Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7 - 7

Chương 7: Võ lâm minh chủ Tân Yết Thiên

"Tiểu tử, thấy chân khí ngươi phóng ra ngoài không ít, chẳng qua lại vận dụng không quen tay lắm, sư phụ nhà ngươi thế nhưng không tận trách lắm à!" Ngoan Nham lão nhân cười ha hả nhìn Bạch Thiên.

Không như mọi người ở hiện trường đều cung kính hoặc chột dạ cúi thấp đầu, Bạch Thiên tò mò nhìn lão nhân này, trong miệng cũng giải thích: "Tôi chỉ có đạo sư, không có sư phụ."

Ngoan Nham lão nhân nhíu mày, không rõ ý nghĩa của "đạo sư" lắm, nhưng đối với bốn chữ "không có sư phụ" này, hắn thế nhưng nghe đủ rõ rồi, đôi mắt lập tức lóe qua một tia hưng phấn, vội vàng hỏi: "Ngươi không có sư phụ?"

Bạch Thiên gật đầu.

"Hê hê, có hứng bái ta làm sư không đây?" Ngoan Nham lão nhân giống như đùa nói.

"Ông mạnh lắm sao?"

Đôi mắt của Bạch Thiên phóng ra hào quang, cũng cả mặt hưng phấn hỏi ngược lại, nhưng không biết câu này đã đủ để cho người bên cạnh hết hồn, Ngoan Nham lão nhân thế nhưng là ai hả! Người này gần như cũng biến thành nhân vật trong truyền thuyết rồi, ông ta cũng đã nói muốn nhận đồ đệ rồi, còn không quỳ xuống dập đầu cho mau, lại có thể còn dám hỏi ông ta có mạnh không?

Ngoan Nham lão nhân hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc trả lời của Bạch Thiên, chẳng qua ở dưới thần sắc hảo võ kia của Bạch Thiên, Ngoan Nham lão nhân lại không hề tức giận, ngược lại cười ha ha lên, như người trẻ tuổi ngoắc ngoắc ngón trỏ với Bạch Thiên, sau đó lẳng lặng đứng ở tại chỗ, chờ đợi Bạch Thiên công kích.

Thấy vậy, Bạch Thiên cũng rút trường thương sau lưng, đấu khí màu lam phát ra, trường thương nhất thời giống như sao băng rất nhanh đâm về phía lão nhân.

Ngoan Nham lão nhân hình như định cho đồ đệ mới một cái ấn tượng sâu sắc, đối mặt với một kích phá núi xẻ biển này của Bạch Thiên, hắn chẳng những không có lựa chọn dễ dàng né tránh hoặc mượn lực sử lực, trái lại đỡ thẳng lấy kích này, chỉ thấy ánh mắt lão nhân bùng lên, tay như móng vuốt chim ưng túm chặt lấy trường thương, mặc cho Bạch Thiên dốc hết đấu khí cũng không thể rút lấy trường thương. Bạch Thiên vừa thấy thần sắc ung dung của lão nhân, ngay tại chỗ cũng không rút thương nữa, trực tiếp làm cái lễ tiết kỵ sĩ đối với lão nhân, đồng thời hưng phấn cao giọng nói: "Xin sư phụ nhận tôi làm đồ đệ."

"Vô lễ! Muốn sư phụ nhận ngươi làm đồ đệ vậy mà còn không quỳ xuống." Gã vạm vỡ vừa rồi còn quần nhau với Âu Dương Nhật không biết từ lúc nào đột nhiên đi đến bên cạnh lão nhân, lớn tiếng quát mắng Bạch Thiên.

Mọi người đều sửng sốt, lúc này, Ngoan Nham lão nhân cũng dùng sức gõ đầu tên vạm vỡ kia, không khách khí mắng: "Còn nói nữa! Ngươi đánh nhau với người khác trên đường, mười mấy người đánh người ta hai người cũng đánh không thắng, bây giờ trái lại dám lớn tiếng hả? Còn không cùng bạn heo bè chó của ngươi lui ra sau cho ta."

"Vâng, sư phụ." Gã vạm vỡ lại có thể khép nép vội vàng lùi đến phía sau, mười mấy người còn lại thấy gã vạm vỡ đã lui rồi, lập tức cũng lùi sang bên cạnh theo, ngay cả thở mạnh cũng không dám phát một tiếng.

"Sư phụ, những huynh đệ này đều là đồ đệ của người?" Bạch Thiên cũng bất quản lão nhân rốt cuộc đáp ứng thu hắn làm đồ đệ rồi hay chưa, trực tiếp gọi luôn sư phụ, dù sao, ở trong thế giới ban đầu, đạo sư thế nhưng không thể kêu học sinh không được gọi hắn là đạo sư, Bạch Thiên lúc này cũng không có nghĩ đến nhiều quy củ như vậy.

May là Ngoan Nham lão nhân ở bên cạnh quan sát rất lâu, trái lại cũng thích tính tình quang minh lỗi lạc đó của Bạch Thiên, không chút điệu bộ, cũng không hiểu lễ nghi phiền phức. Lão nhân phất phất tay: "Ta đâu ra nhiều đồ đệ sẽ tức chết ta như thế, chỉ có cái tên ngu nhất kia."

"Thật là tức chết ta rồi! Đời này thu hai tên đồ đệ, hai tên đều ngu! Một tên ngu mà chết rồi, tên kia muốn ngu chết cũng không có ai muốn giết." Ngoan Nham lão nhân tức đến mở mồm lẩm bà lẩm bẩm, khiến gã vạm vỡ lùi đến phía sau mặt cũng đỏ lên.

Ngoan Nham lão nhân hình như đang suy nghĩ cái gì, đôi lông mày trắng nhíu chặt, trên dưới đánh giá Bạch Thiên, cuối cùng mở miệng: "Không được, nếu ngươi cũng ngu mà chết, hoặc là muốn ngu chết cũng không ai chịu giết, vậy lão nhân gia ta há không phải là không có người nối nghiệp?"

Bạch Thiên gãi gãi mặt, không biết Ngoan Nham lão nhân nói như thế là ý gì.

"Theo ta đi, đồ đệ tốt! Ngoan Nham lão nhân ta lần này tuyệt đối sẽ dạy ra một đồ đệ tốt khiến người muốn giết lại giết không nổi." Ngoan Nham lão nhân kéo tay của Bạch Thiên, vội vàng đi ngay, Bạch Thiên kinh hoảng cứ như thế trực tiếp bị hắn lôi đi, ngay cả muốn giải thích mình còn có đồng bạn cũng không thể.

"Đứng lại!"

Một âm thanh vênh váo truyền tới, câu này trái lại thật khiến Ngoan Nham lão nhân dừng lại bước chân, đã bao lâu không ai dám nói câu này với hắn rồi? Ngoan Nham lão nhân tò mò nhiều hơn tức giận mà quay đầu, lại chỉ nhìn thấy một thiếu niên tóc lục, dáng vẻ thoạt nhìn chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, Ngoan Nham lão nhân không khỏi có chút vừa bực mình vừa buồn cười, cảm thán mấy năm này ngay cả trẻ con cũng dám kêu Ngoan Nham lão nhân hắn dứng lại.

"Lão già, ông muốn mang đại sư huynh Bạch Thiên của nhà tôi đi thì cũng được..." Keisy có chút bực mình nói: "Chẳng qua ông tốt xấu gì cũng phải trả chút phí chuộc thân chứ?"

Mọi người té ngửa, Ngoan Nham lão nhân thậm chí còn loạng choạng hai bước, phí chuộc thân? Té ra tiểu tử này là coi đại sư huynh nhà bọn chúng thành kỹ..."

"Ông có biết rằng, sư huynh đệ chúng tôi bây giờ chỉ dựa vào anh ta mới có thể ăn cơm đấy, anh ta một khi đi, Long đại cô nương người ta há chẳng phải đuổi chúng tôi ra ngoài đi uống gió tây bắc?" Keisy lời nói không kinh chết người không ngưng mà tiếp tục nói, sau đó ngang nhiên vươn tay phải ra: "Cho nên, ông cho tiền, tôi sẽ cho người!"

"..."

Ngoan Nham lão nhân gãi gãi đầu, ở trong lòng lục lọi, móc ra một miếng kim nguyên bảo, thuận tay ném qua, còn hỏi: "Đủ không hả?"

Keisy sắc mặt bình tĩnh đón lấy kim nguyên bảo, sau đó dùng răng cắn cắn, cất vào trong lòng, thần sắc đột nhiên trở nên kích động: "Đương nhiên không đủ, ông coi đại sư huynh nhà tôi là cái gì? Đại sư huynh nhà tôi thế nhưng là thiên tài tư chất hơn người, vạn năm khó thấy, ông nhìn anh ta, tính cách quang minh lỗi lạc, tướng mạo anh tuấn hơn người, thực lực lấy một đánh cả ngàn, khoản nào khoản nấy xuất hiện ở trên thân một người cũng khó có được, huống chi sư huynh nhà tôi là siêu cấp thiên tài tập hợp ba cái ưu điểm này ở một người, ông dùng một cái kim nguyên bảo liền muốn mang anh ta đi? Ông cho rằng tôi đang bán đổ bán tháo à?"

Ngoan Nham lão nhân lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, trực tiếp lấy ra một cái túi tiền nặng trịch ném qua, Keisy phi thân một cái tiếp lấy cái túi này, vừa mở ra nhìn, ánh vàng chiếu lên mặt của Keisy, càng tôn lên bộ mặt tham tài vô sỉ ngay cả sư huynh cũng có thể bán, Keisy lập tức cất túi vào trong lòng, một bộ mặt nịnh nọt còn khom lưng cúi đầu: "Cảm tạ quang lâm của ngài, sư huynh đi thong thả nhé."

"Chờ, chờ một chút!" Lần này, người dở khóc dở cười biến thành Bạch Thiên, mắt thấy Keisy thật sự muốn bán mình rồi, Bạch Thiên không thể không vội vàng đứng ra nói mấy câu.

"Chờ cái rắm á! Anh có sư phụ, tôi có tiền, mọi người đều vui, anh mau đi học võ công đi! Thuận tiện mang Liệt Diễm nhà anh đi luôn, nuôi một con quỷ tham ăn đã rất vất vả, tôi thế nhưng không muốn nuôi hai con, có chuyện gì thì cứ để cho Liệt Diễm liên lạc với Bảo Lợi Long." Keisy vội vàng nói xong, sau đó vừa lại quay đầu bổ thêm một câu với Ngoan Nham lão nhân: "Anh ta đi hay không là chuyện của ông, anh ta thế nhưng là đồ đệ ông, bất luận làm sao, tiền vừa rồi tôi chết cũng sẽ không ói ra đâu!"

Thằng, thằng tiểu quỷ này... Ngoan Nham lão nhân trái lại tức giận không nổi, tiểu quỷ thế này đã không thể dùng trẻ trâu để hình dung rồi, căn bản chính là mặt dày vô sỉ... Không, dùng mặt dày vô sỉ cũng không đủ để hình dung một phần vạn của Keisy.

Bạch Thiên còn có chút lo lắng, cảm thấy mình không nên rời khỏi bên cạnh đồng bạn, nhưng lúc này, Liệt Diễm lại dùng tâm linh cảm ứng nói: "Chủ nhân, chủ nhân của Bảo Lợi Long điện hạ và Keisy đã hỏi qua Chân Không rồi, hắn nói võ công của lão nhân đó rất lợi hại, bản thân cũng là người tốt, ông ta chịu nhận người làm đồ đệ là cơ hội rất hiếm có, bảo người đừng bỏ lỡ cái cơ hội này, chờ sau khi bọn họ giải quyết xong chuyện quái vật và Lâm Quý Vân, sẽ đi tìm người, Bảo Lợi Long điện hạ nhất định có thể tìm được Liệt Diễm, chủ nhân không cần lo lắng."

Bạch Thiên nhận được tâm linh cảm ứng này giờ đây mới biết, thì ra nhóm bạn đã giúp hắn nghe ngóng con người của sư phụ, hắn cảm kích nháy mắt với đồng bạn, sau đó không nói ra lời từ chối nữa.

Ngoan Nham lão nhân nhìn cái nháy mắt minh hiển đến không thể minh hiển hơn kia của Bạch Thiên, sau đó liền trầm mặc xuống không phản bác nữa, trong lòng hiểu rõ đồ nhi và đồng bạn nhất định đã đạt thành loại giao hẹn ngầm nào đó, nhưng lại rất tò mò bọn họ là làm sao đạt thành, cũng không trò chuyện với nhau, chẳng lẽ thật sự dùng ánh mắt giao lưu liền hiểu?

Ngoan Nham lão nhân đối với đồ nhi mới này càng ngày càng tò mò rồi, chẳng qua cũng không vội vàng, với tính cách này của Bạch Thiên, muốn nghe ngóng gì từ hắn thực sự quá mức dễ dàng...

"Đồ nhi ngoan, theo vi sư đi thôi!" Ngoan Nham lão nhân chỉ nhìn thần sắc của Bạch Thiên đã biết hắn sẽ ngoan ngoãn đi theo, nghĩ thầm, ưu điểm lớn nhất của đồ nhi này chính là thành thật, khuyết điểm lớn nhất chính là thành thật quá mức.

Bạch Thiên gật đầu, đồng thời vừa lại không yên tâm muốn quay đầu căn dặn mấy câu, hắn nhìn Keisy, nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ nhắc nhở nói: "Keisy, không được bán nhị sư huynh của cậu đâu đó."

Lời này khiến mọi người ngã thành một đống, Keisy thì phất phất tay: "Không đâu, anh đi rồi, anh ta thế nhưng là bùa bảo mệnh duy nhất của tôi đó, sẽ không bán anh ta đâu."

Bạch Thiên gật đầu, tiếp đến vừa lại quay đầu nhìn hướng Leola, lần nữa nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Cẩn thận đừng bị Keisy bán mất."

Leola im lặng, nhưng vẫn gật đầu.

Bạch Thiên cũng không nói thêm cái gì, dù sao muốn nói cái gì, để cho Liệt Diễm chuyển cho Bảo Lợi Long là được rồi, Bạch Thiên yêu thích võ công không quá quyến luyến đồng bạn, trái lại bắt đầu chờ mong võ công mình có thể học được, Ngoan Nham lão nhân thấy đồ đệ mình mới nhận vẻ mặt hận không thể lập tức bắt đầu học võ, cũng không nán lại thêm, mang theo đồ đệ mới liền vội vàng rời khỏi.

Sự tình cứ thế kết thúc, kết quả của cái phát triển này khiến mọi người đều sững sờ rất lâu, nhất là Âu Dương Nhật và Long Vũ Điệp, đánh đến một nửa, người ta thu xong đồ đệ liền đi, không hề coi bọn họ ở trong mắt, chẳng qua Âu Dương Nhật trái lại có chút mừng rỡ, tình địch mình vẫn luôn lo lắng bị mang đi rồi, còn không biết bao giờ mới trở lại, mà điều này cũng khiến Long Vũ Điệp sững sờ, thậm chí không kịp hồi thần tiến lên nói tiếng tạm biệt với Bạch Thiên.

"Oh oh, võ lâm đại hội lúc nào muốn bắt đầu hả?" Keisy có chút nhàm chán rầy rà.

Lúc này, mọi người mới hồi thần lại, giờ đây mới nhớ tới, bọn họ thế nhưng không phải tới để xem người khác nhận đồ đệ, võ lâm đại học thế nhưng phải mau mau tiến hành mới đúng.

Nhất thời tràng cảnh vừa lại bắt đầu náo nhiệt lên, Keisy dùng khuỷu tay thúc thúc sát thủ bên cạnh, cả bộ mặt gian thương.

"Này, nếu Bạch Thiên đi rồi, vậy nên đổi sang anh thượng trận đi?"

Leola nhàn nhạt nhìn Keisy một cái, trực tiếp nói: "Để tôi thượng trận, có lẽ sẽ bị nhận ra." Keisy nhíu mày, có chút hoài nghi hỏi: "Thật sự sẽ bị nhận ra sao?"

"Không biết." Bản thân Leola cũng không chắc, mặc dù lúc đó nói cho hoa mỹ là bị toàn giang hồ truy sát, nhưng thật sự có thể đuổi tới lại cũng không có mấy người, người thấy đến mặt mũi hắn thì càng ít, hiện giờ chắc chắn có thể nhận ra hắn chỉ có võ lâm minh chủ tiền nhiệm đã chết, hoặc là còn có... Leola nhíu mày, hình như đã bỏ sót ai?

Keisy nhìn khuôn mặt lâm vào trầm tư của Leola, dưới lòng liền có loại cảm giác không ổn, gã này ở trí nhớ ngoại trừ võ vông thực sự chẳng ra làm sao, nhất là bị hắn bình luận là nhân sự vật không trọng yếu, rất có khả năng ở một giây sau liền bị Leola quên mất, có lẽ có ai từng nhìn thấy Leola, chỉ là bởi vì là "nhân sĩ không trọng yếu", cho nên gã này căn bản liền không nhớ.

"Anh tốt hơn vẫn là đừng thượng trận."

Keisy không thể không thỏa hiệp, thuận tiện ở đáy lòng tự an ủi mình, nếu như bị nhận ra, vậy phiền toái thế nhưng lớn rồi, dù sao bây giờ đã có tiền bán thân của Bạch Thiên, ăn cơm hẳn là không có vấn đề gì nữa, bây giờ trọng yếu chính là, tìm cái buổi tối trăng vắng sao thưa, để cho Leola đánh ngất cái tên Tân Yết Thiên khốn khiếp kia, rồi để cho Lâm Quý Vân tự mình tiêu diệt hắn, tiếp đến liền có thể cầm theo tiền đi ăn khắp đại giang nam bắc, thuận tiện ở dọc đường tìm xem thử có thể gặp được quê quán của quái vật hay không, đương nhiên, tìm không được thì không liên quan đến chuyện của bọn họ.

"Nhị sư huynh không thượng trận sao?" Chân Không lặng lẽ nghe một hồi, mặc dù rất nhiều đều nghe không hiểu, chẳng qua kết luận cuối cùng trái lại vẫn hiểu.

"Đúng thế, tôi thấy chúng ta cứ ngoan ngoãn xem thi đấu, đợi đến lúc trăng vắng sao thưa, trở lại giải quyết chuyện của tiểu Vân." Keisy bộ dạng biếng nhác, chuyện không có tiền kiếm cậu luôn luôn đều ghét.

Mặc dù bộ dạng chây lười của Keisy, nhưng Lâm Quý Vân vẫn là ném về phía Keisy một cái ánh mắt cảm kích, dù sao, chỉ là mang theo Lâm Quý Vân tới võ lâm đại hội đã là chuyện vô cùng nguy hiểm rồi, cho dù không thể báo đại thù, Lâm Quý Vân cũng sẽ không có oán giận đối với đám người Keisy, dù sao người hắn muốn đối phó thế nhưng là võ lâm minh chủ.

Lúc này, một hồi trống dồn dập truyền đến, nhân sĩ võ lâm xung quanh tất cả đều an tĩnh lại, ánh mắt tới tấp nhìn hướng ban công của một cái tiểu lầu, trên ban công đang đặt một bộ trống lớn, một người đàn ông mặc áo xanh đang ra sức đánh trống, mà cửa ban công cũng mở ra rồi, từ trong đi ra một người đàn ông cao gầy, thoạt nhìn hết sức uy nghiêm, ánh mắt long lanh có thần, không hướng nội như Ngoan Nham lão nhân, nhìn thoáng qua người này, đã biết là nhân vật võ công cao cường, đồng thời, không biết có phải là ảo giác của Keisy hay không, cứ luôn cảm thấy xung quanh lão già này hình như có cỗ ma lực nhàn nhạt, nhưng dưới cảm giác cẩn thận, ma lực đó vừa lại lập tức tiêu tán mất tăm.

"Tân..."

Lâm Quý Vân nhìn thấy người này, nghĩ đến chuyện ác người này làm, không nhịn được phẫn hận khẽ hô lên, nhưng mới hô được một chữ, liền bị Keisy lập tức bịt kín miệng, may mà mọi người đang chăm chú nhìn cử động của võ lâm minh chủ, không có người chú ý đến Lâm Quý Vân.

"Keisy." Leola lại thấp giọng gọi Keisy.

Keisy vừa bịt miệng của Lâm Quý Vân, vừa ném ánh mắt cho Leola, 'cái gì?'

"Tôi đã thấy người này, tôi nhớ ra rồi." Leola đột nhiên ngừng lại, nghĩ đến bây giờ vẫn có Chân Không và Lâm Quý Vân ở đây, hắn vội vàng chuyển đổi thành ngôn ngữ của thế giới kia: "Tôi ở lúc đánh nhau với võ lâm minh chủ tiền nhiệm, hắn cách rất gần."

Shit! Keisy không khỏi âm thầm kêu khổ, chuyện trọng yếu như thế, ông anh làm sao không nhớ ra sớm một chút!

"Cúi đầu đi, đừng để hắn nhìn thấy mắt màu bạc của anh." Keisy cũng dùng ngôn ngữ ban đầu khẽ hô.

Long Diễm Điệp nghiêng mắt liếc Leola một cái, hừ một tiếng, không nói nhiều cái gì, dù sao cô đi theo Leola, chỉ là muốn tìm được tỷ tỷ, nếu Leola bị bắt rồi, trái lại khiến cô hao tổn tâm trí.

Leola cũng làm theo, may là võ lâm minh chủ kia ở ban công tầng hai, mà quần người xung quanh vừa lại nhiều, thấy thần sắc hắn như thường, hẳn là không có chú ý đến có cái đệ nhất sát thủ đang ở dưới "nghe giảng".

Tân Yết Thiên thấy dáng vẻ an tĩnh của mọi người, hết sức hài lòng bắt đầu diễn giảng: "Mấy ngày gần đây, tin tưởng các vị cũng phát hiện yêu nghiệt liên tiếp xuất hiện, khắp nơi làm ác giết người phóng hỏa, thân là một phần tử của võ lâm, chúng ta hẳn nên coi là chuyện của mình, vì muôn dân thiên hạ..." (đã bỏ bớt diễn thuyết dài đến một tiếng đồng hồ)

Keisy sớm đã ngáp dài ngáp ngắn, mí mắt không ngừng rơi xuống, thường thường đứng một lúc là thiếp đi, thân thể ngã thẳng sang bên cạnh, chỉ là Leola luôn thuận tay vớt Keisy đã ngã góc bốn mươi lăm độ lên, sau đó Keisy liền mở mắt khoảng 0.2 cm, ba phút sau lại ngã một lần nữa rồi lại được vớt lên.

Mãi cho đến sau khi một hồi trống mãnh liệt đánh thức triệt để Keisy, cậu mới phát hiện âm thanh thôi miên kia của Tân Yết Thiên đã ngừng rồi, mà mọi người xung quanh đều lộ ra bộ dạng sục sôi, cũng không biết là lời của Tân Yết Thiên cỗ vũ sĩ khí, hay là cảm động hắn rốt cuộc cũng nói xong rồi.

Tân Yết Thiên hài lòng nhìn mọi người, hai tay giơ lên, sau khi làm cho mọi người an tĩnh, hắn cao giọng nói: "Lão phu dành cho kẻ thắng lợi một chút lễ mọn, đây là bảo kiếm mà lão phu gần đây phát hiện."

Lúc này, gã đàn ông to lớn áo xanh vừa rồi đánh trống bưng ra một cái hộp dài, bên trong đặt một thanh kiếm, vỏ kiếm trái lại rất cổ xưa, cũng không làm sao hoa lệ, Tân Yết Thiên nắm chuôi kiếm, thuận tay rút một cái, bảo kiếm phát ra tiếng xuất vỏ trong veo, thân kiếm trắng giống như tuyết, khi Tân Yết Thiên giơ cao bảo kiếm, thân kiếm lạnh lẽo đó được phản ánh ở trong con ngươi của mỗi một người, vốn còn cho rằng Tân Yết Thiên chỉ là lấy ra một thanh kiếm hảo hạng làm phần thưởng, mọi người không ngờ chính là, vậy mà thật sự là một thanh tuyệt thế bảo kiếm.

"Lạ quá, Tân Yết Thiên vẫn luôn lấy sưu tập bảo kiếm làm hứng thú, làm sao chịu lấy loại bảo kiếm này ra để làm phần thưởng?" Bị Keisy bịt miệng lâu như thế, Lâm Quý Vân cũng đã lãnh tĩnh một chút, bắt đầu cảm thấy kỳ quái đối với hành động của Tân Yết Thiên.

Keisy vừa nghe thấy lời của Lâm Quý Vân, vừa lại nhìn thấy dáng vẻ những người xung quanh đều có chút kinh ngạc, biết phân tích của Lâm Quý Vân không sai, Keisy lập tức liền ở trong lòng chôn xuống một chút cảnh giới, cái gọi là tự dưng hiến ân cần, tuyệt đối không có chuyện tốt, nếu không phải thanh bảo kiếm đó có vấn đề gì, bằng không khẳng định chính là hắn có nắm chắc bảo kiếm tặng không đi, mà hai điểm này đối với người chiến thắng đều không phải tin tức tốt.

"Chú ý nhiều một chút, đừng lạc một mình, cũng cố gắng đừng ăn đồ ăn bên này."

Keisy thấp giọng nói với mọi người, đồng thời thấy Âu Dương Nhật và Long Vũ Điệp đứng có chút xa, xác định bọn họ không có nghe thấy, dù sao bọn họ chưa có nghe Lâm Quý Vân nói qua bộ mặt thật của Tân Yết Thiên, hơn nữa cho dù nghe qua, cũng chắc hẳn sẽ cho rằng Lâm Quý Vân đang nói dối, nếu bọn họ chạy đi báo mật với Tân Yết Thiên, vậy đoàn người Keisy thật sự đành phải cưỡi rồng chạy trốn rồi.

Lâm Quý Vân và Chân Không đều gật gật đầu với Keisy, biết bộ mặt thật của Tân Yết Thiên, vừa lại đã ở trên giang hồ một thời gian, hai người hình như cũng nghĩ đến mặt vô cùng không hay đó.

"Vậy thì, mời các vị vào trong tiểu lầu, để lão phu làm trọn nghĩa vụ của chủ nhân, tiếp đãi các vị." Tân Yết Thiên cười ha ha, đi vào tiểu lầu, mà cửa của tiểu lầu cũng chầm chậm mở ra, bên trong sớm đã đặt sẵn rất nhiều bàn ghế, trên bàn còn có đồ ăn thịnh soạn, mà bởi vì không gian trong tiểu lầu không đủ, người hầu cũng vội vàng từ bên cạnh khiêng bàn ghế ra đặt ở bên ngoài, sau đó đặt rất nhiều đồ ăn ngon đầy ở trên.

"Leola, túm Bảo Lợi Long cho chắc, đừng để nó ăn bậy à!" Chính Keisy cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng. Leola lập tức bế Bảo Lợi Long lên, chỉ là vừa nhìn thấy nhiều đồ ăn như thế, Bảo Lợi Long lập tức liền không an phận loi nhoi lên, nước dãi cũng tràn lan ở miệng rồi.

Lúc này, chưởng môn của các môn các phái đến nhân vật thân phận cao một chút đều tự khách khí một hồi, sau đó liền đi vào trong tiểu lầu, để chúng đệ tử ăn ở bàn bên ngoài, Keisy cũng vội vàng kéo mọi người lên, lập tức đi đến bàn cách xa tiểu lầu nhất, chỉ là Âu Dương Nhật thân phận khoe khoang, hẳn nên tiến vào tiểu lầu mới phải, cũng không có ngó ngàng tới Keisy.

"Vũ Điệp, qua đây cùng ngồi với sư tỷ."

Long Diễm Điệp lúc này rốt cuộc lên tiếng kêu gọi sư muội của mình, nếu đã biết đám người Keisy cho rằng tiệc này không phải tiệc tốt, Long Diễm Điệp tự nhiên không thể trơ mắt nhìn sư muội của mình tiến vào trong tiểu lầu nơi nguy hiểm nhất.

Mà Long Vũ Điệp vừa nghe thấy sư tỷ gọi, cũng ngoan ngoãn trở lại bên cạnh sư tỷ, lộ ra nụ cười áy náy với Âu Dương Nhật. Âu Dương Nhật thì nhíu mày, sau khi gật gật đầu, liền đi về phía tiểu lầu.

"Hm, hắn tốt xấu gì cũng mời khách mời nhiều bữa như thế, nhìn hắn một mình đi vào như vậy hình như có chút lương tâm cắn rứt à." Keisy gãi gãi đầu, chẳng qua thực sự kiếm không ra cớ giữ Âu Dương Nhật lại, quên đi, nếu thật có chuyện, cùng lắm kéo Âu Dương Nhật lên cùng bay đi.

Mọi người cứ thế ngồi xuống, mấy người đều nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mắt, trong bụng cũng xác thực có hơi đói, chỉ là sau khi nghe thấy cảnh cáo của Keisy, vừa lại không dám ăn lắm, nhất thời tất cả đều ngẩn ra nhìn món ăn, trạng huống thế này rất nhanh chóng dẫn đến chú ý của người hầu.

"Đại nhân, món này không hợp ý của ngài sao?" Người hầu dè chừng sợ hãi hỏi.

Keisy sớm đã nghĩ sẵn lý do, lập tức nói: "Chúng tôi là đạo sĩ, không ăn mặn, chỉ ăn chay."

"Đạo sĩ?" Người hầu ngẩn người, vội vàng nói: "Ăn chay cũng không sao, chúng tôi cũng có chuẩn bị đồ chay, lập tức đổi giúp ngài." Nói xong, người hầu lập tức gọi mấy đồng bạn, bắt đầu thu đổi đồ ăn.

Keisy lần này thế nhưng khổ não rồi, đợi người hầu đổi món xong, bọn họ là ăn hay là không ăn đây? Không ăn, chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý, ăn? Keisy mặc dù khoái ăn, nhưng càng khoái mạng của mình hơn, không muốn vì thế đánh cược tính mạng chút nào.

"Tôi ăn trước, không sao, các cậu cũng ăn." Leola lặng lẽ nói.

Keisy liếc sát thủ một cái: "Không vấn đề chứ?"

"Không có." Leola ước lượng, chỉ ăn một miếng, cho dù là độc dược có mạnh hẳn là cũng không thể hạ độc được mình, mà tin rằng Tân Yết Thiên cho dù hạ độc, cũng sẽ không món nào cũng hạ độc, phải biết rằng, ở đây đều là võ lâm nhân sĩ, độc dược tầm thường là không hạ độc được bọn họ, nhất định là độc kỳ dị nào đó.

Leola cũng tin tưởng mình chỉ cần ăn một miếng, nhất định liền có thể phán đoán có độc hay không, dù sao dùng độc cũng là kỹ năng tất phải có của sát thủ, chỉ là hắn trên cơ bản chưa từng dùng qua.

Đợi người hầu đổi xong món, Leola đầu tiên lấy cái bánh hấp, cho rằng đây là thứ không dễ hạ độc nhất, Leola cắn một miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm một hồi, bánh hấp quả nhiên là ngon, lớp da nhai đủ dòn, bên trong cũng mềm như bông, còn có một cỗ hương vị mật ong nhàn nhạt... Leola đột nhiên cảnh giác, thậm chí không kịp làm bộ, lập tức liền nhổ đồ ăn trong miệng ra, trực tiếp ném bánh hấp xuống đất.

Hành động này khiến người ở mấy bàn xung quanh đều có chút sửng sốt, trên bàn của bọn họ cũng có một vỉ bánh hấp, mọi người đang ăn một cách cao hứng, nhao nhao khen ngợi bánh hấp này làm rất ngon, lần này thấy hành động của Leola, không khỏi đều cúi đầu nhìn bánh hấp trong tay, lộ ra biểu tình hồ nghi, có một số người càng do dự nên nhổ bánh hấp trong miệng ra, hay là nuốt vào?

"Leola?" Keisy khẽ hô.

Chỉ thấy Leola cúi đầu nhìn bàn tay mình từng cầm bánh hấp, sau đó bình tĩnh nói: "Bánh hấp này có mật ong, đạo sĩ không nên ăn những đồ ăn vặt này."

Lời này vừa ra, quần người xung quanh vừa lại khôi phục thần sắc ban đầu, nhao nhao thấp giọng oán giận, dọa chết người gì gì đó, mấy người thậm chí trừng Leola một cái.

Leola nói đương nhiên là giả, Keisy không biết đã ăn bao nhiêu kẹo hồ lô ở đạo quán, đâu ra cái loại quy định đạo sĩ không thể ăn vặt này, ngoại trừ Long Vũ Điệp, mọi người đều biết bánh hấp này ăn không được, mà Leola còn trực tiếp đậy lên vỉ chứa bánh hấp, sau đó nói: "Mau ăn đồ ăn, còn có chuyện phải làm."

Ánh mắt Keisy lóe lên, lập tức nói theo: "Đúng thế đúng thế, sư huynh đã nói muốn dạy thêm mấy chiêu, để đệ đi lấy bảo kiếm kia về, mau lên, đệ không kịp rồi." Nói xong, Keisy lập tức cầm lấy đũa, ra sức nhét thẳng đồ ăn vào trong miệng.

Người xung quanh nghe thấy Keisy nói như thế, vừa lại nhìn thấy tướng mạo mười sáu, mười bảy tuổi của cậu, nhao nhao cười lên, lắc đầu thở dài nói thiếu niên gần đây thật là không biết trời cao đất dày gì đó.

Người bên bàn Keisy thì tấn tốc di chuyển đũa, nhanh như khỉ mà ăn cơm, Long Vũ Điệp thì không rõ trạng huống, thậm chí nói với Leola: "Nhị sư huynh, vỉ bánh hấp đó lấy một chút cho chúng tôi đi, những bánh hấp đó không ăn cũng rất lãng phí, tôi và sư tỷ không phải đạo sĩ, có thể ăn được."

Long Diễm Điệp lại khẽ hô một tiếng: "Sư muội! Muội còn dám ăn, muội nhìn mình xem, vừa xuống núi đã béo nhiều như thế, ngay cả cằm cũng thêm một lớp thịt rồi."

Long Vũ Điệp nghe thấy sư tỷ nói như thế, vội vàng sờ vào cằm, ngạc nhiên nghi ngờ mà nghĩ mình quả thật béo rồi sao? Bất luận là thật hay giả, Long Vũ Điệp ngay tại chỗ liền bỏ đũa xuống, không dám ăn nữa. Mà lớp trẻ xung quanh vốn đều còn đang nhìn lén Long Vũ Điệp và Long Diễm Điệp hai mỹ nhân nổi bật này, nghe thấy lời của Long Diễm Điệp nói, mọi người nhất thời đều nhìn về phía cằm của Long Vũ Điệp, lại thấy độ cong đó vẫn là tốt đẹp, đâu ra thêm lớp thịt? Mọi người nhao nhao lắc đầu, thở dài phụ nữ thật là chuyện bé xé ra to...

"Ăn no rồi, mau lên! Nhị sư huynh, mau tới dạy đệ mấy chiêu, nếu không lát nữa đệ thắng không được đâu." Keisy khoa trương vừa lại thô tục hét lớn, mọi người cũng đều hiểu ý bỏ đũa xuống hét lớn: "Nhị sư huynh, huynh cũng dạy tôi với! Chỉ dạy tiểu sư đệ là không công bằng."

Keisy kéo kéo Leola, bộ dạng nôn nóng lôi hắn đi, mọi người thấy vậy cũng vội vàng đi theo, mà Long Vũ Điệp vốn còn muốn ở lại chờ Âu Dương Nhật, chỉ là bị Long Diễm Điệp lôi kéo, cũng đành đi theo. Đợi sau khi mấy người đi khỏi một đoạn, Keisy thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Leola không có mở miệng nói chuyện, nhưng chân khí trong cơ thể đang cấp tốc vận chuyển, vừa chìa bàn tay trái cho Keisy nhìn. Mà Keisy cúi đầu vừa nhìn, lại phát hiện trên tay của Leola lại có thể có cái vết vàng nhàn nhạt, còn là hình bánh hấp.

"Oa, tôi làm sao chưa từng phát hiện anh có cái bớt đặc biệt như thế?"

Chân khí trong cơ thể Leola khựng lại, vất vả lắm mới làm cho chân khí có hơi hỗn loạn trở về lộ tuyến vận hành ban đầu, tiếp tục bức độc ra ngoài cơ thể. Keisy nhìn thấy sắc mặt của Leola đột nhiên thay đổi, cũng biết mình đùa quá trớn, đợi sắc mặt của Leola lần nữa hòa hoãn lại, cậu mới tiếp tục hỏi: "Độc này có công dụng gì? Có độc chết người không?"

Lúc này, Chân Không và Lâm Quý Vân vội vàng đi đến bên cạnh Keisy, Chân Không còn vội vã nói: "Keisy, nếu Leola đang bức độc, không thể nói chuyện với cậu ấy, nếu không bị tẩu hỏa nhập ma thì gay go rồi."

Trên thực tế, Chân Không là rất muốn nói, làm sao có người có thể vừa đi vừa bức độc? Bình thường mà nói hẳn là phải lập tức tìm cái nơi an tĩnh, do mấy người tới hộ pháp, để cho Leola chuyên tâm bức độc mới phải.

"Đúng thế! Hơn nữa tiền bối là không thể nào chỉ nếm một chút liền biết độc này có công dụng gì." Lâm Quý Vân cũng bổ sung nói.

"Tôi rõ độc này có tác dụng gì." Leola lại tự mình mở miệng nói: "Tôi biết độc này."

Leola vừa mở miệng, khiến Chân Không và Lâm Quý Vân đều ngây ngẩn, vừa bức độc vừa đi còn có thể vừa nói chuyện? Đây đã hoàn toàn vi phản thường thức của hai người.

"Thuốc hạ trong bánh hấp là mồi dẫn, trong món ăn khác thì vừa lại hạ thuốc khác, hai cái hợp lại mới có hữu hiệu." Leola bình tĩnh nói.

"Vậy không ăn bánh hấp là được rồi?" Keisy thử hỏi, nếu đã như thế, Leola hà tất gì vội vàng đi đây?

"Thời gian đủ lâu, thuốc trong bánh hấp sẽ tán ở trong không khí, hiệu quả giống nhau." Leola đơn giản nói rõ.

Chân Không và Lâm Quý Vân thì đồng thanh kinh hô: "Thuốc này thật là độc địa!"

Leola đột nhiên vừa lại thay đổi ngôn ngữ, chỉ để cho Keisy nghe hiểu: "Đây là thuốc của Sát Long Lâu, dùng để thôi miên."

"Thôi miên? Anh là nói... dùng để khống chế người?" Keisy không khỏi kinh hãi.

Leola suy tư một chút nói: "Không có biện pháp khống chế người thời gian dài, công dụng xác thiết hơn một chút chính là bóp nặn một cái ký ức hoặc là cắt bỏ một cái ký ức."

Công dụng này nói lạ cũng không lạ, Keisy cũng không biết Sát Long Lâu tốn nhiều công sức như thế làm cái gì? Chẳng lẽ muốn tẩy trắng tổ chức sao? Để cho mọi người tưởng rằng Sát Long Lâu là làm tóc sao?

"Thôi miên này chỉ có chủ thượng biết." Leola bỏ xuống câu cuối cùng, cũng là quả bom khiến Leola co cẳng bỏ chạy.

Keisy âm thầm chửi một tiếng, sau đó sải bước còn nhanh hơn Leola, cậu thế nhưng là biết rõ, võ công của Leola cái sát thủ mạnh đến biến thái này đều toàn do người gọi là chủ thượng kia dạy, đồ đệ cũng đã lợi hại đến thế, sư phụ sợ rằng đã đạt đến cảnh giới phi nhân rồi, vậy... còn không chạy cho mau?

"Các cậu đang nói cái gì?" Chân Không mặc dù biết hai người là cố ý dùng ngôn ngữ bọn họ nghe không hiểu, nhưng thấy hai người càng chạy càng nhanh, mắt thấy cũng đã cách tiểu lầu vừa rồi có hơi xa rồi, chẳng lẽ hai người này định rời khỏi đây?

"Chúng tôi đang nói, còn không chạy thì chờ cho người làm thành bánh bao thịt người đi." Keisy cả mặt âm trầm.

Hai người đều giật nảy mình, bánh bao thịt người?

"Cái gì? Sẽ bị làm thành bánh bao thịt người! Không được đâu, Âu Dương sư huynh còn ở trong đó!" Long Vũ Điệp đơn thuần vẫn là tưởng thật, vẻ mặt hoảng hốt, còn lập tức chạy về.

Long Diễm Điệp lại một phát kéo giữ Long Vũ Điệp, đồng thời khó chịu hỏi Leola: "Rốt cuộc làm sao vậy? Anh nói rõ cho tôi!"

Keisy thẳng thừng nói: "Chuyện hạ độc này, Sát Long Lâu cho dù không phải chủ mưu, cũng là kẻ hiệp trợ." Nghe thấy lời này, mọi người đều biến sắc, Keisy nghiêm mặt nói: "Nhưng những võ lâm nhân sĩ kia sẽ không có người chịu tin chúng ta, cộng thêm chủ thượng của Sát Long Lâu rất có khả năng đích thân đến, đó thế nhưng không phải chuyện chúng ta đối phó được, cho nên chỉ có chạy thoát thân thôi."

"Cái gì? Keisy, các cậu là làm sao biết những chuyện này?" Chân Không kinh ngạc hỏi.

"Bởi vì Leola chính là sát thủ Ngân Nguyệt hơn một năm trước nên chết lại không chết." Long Diễm Điệp lạnh lùng bỏ xuống một quả bom, sau đó quay đầu qua nói với Leola: "Không thể bỏ mặc những nhân sĩ võ lâm kia, đó gần như là lực lượng chống đỡ của cả cái võ lâm, nếu bọn họ đều bị Sát Long Lâu khống chế, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."

"Bọn họ sẽ không bị khống chế, chỉ là có thể có một số ký ức sẽ bị thay đổi." Leola cố nhẫn nại giải thích, trên thực tế, hắn hận không thể cách chủ thượng càng xa càng tốt, hắn rất rõ, mình tuyệt đối không phải đối thủ của chủ thượng, cho dù cộng thêm Bảo Lợi Long và Keisy cũng không được.

"Như vậy cũng không được!" Long Diễm Điệp càng mất kiên nhẫn: "Theo tôi trở lại đi giải quyết chuyện này."

"Tôi đánh không thắng chủ thượng, cô cũng không được." Leola có chút bực mình nói.

Long Diễm Điệp lạnh lùng hồi ứng: "Không được cũng phải làm, nếu cả cái võ lâm đều bị nắm ở trong tay Sát Long Lâu, tất cả chúng ta đều chạy không thoát."

"Cô muốn trở lại thì cứ trở lại, Leola quyết không thể trở lại." Keisy vươn tay ngăn ở giữa Long Diễm Điệp và Leola, có chút phẫn nộ nói: "Lấy thân phận của Leola, một khi bị Sát Long Lâu nhận ra, cô cho rằng anh ta vẫn sẽ còn mạng sao? Thân phận đệ nhất sát thủ của anh ta chỉ cần vừa bộc lộ, liền ngay cả người trong võ lâm cũng sẽ không giúp anh ta."

Long Diễm Điệp vẫn muốn phản bác, nhưng lúc nhìn hướng Leola, lại bị biểu tình trên mặt của hắn hù dọa.

Keisy nhìn thấy phản ứng của Long Diễm Điệp, cũng kỳ quái nhìn hướng Leola, chỉ thấy Leola nhìn chằm chằm về phía trước, trên mặt lại là thần sắc hoảng hốt, mà Keisy lại phát hiện được, tay của sát thủ đang hơi hơi run rẩy, phát hiện này khiến Keisy vô thức rút súng, rốt cuộc là cái gì... khiến sát thủ cũng vô thức sợ hãi?

Chân Không, Lâm Quý Vân và Long Vũ Điệp vừa mới hồi thần từ thân phận đệ nhất sát thủ của Leola, vừa lại nhìn thấy đệ nhất sát thủ này vậy mà lộ ra thần sắc cảnh giác sợ hãi, đều tới tấp rút vũ khí của mình ra, mặc dù bọn họ cũng không có nhìn thấy bất cứ kẻ địch nào, nhưng lại không nhịn được nổi lên cảnh giới.

Đợi một hồi sau...

"Le, con gái của ta đâu?"

Âm thanh lạnh lùng truyền tới, nơi cách mọi người khoảng chừng mười bước, lại có thể xuất hiện một cái thân ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro