giống một người chết.
Nhìn thấy hai người trọng thương, Bạch Thiên đã hoảng loạn đến không biết làm sao mới tốt, hẳn chỉ có thể chạy nhanh đến bên cạnh Keisy, nhìn máu Keisy phun ra đầy đất, hắn vừa lại bó tay không biết làm cách nào, chết tiệt! Hắn vì sao không biết trì dũ thuật? Vì sao không biết?
"Anh... làm gì vậy? Mau đi, đi quật ngã cái tên kia, tôi mới, mới có thể liệu thương chứ, khốn kiếp..." Keisy nói một cách vô cùng gian nan, gần như là vừa nói vừa ho ra máu.
Bạch Thiên vừa được nhắc như vậy, cuối cùng cũng chấm dứt hoảng loạn trong lòng, nhìn Keisy trên mặt đất vẫn có thể trợn trắng mắt với hắn, hẳn là tạm thời không chết được mới đúng, hắn đứng lên, nắm chặt trường thương trong tay, từng bước kiên định bức cận Leola sắc mặt tái nhợt.
Leola nhìn Bạch Thiên từng bước đi tới, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra mỉm cười, thân thể vậy mà như con rối đứt dây, bịch một tiếng ngã xuống đất, cuối cùng cũng không nhúc nhích nữa, mà bùn đất dưới thân hắn lại xuất hiện một vũng đỏ máu, đang chầm chậm khuếch đại, khuếch đại...
"Leola!"
Bạch Thiên hoảng sợ la to, chớp mắt chạy đến chỗ Leola nằm, nhìn thấy đầu vai máu thịt lẫn lộn của Leola, hắn lập tức xé áo mình, muốn giúp Leola cầm máu, chỉ là lúc này, Leola lại đột nhiên mở mắt.
Bạch Thiên vừa đỡ Leola, vừa nói: "Cầm cự một chút, tôi lập tức giúp cậu cầm máu."
Leola vừa lại là nhàn nhạt cười một cái.
Keisy ở chỗ xa nhìn thấy nụ cười này, trong lòng lóe qua dự cảm không lành, cậu lập tức rống to: "Đi mau! Bạch Thiên, hắn giở..."
Mấy ánh bạc lóe lên, bóng lưng của Bạch Thiên đột nhiên cứng đờ.
"... trò."
Keisy hít mạnh một hơi, trơ mắt nhìn Bạch Thiên bị Leola đột nhiên nhảy ra đánh lên giữa không trung, trước ngực của hắn đã có hai vết máu gạch chéo, nhưng Leola lại không có bỏ qua cho hắn, Leola nhảy lên không trung theo, sau đó đánh một kích nặng nề lên lưng của Bạch Thiên, Bạch Thiên ở giữa không trung bị kích này nặng nề đánh rớt xuống đất, ngay cả bùn đất cũng bị lực đạo này làm rạn nứt.
Leola hạ xuống mặt đất theo, hắn lập tức điên cuồng điểm ở trên ngực của mình, vừa rồi để lừa gạt Bạch Thiên, cho nên hắn không có kịp thời cầm máu, bây giờ nếu còn không cầm máu, vậy dù là thần tiên đến cũng cứu không nổi một người hết máu.
Leola mới điểm xuống một huyệt cuối cùng, máu trên vai cuối cùng cũng ngừng, nhưng chân đột nhiên bị siết, hắn cúi đầu nhìn, hai bàn tay hữu lực đang bám vào cẳng chân trái của hắn, Bạch Thiên bị trọng kích đã đứng lên không nổi rồi, nhưng hắn lại không chịu bỏ cuộc, nằm bò trên mặt đất, hai tay cũng muốn túm lấy chân của Leola, dốc hết lực khí toàn thân, trong tiếng gào rống và nước mắt thống khổ, bẻ gãy chân của đồng bạn mình.
Tiếng gãy xương sắc nét truyền đến, Leola gần như là lập tức dùng một chân còn lại đá văng Bạch Thiên, nhưng chính hắn lại cũng ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch như là một cỗ thi thể biết di chuyển, nhưng tay trái của hắn vẫn chặt chẽ nắm chắc Toái Ngân không buông, bởi vì còn có một kẻ, còn có một kẻ địch, hắn miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt đã tan rã vô thần tìm kiếm bốn phía, ở bên cạnh Bạch Thiên nhìn thấy Liệt Diễm nho nhỏ kia, Liệt Diễm đã hóa thành hình người, đang hoảng loạn xé áo của Bạch Thiên, quấn lên lồng ngực đang không ngừng mất máu của Bạch Thiên.
Hắn từng bước từng bước đi về phía Liệt Diễm, mỗi một bước đi, liền vẩy xuống từng đốm máu, mỗi một bước đi, liền nghe thấy tiếng vang rắc, rắc kinh khủng mà xương cẳng chân của hắn phát ra, ánh mắt rã rời kia của hắn biểu đạt đầy đủ tin tức hắn đã chống đỡ hết nổi, nhưng bước chân vẫn từng bước từng bước, chưa từng dừng lại.
Keisy miễn cưỡng bò lên, bò đến chỗ súng của mình rơi xuống, nhặt lên, miễn cưỡng bò người dậy, cậu nửa quỳ trên đất, nòng súng chỉa vào Leola đang từng bước đi tới, lại chậm chạp không bóp được cò, Leola đã chống đỡ hết nổi rồi, cậu nhìn ra được, cho nên cậu không dám bóp cò súng, súng này đánh đi, Leola có trực tiếp toi mạng hay không?
"Leola... anh bỏ cuộc có được không?" Keisy hai tay giơ súng, khẩu súng bình thường quen dùng này giờ đây giống như nặng ngàn cân, cò súng càng như nặng vạn cân, âm thanh nghẹn ngào cầu khẩn: "Đừng đi tới nữa? Bỏ cuộc có được không?"
Nói cũng kỳ quái, đừng nói Leola hẳn là nghe không hiểu lời của Keisy, chỉ nhìn ánh mắt rã rời kia của hắn, đã biết thần trí của hắn đã mất một nửa, căn bản là đang hành động theo bản năng, nhưng Leola lại lắc lắc đầu, bước chân vẫn không hề dừng lại.
"Keisy... đừng đánh, Leola đã mất quá nhiều máu rồi, còn đánh tiếp, cậu ấy sẽ chết." Bạch Thiên sắc mặt trắng bệch ngăn cản.
Nhìn thấy bộ dạng người máu kia của Leola, Keisy thì lại làm sao không hiểu, nếu không cậu cũng sẽ không chần chừ bóp cò, nhưng lại không có biện pháp, một khi để cho Leola đến gần, đến lúc đó ngã xuống chính là bên bọn họ.
Mắt thấy Leola đã sắp đi đến trước người bọn họ rồi, Keisy lại vẫn bóp không nổi cò súng, trái ngược lại, tay run rẩy không ngừng, cậu thật sự không dám, không dám đánh cược phát này bắn ra, Leola rốt cuộc còn sống nổi hay không.
"Bạch Thiên, anh còn có thể đánh không? Đánh ngất Leola là được..." Keisy ôm theo hi vọng duy nhất hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Keisy, Bạch Thiên đẩy Liệt Diễm ra, gắng sức đứng lên, kiên quyết trả lời: "Không vấn đề, thương thế của tôi vẫn không có nặng như Leola."
Liệt Diễm bên cạnh lại vô cùng sốt ruột, thân thể lung lay lắc lư, và máu không ngừng chảy dù đã băng bó của chủ nhân, biểu thị đầy đủ Bạch Thiên cũng không "không vấn đề" như hắn nói.
Bạch Thiên miễn cưỡng giơ thương, cây thương vốn có thể vận dụng tự nhiên giờ phút này lại nặng đến khiến Bạch Thiên chỉ có thể gắng gượng giơ lên, càng đừng nói đến dùng nó để ngăn cản kẻ địch, Bạch Thiên đang nghĩ có nên ném thương, dùng hai tay là được, liền đã có một con rồng dùng sức áp dụng chính sách vật lộn, Liệt Diễm chạy qua bên cạnh Bạch Thiên, không nói lời nào liền nhào về phía Leola, đồng thời hé miệng, lộ ra răng nhọn um tùm.
Trước khi nhào lên Leola, một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên xông tới, tông Liệt Diễm văng khỏi Leola cả mấy mét, tứ chi Liệt Diễm nhẹ nhàng chạm đất, phát ra tiếng rồng rống bất mãn, không ngờ đối phương lại phát ra tiếng rồng rống càng dữ dội, vang tận mây xanh.
Liệt Diễm kinh hãi, do dự nói với bóng hình nhỏ đó: "Điện hạ..."
"Không được đánh papa nữa!" Bảo Lợi Long dang hai tay liều chết che chắn ở trước mặt Leola.
"Bảo Lợi Long! Ngươi phát điên cái gì vậy, ngươi muốn hại chết papa ngươi sao?" Keisy sốt ruột rống Bảo Lợi Long.
Bảo Lợi Long miệng méo xệch, từng viên nước mắt lớn liền rớt xuống, nhưng hai tay vẫn kiên quyết che chắn Leola, mạnh mẽ nói: "Không được đánh, papa sẽ chết mất!"
Leola lúc này tự ý đi qua Bảo Lợi Long, vẫn như cũ đi về phía Keisy và Bạch Thiên, mà Bảo Lợi Long hoảng đến lập tức kéo tay áo của Leola không buông, nhưng Leola hất tay một cái, Bảo Lợi Long ngã xuống đất, trên tay chỉ còn đoạn tay áo đứt kia, nó ngay tại chỗ cuống đến òa khóc, không biết rốt cuộc nên giúp bên nào.
Lúc này, một tiếng thở dài xa xôi vang lên.
"Gre, ngươi hà tất gì đây? Thật muốn thấy bọn chúng đánh nhau đến chết?"
Ngoan Nham lão nhân sớm đã nhìn không nổi rồi, chỉ là mỗi khi hắn muốn động thủ ngăn cản, Gre liền sẽ phát ra khí thế ngăn cản hắn, nhưng chuyện đến tận đây, Ngoan Nham lão nhân bất luận thế nào cũng không thể nhìn ba người này tự tàn sát lẫn nhau nữa.
"Nhất định phải phân thắng thua." Gre không chút lưu tình nói: "Bên nào nhận thua thì kết thúc trận đấu tranh này."
"F*ck you! Bọn tôi có thể nhận thua sao? So với để Leola cho ông đánh chết, không bẳng tôi một súng giải quyết anh ta!"
"Keisy!" Bạch Thiên kinh hô, hắn thế nhưng không muốn nhìn thấy Keisy giết Leola.
Biểu tình bây giờ của Keisy lại hết sức bình tĩnh, cậu ra vẻ ung dung hỏi Bạch Thiên: "Nếu hai bên đều nhận thua không được, vậy chúng ta tốt hơn là đồng quy vu tận?"
"Cái gì?" Bạch Thiên ngẩn người, hắn đơn giản là không dám tin Keisy sẽ nói loại lời này, Keisy tuyệt đối không phải người sẽ nói loại lời này... Bạch Thiên có chút do dự, chẳng lẽ Keisy nghĩ đến biện pháp gì?
"So với để Gre nhìn một cách cao hứng như thế, chúng ta dứt khoát cùng chết cho rồi, để tên máu lạnh kia trơ mắt nhìn đời sau của hắn, con trai của Isanna bạn tốt nhất của hắn, còn có đồ đệ của thạch đầu lão đầu, tất cả đều chết trước mặt hắn, tôi không tin hắn không biết cắn rứt lương tâm." Sắc mặt của Keisy hết sức u ám, hình như thật sự định như thế rồi.
"Bạch Thiên, đỡ tôi đến bên cạnh Leola, tôi muốn dùng bão tuyết chôn ba người chúng ta, cho dù phải chết cũng không để cho gã kia xem náo nhiệt."
Bạch Thiên kỳ quái liếc keisy một cái, mày nhíu rất chặt, hắn thực sự không hiểu ý tứ của Keisy, Bạch Thiên kinh nghi bất định nhìn Keisy, nhưng kỳ quái chính là, ánh mắt của chính Keisy lại rất kiên quyết, giống như đang nói với Bạch Thiên, cứ tin tưởng cậu là được.
"Tôi biết rồi."
Bạch Thiên cũng không hoài nghi nữa, tin tưởng Keisy là được, hắn dốc sức nâng Keisy dậy, dìu đỡ cậu, từng bước đi về phía Leola, mà Leola lại cũng ngây ngẩn, hắn tuy nghe không hiểu lời của Keisy nói, lại đối với hành động bây giờ của bọn họ cảm thấy hoang mang, Bạch Thiên dìu đỡ Keisy, làm sao cũng không thể rút tay ra công kích hắn, mà Keisy vừa lại không thể cận chiến, cự ly xa đối với cậu mới có lợi, Leola sững ở tại chỗ, mê hoặc nhìn hành động quái dị của hai người.
Keisy lúc này cũng biết nói chuyện vô dụng, cậu chỉ là dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Leola, ánh mắt xanh biển luôn luôn tỏ ra biếng nhác kia lúc này là vô cùng kiên quyết, Leola nhìn con ngươi lam giống như trời sập rồi cũng có thể vác lên kia, hắn hình như rốt cuộc mệt mỏi rồi, hắn ngồi phịch xuống đất, chỉ là vẫy vẫy tay với Bảo Lợi Long đang khóc òa bên cạnh, sau khi Bảo Lợi Long đi qua, hắn vươn tay ôm thân thể nhỏ bé của Bảo Lợi Long vào trong lòng, hình như mặc kệ xung quanh rốt cuộc sẽ biến thành thế nào rồi.
Gre vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt lúc này mới rốt cuộc có chút biến sắc, trong lòng suy đoán, chẳng lẽ bọn chúng thật sự muốn tự tìm cái chết? Nhưng Le thì lại làm sao biết Keisy muốn làm cái gì?
"Chẳng lẽ Keisy đã phá phong ấn ngôn ngữ của Leola, không! Không khả năng, không có bất cứ thứ gì phá được phong ấn ta hạ." Gre cố chấp nói.
"Đương nhiên có." Ngoan Nham lão nhân mỉa mai nói: "Sự ăn ý giữa đồng bạn là có thể."
Nghe thấy lời của Ngoan Nham lão nhân, sắc mặt của Gre nhất thời trở nên khó coi, mà trong lòng cũng có chút gì đó nới lỏng, đồng bạn sao? Đó là thứ đã mất đi bao lâu rồi? Từng có lúc giữa hắn và đồng bạn cũng không cần ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt một nụ cười, liền biết ý tứ của lẫn nhau, nhưng cuối cùng Isanna lại phản bội hắn, Jones cũng không có đến cứu hắn...
Gre mới thất thần một lát, liền bị lực lượng mà Keisy dốc toàn lực phát ra làm bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn, không trung vậy mà phiêu lên tuyết, nhưng bông tuyết cũng không có rơi ở trên người Gre và Ngoan Nham lão nhân, chỉ rơi cục bộ ở trong phạm vi mười mét xung quanh đám người Keisy. Dần dần, tuyết không còn là phiêu nữa, mà là kèm theo gió bão đánh lên người bọn họ, rất nhanh chóng, trên thân đám người Keisy đã chất đầy tuyết dày nặng, từ bờ môi phát tím của bọn họ, không khó suy ra nhiệt độ của băng tuyết kia có bao nhiêu thấp.
"... Chẳng những là bão tuyết, còn thu nhỏ diện tích tác dụng, khác nào tập trung toàn lực lượng ở trong phạm vi đó." Gre lẩm bẩm, mặc dù biết rõ bão tuyết như thế xác thực có cái uy lực đủ để tống ba người trước mắt vào địa ngục, nhưng hắn cũng không có bất cứ động tác nào, hắn mới không tin đám người Keisy thật sẽ tự tìm cái chết.
Nhìn thấy ba người bọn họ thật sự bị tuyết dày nặng chôn vùi, Ngoan Nham lão nhân rất là hoảng hốt, ban đầu ông ta cũng chắc chắn Keisy chỉ là thuận miệng nói, nhưng lần này không khỏi cũng bắt đầu có chút không xác định rồi, chỉ có thể cuống đến nói không thành câu: "Đây, đây..."
Gre lại vẫn đứng lặng im, chỉ là hắn lại giống như thân ở trong bão tuyết, sắc mặt càng ngày càng băng lãnh...
"Bạch Thiên, anh đi ra trước cũng không sao." Keisy cóng đến cả khuôn mặt trắng bệch, tâm tình lại dị thường bình tĩnh, kỳ thực cậu cũng không có dự định gì, chỉ chẳng qua là lấy mạng đánh cược mà thôi, đánh cược Gre phải chăng sẽ trơ mắt nhìn đời sau của mình biến thành một que kem.
Bạch Thiên khuôn mặt nghiêm túc lại liều mạng lắc đầu, tiếp tục công tác chưa hoàn thành của hắn, băng bó vết thương cho Leola. Mặc dù ở trong bão tuyết nhiệt độ cực thấp thế này, máu của Leola sớm đã không chảy nữa rồi, chỉ là Bạch Thiên lại cân nhắc đến, cho dù mưu kế của Keisy quả thật thành công, nhưng đến lúc đó nói không chừng bọn họ cũng sớm đã bất tỉnh rồi. Căn cứ vào hiểu biết đối với Gre, Bạch Thiên một chút cũng không cho rằng Gre sẽ là người tốt bụng giúp người khác băng bó vết thương, hắn thế nhưng không muốn Leola không chết ở trận quyết đấu này, nhưng cuối cùng lại chết vì mất máu quá nhiều.
Keisy run run thân thể, dùng da mặt đông cứng cười cười một cách khó coi: "Sớm đã biết anh không chịu mà, cái tên ngay từ đầu đã dám xông vào Khu Phố Hắc Ám cứu người!"
Bạch Thiên ngẩng đầu cười lại, mặc dù da mặt đông đến rất cứng ngắc, nhưng nụ cười lại càng xán lạn.
Tuyết rơi tán loạn, sớm đã chôn vùi đỉnh đầu của nhóm bạn, Leola gạt gạt tuyết, nhìn thấy khuôn mặt như ngủ vừa như không ngủ của hai người bạn, hắn chậm rãi áp hai tay lên phần tim của bọn họ, lòng bàn tay lập tức chảy ra chân khí yếu ớt bảo vệ tâm mạch của hai người. Cảm giác thấy nhịp tim vốn chậm dần của Keisy và Bạch Thiên khôi phục nhanh hơn, Leola nhẹ lòng cười...
"Ugh... Mẹ nó đầu đau quá đi..."
Keisy không nhịn được ôm đầu lăn lộn, chỉ là lăn sang trái đè phải người, lăn sang phải cũng đè trúng người, cậu bất đắc dĩ mở mắt, chỉ thấy bên trái tóc đen, bên phải tóc lam... tốt lắm, xem ra không người hi sinh. Rồi lại nhìn sang bên giường, một con nhân yêu tóc đỏ trần truồng đang ôm một con nhân yêu tóc trắng nho nhỏ khác, xem ra hai con rồng cũng bình yên vô sự.
"Phù..." Keisy lúc này mới thả lỏng thở ra một hơi dài, xem ra kết quả của ván cược đánh cược tính mạng này là thắng rồi!
"Hà tất gì lấy mạng đi liều? Le có chết hay không căn bản không liên quan đến ngươi."
Keisy giật mình, quay đầu nhìn mới phát hiện, Gre vậy mà vô thanh vô tức ngồi ở bên cạnh cái bàn giữa căn phòng, cũng đối lưng vào bọn họ.
"Làm gì đột nhiên ngồi ở đó, người dọa người sẽ chết người đấy, ông không biết à?"
Keisy vuốt ngực một cách khoa trương, mà Gre lúc này lại không cười đùa với cậu giống như lúc trước, bóng lưng đối vào ánh sáng kia thấp thoáng lộ ra âm lãnh, ngay cả Keisy cái gã trời sập xuống cũng giỡn được này cũng không nhịn được rùng mình. Keisy hiếm khi nghiêm túc bắt đầu suy tư câu hỏi của Gre, đầu óc cũng cấp tốc vận chuyển, thử suy đoán dụng ý câu này của Gre và hắn rốt cuộc muốn đáp án gì?
"Anh ta là bạn bè của tôi, dù làm sao cũng không thể bỏ mặc anh ta." Keisy khẽ giọng trả lời, đồng thời dè dặt quan sát phản ứng của Gre, mặc dù từ bóng lưng thực sự rất khó nhìn ra phản ứng của hắn.
Gre hừ lạnh một tiếng: "Bạn bè?"
Keisy nắm bắt được cái phản ứng này của Gre, nhíu mày khổ tư, xem ra Gre đối với cái từ "bạn bè" này rất khinh thường, vậy thì rất có khả năng là bạn bè hắn quá khứ từng rất tín nhiệm... đã phản bội hắn? Mà đáp án còn rất minh hiển... Là Long Hậu Isanna.
"Cho dù Long Hậu không ra tay giúp ông, nhưng bà ấy cũng không có hại ông đi?" Keisy Nhíu mày nói: "Một nữ nhân bị kẹp ở giữa chồng của mình và bạn tốt ngày xưa, cũng là rất khó xử."
Gre trầm mặc một hồi, oán hận nói: "Còn có Jones! Hắn từ đầu đến đuôi đều không hề xuất hiện, cuối cùng cũng không có đến cứu ta."
Lúc này Keisy đột nhiên có loại ảo giác, Gre trước mắt giống như là một đứa trẻ đang oán giận... chẳng qua cho dù trước mắt đúng là đứa trẻ đang oán giận, cũng là đứa trẻ trí mạng cầm trên tay súng tiểu liên Uzi, không thể tùy tiện kêu nó sang chỗ khác chơi.
Keisy suy nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng định thành thật nói: "Tôi không quen thuộc Jones lắm, không rõ ông ta rốt cuộc là người thế nào, chẳng qua nếu như nghĩ ông ta thành Mai Nam, tôi đại khái có thể lý giải ông ta vì sao không đi cứu ông."
Nghe thấy lời này, Gre không khỏi sửng sốt, mở miệng hỏi: "Vì sao?"
"Mai Nam nhìn sơ giống như là người không nổi bật nhất trong đội ngũ, bình thường lúc có mặt anh ta, không cảm thấy làm sao, nhưng một khi không có anh ta, mới phát hiện thì ra anh ta là người trọng yếu như thế." Keisy dừng một chút, hỏi ngược lại: "Jones cũng là người như thế sao?"
Gre lại chỉ là trầm mặc.
"Um... nói với ông một chuyện tôi bất ngờ phát hiện." Keisy gãi gãi mặt, bắt đầu kể chuyện: "Tôi và Leola từ trước tới nay vẫn luôn đều là không xu dính túi, ăn mặc của hai người chúng tôi cộng thêm một con rồng đều toàn là do Thanh Thanh trả tiền, tôi cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Thanh Thanh sớm đã dùng sạch tiền tiêu vặt của mình rồi, thậm chí ngay cả tiền xin anh trai cậu ấy cũng dùng hết toàn bộ rồi... đều tại Bảo Lợi Long thực sự quá thích ăn." Keisy không quên phàn nàn lượng ăn kinh người của Bảo Lợi Long một chút, lại quên thứ mình ăn thế nhưng cũng không ít.
"Sau đó vừa lại không biết từ lúc nào..." Keisy gãi gãi mặt: "Phí tổn của chúng tôi biến thành là do Mai Nam trả, chỉ là anh ta cũng chưa từng nhắc tới, nếu không phải một ngày nọ lúc tôi và Thanh Thanh xin anh ta tiền đi mua đồ ăn khuya, anh ta lại nói trên người không còn tiền để cho tôi rồi, tôi có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không phát giác chuyện này."
Keisy nhìn bóng lưng u ám của Gre, như nghĩ tới cái gì nói: "Tôi bất ngờ phát hiện chuyện này... mà ông phải chăng vẫn chưa có phát hiện đây?"
Gre vẫn là trầm mặc không nói.
Nhìn thấy bóng lưng vẫn bướng bỉnh kia của Gre, Keisy vừa lại bổ sung nói rõ: "Barbarise đã cứu ông, lại có thể sống được tốt như thế, còn lên làm hiệu trưởng đây! Mary cũng vui vẻ kinh doanh nhà hàng thịt nướng, mà con gái của ma vương muốn hủy diệt thế giới lại có thể thoát được một kiếp, còn sinh con đẻ cái... Một cái kỳ tích có lẽ có thể nói là trùng hợp, vậy thì ba cái kỳ tích đây? Ông trời nào có cái loại bụng dạ tốt này! Hơn nữa cho dù ông trời bụng dạ tốt, tôi cũng không tin Long Hoàng kia bụng dạ có tốt như thế, lại có thể không đuổi cùng giết tuyệt?" Keisy hừ một tiếng.
Gre lần này cứng đờ rồi, không lâu sau, Keisy hình như nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín, đồng thời Gre đứng lên, vẫn không có quay đầu, chỉ là đơn giản dặn dò mấy câu.
"Thương thế của hai người các ngươi còn tính là nhẹ, nhưng thương thế của Le quá nặng, vừa lại dùng chân khí của mình bảo vệ tâm mạch của các ngươi, khiến cho bây giờ rất suy yếu. Chăm sóc hắn cho tốt, nửa tháng sau ta sẽ đưa các ngươi trở về."
Nghe thấy lời của Gre, Keisy không khỏi há hốc miệng. Shit! Đơn giản như thế? Thật hay giả?
Ôi kỳ tích...
Sau khi căn dặn xong, Gre chậm rãi bước ra khỏi phòng, lúc này bên ngoài đang có mưa phùn, bầu trời u ám khiến người cảm giác rất không thoải mái. Sau khi Gre đứng ngẩn ngơ một hồi, chậm rãi phiêu lên bầu trời, xuyên qua lớp mây dày, ánh mặt trời chói mắt nhất thời bao phủ lên người hắn, nhưng hắn dường như cũng không cảm thấy chói mắt, chỉ là lặng lẽ chăm chú nhìn vào hào quang chói mắt kia, hào quang màu vàng thoạt nhìn giống như tóc vàng của người bạn tốt... hắn lẩm bẩm: "Mặt trời bao giờ cũng chiếu rọi vào ta, nhưng ta lúc nào từng thật lòng cảm tạ cậu?"
"Xin lỗi, Jones."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro