Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12 - 8

Chương 8: Đêm trước cá cược

Leola vì an trí hai trăm kỵ sĩ hiệu trung với hắn, đồng thời cũng vì ván cược mà làm chuẩn bị, cho nên, không thể không cùng Keisy, Bạch Thiên bận ra bận vào, ngoại trừ sự kiện hóa giải cọ xát của kỵ sĩ hai phương, chính là làm theo Keisy nói, tuyên truyền ván cược càng rộng càng tốt.

"Làm cho sự tình ồn ào đến cả thế giới đều biết, tôi không tin Long Hoàng còn dám đề xuất ván cược quá đáng."

Keisy tràn đầy tự tin, sau đó bận rộn... giao sự tình cho người khác đi làm.

"Này! Phỉ Nhĩ, thống lĩnh tương lai đại nhân, Liên Minh Thương Tế thì nhờ anh đi tuyên truyền rồi."

"Này! Cái đám hiệu trung Leola kia... chính là Ngân Nguyệt thái tử của các ngươi đấy, mau đi tuyên truyền cái ván cược này với anh trai chị gái, chú bác cậu mợ, anh chị em họ còn có hàng bán mì cách vách của ngươi... cái gì? Ta làm sao biết cách vách nhà người thật sự có bán mì, f*ck you, ta đang nói với hai trăm tên kỵ sĩ đó, chung quy có một nhà cách vách đang bán mì đi?"

"Machine thông tin hiệu Bạch Thiên xin mau chóng đến chỗ Keisy, tôi muốn liên lạc với Mai Nam!"

"Chuyện gì?" Bạch Thiên vác theo bao bố nhiều như ngọn núi nhỏ phóng qua.

"Nói với Mai Nam một chút, bảo anh ta mang theo Jones qua đây đi."

"Tôi đã nói với cậu ấy rồi." Bạch Thiên rất kinh ngạc: "Đại khái hôm nay sẽ đến rồi đi."

Keisy kinh hãi: "Cái gì? Vậy tôi phải mau chóng làm tốt chuẩn bị tâm lý mới được!"

"Cậu muốn làm chuẩn bị tâm lý gì?" Bạch Thiên không hiểu gì cả hỏi.

"A, sai rồi, tôi là muốn đi kêu Leola làm tốt chuẩn bị tâm lý." Keisy nhanh như chớp chạy đi.

Keisy vừa chạy đi, vừa tìm kiếm Leola, đại khái cũng không phải chuyên tâm tìm lắm, tìm cả buổi sáng mới tìm được Leola ngồi ở trên sườn núi nhỏ chỗ không xa căn cứ.

"Thì ra anh ở đây làm biếng à, cái gã này." Keisy vỗ mạnh vào lưng của Leola.

Leola quay đầu nhìn Keisy một cái, biểu tình trên mặt hết sức vô lực. Keisy không khỏi nhíu mày hỏi: "Làm gì vậy hả? Cả mặt đăm chiêu ủ dột."

Leola liếc Keisy một cái, sau đó đưa tờ giấy trên tay cho cậu.

"Thư mời đánh cược?" Keisy vừa nhìn vừa đọc ra, cậu mở thư mời, nhìn nội dung ghi bên trong.

Hài tử của ta, để con chờ lâu rồi, vi phụ đã đặt ra quy tắc của ván cược, tổng cộng có ba cửa ải, lần lượt là tranh đấu ma pháp, kỵ sĩ cộng với Long tộc, chỉ cần con và đồng bạn của con thông qua ba cửa ải này, vị trí Long Hoàng chính là của con rồi.

Ký tên phụ thân.

"Đấu Long tộc, Mirrodin và Bảo Lợi Long sao?" Keisy nhíu mày, đây đánh làm sao hả? Căn bản không phải cùng một cấp bậc, mặc dù nói, Thần Thánh Bạch Long là tối cao trong rồng, nhưng Mirrodin thế nhưng là rồng thành niên cường tráng, mà Bảo Lợi Long lại là tiểu long chưa thành niên, đây đơn giản là thua chắc rồi.

"Tôi không muốn để cho Bảo Lợi Long và Mirrodin đánh, bọn họ là cha con mà." Âm thanh của Leola tỏ ra rất bi thương.

Gã này có phải là đã quên hắn và Long Hoàng cũng là cha con? Keisy gãi gãi mặt, vừa lại đột nhiên tỉnh ngộ, có phải là bởi vì anh ta không thể không tương tranh với phụ thân, cho nên không muốn để cho Bảo Lợi Long cũng phải đối mặt với tràng diện cha con tranh đấu?

Keisy cũng tùy tiện ngồi xuống bãi cỏ trên dốc núi, hai tay gối sau đầu liền nằm xuống, uể oải hỏi: "Nếu như phụ thân anh còn tồn tại trong thân thể đó, anh có muốn cứu ông ấy ra hay không?"

Leola nhíu mày trả lời: "Tôi sẽ cứu, thay thế Mocha cứu ông ấy."

Keisy lườm mắt, cứu thì cứu, nhiều lời thừa thãi như thế làm gì?

"Nếu anh muốn cứu ông bố anh, vậy Bảo Lợi Long vì sao không thể đi cứu ông bố nó?"

Leola ngẩn người, sau đó trả lời: "Uh, nó nên đi cứu Mirrodin."

"Sự tình thế là đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng thoải mái rồi." Keisy ưỡn thân một cái, nửa bò dậy.

"Keisy, cậu có thể đáp ứng tôi, một khi có nguy hiểm tính mạng, cậu sẽ mang theo người khác chạy không?"

Keisy quay đầu qua, hung dữ trừng Leola, từng chữ từng chữ nói: "Tôi sẽ mang theo "mọi người" chạy, anh nghe thấy chưa? Mọi người!"

Leola nhàn nhạt cười: "Nghe thấy rồi."

Keisy "a" một tiếng, chỉ vào mấy cái điểm đen ở phương xa: "Quên mất! Tôi là đến nói cho anh, nhóm Mai Nam hẳn là sắp đến rồi, muốn anh mau chóng làm tốt chuẩn bị..."

Nghe vậy, Leola không khỏi cười khổ, thời gian chuẩn bị Keisy cho hắn vẫn thật là dài, ước chừng có mười giây đi.

Tính toán của Leola quả thật chuẩn xác, mười giây sau, trang giáp chiến cơ của Thanh Thanh, Độc Giác Thú, Tiểu Hắc, cộng với Tiểu Hỏa Cầu và Liệt Diễm tới tấp từ không trung hạ xuống, Liệt Diễm vừa mới hạ xuống mặt đất, Mai Nam chở theo phía trên liền không thể chờ được bế phụ thân lên, phóng thẳng về phía Leola.

Bế theo Jones chạy một đoạn đường quả thật khiến Mai Nam cái ma pháp sư thân thể yếu đuối này thở hổn hển đến ngay cả lời cũng nói không ra, hắn đứt đứt quãng quãng hô: "Le, Leola... mau cứu cứu Jones."

Leola không nói nhiều lời, lập tức đặt tay lên ngực của Jones, lần lượt đánh chân khí của mình vào trong cơ thể Jones, hút lại chân khí đang phá hoại trong cơ thể, tiện tay liền giải khai cấm chế giả chết của Bạch Thiên hạ, khi hắn lấy tay khỏi người của Jones, đôi mắt của Jones run run, sau đó... trở mình, tiếp tục ngủ.

"Vậy, vậy là xong rồi sao?" Mai Nam căng thẳng đến không thể tự chủ: "Vì sao papa tôi vẫn chưa tỉnh hả? Chẳng lẽ thất bại rồi sao?"

Leola còn chưa kịp nói chuyện, Jones lại đã nửa mơ nửa tỉnh nói chuyện: "Hm, cục cưng ngoan nào, để papa ngủ thêm một chút nhé."

"Ngủ cái đầu quỷ của ông!" Mai Nam hung hăng ký phụ thân mình một cái để cho thanh tỉnh.

"Nói như thế, Leola ngươi rốt cuộc cũng thanh tỉnh rồi, thật là đáng mừng." Jones nghiêm túc chúc mừng Leola, chỉ là hai cái băng vải to lớn đan chéo trên đầu của hắn, khiến khuôn mặt nghiêm túc của hắn tỏ ra có chút không có lực thuyết phục.

"Cảm ơn ông đã tha thứ cho tôi, thủ tướng Jones." Leola hết sức chân thành nói cám ơn.

"Đừng nói như thế, ngươi lúc đó đả thương ta cũng không phải là cố ý, hơn nữa chuyện này còn khiến ta và Mai Nam rốt cuộc tan biến hiểu lầm, đây cũng coi là nhờ họa được phúc đi! Ha ha ha." Hồi tưởng đến tràng cảnh lịch sử Mai Nam lo lắng gọi phụ thân, Jones liền vui vẻ đến cười không ngậm được miệng.

"Chẳng qua, không ngờ đến những người trẻ tuổi các ngươi lại có thể làm được tốt như thế."

Keisy và Bạch Thiên đều có chút xấu hổ nói: "Kỳ thực cũng không tốt lắm, căn cứ cũng coi như hủy diệt một nửa rồi."

"Oh." Jones nhàn nhạt cười: "Có thể ở dưới tay Misery, Mirrodin cộng thêm ba ngàn kỵ sĩ, vẫn có thể bảo trụ căn cứ, đây đã đủ gọi là "tốt" rồi."

"Chẳng qua, Leola, nếu ta đã tỉnh rồi, vậy ngươi có thể cân nhắc hủy bỏ ván cược rồi chứ?" Jones nhìn chằm chằm vào Leola nói: "Nếu ngươi đã có ủng hộ của Liên Minh Thương Tế và đế quốc Acalane, cộng thêm hai vị công chúa và hoàng tử, còn có Quang Minh kỵ sĩ và Hắc Ám kỵ sĩ..."

"Ta không ủng hộ hắn!" Cappuccino lạnh lùng ngắt lời của Jones.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hướng Cappuccino, hình như có chút không dám tin, Cappuccino lại có thể sẽ lên tiếng phản đối, kỳ thực, mãi cho đến bây giờ, mọi người mới đột nhiên phát hiện, Cappuccino vẫn luôn cười hì hì không biết đã bao lâu không có lộ ra khuôn mặt tươi cười rồi, chỉ có Huyết Lang nhướn nhướn mày, hiển nhiên không phải kinh ngạc lắm.

"Tam ca." Lansecy có chút do dự hỏi: "Anh vì sao muốn phản đối Leola đây?"

Sắc mặt của Cappuccino hết sức lạnh nhạt, ngữ khí càng là băng lãnh: "Ở đây không có người quan tâm Mocha, ngoại trừ ta! Nhưng cho dù chỉ có một mình ta, ta cũng sẽ một mình phản đối tới cùng, ta quyết không công nhận một gã đã giết Mocha, còn có thể không thèm để ý, mỉm cười khắp nơi!"

Lansecy giật mình, không ngờ đến là bởi vì vấn đề của đại ca Mocha, cô thử giúp Leola biện giải: "Tam ca, Leola lúc đó là thân bất do kỷ..."

Cappuccino rống to ngắt lời: "Câm mồm! Câm mồm! Cho dù là em, em gái của ta, em chẳng lẽ thật sự từng quan tâm đại ca sao? Em có biết đại ca nhiều năm qua như thế, đã tốn bao nhiêu tâm lực âm thầm bảo vệ chúng ta không? Ta cũng còn chưa nói qua nửa câu cảm ơn với anh ấy, anh ấy lại có thể, lại có thể cứ như thế chết rồi, cứ như thế chết rồi..." Cuối cùng, âm thanh của Cappuccino gần như đều nghẹn ngào.

Hắn ngẩng đầu lên, không nhìn bất cứ người nào, cũng không muốn để nước mắt trong mắt rơi xuống, cứ như thế ưỡn thẳng sống lưng, bảo vệ một tia tôn nghiêm cuối cùng của mình.

"Đó là bởi vì Mocha đại ca muốn tôi sống vui vẻ!"

Leola la lên, thân thể của Cappuccino nhất thời dừng lại.

"Tôi cũng muốn bi thương, nhưng Mocha đại ca ngay cả cơ hội bi thương cũng không cho tôi, anh ấy muốn tôi vui vẻ, muốn tôi cười..." Leola cúi thấp đầu: "Nhưng, mỗi lần tôi nghĩ đến Mocha đại ca, lại muốn rơi lệ... nhưng, anh ấy muốn tôi cười!"

"Tôi đành phải cố gắng không nghĩ đến anh ấy, cho dù nghĩ, cũng chỉ nghĩ đến cái ôm ấm áp của anh ấy cho tôi, mà không phải anh ấy chết rồi, anh ấy sẽ không bao giờ ôm tôi nữa..."

Trong con mắt màu bạc của Leola chảy xuống hai hàng nước mắt, hắn kiên quyết nói: "Cho dù anh không tin, tôi vẫn là phải nói, anh sai rồi! Anh không phải người duy nhất ở đây quan tâm Mocha đại ca! Tôi cũng rất quan tâm anh ấy, cho dù thời gian tôi ở cùng anh ấy rất ít..."

Cappuccino vẫn là không có quay người qua.

"Đồ đần độn!" Hắn hét to.

Leola ngẩn người, khó hiểu ngẩng đầu lên, ai ngờ, mới ngẩng đầu, liền bị ký một cú làm cho không thể không cúi thấp đầu, hắn ngây ngốc sờ cục sưng trên đầu, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Ngươi cho rằng Mocha bảo ngươi phải vui vẻ, nghĩa là không cho ngươi bi thương sao?"

"Mocha chỉ là, chỉ là hi vọng ngươi sống cho tốt, sống một cách chân chính, mà không phải như một người chết biết đi."

"Chỉ là, huynh trưởng mà, luôn là sợ ngươi sẽ bởi vì giết anh ấy mà tự trách cả buổi trời, cho nên mới bảo ngươi phải vui vẻ đi... ai ngờ ngươi vậy mà hiểu sai ý." Ngữ khí của Cappuccino tỏ ra có chút bất đắc dĩ.

"Nhưng... ta cũng không có tư cách mắng ngươi."

Leola đầu cúi thấp, mặt đất trước mắt đột nhiên bị bàn chân của người nào đó giẫm vào, hắn bất giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cappuccino đang mỉm cười nhìn mình, hắn xòe tay đặt lên đầu Leola, ra sức vò đầu của Leola, gần như đem mái tóc đen luôn luôn mềm mại của Leola vò thành một tổ chim xù bung.

"Xin lỗi nhé! Đệ đệ, anh đây chính là ngốc như thế, lại có thể không nhìn ra em đang cố nhẫn bi thương. Hm, nếu như em..." Sắc mặt của Cappuccino đột nhiên trở nên có chút không được tự nhiên, gần như là ngượng nghịu nói: "Nếu như em không chê ta không thông minh như Mocha đại ca, không dưng còn trách lầm em, vậy em cứ coi ta thành anh trai, ý ta là, anh trai giống như Mocha..."

Leola không nhịn được bật cười: "Anh vốn đã là anh trai em rồi..."

"A..." Cappuccino gãi đầu: "Nói như thế hình như cũng đúng nhỉ?"

"A, đúng rồi!" Cappuccino đột nhiên từ trên cổ móc ra mấy sợi dây chuyền, một sợi trong đó bất ngờ là dây chuyền Long Thập Tự, hắn đưa dây chuyền qua: "Đây là dây chuyền của em, ta nghĩ em có lẽ sẽ dùng tới."

Leola nhận lấy dây chuyền, thuận tay đeo nó lên cổ: "Cảm ơn."

Cappuccino gật đầu, vừa lại nói: "Đúng rồi, ta có mấy sợi dây chuyền giống nhau, cho em một sợi đi. Đúng rồi, muội muội, cũng cho em một sợi."

"Huh?" Leola và Lansecy đều có chút kỳ quái, Cappuccino vì sao đột nhiên muốn cho bọn họ dây chuyền đây?

Cappuccino từ trên cổ hắn lấy xuống hai sợi dây chuyền trong đó, hình dáng đều giống nhau, trên mặt dây chuyền hình bầu dục còn điêu khắc hoa văn hình rồng tinh tế, trong đó một sợi là rồng đen, sợi kia là rồng lam.

Hắn đem rồng đen và rồng lam mỗi cái xoay một vòng, dây chuyền "cách" một tiếng mở ra, trong đó xuất hiện một tấm ảnh chụp, là ảnh chụp chung của ba người nam và một người nữ, nụ cười của bốn người vậy mà giống hệt, giống một cách khiến người không chút hoài nghi đây là một gia đình.

"Nhị ca Latte của em lúc đó cảm thấy đây rất ngớ ngẩn, hơn nữa anh ấy cũng không thích Isanna, cho nên không chịu cùng chụp hình." Ngữ khí của Cappuccino có chút bất đắc dĩ.

"Sợi màu lam này, là của Isanna." Cappuccino cười cười, đưa dây chuyền rồng lam trên tay trái cho Lansecy.

Lansecy giống như tiếp lấy châu báu hiếm lạ mà nhận lấy sợi dây chuyền kia, không thể chờ được liền mang lên, cô sờ mặt dây chuyền trên ngực, mỉm cười lẩm bẩm: "Đây là dây chuyền của mẹ..."

Cappuccino ôn hòa nhìn em gái của mình, sau đó vừa lại chuyển hướng em trai của mình, đưa lên sợi dây chuyền kia.

"Đây là..." Leola nhìn rồng đen phía trên, có chút không dám tin ngẩng đầu nhìn Cappuccino.

"Không sai, sợi này là của Mocha." Cappuccino khẳng định suy đoán của Leola.

"Đại ca." Leola tiếp lấy dây chuyền, nhìn Mocha phía trên ảnh chụp, hắn cười giống y như đúc "ngày đó". Leola đeo dây chuyền lên, giống như cũng mang Mocha ở bên cạnh, có loại cảm động đại ca đang ở bên cạnh ấm áp bảo vệ.

"Không biết mang ba sợi dây chuyền có thể hơi quá nhiều không?" Cappuccino đánh giá cái cổ mảnh khảnh của em trai.

"Ba sợi?"

"Đúng thế, hai người các em còn chưa có ảnh chụp đây." Cappuccino nhìn hướng em gái mình, giống như là đang dò hỏi: "Đợi Leola trở về, chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh, để bỏ vào trong dây chuyền mới nhé?"

Lansecy đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng ngầm hiểu mà ra sức gật đầu: "Vâng, đợi Leola trở về, rồi cùng nhau đi chụp!"

"Nhớ về sớm một chút." Ngữ khí của Cappuccino giống như thể đang nói với em trai đừng ở bên ngoài chơi quá muộn.

Leola thận trọng gật đầu nói: "Em nhất định sẽ trở về sớm."

"Chờ... chờ một chút." Jones lau mồ hôi trên trán: "Ta nhớ ta vừa rồi hình như là muốn bảo ngươi hủy bỏ ván cược."

"Đây là không thể thực hiện." Ba anh chị em Long gia đồng thanh trả lời, sau đó đối mặt nhìn nhau bật cười.

Leola và Lansecy đều nhìn hướng Cappuccino người lớn nhất, hắn cũng tự giác bắt đầu giải thích: "Bất luận Liên Minh Thương Tế hoặc là đế quốc Acalane có ủng hộ Leola hay không, đó đối với kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc mà nói, tất cả đều không hữu dụng, muốn nhận được vương vị của đế quốc kỵ sĩ, thì cần đạt được công nhận của kỵ sĩ. Loại cách làm quang minh chính đại đề xuất đánh cược, còn để cho đối thủ quyết định quy tắc này của đệ đệ, trái lại vô cùng thích hợp khẩu vị của kỵ sĩ, cho dù thua rồi, có khi những kỵ sĩ vẫn là sẽ ủng hộ đệ đệ đăng cơ. Nhưng, nếu như đệ đệ bây giờ hủy bỏ ván cược, đó đơn giản là phạm vào đại kỵ của những kỵ sĩ, liền tuyệt đối không thể đăng lên vương vị."

"Thế à, cho dù thua rồi cũng có khả năng lấy được ủng hộ, nếu là như thế..."

"Anh ta không thể thua!" Keisy ngắt lời của Jones, hít sâu một hơi nói: "Leola đã hứa, thua rồi sẽ phải nuốt trái tim Long Hoàng..."

"Ngươi nói cái gì?" Cappuccino bỗng chốc trở nên kích động, lập tức túm lấy vai của em trai: "Em làm sao có thể hứa loại chuyện này, chẳng lẽ kết cục của Coffee vẫn chưa đủ để em cảnh giác sao?"

"Nếu như không hứa, hắn liền sẽ không chấp nhận đánh cược." Leola lắc lắc đầu.

"Vậy thì không cần thiết phải cược chứ?" Cappuccino rống giận: "Dù sao bọn ta đều ủng hộ em đăng cơ, tuổi của Coffee cũng đã cao, chỉ cần chờ lâu thêm một chút..."

"Chính là bởi vì tuổi của Coffee đã cao!" Leola kiên quyết dứt khoát nói: "Nếu như em thắng, đăng lên vương vị, Coffee liền không có giá trị lợi dụng đối với trái tim Long Hoàng nữa, có lẽ đến lúc đó hắn liền sẽ buông tha Coffee, để Coffee khôi phục thần trí cũng không chừng."

"Em... em là vì papa, cho nên mới quyết định cược?" Cappuccino rất là nhạ dị hỏi: "Vì sao? Em thậm chí chưa từng gặp Coffee."

"Em đã gặp." Leola nhẹ nhàng nói.

Cappuccino nhíu mày, đây làm sao có thể? Từ sau khi Isanna chết, Coffee liền chưa từng xuất hiện nữa. Nhưng thoáng nghĩ một chút, hắn liền thả lỏng, giải thích với em trai: "Em nhìn thấy cũng không phải Coffee chân chính, chỉ là dáng vẻ trái tim Long Hoàng mô phỏng ra..."

"Ở đây!" Leola chỉ vào Cappuccino.

"Hả?" Cappuccino vẻ mặt khó hiểu chỉ vào mình.

"Còn có trên người của Mocha đại ca."

Biểu tình của Cappuccino càng mù mờ.

Keisy rốt cuộc nhìn tiếp không nổi, đành đảm đương nhân viên phiên dịch: "Đồ đần, ý của anh ta là nói, các anh, hai đứa con trai của Coffee này chẳng phải đã nói cho anh ta, Coffee là người thế nào sao?"

Leola nói: "Mocha đại ca rất yêu phụ thân, cho nên, em cũng muốn nhìn thấy phụ thân chân chính." Ông ấy nhất định là... người ấm áp như Mocha đại ca, vừa lại có nụ cười như Cappuccino đi!

"Thế à... vậy tùy ý em đi."

Cappuccino không khỏi lần nữa ngẩng đầu lên trời, nước mắt vừa lại đảo quanh trong hốc mắt, hắn không nhịn được chửi mắng ngu xuẩn lúc trước của mình, hắn làm sao lại cho rằng Leola không quan tâm cái chết của Mocha đây? Leola rõ ràng để ý cái chết của Mocha còn muốn hơn mình, thậm chí thiết lập ván cược thế này, chỉ là muốn để cho phụ thân mà Mocha yêu sâu đậm lần nữa xuất hiện.

"Thanh Thanh, Mai Nam, các cậu nguyện ý... nếu như các cậu không nguyện ý đi theo tôi, vậy cũng không sao." Leola chân thành tha thiết nói. Nhất là Mai Nam, hắn vừa mới hòa hợp với phụ thân, nhất định hi vọng ở cùng phụ thân nhiều hơn.

"Oh! Nói đến cái này." Thanh Thanh nhìn Mai Nam một cái, mà Mai Nam cũng nhìn lại Thanh Thanh một cái, sau đó nói: "Chúng ta hình như có một khoản nợ còn chưa tính?"

"Nhớ hình như có hai người bỏ lại hai người chúng tôi, len lén chạy đi cứu Leola đại ca đây." Thanh Thanh chớp đôi mắt to vô tội, trong miệng lại nói lời khiến Keisy và Bạch Thiên cảm thấy có một luồng khí lạnh luồn lên sống lưng.

"Cái này? Có sao?" Keisy làm ra biểu tình vô tội.

Bạch Thiên thì cười khổ, không định biện giải.

"Còn giả bộ!" Thanh Thanh và Mai Nam đồng thanh rống to, sau đó chính là một trận đánh đập thảm thiết, vừa đánh, còn vừa hét to: "Tôi dùng sức đánh! Tôi ra sức đánh! Xem sau này ai còn dám bỏ lại chúng tôi!"

Trên trán của Leola chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh!

Đột nhiên, tay của hắn lại bị người kéo, quay đầu nhìn, đôi mắt thẳng thắn kia của Jasmine đang nhìn chằm chằm vào hắn, Leola nhàn nhạt cười một cái với cô: "Lâu rồi không thấy."

"Anh đã thay đổi thật nhiều." Jasmine chân thành nói: "Trước kia anh không hề biết nói lời thế này, càng không biết cười."

"Cô không thích tôi thế này sao?" Không biết vì sao, Leola có chút nổi lên lo lắng.

"Không đâu à, cảm giác càng giống papa của đứa nhỏ rồi." Jasmine hoạt bát cười cười, nhưng sau đó vừa lại lộ ra biểu tình lo lắng nhìn hướng Bảo Lợi Long bên cạnh: "Tính cách bây giờ của đứa trẻ này thế nào?"

"Vẫn là như trẻ con." Leola vẫy vẫy tay với Bảo Lợi Long, gọi: "Bảo Lợi Long, qua đây một chút, Jasmine muốn xem ngươi."

Bảo Lợi Long vốn còn đang cao hứng "ôn chuyện" với Liệt Diễm và Tiểu Hỏa Cầu, vừa nghe thấy papa gọi nó, lập tức liền chạy qua, sau đó vừa lại quên mình không phải đứa trẻ nhỏ nữa, vậy mà cả người trèo thẳng lên thân của Leola, sau đó liền bám lấy không buông.

"Jasmine." Leola chỉ vào Jasmine, người sau thì có chút lo lắng Bảo Lợi Long có thể sẽ không nhớ được cô rồi?

Bảo Lợi Long kêu lớn một tiếng: "Jasmine."

Sau đó cả người liền nhảy về phía Jasmine, suýt nữa xô cô ngã xuống đất, may là Leola kịp thời túm được cô, mới không để cô ngã chổng vó lên trời. Nhưng cho dù là ngã chổng vó lên trời, Jasmine sợ rằng cũng sẽ không để ý, cả người cô bây giờ đều đắm chìm trong mừng rỡ Bảo Lợi Long còn nhớ cô, hơn nữa tính cách của Bảo Lợi Long vừa lại đáng yêu như ban đầu rồi.

"Jasmine, Bảo Lợi Long muốn thịt thịt!" Bảo Lợi Long bạt mạng la to.

Jasmine vui vẻ cười nói được, nhưng Leola lại nhíu mày, nói với Bảo Lợi Long, không thể nhìn thấy người ta liền đòi thịt.

Tình huống bên kia, Thanh Thanh và Mai Nam còn đang liên thủ chỉnh đốn Bạch Thiên và Keisy, trên cơ bản Bạch Thiên là không chút tri giác mặc cho người đánh, Keisy thì là la hét kêu gào.

Một con sói đen lén la lén lút thì đang quanh quanh quẩn quẩn ở giữa Liệt Diễm và Độc Giác Thú của Lancelot, hình như có chút hạ quyết định không được.

Huyết Lang hết sức ảo não nói: "Nói cho con sói ngu kia mấy trăm lần rồi, Độc Giác Thú của cậu là đực, nó làm sao nghe không hiểu đây? Đúng là đồ khốn!"

Lancelot nghiêng mắt nhìn Tiểu Hắc một cái, không có bình luận.

"Ít nhất nó còn biết Tiểu Hỏa Cầu của ta là đực." Cappuccino xen lời, tốt bụng an ủi Huyết Lang.

"Cái này còn phân không rõ, tôi liền lột da nó làm áo khoác..."

◊◊◊◊

Cái ngày hẹn đánh cược đã đến rất nhanh...

Leola mặc bộ kỵ sĩ phục rồng bạc màu đen kia của mình, vũ khí Toái Ngân vẫn như cũ cắm ở trong giày của hắn. Keisy thì lần đầu tiên mặc bào tử ma pháp sư chính thức, bên hông vẫn như cũ đeo khẩu súng lớn kia. Mai Nam vẫn thế, ngoại trừ trường bào thêu dệt và gương con bướm nhỏ của hắn, gần như không có mang cái gì. Mà bên chân của Bạch Thiên thì có tiểu long Liệt Diễm đang nằm bò, trên tay thì xách theo trường thương của mình.

Thanh Thanh vừa nghe thấy hạng mục của trắc nghiệm không có trang giáp, tức đến cũng sắp nổi khùng, chỉ là cũng không có biện pháp, đành lấy ma trượng tả tơi có cảm tình đặc biệt của mình.

"Thật là một cái đội ngũ!" Jones ưỡn thẳng sống lưng, ngữ khí hết sức thoáng đãng: "Nhìn thôi đã khiến người hoàn toàn... không yên tâm!"

"Thủ tướng ngài nói phải." Phỉ Nhĩ mặt tái nhợt, nghĩ thầm, chính là cái đội ngũ này sắp quyết định vận mệnh của một quốc gia?

"Haiz! Nói không chừng là một đội kỳ binh?" Huyết Lang nghiêng mắt liếc nhìn đội "binh rất kỳ quái này".

"Này! Bớt tự diệt uy phong đi!" Keisy bực mình nói, hại cậu còn bạt mang ưỡn thẳng sống lưng, muốn ra vẻ rất oai phong, kết quả lại không người tâng bốc.

Đoàn người huyên huyên náo náo chờ đợi thời gian tới, chờ không bao lâu, một cánh cửa ma pháp liền từ hư không xuất hiện, mọi người đều biết thời khắc ly biệt đã tới, thành bại tiếp đến, cũng chỉ có xem bản thân đội kỳ binh này rồi.

"Xin mang Leola em trai tôi trở về tốt đẹp." Lansecy đi lên một bước, thỉnh cầu mọi người.

"Cô hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mang "Leola" trở về." Bạch Thiên hứa với cô, Lansecy gật đầu.

"Đệ đệ, nhớ trở về sớm đó!" Cappuccino dùng sức mà vò rối tóc đen của Leola.

Jones cũng ôn hòa nhìn con trai độc của mình, nhưng lời nên nói, tối qua đã lải nhải lài nhài nói cho hắn rồi, Jones hôm nay cũng không định nói thêm cái gì nữa, chỉ là vẫn không nhịn được nói câu: "Mọi việc cẩn thận một chút."

Mai Nam lộ ra tươi cười, gật đầu.

"Thanh Thanh, phải trở về bình an." Phỉ Nhĩ lo lắng nhìn em gái nhỏ nhắn đáng yêu, thật không ngờ sẽ có cái ngày này, em gái sẽ gánh lên trách nhiệm như vậy, mặc dù không biết em gái trong hành động lần này, rốt cuộc có thể sắm vai nhân vật kiểu gì, nhưng hắn tin Thanh Thanh đều sẽ nỗ lực đi làm.

"Biết rồi, ca ca." Thanh Thanh lộ ra tươi cười.

Kỳ thực mọi người đều còn có lời nói không hết, nhưng thời gian lại không chờ người, bọn họ cũng chỉ có đem mọi lời quan tâm hóa tất cả thành ánh mắt, kỳ vọng đối phương có thể hiểu.

Leola dẫn đầu tiến vào cánh cửa ma pháp, đi theo bên chân là Bảo Lợi Long hóa thân thành tiểu long, có lẽ là bởi vì thành viên của tiểu tổ rước họa Acalane đều đến đông đủ rồi đi, Leola tỏ ra không chút sợ hãi. Keisy thì vừa lẩm bẩm không biết lát nữa có cơm trưa ăn không, vừa bước vào. Mai Nam thì bận chỉnh lý dung nhan của mình, tốt xấu gì lát nữa cũng là sắp gặp hoàng đế một quốc, đương nhiên phải sửa sang dáng vẻ mình cho tốt mới được.

Thanh Thanh thì vẫn là bĩu môi, hiển nhiên còn đang tức giận trong hạng mục đối quyết không có trang giáp. Bạch Thiên thì kiên nhẫn chờ đồng bạn đều đi vào, mới bọc hậu đi vào sau.

Vừa đi vào, Leola liền nhìn thấy hai kỵ sĩ thề ước linh hồn của mình, hai người này hiển nhiên có chút xấu hổ, rõ ràng đã phát hạ thề ước linh hồn với Leola, nhưng lại nghe lệnh của Long Hoàng, nói làm sao đây cũng không hợp quy phạm của kỵ sĩ nên có, nhưng hai người này vừa lại không nỡ từ bỏ quyền thế lớn như thế của Long Hoàng, căn cứ vào hai người bọn họ phán đoán, bên Leola muốn thắng trận đánh cược này, thế nhưng không phải là chuyện dễ dàng.

Long Hoàng đặc biệt sắp xếp hai người này đến tiếp đãi, hiển nhiên là muốn áp chế nhuệ khí của Leola. Đáng tiếc, Leola mặc dù ở phương diện tình cảm có "tiến bộ" rồi, nhưng đối với loại khiêu khích này, hắn vẫn là khiếm khuyết rất nhiều rễ thần kinh, huống hồ hai người này vốn cho hắn ấn tượng không sâu, còn không nhiều bằng Y Trụ đây.

Nói như thế, trái lại không có nhìn thấy Y Trụ, Leola có chút kỳ quái nhìn đông vọng tây, bình thường mà nói, Y Vũ và Y Trụ đều là cùng nhau hành động mới phải.

"Y Trụ đâu?" Leola chỉ là tò mò hỏi một câu.

Nào biết phản ứng của Y Vũ rất lớn, gần như là lập tức hung dữ trừng Leola, ngữ khí hết sức ác liệt nói: "Còn không phải đều tại ngươi hại, không biết đã cho em trai ta chỗ tốt gì, khiến nó làm sao cũng không chịu phản bội ngươi, kết quả đã bị Long Hoàng bệ hạ nhốt vào trong địa lao rồi."

Nghe vậy, Leola rất là giật mình, hắn không ngờ đến Y Trụ vậy mà đối với hắn trung thành như thế, rõ ràng hắn chính là kỵ sĩ tâm phúc duy nhất không chịu phát hạ lời thề linh hồn... kết quả trái lại là Y Trụ không có phản bội hắn, mà hai người dễ dàng phát hạ lời thề kia, lại cũng dễ dàng phản bội hắn, đây thế nhưng thật là trào phúng.

"Thái tử điện hạ, ngài thế nhưng phải tha thứ cho Flower, Flower không có lựa chọn khác đây." Flower trái lại ôm theo cách nghĩ không muốn đắc tội cả hai bên, tuy làm việc cho Long Hoàng, nhưng cũng không muốn bởi thế đắc tội với hoàng tử có khả năng sẽ kế nhiệm.

"Wow, ở đây thật là đẹp." Keisy vừa tiến vào liền lớn tiếng reo lên: "Đây chính là cung điện à? Woa, không biết bức họa treo trên vách tường kia đáng giá bao nhiêu tiền?"

"Ít nhất năm triệu." Mai Nam từ phía sau gương liếc mắt một cái, lập tức liền phán đoán ra giá trị của bức họa đó.

"Shit! Năm triệu?" Keisy trợn mắt há hốc mồm nhìn bức họa mà mình chỉ đại.

"Mau đi thôi, Keisy, mọi người đều đi rồi." Thanh Thanh đẩy Keisy đang nhoài người bất động trước bức họa, lớn tiếng la: "Cậu cứ nhìn tiếp, bức họa này cũng sẽ không phải của cậu đâu, đi mau lên."

Bạch Thiên đi theo phía sau hai người, mắt thỉnh thoảng phiêu về hướng đủ loại vũ khí treo trên tường, trong đó có rất nhiều vũ khí thoạt nhìn đã trải qua rất nhiều năm tháng rồi.

Băng qua hành lang thật dài, mọi người đã đến một nơi mà ở giữa có sân thi đấu hình tròn, chỗ khán giả xung quanh đã ngồi lên không ít khán giả, đương nhiên, đều toàn là kỵ sĩ. Trên khán đài lớn nhất cao nhất trong đó, chỉ có một mình Long Hoàng ngồi ở đấy, hắn nghiêng mắt nhìn xuống phía dưới, chậm rãi nói: "Ứng theo yêu cầu của thủ tướng Jones và Liên Minh Thương Tế, ván cược này sẽ có vô số kỵ sĩ chứng kiến, hơn nữa toàn bộ quá trình do machine theo dõi truyền hình ảnh đến toàn thế giới."

Không ngờ Jones và Phỉ Nhĩ vậy mà đã làm nhiều như thế... người của tiểu tổ rước họa Acalane ai cũng cảm kích ở trong lòng, thế này, thì không sợ Long Hoàng giở trò quỷ gì rồi.

Long Hoàng nhìn Y Vũ một cái, người sau không cam tâm tình nguyện hô to: "Trận đầu tiên, kỵ sĩ tranh đấu! Thi đấu hai chọi hai, điều kiện chiến thắng, cho đến khi đối phương nói ra nhận thua hoặc là thua trận tử vong."

Leola và Bạch Thiên nhìn nhau một cái, không còn nghi ngờ gì nữa, trận chiến đấu này sẽ do hai người bọn họ thượng trận, bọn họ không chút do dự nhảy lên sân thi đấu, chờ đợi đối thủ xuất hiện.

"Phía thái tử, phái ra thái tử điện hạ cùng với Bạch Thiên kỵ sĩ."

Kỵ sĩ xung quanh phát ra không ít tiếng hoan hô, tuy không biết thực lực Bạch Thiên thế nào, thực lực của Thái tử lại là mọi người đều rõ như ban ngày.

"Phía Long Hoàng..." Y Vũ nhìn chằm chằm lối vào của một hướng khác, Long Hoàng cũng không có nói cho hắn người tham gia thi đấu bên mình là ai, Y Vũ cũng chỉ có xem tình thế hành sự thôi.

Ai ngờ, người đi vào vậy mà không phải khuôn mặt xa lạ...

"Y Trụ!" Y Vũ hét lớn.

"Kiếm Lan!" Keisy cũng không dám tin hô ra tiếng. Đây làm sao có thể? Chẳng lẽ Kiếm Lan đã phản bội Acalane.

Từ lối vào bên kia đi vào xác thực là Kiếm Lan mất tích không thấy, cộng với Y Trụ bị Long Hoàng nhốt vào trong địa lao.

"Mau chóng bắt đầu đi." Long Hoàng lộ ra tươi cười.

Y Vũ quay đầu hét lớn: "Đừng có đùa! Nếu em trai ta chịu giúp ngươi đối phó thái tử, đã không bị nhốt vào trong địa lao rồi, ngươi rốt cuộc đã làm gì em trai ta?"

"Ta đã làm gì hắn?" Long Hoàng nghiêng đầu, hỏi Y Trụ: "Tự ngươi nói, ta có làm gì ngươi không?"

Y Trụ cung kính trả lời: "Đương nhiên không có, có thể cống hiến vì Long Hoàng bệ hạ, là vinh hạnh của Y Trụ."

Đây không phải cách trả lời mà Y Trụ sẽ có, Leola lập tức phán định ra ngay, Y Trụ là bị Long Hoàng khống chế rồi! Mà Kiếm Lan sợ rằng cũng là tình huống giống vậy...

"Leola? Bọn họ rốt cuộc làm sao vậy?" Bạch Thiên nghiêng nghiêng thân thể, thấp giọng hỏi.

Leola đơn giản trả lời: "Bị Long Hoàng khống chế rồi."

"Đây làm sao có thể, chúng ta phải đề xuất kháng nghị, hắn không thể để cho người không muốn chiến đấu lên chiến đấu!" Bạch Thiên kích động nói.

Leola nhíu mày nói: "Nhưng chúng ta không có chứng cứ, bây giờ Y Trụ và Kiếm Lan cũng chỉ sẽ nói chuyện thay cho Long Hoàng mà thôi."

"Mau chóng bắt đầu đi, ta đã không thể chờ được muốn cùng giao thủ với thái tử rồi."

Kiếm Lan lớn tiếng quát, đồng thời cùng Y Trụ nhảy lên sân thi đấu, Y Trụ thậm chí hét to với anh trai: "Mau chóng bắt đầu đi!"

Y Vũ trợn lớn mắt, không biết nên làm sao mới tốt.

Long Hoàng hình như mất kiên nhẫn rồi, khẽ nói câu: "Thi đấu bắt đầu."

Gần như ở cùng lúc câu này nói xong, Kiếm Lan và Y Trụ liền triển khai công kích, hai người mỗi bên chọn một người, Kiếm Lan đối đầu với Leola, Y Trụ thì lựa chọn Bạch Thiên. Rất nhanh chóng, Leola đã rút ra Toái Ngân của mình, Bạch Thiên thì sớm đã cầm thương ở trên tay, hai người lập tức triển khai phản kích, trên sân thi đấu tràn ngập tiếng vang kịch liệt của vũ khí va chạm.

"Không đúng."

Keisy đột nhiên cảm thấy sự tình có chút cổ quái, cậu từng thấy thực lực của Y Trụ, hắn không phải đối thủ của Bạch Thiên, mà Kiếm Lan sợ rằng cũng không phải đối thủ của Leola, chẳng lẽ Long Hoàng không biết sao? Không thể nào, lấy thói quen làm việc của Long Hoàng để xem, hắn không thể nào dưới tình huống không biết thực lực của song phương, liền tùy ý phái ra người để ứng chiến.

Biết rõ thực lực chiến sĩ của phía mình không bằng người, vì sao còn trắng trợn phái người ra? Keisy khốn khổ suy nghĩ, chẳng lẽ Long Hoàng là định từ bỏ tranh đấu kỵ sĩ, đặt trọng điểm ở trên hai trận khác?

Chờ một chút, cậu nhớ điều kiện chiến thắng vừa rồi nói là...

"Mai Nam, điều kiện chiến thắng vừa mới nói là cái gì?"

Mai Nam đang xem một cách hứng khởi, lại bị Keisy cắt ngang, hắn thuận miệng trả lời: "Đánh đến khi đối phương nhận thua hoặc là... tử vong!" Lần này, ngay cả Mai Nam cũng phát giác không thích hợp rồi.

Nếu Y Trụ và Kiếm Lan không chịu nhận thua đây? Muốn bọn họ không nhận thua là chuyện hết sức đơn giản, chỉ cần Long Hoàng hạ cái chỉ lệnh, cho dù hai người bọn họ đánh đến chết, cũng không khả năng sẽ nhận thua!

"Đây chính là quỷ kế của Long Hoàng!"

Keisy mặt tái nhợt, dưới nhìn sơ, thi đấu hoàn toàn công bằng, nhưng nghĩ kỹ biết ngay, Leola và Bạch Thiên là không khả năng đánh chết đối phương, nếu như đối phương vừa lại không chịu nhận thua, vậy thi đấu chỉ có kéo dài mãi... cho đến khi Kiếm Lan và Y Trụ bị thương chảy máu gần chết, mà Leola và Bạch Thiên vì bảo vệ tính mạng của bọn họ, không thể không nhận thua!

"Làm sao đây?" Keisy và Mai Nam đối mặt nhìn nhau, nhưng cũng nghĩ không ra biện pháp.

Leola và Bạch Thiên mỗi người quần nhau với đối thủ, trong thời gian ngắn không đến nỗi trọng thương đối thủ, bọn họ bởi vì đang chiến đấu, trái lại vẫn không có giống như Keisy, đoán được mục đích chân chính của Long Hoàng, điều duy nhất bọn họ có thể làm, chính là dùng thực lực của mình đánh ngã đối phương.

Trải qua một hồi quần nhau, cao thấp hai bên lập tức thấy rõ, vết thương trên người Kiếm Lan càng ngày càng nhiều, mà trên người Leola lại chỉ có một vết thương không đến mười cm trên cánh tay, chênh lệch thực lực của hai người thực sự quá lớn.

Về phần bên kia, bởi vì Bạch Thiên trong lòng biết đối phương không phải chiến đấu xuất phát từ ý nguyện của mình, cho nên hắn cực kỳ không muốn thương tổn đối phương, dứt khoát áp dụng thủ nhiều đánh ít, nhất thời, Y Trụ tuy không đến nỗi xuất ra quá nhiều vết thương, nhưng lại cũng hoàn toàn không làm gì được Bạch Thiên, Bạch Thiên giống như một cái pháo đài, mà Y Trụ chừng như là lấy khẩu súng săn muốn đi tấn công pháo đài, căn bản hoàn toàn dùng không được lực.

Leola chỉ cần phán đoán ngắn ngủi, đã biết thực lực bên mình cao hơn đối phương rất nhiều, nhưng điều kiện chiến thắng lại là nhận thua hoặc là chết, mà muốn khiến cho đối thủ chết đương nhiên là không khả năng, vậy thì chỉ có làm cho bọn họ nhận thua thôi, nhưng Kiếm Lan và Y Trụ lại không có lấy một chút dáng vẻ muốn nhận thua.

Nếu như bọn họ không nhận thua thì làm sao đây?

Trong lòng Leola đột nhiên nổi lên cái nghi vấn này, vậy mình liền chỉ có thể giết chết đối phương để giành thắng lợi... nhưng hắn là không khả năng giết chết Kiếm Lan và Y Trụ!

Cho nên... bọn họ không cách nào giành thắng lợi! Leola rốt cuộc phát hiện cái sự thực này, hắn vội vàng nhìn về phía Keisy dưới đài, Keisy trả về cho hắn một nụ cười vô lực, biểu thị đầy đủ ý tứ cậu đã đoán được quỷ kế này, hơn nữa cậu cũng bó tay không có cách nào.

Lần này gay go rồi, Leola nhíu mày, nhưng cũng chỉ có thể vừa đánh, vừa nghĩ biện pháp thôi. Có lẽ là bởi vì vừa nghĩ vừa đánh, trên người của Leola bỗng dưng có thêm mấy vết thương, trên người Kiếm Lan càng không biết lại bị Leola rạch thêm mấy vết thương rồi.

Nhưng Kiếm Lan lại vẫn không có một tí dấu hiệu nhận thua, Leola mặc dù cảm thấy thủ đoạn mình sắp áp dụng có hơi hèn hạ, nhưng đây lại là biện pháp duy nhất hắn nghĩ được, cho dù là người bị hắn mượn tên cũng sẽ không bởi thế mà tức giận đi?

"Mị Cơ!"

Leola thấp giọng nói, chỉ thấy Kiếm Lan quả nhiên có phản ứng, sau khi hắn sững một chút, mới lần nữa triển khai công thế.

Quả nhiên có hữu dụng! Leola đành bắt đầu làm người lắm lời nhiều hơi, vừa chiến đấu, còn vừa không ngừng lải nhải Mị Cơ, nói cái gì mà nếu Mị Cơ thấy anh thế này, nhất định sẽ rất đau lòng, hoặc là vừa lại nói, nếu như không thể thoát khỏi nắm giữ của Long Hoàng, Keisy nhất định không chịu gả Mị Cơ tỷ tỷ của cậu ấy cho anh làm vợ.

Những lời này đối với quấy nhiễu hành động của Kiếm Lan trái lại hết sức hữu hiệu, nhưng muốn làm cho hắn đầu hàng lại là tuyệt đối không đủ, Leola nhất thời cũng chỉ đành trái một câu Mị Cơ, phải một câu Mị Cơ, xem xem nói thêm mấy lần nữa, Kiếm Lan có thể sẽ tự động nhận thua hay không.

Bạch Thiên bên kia đầu tiên là bị hành động vừa chiến đấu, trên miệng còn vừa lẩm bẩm của Leola hù cho sửng sốt, tưởng rằng Leola không nhẫn tâm tiếp tục chiến đấu với Kiếm Lan nữa, cho nên muốn đánh thức Kiếm Lan, nhưng đợi đến khi đã đánh đấu một thời gian, hắn mới dần dần lĩnh ngộ được, nguyên nhân tại sao Leola lại nỗ lực như thế muốn đánh thức Kiếm Lan.

Vết thương trên người Y Trụ mặc dù càng ngày càng nhiều, nhưng lại một chút ý tứ đầu hàng cũng không có, giống như hắn căn bản không biết có thể đầu hàng.

Bạch Thiên cũng đánh đến không đành lòng rồi, mắt thấy vết thương trên người Y Trụ càng ngày càng nhiều, hắn đành bắt chước lải nhải thần công của Leola, vừa lẩm bẩm "anh trai ngươi sẽ đau lòng", "anh trai Y Vũ của ngươi thấy ngươi cứ tiếp tục bị thương, chắc chắn sẽ rất đau lòng"... Nhưng mà không biết là đã dùng sai phương pháp hay là làm sao, đây đối với Y Trụ lại một chút hiệu quả cũng không có.

Bạch Thiên càng thêm bất đắc dĩ, trận chiến đấu này, rốt cuộc phải làm sao mới có biện pháp kết thúc đây?

Chẳng lẽ thật sự phải bức bọn họ hạ thủ giết chết Kiếm Lan và Y Trụ?

"A! Trượt tay rồi!"

Keisy đột nhiên kêu lớn một tiếng, một thứ gì đó lấp lánh ánh kim bay qua bầu trời, dưới ánh mắt của mọi người, đánh trúng... đầu của Leola.

Leola sau khi bị vật thể không rõ đánh trúng đầu, thần tốc vươn tay bắt lấy cái thứ đó, còn bởi thế mà bị Kiếm Lan đánh trúng thêm một cái.

Hứng lấy ánh mắt như giết người của mọi người, Keisy nhíu mày kinh hãi kêu la: "Ái da, tôi chỉ là trượt tay một cái, ném ra một sợi dây chuyền không phạm pháp đi? Hơn nữa tôi còn giúp đội địch thương tổn người bên mình đây, nói làm sao cũng không tính là phạm quy đi? Mọi người nói phải chứ?"

Sắc mặt của Long Hoàng lại hết sức khó coi, hắn biết Keisy chắc chắn không phải trượt tay, sợi dây chuyền kia tám phần có quan hệ gì với Kiếm Lan, chỉ là sau khi trải qua kêu réo kinh hoảng như thế của Keisy, mọi người trái lại cảm thấy đó chẳng qua là chuyện nhỏ, nếu hắn lên tiếng nói phạm quy, trái lại sẽ khiến những kỵ sĩ cảm thấy kỳ quái đây. Long Hoàng đành đè nén phẫn nộ trong lòng, tiếp tục quan sát màn kịch của mình đạo diễn, dù sao vẫn còn có Y Trụ đây.

Leola nhảy lùi lại một cái, kéo giãn cự ly với Kiếm Lan, hơn nữa thừa dịp lén nhìn dây chuyền của Keisy ném tới rốt cuộc có gì cổ quái. Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Keisy thật sự là trượt tay mà thôi, Leola chỉ liếc sợi dây chuyền này một cái, liền biết đây là cùng một dạng với sợi dây chuyền mà Cappuccino cho hắn, đều có thể đặt ảnh chụp ở bên trong, mà không cần nói, ảnh chụp trong sợi dây chuyền này khẳng định có bóng hình xinh đẹp của Mị Cơ.

Lúc này, Kiếm Lan vừa lại bức cận hắn, Leola dứt khoát lợi dụng cái cơ hội này, triền đấu ở cùng một chỗ với Kiếm Lan, sau khi đánh vài cái, hắn nắm được cơ hội, vấp ngã Kiếm Lan, hơn nữa lấy động tác giống như đọ sức áp chế Kiếm Lan, lợi dụng góc chết, mở dây chuyền trên tay ra cho Kiếm Lan nhìn.

"Đây là ai?" Leola thấp giọng hỏi.

"Mị... Mị Cơ..." Kiếm Lan hết sức khó khăn nói ra cái tên này, sau đó vậy mà vừa lại tự mình bổ sung nói: "Tôi... sợi Mị Cơ cho tôi... bị Long Hoàng lục soát lấy đi rồi."

Leola nghe thấy lời này, biết thần trí của Kiếm Lan đã có một phần khôi phục rồi, hắn thấp giọng nói với Kiếm Lan: "Nhận thua! Mau nhận thua! Mị Cơ còn ở Acalane chờ anh, anh phải nhận thua mới có thể trở về đi gặp cô ấy."

"Tôi..."

Kiếm Lan lâm vào tình trạng xung đột, tình cảm nguyên thủy trong lòng và bộ phận lãnh khốc bị Long Hoàng khống chế, không ngừng xâu xé lẫn nhau, cuối cùng, vẻ mặt tươi cười duyên dáng của Mị Cơ trên ảnh chụp, khiến trong lòng hắn mềm nhũn, rốt cuộc vẫn là tình cảm giành thắng lợi!

"Tôi nhận thua."

Leola lập tức nhét sợi dây chuyền vào trong tay Kiếm Lan, hắn biết đây là biện pháp duy nhất có thể khiến Kiếm Lan bảo trì thanh tỉnh, ngay sau đó hắn cố ý ném Kiếm Lan xuống sân thi đấu, đương nhiên, hướng ném là chỗ đứng của tiểu tổ rước họa Acalane. Hắn tin Keisy sẽ chiếu cố tốt cho Kiếm Lan, quyết không thể để cho Kiếm Lan lần nữa bị Long Hoàng khống chế.

Tiếp đến, chính là Y Trụ rồi.

Leola thật có loại cảm giác bó tay không có cách nào, hắn thật sự không biết nên dùng cách gì để đánh thức Y Trụ. Tình cảm sao? Nhưng Y Vũ người hắn thân nhất ở ngay chỗ này, lại vẫn không thể đánh thức Y Trụ, chẳng lẽ... chỉ còn một đường giết chết hắn?

Không! Ánh mắt của Leola dị thường kiên định, hắn quyết không giết chết một kỵ sĩ trung thành với mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro