Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6 - 3

Chương 3: Tin xấu của Huyết Lang


"Ta cho rằng chuyện này từ đầu đến đuôi đều rất cổ quái, Hắc Long Vương Mirrodin căn bản chính là tự dưng xuất hiện, vừa lại tự dưng biến mất, như vậy liền muốn để cho tam đại thế lực liên minh đối kháng hắn? Quá điều binh động lực rồi đi, Mirrodin có mạnh cũng chẳng qua là một con rồng mà thôi."

"Khốn kiếp! Ngươi không nghe thấy Mirrodin nói hắn có đồng minh sao?"

"Đồng minh? Đâu ra đồng minh có thể chống đỡ được tam đại quốc gia trên thế giới?"

"Ai biết thế giới này có thế lực thứ tư hay không, đúng rồi, Mirrodin nói có kẻ phản bội, nói không chừng chính là Acalane các ngươi, các ngươi nói rõ trước xem mấy học sinh ở hiện trường lại không sao kia rốt cuộc là chuyện làm sao!"

"Ngươi nói cái gì! Con rồng đen kia thế nhưng là của Long Hoàng đế quốc các ngươi, còn muốn bôi lên người bọn ta!"

"Ý ngươi là bọn ta là kẻ phản bội? Ngươi đang vẽ chuyện thì có, nhị hoàng tử của bọn ta chẳng lẽ là kẻ hi sinh sao! Nếu như không phải vì liên minh, bọn ta sớm đã trở về đi cử hành quốc tang cho vương tử điện hạ rồi. Hơn nữa ngươi còn chưa trả lời ta vấn đề học sinh!"

"Đừng ầm ĩ nữa, liên minh Thương Tế bọn ta vẫn cảm thấy trước hết tìm ra chân tướng, rồi tới đàm chuyện liên minh cũng không muộn."

Cả phòng hội nghị là hình tam giác, tam đại thế lực là đế quốc Acalane, Long Hoàng đế quốc và liên minh Thương Tế ngồi ở mỗi bên, mà ngồi ở ba đỉnh thì là thủ tướng Jones, Long Hoàng và tam đại thống lĩnh.

Từ khi hội nghị vừa bắt đầu, các phe thế lực liền không ngừng tranh cãi, nội dung tranh cãi chẳng có gì ngoài có muốn liên minh lại đối kháng Mirrodin hay không, mặc dù thống lĩnh của tam đại thế lực đều vẫn chưa mở miệng nói qua một câu, nhưng từ trong tiếng đàm thoại của những thuộc hạ có thể phát hiện, đế quốc Acalane là thiếu hứng thú đối với liên minh, liên minh Thương Tế thì vẫn đang quan sát, duy chỉ có Long Hoàng đế quốc mất đi một vị hoàng tử và mấy kỵ sĩ vân bạc là kiên quyết muốn liên minh.

Mà ngồi trên ghế lãnh đạo của tam phương, Jones từ đầu đến đuôi đều lộ ra biểu tình nghiêm túc tử tế lắng nghe, trong tam đại thống lĩnh của liên minh Thương Tế, chỉ có thống lĩnh Áo Lục là bộ dạng nhíu mày vừa lắng nghe vừa suy nghĩ, thống lĩnh Áo Vàng thì là biểu tình nghe đến ù ù cạc cạc, thống lĩnh Áo Đỏ thậm chí liên tiếp đánh ngáp, chẳng qua ai cũng biết, trong liên minh Thương Tế, Áo Lục phụ trách quản lý và chính sự, Áo Vàng phụ trách huấn luyện quân đội, Áo Đỏ phụ trách khai phát trang giáp mới, cho nên cũng không ai quản thái độ của thống lĩnh Áo Vàng và Áo Đỏ.

Long Hoàng từ đầu đến đuôi đều trầm mặt, thậm chí có khuynh hướng càng nghe sắc mặt càng khó coi, đến cuối cùng, Long Hoàng dứt khoát đập mạnh tay lên bàn, tiếng nổ to lớn vang vọng ở trong phòng hội nghị rộng lớn, tam phương vốn đỏ mặt tía tai tranh biện toàn bộ an tĩnh lại, Long Hoàng mặc dù sắc mặt thực sự không dễ coi lắm, nhưng vẫn lấy giọng điệu nhàn nhạt mở miệng nói: "Thủ tướng Jones, thống lĩnh Áo Lục, chúng ta đừng để thuộc hạ nói nhảm nữa, trực tiếp mở miệng nói các người có muốn liên minh hay không đi."

Ánh mắt của Jones lại có chút lóe lên bất định, làm thủ tướng nhiều năm như thế, lời đùn đẩy thoái thác đương nhiên luyện được vô cùng thuần phục: "Cái này... Long Hoàng bệ hạ, Jones tôi chỉ là thủ tướng, quyền lực thế nhưng khác xa ngài, nếu thuộc hạ tôi không muốn đồng minh vậy bất luận tôi là tán đồng hay phản đối, đều là không có hữu dụng."

Long Hoàng dùng một ánh mắt lạnh lùng quét qua Jones, dường như đang nói với hắn "ta chẳng hề tin loại lời xằng bậy này chút nào", Jones lại cũng chỉ là lộ ra tươi cười xin lỗi có chút vô tội.

Chờ lúc ánh mắt của Long Hoàng nhìn hướng thống lĩnh Áo Lục, thống lĩnh Áo Lục cũng lộ ra biểu tình có chút do dự: "Cái này thì, tôi có khuynh hướng điều tra tốt chân tướng rồi mới nói."

Lời đùn đẩy của thủ lĩnh hai phương hình như chân chính chọc giận Long Hoàng, chỉ thấy sắc mặt và ngữ khí của hắn đều trở nên lạnh buốt, lạnh lùng nói: "Không đồng minh cũng tốt, ai cũng không biết phe nào là kẻ phản bội, so với để người đánh lén từ sau lưng, không bằng Long Hoàng đế quốc ta cô quân phấn chiến!"

Nói xong, Long Hoàng cũng không nói nữa, ánh mắt thậm chí trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn ngó ngàng tình huống trong phòng hội nghị nữa, mà phát ngôn kẻ phản bội này cũng như mây đen bao trùm ở trên hai quốc còn lại, mọi người đều bất an nhìn thế lực khác một chút, ai sẽ là kẻ phản bội? Hay hoặc là kỳ thực kẻ phản bội chính là quốc gia mình, chỉ là người phía trên cố ý không nói, mà để người phía dưới đi cực lực phủ nhận?

Chỉ thấy trên mặt Jones vẫn là mang theo uy nghiêm thủ tướng không cứng không mềm, tươi cười nhàn nhạt cũng chưa từng thay đổi, chỉ là nhìn Long Hoàng, không biết ở trong lòng đang dự tính cái gì.

Thống lĩnh Áo Lục thì bất đắc dĩ xoa huyện thái dương, có chút không biết nên làm sao tiếp tục.

"Nhất định phải kết minh đối kháng Mirrodin!"

Một tiếng rống vang đội đột nhiên truyền tới, mà đi theo tiếng rống này, cửa sổ của phòng hội nghị vậy mà có một bóng đen xông vào, thủy tinh vỡ vụn đầy đất, đối diện với khách không mời, tức khắc, thế lực tam phương ở hiện trường mỗi bên đều cầm lấy bảo kiếm hoặc là trang giáp pháo, ngăn ở phía trước lãnh tụ nhà mình, chỉ sợ khách không mời này làm loạn.

Chỉ có phe đế quốc Acalane là lẳng lặng ngồi ở trên vị trí của mình, bọn họ đều là người có tài ở mỗi phương diện quản lý quốc gia được Jones đề bạt, khuyết điểm duy nhất chính là bọn họ vừa không phải kỵ sĩ cũng không phải trang giáp chiến sĩ, mặc dù nói ở dưới loại tình huống đột ngột này, trên mặt người không có lực chiến đấu mà có thể bảo trì bình tĩnh như thế thì có chút kỳ quái, chẳng qua có lẽ là bởi vì biết thủ tướng của mình ở phương diện phòng ngự có thực lực không ai bì kịp đi.

Khách không mời này lại là người mà mọi người đều quen thuộc, cho dù không quen biết, cũng ít nhất đã nghe qua danh tiếng của người này, người này cưỡi một con sói lớn màu đen; sói lớn màu đen chính là biểu tượng của hắn, vừa thấy con sói kia, không ai không biết người trước mắt chính là Hắc Ám kỵ sĩ Huyết Lang nổi danh ngang với Quang Minh kỵ sĩ!

"Huyết Lang?"

Xuất hiện của Huyết Lang trái lại ngoài ý liệu của Jones, vốn tưởng rằng cho dù Long Hoàng muốn tìm người tới khuyên mọi người kết minh, cũng hẳn là tìm Quang Minh kỵ sĩ Lancelot người tương đối có lực kêu gọi, làm sao Huyết Lang lại đột nhiên xông ra?

Mọi người đều biết, Huyết Lang mặc dù là kỵ sĩ, nhưng luôn luôn không làm sao tuân thủ tinh thần kỵ sĩ, đồng thời cũng không làm sao nghe lời của Long Hoàng... có lẽ chính là điểm này, sẽ khiến hắn ở trên chuyện kết minh phát huy công năng bất ngờ, ánh mắt của Jones không ngừng lóe ra tinh quang, chẳng qua bây giờ cũng chỉ có thể nghe Huyết Lang rốt cuộc muốn nói cái gì.

Thần thái của Huyết Lang khẩn cấp, hắn cũng không nói lảm nhảm, trực tiếp cắt vào trọng điểm: "Tôi ở bình nguyên Á Long đã phát hiện ma pháp trận khổng lồ, tôi đời này ngoại trừ lúc đối kháng với cái gã Gre kia, vẫn chưa từng nhìn thấy ma pháp trận nào phức tạp như thế."

Vừa nghe thấy Huyết Lang nói như thế, hiện trường an tĩnh dọa người, không biết là ai khe khẽ hô lên tiếng: "Gre?"

Long Hoàng lạnh lùng nói: "Nghe nói Mirrodin mới đầu là xuất hiện ở Thương Lan?"

Lời này vừa ra, hiện trường lập tức liền như cái nồi nổ tung, người biết và không biết đều dò hỏi hoặc xác nhận tin tức lẫn nhau.

"Thương Lan không phải chính là nơi gần bình nguyên Á Long nhất sao?"

"Trời ơi! Mirrodin... và G-Gre có quan hệ, chẳng lẽ đồng minh mà hắn nói chính là..." Người nói ra lời này lập tức bị người bên cạnh bịt miệng, sự tình trọng đại, ai cũng không dám kết luận như thế... càng không muốn kết luận như thế!

"Thủ tướng Jones, ông đối với chuyện này thế nào?" Một câu hỏi nhàn nhạt của Long Hoàng, đem mọi lực chú ý đều kéo đến Jones, người quen thuộc với ma pháp trận nhất ở đây, không ai khác ngoài Jones thân là thuật sĩ rồi.

Jones cũng rất bình tĩnh hỏi Huyết Lang: "Vậy cái ma pháp trận đó trông thế nào?"

Sói lớn phía dưới Huyết Lang nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy đến bên cạnh Jones, tay Huyết Lang phất một cái, đưa tờ giấy trắng trên tay cho Jones, đồng thời giải thích: "Tôi trên đại khái đã vẽ lại hình dạng và chú văn chủ yếu của ma pháp trận, chẳng qua chi tiết thì không thể, tôi cũng không phải thuật sĩ."

Jones thuận miệng trả lời: "Cứ tính anh là thuật sĩ, bây giờ thuật sĩ có thể nhận ra được loại ma pháp trận cỡ lớn này sợ rằng sắp tuyệt chủng rồi, đúng rồi, cái ma pháp trận này thực tế lớn cỡ bao nhiêu?"

Huyết Lang theo sự thực trả lời: "Cái ma pháp trận này là hình tròn, đường kính đại khái năm trăm mét đi, đúng là có đủ lớn."

"Năm trăm mét?"

Trên mặt của Jones nhất thời xuất hiện biểu tình kỳ quái, người khác có lẽ chỉ cảm thấy ma pháp trận năm trăm mét rất "lớn", chẳng qua Jones thân là thuật sĩ thế nhưng rõ rõ ràng ràng mà biết rằng ma pháp trận năm trăm mét đại biểu chính là —- ma lực tiêu hao vô cùng vô cùng khổng lồ.

Ma pháp trận này không thể nào là một người khởi động một mình, thậm chí Jones hoài nghi ở cái thời đại thuật sĩ suy yếu hiện tại, cái ma pháp trận này thật sự có thể khởi động sao? Muốn khởi động nó, chẳng những cần lượng lớn thuật sĩ, đương nhiên, những thuật sĩ này thế nhưng không bao gồm kẻ có năng lực đặc thù, mà là ma pháp sư được gọi ở thời cổ, đồng thời còn phải muốn mỗi một ma pháp sư đều phải hiểu rõ ma pháp trận, còn phải hết sức ăn ý, Jones nhíu mày, ngẩng đầu giải thích với mọi người đang kinh hoảng: "Đây là cái ma pháp trận triệu hồi, nhưng nó thực sự quá lớn rồi, tôi rất hoài nghi cái ma pháp trận này có biện pháp khởi động."

"Nếu như là hắn thì sao?" Người nào đó phát run hỏi.

Mọi người hình như trong lòng cũng sớm đã có vấn đề này, không có ai hoài nghi "hắn" không thể khởi động ma pháp trận, dù sao "hắn" ở trong mắt mọi người, căn bản là ma pháp sư không gì không thể.

"Nếu như là Gre, hắn căn bản không cần vẽ ma pháp trận." Jones có chút lạnh lùng nói, đồng thời cũng không dùng "hắn" để đại biểu Gre giống người khác, Jones thậm chí có chút khinh thường những người này, bình thường xem thường thuật sĩ như thế, nhưng đối với Gre có tiếng là thuật sĩ mạnh nhất, lại ngay cả tên cũng không dám hô thẳng.

Huyết Lang trái lại gãi gãi đầu hỏi: "Vậy thì, cái trận này không phải của Gre vẽ rồi?"

"Gre đã không ở trên cái thế giới này nữa." Jones bình tĩnh trần thuật sự thực.

Huyết Lang gãi gãi đầu, có chút thả lỏng nói: "Thật sao? Vậy là tôi quá làm to chuyện rồi?"

"Làm to chuyện? Ma pháp trận lớn như thế vẫn là làm to chuyện? Có lẽ, có lẽ là đời sau của Gre cũng không chừng à, nói không chừng có thực lực tương đồng với Gre... đúng, đúng rồi, lúc đó hình như nghe nói đế quốc Acalane đang che chở con cháu của Gre." Người nào đó của liên minh Thương Tế chói tai kêu lên.

Ánh mắt của mọi người toàn bộ vừa lại trở về người Jones, trong ánh mắt mang theo hoài nghi và sợ hãi, năm đó thực lực khủng bố của Gre thực sự dọa cho mọi người đủ sặc rồi, ai cũng không dám xem nhẹ chuyện này.

"Đế quốc Acalane không có che chở con cháu của Gre." Đội theo ánh mắt hoài nghi của mọi người, Jones vẫn như cũ lãnh tĩnh trả lời.

"Phải không?" Long Hoàng nhàn nhạt mở miệng: "Mặc dù tin đồn nói Mirrodin mới đầu xuất hiện ở Thương Lan, chẳng qua ta trái lại biết, năm đó ta phong ấn hắn ở dưới bình nguyên Á Long, nơi hắn ban đầu xuất hiện hẳn là bình nguyên Á Long, bây giờ vừa lại ở bình nguyên Á Long phát hiện ma pháp trận to lớn, ta không thể không liên tưởng hai cái này, thủ tướng Jones, chuyện đến mức này, ông vẫn kiên quyết không kết minh sao?"

Trong mắt Jones ánh qua một tia sáng, lấp lửng trả lời: "Tôi đã nói rõ với ngài, Long Hoàng bệ hạ, tôi cũng không phải hoàng đế, chỉ là thủ tướng, nếu người phía dưới không chịu..."

Lời Jones chưa nói xong, lại bị thuộc hạ của mình cắt ngang, mấy người có chút sợ sệt nói: "Thủ tướng đại nhân, chúng tôi nghĩ... chúng ta hay là kết minh đi? Nếu như, nếu như Mirrodin thật sự liên thủ với Gre..."

Ánh mắt lạnh lùng của Jones quét qua: "Tôi đã nói, Gre đã không còn ở trên cái thế giới này nữa."

Trong con ngươi tím của Long Hoàng lóe qua một tia thần sắc sáng tỏ, hắn khẽ mở miệng hỏi: "Không ở trên cái thế giới này? Vì sao không nói hắn đã chết đây?"

Mọi người lập tức hít mạnh một hơi, Jones đích xác vừa rồi là dùng cách nói kỳ quái "không ở trên cái thế giới này", mặc dù đây cũng có nghĩa là chết, chẳng qua lại cũng có khả năng là ý nghĩa khác.

Jones vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, chỉ là nhàn nhạt mở miệng nói: "Long Hoàng bệ hạ, xin đừng xoi mói lỗi ngôn ngữ của tôi."

Thủ lĩnh hai phương đến đây đều có chút lạnh mặt, bầu không khí của hiện trường căng cứng, nhưng nhìn phản ứng mạnh của mọi người đối với Gre, tình thế hiện trường đã có dấu hiệu khuynh hướng kết minh.

Lúc này, Huyết Lang gãi gãi đầu nói: "Không hiểu được, kết minh trước thì có làm sao, kết rồi cho dù không có chuyện gì cũng không sao mà."

Huyết Lang vừa nói ra lời này, những người bị tên của Gre hù dọa đều gật mạnh đầu, rồi sau đó nhìn hướng Jones người không có ý nguyện kết minh nhất, Jones gần như không nhịn được muốn hung dữ trừng Huyết Lang một cái rồi.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể từ từ kế nghị sau..." Jones cũng không muốn chọc giận mọi người, đành khéo léo trả lời.

"Không cần! Long Hoàng đế quốc ta thà rằng cô quân phấn chiến."

Long Hoàng lạnh lùng trách mắng, sau đó vậy mà trực tiếp đi ra hội trường, mà người bên Long Hoàng cũng rời khỏi theo thủ lĩnh nhà mình, trước khi đi còn không quên cho hai phương thế lực khác mấy ánh mắt khinh thường, kết minh tan vỡ, lần này không chỉ là liên minh Thương Tế bất mãn với Jones, ngay cả phương Acalane cũng có người nổi lên oán trách thượng cấp mình.

Jones đành ở dưới đáy lòng cười khổ một tiếng, xem ra hiệp này, hắn hình như đã thua triệt triệt để để rồi.

Không chỉ Jones đang phiền não sự tình, con trai độc của hắn Mai Nam cũng đang cùng bạn bè suy nghĩ một cái vấn đề rất lớn, đó chính là rốt cuộc có cần đi tìm Cappuccino lần nữa? Mặc dù Keisy vô cùng muốn từ bỏ, chẳng qua sát thủ lại cố chấp một cách bất ngờ, thà rằng mặc nữ trang hành hạ người kia lần nữa, cũng kiên quyết muốn lấy lại dây chuyền Long Thập Tự.

"Nếu lại đụng phải Long Hoàng, vậy thì làm sao đây? Ngay cả con gái hắn cũng bảo anh cân nhắc bố cô ta cho kỹ rồi!" Keisy thẳng tắp nhìn sát thủ.

Mặc dù sau khi trải qua giải thích trước đó của Keisy, Leola đã biết ý tứ đại biểu chân chính của "cân nhắc", chẳng qua Leola vẫn không cảm thấy đó là vấn đề lớn, hắn lãnh tĩnh nói: "Lấy được dây chuyền Long Thập Tự liền phải rời khỏi rồi."

"Hm, nói cũng phải đấy." Keisy ở trên giường vừa lại trở mình, nghĩ đến sau đó có thể bỏ chạy, hình như không chọc họa cho to một chút, có hơi có lỗi với tấm biển của tiểu tổ rước họa Acalane?

"Không, các cậu vẫn luôn đều quên một chuyện quan trọng rồi." Mai Nam đột nhiên nghiêm túc giơ cao ngón tay nói.

"Gì?" Keisy trái lại lập tức nhảy lên lo lắng hỏi.

"Chỉ cần có dây chuyền Long Thập Tự, Long Hoàng liền có thể nắm các cậu trong lòng bàn tay, hiệu trưởng không phải đã nói như thế sao?" Mai Nam kích động nói.

"Hừ!" Keisy vừa lại uể oải nằm lên giường: "Còn tưởng anh muốn nói chuyện gì, yên tâm yên tâm, chuyện này tôi sớm đã nghĩ đến rồi."

"Có biện pháp? Biện pháp gì?" Mai Nam lần này thật sự nổi lên tò mò.

"Bí mật!" Keisy cố ý cười đến cả mặt thần thần bí bí, câu đủ lòng tò mò của Mai Nam, sau đó Keisy vừa lại gãi gãi mặt nói: "Chẳng qua việc Long Hoàng có thể nắm bắt dây chuyền Long Thập Tự này trái lại vẫn có chút phiền toái, chúng ta vừa lấy được dây chuyền, lập tức liền phải dùng Bảo Lợi Long trực tiếp bỏ chạy rồi, nếu không vẫn còn chưa chạy được tới đâu, đã bị Long Hoàng bắt được, vậy thì ôi thôi rồi!"

Keisy hít một hơi, chuyển hướng mọi người nói: "Thừa dịp bây giờ nói cho rõ đi, Bạch Thiên anh là nhất định phải đi theo chúng tôi, về phần Thanh Thanh và Mai Nam, chúng ta có thể phải nói tạm biệt rồi đi."

Lời này vừa ra, mọi người đều an tĩnh, Thanh Thanh càng không nỡ mà hỏi: "Các cậu thật sự phải đi sao?"

Keisy bực mình nói: "Không đi, chẳng lẽ phải đợi bị bắt nhốt, mới tới đào ngục hả?"

"Tôi không muốn đi, nghiệp học của tôi vẫn chưa hoàn thành." Bạch Thiên càng kiên quyết phản đối Keisy nói mình nhất định phải rời khỏi.

Keisy trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng nói: "Không phải tôi muốn bắt buộc anh, chỉ là chúng tôi một khi chạy trốn, Thanh Thanh và Mai Nam thì không nói, hậu thuẫn của bọn họ rất cứng, nhưng anh vừa lại không có hậu thuẫn, hoàn cảnh nhất định gay go nhất."

Bạch Thiên nhíu chặt mày: "Tôi không có làm cái gì, hẳn là sẽ không có chuyện gì..."

"Đây không phải vấn đề anh có làm cái gì hay không!" Keisy có chút phẫn nộ rống: "Mà là cả chuyện này nhất định phải có người gánh! Nếu như chúng tôi chạy rồi, người gánh tuyệt đối chính là anh."

Leola từ đầu đến đuôi đều trầm mặc, hắn hoàn toàn không biết nên làm sao mới tốt, dây chuyền Long Thập Tự nhất định phải lấy lại, tiếng kêu gọi trong lòng từng tiếng từng tiếng càng mãnh liệt, Leola căn bản không thể lờ đi cái âm thanh đó, chẳng qua đối với liên lụy bạn bè, trong lòng Leola kỳ thực là vô cùng tự trách, chỉ là hắn biết cho dù hắn nói muốn tự mình gánh vác mọi thứ cũng là vô dụng, toàn học viện Acalane đều biết mấy người bọn họ gần như đều cùng một chỗ, mấy người Keisy tuyệt đối sẽ bị coi thành đồng phạm.

"Nhưng nghiệp học của tôi..." Bạch Thiên lộ ra thần tình vùng vẫy.

"Anh nghe tôi nói là được rồi." Keisy không chút lưu tình ngắt lời Bạch Thiên: "Tôi có loại cảm giác, Mirrodin tuyệt đối không phải tới giả, sự tình chắc chắn sẽ tiếp tục khoách đại, một khi khai chiến, anh cho rằng anh có thể hoàn thành nghiệp học hả?"

Bạch Thiên lại càng kiên quyết hơn vừa rồi, gần như rống lên nói: "Một khi khai chiến, tôi liền có nghĩa vụ phải tham chiến, không thể để cho Mirrodin muốn làm gì thì làm!"

"Ô hô! Anh cho rằng một kỵ sĩ vân lam đối với chiến huống có bao~~ nhiêu ảnh hưởng hả? Hay là anh cho rằng anh có thể dùng miệng phiền chết Mirrodin? Đây trái lại còn rất có khả năng, ai cũng chịu không nổi anh niệm mấy giờ tinh thần kỵ sĩ đây!" Keisy phát huy tận cùng sở trường chanh chua trào phúng.

Nghe thấy lời cay nghiệt như thế của Keisy, Bạch Thiên đỏ bừng mặt, ngay cả thân thể cũng tức đến phát run, miệng mấy lần đóng mở lại không có phát ra âm thanh, tay cũng mấy lần nắm chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng đứng dậy đầu cũng không quay lại mà xông ra khỏi phòng, cửa nổ cái rầm mà đóng lại.

"Đem cửa đóng rầm một tiếng là xong rồi? Tôi còn tưởng anh ta sẽ đánh tôi đấy, ít nhất cũng sẽ mắng tôi mấy câu, kết quả cái gì cũng không có... tinh thần kỵ sĩ của tên này rốt cuộc là được ai luyện ra?" Keisy tặc lưỡi lấy làm lạ.

"Tôi biết cậu là vì tốt cho Bạch Thiên, chẳng qua cũng đừng nói quá đáng như thế." Mai Nam mặt khốn khổ.

"Đúng đấy, Keisy nói rất quá đáng rồi." Thanh Thanh vung lên nắm tay nhỏ giúp Bạch Thiên đấm Keisy một trận, chỉ là người sau vẫn rất thoải mái, thỉnh thoảng tự di động thân thể, hình như để Thanh Thanh đấm đấm chỗ khác.

"Được rồi được rồi, Thanh Thanh cậu cũng đừng đấm nữa, ra xem thử Bạch Thiên đi."

Mai Nam vội vàng kéo Thanh Thanh ra, Thanh Thanh nhìn thấy Keisy chẳng những không kêu đau, dáng vẻ còn có phần hưởng thụ, lần này thật sự nổi nóng, hung hăng đạp Keisy một cước, rồi xông ra ngoài theo Bạch Thiên.

Mặc kệ Keisy vẫn còn đang kêu rên, Mai Nam đề xuất kiến nghị: "Có lẽ cha tôi có thể bảo vệ Bạch Thiên, dù sao Bạch Thiên vẫn là một kỵ sĩ vân lam, thời gian ở cùng với chúng ta cũng là ngắn nhất, nếu như cậu ấy nguyện ý gia nhập quân đội đối kháng Mirrodin, vậy cậu ấy có lẽ sẽ không bị chuyện này liên lụy."

Keisy trái lại chẳng hứng thú đối với đề nghị của Mai Nam, ngay cả đầu cũng không từ trong gối đầu ngẩng lên, chỉ là rầu rĩ nói: "Cái gã tinh thần kỵ sĩ nhiều đến tràn ra ngoài này ở trên chiến trường sống không nổi."

"Oh!" Mai Nam lúc này mới bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu nguyên nhân chân chính Keisy phải mang Bạch Thiên cùng đào thoát cho bằng được, đồng thời đứng lên nói: "Tôi đi tìm Jasmine, bảo cô ấy hẹn Cappuccino ra gặp mặt các cậu, sau đó thuận tiện đi khuyên Bạch Thiên đi theo các cậu."

"Này!" Keisy cuối cùng cũng biếng nhác từ trong gối đầu giơ mặt lên, giống như lơ đãng gọi Mai Nam hỏi: "Bố anh và mẹ Thanh Thanh hẳn sẽ không ngu xuẩn đến mức để hai đứa chưa dứt sữa các người lên chiến trường chứ?"

Cái tên Keisy này hình như chính là không sửa được mồm miệng! Quả nhiên là cái gã ngượng nghịu. Mai Nam không nhịn được bật cười: "Yên tâm đi, thống lĩnh Áo Đỏ tuyệt đối không dám phái Thanh Thanh lên chiến trường đâu, còn tôi, cậu cũng không phải chưa thấy cha tôi đối với tôi như thế nào, cậu cảm thấy ông ấy sẽ để tôi lên chiến trường sao?"

"Oh." Keisy cũng không nói nhiều, hình như muốn che giấu biểu tình không được tự nhiên trên mặt, lập tức vừa lại vùi mặt vào trong gối.

Mai Nam thấy vậy, không nhịn được cười ha ha hai tiếng, ngay cả Leola cũng khe khẽ cười, khiến Keisy vùi trong gối ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên, cuối cùng còn nhảy lên, đỏ mặt gào rống: "Cười cái rắm? Làm ồn tôi không ngủ được rồi đây nè, Mai Nam anh còn không mau đi tìm Jasmine và Bạch Thiên! Leola anh còn không đi nướng thịt cho con ăn, ở đây lên cơn gì vậy hả!"

"Biết rồi, tôi lập tức đi, ha ha ha!" Mai Nam vừa cười vừa bước ra khỏi phòng, Keisy tức đến nghiến nghiến răng, còn ném luôn cả gối đầu yêu dấu của mình qua.

"Papa, mặt của Keisy đỏ đỏ giống như thịt bò sống vậy đó."

Bảo Lợi Long vừa chảy nước dãi vừa nhìn mặt "thịt bò sống" của Keisy, Keisy cũng hung dữ trừng Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long không biết mình đã làm sai chuyện gì, lập tức bị Keisy trừng đến nước mắt lưng tròng, ủy khuất trèo lên người papa, vùi đầu vào trong ngực Leola.

"Tôi mang Bảo Lợi Long đi ăn đây, có muốn mang thịt về cho cậu không?" Leola mỉm cười hỏi.

"Nhảm nhí! Nếu không anh muốn tôi chết đói chắc." Keisy quay đầu đi, cố tình tức giận nói.

"Biết rồi." Leola bế Bảo Lợi Long lên, vừa đi ra, khóe miệng vẫn không nhịn được không ngừng giơ lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro