Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8 - 2

Chương 2: Đường của Keisy, đường của Leola

"Đúng rồi, trên mặt đất những người này là làm cái gì?" Gre không kiên nhẫn đá đá Lâm Quý Vân trên mặt đất, mặc dù Keisy đã kể sơ qua cả câu chuyện, chẳng qua cũng chỉ nói đến vào lỗ đen của Thanh Thanh là thôi, cho nên Gre cũng không rõ thân phận đám người Lâm Quý Vân, Chân Không và Long Vũ Điệp đang nằm hôn mê trên đất.

Keisy bèn bắt đầu kể lên chuyện một năm qua gặp phải, nhất là câu chuyện bi thảm kia của Lâm Quý Vân, tránh cho gã này vừa tỉnh lại, nhìn thấy Tân Yết Thiên như cái thằng ngốc bên cạnh, sẽ trực tiếp cầm kiếm chém qua, chém chết Tân Yết Thiên trái lại không hề gì, chỉ là sợ hành động này sẽ chọc giận Gre, đó thật sự là sẽ không còn hài cốt.

"Oh, thì ra là như thế." Thần sắc của Gre vẫn như thường, bộ dạng không sao cả.

"Có thể để cho Lâm Quý Vân tự tay giết Tân Yết Thiên không?" Keisy dè dặt dò hỏi.

Gre lại chỉ là liếc Keisy một cái, trả lời một nẻo mà nói: "Muốn để cho một người đau khổ, giết hắn là cách làm ngu xuẩn nhất, chết rồi thì một chút đau khổ cũng không có nữa. Thật muốn báo thù, thì phải để cho kẻ thù sống, sau đó đoạt đi mọi thứ của hắn, để hắn sống không bằng chết!"

Keisy không khỏi rùng mình, Gre cái ma vương này quả nhiên không phải làm giả, nếu không phải có tính cách như thế, muốn hãm hại hắn làm ma vương sợ rằng cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngay lúc này, Keisy đột nhiên liếc thấy Lâm Quý Vân trên mặt đất hình như hơi hơi run rẩy thân thể, đồng thời tay của hắn đang luồn vào trong lòng một cách im ắng, hình như muốn móc ra cái gì.

Chẳng lẽ Lâm Quý Vân là đang giả bộ ngủ? Đừng nói hắn muốn thừa dịp Gre không chú ý, một kích đánh chết Tân Yết Thiên bên cạnh?

Keisy nhất thời hoảng hồn, nếu để cho Gre phát hiện — không đúng, Gre thế nhưng là cao thủ ngay cả Leola cũng thừa nhận đánh không lại, ngay cả Keisy cậu cũng dễ dàng phát hiện Lâm Quý Vân đang giả ngủ, vậy Gre khẳng định sớm đã phát hiện rồi! Cậu thế nhưng không quên năng lực khủng bố phát giác kẻ địch cách xa hàng trăm mét kia của Leola, không cần hoài nghi, cảnh giác của ma vương Gre nhất định càng ở trên Leola.

"Vì sao —" Keisy muốn mở miệng hỏi, lại thấy Lâm Quý Vân đã bò dậy rồi, cậu liền vội vàng ngậm miệng.

"Cảm tạ tiền bối đã báo đại thù của cha tôi." Lâm Quý Vân sau khi bò dậy, đột nhiên quỳ xuống, liên tục dập đầu mấy cái.

Gre ngay cả nhìn cũng không nhìn Lâm Quý Vân một cái, chỉ là chán ghét nói: "Ai giúp ngươi báo thù của cha ngươi chứ! Gã này vậy mà dám lạm dụng danh nghĩa của Sát Long Lâu, đem huyết án diệt môn Lâm gia vu lên người ta, hừ, ta căm ghét nhất người khác vu khống ta, đó đơn giản là tìm chết!"

Lâm Quý Vân ngẩng đầu lên, chỉ là không ngừng cảm kích: "Tiền bối chung quy là đã giúp Quý Vân báo đại thù, tại hạ cảm kích vô cùng, sau này tự nhiên mặc cho tiền bối sai khiến, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, Quý Vân đều không oán không trách."

Keisy âm thầm chửi một tiếng! Cậu bây giờ mới phát hiện cái gã Lâm Quý Vân này lại có thể còn muốn nịnh bợ hơn mình. (Người ta là chân thành, ngươi mới là nịnh bợ!)

Gre hiển nhiên rất hài lòng lời của Lâm Quý Vân, vốn ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, bây giờ rốt cuộc liếc ánh mắt qua, chỉ là bên miệng hắn lại vẫn đeo mỉm cười khiến Keisy sởn gai ốc, nói: "Ta đang cảm thấy đơn giản như thế đã để ngươi báo được thù, thực sự quá nhàm chán rồi, nếu chính ngươi đã nói muốn mặc ta sai khiến... được! Ngươi cứ cùng Keisy tiếp nhận huấn luyện của ta, sau khi huấn luyện xong, ta liền sẽ giải thôi miên của Tân Yết Thiên, đến lúc đó, ngươi phải dựa vào năng lực của mình để liều đấu với Tân Yết Thiên, đấu trí, đấu võ, đấu nhân mạch. Ha ha ha, võ lâm chắc chắn sẽ nghiêng trời lệch đất, đến lúc đó thì vui rồi."

Ma vương! Quả thật là đại ma vương! Keisy đột nhiên cảm thấy nói không chừng Long Hoàng căn bản không cần phí tâm hãi hại Gre, chỉ cần chờ thêm một thời gian, đợi Gre cảm thấy nhàm chán, nói không chừng hắn liền sẽ tự mình đi làm ma vương.

"Huấn luyện..." Lúc này Gre đột nhiên chuyển động bảo thạch lục trong tay, trong đôi mắt lam ánh chiếu ra hình dạng của bảo thạch lục: "Nếu đã có viên bảo thạch này, không ngại thí nghiệm một chút."

Thí nghiệm? Keisy bất an nghĩ, không phải nói muốn tiến hành huấn luyện sao?Nếu như bây giờ đứng ở đây chính là Leola, vừa nghe thấy hai từ "thí nghiệm", sắc mặt của hắn khẳng định lập tức trắng toát, bởi vì thí nghiệm của Gre trước giờ đều là kỳ lạ viễn vông, tỷ lệ thành công thông thường thấp hơn một phần, đơn giản chính là thí nghiệm khủng bố không người thường nào có thể thông qua!

"Huấn luyện!"

Trái lại là Lâm Quý Vân đang quỳ ở dưới đất lập tức hai mắt phát sáng, vốn hắn còn có phần lo lắng mình thực lực không đủ, sợ rằng khó có thể đấu lại Tân Yết Thiên, bây giờ đã có Gre người huấn luyện ra đệ nhất sát thủ muốn giúp hắn tiến hành huấn luyện, Lâm Quý Vân giống như thể nhìn thấy cái ngày mình sẽ trở thành cao thủ võ lâm...

Mà Keisy mặc dù lười, chẳng qua nghĩ đến tương lai có khi vẫn phải trở về thế giới ban đầu, con Bạch Long đó phí nhiều tâm sức như thế, chung quy không đến nỗi mặc kệ Leola ở cái thế giới này tiêu diêu đi? Cho nên đối với Keisy mà nói, học thêm chút ma pháp để làm bùa bảo mệnh là tuyệt đối không sai, cậu thế nhưng không hề dám coi nhẹ năng lực rước họa của tiểu tổ rước họa Acalane, đừng vừa trở về thế giới ban đầu, liền trực tiếp đối đầu với Long Hoàng cộng thêm Lancelot đã là may rồi!

"Tốt lắm, đúng lúc có một đống đần độn có thể làm đối thủ huấn luyện của các ngươi." Gre vừa theo thói quen sờ cằm của hắn, vừa lộ ra nụ cười càng ngày càng khó có thể lý giải.

"Đần độn?" Đầu óc của Keisy nhất thời có chút vận chuyển không kịp.

Gre nhướn một bên lông mày: "Đống đần độn vì một thanh kiếm mà thi đấu kia."

"Đây... không ổn đi, lát nữa làm không tốt, có khi chúng ta sẽ trở thành kẻ địch chung của võ lâm à! Cho dù ông là võ lâm minh chủ, cũng không thể làm loạn như thế đi?" Keisy rất là do dự, cậu thế nhưng không muốn lại chạy trốn đến cái thế giới thứ ba đâu.

"Hừ! Sợ cái gì!" Gre không thèm để ý nói: "Trên tay ta có đầy di vong mật, cái thứ này thế nhưng là ngay cả minh chủ cũng có thể đánh tráo, đến lúc đó cùng lắm chính là bắt lại hết những người kia, rồi dùng cách tưới, còn sợ bọn chúng sẽ không quên những chuyện này sao?"

Thật là gã khủng bố! Lúc này một cái ý nghĩ đột nhiên lóe qua đầu của Keisy, cậu có chút do dự hỏi: "Ông có phải là sớm đã làm qua loại chuyện này rồi?"

Gre không có mở miệng trả lời, ánh mắt chỉ là nhàn nhạt quét qua Keisy, có làm hay chưa —- tự nhiên là không cần nói cũng biết.

◊◊◊◊

Dọc đường, Long Diễm Điệp vẫn luôn lặng lẽ đi theo Leola, dù sao cũng đã từng ở chung với Leola một thời gian, đối với tính cách của hắn có thể nói là quá hiểu rồi, vừa nhìn thấy ánh mắt xám lạnh như sắt thép kia của hắn, Long Diễm Điệp liền hiểu rõ, bất luận cô hỏi cái gì cũng không thể nhận được trả lời. Leola của lúc này giống như lại đã trở về cái sát thủ ban đầu kia, cũng chính là sát thủ Ngân Nguyệt khiến Long Diễm Điệp căm ghét từ đáy lòng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Ngân Nguyệt, là lúc hắn đang chấp hành nhiệm vụ, đó là một ngày mùa hè oi bức nóng đến khiến người đổ mồ hôi như mưa...

Hành tẩu giang hồ đã có một khoảng thời gian rất dài rồi, Long Diễm Điệp thậm chí còn ở trên giang hồ giành được danh hiệu "Hỏa Hồ Điệp" ghét ác như thù, mà cô căm hận nhất, không có gì khác ngoài tổ chức sát thủ Sát Long Lâu, chỉ là, bởi vì không có ai biết chủ thượng rốt cuộc là nhân vật thế nào, cho nên mọi người vừa nói đến Sát Long Lâu, trực giác liền sẽ nghĩ đến đệ nhất sát thủ Ngân Nguyệt.

Lúc đó, Anse tỷ tỷ bị Sát Long Lâu bắt đi, chúng võ lâm nhân sĩ đang trù tính bàn bạc làm sao đi cứu tỷ ấy, trong đó có biết bao người từng được tỷ tỷ cứu, thật là kể cũng kể không hết, nhưng vừa nói tới phải chọc vào Sát Long Lâu, lại người nào người nấy muốn "bàn bạc kỹ hơn".

"Hừ! Tốt nhất là kéo dài đến thần y cũng bị giết rồi vẫn còn đang bàn bạc kỹ hơn, đến lúc đó cũng không cần cứu nữa!" Long Diễm Điệp sau khi nghe xong mọi người tranh biện rất lâu, lạnh lùng nói.

Lập tức liền có người lớn tiếng kháng nghị, nói cái gì mà bọn họ cũng nóng lòng như đốt, chỉ là dưới hoảng hốt xuất binh chỉ sợ cũng cứu không ra thần y, trái lại còn uổng phí rất nhiều tính mạng...

Long Diễm Điệp há không biết ý nghĩ dơ bẩn của những người trước mắt kia, người gần như là từ nhỏ đã lăn lộn trên giang hồ như cô thế nhưng rất rõ, mọi người không phải không muốn cứu thần y ra, dù sao mọi người cũng đều biết thần y Anse đối với người tới nhà cầu cứu gần như là không cự tuyệt một ai, mà người trong võ lâm bị thương cũng là chuyện thường. Ai cũng đều hi vọng mình lúc bất hạnh bị thương, có thể được thần y cứu trị, chỉ là, lần này bắt cóc thần y lại là Sát Long Lâu, tổ chức sát thủ lớn nhất...

Trong những người này, không biết có bao nhiêu người từng ủy thác Sát Long Lâu, hoặc là tương lai có cơ hội ủy thác Sát Long Lâu, kẻ trước sợ chuyện xấu bị vạch trần, kẻ sau thì lo lắng sau này nếu muốn ủy thác Sát Long Lâu sẽ bị cự tuyệt, thậm chí gay go hơn chính là, nếu bị Sát Long Lâu ghi hận, đó thật là luôn luôn đều phải lo lắng đầu của mình ngày nào đó sẽ khó giữ.

Long Diễm Điệp không phải không sợ, chỉ là mạng này của cô cũng là do Anse tỷ tỷ cứu trở về, cùng lắm chính là trả lại thôi.

Mới đầu, cô còn định nếu như mọi người không lập tức ra tay giải cứu, vậy thì cho dù là đơn thương độc mã, cô cũng sẽ len lén lẻn vào Sát Long Lâu, cứu Anse ra. Chỉ là, một cái quay đầu tình cờ, lại khiến Long Diễm Điệp triệt để từ bỏ cái ý nghĩ này.

Đó là một cái tồn tại có biết bao không tồn tại, nói hắn băng lãnh cũng không phải, bởi trong mắt của hắn căn bản không tồn tại nhiệt độ, hoặc là nên nói, trong mắt của hắn cái gì cũng không có! Nếu như không phải xác thiết biết đó là người, Long Diễm Điệp nói không chừng sẽ cho rằng hai viên màu xám gì kia chẳng qua là hai miếng sắt, mà không phải mắt của người.

Mắt thấy Long Diễm Điệp tự dưng sững sờ, và thần tình sợ hãi đột nhiên lộ ra trên mặt, mọi người dần dần phát hiện không ổn, tới tấp nhìn về hướng tầm mắt của Long Diễm Điệp, lúc này mới phát hiện, vậy mà có cái người không biết tên trà trộn vào! Phải biết rằng, trong đây thế nhưng đều toàn là võ lâm nhân sĩ, trong đó không thiếu rất nhiều cao thủ, chỉ là, vậy mà không có ai phát giác người này đến.

Mọi người nhất thời cũng đều ngây ngẩn, tất cả bởi vì sự "vô" trong con ngươi bạc kia mà ngây ngẩn.

Mà người đó hình như cũng không định lựa chọn hành động gì, chỉ là lặng lẽ đứng ở đó, nhưng chính là loại khí thế "đứng ở đó" này, lại khiến chúng cao thủ ở hiện trường không một ai dám hành động trước.

Long Diễm Điệp vất vả lắm mới thoát ly khỏi con ngươi bạc không chút cảm tình kia, tỉ mỉ đánh giá người này, nếu không nhìn đôi mắt kia và khí chất toàn thân đó, hắn thoạt nhìn chính là một chàng trai thanh tú. Mái tóc đen nhánh như đêm tối buông trên vai, phối hợp với trang phục đen bó sát, thật sự là đen đến triệt để, lại không đến nỗi cho người cảm giác quái dị, giống như bẩm sinh đã nên mặc như thế, màu đen chính là màu sắc thuộc về hắn, giống như ban đêm vốn nên là màu đen.

Nếu như đôi mắt kia có chút sắc thái, chừng như có thể nói là trăng sáng trong đêm tối đi... đột nhiên, Long Diễm Điệp không kìm được thốt lên: "Trăng sáng trong đêm tối, màu bạc chói lọi... là Ngân Nguyệt đi?"

Lời này vừa ra, ngay cả chính Long Diễm Điệp cũng ngây ngẩn, mọi người nhất thời như bị một đòn cảnh tỉnh, đều đã rõ chàng trai mắt bạc trước mắt này rốt cuộc là ai, hơn nữa không có người hoài nghi, người trước mắt khẳng định chính là đệ nhất sát thủ Ngân Nguyệt của Sát Long Lâu!

Nhưng mà quái dị nhất chính là, Ngân Nguyệt đó sau khi đến vẫn đều không có hành động, bởi thế mọi người cũng không có ai dám động trước, chỉ sợ trở thành người đầu tiên bị Ngân Nguyệt giết.

Nhưng Long Diễm Điệp lại có loại cảm giác rất kỳ quái, cô cảm thấy Ngân Nguyệt không phải đến giết người, nếu như hắn là đến giết người, vậy thì người ở hiện trường sớm đã chết sạch rồi, hơn nữa sẽ ở dưới tình huống không hề hay biết mà bị giết chết rồi.

Sau đó chứng minh trực giác của Long Diễm Điệp một chút cũng không sai, Ngân Nguyệt sau khi cùng mọi người giằng co một lúc lâu vậy mà lại vô thanh vô tức đi mất, đến nỗi Long Diễm Điệp căn bản nhìn không rõ thân ảnh của hắn, chỉ cảm thấy cứ như thế biến mất trong chớp mắt.

Tiếp đến, chỉ cần võ lâm vừa có tụ họp cỡ lớn thương thảo muốn làm sao tiến công Sát Long Lâu, liền sẽ phát hiện Ngân Nguyệt lặng lẽ đứng ở một góc. Trong đó có một lần, vậy mà có người muốn ra tay với Ngân Nguyệt, kết quả những người ở trước mặt Ngân Nguyệt, hai tay đang muốn rút vũ khí, tất cả đều bị rạch một vết máu ở trên cổ họng, từ đó mọi người căn bản không cần lo lắng cái vấn đề có muốn đi cứu thần y hay không này nữa.

Long Diễm Điệp tích cực tham dự kế hoạch giải cứu, cũng trở thành người thường nhìn thấy Ngân Nguyệt nhất, có lẽ là bởi vì cô luôn luôn nhìn đông ngó tây đi, bởi thế, cô thường thường là người đầu tiên phát hiện thân ảnh Ngân Nguyệt, nhưng mà, nhiều lần tụ họp thường thường đều bởi vì Ngân Nguyệt mà gián đoạn, đây cũng khiến cho Long Diễm Điệp tự nhiên càng ngày càng căm ghét hắn.

Nhưng càng khiến cô căm ghét chính là, từ sau khi Ngân Nguyệt xuất hiện, mình vậy mà cũng không dám nổi lên ý nghĩ đơn thương độc mã đi giải cứu tỷ tỷ nữa.

Cuối cùng, Anse tỷ tỷ được thả ra bình yên, nhưng theo sau đó mà đến, còn có cái sát thủ khủng bố kia...

"Đây là Leola, là đệ nhất sát thủ đó! Đây là Long Diễm Điệp, là muội muội kết nghĩa tốt nhất của tôi."

Anse như thể không biết chàng trai áo đen bên cạnh là nhân vật nguy hiểm, chỉ là cười giới thiệu Ngân Nguyệt, Long Diễm Điệp cũng chỉ có thể cứng đờ cổ gật gật đầu. Anse vui vẻ rót trà, gọi hai người ngồi xuống, sau đó bắt đầu "trò chuyện" không ngừng nghỉ, mặc dù từ đầu đến đuôi đều chỉ có một mình Anse nói chuyện, Ngân Nguyệt ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, mà Long Diễm Điệp lại chỉ có thể xách lên mười hai vạn phần cảnh giới nhìn chằm chằm Ngân Nguyệt, rất sợ hắn sẽ đột nhiên giở chứng.

Chỉ là... Ánh mắt như vô kia giống như đã có thêm cái gì, Long Diễm Điệp có chút nhạ dị tỉ mỉ quan sát Ngân Nguyệt, chỉ thấy trong đôi mắt lạnh nhạt như sắt thép ban đầu của hắn hình như đã nổi lên gợn sóng.

Ngân Nguyệt lập tức liền phát hiện được tầm mắt của Long Diễm Điệp, con ngươi bạc đột nhiên chuyển hướng cô, một cỗ hàn ý nhất thời bò lên sống lưng của Long Diễm Điệp, mà đôi mắt bạc kia sau khi rời khỏi thân ảnh của Anse, vừa lại khôi phục thành 'vô' của không tồn tại kia.

Ngân Nguyệt, dù sao cũng là đệ nhất sát thủ khủng bố, tay của Long Diễm Điệp trước sau không dám rời khỏi roi ở bên hông.

Long Diễm Điệp hồi thần từ trong hồi tưởng, lại nhìn thấy bóng lưng của Ngân Nguyệt đã càng lúc càng xa, cô vội vàng tăng nhanh bước chân đuổi theo.

Lúc cùng Ngân Nguyệt sóng vai mà đi, Long Diễm Điệp không khỏi quay đầu quan sát bên hông mặt của Ngân Nguyệt, sau khi lần nữa gặp gỡ Ngân Nguyệt, cô vẫn luôn đều rất kinh ngạc, con ngươi bạc của Ngân Nguyệt hình như đối với người khác đã có phản ứng, không còn chỉ đối với một mình Anse tỷ tỷ nữa.

Nhưng bây giờ... Long Diễm Điệp có chút nghi hoặc, không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Ngân Nguyệt phát điên rồi, khiến cho mắt của Ngân Nguyệt hiện giờ dị thường băng lãnh, mặc dù, vẫn không khủng bố bằng loại vô kia lúc lần đầu nhìn thấy hắn.

Tỷ tỷ rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến hắn phát điên như thế? Trong lòng của Long Diễm Điệp rất là trầm trọng, cô biết, cho dù Anse trở thành ma đầu, Ngân Nguyệt cũng chưa chắc tức giận với cô, nói không chừng hắn còn sẽ biến thành tay sai mạnh nhất phía dưới ma đầu. Bởi thế, Long Diễm Điệp căn bản không thể tưởng tượng, rốt cuộc là chuyện gì vậy mà khiến Ngân Nguyệt thoạt nhìn bi phẫn như thế? Nếu hắn đã nóng lòng tìm kiếm Anse, vậy thì chuyện này hẳn là có liên quan đến Anse đi?

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Long Diễm Điệp gần như tự lẩm bẩm nói, cô căn bản không định sẽ từ trong miệng Ngân Nguyệt nhận được đáp án.

Ai ngờ, Ngân Nguyệt chẳng những nghe thấy rồi, còn đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn Long Diễm Điệp.

Long Diễm Điệp nhất thời giật nảy mình, còn tưởng rằng Ngân Nguyệt mất hứng vì lời của cô, định làm cái một đao diệt khẩu gì đó, chỉ là tay cô nắm chặt roi rất lâu, lại cũng không thấy Ngân Nguyệt có bất cứ động tác nào.

Đột nhiên, Ngân Nguyệt lần nữa xoay người đi trước, chỉ là bước chân thả càng chậm, hơn nữa âm thanh kể chuyện trầm thấp bắt đầu truyền đến, nếu không phải xung quanh không một bóng người, Long Diễm Điệp vẫn thật không dám tin đó lại là Ngân Nguyệt trước mắt đang kể chuyện! Cô đành lặng lẽ lắng nghe, nghe Ngân Nguyệt chậm rãi nói đến lần đầu gặp gỡ Anse, cho đến khi bị võ lâm nhân sĩ truy sát, sau đó rơi vào thế giới khác vân vân.

Khi câu chuyện càng tiến đến về sau, nói đến rơi vào lỗ đen trở về cái thế giới này, sau đó vừa lại gặp chủ thượng, phát hiện chủ thượng chính là Gre, sắc mặt của Long Diễm Điệp cũng càng ngày càng trầm trọng. Cuối cùng, Leola rốt cuộc cũng đem chuyện vừa rồi xảy ra kể hết toàn bộ, hơn nữa hoàn toàn là phiên bản của Keisy, mà không phải câu chuyện sơ sài thiếu đây thiếu đó của Leola.

Leola dùng giọng bằng phẳng kể hết chuyện xảy ra của mấy ngày qua, khi hắn nói đến Gre suy đoán Anse là ảo ảnh, là của Bạch Long biến ra, âm thanh bằng phẳng đó không khỏi nổi lên một chút run rẩy.

Đợi sau khi kể xong, Leola liền không nói chuyện nữa, lúc này hắn cũng không muốn nói chuyện, chỉ muốn nghe, nghe một người quen thuộc Anse hơn hắn sẽ nói thế nào? Cô sẽ nói Anse là ảo ảnh sao? Hay là lớn tiếng phản bác, cho rằng Anse đúng là người thật?

Leola không nhịn được ở đáy lòng âm thầm kỳ vọng, hi vọng kết quả sẽ là cái sau, nếu như Long Diễm Điệp dùng thái độ kiên quyết nhất phản bác nói Anse tuyệt đối là người thật, vậy thì hắn cũng sẽ tiếp tục tin tưởng Anse đích xác vẫn là cái Anse ồn ào, nhân từ mà mỹ lệ kia trong lòng hắn.

"Tôi lúc tám tuổi gặp được Anse tỷ tỷ..." Lúc này Long Diễm Điệp lại không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà là bắt đầu kể câu chuyện của mình.

"Lúc đó, tỷ ấy thoạt nhìn đã là dáng vẻ hai mươi tuổi rồi, tôi luôn cho rằng Anse tỷ tỷ có tố chất tốt, cho nên cũng đã sắp qua hai mươi năm, dáng vẻ của tỷ ấy trước sau không có gì thay đổi."

Quả nhiên! Leola nắm chặt tay, chặt đến khiến cho móng tay của hắn đâm sâu vào trong thịt, chảy xuống mấy vệt máu nho nhỏ.

Long Diễm Điệp hình như đã phát hiện dị trạng của Leola, cô không kiên nhẫn nói: "Tôi cũng đã nghe anh nói xong rồi, bây giờ đổi lại anh yên lặng nghe tôi nói, được không?"

Nghe thấy lời này, Leola mới nỗ lực hòa hoãn tâm tình trong lòng mình, nắm tay lần nữa chậm rãi buông ra, Long Diễm Điệp lần nữa kể về thời gian lúc nhỏ, khoảng thời gian cô từng chung sống với Anse...

"Lúc đó, tôi mắc một loại bệnh kỳ quái, tìm khắp đại phu cũng trị không khỏi, phái Họa Y trên trên dưới dưới gần như đều bỏ cuộc tôi rồi, cũng không dạy tôi võ công nữa, để cho một mình tôi muốn làm gì thì cứ làm, chờ đến ngày nào đó an an tĩnh tĩnh chết đi, cuộc sống cứ như thế trôi qua.

Nhưng tôi vẫn rất muốn học tập võ công, luôn là an tĩnh ở bên cạnh nhìn sư tỷ muội đồng môn luyện công, cho đến ngày nọ, sau khi tôi sáng sớm thức dậy, trong người liền cảm thấy rất lạ, lồng ngực giống như trống rỗng, nhưng tinh thần vừa lại đặc biệt tốt. Lúc đó, chính tôi cũng rất rõ, hôm đó có lẽ chính là thời khắc chết của mình rồi, vì thế tôi cũng không có tâm tình đi xem ai luyện công nữa, nghĩ thầm, sư phụ cũng coi như đối đãi tôi không tệ, tốt hơn vẫn là đừng ở sau khi chết mang đến phiền toái cho bà.

Lúc đó một mình tôi lặng lẽ đi đến vách đá trên đỉnh núi, định nhảy xuống cho xong mọi chuyện, chỉ là, chân tôi cũng đã đến bên vách núi rồi..." Long Diễm Điệp nói đến đây, không khỏi lộ ra mỉm cười.

"Dừng chân! Ta bảo em dừng chân nghe không hiểu sao?"

Bàn chân nho nhỏ của Long Diễm Điệp đang giơ giữa chừng, thân thể liền như con diều đứt dây lung lay trong gió lớn ở đỉnh núi, nhưng lúc này, có người gọi cô lại, còn dùng cách gọi kỳ lạ này, khiến Long Diễm Điệp không khỏi muốn quay đầu xem thử, người đó rốt cuộc là ai.

Vừa quay đầu, một thân ảnh thon thả lập tức nhào tới, túm Long Diễm Điệp rời khỏi vách núi, vừa lại ôm chặt cô, ôm đến cô cũng sinh đau, chỉ là Long Diễm Điệp lại không cảm thấy thống khổ, trái lại sự ấm áp trên thân thể người kia khiến thân thể và tâm linh lạnh lẽo của cô đều ấm lại, mấy giọt nước mắt rốt cuộc lăn xuống.

Người đó ôm theo cô đi rất xa, mới thả cô xuống, vừa lau nước mắt của cô, vừa an ủi cô. Lúc này, Long Diễm Điệp mới nhìn rõ người trước mắt, đó là một cô gái biết bao kỳ lạ, chỉ cần nhìn qua rồi, không có ai sẽ quên mái tóc dài màu vàng kem kia.

"Em còn nhỏ như thế, vì sao muốn tìm cái chết đây?"

"Bởi vì em sắp chết rồi." Long Diễm Điệp lúc này rốt cuộc chân chính cảm giác thấy sự đáng sợ của cái chết, cô không muốn chết, lại không thể không chết, để trốn tránh đau khổ của từng giây từng giây chờ đợi cái chết sắp đến hôm nay, cô chỉ có thể lựa chọn kết thúc sinh mệnh trước.

Cô gái có tóc dài màu vàng kem quan sát cô một lúc, sau dó nhàn nhạt cười: "Ta là Anse, em phải nhớ, ở trước mặt Anse, không có người chết được."

Chính là lời nói có thể nói là cuồng vọng đó, khiến Long Diễm Điệp cam tâm tình nguyện đi theo Anse, mà cô sau đó cũng thật sự không có chết.

Lúc nói đến đây, Long Diễm Điệp quay người qua, nghiêm khắc nói với Leola: "Bây giờ anh nói cho tôi, là một cái ảo ảnh đã cứu mạng của tôi?"

"Còn có anh! Trước khi gặp tỷ tỷ, anh căn bản không phải là con người, bởi vì anh không có tâm, không có sinh mạng, nếu như Anse là ảo ảnh, anh cho rằng một thứ không có sinh mệnh có thể mang đến sinh mệnh mới cho người khác sao?"

Leola ngẩn người, quay đầu nhìn hướng Long Diễm Điệp, biểu tình trên mặt không khỏi lộ ra một tia yếu đuối.

Yếu đuối này cũng khiến Long Diễm Điệp có một chút mềm lòng, cô thở dài nói: "Thời gian anh lấy lại cảm tình quá ngắn, cho nên lòng của anh luôn là rất yếu đuối, chịu không nổi một chút thử thách."

Cô tận tình nói tiếp: "Nhưng mà, hồi tưởng lại xem đi! Ngân Nguyệt! Hồi tưởng mỗi một hình ảnh anh cùng tỷ tỷ ở chung, hồi tưởng mỗi một biểu tình, mỗi một câu, mỗi một động tác của tỷ ấy, đó là chuyện một cái ảo ảnh làm ra được sao?"

Nghe Long Diễm Điệp vừa nói như thế, cái chủ nhân của mái tóc dài màu vàng kem ồn ào, thích tám chuyện, tràn lan lòng đồng cảm kia hình như vừa lại trở về trong đầu của Leola, đặc chất "vô" của Ngân Nguyệt quá khứ dần dần biến mất, thay vào đó chính là biểu tình luôn bị Keisy gọi là tảng băng kia của Leola.

Leola có chút hoảng loạn muốn tìm kiếm giải đáp: "Nhưng, nhưng lời của Gre, chuyện của Bạch Long..."

"Tôi không biết." Long Diễm Điệp trực tiếp trả lời, lập tức lại bổ sung: "Sự tình luôn sẽ có đáp án! Tìm được Anse tỷ tỷ, mọi thứ liền sẽ phơi bày chân tướng! Nhưng tôi tin tưởng Anse người mà đã giao phó sinh mệnh cho hai người chúng ta kia đích xác là tồn tại."

Tới tìm tôi, tới tìm tôi...

Ngay lúc này, Leola đột nhiên nhìn thấy dây chuyền Long Thập Tự treo ở trên cổ Long Diễm Điệp đang cấp tốc lóe ánh sáng trắng, hình như có vẻ nôn nóng, hắn không nhịn được đặt tay lên dây chuyền Long Thập Tự, hào quang vẫn luôn đều là ấm áp, chỉ là tâm tình của hắn khác nhau, cảm nhận được luôn là không giống.

Tôi sẽ tin tưởng cô, Anse, tôi sẽ tin cô... Leola nhẹ nhàng vuốt ve dây chuyền.

"Không phải tôi muốn quấy nhiễu, nhưng tay của anh đang đặt trên ngực của tôi." Long Diễm Điệp có chút cứng ngắc nhắc nhở: "Tôi là nữ, anh là nam, đàn ông không nên sờ loạn ngực của phụ nữ! Điều này, cho dù là tảng băng như anh chung quy cũng nên biết chứ?"

"Xin lỗi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro