Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8 - 4

Chương 4: Một mục tiêu, ba đoạn lữ trình

"Ma pháp không phải trong thời gian ngắn là có thể luyện thành." Gre biếng nhác nói: "Nếu ngươi mấy năm gần đây, không có duy trì suy tưởng, vậy ta căn bản cũng không cần dạy nữa, dù sao cũng không hữu dụng, để cho gã Bạch Thiên kia tự mình đối phó Le là được rồi, ngươi không thượng trận nói không chừng còn có thể đỡ vướng víu."

"Cháu mỗi tối đều có suy tưởng, mỗi ngày!" Keisy ra sức nhấn mạnh: "Hơn nữa còn là cách suy tưởng đặc thù tìm thấy ở trong nhà ông đây! Chính là cách suy tưởng đặc thù này, khiến cháu có thể dùng ra pháo đạn màu trắng, loại ma pháp phi hành thuật cao cấp kia, nhưng cái trước ba ngày chỉ có một phát, cái sau dùng xong, hôm sau liền đau đầu gần chết, hơn nữa cháu làm sao cũng học không được ma pháp cấp thấp hơn, bình thường hơn một chút.

Nhưng lúc này Gre trái lại đối với chuyện khác tò mò hơn: "Ngươi là làm sao tìm được chỗ đó? Nơi đó thế nhưng rất ẩn mật, nếu không sớm đã bị tên khốn Long Hoàng kia đập nát rồi, nào còn có thể lưu đến bây giờ."

Nghe vậy, Keisy hừ một tiếng, từ trong cổ áo lấy ra một sợi dây chuyền ngôi sao năm cánh: "Vâng, chính là nó, lúc trước đã nói với ông, cháu bị người gạt lên sân thi đấu làm vật hi sinh, hôm đó, sau khi cháu bị đuổi đi, mới phát hiện sợi dây chuyền này bị máu dính ướt xong, lại có thể còn phát quang, lúc đó một chùm ánh sáng dài mảnh bắn về nơi nào đó, cháu lúc đó do không có đường để đi, đành đi theo ánh sáng."

"Ai ngờ, sau đó liền phát hiện được nhà ông." Keisy bực mình nói: "Còn làm cho cháu tự mình cắt mình mấy dao, chảy gần một túi máu, cánh cửa nát kia mới chịu để cháu tiến vào."

Gre nhướn mày: "Đó là bởi vì huyết thống của ngươi quá loãng, con gái lớn của ta là bà nội của ngươi, huyết thống của ngươi gần như chỉ có một phần tám của ta, chỉ dùng một túi máu liền mở được cánh cửa đó, đã rất không tệ rồi."

"Đừng lạc đề nữa." Keisy có chút bất mãn nói: "Ông mau nói cho cháu, cách suy tưởng đặc thù kia rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì? Lúc cháu tìm được quyển ghi chép ma pháp kia của ông, cũng không biết có bao nhiêu mừng rỡ, còn muốn sau khi luyện xong, có thể đi cứu tỷ tỷ ra, kết quả ư! Thành quả đơn giản là thảm không nỡ nhìn."

"Ha ha, vận khí của ngươi cũng thật không tệ." Gre đột nhiên bật cười.

Keisy đột nhiên có dự cảm không lành: "Nghĩa là gì?"

"Cách suy tưởng đặc thù đó không phải của ta phát minh." Sắc mặt của Gre đột nhiên trở nên có chút âm trầm: "Lúc ta học ở học viện Acalane, tiết đầu tiên đã cùng lão sư ma pháp gây gổ không vui, căn bản không có đi học khóa của ông ta, cách suy tưởng này là ta móc ra ở trong thư viện."

"Ta chỉ là thuận tay lấy một cái, không ngờ lấy được không phải là giải thuyết bình thường, mà là nghiên cứu tâm đắc của một ma pháp sư nào đó không biết ai để ở đấy, nghe nói cách suy tưởng này có công hiệu gấp mười lần cách suy tưởng bình thường."

"Mười lần?" Keisy không dám tin hỏi ngược lại: "Thật sự có sao?"

"Đương nhiên!" Gre biếng nhác nói: "Chẳng qua luyện xong trước tiên phải còn mạng cái đã, nếu không nói có công hiệu gấp mấy lần đều là giả."

Keisy ngẩn người: "Ông đang nói cái gì? Cháu làm sao nghe không hiểu?"

"Suy tưởng tất phải hao phí rất nhiều tinh thần lực, ngươi luyện một lần bằng với người khác luyện mười lần, một buổi tối suy tưởng mười lần, tăng trưởng của tinh thần lực là gấp mười của người ta, ngươi nói sẽ xảy ra chuyện gì?"

Keisy vừa nghe, sống lưng nhất thời đều tê dại. Vì để rời khỏi Khu Phố Hắc Ám, vì để cứu tỷ tỷ ra, cậu ít nhất cũng từng nghiêm túc luyện ma pháp, đương nhiên biết như thế sẽ xảy ra chuyện gì, bình thường mà nói, tinh thần lực tăng trưởng quá mức nhanh chóng, vậy kết cục không phải phát điên, thì cũng là trực tiếp nổ đầu chết.

Keisy sờ sờ đầu của mình, vẫn còn à! Chẳng lẽ cậu điên rồi? Không phải chứ?

Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác sờ đầu của Keisy, Gre hình như cảm thấy rất thú vị, thấp giọng cười một hồi, mới mang giọng cười nói: "Cho nên ta nói ngươi thật là may mắn, nhà Gre ta mỗi người đều là kỳ tài ma pháp bẩm sinh, năng lực tinh thần kế thừa được luôn luôn đều vượt quá người thường, nhưng mà, có thể tiếp nhận loại cách suy tưởng này, theo ta biết thì chỉ có ta, người khác không phải luyện được mấy buổi tối liền gần như bỏ mạng, bằng không chính là suýt nữa phát điên."

"Đương nhiên, bây giờ người có thể tiếp nhận loại cách suy tưởng này, lại đã có thêm ngươi."

Mình quả thật rất may mắn, Keisy vừa sờ đầu của mình, vừa vui mừng nghĩ, nhưng lập tức vừa lại phát hiện hình như không đúng, cho nên lại vội vàng hỏi: "Không đúng à, nếu cùng luyện cách giống nhau vì sao ông mạnh như thế, cháu lại kém như thế chứ?"

"Kém?" Gre hừ một tiếng nói: "Nếu không tính nhà Gre ta, hỏa cầu màu trắng thông thường chỉ có đại ma pháp sư mới làm ra được, ngươi có biết, đại ma pháp sư phần lớn đều là một ít lão già bảy mấy tám mươi."

"Bọn họ cũng là ba ngày chỉ có thể dùng một phát sao?"

"Đây trái lại không phải." Gre theo sự thực trả lời: "Nếu như luyện đến bảy mươi tuổi, vẫn chỉ có thể ba ngày phát ra một phát thánh hỏa cầu, vậy ai còn muốn làm ma pháp sư hả."

"Thánh hỏa cầu?" Keisy ngẩn ra.

Gre không kiên nhẫn giải thích: "Chính là pháo đạn màu trắng mà ngươi nói, bây giờ bớt dài dòng, lập tức bắn một phát để ta xem!"

Keisy thế nhưng không dám nói không, lập tức nhanh nhẹn cầm lấy khẩu súng lớn, niệm chú ngữ, lúc này, Gre hơi hơi nhíu mày, tiếp đến chỉ thấy súng trong tay Keisy phát ra hào quang, sau khi chú ngữ hoàn thành, một phát thánh hỏa cầu lập tức bắn lên trời, thần tốc xẹt qua bầu trời, sau đó biến mất tăm.

Keisy nhìn hướng Gre, muốn biết hắn có bình luận gì, lại thấy Gre vẫn chỉ là ngẩng đầu vọng nhìn hướng thánh hỏa cầu bay đi, không có bất cứ phản ứng nào. Keisy thấy hắn nhìn một cách nghiêm túc như thế, cũng không dám cắt đứt suy tư của ma vương, đành đặt mông ngồi xuống chậm rãi chờ đợi.

Lần đợi này, đợi đủ nửa tiếng đồng hồ, Gre mới cúi đầu xuống, trên mặt không chút biểu tình, đây không khỏi khiến Keisy thấy vậy âm thầm kinh hãi.

"Ngươi quả nhiên là đồ ngu xuẩn!" Gre vừa mở miệng liền mắng người.

"Cháu, cháu làm sao vậy?" Keisy cũng không rõ mình rốt cuộc làm sai chỗ nào.

Gre chỉ lên trời: "Phát thánh hỏa cầu đó qua đủ ba mươi phút mới bạo tạc, ngươi biết đây đại biểu cái gì không?"

Keisy lắc đầu, cậu nào biết đại biểu cái gì, cậu thậm chí không biết Thánh hỏa cầu sẽ phát nổ đây! Từ khi cậu sử dụng Thánh hỏa cầu tới nay, đều chỉ thấy nó một mạch xuyên thấu đồ vật, sau đó liền không biết bắn đến đâu nữa.

Gre lạnh lùng giải thích: "Một Thánh hỏa cầu bình thường hẳn là đụng vào đồ vật liền sẽ lập tức nổ tung, mà không phải bắn ra mấy chục phút sau mới phát nổ, nếu đợi quá ba mươi phút sau mới nổ tung, đó căn bản đã không phải thánh hỏa cầu nữa, mà là thánh hỏa cầu dồn nén lại dồn nén."

Keisy có chút do dự hỏi ngược lại: "Dồn nén lại dồn nén, vậy không phải lợi hại hơn sao?"

Gre đột nhiên nổi lửa giận, lớn tiếng rống: "Ta là nói lược bớt, đồ ngu, ngươi dồn nén đủ ba mươi mấy quả Thánh hỏa cầu ở bên trong, cho dù là đại ma pháp sư, cũng không thể làm được điều này!"

"Vậy cháu thật sự rất lợi hại rồi?" Keisy không khỏi há hốc mồm, thì ra cậu còn lợi hại hơn đại ma pháp sư?

"Theo người bình thường mà nói, rất lợi hại, nhưng cũng rất ngu xuẩn." Gre cả mặt khinh thường nói: "Ngươi lấy toàn bộ tinh thần lực của mình để dồn nén ba mươi mấy quả thánh hỏa cầu này, kết quả tinh thần lực còn lại đương nhiên không đủ để thao túng siêu thánh hỏa cầu cường lực như thế, quả siêu thánh hỏa cầu này kết quả chỉ có thể một đường bắn ra, chỉ cần kẻ địch né qua siêu thánh hỏa cầu hành tiến thẳng tắp này, ngươi với tinh thần lực còn lại không bao nhiêu liền chỉ có thể khoanh tay chờ chết thôi."

"Thao túng nó?" Trong đầu của Keisy đột nhiên lóe qua một tia linh quang, chẳng lẽ...

"Siêu thánh hỏa cầu biết chuyển hướng?"

"Ngươi muốn nó chuyển chẳng phải sẽ chuyển?" Gre liếc Keisy một cái: "Chẳng qua điều kiện tiên quyết là, ngươi cái tên ngu này phải có tinh thần lực nhất định để đi thao túng nó."

Keisy nhất thời há hốc miệng, trời ơi! Hỏa cầu biết chuyển hướng?

"Đúng rồi!" Gre đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ mạnh đùi một cái: "Chính là cái nguyên nhân kia! Ngươi cái tên này khẳng định là bởi vì tinh thần lực tăng trưởng quá nhanh, vừa lại không có ta dạy ngươi, cho nên mình không thể khống chế tinh thần lực này, mới sẽ khiến cho ma pháp của ngươi cực độ không ổn định."

Gre vừa lại thừa dịp len lén tự khen ngợi mình một chút, mặc dù Keisy nghe đến mơ mơ hồ hồ, chẳng qua đây cũng không cần lo, trọng yếu chính là phải giải quyết thế nào, cậu vội vàng hỏi: "Vậy cháu nên làm sao hả?"

Gre suy nghĩ một hồi: "Luyện tập! Còn có cái này..." Hắn giơ tay phải, mở lòng bàn tay đang nắm viên lục bảo thạch kia.

"Cái đó?" Keisy trợn lớn mắt, bảo thạch trên người của Leola?

"Đây là đồ của Mary, Mary thế nhưng là luyện kim thuật sĩ lợi hại nhất ta từng thấy, thứ cô ấy chế tạo ra, ngươi cho rằng sẽ chỉ là viên bảo thạch bình thường sao?" Đôi mắt lam của Gre ánh lên viên lục bảo thạch hoàn mỹ kia, bên miệng nổi lên một chút tươi cười, đó khiến Keisy sởn gai ốc, cũng là nụ cười khiến Leola thấy mà biến sắc.

"Cầm lấy." Gre tùy ý ném bảo thạch.

Mặc dù trong lòng rờn rợn, nhưng Keisy lại cũng không có lựa chọn khác, lúng ta lúng túng chụp lấy viên bảo thạch kia, sau đó dè dặt cầm nó. Mặc dù Keisy không hiểu luyện kim, chẳng qua cũng biết tài liệu dùng để luyện kim đều rất nguy hiểm, bạo tạc là chuyện như cơm bữa, thứ bạo tạc không có chứa tính ăn mòn, đó là tổ tiên phù hộ rồi, thứ bạo tạc cũng không có chứa bất cứ độc tính sẽ khuếch tán ngàn dặm nào, đó là tổ tiên người khác cũng phù hộ. Nghe nói ở trước kia, gần nhà luyện kim thuật sĩ đều dọa cho không người nào dám tiếp cận.

"Dùng tinh thần lực của ngươi khống chế một chút nguyên tố ma pháp, sau đó trút vào." Gre biếng nhác nói.

Keisy nghe lời làm theo, ai ngờ bảo thạch lại đột nhiên tuôn ra một hồi chớp sáng, Keisy đứng mũi chịu sào lập tức che mắt kêu rên không thôi, kêu rên một hồi. Vất vả lắm mới mở được mắt, nhưng Keisy lại phát hiện sự vật trước mắt đã nổi lên thay đổi rất lớn, trong ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vậy mà trôi nổi quang cầu cỡ móng tay, bàn ghế gỗ cũng phát ánh sáng vàng nhàn nhạt, đến gần mới phát hiện, đó cũng là những chấm tiểu cầu màu vàng.

Keisy lại lập tức nhìn vào trong ly trà trên bàn, chỉ thấy nước trà vốn màu nâu bây giờ vậy mà trôi nổi rất nhiều tiểu cầu màu lam.

Ánh mặt trời là bạch cầu, gỗ là hoàng cầu, nước là lam cầu... Keisy nhìn đến đây, đã có chút lĩnh hội.

Nhưng Gre lại ngay cả một câu giải thích cũng không cho, chỉ là biếng nhác nói: "Ta muốn đi ngủ trưa rồi, trước khi ta thức dậy, ngươi phải đem nguyên tố ma pháp màu sắc khác nhau làm thành màu vẽ, xếp thành một bức họa cho ta xem, nếu xếp khó coi..." Gre cười lạnh một tiếng: "Hậu quả ngươi tự phụ trách."

Keisy trợn lớn mắt, dùng nguyên tố ma pháp xếp thành một bức họa? Cậu vội vàng hô lên: "Chờ..."

Lời cậu còn chưa nói xong, thân hình của Gre nhạt đi, biến mất ở trước mặt Keisy, cũng không biết đi đâu ngủ trưa nữa, để lại Keisy cái hiểu cái không, phiền não đến ngay cả tóc cũng muốn giựt đứt.

Cũng không biết Gre sẽ ngủ bao lâu, Keisy đành âm thầm cầu khẩn hắn sẽ ngủ rất lâu, ít nhất chính cậu rất thích ngủ, cậu tin tưởng Gre thân là tổ tiên khẳng định cũng là một con sâu ngủ.

"Được, vẽ thì vẽ, không làm khó được ta đâu."

Keisy trong miệng lẩm bẩm, bắt đầu nhớ tới tri thức ma pháp mình tự học được — tinh thần lực có thể khống chế nguyên tố ma pháp có mặt khắp nơi ở bên ngoài thế giới, tinh thần lực càng cường đại nguyên tố ma pháp có thể khống chế càng nhiều, đương nhiên, ma pháp xuất ra cũng càng cường hãn. Tiếp đến, Keisy vừa lại đột nhiên nhớ đến lão tổ tông cũng đã nói tinh thần lực của cậu rất cường đại, vậy thì muốn sai khiến nguyên tố ma pháp xếp thành bức họa hẳn là không phải chuyện khó đi?

Keisy hít sâu một hơi, quyết định bắt tay từ nguyên tố ổn định nhất là thổ, cậu hồi tưởng cách sử dụng tinh thần lực lúc dùng ma pháp, muốn tụ tập nguyên tố thổ lại, mà ở dưới sai khiến tinh thần lực của Keisy, nguyên tố thổ quả nhiên chuyển động rồi, rất nhiều nguyên tố thổ trong chớp mắt tuôn vào trong căn phòng nhỏ, làm xáo trộn vận hành của mọi nguyên tố trong phòng, nguyên tố mất trật tự dưới va chạm lẫn nhau, ở không trung nổ ra một chuỗi tia lửa nhỏ.

Keisy nào biết sẽ xuất hiện loại ngoài ý muốn này, đành vội vàng trốn dưới đáy bàn, ôm đầu bịt tai trốn tránh nguy cơ bạo tạc. Vất vả lắm, tia lửa nhỏ rốt cuộc cũng nổ hết, Keisy cả mặt vẫn còn sợ sệt từ dưới bàn bò ra, chỉ thấy xung quanh đã là một đống bừa bãi, trên vách tường chỗ chỗ để lại cháy đen cỡ nắm tay, ly trà bình trà trên bàn sớm đã nứt thành một đống mảnh vỡ, ngay cả bàn gỗ Keisy trốn thân cũng ở sau khi cậu bò ra, rắc rắc hai tiếng đứt mất hai cái chân, sau đó rầm một tiếng tan thành vụn gỗ.

Đối diện với thất bại thế này, Keisy đã có dự liệu, sớm ở lúc nỗ lực luyện tập ma pháp trước kia, đã qua vô số lần tình huống thế này rồi, ma pháp cấp thấp của cậu luôn là không thể luyện thành, trái lại sẽ tạo thành phá hoại, nếu không phải thuộc tính bẩm sinh của cậu gần hỏa, bằng không sợ rằng ngay cả hỏa cầu thuật cũng không thể sử dụng ra.

"Nếu như tinh thần lực của mình thật sự lợi hại như thế, vì sao luôn là thất bại?" Keisy có chút ủ rũ ngồi ở trong đống đổ nát.

"Oa! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Đột nhiên có người lên tiếng, khiến Keisy giật nảy mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy Chân Không cả người chật vật từ dưới đất bò lên, còn vừa phủi vụn gỗ đầy người.

Keisy vừa nhìn thấy là Chân Không, bực mình nói: "Anh ngủ đúng là kỹ, bên ngoài trời cũng lật rồi, anh vẫn còn ngủ!"

Chân Không giật mình, vội vàng hỏi: "Um... rốt cuộc là chuyện thế nào? Tôi làm sao bất tri bất giác thiếp đi rồi, là bị đánh thuốc mê sao?"

"Không khác lắm." Keisy thuận tiện trả lời, cậu căn bản không muốn tự chuốc phiền toái, giải thích ma pháp với người của thế giới này.

"Vậy... người khác đi đâu rồi?" Chân Không thấy tâm tình cậu hình như không tốt lắm, đành dè dặt hỏi.

Keisy đang khổ não nên làm sao giải quyết vấn đề này, chẳng qua đối với cậu mà nói, đầu óc suy nghĩ và mồm nói chuyện là có thể đồng thời tiến hành, cậu vừa suy nghĩ ma pháp, bên ngoài miệng cũng không dừng lại, đem tình huống nói một lần cho thấu triệt, may là cần nói cũng không nhiều, đại khái Leola chính là Ngân Nguyệt, bây giờ bị chủ thượng bắt về, hơn nữa mình phải ở ba tháng sau, cùng Bạch Thiên liên thủ đánh bại Leola, nếu không Leola sẽ phải chết, cho nên bây giờ đang phiền não nên làm sao sử dụng lực lượng...

"Thì ra như thế." Chân Không cũng nhíu mày, mặc dù hắn cũng không quen thuộc lắm với Leola trầm mặc ít nói, chẳng qua lại cũng không có thành kiến gì, vừa nghe nói hắn là sát thủ muốn cải tà quy chánh, việc này không giúp làm sao được đây?

"Vậy cậu nói xem, lực lượng của cậu rốt cuộc là chuyện làm sao?" Chân Không bừng bừng hứng trí muốn giúp đỡ: "Đạo thuật cũng là loại lực lượng kỳ lạ, nói không chừng hai cái sẽ có điểm chung đây."

Keisy do dự một chút, kể hết đầu đuôi gốc ngọn: "Lực lượng của tôi gọi là ma pháp, trên thế giới tràn ngập một loại lực lượng gọi là nguyên tố ma pháp, mặc dù nguyên tố ma pháp trên cái thế giới này của các người ít hơn nhiều so với bên chúng tôi, nhưng vẫn có thể sử dụng ma pháp, mà muốn thúc đẩy nguyên tố ma pháp, thì phải sử dụng tinh thần lực, tinh thần lực thì là —"

Chân Không càng nghe càng mơ hồ, đầu óc giống như bị Keisy cầm cây gậy chọc vào ngoáy ngoáy, cả suy nghĩ đều bị quấy trộn, cái gì cũng không hiểu.

Keisy liếc Chân Không một cái, đại khái cũng biết hắn nghe không hiểu, chẳng qua cũng không quan hệ, cậu vốn đã không ôm hi vọng gì, muốn một người dụng đao sử kiếm dạy cậu ma pháp, đó thật là quá không liên quan rồi.

Keisy tiếp tục suy nghĩ, nếu trước khi Gre thức dậy, bức ma pháp họa kia vẫn chưa có mặt đúng chỗ, nói không chừng cậu cũng không cần phiền não ba tháng sau Leola có chết hay không nữa, chính cậu đã xuống địa ngục trước chờ Leola rồi.

"Sư phụ từng nói, lực lượng có ở trên đời này suy cho cùng đều là cùng quy về một mối..." Chân Không có chút do dự nói: "Nghe cậu nói, tinh thần lực đó cứ giống như là chân khí, nguyên tố ma pháp... miễn cưỡng coi như tứ chi là được, chúng tôi dùng chân khí để điều khiển linh hoạt động tác của tứ chi, tăng lớn lực lượng, các cậu thì dùng tinh thần lực để khiến nguyên tố ma pháp phát huy tác dụng."

Đây trái lại có lý, Keisy ngẩn ra, lập tức nghiêm túc lắng nghe Chân Không nói. Chân Không suy nghĩ một hồi, tiếp tục nói: "Nghe cậu nói, tinh thần lực của cậu rất cường đại, nhưng lại không thể vận dụng, thật giống như chúng ta lấy chân khí cường đại cho một đứa trẻ không biết vận dụng, đứa trẻ đó lại không biết vận dụng, trái lại có khả năng bởi vì chân chí sử dụng quá độ, khiến tứ chi của mình chịu đựng không nổi, thậm chí bởi thế tàn phế."

"Vậy các người sẽ giải quyết làm sao?" Keisy vội vàng hỏi.

Chân Không gãi gãi mặt: "Chậm rãi dạy nó làm sao sử dụng chân khí, mới bắt đầu trước tiên để cho nó điều khiển lượng nhỏ chân khí, đợi đến khi nó thích ứng cảm giác chân khí tràn ngập tứ chi, rồi từng bước từng bước gia tăng..."

"Lượng nhỏ... dùng nguyên tố ma pháp vẽ tranh..." Keisy nhất thời như bị tiếng sấm nổ mà nhảy dựng lên hét lớn: "Tôi biết rồi!"

Chân Không bị cậu dọa giật nảy mình, ngơ ngác hỏi: "Biết cái gì?"

Keisy có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Tôi luôn cho rằng tinh thần lực càng nhiều càng tốt, cho nên mỗi lần đều dùng toàn lực để sử dụng ma pháp, nhưng tinh thần lực của tôi vừa lại đặc biệt mạnh, kết quả mỗi lần không phải làm cho đến đại bạo tạc, thì cũng chính là làm hỏa cầu thành siêu thánh hỏa cầu."

"Bây giờ tôi biết rồi, vấn đề của tôi chính là lượng tinh thần lực sử dụng, cho nên Gre muốn tôi dùng nguyên tố ma pháp vẽ tranh, phải thao túng lượng nguyên tố cực ít để cấu thành một bức tranh, để tôi học khống chế tinh thần lực." Keisy há to miệng, không ngờ ma vương bất lương kia lại có thể cũng có loại kỳ tư diệu tưởng này, nếu như không phải Chân Không ở đây, còn tỉnh dậy đúng lúc, cậu khẳng định cho rằng ma vương đang làm khó cậu.

Vừa mới nghĩ ra biện pháp, Keisy lập tức bắt đầu thực hành, cậu thử dùng một tí ti tinh thần lực đi thao túng một chút xíu nguyên tố thủy, dần dần, nguyên tố thủy bắt đầu di động từng chút từng chút, đồng thời, cũng không có kéo theo nguyên tố khác, Keisy hưng phấn đến ngay cả tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trước hết cứ mặc kệ nguyên tố thủy, cậu vừa lại bắt đầu vươn ra nanh vuốt ma quỷ — không, là vươn ra tinh thần lực về phía nguyên tố thổ, quả nhiên, nguyên tố thổ chầm chậm di động đến bên cạnh nguyên tố thủy vừa rồi, ngoan ngoãn đứng im đợi ở đó.

"Thật là tuyệt! Thành công rồi!" Keisy lớn tiếng hoan hô.

"Thật sao? Chúc mừng cậu nhé." Chân Không ngơ ngác cười, hắn nhìn không thấy cũng cảm giác không được nguyên tố, thực sự không biết cái gọi là thành công của Keisy nghĩa là gì, chẳng qua nếu Keisy đã nói như thế, vậy hẳn là thành công rồi đi.

Keisy cảm thán: "May là có bảo thạch của Bác Gái cho, bảo thạch này lại có thể khiến người "nhìn" được nguyên tố, thật là quá thần kỳ rồi! Nếu như không phải có thể dùng mắt nhìn được, mình sao có thể ứng phó nhanh như thế."

"Bây giờ nên vẽ bức họa nào?" Keisy suy tư, trong đầu lóe qua một tia linh quang, chính là vẽ bức đó!

Keisy bắt đầu tỉ mỉ vẽ tranh, hoàn toàn không biết Gre đã vừa ngáp vừa xuất hiện ở phía sau cậu, còn lạnh lùng liếc Chân Không một cái.

Keisy bỏ lên một chút nguyên tố hỏa cuối cùng, vỗ hai tay hô lên: "Hoàn thành!"

Lúc này, Gre đột nhiên ló đầu qua, dọa Keisy giật mình, hắn nheo mắt đánh giá: "Bức họa 'nội chiến Tây Ban Nha' của Picasso này vẽ rất không tệ mà, giống đấy, giống đấy..."

"Picasso?" Keisy gãi gãi đầu, cậu thế nhưng không biết bức họa này có phải là của Picasso hay không, cậu căn bản không hiểu hội họa, đây là nhìn thấy từ trên quần áo của Mai Nam, chẳng qua cậu hoài nghi hỏi: "Bức họa này không phải gọi là "bữa tối cuối cùng" sao?"

Bữa, bữa tối cuối cùng? Thân thể của Gre trượt một cái, khóe miệng co rúm đánh giá bức tranh thân thể tứ chi lộn xộn, mặt mũi xiêu vẹo, có cái nhìn không ra có phải là người hay không, nhìn làm sao cũng giống như là nội chiến Tây Ban Nha của Picasso, nếu như cố muốn nói là bữa tối cuối cùng... vậy chỉ có một loại khả năng, công lực vẽ tranh của thằng nhóc con này còn kém hơn trẻ con ba tuổi!

"Bữa tối cuối cùng?" Gre nheo mắt hỏi.

Keisy lập tức cảm nhận được bầu không khí không đúng, ma khí của ma vương đã lan tràn trong không khí rồi, cậu lập tức nghiêm túc trả lời: "Cháu là nói đùa thôi! Bữa tối cuối cũng đã là gì! Ông phải biết rằng cháu đây vô cùng yêu thích "Bi-cát-sồ", nhất là "nội chiến hàm răng cửa" kia, vì kiệt tác của ông ấy, cháu ngay cả bữa tối cuối cùng cũng có thể từ bỏ... chẳng qua, đây là phải ở dưới điều kiện có đồ ăn khuya để ăn."

Gre dùng ánh mắt cực đồ hoài nghi đánh giá trên dưới Keisy, người sau thì dùng sắc mặt kiên quyết nhìn lại hắn, hoàn toàn không bởi vì nói nhảm vừa rồi mà cảm thấy đỏ mặt.

Gre cũng không làm sao muốn trừng phạt Keisy, trái lại hứng thú sờ cằm: "Nếu ngươi đã nắm được bí quyết khống chế tinh thần lực, vậy tiếp đến chính là huấn luyện rồi."

"Huấn luyện à... không quan hệ, muốn bao nhiêu khắc nghiệt thì cứ bấy nhiêu khắc nghiệt!" Keisy vỗ ngực cam đoan.

Gre nhàn nhạt cười một cái: "Ngươi yên tâm, sẽ không khắc nghiệt hơn Le, tỷ lệ tử vong của cái đó có hơi cao, ta vẫn còn rất chờ mong chém giết giữa ngươi và Le, cho nên không muốn để ngươi chết quá sớm đây."

Tay đang vỗ ngực của Keisy đột nhiên ngừng lại: "Hơi, hơi cao là chỉ bao nhiêu?"

Gre dùng ngón tay chạm vào má hồi tưởng: "Ta lúc đó hình như đã bắt sáu, bảy trăm đứa trẻ đi, huấn luyện hết mấy tháng, tư chất không tốt vứt rồi, trong huấn luyện xảy ra bất trắc mà tàn phế cũng vứt rồi, trực tiếp tử vong đương nhiên cũng vứt rồi, hai mươi năm sau liền chỉ còn lại Le."

Trong năm trăm đứa vứt đi bốn trăm chín mươi chín đứa, tỷ lệ tử vong bằng 99.8%, đây, đây còn gọi là có hơi cao? Keisy không khỏi run rẩy hai tay hai chân, mình... hẳn sẽ không ở ba tháng sau cũng... bị vứt đi chứ?

◊◊◊◊

"Sư phụ, tiếp đến đi làm sao?"

Bạch Thiên nôn nóng hô lên với sư phụ ngồi ở phía sau, Ngoan Nham lão nhân dù sao cũng là đã thấy qua sóng to gió lớn, trải qua vô số cao thủ nguy hiểm, mặc dù đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn ngồi rồng phi hành tốc độ nhanh như thế, nhưng ngoại trừ sắc mặt có hơi xanh, lại có thể không có dị dạng khác. Nhìn thử Long Vũ Điệp bên cạnh, sớm đã dứt bỏ sự rụt rè của phụ nữ, cố sống cố chết ôm chân của Bạch Thiên không buông, mà Thảo cũng dứt bỏ tôn nghiêm của sư huynh, hai tay hai chân đều quấn chặt sư phụ nhà mình.

Bảo Lợi Long nho nhỏ thì ngẩn ngơ ngồi ở trên đầu của Liệt Diễm, nó luôn luôn thích phi hành bây giờ không có Leola ngồi ở trên lưng, phi hành đối với nó mà nói nhất thời trở nên chẳng còn một chút hấp dẫn nữa.

"Sắp đến rồi! Chính là cái sơn cốc phía trước." Ngoan Nham lão nhân lớn tiếng hô, trong âm thanh run rẩy hình như còn mang mừng rỡ: "Đồ đệ ngoan chầm chậm bay qua đi, phong cảnh bốn bề ưu mỹ, tu tâm dưỡng tính cũng là con đường người học võ tất phải trải qua, không cần gấp như thế..."

Bạch Thiên nhìn phía trước, trước mặt quả nhiên có cái sơn cốc mây mù lượn lờ, không nói lời nào, lập tức bảo Liệt Diễm làm cái bổ nhào xuống, đến nỗi tu tâm dưỡng tính mà Ngoan Nham lão nhân nói, hắn căn bản hoàn toàn không có nghe thấy, ngay cả tiếng la hét của Long Vũ Điệp và Thảo sư huynh ở dọc đường cũng không thể cắt đứt ý nghĩ muốn nhanh chóng đến Thần Dược Cốc, sau đó nhanh chóng tăng cường thực lực của Bạch Thiên, tiếng nói chuyện từ tốn kia của Ngoan Nham lão nhân thì lại làm sao có thể khiến Bạch Thiên chậm lại đây?

Khi thân ảnh to lớn của Liệt Diễm xuất hiện ở phía trên Dược Thần Cốc, phía dưới còn nổi lên xáo động không nhỏ, mười mấy nam nam nữ nữ lưng đeo giỏ trúc vừa kinh hô, vừa chạy trốn khắp nơi, hiển nhiên đã bị Liệt Diễm dọa cho hết hồn, mà nhà trúc trong Thần Dược cốc cũng bị gió lớn mà Liệt Diễm quạt lên thổi cho đến kêu lét két, dáng vẻ lung lay muốn đổ, người trong nhà trúc cũng chạy hết ra, trợn lớn mắt nhìn Liệt Diễm.

Bạch Thiên vừa thấy trong cốc có người, nghĩ đến chính là người trong Thần Dược cốc mà sư phụ nói, hắn lập tức mệnh lệnh Liệt Diễm hạ xuống ở nơi thông thoáng, Liệt Diễm sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức đáp thẳng xuống cốc, dù sao người phía dưới sớm đã chạy xa mười vạn tám ngàn dặm rồi, cũng không sợ giẫm phải người, về phần mấy cái giá phơi đồ gì đó, ở trong mắt Liệt Diễm chẳng khác gì cây cỏ, cứ thế giẫm vào luôn.

Vừa hạ xuống đất, Bạch Thiên lập tức hưng phấn quay đầu hô to: "Sư phụ, đến rồi, chúng ta mau chóng bắt đầu luyện công đi!"

Chỉ thấy trên trán của Ngoan Nham lão nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng chung quy không giống như Thảo và Long Vũ Điệp, trực tiếp té lăn xuống lưng rồng, cảm kích mà hôn hít mặt đất, chẳng qua hắn lại cũng thích cảm giác chân đạp mặt đất rắn chắc hơn, khẽ nhảy một cái, nhảy xuống lưng của Liệt Diễm, phía sau liền truyền đến câu hỏi không khách khí.

"Lão thạch đầu, ông làm cái gì vậy hả! Mang con đại yêu quái đến Thần Dược Cốc ta làm loạn, là khi dễ Thần Dược Cốc ta không có người sao?"

Ngoan Nham lão nhân xoay người một cái, phía sau liền xuất hiện một người trung niên, mặt mày hồng hào, eo to tay tròn, bộ dạng hết sức nông dân, mặc áo ngắn vải thô tiện cho hành động, bên hông buộc một con dao hái thuốc, trên lưng vác giỏ trúc lớn gấp đôi của người khác, mà sau lưng người trung niên thì dứng mười mấy chàng trai cô gái tuổi trẻ một chút, ai nấy cũng đều đang cảnh giác sợ hãi nhìn Liệt Diễm.

"Dược Thần! Lão bằng hữu! Ta nào dám khi dễ ông, cho dù Thần Dược Cốc thật không có người, chỉ là mùi thuốc tạp nham trong cốc đã đủ khiến người trông phát sợ rồi."

Ngoan Nham lão nhân cười ha ha, hắn thế nhưng rất là rõ ràng, nếu không phải hắn và Dược Thần là bạn tốt nhiều năm, sợ rằng bây giờ sớm đã có cả trăm loại dược đầy trời đầy đất tung qua rồi. Mặc dù người trong Thần Dược Cốc đam mê nghiên cứu dược vật, tập võ đối với bọn họ mà nói là thứ yếu, nhưng dựa vào trợ giúp của dược vật, võ công của bọn họ trái lại cũng chưa chắc yếu hơn môn phái khác, cộng thêm trong mấy chục loại dược tất trang bị trên người bọn họ, có không ít là dùng để phòng thân, cho nên người trong giang hồ dám đắc tội Thần Dược Cốc vẫn thật không nhiều.

Dược Thần đi vòng quanh Liệt Diễm một vòng, tỉ mỉ đánh giá nó, trong miệng không khỏi tán thán: "Thật là con vật to lớn xinh đẹp, thần khí uy vũ như thế, nói là yêu quái vẫn thật hạ thấp nó rồi." Tiếp đến xoay người qua nhìn người duy nhất từ trên lưng Liệt Diễm nhảy xuống mà thần sắc vẫn tự nhiên, Bạch Thiên, hắn tò mò hỏi: "Tiểu tử, con vật to lớn này là của ngươi sao?"

Bạch Thiên gật đầu: "Đúng vậy, đây là rồng của tôi, nó tên là Liệt Diễm."

"Rồng à?" Dược Thần theo thói quen trở tay vỗ vỗ giỏ trúc, trên mặt như nghĩ đến cái gì, nhưng cũng không có nói nhiều cái gì.

Dược Thần có phần không cho là đúng hỏi Ngoan Nham lão nhân: "Lão thạch đầu, ông không có chuyện gì sẽ không đến, mỗi lần tới Dược Thần Cốc chính là vì một đống chuyện phiền toái, nói đi! Lần này thì lại là vì cái gì? Chung quy không phải để ta nhìn xem rồng có dáng vẻ gì chứ?"

Ngoan Nham lão nhân cũng không vòng vo, tay chỉ vào Bạch Thiên, trực tiếp nói: "Sau ba tháng, khiến cho công lực của hắn áp sát Ngân Nguyệt."

Dược Thần ngẩn người, hỏi ngược lại: "Sát thủ Ngân Nguyệt của Sát Long Lâu?"

Ngoan Nham lão nhân gật đầu, mà Dược Thần gần như là đồng thời kinh hô: "Không thể nào! Ngân Nguyệt đó là thiên tài tập võ trời sinh ta chưa từng thấy, vừa lại đã trải qua huấn luyện đặc thù, còn là sinh tồn ở giữa sống chết! Cái tuổi của hắn lại có thể có loại công lực đó, đừng nói thấy qua, cho dù là nghe cao thủ tiền bối tự cổ chí kim kể chuyện cũng không có khoa trương như thế."

Bạch Thiên vừa nghe, không khỏi ủ rũ, lại không phải bởi vì mình không bằng Leola, mà là vì ba tháng sau mà lo lắng, nếu bởi vì thất bại của hắn, khiến Leola ngay tại chỗ bị chủ thượng giết chết, hắn sợ rằng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình, nhưng Bạch Thiên trời sinh không phải người ủ rũ, cho dù người người đều nói cho hắn, chuyện này hoàn toàn không có hi vọng, hắn vẫn sẽ không chùn bước đi làm.

Ngoan Nham lão nhân liếc đồ đệ nhà mình một cái, thấy thần sắc ủ rũ của hắn thoáng qua trong nháy mắt, thay vào đó lại có thể là càng tràn ngập vẻ kiên quyết, Ngoan Nham lão nhân tán thán không thôi, cho dù tài năng của Bạch Thiên không bằng Ngân Nguyệt kia, nhưng tính cách này lại không ai bì được, theo thời gian, ai nói Bạch Thiên nhất định không bì được Ngân Nguyệt? Chỉ là thời gian khẩn bách... Ngoan Nham lão nhân thở dài, vì đồ nhi nhà mình, hắn định ngay cả vốn liếng cũng dùng luôn rồi.

"Ta không phải đã hái gốc sâm vạn năm, bảo ông thay ta xử lý rồi?"

Dược Thần nhíu mày: "Công hiệu của sâm vạn năm chủ yếu là kéo dài tuổi thọ, cải lão hoàn đồng, cũng là dược phẩm trị thương thượng đẳng, cho dù đứt gân tuyệt mạch, tổn thương tới tim phổi cũng cứu được, nhưng tác dụng đối với võ công lại không lớn, còn không bằng thiên niên xà đơn đây."

Ngoan Nham lão nhân thoải mái nói: "Được! Gốc sâm vạn năm đó cho ông đấy, ông có thể giúp đồ đệ ta thế nào thì cứ tận lực đi."

Dược Thần hiển nhiên rất là giật mình: "Lão thạch đầu, gốc sâm vạn năm đó không phải đã tốn của ông hơn một trăm năm mới tìm được sao? Mười năm trước giao cho ta, bây giờ vất vả lắm mới sắp luyện chế thành đan rồi, ông từ bỏ thật sao?"

Bạch Thiên vừa nghe, Ngoan Nham lão nhân hao tốn tâm lực nhiều như thế, lại vì đồ đệ mới nhận không lâu như hắn mà từ bỏ, tròng mắt không khỏi đỏ lên, một cỗ cảm kích từ trong lòng tuôn ra không dứt, Bạch Thiên hô to nói: "Sư phụ, Bạch Thiên sẽ tự nỗ lực luyện công, bất luận huấn luyện có bao nhiêu khắc nghiệt cũng không sao, xin đừng vì Bạch Thiên mà từ bỏ tâm huyết nhiều năm của ngài."

Nghe thấy đồ đệ nói như thế, Ngoan Nham lão nhân trong lòng cảm thấy ấm áp, trên biểu hiện lại là nghiêm mặt trách mắng: "Sư phụ nói chuyện, đồ đệ xen vào cái gì, đứng sang một bên!"

"Nhưng..." Bạch Thiên nôn nóng muốn ngăn cản.

"Bớt nhiều lời!" Ngoan Nham lão nhân càng lớn tiếng quát mắng.

Bạch Thiên vừa sốt ruột, vừa không muốn tiếp tục ngỗ nghịch Ngoan Nham lão nhân, nhất thời, hắn ở nguyên tại chỗ lúng ta lúng túng, vội vàng nhìn hướng Thảo sư huynh, trong ánh mắt tràn ngập sốt ruột và khẩn cầu, Tiểu Thảo lại ngơ ngác không hiểu, còn an ủi sư đệ nói: "Đừng lo lắng, sư phụ nhất định sẽ ở ba tháng sau, làm cho đệ đánh bại tên Ngân Nguyệt kia."

Ngoan Nham lão nhân gật đầu với Dược Thần: "Tâm ý ta đã quyết, ông cứ giúp đồ đệ ta cho tốt đi."

Dược Thần nhìn Ngoan Nham lão nhân một chút, vừa lại nhìn nhìn Bạch Thiên, cười ha ha lên: "Lão thạch đầu ơi! Lão Thạch đầu! Sâm vạn năm kia của ông mặc dù hiếm lạ, nhưng nếu ta muốn, tìm gốc một trăm mấy chục năm chung quy cũng làm ra được thay thế phẩm không chênh lệch lắm, nhưng đủ loại cổ quái của đồ nhi này của ông thế nhưng không phải mỗi năm thấy được, thế này đi! Ông để đồ nhi ông kể xem câu chuyện của hắn, tôi nếu nghe được cao hứng, dù là lấy hòm vốn ra cũng không vấn đề!"

Bạch Thiên vừa nghe, mừng rỡ, vội vàng nói: "Tôi nói cho ông! Tôi cái gì cũng nói cho ông, ông đừng lấy đồ của sư phụ tôi."

Dược Thần nhìn Bạch Thiên một chút, thấy trên mặt hắn tràn ngập nôn nóng và thành khẩn, Dược Thần vừa lại vỗ giỏ trúc nói: "Chẳng trách lão thạch đầu thích ngươi như thế, trừ phi là người trong tà đạo, nếu không nhân sĩ chính phái nào sẽ không thích cái đồ đệ như ngươi đây?"

Câu này của Dược Thần trái lại khiến Bạch Thiên cười khổ, nói như thế, Leola và Keisy thân là tà đạo chẳng lẽ là ghét hắn sao?

Dưới thôi thúc liên tục của Dược Thần, Bạch Thiên rốt cuộc lại bắt đầu kể chuyện, mặc dù ngay từ đầu hắn cũng không cùng một chỗ với Leola và Keisy, nhưng chung quy cũng nghe qua một ít, nhất là người nghe chuyện vừa lại là người không chút liên quan với thế giới khác, thậm chí ngay cả Long Vũ Điệp cũng không nhịn được tới gần lắng nghe. Bốn người chỉ là nghe thấy người trước mắt là đến từ thế giới khác, liền kinh ngạc đến trợn mắt líu lưỡi rồi, còn liên tục hỏi đủ loại tình huống của cái thế giới kia, về phần chuyện của bản thân sát thủ Ngân Nguyệt trái lại không khiến người để ý lắm.

Bạch Thiên nói đến môi khô miệng khát, trong lúc đó còn liên tục kéo lại chủ đề câu chuyện, nếu không chỉ là giải thích ma pháp, kỵ sĩ, machine vân vân, đã đủ cho Bạch Thiên lắm rồi.

Chủ nhân bận kể chuyện, Liệt Diễm bên cạnh thế nhưng cũng rất là nhức đầu, bởi vì Bảo Lợi Long đang ngẩn ngơ ở trên đầu nó vừa nghe thấy tên của Leola, miệng liền méo xệch, từng viên nước mắt lớn lăn thẳng xuống, bóng dáng nhỏ bé mất đi chủ nhân giờ phút này càng tỏ ra cô đơn.

Liệt Diễm bạt mạng an ủi điện hạ, nói cái gì mà ba tháng sau sẽ thấy được Leola, nhưng Bảo Lợi Long lại khóc càng thảm, nức nở hô lên: "Papa đừng trở về, sẽ bị người đáng ghét giết mất!"

Liệt Diễm không khỏi nghẹn lời, nó mặc dù rất có tin tưởng đối với chủ nhân của mình, nhưng độ khó của chuyện lần này thực sự rất cao, nó cũng nhìn ra được chủ nhân mình và chủ nhân của điện hạ, thực lực giữa hai người là có một khoảng chênh lệch, đừng nói ba tháng, dù là ba năm muốn kéo lại cự ly này, cũng là một chuyện tương đối khó khăn.

Người đang nghe chuyện và người kể chuyện đều bị tiếng khóc của Bảo Lợi Long thu hút, mọi người nhíu mày đánh giá Bảo Lợi Long, Long Vũ Điệp càng muốn tiến lên ôm nó, an ủi bé con đáng yêu này một chút, nhưng lại không dám tiếp cận Liệt Diễm lắm.

Bảo Lợi Long từ trên cổ rồng trượt xuống, đôi chân mũm mĩm nhảy đến phía trước Bạch Thiên, ra sức hỏi: "Bạch Thiên sẽ trở nên rất lợi hại rất lợi hại, có đúng không?"

Bạch Thiên không khỏi nghiêm túc gật đầu.

"Bạch Thiên nhất định phải đánh bại papa đó!" Lúc nói lời này, Bảo Lợi Long vung nắm tay nhỏ.

"Ta nhất định sẽ đánh bại cậu ấy!" Bạch Thiên nghiêm túc hứa hẹn.

Nghe thấy lời hứa của Bạch Thiên, Bảo Lợi Long dùng sức chùi chùi nước mắt, lớn tiếng hô: "Bảo Lợi Long muốn đi tìm papa! Bảo papa đừng trở nên mạnh, nếu không Bạch Thiên sẽ đánh không thắng papa mất."

Bạch Thiên kinh ngạc, vội vàng nói: "Ngươi muốn tìm Leola? Ngươi biết cậu ta ở đâu sao?"

Bảo Lợi Long nghiêm túc cảm giác một chút, nhưng vừa lại không quá xác định dùng bàn tay nhỏ bé chỉ cái phương hướng nào đó: "Bên đó?"

Nhìn thấy trong mắt to của Bảo Lợi Long tràn ngập kỳ quái và hoài nghi, Bạch Thiên không khỏi cười khổ hỏi: "Bình thường mà nói, rồng không phải đều có thể xác định vị trí của chủ nhân sao? Hay là Bảo Lợi Long quá nhỏ rồi?"

(Chủ nhân! Không phải bởi vì điện hạ quá nhỏ, mà là bởi vì có người đang quấy nhiễu, lực lượng quấy nhiễu rất cường đại, có lẽ chính là cái chủ thượng kia.)

Gre đang quấy nhiễu sao? Bạch Thiên suy nghĩ một chút, thật có loại khả năng này, Gre muốn để cho hắn, Keisy và Leola làm một cuộc vật lộn sống chết, tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ đi tìm Leola đi? Mà Gre không thể không biết, rồng có bản năng tìm được chủ nhân của mình, cho nên mới tiến hành quấy nhiễu.

Bạch Thiên đang muốn giải thích với Bảo Lợi Long, nhưng vừa xoay người, Bảo Lợi Long vậy mà đã biến thành rồng lớn rồi, đang định giương cánh bay cao, Bạch Thiên vội vàng hô lên: "Liệt Diễm, mau ngăn cản nó!"

Liệt Diễm lập tức nhào lên, tuổi lớn hơn Bảo Lợi Long, thân hình và lực khí của nó cũng hơi lớn hơn Bảo Lợi Long, lúc này mới có biện pháp áp trụ Bảo Lợi Long, tránh cho nó bay mất tăm, năng lực phi hành của Liệt Diễm thế nhưng không bằng Bảo Lợi Long thân là vương tử của Thần Thánh Bạch Long.

Mặc dù không xác định papa đang ở đâu, nhưng Bảo Lợi Long nào quản nhiều như thế, bạt mạng vùng vẫy, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm papa, đây khiến cho Liệt Diễm ngăn chặn nó lộ ra thần sắc vất vả, mặc dù lực khí của nó lớn hơn, nhưng cũng không chênh lệch đến đâu, Bảo Lợi Long thì lại là dốc hết toàn lực vùng vẫy.

Người khác đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hai con cự long này giằng co, mặt đất hình như phát sinh địa chấn, không ngừng chấn động, những người gan nhỏ sớm đã chạy xa rồi, đại khái cũng chỉ có Dược Thần và Ngoan Nham lão nhân còn ở tại chỗ, vừa nhìn vừa tấm tắc lấy làm lạ.

Bạch Thiên vội vàng tiến lên hô: "Bảo Lợi Long, đừng như thế, ngươi không có biện pháp xác định vị trí của Leola, trên cao vừa lại không thấy được người, ngươi có khả năng bay qua mà không biết đây, như vậy là tìm không được."

Nghe thấy Bạch Thiên nói như thế, Bảo Lợi Long sửng sốt, liền không vùng vẫy nữa, sau khi suy nghĩ một lát, vừa lại kiên quyết dùng tiếng rồng rống nói: "Bảo Lợi Long dùng đi!" Nói xong, thật sự đứng dậy một cách khó khăn, ngay cả Liệt Diễm cũng bị nó khiêng lên.

Nhìn thấy cảnh tượng rồng cõng rồng hoành tráng này, Bạch Thiên thật sự dở khóc dở cười, vội vàng ngăn cản: "Không được! Dáng vẻ này của ngươi, vừa đi ra chắc chắn sẽ bị người công kích."

Bảo Lợi Long rùng mình một cái, hất Liệt Diễm trên lưng xuống, sau đó biến về bộ dạng em bé trần truồng, vẻ mặt kiên quyết nói: "Bảo Lợi Long đi tìm papa đây."

Mắt thấy Bảo Lợi Long thật sự muốn dùng bộ dạng em bé năm tuổi (còn không mặc quần áo) rời khỏi, Bạch Thiên hoảng đến vội vàng tiến lên muốn ôm lấy nó, Bảo Lợi Long lại phùng má, phun ra một dòng điện, vừa hô lên: "Ngươi không phải papa! Không được ôm Bảo Lợi Long!"

Bạch Thiên trở tay không kịp, đang muốn cắn răng gánh chịu dòng điện này, một thân ảnh đột nhiên nhảy đến trước mặt hắn, hô lên: "Điện hạ, đừng tức giận, chủ nhân không phải cố ý."

Bảo Lợi Long đại khái cũng biết Bạch Thiên là quan tâm mình, chỉ là vẫn đối với việc hắn thân là Long kỵ sĩ, lại vẫn muốn đến ôm rồng của người khác mà nảy sinh hờn dỗi, nó tức giận đứng nguyên tại chỗ, mà cái thân ảnh kia cũng đi đến trước mặt của Bảo Lợi Long, trực tiếp bế nó lên, nói cũng kỳ quái, Bảo Lợi Long vậy mà cũng không có bất cứ phản kháng nào.

Cái thân ảnh đó chậm rãi quay lại, đó là một người trẻ tuổi khoảng mười lăm tuổi, khuôn mặt tuấn tú, mắt màu vàng lộ ra cảm giác chín chắn mà cái tuổi này không nên có, nói nó là thiếu niên, nhưng có điều nó lại không có cái đặc trưng của nam giới nên có, nói là thiếu nữ, trước ngực nó lại bằng phẳng, không có bộ ngực và đường cong thân thể mà nữ giới nên có, tóc đỏ dài và dày một mạch buông đến đầu gối, vừa vặn che lấp thân thể lõa lồ của nó.

"Liệt Diễm..." Bạch Thiên thở phào một hơi, may là có Liệt Diễm ở đây, nếu không hắn thật không biết nên làm sao ngăn cản Bảo Lợi Long rời khỏi.

Cho dù Liệt Diễm là vị thành niên không có giới tính, nhưng thân thể trần trụi như thế cũng khiến người bên cạnh không biết để mắt ở đâu, Long Vũ Điệp thậm chí sớm đã đỏ mặt quay đầu đi.

Bạch Thiên lại không để ý mà đi qua, hắn sớm đã thấy Liệt Diễm hình người, chỉ là năng lực của Liệt Diễm không đủ, thời gian hóa người cũng ngắn hơn, cũng vất vả hơn, cho nên cũng không thích biến thành hình người.

"Chủ nhân, nếu ngài muốn luyện công, không bằng để tôi mang điện hạ đi tìm chủ nhân của ngài ấy." Liệt Diễm đề nghị.

Bạch Thiên trái lại rất kinh ngạc: "Ngươi có thể biến thành người thời gian dài sao?"

Liệt Diễm đầu tiên là gật đầu, sau đó giải thích: "Hơi cầm cự một chút, một ngày đại khái cũng có thể bảo trì hình người năm, sáu giờ, ở nơi xác định không có loài người, tôi có thể dùng dạng tiểu long chở điện hạ, nếu đến nơi có thể có loài người, tôi lại biến thành hình người."

Bạch Thiên nhíu mày suy nghĩ, nghĩ đến lúc hắn ở đây luyện công, Liệt Diễm và Bảo Lợi Long cũng không có chuyện gì để làm, không bằng để bọn chúng đi tìm Leola, nếu thật sự tìm được rồi, vậy hắn vẫn có thể lợi dụng giao tiếp tâm linh giữa hắn và Liệt Diễm, nói một chút với Leola về dự định tiếp đến.

Hơn nữa, Bạch Thiên đối với Liệt Diễm thế nhưng là rất yên tâm, Liệt Diễm dù sao cũng lớn hơn, bản tính vừa lại chín chắn, hẳn là có thể tự chiếu cố mình và Bảo Lợi Long cho tốt, nghĩ đến đây, Bạch Thiên gật đầu: "Cũng tốt, ngươi mang Bảo Lợi Long đi tìm Leola đi, nhưng nếu như không có tìm được, chậm nhất mười ngày trước quyết đấu, các ngươi nhất định phải trở về."

"Vâng, chủ nhân." Liệt Diễm nghiêm túc gật đầu, nói xong, xoay người liền đi, dù sao thân là Long tộc, cũng không có hành lý gì để gói ghém, rừng rậm, thảo nguyên của cái thế giới này vừa lại nhiều, đồ ăn cứ ở dọc đường đi săn là được.

"Liệt Diễm!" Bảo Lợi Long lên tiếng gọi.

Liệt Diễm theo phản xạ hồi ứng: "Vâng? Điện hạ."

Bảo Lợi Long mở to đôi mắt nghi hoặc: "Không cần mặc quần áo sao? Papa ta đều nói phải mặc quần áo mới có thể ra ngoài mà?"

"Thật sao?" Liệt Diễm nhìn thân thể trần trụi của mình, nghiêng nghiêng đầu: "Hẳn là không sao đi? Tôi còn chưa có giới tính đây."

Bảo Lợi Long cái hiểu cái không gật đầu, nó cũng có vẻ không hề gì, dù sao rồng vốn chính là không mặc quần áo mà. Vừa quyết định không mặc quần áo, hai "người" liền lần nữa vui vẻ bước lên hành trình tìm cha.

"Chờ, chờ một chút!" Bạch Thiên dở khóc dở cười gọi chúng lại, hơn nữa đã bắt đầu hối hận, có lẽ để cho hai "người" này cứ như thế đi ra, cũng không phải cái chủ ý tốt...

◊◊◊◊

Ở nơi nào đó Keisy đang trong tiến hành huấn luyện khủng bố dày đặc...

"Mạnh hơn một chút, hỏa cầu nhiều hơn nhanh hơn một chút."

Keisy chịu đựng tổn hao bởi vì tinh thần lực quá độ, mà sản sinh đau đầu kịch liệt, mỗi lần phát hỏa cầu, đầu óc giống như bị phá vỡ một lần, nhưng cậu vẫn lần lượt từ nòng súng phát ra pháo đạn trắng tuyết.

Lời nói lạnh nhạt của Gre ở bên cạnh giống như đến từ nơi xa xôi, đã sắp truyền không đến tai của Keisy rồi, bây giờ trong não của cậu chỉ có, ba tháng ba tháng ba tháng...

Leola quá mạnh rồi! Keisy chưa từng thống hận điều này như thế, thậm chí hi vọng tốt hơn là Lancelot ở đây phong ấn Leola lại lần nữa.

Rốt cuộc, trước mắt dần dần trở nên tối tăm, Keisy lại dùng súng gõ mạnh vào đùi mình một cái, cố dùng đau đớn để kéo ý thức lại, nòng súng lần nữa bắn ra hỏa cầu màu trắng.

Đi theo rống giận của Keisy, quả hỏa cầu so với trước đó còn muốn lớn hơn này mạnh mẽ bắn lên trời, cuối cùng ở trên bầu trời nổ thành một đốm tia lửa to lớn, giống như là đang làm nền cho tuyên ngôn trước sau mâu thuẫn của Keisy.

"Đáng chết! Anh chớ nên chết."

◊◊◊◊

Ở nơi nào đó Bạch Thiên đang trong tiếp nhận huấn luyện nghiêm khốc...

Bạch Thiên thân thể trần trụi, ngâm ở trong một cái thùng gỗ lớn, trong thùng gỗ chứa đầy chất nhầy tanh hôi, khiến người ngửi mà muốn ói, hận không thể cách càng xa càng tốt, nhưng Bạch Thiên lại giống như không ngửi thấy mùi hôi, ngồi xếp bằng ở bên trong, để cho chân khí mới hấp thu vận chuyển một vòng rồi lại một vòng trong thân thể, cho đến khi thân thể truyền đến tín hiệu mệt mỏi, chân khí vận chuyển quá độ khiến gân mạch toàn thân hắn đều đau không chịu được, hắn vẫn như bức tượng đá, trên mặt thậm chí không có thần sắc thống khổ, chỉ có ý chí vô cùng kiên quyết.

Người trung niên ngồi bên cạnh nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, nói: "Dược hiệu đã qua, ngươi ra ngoài luyện công trước đi, đợi nấu xong thùng thuốc khác, ta lại đi gọi ngươi."

Bạch Thiên chậm rãi mở mắt, gật đầu với người trung niên kia.

Nhảy ra thùng gỗ, Bạch Thiên túm lấy quần áo vải khoác lên, dường như không nhìn chất nhầy buồn nôn trên toàn thân mình, cũng không tẩy rửa, bởi vì không còn thời gian tẩy rửa rồi.

Hắn đi ra phòng thuốc, nhanh chóng đi đến sân trước, chỉ thấy Ngoan Nham lão nhân đang nhàn nhã ngồi ở trên băng ghế, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, chỉ là dùng tẩu thuốc chỉ chỉ vào bốn túi gì đó bên cạnh, rồi lại nhàn nhã rít khói thuốc.

Bạch Thiên nhanh chóng đem bốn túi gì đó lần lượt cột ở trên tứ chi của mình, sau đó đầu cũng không quay lại mà chạy lên núi.

Ngoan Nham lão nhân nhìn Bạch Thiên nhanh chóng chạy xa, gõ gõ tẩu thuốc, dặn dò với Tiểu Thảo bên cạnh: "Sau bữa tối, ngươi đi tìm thứ nặng hơn về."

Nghe thấy lời này, Tiểu Thảo khổ mặt: "Sư phụ à, đó đã là khối sắt rồi, nếu muốn nặng hơn, có thể phải mua khối vàng rồi."

"Vậy thì mua khối vàng đi." Ngoan Nham lão nhân lần nữa gõ gõ tẩu thuốc.

◊◊◊◊

Ở nơi nào đó Leola đang trên hành trình tìm kiếm đáp án...

Muốn đi tìm Anse? Leola không có nguyên nhân không có lý do cứ trực tiếp đi về phía dãy núi Liên Đạo, hắn tin tưởng, nếu hắn là từ ở đó đến cái thế giới này, ở đó liền sẽ có đáp án hắn muốn tìm kiếm.

Dãy núi Liên Đạo biết bao rộng lớn, Leola từng bước từng bước đi khắp toàn bộ, thân thể của hắn mặc dù cũng không làm sao mệt mỏi, nhưng tâm linh so với trải qua huấn luyện khủng bố hai mươi năm của Gre lại càng thêm mệt nhọc, vừa khát vọng có thể mau chóng tìm được Anse, đồng thời lại vừa thấp thoáng cảm thấy bất an, dưới lôi kéo của hai bên, nhất thời khiến tâm linh của hắn càng thêm chịu đủ giày vò.

"Đáp ứng tôi, đừng giết người nữa, được không..."

Anse, nếu như cô là Bạch Long, không có lý do muốn tôi không giết người, đúng đi? Dù sao điều Bạch Long hi vọng, chính là muốn tôi giết Long Hoàng, không phải sao?

"Tôi đã gạt anh, dây chuyền chỉ có thể để cho một người đi..."

Vậy thì, vì sao Jasia cũng đi qua theo rồi đây? Anse, cô sẽ cho tôi giải đáp đi?

Long Diễm Điệp đi ở phía sau lặng lẽ nhìn bóng lưng của Leola, chuyển qua ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy ánh mặt trời nóng cháy kia, màu sắc có chút giống như mái tóc vàng kem của Anse, cô không khỏi hô lên với mặt trời: "Tỷ tỷ, xin đừng gạt hắn..."

Ba người cùng nhau đến cái thế giới khác này, lần lượt đi lên ba đoạn lữ trình khác nhau, truy tìm kết quả cuối cùng giống nhau....

——————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro