Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9 - 2

Chương 2: Mai Nam & Thanh Thanh

"Tìm được nhóm Leola chưa?" Mai Nam cầm machine thông tin, giọng mang nôn nóng hỏi.

Đám người Leola mất tích đến nay đã hơn một tháng rồi, lại chậm trễ không có tin tức của bọn họ, Mai Nam và Thanh Thanh thật sự cuống điên rồi.

Nhưng người đầu bên kia machine thông tin lại cũng lấy giọng nôn nóng như vậy hỏi cùng một vấn đề, tiếp đến hai bên đều trầm mặc một hồi, tâm tình thất vọng cho dù cách xa nhưng vẫn rõ ràng dễ thấy. Mai Nam miễn cưỡng cười nói: "Không sao đâu! Nói không chừng bọn họ là vì sợ bị Long Hoàng phát hiện, cho nên mới lẩn trốn, cái gọi là không có tin tức chính là tin tức tốt mà."

Lúc này, đầu bên kia machine thông tin lại truyền đến tiếng thút thít âm thầm, Mai Nam lại khác với bình thường không có an ủi thêm, mà là chuyển đề tài, nghiêm túc nói: "Tôi định nỗ lực theo papa tôi học vòng bảo hộ rồi..."

"Bất luận bây giờ bọn họ ở đâu, chung quy sẽ trở về." Mai Nam nhìn bầu trời sao ban đêm bên ngoài cửa sổ, vừa như là động viên vừa như là kỳ vọng lẩm bẩm nói: "Hi vọng lần sau chúng ta có thể cùng ba người bọn họ sóng vai tác chiến, mà không phải trở thành gánh nặng."

Đột nhiên, Mai Nam cấp tốc lấy machine thông tin khỏi lỗ tai của mình, nhưng đã muộn rồi, một bên tai của hắn giống như bị oanh tạc, trong đầu nhất thời có tiếng ong ong không dứt, đợi sau khi Mai Nam dần dần khôi phục một chút thính lực, trong machine thông tin chỉ truyền đến tiếng tút tút cúp máy.

Mai Nam nhìn machine thông tin cười khổ tự giễu: "Xem ra mình thật sự phải nỗ lực thật tốt, nếu không đến lúc đó trở thành gánh nặng sợ rằng chỉ có một mình mình thôi."

"... Thật sự phải đi tìm phụ thân rồi."

Mai Nam lộ ra thần tình không được tự nhiên lắm, mặc dù bởi vì chuyện nhóm Leola chạy trốn, hắn và Thanh Thanh sau đó đều về nhà mỗi người, tránh cho bị Long Hoàng gây phiền phức, nhưng cho dù ở cùng dưới một mái nhà, Mai Nam lại cả ngày cũng chưa chắc sẽ nói với cha được một câu, thứ nhất bởi vì Jones gần đây đích xác rất bận rộn, thứ hai cũng là bởi vì Mai Nam cố ý tránh cha.

"Ôi..." Mai Nam lộ ra thần sắc ủ rũ, đến cuối cùng vẫn là phải đi tìm cha.

"Thở dài cái gì vậy? Cục cưng."

Một cơn ớn lạnh lập tức luồn lên sống lưng của Mai Nam, sẽ dùng cách gọi buồn nôn này, ngoại trừ người cha bất lương kia của hắn, vẫn thật nghĩ không ra sẽ có ai! Cha cứ luôn thích gọi hắn là "cục cưng", mẹ thì nhận được xưng hô "nụ hôn nhỏ", chỉ là, khác với mức độ cảm cúm của Mai Nam đối với cái xưng hô này, mẹ đối với biệt danh "nụ hôn nhỏ" thế nhưng lại rất thích nghe, lần nào cũng sẽ hồi ứng một câu "tiểu Jojo", sau đó hai người liền em em anh anh nhìn nhau nồng nàn.

Nhưng, thông thường cái màn nhìn nhau buồn nôn kéo dài này của hai người, luôn sẽ khiến con trai bên cạnh nổi điên rống to: "Đừng quá đáng nữa! Mấy người muốn thân mật, làm gì cố ý chạy đến phòng của con hả?"

Không sai! Đôi cha mẹ bất lương này không biết có phải là có sở thích bị nhìn lén, luôn là cố ý chạy đến trước mặt Mai Nam, bộ dạng thân mật anh anh em em, hơn nữa chỉ cần Mai Nam chuyển đi trận địa, vừa xách mông đi, hai người lập tức liền chuyển thân theo, tóm lại, chính là muốn khoe mình ở trước mặt con trai cho bằng được.

"Jones! Elly! Hai người nếu còn đi theo con, con sẽ, sẽ..." Mai Nam hồi nhỏ luôn là bị tức đến nghiến răng nghiến lợi, mặc dù trước mắt là cha mẹ, chẳng qua chính bọn họ lại đã không có tự giác gì của cha mẹ rồi, Mai Nam tự nhiên cũng không làm sao tôn trọng bọn họ, luôn là dùng thẳng tên gọi bọn họ.

"Sẽ làm sao hả? Cục cưng." Jones cười hì hì hỏi, còn dùng tay mặc sức vò chà tóc vàng của con trai.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, Mai Nam chắc chắn sớm đã giết cha nhiều lần rồi, đáng tiếc, đừng nói ánh mắt giết không được người, cho dù ánh mắt của hắn còn muốn lợi hại hơn pháo đạn, Jones cũng sẽ không xem ở trong mắt, dù sao vòng bảo hộ tổ truyền đó thế nhưng không phải nói chơi. Jones cái khác không được, nhưng nếu lực phòng ngự của hắn muốn nói là thứ hai, vậy toàn thế giới sẽ không có người dám xưng thứ nhất.

Elly cười phụt ra tiếng: "Được rồi, đừng chọc con trai anh nữa, còn chọc tiếp, nó lại muốn phát cáu mất. Anh không quên nó lần trước tức quá mức, còn làm tuyệt thực kháng nghị chứ?"

Vừa nói ra lời này, Jones lập tức lộ ra biểu tình "ngàn vạn lần đừng", ngay sau đó vô cùng căng thẳng quay đầu, giọng mang quan tâm cầu xin tha thứ: "Được được được, không phá con nữa, cục cưng con ngàn vạn lần đừng để mình đói bụng nữa đấy!"

Đợi đến sau khi tiết mục cha con "đùa giỡn" nhau mà mỗi ngày nhất định phải diễn một lần kết thúc, Elly luôn là sẽ thân mật nhéo nhéo má của Mai Nam, bất chấp kháng nghị của Mai Nam, hơn nữa nhất định sẽ làm cái hôn chúc ngủ ngon lên trán Mai Nam, sau đó mới cùng Jones lưu luyến rời khỏi.

"Elly..."

Mai Nam vô thức sờ sờ trán, vừa mới hồi thần lại, lập tức liền nhìn thấy khuôn mặt do gần quá độ mà phóng đại của Jones, Mai Nam tức khắc theo phản xạ vung ra nắm tay phải, để lại một cái quầng thâm có hình bầu dục màu sắc xinh đẹp ở hốc mắt phải của Jones.

"Con, con đánh ta..." Jones giống như ủy khuất ngồi xổm ở trong xó, thỉnh thoảng ném tới một cái ánh mắt ai oán.

Nhìn người cha từ trước tới giờ đều không có gì tiến bộ trước mắt, Mai Nam lại bất ngờ không có tiến lên đạp thêm mấy dấu chân lên mặt cha mình như mọi khi.

Mai Nam dị thường nghiêm túc yêu cầu: "Phụ thân, con muốn học tốt vòng bảo hộ."

Nghe thấy lời của Mai Nam, Jones sửng sốt, gãi gãi đầu hỏi: "Ta đã dạy con rồi không phải sao? Tiếp đến thì phải dựa vào thời gian rèn luyện..."

"Căn cứ vào cách nói của hiệu trưởng Barbarise..." Mai Nam đột nhiên ngắt lời của Jones: "Lúc phụ thân ở cái tuổi này của con, đã là cái gì mà "thành viên của bộ tứ điên cuồng Acalane"..."

Mai Nam vừa nói ra lời này, Jones mới rốt cuộc thu hồi biểu tình cười đùa, lộ ra dáng vẻ có chút kinh ngạc, tiếp đến đôi cha con này nhìn nhau trầm mặc rất lâu, Jones mới hừ một tiếng nói: "Gã Barbarise này rốt cuộc đã nói cho con bao nhiêu chuyện rồi?"

Mai Nam nhìn thấy cha rốt cuộc nghiêm túc lại, cũng yên tâm nói: "Gần như nói hết rồi, chuyện của bộ tứ điên cuồng Acalane... Isanna chính là Long Hậu, còn có Gre cũng ở trong đó, cuối cùng là đại hoàng tử tiên đoán Long Hoàng sẽ bị con trai của mình giết chết..."

"Hắn cũng thật thành thật." Jones bất an nheo mắt lên.

"Vì sao không nói cho con?" Mai Nam đột nhiên tức giận, cha đối với hắn rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu chuyện? Đột nhiên, Mai Nam nghĩ đến phản ứng quái dị kia của Jones lúc mẹ bị giết, hắn không khỏi thốt lên hỏi: "Chuyện của Elly rốt cuộc là chuyện làm sao? Vì sao cha trái lại quen thuộc với Lục Đại Cấm Kỵ đã giết chết mẹ như thế?"

Đối mặt với một chuỗi câu hỏi của Mai Nam, Jones do dự nhìn hắn, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng, dưới thái độ cứng rắn của Mai Nam, Jones thở dài, thần tình mệt mỏi ngồi xuống.

"Thủ phạm chân chính giết chết Elly không phải Lục Đại Cấm Kỵ."

Sau khi trầm mặc rất lâu, Jones cuối cùng cũng nói một câu, nhưng câu này lại khiến Mai Nam trợn lớn mắt, lắp ba lắp bắp hỏi: "Nhưng, nhưng tin tức Elly bị Lục Đại Cấm Kỵ giết chết... không phải chính miệng cha nói sao?"

"Nếu không nói như thế, ta còn có thể làm sao?" Jones hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ có thể nói là âm mưu của Long Hoàng sao?"

"Long Hoàng?" Mai Nam hoàn toàn sững sờ, sự tình làm sao vừa lại dính dáng đến Long Hoàng rồi?

Không ngó ngàng tới vẻ mặt kinh ngạc của Mai Nam, Jones xoay người đi, ngữ khí bình tĩnh chậm rãi nói: "Xem ra Barbarise vẫn là không nói rõ... Gre là bị Long Hoàng hãm hại trở thành ma vương, con biết không?"

"Không, không biết." Mai Nam nhất thời kinh ngạc không thôi, hắn vốn cho rằng cha của mình chỉ từng là bạn tốt với Gre mà thôi.

Lúc này bóng lưng của Jones thoạt nhìn hết sức cô độc, nhưng giọng điệu lại có ý cười: "Gã đó mặc dù thật sự rất có tiềm chất làm ma vương, chẳng qua trên thực tế hắn đối với địa vị thanh danh lại không phải để ý lắm. Đối với hắn mà nói, so với lợi dụng địa vị hư vô không thực đi áp bức người khác, không bằng trực tiếp lấy một chiêu ma pháp đánh qua có phải hơn không?"

Mai Nam nhíu mày: "Có lẽ hắn mới đầu không để ý địa vị, nhưng nói không chừng về sau gặp phải chuyện gì, lại trở nên quan tâm..."

Jones khẽ cười: "Tuy nói gã đó làm việc luôn luôn đều là bất chợt nảy ý, chẳng qua chuyện này lại không có khả năng. Hắn lúc đó đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nếu không phải như thế, thì cũng sẽ không mãi mà chẳng chú ý đến tình thế bên ngoài phát triển, đến nỗi tin đồn ma vương gần như đã thành thật, hắn cuối cùng mới phát hiện."

"Ha ha, con nhất định không tin là chuyện gì khiến thiên tài Gre sứt đầu mẻ trán, cuối cùng khiến cho mình chẳng hiểu ra sao tự dưng biến thành ma vương mà còn không biết." Jones cao giọng cười, lại không phải tiếng cười ôn hòa bình thường, trong tiếng cười này mang chút khàn khàn thô ráp: "Hắn lúc đó đã kết hôn rồi, nhưng vừa lại thích Mary đệ nhất mỹ nhân lúc đó, kết quả ngoại tình bị vợ phát hiện, còn bị đuổi ra khỏi cửa, thế là hắn liền vừa tiếp tục theo đuổi Mary, vừa cầu khẩn vợ để cho hắn về nhà... ha ha, thật là gã nợ đánh."

Jones cười một hồi, sau đó tiếng cười dần dần đình chỉ, cuối cùng quay về trầm mặc. Nhưng Mai Nam thà rằng trầm mặc, cũng không muốn lại nghe thấy tiếng cười của cha, tiếng cười đó thực sự quá thê lương rồi, chừng như so với tiếng khóc càng khiến người chua xót trong lòng.

"Quá trình trung gian con cũng biết đấy, cũng chính là Long Hoàng phát động thảo phạt "ma vương", vạch trần ý đồ muốn hủy diệt thế giới của ma vương." Sau khi Jones trầm mặc một hồi, như là muốn nhấn mạnh giải thích: "Con biết đấy, hắn không thể nào đi hủy diệt thế giới, bất luận là vì vợ và con gái, người tình Mary, hay là vì bọn ta những đồng bạn này của hắn. Tóm lại, Gre tuyệt đối sẽ không có ý đồ muốn hủy diệt thế giới."

Như là muốn tỏ rõ mình nguyện ý tin tưởng lời của Jones, Mai Nam liên tục gật đầu.

"Cuối cùng, Gre vẫn là thua rồi, hắn thực sự không phải người giỏi về âm mưu dã tâm."

"Hắn chết rồi?" Mai Nam có chút buồn bã hỏi, mà hắn bây giờ cũng đã rõ, tình nghĩa giữa bộ tứ điên cuồng Acalane lúc đó không có gì khác với tiểu tổ rước họa của bọn họ.

"Không có, Barbarie, Misery và Mary đã cứu hắn, cuối cùng đưa hắn đến thế giới khác tị nạn." Jones hình như vì sống sót của bạn tốt mình mà thở phào.

Nghe thấy lời này, Mai Nam đột nhiên dựng thẳng sống lưng, chất vấn: "Cha không có đi cứu hắn?"

Jones hình như không ngờ đến Mai Nam lại hỏi như thế, bóng lưng của hắn đột nhiên cứng đờ, sau khi trầm mặc rất lâu, hắn rốt cuộc cay đắng mở miệng: "Bất luận con tin hay không... ta không thể đi cứu hắn, vòng bảo hộ của ta quá đặc biêt, chỉ cần xuất ra, mỗi một người lập tức có thể nhận ra ta là Jones, nhưng ta không thể bị nhận ra, ta phải bảo vệ người khác. Mặc dù bọn ta tốt nghiệp rất lâu rồi, mà danh hiệu bộ tứ điên cuồng Acalane cũng sớm đã không có bao nhiêu người biết, nhưng Long Hoàng lại biết, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp diệt trừ chúng ta những người biết chân tướng này."

"Lúc đó, Barbarise vẫn chưa phải hiệu trưởng của Acalane, ta chẳng khác nào là người có địa vị cao nhất trong mấy người bọn ta rồi, ngoại trừ ta, căn bản không có ai có thể che chở Barbarise và Mary, còn có vợ và con gái của Gre."

"Lúc đó vì để bảo vệ bạn bè, ta phải ổn định cả Acalane, chỉ là, về sau ta vừa lại phát hiện nguyên nhân sau lưng của việc Long Hoàng hãm hại Gre, hắn muốn thống nhất thế giới!"

"Cái gì?" Mai Nam không khỏi trợn mắt há hốc mồm, thng nht thế gii... lý do này nghe lên có biết bao hoang đường!

"Rất hoang đường đúng không? Ta lúc mới đầu điều tra cũng đã nghi ngờ rất lâu, chẳng qua bây giờ lại trăm phần trăm khẳng định rồi." Ngữ khí của Jones nghe lên rất là bất đắc dĩ.

"Long Hoàng cứ dùng đi dùng lại một chiêu như thế, hắn vốn muốn hãm hại Kiếm Lan trong Lục Đại Cấm Kỵ làm ma vương thứ hai, để làm ảnh hượng lực phán đoán của ta, hắn đặc biệt ủy thác Kiếm Lan giết Elly."

Nghe thấy tên của Elly, thân thể của Mai Nam nhất thời cứng đờ.

"Elly là chết ở trong tay của Kiếm Lan không sai, nhưng hắn lại không phải hung thủ chân chính, hung thủ phía sau màn chân chính là Long Hoàng!" Bóng lưng của Jones hơi hơi phát run, ngữ khí lạnh lẽo mà Mai Nam chưa từng nghe qua.

"Long Hoàng chẳng những hãm hại Gre, giết chết Elly, thậm chí ngay cả Isanna cũng... chỉ cần một ngày ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để Long Hoàng tiếp tục làm hại bất cứ người nào bên cạnh ta! Tuyệt đối không!"

Nhìn bóng lưng kích động của Jones, Mai Nam rốt cuộc hiểu vì sao cha muốn đối lưng với hắn, là tự biết rõ mình áp chế không được tâm tình phẫn hận đi. Thân là cha, luôn là không muốn để cho con trai nhìn thấy mặt yếu đuối nhất của mình.

"Con cũng vậy, Jones." Mai Nam kiên định nói: "Con cũng sẽ không để bất cứ người nào tổn hại đến đồng bạn của con, cho nên xin để con học được vòng bảo hộ chân chính!"

"Con lâu lắm không có gọi ta là Jones rồi, luôn là gọi phụ thân, phụ thân, khiến ta thật không quen." Ngữ khí của Jones mang chút mừng rỡ, sau đó vừa lại thở dài nói: "Ta vốn không muốn để con cuốn vào trong những rắc rối này, ai ngờ tự con tìm tới Keisy và Leola."

"Keisy là đời sau của Gre." Mai Nam đột nhiên rất muốn cười, bộ tứ điên cuồng và tiểu tổ rước họa... đây chẳng lẽ là di truyền gia tộc sao?

"Mà Leola thì là con trai của Isanna, nếu như ta và Barbarise đoán không sai." Jones nhún vai.

Isanna? Đó chng phi là tên ca Long Hu sao? Nói như thế, đó chng phi là...

Đầu của Mai Nam đình công một hồi, trong miệng vô thức hỏi: "Vậy Leola chẳng lẽ là, chẳng lẽ là..."

"Con trai của Long Hoàng, không sai." Jones nhàn nhạt trả lời: "Mặc dù ta không rõ Anse kia là chuyện làm sao, chẳng qua Leola hẳn chính là con trai của Long Hoàng, nếu không Long Hoàng cũng sẽ không nhiều lần muốn đưa hắn vào chỗ chết, huống chi giả trang nữ của hắn gần như giống y như đúc với Isanna."

Đầu óc của Mai Nam nhất thời hỗn loạn thành một đống, sự tình phức tạp vượt mức tưởng tượng của hắn. Keisy là đời sau của Gre, Leola là con trai của Long Hoàng, mình là con trai của Jones... tiểu tổ rước họa Acalane đơn giản là tổ hợp trăm phần trăm xung đột với Long Hoàng! Vừa nghĩ đến đây, Mai Nam đột nhiên nhảy dựng lên, cũng bất chấp Jones có phải là muốn bảo trụ tôn nghiêm của cha hay không, hắn dùng sức vặn vai của Jones lại, hét to với cha: "Mau dạy con vòng bảo hộ chân chính! Nếu không chúng con đơn giản là chết chắc rồi!"

Nhìn thấy con trai kích động như thế, Jones giống như vừa lại nhìn thấy bộ tứ điên cuồng năm đó, hắn vừa vui mừng vừa có chút bất đắc dĩ nói: "Biết rồi, cục cưng."

—-

"Mai Nam, có tìm được nhóm Leola đại ca chưa?" Thanh Thanh nôn nóng hỏi, nhưng đối phương lại cũng truyền đến vấn đề tương đồng, xem ra Mai Nam cũng không có tìm được bọn họ... môi của cô cũng run lên, một hồi trầm mặc khó chịu lan tràn.

Đầu kia machine thông tin truyền đến mấy câu an ủi, nhưng Thanh Thanh lại không thể thư giãn, dù sao, lỗ đen đưa bọn họ đi thế nhưng là do cô mở ra. Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã bị đưa đến nơi rất xa xôi? Hay là căn bản đã bị lỗ đen bằm nát rồi? Không! Thanh Thanh ra sức bịt lỗ tai của mình, nhưng cho dù bịt tai, lời của Mai Nam vẫn truyền vào trong tai cô, "không muốn trở thành gánh nặng..."

Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên. Đúng thế! Leola đi ca mnh như thế, mưu mô ca Keisy va li nhiu, Bch Thiên cũng không phi k yếu gì, bn htuyt đi s không xy ra chuyn gì!

Ch bn h tr v... Thanh Thanh nắm chặt tay, ra sức hét to vào machine thông tin: "Thanh Thanh nhất định sẽ trở nên thật mạnh thật mạnh! Nhất định phải trở thành đồng bạn hữu dụng, tuyệt đối không chỉ là gánh nặng nữa!"

Sau khi rống to xong, Thanh Thanh dùng sức cúp điện thoại, bây giờ, nên đi tìm mama thôi!

Thanh Thanh vừa xoay người, lại thấy sau lưng đột nhiên đứng một người, dọa cho cô liên tục thụt lùi mấy bước, sau khi nhìn rõ người tới, cô vuốt ngực, oán giận: "Phỉ Nhĩ ca ca, anh làm sao đứng ở sau lưng em, cũng không lên một tiếng, dọa chết người rồi."

Phỉ Nhĩ có chút bất đắc dĩ cười nói: "Em đang trao đổi với người khác, anh chung quy không thể cắt ngang em đi." Sau khi giải thích xong, hắn có chút tò mò hỏi: "Em đang trao đổi với Mai Nam sao? Làm sao nói đến kích động như thế?"

Thanh Thanh vẻ mặt kiên quyết trả lời: "Mai Nam nói cậu ấy phải học tốt vòng bảo hộ, đợi nhóm Leola trở về. Thanh Thanh cũng quyết định phải học trang giáp tốt hơn, em muốn đi tìm mama giúp em lắp ráp trang giáp tốt nhất."

"Có chí khí! Không hổ là em gái của anh." Phỉ Nhĩ dịu dàng xoa đầu em gái.

Thanh Thanh có chút thẹn thùng cười, sau khi tạm biệt với anh trai, định lập tức đi tìm mama.

"Thanh Thanh." Phỉ Nhĩ đột nhiên hô lên: "Nhóm Leola rốt cuộc đi đến đâu rồi? Có cần anh đi thăm hỏi bọn họ một chút? Hay là mang chút vật tư cho bọn họ?"

Thanh Thanh có chút buồn bã trả lời: "Em cũng không biết, Mai Nam cũng tìm không được bọn họ."

"Oh, đây thật khiến người lo lắng." Phỉ Nhĩ nhíu nhíu mày: "Nếu anh có thời gian sẽ giúp em tìm xem, em nếu có tin tức của bọn họ thì lập tức báo cho anh biết."

Thanh Thanh nở nụ cười, hôn lên mặt của hắn một cái: "Cám ơn Phỉ Nhĩ ca ca."

Phỉ Nhĩ cười cười nhìn em gái nôn nóng chạy đi tìm mẹ, hắn ngay sau đó cầm lấy machine thông tin, suy tư một hồi, cuối cùng gọi điện thoại.

Thanh Thanh một mạch chạy vội qua hành lang thật dài, trong lúc cô chạy, cửa từng cái tự động mở ra, sau khi cô chạy qua, rồi lại tự động đóng lại. Trên hành lang cũng có không ít người đang chậm rãi đi, mặc trên người đều là quân phục áo ngắn tiện cho hành động, màu sắc không ngoài ba màu lam, đỏ, vàng, trong đó màu lam chiếm nhiều, màu đỏ ít nhất.

Đồ vật có thể thấy xung quanh gần như đều toàn là chất liệu kim loại cấu thành, mọi thứ đều là do machine tự động khống chế. Thanh Thanh vội vàng hoảng hốt chạy vào một cái machine lên xuống, trong đó sớm đã chen đầy người, nhưng tùy theo hiển thị tầng lầu của machine lên xuống càng ngày càng thấp, người giữa đường đi ra cũng càng ngày càng nhiều, cho đến khi máy hiển thị tầng lầu "ding" một tiếng, màn hình hiển thị: B205F.

Trong machine lên xuống nhất thời chỉ còn lại Thanh Thanh và hai người đàn ông mặc quân phục màu đỏ, tiếp đến, ba người cùng bước ra machine, hai người kia đều tò mò nhìn Thanh Thanh, một người còn trêu ghẹo nói: "Thanh Thanh? Cô chẳng phải lập chí muốn làm nữ thuật sĩ mỹ lệ bên cạnh kỵ sĩ sao? Hôm nay chạy đến bộ phận khai phát trang giáp làm gì?"

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ là thất tình rồi, cho nên định lái trang giáp đi đập nát tên kỵ sĩ kia sao?"

"Mới, mới không phải đây." Thanh Thanh cong miệng phản bác.

Hai người nam nhất thời cười thành một đống, một người trong đó vừa lại vỗ ngực nói: "Thế nào? Vẫn là trang giáp chiến sĩ tốt hơn đi? Kỵ sĩ là cái gì chứ! Thanh Thanh, cô cứ từ bỏ những kỵ sĩ ẻo lả kia đi, tôi tuyệt đối giới thiệu cô trang giáp chiến sĩ vừa cường vừa tráng."

"Kỵ sĩ mới không phải ẻo lả đây! Tôi đã gặp qua rất nhiều kỵ sĩ lợi hại, Jasmine là kỵ sĩ tốt, Lansecy cũng là kỵ sĩ tốt." Thanh Thanh lớn tiếng kháng nghị.

"Jasmine? Lansecy?" Hai trang giáp chiến sĩ nhìn nhau một cái, lộ ra nụ cười chỉ có đàn ông mới hiểu: "Không thể phủ nhận, nữ kỵ sĩ đích xác là không tệ, he he he."

"Mới không phải, nam kỵ sĩ cũng rất tốt!" Trong đầu Thanh Thanh đột nhiên hiện lên một khuôn mặt cười thành khẩn, lập tức thốt lên: "Bạch Thiên chính là kỵ sĩ rất tốt rất tốt, anh ta trông rất đẹp trai, tâm địa vừa lại thiện lương, con người cũng rất dịu dàng, luôn rất quan tâm đồng bạn, nếu có nguy hiểm, đều sẽ che chắn ở phía trước tôi... phía trước đồng bạn..."

Càng nghe, tươi cười trên mặt hai trang giáp chiến sĩ càng ngày càng ám muội, Thanh Thanh cũng dần dần càng nói càng nhỏ, mặc dù không biết mình nói sai cái gì, nhưng cô chính là cảm thấy rất xấu hổ, trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ. Đợi đến lúc Thanh Thanh rốt cuộc nói không nổi nữa, hai trang giáp chiến sĩ mới cười ầm ra tiếng, một người trong đó còn cười vỗ vỗ đầu của Thanh Thanh, nói: "Được rồi, được rồi, không phê bình kỵ sĩ Bạch Thiên của cô nữa, sau này phải nhớ mang hắn trở về cho chúng tôi giám định một chút đấy, tiểu công chúa Thanh Thanh của chúng ta thế nhưng không thể gả cho kỵ sĩ tồi đâu."

Thanh Thanh kinh ngạc đờ dẫn, cái gì mà kỵ sĩ Bạch Thiên của cô? Gả cho Bạch Thiên?

"Thanh Thanh muốn gả cho ai? Các người nói con gái yêu quý của ta muốn gả cho ai?"

Ba người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thống Lĩnh Áo đỏ đang đi về phía bọn họ, thần tình tỏ ra có chút căng thẳng. Hai trang giáp chiến sĩ nhìn nhau một cái, sau đó cười ầm chạy mất, để lại Thống Lĩnh Áo Đỏ không hiểu gì cả và Thanh Thanh mặt đỏ bừng.

"Cục cưng, con muốn gả cho ai? Mommy trước kia đã từng thấy chưa?" Thống Lĩnh Áo Đỏ căng thẳng hỏi, chỉ là vẫn chưa đợi được con gái trả lời, mặt liền lộ thần sắc lo lắng, còn lẩm bẩm con gái lớn không giữ được gì gì đó.

Thanh Thanh vội vàng phủ nhận nói: "Không có đâu, mommy, con không có muốn lấy ai đâu, bọn họ là nói bậy thôi."

Thống Lĩnh Áo Đỏ càng kinh ngạc: "Cái gì? Con không lấy ai? Vậy ta thả con ra đi tìm kỵ sĩ là tìm chơi sao? Cái cậu bé kia, gọi là cái gì ấy nhỉ... cái cậu bé tóc màu lam mặt luôn cười cười kia thì sao? Còn đã khiêu vũ với con ở vũ hội, cái cậu bé rất không tệ đó con cũng không vừa mắt sao?"

"Mommy!" Thanh Thanh tức đến cả mặt đỏ bừng.

Nhìn thấy con gái sắp trở mặt rồi, Thống Lĩnh Áo Đỏ cuối cùng cũng ahem hai tiếng, từ người mẹ căng thẳng sợ con gái gả không đi biến trở về thống lĩnh hết sức có tinh thần trách nhiệm.

"Làm sao đột nhiên tới tìm mommy vậy? Con cũng đã trở về Liên Minh Thương Tế một tháng rồi, bây giờ mới đến tìm mommy chào hỏi à." Mặc dù trên mặt là hết sức uy nghiêm, chẳng qua nghe ra được ngữ khí ghen tị của Thống Lĩnh Áo Đỏ.

Thanh Thanh ngượng ngùng sờ đầu, lúc trước trở về, một mặt là vì để tránh Long Hoàng, mặt khác cũng là suy đoán nhóm Leola nói không chừng sẽ bị truyền đến Liên Minh Thương Tế, cho nên vừa về nhà, Thanh Thanh liền bận rộn đến khắp nơi nghe ngóng tung tích của đám người Leola, khiến cho Thống Lĩnh Áo Đỏ mấy lần đến phòng Thanh Thanh đều trống không.

"Xin lỗi, mommy, Thanh Thanh chỉ là quá lo lắng cho nhóm Leola đại ca mà thôi." Thanh Thanh vừa làm nũng vừa giải thích, cô biết mommy chịu không nổi cô làm nũng nhất.

Thống Lĩnh Áo Đỏ thì lại làm sao không biết chuyện này, cho nên cũng không thật sự so đo với con gái, chỉ là đau lòng nhéo nhéo cái cằm trở nên gầy nhọn của con gái, nhắc nhở: "Mommy biết con hết sức lo lắng, nhưng tìm thì tìm, thân thể của mình cũng phải chăm sóc cho tốt chứ, bạn bè của con thế nhưng sẽ không muốn thấy một Thanh Thanh ốm yếu bệnh tật đi?"

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của mommy, Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời cũng nhớ tới mục đích mình tới tìm mommy. Cô đột nhiên hét lớn: "A! Mommy, con muốn một cỗ trang giáp thật lợi hại thật lợi hại!"

Thống Lĩnh Áo Đỏ đầu tiên là giật mình, sau đó sâu sắc nhìn vào con gái, cô hết sức nghiêm túc hỏi: "Vì sao? Con chẳng phải muốn làm thuật sĩ sao?"

"Mommy, Thanh Thanh cũng không phải thật sự muốn làm thuật sĩ, chỉ là, chỉ là nếu như không nói như thế, mẹ nhất định không chịu để cho Thanh Thanh đến học viện Acalane." Thanh Thanh có chút dè dặt giải thích, thấy Thống Lĩnh Áo Đỏ không có dấu hiệu tức giận, lá gan của cô cũng to lên, kiên định nói: "Nhưng bây giờ thì khác rồi, nhóm Leola đại ca có nguy hiểm, Thanh Thanh không muốn làm cái gánh nặng, con muốn giúp Leola đại ca, con cũng muốn, muốn trở thành đồng đội chân chính của bọn họ!"

"Làm nữ thuật sĩ được bảo vệ bên cạnh kỵ sĩ là rất vui vẻ, nhưng..." Thanh Thanh ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen lóe lên sự kiên cường và tự lập, tiếp tục nói: "Nhưng Thanh Thanh vô cùng thích đồng bạn hiện tại, con muốn tự tay bảo vệ bọn họ, giống như bọn họ vẫn luôn bảo vệ con."

Thống Lĩnh Áo Đỏ cười phụt ra tiếng: "Nói như thế, con muốn đổi lại bảo vệ kỵ sĩ của con à?"

Thanh Thanh chớp mắt, trong lòng không biết làm sao, đột nhiên hiện lên một cảnh tượng quái dị... Bạch Thiên yếu đuối ngã trên đất, mà Thanh Thanh vì nghĩa không chùn bước che chắn ở phía trước Bạch Thiên, Bạch Thiên ở phía sau la lên "Mặc kệ tôi, mau chạy đi"... Á không! Cảnh tượng thật khủng bố! Thanh Thanh khóc không ra nước mắt dùng sức lắc đầu lắc đi cảnh tượng này.

"Con bé này vừa lại đang tưởng tượng cái gì vậy?" Thống Lĩnh Áo Đỏ lẩm bẩm một câu, rồi sau đó vô cùng theo thói quen mà xách cổ áo sau của con gái nhà mình rời đi. Thông thường Thanh Thanh nếu sa vào ảo tưởng, cho dù xung quanh nghiêng trời lệch đất, cô cũng chưa chắc hồi thần lại.

Ở lúc Thanh Thanh ảo tưởng tới Bạch Thiên quấn tạp đề xào rau ở nhà bếp, mà mình thì mặc quân trang mệt mỏi trở về nhà, Bạch Thiên yêu dấu của cô dịu dàng tiến lên nghênh đón, vừa nói nước tắm chuẩn bị xong rồi, vừa nói hôm nay đã nấu vịt quay mà cô thích nhất... Oh oh oh, cảm giác này cũng rất không tệ đây!

Thanh Thanh cả mặt say sưa.

"Thanh Thanh ơi! Thanh Thanh à!" Thống Lĩnh Áo Đỏ liên tục gọi nhiều lần, mãi không nhận được hồi ứng, dưới bất đắc dĩ, cô hét to một tiếng: "Nguy rồi! Leola đại ca của con bị người chém rồi!"

"Cái gì! Ai dám bắt nạt Leola đại ca!"

Thanh Thanh đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn đông nhìn tây một cách khoa trương, vừa nhìn xong, xung quanh nào có thân ảnh của Leola, trong nhà xưởng to lớn chỉ có một cỗ trang giáp hình thiên sứ. Khác với dòng thiên sứ đều là trắng thuần trước kia, thiên sứ này lại là màu đen thuần, ngay cả cánh sau lưng cũng đen bóng, một ít hoa văn dòng chảy màu vàng trang trí ở trán, phần ngực, cổ tay và phần eo của trang giáp, ngoại trừ màu đen và màu vàng, thì chỉ có thanh kiếm bên hông kia là màu đỏ máu. Độ lớn của trang giáp xấp xỉ Bảo Lợi Long biến lớn, trừ đi phần cánh nhô ra, khoảng chừng cao mười mét.

"Thật, thật là đẹp..." Thanh Thanh kinh ngạc che miệng, nước mắt cảm động đảo quanh, cô trước giờ chưa từng thấy trang giáp mỹ lệ như thế.

"Cỗ trang giáp cấp X duy nhất trong dòng Thiên Sứ Sa Ngã —- Lucifer Bóng Tối." Thống Lĩnh Áo Đỏ vô cùng tự hào giới thiệu tác phẩm đắc ý của mình, xoay người qua nhìn con gái.

"Trang giáp cấp X?" Thanh Thanh há hốc miệng, trang giáp cấp X trên thế giới không phải chỉ có ba cỗ sao?

"Đúng thế." Thống Lĩnh Áo Đỏ dịu dàng nhìn con gái mình, trong ánh mắt lộ ra đắc ý còn sâu hơn so với nhìn Lucifer: "Con thế nhưng là trang giáp chiến sĩ thiên tài nhất ta từng thấy, ngoại trừ trang giáp cấp X, còn có cái gì có thể xứng với con? Sớm ở năm con mười bốn tuổi, sau khi thông qua kỹ năng thao túng trang giáp đẳng cấp cao nhất, mommy đã bắt đầu thiết kế Lucifer Bóng Tối rồi."

"Mommy..." Thanh Thanh cảm động nhào vào trong lòng mommy, kiên quyết phát thề: "Thanh Thanh nhất định sẽ dùng Lucifer để bảo vệ mọi đồng bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro