Tập 11 - Chương 1
Tập 11: Hồi phục của ánh sáng
Chương 1: Hạ lệnh tiến công
"... Thân là kỵ sĩ giữ gìn chính nghĩa, chúng ta đã không thể chịu đựng bạo hành tàn nhẫn của Hắc Long Vương, tất phải có hành động, mới không bôi nhọ quang huy và vinh diệu của kỵ sĩ."
Nói đến đây, Long Hoàng hơi ngừng lại, ánh mắt lượn quanh hàng ngũ kỵ sĩ chỉnh tề phía dưới, Đại Lục Rồng đã rất lâu không có tụ tập nhiều kỵ sĩ như thế, kỵ sĩ và vật cưỡi của kỵ sĩ xếp hàng dày đặc, giống như biển cả mênh mông, mũi nhọn của biển kỵ sĩ này thì là Long Hoàng một thân bào tím, cộng với hoàng tử Ngân Nguyệt một bộ áo đen và Thần Thánh Bạch Long của hắn ở phía sau Long Hoàng.
Trong ánh mắt của kỵ sĩ ai cũng tràn ngập hào quang lấp lánh, thậm chí ngay cả thân thể cũng kích động đến phát run, những kỵ sĩ sớm đã vô cùng bất mãn đối với việc tàn sát bừa bãi của Hắc Long Vương, nếu không phải Long Hoàng trước sau bảo trì trầm mặc, sợ rằng bọn họ sớm đã rút kiếm, xông đến đại lục Acalane, hăm hở tuyên chiến với Hắc Long Vương rồi.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng của Long Hoàng nổi lên mỉm cười, mặc dù trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc lo quốc lo dân.
Long Hoàng thu lại mỉm cười ôn hòa mọi khi, dã tâm bừng bừng hai mắt che giấu không được rốt cuộc để lộ ra, chỉ là trong trường hợp thế này, tự nhiên được kỵ sĩ phía dưới dịch là Long Hoàng rốt cuộc phải có hành động rồi.
"Tại đây, ta tuyên bố do thái tử suất quân, tấn công Acalane, xua đuổi Hắc Long Vương!"
Âm thanh trầm thấp uy nghiêm của Long Hoàng vang vọng ở trong biển kỵ sĩ, trong phút chốc, những kỵ sĩ đồng loạt trầm mặc, tới tấp dùng ánh mắt không dám tin vừa lại mong đợi nhìn Long Hoàng, lãnh tụ của mọi kỵ sĩ.
Cho đến khi Long Hoàng mỉm cười gật đầu, lần nữa chứng thực tuyên ngôn vừa rồi quyết không phải ảo giác của những kỵ sĩ, sau đó những kỵ sĩ đều sôi trào, nổ tung như nồi nước đun quá mức, tiếng kêu rống, hoan hô, hưng phấn nổi lên bốn phía, mọi người đều tung hô Long Hoàng vạn tuế, trong đó còn có rất nhiều người ca tụng tên của thái tử.
Chiến tranh, đã không thể tránh rồi.
Trên mặt Long Hoàng mang tươi cười, trong miệng thấp giọng: "Ngân Nguyệt, con ta, ta đã căn dặn Mirrodin, ngươi và hắn giả chiến một trận, thương vong của kỵ sĩ không thể quá lớn, tránh cho suy yếu thực lực phe ta, nhưng cũng không thể không chút thương vong, nếu không ắt sẽ khiến cho người khác hoài nghi, hậu chiến, Mirrodin thối lui về Thương Lan, cùng ngươi nam bắc giằng co, ngươi hãy lấy lý do chưa đánh lui Mirrodin, chiếm vững Acalane, quyết không thể trả lại cho chính phủ Acalane."
Mặc dù tiếng huyên náo của kỵ sĩ trên sân hệt như là mấy ngàn con rồng đang điên cuồng chạy, dù là trang giáp chiến sĩ đến nổ một pháo, sợ rằng đều sẽ bị tiếng huyên náo che lấp, mặc dù trên mặt Ngân Nguyệt ở sau lưng luôn luôn đều mang mỉm cười hoàn mỹ, không hề thay đổi một chút, nhưng Long Hoàng sớm đã biết năng lực của Ngân Nguyệt, biết người sau khẳng định đã nghe thấy, hơn nữa sẽ chấp hành mệnh lệnh một cách hoàn mỹ.
Rất nhanh chóng, đại lục Acalane sẽ rơi vào trong tay của hắn, hai phần ba của thế giới chẳng khác nào đã ở trong túi của hắn rồi, chỉ còn lại Liên Minh Thương Tế, chỉ còn lại... Long hoàng cố gắng đè nén trái tim nhảy điên cuồng, đã chờ đợi năm tháng dài đằng đẵng như thế, đợi thêm một hồi là có thể thỏa mãn ý nguyện rồi, đợi thêm một hồi...
Long Hoàng lại nén không được nụ cười giơ lên rồi lại giơ lên bên khóe miệng, và tia sáng tham lam trong mắt, chỉ là những kỵ sĩ đều đắm chìm ở trong thời khắc của quang huy và vinh diệu sắp đến, không có người phát hiện dị trạng của Long Hoàng... hoặc là nên nói, gần như không có người phát hiện.
Nghe xong phụ hoàng muốn tấn công Hắc Long Vương, Lansecy một chút cũng không có hưng phấn như kỵ sĩ khác, lại tái nhợt sắc mặt kéo Jasmine xoay người liền đi. Không còn thời gian nữa, Leola sắp đi đánh trận rồi, đến lúc đó, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, kỳ thực Lansecy cũng không biết, nhưng cô lại biết, cứ tiếp tục thế này, Leola thật sự sẽ biến mất, từ đây, chỉ còn lại Ngân Nguyệt.
"Ngân Nguyệt!" Jasmine căm phẫn la lên: "Từ trong mắt của gã đó, tôi chỉ nhìn thấy giả dối và buồn nôn, cái thứ đó không phải Leola!"
Đây là cách nghĩ của Jasmine sau khi quan sát Ngân Nguyệt, mà Lansecy mặc dù trầm mặc không nói, nhưng lúc nhìn Leola biết cười biết trả lời, cô lại một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn biến thành bộ dạng giả tạo này, thà rằng Leola biến trở lại dáng vẻ lạnh như băng lúc trước.
"Không thể cứ tiếp tục thế này, chúng ta đi tìm đại ca." Lansecy kéo Jasmine, bạt mạng chạy về phía hắc tháp nơi đại ca ở.
Hai cô gái chạy như bay, chạy ra khỏi hoàng cung, vượt qua thảo nguyên, lại sau khi nhìn thấy một bóng người nào đó, đột ngột ngừng bước chân, bóng người đó mặc trường bào hai màu đen trắng, đang dựa ở bên cây, thảnh thơi đẩy mắt kính nhỏ trên sống mũi.
Lansecy và Jasmine đối mặt nhìn nhau, không biết Misery rốt cuộc muốn làm cái gì, nhìn dáng vẻ của hắn hình như là đang chờ đợi bọn họ, mặc dù kỳ quái Misery làm sao biết bọn họ đang muốn đi tìm đại ca, chẳng qua thuật sĩ giỏi nhất chính là thần thần bí bí, dù là bị hắn biết rồi, cũng không có gì phải kỳ quái.
"Misery, ngươi có chuyện gì sao?" Lansecy có chút do dự hỏi, cô mặc dù rất muốn trực tiếp hỏi hắn có nguyện ý giúp đỡ Leola hay không, nhưng nghĩ đến phụ hoàng rất có khả năng đang nghe lén, cô vừa lại không dám mở miệng hỏi.
Misery giống như lúc này mới chú ý đến hai người, nghiêng mắt liếc về phía hai cô gái, có vẻ lơ đãng thuận miệng nói: "Trở về đi, đi nói câu tạm biệt với thái tử cũng tốt, sau này không biết có cơ hội thấy mặt hay không đây."
"Ngươi là ý gì?" Lansecy nhất thời trở nên căng thẳng, chẳng lẽ Misery cũng cho rằng Leola không trở về được nữa?
"Ngươi không muốn trợ giúp anh ta? Ngươi chẳng phải vẫn rất thân với bọn họ, vì sao đến cái giây phút này lại khoanh tay đứng nhìn!" Jasmine tức giận chất vấn.
Đối mặt với nộ khí của hai cô gái, Misery hình như có chút bất đắc dĩ đẩy đẩy mắt kính, vừa lại không biết nên làm sao giải thích.
Lansecy lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi không nguyện ý giúp đỡ Leola, vậy thì tránh ra, ta muốn đi tìm đại ca."
"Công chúa điện hạ." Misery thở dài, hỏi ngược lại: "Leola trở về không được, há chẳng phải càng tốt?"
"Lời này của ngươi là ý gì..." Lansecy còn muốn tiếp tục nói, lại bị Jasmine phía sau kéo một cái, nhất thời ngậm lại miệng.
Cô có chút hồ nghi nhìn Misery, người sau lại tinh nghịch nháy mắt với cô, Lansecy không phải đồ ngốc, lúc này, cô cũng phát hiện thái độ của Misery quyết không phải là khoanh tay đứng nhìn, chỉ là giống như cô, có miệng khó nói mà thôi, Lansecy ngẫm nghĩ lời của Misery, "Leola trở về không được" lời thế này có thể dùng một cách hiểu khác, đó chẳng phải biểu thị Leola đã thoát ly nắm giữ của phụ hoàng, cho nên không trở về?
Đây biểu thị Misery đích xác định trợ giúp Leola? Nghĩ đến đây, Lansecy không khỏi trở nên mừng rỡ, sau khi cùng Jasmine trao đổi ánh mắt, cô che giấu không được vẻ vui mừng trên mặt nói: "Ngươi nói không sai, ta hẳn nên đi nói tạm biệt với đệ đệ mới phải, vậy thì ta đi trước đây."
Misery gật đầu, đưa mắt nhìn hai cô gái rời khỏi, lần nữa đẩy đẩy mắt kính, lẩm bẩm: "Thật là cô gái ngây thơ, nếu ngay cả các cô cũng có thể đoán ra ý trong lời ta, chẳng lẽ Long Hoàng sẽ đoán không ra? May là Long Hoàng cao hứng đến ngay cả giám sát cũng quên rồi, nếu không..."
Hắn vọng nhìn về nơi có tiếng hoan hô vang như sấm ở phương xa, đúng lúc nghe thấy tiếng của thái tử, hắn đang nói lời khích lệ với những kỵ sĩ, dẫn tới từng đợt hoan hô.
"Long Hoàng, thất bại của Jones, thế giới dần dần rơi vào trong tay ngươi, một chuỗi thắng lợi liên tiếp phải chăng khiến ngươi có chút nóng ruột rồi ư? Lại có thể ở lúc này để cho Leola rời khỏi tầm mắt của ngươi, ngươi quả nhiên là nôn nóng rồi đi, dù sao cũng đã chờ đợi rất lâu rất lâu rồi..."
Misery đẩy đẩy mắt kính, một tia bóng loáng lóe qua, bên miệng mang mỉm cười thoạt nhìn vậy mà rất giống ma vương đang ở thế giới khác, giống như mỉm cười âm mưu mang ý vị thực hiện được trò chơi khăm của Gre.
"Này! Này! Gã nam nhân tốt siêu cấp đẹp trai này là ai?"
Đôi mắt đẹp của Flower mở rất lớn, môi đỏ tươi cũng há thành hình chữ O, ngữ khí giống hệt như nữ nhân đói khát mấy trăm năm chưa nhìn thấy trai đẹp, nếu không phải đây là ở dưới công chúng, dưới đài còn có một đống kỵ sĩ, cô thật muốn nhào lên, để làm cái bình luận trai đẹp vô cùng tỉ mỉ.
Đứng ở bên cạnh cô, Y Trụ rất bất hạnh bị hỏi trúng lộ ra biểu tình kỳ quái kiềm nén, nhưng vừa lại không thể không dùng giọng cứng ngắc trả lời: "Tứ hoàng tử điện hạ."
Nhận được đáp án, Flower trái lại lườm Y Trụ một cái, bực mình nói: "Nhảm nhí! Ta đương nhiên biết hắn là tứ hoàng tử!"
Y Trụ có chút ngạc nhiên: "Cô..."
"Làm sao chủ của người ta lần trước còn lạnh như băng, mới một ngày không gặp, hắn liền biến thành đại suất ca tươi cười chào đón người rồi?"
Flower không để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của Y Trụ, tự mình lẩm bẩm, đồng thời cũng không quên ném thêm mấy ánh mắt về phía đại suất ca trong miệng, để bồi bổ mắt một chút. Lời của Flower khiến Y Trụ cũng trầm mặc xuống, thay đổi quá mức minh hiển của tứ hoàng tử đích xác cũng khiến cho hắn sinh nghi hoặc, càng khiến hắn xác định sự tình có vấn đề chính là, sau khi anh trai Y Vũ tới gần hoàng tử, nụ cười đùa cợt trên mặt vẫn luôn không thay đổi.
Y Trụ nghiêng đầu nhìn anh trai, chỉ thấy thái độ của hắn thực sự kỳ quái, Flower dọc đường đùa bỡn hai anh em bọn họ không ít, chỉ là sau khi Y Vũ nhiều lần không phản ứng, đối tượng đùa bỡn biến thành chỉ còn một mình Y Trụ.
Đây thực sự rất kỳ quái, lấy tính khí có thể nói là cực độ nóng nảy kia của Y Vũ, lại có thể chịu đựng đùa ác kia của Flower? Hiểu rõ tính cách của anh trai, Y Trụ một chút cũng không cho rằng đây là hiện tượng bình thường.
Nhưng Y Vũ hình như cứ đem chuyện này làm thành bí mật, luôn là vẻ mặt thần thần bí bí, khi Y Trụ hỏi, Y Vũ luôn là biểu tình ưu thế "chuyện này chỉ có ta có thể biết" xua em trai đi.
Y Vũ biết, mà hắn lại không thể biết, chẳng có gì khác ngoài chuyện ở phương diện ma pháp rồi, Y Trụ nhàn nhạt liếc một cái về phía tứ hoàng tử, ma pháp sao?
Ánh mắt nhàn nhạt này đúng lúc chạm phải ánh mắt của Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt tướng mạo thanh tú luôn là mang mỉm cười nhàn nhạt, cả người thoạt nhìn hết sức ưu nhã vừa lại không quá điệu bộ, quả nhiên là tồn tại khiến người không thể bắt bẻ, nhưng chính là khí chất thế này, lại khiến người từng thấy qua "Leola" trong lòng sẽ nổi lên một loại cảm nhận không hài hòa.
Vương tử gần như hoàn mỹ này không phải Leola.
Y Trụ chỉ là đã thấy mặt Leola mấy lần, trong lòng liền có cảm giác như vậy, chẳng lẽ những người càng quen thuộc người này hơn sẽ phát giác không được? Lúc này, hắn đúng lúc nhìn thấy công chúa Lansecy vừa mới chạy đi vừa lại vội vã chạy trở về, dựa vào phương hướng hành tiến để xem, hẳn là muốn đến tìm thái tử.
Ngân Nguyệt hoàng tử hình như cũng đã phát hiện ánh mắt của Y Trụ di chuyển rồi, hắn theo tự nhiên nhìn về phía ánh mắt của Y Trụ phóng ra, cũng đã phát hiện Lansecy.
"Làm sao vội vội vàng vàng như thế? Tỷ tỷ." Ngân Nguyệt mỉm cười nói.
Y Trụ kỳ quái phát hiện, công chúa Lansecy vẻ mặt vốn hưng phấn sau khi nghe thấy Ngân Nguyệt nói chuyện, thân thể cứng đờ, ngay cả biểu tình cũng bắt đầu trở nên cẩn trọng.
"Le..., đệ đệ, nghe nói đệ sắp xuất chiến rồi, ta muốn nói tạm biệt với đệ." Lansecy có chút không được tự nhiên dùng đệ đệ để xưng hô Ngân Nguyệt.
"Thì ra là thế."
Ngân Nguyệt cười vui vẻ, nhẹ nhàng ôm Lansecy, hôn một cái lên trán trắng ngần của người sau: "Vậy thì, đệ trước hết nói lời từ biệt, tỷ tỷ."
Lansecy đầu tiên là có chút thẹn thùng, sau đó vừa lại trở nên cứng đờ, có chút không được tự nhiên nói: "Tạm biệt... đệ đệ."
Ngân Nguyệt cười cười, xoay người đi về phía nhóm Y Trụ, hình như muốn căn dặn một số chuyện, chỉ là vừa xoay người, lại khiến hắn không nhìn thấy biểu tình đột nhiên chuyển biến của Lansecy, đó là thần tình vừa buồn rầu vừa không nỡ, cô vô thanh nói mấy câu, sau đó cũng không lưu luyến nữa mà xoay người chạy đi, lúc chạy đi, hình như có thứ gì long lanh bị ném ở không trung.
"Vĩnh biệt, Leola?" Flower nhíu mày lẩm bẩm.
Y Trụ nghe vậy, liếc một cái về phía Flower, cô cũng đúng lúc nghi hoặc nhìn Y Trụ, xem ra song phương đều đã "nhìn" thấy câu nói của công chúa Lansecy, chỉ là không thể lý giải ý nghĩa của câu nói kia mà thôi.
Y Trụ âm thầm lưu lại trong lòng câu nói không may này.
"Y Vũ, Y Trụ, Flower, các ngươi bây giờ đều biết, ta sắp xuất quân đánh Hắc Long Vương." Ngân Nguyệt thu hồi tươi cười, nhàn nhạt nói.
Ba người thấy vậy, cũng biết thái tử là lấy thái độ vô cùng nghiêm túc nói chuyện, ngay cả Flower cũng thu lại biểu tình cười đùa, lặng lẽ nghe thái tử nói chuyện.
"Các ngươi vừa mới trở thành kỵ sĩ trực thuộc của ta, mặc dù bây giờ nói những cái này hình như có hơi sớm, chẳng qua tình huống hiện tại đích xác khẩn cấp, cũng không có thời gian để ta và các ngươi hiểu rõ nhiều hơn rồi." Ngân Nguyệt nhàn nhạt quét một ánh mắt qua ba người, mặc dù biểu tình trên mặt hắn cũng không nghiêm túc, nhưng đôi mắt bạc đó lại khiến trong lòng ba người nổi lên một cỗ hàn ý.
Ngân Nguyện sau khi nhìn qua ba người, rốt cuộc đề xuất lời hắn muốn nói: "Ta cần hiệu trung của các ngươi."
Đối mặt với ánh mắt có chút nghi hoặc của ba người, Ngân Nguyệt vừa lại đề xuất một câu: "Hiệu trung tuyệt đối, trung thành của linh hồn."
Trung thành của linh hồn! Ba người đều chấn động, từ xưa đến nay đây là hiệu trung biểu đạt trung thành tối cực, mặc dù nói linh hồn là chuyện hư vô mờ ảo, dùng hiệu trung của linh hồn để mệnh danh hình như có hơi quá khoa trương rồi, nhưng cũng chính bởi thế, biểu hiện ra tính trọng yếu của loại hiệu trung này, rất nhiều kỵ sĩ suốt cả đời, cũng không thể tìm được người đủ để khiến họ biểu đạt loại hiệu trung này.
Tuy nói như thế, nhưng hoàng thất Long Hoàng lại là thân phận đặc biệt, không ít kỵ sĩ trực thuộc của hoàng tộc sẽ phát hạ lời thề này đối với hoàng tộc, nhưng lại là ở sau khi nhận biết rất lâu, thậm chí sau khi hoàng tộc đã làm chuyện gì cảm động kỵ sĩ, mới nhận được hiệu trung chủ động của kỵ sĩ.
Sau khi phát hạ trung thành của linh hồn, vĩnh viễn không có đường hối hận, loại lời thề này thường thường được người ngoài kỵ sĩ gọi là —- thề ước của ác ma.
Câu chuyện nguồn gốc chân chính của cái danh xưng này sớm đã bị người quên lãng, nhưng mọi người biết, sau khi phát hạ lời thề này, cho dù đối tượng hiệu trung biến thành ác ma, biến thành quỷ, biến thành tên mất trí muốn hủy diệt thế giới, trung thành của kỵ sĩ lại vẫn không thể thay đổi, trung thành của linh hồn thật sự là một cái thề ước đem bán cả linh hồn lẫn lương tri.
Mà đối với ba người mới trở thành thuộc hạ trực thuộc của Ngân Nguyệt không tới mấy ngày mà nói, trung thành của linh hồn thực sự quá mức nghiêm khắc rồi.
Ba người bị yêu cầu phát hạ trung thành của linh hồn hiện tại đều nhíu mày, thực sự không ngờ đến Ngân Nguyệt hoàng tử vậy mà sẽ ở lúc này yêu cầu trung thành, kỳ thực, là căn bản không ngờ đến hắn sẽ đề xuất trung thành của linh hồn, bình thường mà nói, thề ước này đều là do người phát thề hiệu trung, cũng chính là những kỵ sĩ, chủ động đề xuất.
"Hoàng tử điện hạ, có cần thiết phải gấp như thế không? Chúng tôi đều đã là kỵ sĩ trực thuộc của ngài rồi, phát hạ cái lời thề này cũng là chuyện sớm muộn mà..."
So với hai chàng trai nhíu mày và không biết trả lời thế nào, Flower có nhiều kinh nghiệm đời sống là người đầu tiên có phản ứng, nũng na nũng nịu nói lời đùn đẩy, nếu là người bình thường nói không chừng sớm đã để cho điệu bộ của Flower làm cho mơ màng chuyển hướng rồi, chỉ là Ngân Nguyệt lại không phải người bình thường, bao trùm ở dưới mỉm cười, là một vùng băng lãnh đông kết, hắn không cần sự tuân thủ giả tạo, không cần lời dễ nghe, hắn chỉ cần đáp án xác thiết, để cho hắn có thể đạt thành mệnh lệnh của Long Hoàng hạ.
Trên mặt Ngân Nguyệt tuy vẫn mang mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn ba người lại tỏa ra rét lạnh, ngay cả Flower cũng không thể tiếp tục ngụy trang, chỉ có thể ngậm miệng.
"Quá nhanh rồi, không thể nào." Y Trụ thẳng thừng trả lời, hắn sớm đã hiểu rõ, thượng cấp trước mắt bất luận hắn rốt cuộc là Mặt Nạ Bạc, là Leola, hay là Ngân Nguyệt hoàng tử, đều không phải một người thích lời dễ nghe, hắn chỉ cần đáp án, cho nên Y Trụ cho hắn đáp án.
So với lời êm tai giả tạo kỳ thực là nói cho có lệ của Flower, Ngân Nguyệt hiển nhiên đánh giá cao sự trực tiếp của Y Trụ hơn, chỉ là đây lại không phải đáp án hắn muốn, không nhận được đáp án mong muốn, là không đạt thành mệnh lệnh của Long Hoàng, mà nhiệm vụ của sát thủ lại là dốc mọi khả năng đạt thành nhiệm vụ.
Ánh mắt của Ngân Nguyệt xoay chuyển một vòng, nhàn nhạt nói: "Quá nhiều bí mật, không thể để cho các ngươi bây giờ biết, nếu như các ngươi không muốn phát hạ hiệu trung của linh hồn, vậy thì, cũng không có tư cách biết những bí mật này."
Nghe thấy hai chữ bí mật, Y Vũ và Flower hiển nhiên có chút không nhẫn nhịn được, từ xưa tới này, người chia sẻ bí mật với vương giả không có ai không phải tâm phúc chân chính, thái tử Ngân Nguyệt không còn nghi ngờ gì nữa sẽ là Long Hoàng tương lai, mà lấy tình thế bây giờ, quyền thế của Long hoàng chỉ có nước dâng thuyền cao mà thôi, trở thành tâm phúc của Long Hoàng, đó há chẳng phải địa vị dưới một người trên vạn người, mà có thể ở địa vị cao như thế, cho dù người phục vụ là ác ma thì có làm sao?
Nghĩ đến đây, hai người đều không thể chờ đợi được mà nửa quỳ xuống, trả lời: "Thái tử điện hạ, xin tiếp nhận trung thành của linh hồn tôi, bất luận là thân thể hay linh hồn của tôi, đều toàn tâm hiệu trung với ngài, bất luận là thiên đường hay địa ngục, chỉ nguyện đi theo ngài, bất luận sự vật nào trở ngại ngài, kiếm của tôi đều sẽ chém xuống vì ngài, cho dù là chết, ngọn lửa linh hồn của tôi cũng sẽ cháy vì ngài, soi sáng con đường của ngài, thiêu đốt kẻ địch của ngài, trung thành của tôi đối với ngài sẽ duy trì đến cái ngày ngọn lửa linh hồn triệt để tàn lụi."
Nhận được hai trung thành của linh hồn, Ngân Nguyệt hài lòng mỉm cười, chỉ vì Long Hoàng đại khái cũng biết trung thành của linh hồn không phải dễ dàng nhận được như thế, cho nên mệnh lệnh hạ xuống là ít nhất nhận được lời thề của một người trong đó, để tương lai dễ hành sự, lần này nhận được hai cái trung thành, sớm đã đạt thành mệnh lệnh của Long Hoàng rồi, cho nên, đối với Y Trụ trước sau không nói lời nào, Ngân Nguyệt trái lại cũng không có gì bất mãn.
Trên thực tế, hắn không có bất cứ cảm giác nào, bất luận là đối mặt với hiệu trung nghiêm khắc như thế, hay là kỵ sĩ không muốn hiệu trung, hắn không có vui mừng, cũng không có bất mãn, 'tiếp nhận nhiệm vụ' và 'đạt thành nhiệm vụ' chính là toàn bộ của Ngân Nguyệt.
Nhiệm vụ đã đạt thành, trở về phục mệnh. Ngân Nguyệt xoay người, đi về phía Long Hoàng chỗ không xa.
"Đệ đệ, đệ làm sao vậy, làm gì không hiệu trung với hoàng tử? Đệ là đồ ngốc sao? Dù gì sớm muộn cũng phải hiệu trung, bây giờ hiệu trung thì có quan hệ gì? Đệ xem đệ kìa! Nhất định đã khiến hoàng tử không vui rồi." Cho đến khi Ngân Nguyệt đi xa rồi, Y Vũ lập tức bò dậy, vừa mở miệng là mắng chửi em trai trầm mặc một trận.
Y Trụ lặng lẽ nhìn bóng lưng của thái tử, bẩm sinh trầm mặc không thích nói chuyện như hắn luôn là quan sát được nhiều hơn người khác một số sự vật, ví dụ như, trong tích tắc thái tử xoay người rời khỏi, mắt hắn trở nên gần như không có sinh khí.
Cũng ví dụ như nói, lần trước nhìn thấy hoàng tử bước đi ở trong cung điện, mỗi một bước đều không hơn không kém là dài một mét, phát hiện điều này là bởi vì gạch của hoàng cung đúng lúc là một mét vuông, mà mũi chân của thái tử vĩnh viễn đều vừa vặn điểm ở trên đường gạch tiếp xúc.
Đây đại biểu cái gì? Y Trụ kỳ thực không hiểu rõ lắm, nhưng theo phản xạ nhíu mày đối với loại hành vi này, hơn nữa lặng lẽ ghi nhớ ở trong lòng, cho đến vừa rồi, bị dò hỏi có hiệu trung hay không, Y Trụ vừa lại từ trong đầu đưa ra những chuyện này, sau khi lặng lẽ nghĩ qua một lần, mặc dù vẫn không hiểu nguyên nhân hành vi của thái tử, nhưng một loại ý nghĩ từ chối hiệu trung tự nhiên nảy sinh.
Thật sự là quá tự nhiên rồi, giống như loài người đương nhiên sẽ không hiệu trung đối với một cỗ trang giáp chiến cơ hoặc là machine liệu thương.
Machine... Y Trụ như hiểu ra cái gì, lần nữa giương mắt nhìn bóng lưng của thái tử.
"Oh? Chỉ có Y Trụ không chịu sao?" Nghe xong hồi báo của Ngân Nguyệt, Long Hoàng có chút ngạc nhiên nói: "Ta cho rằng hắn sẽ là người đầu tiên hiệu trung, tên kỵ sĩ vô tình lạnh nhạt kia..."
Ngân Nguyệt lặng lẽ đứng thẳng, đối mặt với lời của Long Hoàng, hắn một chút phản ứng cũng không có.
"Mặc dù hắn không chịu, cũng không sao, có hai kẻ trung thành linh hồn cũng đủ rồi." Long Hoàng lộ ra nụ cười có chút trào phúng: "Trung thành linh hồn bây giờ vẫn thật là không đáng giá, mới quen biết mấy ngày liền nguyện ý phát hạ trung thành."
Nhớ lúc đó, những kỵ sĩ của hắn không biết đã cùng chung hoạn nạn bao lâu, vì lý tưởng chung mà phấn đấu, cuối cùng khi hi vọng tan vỡ, dùng linh hồn thề với hắn... bọn họ giờ đây ngay cả ngọn lửa linh hồn cũng không còn tồn tại nữa rồi đi? Ký ức xa xôi không chút cảnh báo mà xộc vào trong lòng của Long Hoàng, những chuyện xa xôi đến chìm ngập ở trong lịch sử, không còn có người biết lại là lý do tồn tại duy nhất của trái tim Long Hoàng.
Long Hoàng hồi thần lại, nhìn thái tử vẫn đứng thẳng ở trước mặt hắn, thần sắc trong mắt có chút phức tạp, đây hẳn là người cuối cùng rồi đi?
"Ngươi trước hết đi nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho chiến tranh sắp đến."
Ngân Nguyệt gật đầu một cái, lặng lẽ rời khỏi.
"Bệ hạ, Y Đa Nhân cho rằng, lúc này để cho thái tử rời khỏi tầm mắt của ngài, hình như vẫn không đủ thỏa đáng."
Y Đa Nhân vẫn luôn buông tay đứng ở phía sau Long Hoàng cung kính nói chuyện, nói xong, hình như cảm thấy mình có hơi nhiều chuyện rồi, an tĩnh chờ đợi hồi ứng của Long Hoàng.
"Oh?" Long Hoàng nhìn không ra hỉ nộ mà hồi ứng: "Ngươi nói thử xem."
"Thôi miên mặc dù đã triệt để hoàn thành, nhưng lòng người vẫn luôn đều khó có thể dự liệu, Y Đa Nhân cho rằng đợi thêm một thời gian nữa, để cho thôi miên càng thêm vững chắc, mới có thể đảm bảo an toàn." Y Đa Nhân bình tĩnh nói ra quan điểm của mình, không khuyên bảo nhiều, hắn biết Long Hoàng có cơ trí và vạn năm kinh nghiệm mà không ai có thể vượt qua, nói đến đây đã đủ rồi.
Long Hoàng trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: "Ngươi nói không sai, Y Đa Nhân, lòng người đích xác khó có thể dự liệu, cho dù qua nhiều năm, cho dù là người thoạt nhìn mềm yếu nhất, vẫn có khả năng không có hoàn toàn thần phục ở dưới lực lượng của ma pháp, nhưng, ngươi biết nên làm sao để hắn chân chính thần phục triệt để không?"
Y Đa Nhân hơi hơi khom lưng nói: "Hạ thần không biết."
Long Hoàng quay lại nhìn bóng lưng thái tử rời khỏi, ánh mắt lóe lên tia sáng, ngữ khí gần như tàn khốc nói: "Làm cho hắn không có đường quay đầu, làm cho hắn muốn quay đầu cũng không có nơi trở về, so với nghĩ biện pháp để cho hắn quên đi đồng bạn của mình, không bằng càng thêm một bước, để cho đồng bạn của hắn quên hắn, oán hận hắn, đồng bạn của hắn tự nhiên sẽ giúp chúng ta vững vàng khống chế hắn ở trong tay của chúng ta.
"Nhưng, hạ thần cho rằng, đồng bạn của hắn đã biết chân tướng sự tình, không có dễ dàng oán hận thái tử điện hạ như thế."
Nghe thấy lời của Y Đa Nhân, Long Hoàng đột nhiên cười ầm lên, cười không ngừng, cười đến khóe mắt cũng chảy ra lệ.
"Y Đa Nhân à... từ xưa tới này, oán hận đều là một chuyện rất dễ dàng. Chỉ cần thái tử đáng thương của ta làm chuyện không thể cứu vãn, đả thương thậm chí giết chết người bạn bè coi trọng, cứ như thế, bất luận hắn là có nỗi khổ hay không, bất luận hắn có phải là thân bất do kỷ hay không, mọi thứ đều không quan trọng nữa, đối phương đã không thể không hận rồi, ta để cho thái tử đi giết Jones chính là đạo lý như thế, rất hiển nhiên, thái tử của ta không có ngây thơ cho rằng bạn bè hắn sẽ tha thứ cho hắn, cho nên hắn đã tuyệt vọng, đã từ bỏ."
"Chỉ là có chút đáng tiếc, Jones hình như chưa chết, đây thật là ngoài ý liệu của ta." Long Hoàng buông tầm mắt xuống, ngón tay thon dài khẽ điểm một cách nhanh chóng, nội tâm cũng tính toán rất nhanh.
"Chẳng qua không cần lo, thương tổn của một trận chiến tranh tạo thành sẽ càng lớn, đến lúc đó, không chỉ đồng bạn của hắn, ta muốn để cho hắn ngoại trừ Đại Lục Rồng, ngoại trừ đứng ở giữa kỵ sĩ..."
"Chúng bạn xa lánh, không nơi để đi!"
Một cỗ cảm giác đau nhói đột nhiên từ trong ngực của Long Hoàng thấu ra, nhưng hắn lại cười, ưu nhã để tay đến trước ngực của mình, a... hẳn nên nói là trước ngực của Coffee.
Oh, đúng vậy, Coffee, giống như ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro