Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 7 - Chương 1

Tập 7: Dị thế giới du ký

Chương 1: Nhờ vả của Lý quán chủ

Mắt thấy Bạch Thiên và chúng đạo sĩ trong Lý gia quán đã phóng đến phía trước quái vật, Leola cũng tập trung tinh thần lên chiến trường không xa, tránh cho Bạch Thiên sẽ không địch lại quái vật trước mắt mà bị thương.

"Gần đây, yêu nghiệt mọc lan tràn, chẳng lẽ là điềm báo trời sắp giáng đại họa?" Lý quán chủ vân vê râu, bộ dạng lo quốc lo dân.

"Ý của ông ta là nói, một năm gần đây, một đống quái vật linh tinh chạy khắp nơi, không biết mình có cần dọn Lý gia quán đến núi sâu tị nạn thì tốt hơn." Keisy quay đầu qua, vẻ mặt nghiêm túc giải thích với Leola.

Leola trầm tư một hồi: "Trước kia hình như không có những quái vật này."

"Vật này hình như không phải yêu ma quỷ vật, vừa không sợ kiếm gỗ đào, cũng không sợ bùa chú vân vân." Lý quán chủ đã lộ ra khuôn mặt có chút nhăn nhó, nếu không phải đúng lúc Bạch Thiên và Keisy (chủ yếu là người trước) đến, bằng không Lý gia quán sợ rằng chỉ là đối phó những quái vật này đã thương vong nặng nề rồi, đến đây, Lý quán chủ không khỏi cảm kích khả năng nhìn xa của con gái Tam Nương, mặc dù Tam Nương chủ yếu là bởi vì Bảo Lợi Long mà giữ lại đám người Keisy.

"Nghĩa là nói, bọn họ thực sự không có biện pháp ứng phó những quái vật này." Keisy bổ sung nói rõ.

"Trên giang hồ cũng dấy lên sóng lớn, minh chủ càng vì thế cử hành đại hội võ lâm, lấy ra tuyệt thế bảo kiếm làm phần thưởng, hi vọng có thể nhờ vào đó liên hợp mọi người, suy nghĩ biện pháp đối phó những yêu nghiệt này." Lý quán chủ thở dài, hết sức kính nể Minh Chủ.

"Cái Minh Chủ gì kia lấy ra thanh kiếm hỏng, liền khiến một đống người liều mạng đi thi đấu, liều xong còn phải nghĩ đến sứt đầu mẻ trán để đối phó những quái vật kia, chiêu này đúng là cảnh giới tối cao của thu hút lao công giá rẻ." Keisy khinh thường hừ một tiếng.

Leola gật đầu, mặc dù Keisy nói chuyện thô lỗ, nhưng là trực tiếp, hơn nữa thường thường đánh trúng trọng tâm, những lời trực tiếp này khiến Lý quán chủ cũng lộ ra biểu tình do dự, xem ra hình tượng cao khiết của võ lâm minh chủ ở trong lòng hắn đã có chút dao động rồi.

Mà ở xa xa, bởi vì quái vật giống như tảo lục cầu này thực sự có thể tích quá lớn, rất nhiều đạo sĩ đã được Bạch Thiên khuyên rời khỏi hiện trường chiến đấu, đang đứng ở bên cạnh quan sát, mà Bạch Thiên cũng để cho Liệt Diễm biến trở về dạng rồng lớn, giờ phút này đang cưỡi Liệt Diễm lượn vòng ở không trung, Bạch Thiên hình như đang nghĩ nên làm sao hạ thủ mới tốt, trước mắt quái vật giống như quả cầu da xanh biếc này, cũng không biết điểm yếu ở đâu, ngoại trừ lăn qua lăn lại, đè bẹp một đống tòa nhà, để lại một đống chất nhầy hình như có độc tính, thì cũng không có làm cái gì.

"Liệt Diễm, dùng ngọn lửa thử xem."

Bạch Thiên hạ chỉ thị với Liệt Diễm dưới thân, mà Liệt Diễm cũng lượn vòng một cái, đến gần lục cầu tảo khổng lồ, trong miệng lập tức liền phun ra một ngọn lửa nóng cháy, trực tiếp phun lên người lục cầu tảo, đợt phun này, lục cầu tảo không có bao nhiêu phản ứng, vẫn lăn qua lăn lại, nhưng thân thể hình cầu của nó lại bắt đầu xuất hiện dị trạng, nơi ngọn lửa phun đến vậy mà chậm rãi tan chảy đi, mà ở lỗ hổng cũng chảy ra một đống chất nhầy màu lục.

Bạch Thiên ra hiệu Liệt Diễm dừng ngọn lửa, cẩn thận quan sát trạng huống của lục cầu tảo, chỉ thấy nó giống nhưng quả táo bị cắn một miếng, "nước quả dồi dào" còn chảy loạn khắp nơi, đầy đường phố đều bị thứ chất nhầy màu lục này bao phủ, những đạo sĩ vốn cách gần nhất cũng không thể không liên tục lùi lại.

Bạch Thiên nhíu mày nhìn chất nhầy kinh khủng này, mặc dù quái vật này rất dễ ứng phó, chẳng qua vừa đánh, nó liền chảy chất nhầy khắp nơi, mới đánh một cái lỗ đã làm ngập một con phố, nếu làm tan cả cái lục cầu tảo này, sợ rằng phải làm ngập mười mấy con phố rồi.

Chủ nhân!

Bạch Thiên ngẩn người, cũng dùng tâm linh cảm ứng hồi ứng Liệt Diễm, chuyện gì?

Bảo Lợi Long điện hạ nói, chủ nhân của ngài ấy muốn ngài ấy và tôi cùng bắt quái vật này lại, ném ra ngoài thành rồi nung chảy.

Nghe thấy lời này, Bạch Thiên nhìn về phía Leola, chỉ thấy một con Bạch Long to lớn từ phía sau Lý gia quán bay ra, đang bay về phía Bạch Thiên, đã có phương án giải quyết xác thiết, Bạch Thiên lập tức phấn chấn tinh thần, sau khi chỉ huy Liệt Diễm và Bảo Lợi Long tụ họp lại, hai rồng bốn móng vuốt cùng nhau túm lấy lục cầu tảo khổng lồ, bốn phiến cánh rồng cũng bạt mạng vỗ lên.

Dân thành, những đạo sĩ đều mở to mắt nhìn màn không thể tưởng tượng trước mắt, mặc dù sớm đã nhìn thấy yêu nghiệt được Hải Lam Thương Hiệp sai khiến, nhưng hôm nay lại có thể xuất hiện thêm một con yêu nghiệt càng khiến người chú ý, mọi người không khỏi nổi lên tán thán, đương nhiên tán là nhiều nhất, vẫn là Hải Lam Thương Hiệp quả thật danh bất hư truyền gì gì đó.

Dưới nỗ lực của Bảo Lợi Long và Liệt Diễm, thân thể của lục cầu tảo khổng lồ chầm chậm rời khỏi mặt đất, cuối cùng, bốn phiến cánh rồng ra sức vỗ một cái, hai con rồng liền mang theo lục cầu tảo bay vọt lên trời, bay một mạch về phía ngoại thành, dân thành và đạo sĩ cũng đều hoan hô cả lên, người toàn thành xếp thành một hàng đội ngũ đưa tiễn thật dài, theo ở phía sau đuôi hai rồng.

Mãi đến sau khi khối lục cầu tảo kia bị Liệt Diễm đốt thành một đống chất nhầy, Bạch Thiên lúc này mới hài lòng để cho Liệt Diễm bay trở về thành, tại đây, những dân thành trong thành đều tụ tập ở cửa thành, vừa nhìn thấy Bạch Thiên cưỡi theo Liệt Diễm đi tới, mọi người đều cao giọng hoan hô: "Hải Lam Thương Hiệp, Hải Lam Thương Hiệp!"

Bạch Thiên vừa nhìn thấy trận trượng này, nhất thời có chút ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, nhìn mọi người không ngừng reo hò, Bạch Thiên mặc dù lúng túng cũng chỉ có thể ngây ngốc để Liệt Diễm đậu ở cửa thành, sau đó bị mọi người xông đến làm cho luống cuống tay chân, chỉ có thể ngây ngốc lộ ra tươi cười thẹn thùng, vừa hồi ứng mọi người: "Đây là chuyện tôi nên làm..."

"... Duy trì chính nghĩa là chuyện tôi nên làm, mọi người không cần cảm tạ tôi." Keisy ưỡn ngực, giọng ra vẻ chững chạc.

Leola không khỏi nghiêng mắt nhìn động tác của Keisy.

"Xì!" Vừa nói xong, Keisy lập tức bĩu môi: "Vừa nhìn đã biết tên kia đang nói cái gì."

Cẳng chân của Leola đột nhiên bị xiết, cúi đầu nhìn, Bảo Lợi Long đã chạy về rồi, đang bám chặt ở trên chân hắn, mà Bạch Long trên bầu trời đương nhiên cũng sớm đã biến mất tăm, mọi người đều vây quanh Bạch Thiên, hình như không làm sao chú ý đến đã thiếu đi một con "yêu nghiệt".

Bạch Thiên sau lưng kéo theo một chuỗi người dài cũng mang theo Liệt Diễm thu nhỏ trở về Lý gia quán, vẻ mặt bất đắc dĩ, xem ra là không làm gì được quần người phía sau, nhất là mấy người mặc màu đỏ thẫm, trang điểm dày đến cả khuôn mặt như là một cái bánh mochi, trên tay không hẹn mà cùng cầm mười mấy bức họa cô gái, miệng chưa từng ngập lại, một giây có thể phun ra mười mấy câu, nghề nghiệp gọi là bà mối.

Nhìn thấy tràng cảnh vạn người đổ xô ra đường này, Keisy thong dong cầm lấy súng lớn ở hông, giơ lên cao, nổ súng "BANG" một cái, thành công khiến những bà mối giống như vĩnh viễn sẽ không ngừng nói kia đóng lại miệng, hiện trường là một mảnh trầm tĩnh, Keisy cũng hài lòng thổi thổi khói súng, lưu manh tuyên bố: "Chân Không, đóng cửa!"

Chân Không ngẩn người, ngoan ngoãn đi đến cửa đạo quán, đem cửa gỗ nặng nề chầm chậm đóng lại, mà Bạch Thiên cũng kịp thời lách người vào đạo quán, bà mối gần Bạch Thiên nhất phía sau vốn còn muốn đi vào theo, chẳng qua Keisy lại chậm rãi lộ ra tươi cười như ma vương, vũ khí không rõ trên tay cũng chỉa thẳng về phía bà mối, dọa cho người sau vội vàng thu chân lại, chỉ sợ tiếng bang tiếp theo sẽ kèm theo tiếng la hét của mình.

Khi cửa đạo quán rầm một tiếng đóng lại, Bạch Thiên cuối cùng cũng thở phào, mặc dù hắn không phải rất tán đồng thủ đoạn của Keisy, chẳng qua lại không nhịn được cảm kích cậu đã giải vây thay cho mình.

"Bạch thiếu hiệp quả nhiên là nhân nghĩa hơn người." Lý quán chủ tán thán, đồng thời vừa lại lo lắng nói: "Chỉ là nguồn gốc của yêu nghiệt này chưa làm rõ, Bạch thiếu hiệp vừa lại sắp đi xa, không biết đệ tử nhà ta có thể ngăn cản được bao nhiêu yêu nghiệt, cũng không biết những thành khác có gặp phải rất nhiều yêu nghiệt này, bọn họ cũng không may mắn như Thắng Thiên Thành, có thể gặp được đoàn người Bạch Thiếu Hiệp."

Bạch Thiên vừa nghe, lập tức cũng lộ ra thần tình lo lắng: "Cũng phải, sau khi tôi đi, liền không có ai có thể bảo hộ Thắng Thiên Thành nữa, nếu sau này quái vật lại tới, mọi người nên làm sao đây?" Vừa nói, ánh mắt của Bạch Thiên không ngừng phiêu về phía Keisy, hắn hình như cũng đã nhiễm thói quen giống như Leola, gặp phải chuyện tổn thương đầu óc liền bắt đầu nhìn hướng Keisy cái người nhiều mưu ma chước quỷ nhất này.

Keisy lườm nguýt Bạch Thiên mấy cái, đáng tiếc Bạch Thiên giữ vững tinh thần bất khuất không từ bỏ của kỵ sĩ, vẫn cứ trực tiếp nhìn Keisy không tha, rất nhiều hàm ý 'cậu không nghĩ biện pháp tôi liền không đi' ở bên trong.

Keisy bị Bạch Thiên nhìn đến không chịu nổi, trực tiếp phát nộ khí lên thân người khác: "Lão già chết tiệt! Ông muốn chúng tôi làm gì cứ trực tiếp nói, bớt ở bên đó giả vờ giả vịt!"

Lý quán chủ vân vê râu tiêu sái cười một cái, người khác thoạt nhìn là nụ cười trí tuệ, ở trong mắt của Keisy, đó căn bản chính là cười gian của lão hồ ly sau khi đạt được ý đồ!

"Ta tin tưởng sau khi Bạch thiếu hiệp rời khỏi, Lý quán gia hẳn là vẫn có biện pháp ngăn cản một thời gian, chỉ là hi vọng Bạch thiếu hiệp có thể tìm ra nguồn gốc của yêu nghiệt, chỉ cần giải quyết nguồn gốc của yêu nghiệt, dân thành tự nhiên có thể trở về cuộc sống yên bình."

"Thì ra như thế, tôi biết rồi." Bạch Thiên gật đầu, vốn Bạch Thiên đã có ý định như thế, lúc này Lý quán chủ đề xuất cũng đúng lúc.

Tên này làm lao công miễn phí làm nghiện luôn rồi sao? Keisy nổi gân xanh, nhưng cậu cũng biết, lấy tính tình cứng rắn của Bạch Thiên để xem, chuyện này chẳng khác nào không thoát được rồi, Keisy chỉ hi vọng hành trình tìm kiếm yêu nghiệt này sẽ không dính đến phiền toái khác là được, ma vương Gre đại nhân, ngài thế nhưng phải phù hộ con cháu Keisy quý báu nhất của ngài có thể bình bình an an sống ở thế giới mới đấy!

"Ngoài ra, hi vọng các người có thể mang theo Chân Không, một mặt giúp ta rèn luyện thằng nhóc này một chút, mặt khác, nếu là giải quyết yêu nghiệt rồi, có thể để cho Chân Không về bẩm báo một tiếng."

Lý quán chủ vừa nói, mà Chân Không bên cạnh cũng lộ ra thần tình chờ mong, một năm qua, hắn đã kiến thức được sự mạnh mẽ của Bạch Thiên, nếu không phải đã có sư phụ rồi, Chân Không vẫn thật muốn quỳ đến trước mặt Bạch Thiên gọi tiếng sư phụ... mặc dù tuổi của Bạch Thiên còn nhỏ hơn Chân Không hai tuổi.

"Cái gì! Muốn tôi làm lao công miễn phí còn chưa tính! Còn muốn nuôi một tên ăn không?" Keisy hô lớn: "Miễn bàn! Nói cái gì cũng miễn bàn!"

Chân Không vừa nghe, hoảng lên, lập tức lộ ra thần tình cầu khẩn nhìn hướng Bạch Thiên, chỉ là Bạch Thiên cũng lộ ra dáng vẻ không làm gì được, Chân Không có chút do dự nhìn Leola, nhưng vừa lại không xác định người sau có thể giúp hắn giải quyết hay không... Ngay cả Bạch Thiên thân là đại sư huynh cũng là dáng vẻ không làm gì được Keisy, vậy nhị sư huynh Leola thì lại có biện pháp gì đây? Ba sư huynh đệ này cũng thật là kỳ quái, hoàn toàn không có quan niệm tôn trưởng, Bạch Thiên thân là đại sư huynh cũng nghe lời Keisy răm rắp, mặc dù Bạch Thiên ở phương diện duy trì chính nghĩa này thì hoàn toàn không nghe lời của Keisy.

Chỉ là Leola nhíu mày một chút, mở miệng hỏi Chân Không: "Cậu có quen thuộc đối với đường xá và trạng huống giang hồ không?"

Nghe thấy câu hỏi này, Chân Không ngẩn người, sau đó dưới tiếng ho khan nhắc nhở của Lý quán chủ, vội vàng mở miệng hồi ứng: "Quen, rất quen, tôi thường thường đi lại trên giang hồ, hơn một năm trước mới về đến đạo quán."

Leola nhìn hướng Keisy, mở miệng nói: "Chúng ta không quen nơi đây, có người dẫn đường sẽ tốt hơn."

Nghe thấy Leola nói như thế, Keisy suýt nữa muốn dần hắn một trận, cậu và Bạch Thiên không quen "nơi đây" là đạo lý hiển nhiên, trước mắt cái gã sống ở thế giới này hết hai mươi mấy năm lại có thể cũng nói không quen nơi đây... chẳng qua Keisy đều không hề hoài nghi cách nói này, người băng giá như Leola đích xác rất có khả năng sau khi sống ở nơi nào đó hai mươi mấy năm, vẫn không biết bầu trời nơi đó là màu lam.

"Biết rồi, mang hắn đi là được." Keisy không tình nguyện trả lời.

Nghe thấy lời này, Chân Không suýt nữa cao hứng đến nhảy lên, vạn phần cảm kích nhìn "nhị sư huynh", còn dùng ngữ khí tôn kính nhất hỏi: "Dám hỏi nhị sư huynh ý hướng nơi nào?"

"Nơi có tiền kiếm."

"Nơi có cao thủ."

Chân Không có chút khó xử nhìn hai người lên tiếng, Keisy hai mắt biến thành $$ và Bạch Thiên tuyệt thế võ si, trái lại người được hỏi là Leola thì không có bất cứ phản ứng nào, Chân Không suy nghĩ yêu cầu của hai người một chút, đành đề xuất kiến nghị: "Võ lâm đại hội cao thủ tụ tập, vừa lại có tiền thưởng và phần thường kếch xù."

"Vậy chính là võ lâm đại hội rồi!" Bạch Thiên và Keisy hết sức ăn ý, hiếm thấy ý kiến tương đồng, đồng thời sau khi nói xong, đồng loạt lâm vào trong huyễn tưởng của mình, đương nhiên, một người là huyễn tưởng mình và đông đúc cao thủ so đấu, người kia thì huyễn tưởng mình có thể bị tiền đè chết.

Leola thì bắt đầu nghĩ mình phải dùng lý do gì để Keisy bỏ đi ý định bức hắn tham gia võ lâm đại hội, lên đài thi đấu luôn là sẽ gia tăng cơ hội bị nhận ra, mặc dù hắn cho rằng trong chính đạo hẳn là không có ai nhận biết hắn, nhưng khó đảm bảo tổ chức sát thủ sẽ không phái người trà trộn vào.

Để bắt kịp võ lâm đại hội, Bạch Thiên hảo võ và Keisy ái tiền ngay hôm đó liền vội vàng thu thập hành lý, sáng sớm hôm sau hai người liền hết sức ăn ý đứng ở trước cửa của sát thủ, lập tức ra sức gõ cửa, Keisy còn lớn giọng hô hoán, tạp âm này chẳng những lập tức đánh thức Leola, còn thuận tiện khiến toàn đạo quán đều không được ngủ.

Nghe thấy giọng nói lớn của Keisy, Leola đột ngột bừng tỉnh, không tỉnh giấc ở lúc hai người Keisy và Bạch Thiên đến trước cửa hắn, đây đối với Leola mà nói, thế nhưng là chuyện rất ít xảy ra, đồng thời Leola cũng phát giác thân thể của mình vẫn có chút vô lực, mặc dù đối với một người nằm cả một năm mà nói, tác dụng phụ duy nhất là thân thể vô lực, đây đã coi là rất tốt rồi.

Leola bất chấp kháng nghị của thân thể, vẫn đứng lên để sơ tẩy, từ người bình thường để xem, căn bản nhìn không ra thân thể của hắn có bất cứ dị trạng nào.

Leola sơ tẩy được dở chừng, Keisy đã chờ không nổi rồi, một cước đạp tung cửa gỗ, ở ngay cửa nhíu mày nhìn Leola sơ tẩy, chân còn không kiên nhẫn nhón nhón đất, đáng tiếc Leola hoàn toàn không bị ảnh hưởng, động tác vẫn không nhanh không chậm, mãi đến khi Leola cuối cùng chầm chậm lau tay, Keisy rốt cuộc không chịu nổi, một phát kéo lấy Leola liền phóng ra ngoài.

"Bữa sáng, bữa sáng." Keisy vừa phóng còn vừa lẩm nhẩm, có vội, cũng phải ăn sáng trước rồi nói!

Đợi đến lúc Keisy phóng đến nhà ăn, Lý Tam Nương cũng đúng lúc đang bưng một khay bữa sáng bước vào nhà ăn, kỳ thực còn chưa đến thời gian bữa sáng, nhìn sắc trời mới hơi hơi sáng mà thôi, nếu không phải Lý Tam Nương đã trải qua một năm chung sống, biết rõ Keisy mặc dù bình thường rất biếng nhác, nhưng gặp ăn và tiền thì tuyệt đối là vọt trước mọi người, cho nên cô đặc biệt dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, nếu không cho dù là Keisy dậy sớm, cũng không có bữa sáng để ăn.

Nhìn bánh bao màn thầu nóng hổi và một đống món ăn được làm đặc biệt trong tay Lý Tam Nương, Keisy không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, sau đó một phát túm lại Bảo Lợi Long đang bám ở trên lưng Leola, cũng chảy nước miếng như thế còn làm ra động tác phi thân, nếu không những món ăn này sợ rằng nếu bị Bảo Lợi Long lật đổ xuống đất, sau đó hưởng thụ một mình... rồng thế nhưng là không quan tâm đồ ăn có để ở trong khay hay không.

Lý Tam Nương nhìn Bảo Lợi Long tức giận kéo tóc lục của Keisy, Keisy cũng kêu hét A A muốn giật lại tóc của mình, hành động của một lớn một nhỏ này khiến Lý Tam Nương không nhịn được cười, đồng thời trong miệng cũng khuyên hai người: "Được rồi được rồi, đừng nháo nữa, mau ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa thôi."

Keisy trong miệng nói được, nhưng tay lại vẫn hung hăng kéo da mặt của Bảo Lợi Long một cái, mới nghênh ngang đi đến bên bàn ngồi xuống, mà Bảo Lợi Long da mặt bị kéo đến biến thành màu hồng đậm cũng bĩu môi nước mắt lưng tròng, quay người liền nhào vào trong lòng của Leola.

Đợi đến khi Leola và Bạch Thiên cũng ngồi xuống, Keisy luôn luôn không hiểu cũng không quản lễ nghi lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến, tay trái màn thầu tay phải bánh bao, thỉnh thoảng hớp một ngụm sữa đậu nành lớn, Bảo Lợi Long sau khi ở trong lòng papa làm nũng một chút, cũng lập tức bò lên bàn bắt đầu giành ăn với Keisy, một lớn một nhỏ ăn đến ly chén bừa bãi.

Mà Leola thì là nhai kỹ nuốt chậm, Bạch Thiên mặc dù hào sảng hơn, nhưng động tác vẫn khá ưu nhã.

Vừa ăn không bao lâu, Chân không liền đầy mặt hoảng hốt bước vào, nhìn đầu tóc hắn vẫn có chút tán loạn đã biết hắn là vội vàng qua đây, vừa tiến vào đầy mặt áy náy xin lỗi, chỉ sợ Keisy sẽ phản đối không mang hắn đi, nhưng Keisy chỉ là lườm Chân Không một cái, liền tiếp tục nỗ lực giành ăn với rồng.

Sau đó, nhân vật quan trọng trong đạo quán cũng tụm năm tụm ba đi tới, chỉ là không có gia nhập chiến trường bàn ăn, nhìn Bảo Lợi Long và Keisy tranh giành đến há mồm sắp cắn và nổ súng, vẫn thật không có người dám đến gần bàn ăn, tất cả đều đứng ở bên cạnh buồn cười nhìn cảnh tượng này.

Mãi đến khi gần như ăn xong, Lý quán chủ lúc này cũng đến rồi, hắn vừa đi đến nhà ăn, Lý Tam Nương cũng vội vàng lấy ra một phần ăn chuẩn bị đặc biệt dâng lên vị trí chủ, Lý quán chủ trước hết không có động vào bữa sáng, trái lại mở miệng nói: "Hôm nay muốn đi rồi đi?"

"Đúng thế, ỉ sợ hông kịp à mất tiền." Keisy vừa nuốt đồ ăn trong miệng vừa nói.

"Keisy, lão phu không thể không nhắc nhở ngươi, bớt dùng vũ khí gọi là súng kia của ngươi." Lý quán chủ hiếm khi lộ ra biểu tình quan tâm.

Keisy có chút không hiểu ra sao nhìn Lý lão đầu, súng thế nhưng là vũ khí duy nhất của cậu, không dùng súng, chẳng lẽ muốn cậu tay không vật lộn à?

Lý quán chủ vừa nói như thế, Chân Không cũng gật đầu nói: "Keisy, tôi thường đi lại trên giang hồ, nhân sĩ võ lâm chân chính thế nhưng không giống người trong đạo quán, có thể tiếp nhận các loại sự vật quái dị, đạo sĩ là bởi vì khó tránh phải tiếp xúc với chuyện quỷ lẫn thần đều không thể giải thích, cho nên rất dễ dàng tiếp nhận công năng đặc dị của cậu, nhưng nếu như là nhân sĩ võ lâm... sợ rằng cậu sẽ biến thành người trong tà đạo.

"Người trong tà đạo? Thứ gì thế?" Keisy nhíu mày.

"Chính là người tà ác trong võ lâm, như là sát thủ gì đó, người của tà đạo rất dễ dàng bị nhân sĩ chính đạo truy sát."

Chân Không giơ ví dụ, nhưng hắn lại không biết mình một kích đánh trúng tim đen, Keisy tỉnh bơ nói câu biết rồi, Bạch Thiên luôn luôn không nói dối thì thần sắc có chút kỳ quái, sau đó vội vàng cúi thấp đầu ăn cơm để che giấu, hai người bọn họ đều rất rõ, Leola thế nhưng là đệ nhất sát thủ, căn bản chính là nhân vật ma đầu trong tà đạo, Keisy càng bạo, cậu thế nhưng là đời sau của ma vương, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, cha ruột của Bảo Lợi Long đại khái cũng sắp biến thành ma long gì đó... chân chính mà nói, tỷ lệ tà phong và chính đạo của đội ngũ bọn họ là ba trên một, căn bản là "chính không thắng tà".

"Nếu như thật sự không cách nào được nhân sĩ chính đạo tiếp nhận, các ngươi cứ trở lại đạo quán, để ta nói rõ thân phận đạo sĩ của các ngươi, nhân sĩ chính đạo hẳn là sẽ nể mặt ta mới phải."

Lý quán chủ nhàn nhạn cười, Keisy lần đầu tiên không có chú thích gì khác cho lời của Lý quán chủ, chỉ là không được tự nhiên gãi gãi mặt, Bạch Thiên thì thay mặt mọi người, chân thành nói với Lý quán chủ: "Thật sự vô cùng cảm tạ ngài, Lý quán chủ, một năm qua đều nhờ có chiếu cố của ngài."

Lý quán chủ không khỏi vân vê râu, cười gật đầu, đối với hai người trẻ tuổi khác xa nhau trước mắt, một người nghiêm túc thành khẩn, người kia ranh ma tinh quái, người trước chẳng những đã giúp đạo quán rất nhiều chuyện, chỉ dựa vào tính cách chính nghĩa nghiêm túc vừa lại bình dị gần gũi như thế, đã đủ thu phục trái tim của toàn thể đạo quán, mà người sau mặc dù ngay từ đầu khiến mọi người liên tiếp lắc đầu, nhưng chung sống lâu dài, mọi người sớm đã hiểu tên nhóc này tính cách không được tự nhiên, mỗi lần Bạch Thiên ra ngoài thu yêu phục ma, Keisy luôn là nói mặc kệ anh ta, nhưng vừa nghe thấy biến động nhỏ bên ngoài, liền vừa lại lập tức đuổi theo ra ngoài.

"Bạch Thiên, Keisy, các cậu thế nhưng phải chiếu cố Leola cho tốt, cậu ấy bệnh nặng mới khỏi, nếu không phải cần bắt kịp võ lâm đại hội, lúc này cũng nên xuất phát rồi, nếu không cậu ấy hẳn là phải ở lại đây tu dưỡng một hồi cho tốt."

Lý Tam Nương vừa nói, vừa lo lắng nhìn Leola, mặc dù hắn thoạt nhìn không có dị trạng gì, nhưng dù sao cũng là người đã ngủ một năm, Leola có thể hành động tự nhiên như thế mới là kỳ quái đây.

"Ai để ý anh ta chứ! Anh ta chiếu cố tôi thì đúng hơn." Keisy một chút cũng không để lời của Lý Tam Nương ở trong lòng, Leola đó, đệ nhất sát thủ đó, cái gã đồng đẳng cấp với loại người như Lancelot, làm sao cũng không tới lượt Keisy cậu chiếu cố đi?

"Nhóc con, hắn tốt xấu gì cũng là nhị sư huynh của ngươi, ngươi thằng nhóc này không tôn sư trọng đạo thì thôi, ít nhất cũng phải nể tình nghĩa sư huynh đệ đồng môn chứ." Lý quán chủ lắc đầu thở dài nói.

"Anh ta là nhị sư "huynh" của tôi không sai, thân là "huynh" của tôi, anh ta không chiếu cố tôi còn muốn tôi chiếu cố anh ta? Đây mới là không có thiên lý đi!" Keisy cũng không khách khí cãi lại.

"Ngươi thằng nhóc này..." Lý quán chủ tức đến giận dữ trừng mắt.

Một đoàn người ở trong trường thiên giáo huấn của Lý quán chủ và phản bác liên tục khiến người phun cơm của Keisy, ăn xong bữa sáng tạm biệt này, Keisy và Bạch Thiên vốn định nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi xuất phát cũng bất tri bất giác lưu lại rất lâu, Bạch Thiên còn chào tạm biệt với từng người, tính lên Lý gia quán cũng có hơn một trăm người, quen thuộc với Bạch Thiên nói ít cũng có mấy chục người, chờ sau khi Bạch Thiên nói xong lời từ biệt, thời gian cũng không còn sớm nữa, một đoàn người lúc này mới vội vàng xuất phát, bây giờ gần như là người của toàn đạo quán đều đứng ở cửa đạo quán, đưa tiễn năm người này.

"Các cậu nhất định phải chiếu cố Bảo Lợi Long cho tốt." Lý Tam Nương không nỡ mà ôm chặt Bảo Lợi Long trong lòng, nếu như có thể, cô thật muốn giữ lại đứa trẻ này, đáng tiếc Bảo Lợi Long thực sự quá bám Leola.

Bạch Thiên lộ ra biểu tình có chút quái dị, hắn không giỏi nói dối nên thực sự không thể làm ra hồi ứng với Lý Tam Nương, muốn hắn chiếu cố rồng của người khác? Chuyện này không khỏi cũng quá làm khó hắn rồi, chỉ là chiếu cố Liệt Diễm của mình đã đủ sứt đầu mẻ trán, khi hắn vừa nghĩ đến đây, Liệt Diễm bên chân bất mãn đẩy đẩy chủ nhân của mình.

Leola thì khẽ gật đầu, Lý Tam Nương không hiểu rõ tính cách lạnh của Leola còn tưởng rằng hắn đáp ứng một cách không tình nguyện, ngay tại chỗ liền lạnh mặt nói: "Nếu như cậu thật sự không muốn chăm sóc con, có thể để con lại đây, tôi sẽ đối xử với nó như con ruột của mình."

Ai ngờ vừa nói ra lời này, Bảo Lợi Long lập tức bất an vùng vẫy lên, vừa thoát khỏi lòng của Lý Tam Nương, lập tức vung động đôi chân nhỏ vọt đến bên cạnh Leola, bám vào chân người sau không buông, chỉ sợ papa của nó thật sự sẽ như Lý Tam Nương nói, để mình ở lại đây.

"Lý tỷ tỷ, tỷ đừng hiểu lầm." Keisy thấy bầu không khí không ổn, vội vàng làm rõ: "Nhị sư huynh tôi chính là hơi hướng nội, phản ứng đều rất nhỏ, chém anh ta một đao anh ta cũng chưa chắc sẽ rên một tiếng, chẳng qua anh ta sẽ chiếu cố tốt cho Bảo Lợi Long, lúc trước cũng đã chiếu cố lâu lắm rồi, nếu như nhị sư huynh tôi thật sự bạc đãi Bảo Lợi Long, vậy Bảo Lợi Long cũng đâu thể bám anh ta như thế đi."

"Nói cũng phải." Lý Tam Nương nhìn khuôn mặt có chút lạnh của Leola, vừa lại nhớ đến từ lúc hắn tỉnh đến giờ cũng không nói qua mấy câu, xem ra thật sự là tính cách bẩm sinh, Lý Tam Nương hiểu rõ gật đầu, sau đó vẫn là không yên tâm chuyển hướng một người khác dặn dò: "Chân Không à, cậu thế nhưng phải giúp tôi trông chừng Bảo Lợi Long cho tốt, nó quá nghịch ngợm, chỉ sợ sẽ ở lúc các cậu không chú ý, chạy đến ngay cả bóng cũng không còn."

Chân Không đang vác bao đồ nghiêm túc gật đầu, đồng thời bảo chứng nói: "Sư tỷ, Chân Không sẽ trông giữ tốt Bảo Lợi Long."

Lý Tam Nương lúc này mới yên tâm một chút, vừa lại nhìn hướng Keisy: "Keisy, cậu dọc đường thế nhưng phải bớt phóng túng một chút, trên giang hồ nhiều nguy hiểm, cái miệng cậu vừa lại không lựa lời nói, chỉ sợ cậu nói chuyện đắc tội người khác."

Nghe thấy lời của Lý Tam Nương, Keisy vẫn là dáng vẻ cười hì hì không nghiêm túc, chỉ là thuận miệng nói: "Được rồi được rồi, tôi sẽ bớt phóng túng một chút."

Lý quán chủ vân vê râu nói: "Vậy thì thời gian không sớm nữa, các cậu cũng mau mau xuất thành đi, muộn rồi, dân thành cũng dậy rồi, các cậu thế nhưng sẽ không dễ đi nữa."

Bạch Thiên đi đến trước mặt Lý quán chủ làm cái vái chào, biểu tình thành khẩn nói: "Vậy thì tiểu bối sẽ ở đây cáo từ, rất cảm tạ quán chủ một năm qua thu lưu, Bạch Thiên khắc ghi trong lòng."

Lý quán chủ cười gật đầu: "Đâu có, tiểu đồ của ta còn phải nhờ Bạch thiếu hiệp hao tâm rồi, chuyện yêu nghiệt cũng phải nhờ các cậu lưu tâm nhiều một chút rồi."

Keisy không nhịn được cắt ngang hai người, còn làm biểu tình buồn nôn, không kiên nhẫn hô lên: "Đi thôi đi thôi! Còn nghe các người tiếp tục nói mấy lời buồn nôn, bữa sáng của tôi sẽ phải lãng phí mất thôi!"

Bạch Thiên gãi gãi mặt, đứng trở về bên cạnh đồng bạn, đội ngũ bốn người một rồng này liền lưu luyến chào tạm biệt mọi người trong đạo quán, một mạch nhanh chóng đi qua đường phố, nhất là khi dân chúng tụm năm tụm ba trên đường đều nhận ra Hải Lam Thương Hiệp, dáng vẻ muốn vọt qua, đám người Keisy lập tức quyết định dứt khoát, để cho Liệt Diễm biến trở lại rồng lớn, mọi người nhảy lên lưng Liệt Diễm, bay ra Thắng Thiên Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro