Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11 - 3

Chương 3: Bóng ma tử vong

"Xin lỗi cái gì chứ, cũng đâu phải lỗi của anh."

Thấy vậy, Keisy cũng yên tâm, xem ra Leola hình như đã khôi phục nguyên trạng, sự tình cuối cùng cũng làm được rồi, cho dù bên cạnh có mấy ngàn kỵ sĩ của Long Hoàng đế quốc, nhưng chỉ cần thái tử hạ lệnh một tiếng, chẳng lẽ bọn họ còn dám vi kháng sao?

"Keisy... cảm tạ các cậu đặc biệt tới cứu tôi."

"Cảm ơn cái gì hả, anh cái gã này từ lúc nào trở nên buồn nôn như thế rồi..." Keisy ngẩn người, đúng thế, Leola từ lúc nào bắt đầu biết nói loại lời buồn nôn này rồi? Đây không phải hắn!

Keisy cả kinh, lúc lần nữa ngẩng đầu lên, con ngươi bạc vô tình vô tâm lại đã đến trước mặt cậu, mà tay phải của Ngân Nguyệt đang phát ánh sáng đỏ, mắt thấy cũng sắp đánh lên người Keisy rồi...

Keisy trong vội vàng rống to: "Anse cô ấy sẽ đau lòng đấy!"

Ngân Nguyệt khựng lại, tay phải vẫn là bổ về phía Keisy, cái khựng này, lại khiến Keisy nắm được cơ hội, một cái dịch chuyển tức thời cỡ nhỏ, lập tức thoáng hiện đến bên cạnh Misery, khiến tay của Ngân Nguyệt bổ vào khoảng không, mặt đất chớp mắt bị đấu khí màu máu nện ra một cái hố lớn, trong lúc khói bụi mù mịt, vậy mà nhìn không thấy miệng hố rốt cuộc có bao nhiêu sâu...

Thấy vậy, sắc mặt của Keisy tái nhợt một chút, có phần không dám tin hỏi: "Anh thật sự muốn giết tôi sao? Leola."

Bóng lưng của Ngân Nguyệt không có một chút động tĩnh, hắn chậm rãi xoay người lại, hạ mệnh lệnh: "Quang Minh kỵ sĩ, Hắc Ám kỵ sĩ! Ta lấy thân phận thái tử, mệnh lệnh các ngươi, bắt sống Misery, những người khác, giết không tha!"

"Vâng!"

Hai vị kỵ sĩ nghe thấy mệnh lệnh của thái tử, lập tức sắc mặt nghiêm túc trả lời, đồng thời bắt đầu hành động, hai người bạn tốt nhiều năm hết sức ăn ý phóng về phía Misery, bắt sống trước giờ khó khăn hơn trực tiếp giết chết, huống chi thực lực của Misery vốn đã ở trên hai người, đầu tiên chế phục Misery tuyệt đối là hành động cần thiết.

Sắc mặt của Keisy nhất thời tái nhợt đến không thể tái nhợt hơn, vốn cho rằng có Misery ở đây, cho dù là thất bại, ít nhất cũng chạy thoát được, nhưng nếu đồng thời bị hai đại kỵ sĩ cấp X vây đánh, ngay cả bản thân Misery cũng khó giữ, càng đừng nói tới bảo vệ cậu và Bạch Thiên.

"Chạy!" Misery lập tức hét to.

Keisy trong lòng căng thẳng, ánh mắt nhìn phía Bạch Thiên thân ở chỗ có hơi xa: "Không được, Bạch Thiên anh ta..."

Nhìn hai kỵ sĩ vọt tới, Misery nổi giận nói: "Chết tiệt, ngươi cứ đi trước là được!"

Môi của Keisy mím lại, bay về sau mấy mét, để cho Misery đi ngăn chặn Quang Minh và Hắc Ám kỵ sĩ, mình thì niệm dịch chuyển tức thời, thân hình cũng dần dần nhạt đi...

Bạch Thiên nhíu mày, có chút không xác định mình nên làm thế nào, đi giúp Misery? Hay là thừa dịp bây giờ bỏ chạy?

Ngân Nguyệt lại không cho Bạch Thiên thời gian suy nghĩ, sau khi nhìn thấy hai vị kỵ sĩ đều đi vây đánh Misery, hắn quyết đoán vọt về phía Bạch Thiên, trên tay sớm đã lần nữa nắm chặt Toái Ngân, mặc dù thương chịu trên người không nhẹ, nhưng lại không thể trở ngại hành động của hắn.

(Liệt Diễm, ngươi bay thắng được Bảo Lợi Long không?)

(Không cách nào, Bảo Lợi Long bây giờ quá nhanh rồi, ở không trung, sợ rằng không có bất cứ sinh vật nào có thể bay thắng được Bảo Lợi Long.)

Vậy thì chỉ có thể chính diện đối chiến rồi, Bạch Thiên điều chỉnh tâm thần, cho dù thực lực của hắn vốn không bằng Leola, cho dù xung quanh có mấy ngàn kỵ sĩ đang bao vây hắn, Bạch Thiên vẫn là không định từ bỏ.

Mới giơ thương trong tay, Ngân Nguyệt cũng bức cận rồi, Bạch Thiên lại cảm giác thấy không khí quanh thân có thay đổi...

"Keisy?"

"Thừa thãi! Anh cho rằng tôi sẽ bỏ mặc anh chạy trốn sao?" Thân ảnh của Keisy đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Bạch Thiên, cậu bực mình nói xong, vừa lại lập tức thấp giọng kêu: "A! Ngân Nguyệt qua rồi, mau lên, ngăn chặn mấy cái để tôi niệm chú ngữ của dịch chuyển tức thời."

Bạch Thiên vừa bực mình vừa buồn cười xoay người, lại đột nhiên phát hiện... thân thể của mình không thể động! Hắn cả kinh, muốn lên tiếng cảnh báo Keisy, nhưng ngay cả môi cũng mở không được, chỉ có thể sốt ruột nghĩ, làm sao lại thế này?

(Liệt Diễm! Mau bay! Ta không thể động rồi.)

(Chủ nhân... tôi cũng không thể động rồi.)

Keisy trong miệng đọc chú ngữ, lại trơ mắt nhìn Bạch Thiên ngay cả động cũng không động, mà Ngân Nguyệt lại đã xông tới rồi... chú ngữ không thể dừng, nếu không hai người bọn họ đều sẽ chết chắc, nhưng Bạch Thiên...

"Ặc!"

Bạch Thiên cuối cùng cũng có thể rên ra tiếng, chỉ là lúc này, Toái Ngân cũng sớm đã từ trước ngực xuyên thẳng đến sau lưng, một dòng máu tươi ấm áp phun thẳng lên mặt Keisy, Keisy trợn lớn mắt, nhưng chú ngữ lại vẫn không có ngừng, cũng không thể ngừng.

"Ngươi vì sao không đỡ?"

Ngân Nguyệt hình như còn kinh ngạc hơn Bạch Thiên, hắn ngẩn người, nhìn Toái Ngân chỉ còn lại chuôi ở bên ngoài.

"Uh, không biết vì sao, vừa rồi không thể động." Bạch Thiên cười khổ: "Thật là ngại quá, để cậu đả thương đến tôi."

Tay của Ngân Nguyệt run lên, tràng cảnh này vậy mà bất ngờ giống như lúc với Jones... Rút kiếm? Hay không rút?

Keisy rốt cuộc cũng niệm xong câu chú ngữ cuối cùng, cậu vươn tay một cái kéo Bạch Thiên lại, một cách tự nhiên, Toái Ngân cũng thoát ly lồng ngực của Bạch Thiên... lại là một tình cảnh tương tự, máu tươi của Bạch Thiên giống như Jones lúc đó, phun xuống Ngân Nguyệt, dịch chuyển tức thời lập tức phát huy hiệu dụng, thân ảnh của hai người một rồng nhất thời nhạt đi.

Bây giờ ngăn cản còn kịp... trực giác chiến đấu của Ngân Nguyệt nói cho hắn như thế.

"A, đúng rồi." Bạch Thiên cười cười nói: "Quên nói, tôi cũng không trách cậu, sớm trở về một chút nhé, Leola."

Ngân Nguyệt vẫn không có động, lặng lẽ nhìn thân hình của hai người nhạt đi, nhưng chùi không đi, là máu của đồng bạn đầy người...

Vì sao bọn họ đều không trách ta?

Vì sao còn chờ mong người tay đầy máu tanh như ta trở về? Ta đã thương tổn quá nhiều người rồi... còn muốn thương tổn thêm bao nhiêu người mới đủ?

Hai hàng nước mắt nhàn nhạt chảy xuống, Ngân Nguyệt ngửa mặt lên trời rống lên: "Vì sao hả —–"

Giết! Nước mắt từ trong đôi mắt vô tình chảy xuống, chảy qua gương mặt lần nữa vô biểu tình, toàn thân bạo phát đấu khí đỏ máu, Ngân Nguyệt hạ mệnh lệnh với rồng của mình: "Giết! Giết! giết!"

Bảo Lợi Long trong lòng giật mình, mệnh lệnh này cũng quá hàm hồ, cũng không có nói muốn giết ai... Bảo Lợi Long mím môi, toàn lực bay về phía bầy á long đang chạy nạn dưới thành Acalane.

Còn chưa đến chỗ á long, đấu khí màu đỏ lại sớm đã không thể chờ được lan tràn ra, giống như khí độc trí mạng, khiến mọi chỗ lan đến đều nhuộm một lớp khí tanh máu, những á long nhao nhao kinh hoảng gào rú chạy trốn, muốn thoát ly cái tử thần màu đen trí mạng này, chỉ là nào có thể bay lại vương giả bầu trời — Thần Thánh Bạch Long.

Chúng kỵ sĩ ngây ngốc nhìn thái tử của bọn họ một mình đuổi giết mấy ngàn con á long, Toái Ngân trên tay rõ ràng dài không quá năm mươi cm, nhưng ánh bạc lại dài đủ mấy trượng, vừa quét qua, thường thường chính là mấy con á long bị phân thây giải thể, vậy mà so với những kỵ sĩ cao hứng giết chóc vừa rồi càng tàn bạo đẫm máu, nhất thời khiến trong lòng những kỵ sĩ nổi lên ớn lạnh, đồng thời vừa lại nghĩ tới, mình vừa rồi phải chăng cũng là khuôn mặt khát máu như thế?

Nhìn thấy thái từ điên cuồng truy sát bầy á long, Y Trụ nhíu mày, sự thất trách vừa rồi khiến hắn không muốn rời khỏi quanh người thái tử nữa, chỉ là Thủy Long dưới thân dưới ra sức truy đuổi, vậy mà vẫn đuổi không kịp thái tử đang trong giết chóc điên cuồng, chỉ có thể bảo trì cự ly ở chỗ cách mười mấy mét, đây lại đủ khiến cho Y Trụ nhìn thấy trạng huống của thái tử.

Vì sao muốn chảy lệ mà giết chóc? Thái tử.

"Vừa rồi vẫn thật là nguy hiểm."

Trên bầu trời không xa thủ đô Acalane, Long Hoàng chắp tay sau lưng, dáng vẻ nhàn nhã và mỉm cười nói.

Nghe ra bất mãn trong lời của Long Hoàng, Y Đa Nhân thở hổn hển hồi ứng: "Hạ thần đáng chết, vừa rồi để cho thái tử thoát khỏi khống chế."

Long Hoàng lặng lẽ cười một hồi, mới nói: "Không trách ngươi, nếu không phải một câu nói đột ngột của gã Huyết Lang kia, thái tử cũng sẽ không đột nhiên thoát khỏi nắm giữ. Cũng may là, trước đó suy đoán được Misery sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt mang thái tử đi này, cho nên chúng ta chờ ở một bên... nếu không ta sợ rằng phải mất đi một thái tử tốt rồi. Ha ha, bây giờ thế nhưng thật là nhất cử đa tiện, đánh hạ Acalane, bắt sống Misery, vừa lại khiến cho thái tử lần nữa tự tay đả thương đồng bạn của hắn."

Y Đa Nhân lặng lẽ chờ đợi tiếng cười của Long Hoàng dần dừng lại, mới mở miệng hỏi: "Bệ hạ, tâm tính của thái tử hình như chuyển biến rồi, trở nên sát ý ngập trời, có cần hạ lệnh khiến hắn đình chỉ giết chóc?"

Long Hoàng liếc Ngân Nguyệt một cái, trầm ngâm một hồi, nói: "Không sao, để hắn đi giết đi! Giết càng nhiều, liền càng không thể quay đầu. Đúng lúc, chiến tranh toàn diện cũng cận kề rồi, hình tượng nhân ái của Coffee cũng không thích hợp chiến tranh, là nên thay đổi hình tượng của Long Hoàng rồi, thuận tiện chấn chỉnh lại uy nghiêm của Long Hoàng trong lòng những kỵ sĩ, biểu hiện hôm nay của bọn họ quá tệ rồi."

"Vâng." Y Đa Nhân cung kính làm vái chào.

Long Hoàng nhàn nhạt liếc phía dưới một cái, thuật sĩ thế đơn lực mỏng hình như đã chống đỡ không nổi vây đánh của hai kỵ sĩ truyền kỳ rồi, tên thuật sĩ trước giờ vô pháp vô thiên kia cũng có cái ngày này? Long Hoàng vươn tay khẽ che mỉm cười trên mặt: "Xem ra đến lúc nên đi tìm Mocha nói chuyện rồi, Y Đa Nhân, hồi cung."

Y Đa Nhân tuân mệnh mở ra ma pháp trận, biết mục tiêu của Long Hoàng là hắc tháp của đại hoàng tử, hắn ngầm hiểu đưa ma pháp trận mở ở xung quanh hắc tháp, mới vừa bước vào ma pháp trận, khí tức quỷ dị kia của hắc tháp lập tức liền bao vây hai người, tháp chiêm tinh vốn đã đủ quỷ dị, giờ phút này đơn giản giống như nơi cư trú của ma vương, tỏ ra âm trầm hắc ám như thế.

Đối mặt với tình cảnh quỷ dị này, Long Hoàng cũng không để ý, chỉ là nhàn nhạt nói: "Chuyện đến bây giờ, hài tử, con vẫn không muốn nói chuyện với vi phụ sao?"

Nói cũng kỳ quái, lời này vừa ra, khí tức quỷ dị xung quanh hắc tháp vậy mà cho người cảm giác quái dị của ngưng kết, sau khi cỗ cảm giác ngưng kết khiến người ngạt thở này duy trì mấy phút, tức thì, khí tức đột nhiên tản đi hết, giống như bầu trời âm u mây đen dày đặc ban đầu đột nhiên chuyển biến thành bầu trời quang đãng vạn dặm không mây.

Thấy vậy, trên mặt của Long Hoàng tràn ra tươi cười thắng lợi, vươn tay bảo Y Đa Nhân ở nguyên tại chỗ, một mình đi vào hắc tháp. Khi hắn nhìn thấy nguệch ngoạc kỳ dị trên tường, trong mắt thấu ra tia sáng tham lam, nhưng chỉ một lát, hắn liền khắc chế khát vọng của nội tâm mình, tiếp tục đi lên trên, cho đến khi lần nữa nhìn thấy bầu trời, mà lúc này hoàng tử toàn thân bao phủ dưới bào tử cũng đang đưa lưng vào hắn.

"Lâu rồi không gặp, con của ta." Long Hoàng nhàn nhạt cười.

"Đừng gọi tôi như thế, tôi chịu không nổi, Long Hoàng bệ hạ." Mocha lại không mảy may cảm kích, ngữ khí băng lãnh đến không giống như con đối với cha nên có.

Trong mắt của Long Hoàng lóe qua một tia sáng lạnh, nhưng lập tức vừa lại khôi phục nguyên trạng, giống như không để ý thuận miệng nói: "Hài tử, con hình như kết nhầm bạn xấu rồi, Misery vậy mà đi cùng kẻ xấu, định giết hại em trai của con, may là hai vị kỵ sĩ Hắc Ám và Quang Minh kịp thời chạy tới, mới không có gây ra đại họa."

Nghe thấy Long Hoàng nói như thế, Mocha đương nhiên sẽ không tin ý nghĩa trên mặt chữ của những lời này, hắn im lặng một hồi, trực tiếp hỏi: "Ông muốn cái gì?"

"Tương lai." Long Hoàng gần như là kích động trả lời, nhưng sau đó liền lập tức khôi phục tư thái ưu nhã: "Con chẳng lẽ vẫn không muốn thay vi phụ bói một chút tình cảnh tương lai?"

Nghe thấy lời này, Mocha chậm rãi đứng dậy, xoay người qua, trên mặt gần như là tràn đầy thương xót: "Tương lai nào của ông? Long Hoàng bệ hạ."

"Dừng tay đi, bất luận là phụ thân hay là Long Hoàng bệ hạ." Mocha ai thương nhìn người không còn là phụ thân trước mắt.

"Tôi có thể nhìn thấy, đường tương lai của ông chỉ có bi ai và thống khổ vô tận, giống như con đường lúc trước ông đã trải xuống, bóng ma của tử vong bao trùm ở con đường phía trước ông, hối hận vô tận, nước mắt vô tận..."

Mocha ngừng lại, trên mặt toàn là thần sắc không đành lòng và thống khổ, hắn thở dài, gần như là cầu khẩn nói: "Xin dừng tay đi, phụ thân, làm ơn. Cái chết đã đến quá gần rồi, hơn nữa bao trùm ở trên thân người mà ngay cả ngài cũng không nỡ đưa vào địa ngục..."

"Câm mồm!"

Long Hoàng quát lớn một tiếng, sớm đã không còn khí chất ưu nhã rồi, trên mặt là một vùng xanh mét, tâm tình tốt vốn bởi vì chiến huống thế như chẻ tre mà có cũng nhất thời tiêu tán, hắn tức đến ngay cả lồng ngực cũng phập phồng lên xuống không ổn định, thân thể run rẩy, gần như là nắm chặt tay mới có thể đè nén lửa giận đầy lòng.

"Đừng cho rằng mấy năm qua, ta dung túng ngươi, ngươi liền có thể làm càn như thế!"

Nghe vậy, Mocha sâu kín thở dài, khuyên nhủ mấy trăm năm qua đều vô dụng, huống chi bây giờ dưới trạng huống tình thế rõ ràng có lợi đối với Long Hoàng đây? Hắn cũng chỉ có thể dốc mọi nỗ lực của hắn, cứu vãn người hắn coi trọng, chỉ là cái nỗ lực này... dưới hoàn cảnh bi thương giờ phút này của em trai, Mocha cũng không khỏi sâu sắc tự hỏi mình, điều hắn làm mấy năm qua, cuối cùng rốt cuộc đã cứu ai?

"Hài tử, con vẫn không muốn tiên đoán cho vi phụ sao?"

Nói xong, sắc mặt của Long Hoàng đã một mảnh xanh xám, trong lòng sớm đã nổi lên sát khí, mặc dù năng lực tiên đoán của Mocha đích xác có tác dụng rất lớn, nhưng hắn nhiều năm qua lại cũng không có cho Long Hoàng một cái tiên đoán, Long Hoàng cũng sớm đã không còn đặt hi vọng ở đây rồi, nguyên nhân chân chính không giết Mocha, chẳng qua là giữ lại cái thân thể dự bị thôi.

Con của Coffee không nhiều, người kế thừa có thể lựa chọn cũng không nhiều, nhất là Latte vừa lại không phải đời sau của Coffee, về phần Lansecy mặc dù thiên phú tập võ cao, nhưng dù sao cũng là con gái, mà Long Hoàng cũng không phải xem thường con gái, chỉ là bản thân trái tim Long Hoàng là từ trong cơ thể đàn ông lưu truyền xuống, tự nhiên sẽ tận lực lựa chọn đàn ông để kế thừa.

Trước khi Leola chưa xuất hiện, người kế thừa trái tim Long Hoàng chỉ có Mocha và Cappuccino, mà Cappuccino bẩm sinh cứ như con ngựa hoang thoát cương, cho dù ngày nào đó từ xó xỉnh xa xôi nào đó của thế giới đột nhiên truyền đến tin chết của hắn, Long Hoàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, dưới loại tình huống này, để đảm bảo về sau có người, Mocha đương nhiên giết không được.

Nhưng, bây giờ đã có Ngân Nguyệt, một con rối thực lực cao cường, nội tâm băng lãnh, vừa lại nghe lời. Mocha nếu không muốn tiên đoán cho mình, vậy hắn cũng không còn hữu dụng nữa!

Mocha cảnh giới nhìn nhau với Long Hoàng, hình như thấp thoáng phát giác ý đồ của phụ thân, sau khi suy nghĩ một lát, Mocha mở miệng nói: "Biết rồi, buông tha Misery, tôi sẽ tiên đoán cho ông."

Con ngươi của Long Hoàng co rút, không xác định Mocha có phải là đang nói cho có lệ với mình, dù sao nội dung tiên đoán đều là do Mocha nói, cho dù hắn nói dối, Long Hoàng cũng không thể biết được.

"Nhưng, tiên đoán của tôi nói không phải lời nịnh nọt, chỉ có chân thực, mà chân thực thường thường không lọt tai, cho nên, ông phải đáp ứng tôi, bất luận tiên đoán tôi nói là cái gì, ông đều sẽ không bởi vì tức giận mà chém giết Misery... và tôi." Mocha cẩn thận thêm mình vào, trước kia Long Hoàng chưa từng triển hiện sát ý minh hiển như thế đối với hắn, hiển nhiên bây giờ tình huống khác rồi.

Nghe vậy, hoài nghi của Long Hoàng lập tức bớt đi phần lớn, hắn suy nghĩ, gật đầu.

Mocha không nói thêm nhiều, ngồi xếp bằng xuống, ma pháp trận vẽ trên mặt đất nhất thời phát ra hào quang màu tím nhè nhẹ, chiếu cả người Mocha đến mơ mơ màng màng. Lúc này, con ngươi tím giống với Long Hoàng của hắn nửa khép nửa mở, nếu nhìn gần, liền có thể phát hiện cảnh tượng kỳ dị, cảnh tượng trong con ngươi đó phản ánh ra vậy mà hoàn toàn khác với trong phòng, hơn nữa mắt của Mocha hoàn toàn không có nhìn xung quanh, nhưng cảnh tượng trên con ngươi lại lưu động rất nhanh.

Long Hoàng lẳng lặng chờ đợi, nhìn chằm chằm con ngươi của Mocha, mặc dù nhìn không rõ cảnh tượng phản ánh, nhưng chỉ là như thế đã đủ khiến cho Long Hoàng hiểu rõ Mocha xác thực đang tiến hành tiên đoán rồi, vì thế, ánh mắt của hắn lộ ra tham lam, có thể biết được tương lai à... đó là thứ so với bất cứ tiền bạc châu báu nào đều càng khó lấy được.

Càng nhìn, Long Hoàng vậy mà ngạc nhiên phát hiện, trên mặt Mocha dần dần hiện lên thống khổ, đầu tiên là nhíu mày, sau đó ngay cả thân thể cũng phát run lên, tiếp đến, hai hàng lệ trong vậy mà chảy xuôi xuống... ở trong lòng Long Hoàng, đại hoàng tử luôn luôn trầm ổn lãnh tĩnh không thua kém hắn chưa từng thất thố như thế, nhất thời, hắn vậy mà không biết nên phản ứng thế nào.

"Không!"

Một tiếng gào thét đau lòng, cả người Mocha nhảy dựng lên, lúc này, hắn sớm đã lệ chảy đầy mặt, hai tay nắm chặt áo trước ngực, giống như thể không làm như thế, trái tim liền sẽ từ ngực nhảy ra.

"Mocha?"

Long Hoàng có chút do dự gọi, mặc dù trong thoáng chốc lóe qua ý nghĩ hoài nghi Mocha có thể đang làm bộ, nhưng Long Hoàng lại rõ tính cách đại hoàng tử quá mức kiêu ngạo, lúc đó thậm chí thà rằng rời khỏi thế gian ở một mình cũng không muốn giả vờ phụng vụ Long Hoàng đã không còn là Coffee, mà đại hoàng tử kiêu ngạo như thế bây giờ lại nguyện ý đóng kịch, thậm chí khóc lóc không thôi? Đây thực sự khiến chính Long Hoàng cũng có chút khó có thể tin.

Tay nắm chặt vạt áo của Mocha còn đang run rẩy, nhưng thần tình của hắn lại đã dần dần bình tĩnh xuống, hắn chậm rãi buông hai tay, có chút yếu ớt cười nói: "Xin lỗi, thất thố rồi, tiên đoán là thứ rất không ổn định, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một số thứ không phải tôi muốn thấy."

Long Hoàng trầm mặc, tiên đoán thực sự không phải thứ thường thấy, nhất là dự ngôn sư cường đại như Mocha, cho dù không phải sau này không còn, cũng là chưa từng có, bởi thế, hắn cũng không thể phán đoán lời của Mocha.

"Tiên đoán của tôi vẫn bảo trì như thế, ông sẽ bị con trai của mình giết chết." Mocha nhàn nhạt nói.

Long Hoàng cười lạnh một tiếng, nói: "Mỗi một nhiệm kỳ Long Hoàng đều là bị con trai của mình giết, ngươi biết ta muốn nghe không phải cái này."

"Ông về sau, lực lượng của Long Hoàng sẽ đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có." Mocha bình tĩnh nói.

Nghe thấy lời này, cho dù là Long Hoàng, hô hấp cũng không khỏi trở nên dồn dập, bởi vì Mocha chưa từng nói tiên đoán minh xác như thế, chỉ là trong lòng hắn vẫn có loại cảm giác không xác định, thế là ngữ khí hoảng hốt bức hỏi: "Nói rõ một chút! Cái gì là đỉnh cao trước nay chưa từng có?"

Mocha kéo ra mỉm cười có chút không tình nguyện: "Chính là thứ ông muốn, toàn thế giới."

Nếu như lời này là nói trước khi Mocha thất thố, Long Hoàng khẳng định bán tín bán nghi, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng gần như sụp đổ của Mocha, Long Hoàng trái lại đối với tiên đoán này tin tám, chín phần. Lúc này hắn gần như không nhịn được cuồng hỉ trong lòng, ngửa lên trời cười ầm lên, trong tiếng cười thậm chí xen lẫn mấy tiếng nghẹn ngào "rốt cuộc", "cuối cùng".

Nhận được đáp án minh xác này, Long Hoàng cũng không quản Mocha nữa, ở trong tiếng cười lớn, hắn không chút quyến luyến xoay người rời khỏi, nếu đã biết kết quả, hắn không thể chờ đợi được muốn mau chóng tiến hành cho xong quá trình, càng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở trên thân hoàng tử vô dụng.

Long Hoàng đi rồi, đỉnh tháp chỉ còn lại một thân ảnh cô tịch, Mocha gần như trào phúng cười một chút, phun ra một câu cuối cùng: "Chỉ là phương thức có khả năng không phải điều ông thích."

Mocha đứng yên một hồi, hiếm khi bắt đầu đi xuống cầu thang, đi một mạch đến gần cửa, hắn dừng lại, nhìn đồ họa trên vách tường, đó là một con búp bê vẽ gạch chéo. Mocha vươn tay chậm rãi khẽ vuốt cái hình vẽ đó, trên mặt tràn ngập mù mờ và bất lực, nếu như Misery ở đây, nhất định có thể nhận ra biểu tình này đơn giản là y như đúc biểu tình của Mocha lúc không biết có nên nói ra tiên đoán em trai sẽ giết chết phụ thân.

Cũng không biết Mocha rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chỉ là đang nhìn, trên má của hắn vậy mà lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ.

"Đại ca! Anh đang ở đâu? Đại ca!"

Giống như bị kinh phong, Lansecy xông vào tháp chiêm tinh, nhìn thấy bậc thang liền trèo, chỉ là không ngờ đến Mocha vậy mà lại đứng ở chỗ không tới mấy bậc thang. Đợi đến lúc cô phát hiện, sớm đã thắng không kịp, Jasmine phía sau càng là phản ứng không kịp, trực tiếp tông vào Lansecy, đây khiến cho Lansecy nhất thời giống như pháo đạn, tông thẳng lên người đại ca của mình. Mocha cũng không ngờ đến tình huống này, nhất thời phản ứng không kịp, ba người cứ như thế tông thành một đống, sau đó ngã xuống mấy bậc cầu thang.

"Ui da! Đau chết mất." Jasmine đầu tiên là xoa cái vai đụng đất, hơi bò lên, ánh mắt có chút trách móc nhìn về phía Lansecy.

Lansecy cũng ngã khá thảm, cánh tay xước một mảng thật lớn, vừa bò lên liền nhìn thấy ánh mắt trách móc của Jasmine, cô có chút ủy khuất nói: "Tôi không ngờ đến trên cầu thang có người mà."

"Người?" Jasmine đột nhiên phát hiện dưới mông mình... làm sao lại mềm mềm, không giống nền nhà lắm nhỉ?

Vừa cúi đầu nhìn, đúng lúc chạm mắt với một đôi con ngươi tím, theo phản xạ, Jasmine nhảy dựng lên, trong miệng hét lớn: "Xin lỗi, Long Hoàng bệ hạ! Tôi không phải cố ý đem ngài làm đệm ngồi!"

"Phụ hoàng?"

Lansecy cũng cúi đầu nhìn, đúng lúc người dưới thân cũng đang vùng vẫy bò dậy, hai khuôn mặt nhất thời cách nhau không tới mười cm, chỉ nhìn thấy được cục bộ của khuôn mặt kia, cũng chính là con ngươi tím dễ thấy nhất, thế là, cô cũng vội vàng nhảy dựng lên, kinh hoảng la to: "Xin lỗi, phụ hoàng, hài nhi không biết ngài ở đây."

Mocha lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, bộ người có mắt màu tím chính là Long Hoàng sao? Rõ ràng màu tóc khác rất nhiều, một đen một bạc cũng có thể nhìn sai, hai cô gái này cũng thật là lơ mơ quá rồi.

"Nhìn kỹ một chút, ta không phải phụ hoàng." Mocha bò người dậy, cười khổ nói.

"Ơ?" Jasmine vốn theo phản xạ cúi đầu, giả vờ cung kính, lập tức ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trước mắt là một khuôn mặt giống với Long Hoàng, cùng với đôi mắt tương tự, nhưng màu tóc kia lại là màu đen, mà không phải tóc bạc chói lọi của Long Hoàng.

Lansecy trợn lớn mắt, lúc này mới nhận ra trước mắt chính là đại ca Mocha mà mình gần như chưa gặp qua mấy lần, hai người vốn đã rất xa lạ rồi, vừa thấy mặt liền tông người ta xuống cầu thang, cô lập tức có chút luống cuống, không biết nên làm sao mở miệng nói chuyện.

"Đại hoàng tử quả nhiên rất giống Long Hoàng đây, không hổ là cha con." Jasmine không khỏi tán thán, nếu Mocha có một mái tóc bạc, đó chừng như là một cái khuôn rập ra mà.

Mocha cười cười, không khỏi nhớ đến trước kia, khi hắn và Coffee đứng cùng một chỗ, người không biết luôn cho rằng hắn mới là Long Hoàng, Coffee bên cạnh lại là con của Mocha, biết sao được, thần tình của Coffee luôn là một vẻ ngây thơ, thực sự không giống như hoàng đế một quốc.

Lần nào, Coffee cũng luôn là gãi mặt, cười cười nói hắn mới là Long Hoàng, sau đó, lý do trước sau như một của người nhận lầm đều là: ái chà! Đại hoàng tử và Long Hoàng giống quá mà, chừng như khiến người nhận không ra...

Đây đơn giản là nói bừa, màu tóc khác nhau cũng nên khiến người nhận ra được, Mocha không khỏi bật cười, ai bảo phụ hoàng luôn là như một đứa trẻ, lúc đó hắn còn oán giận điều này muốn chết, nhưng bây giờ... bây giờ hắn biết bao hi vọng nhìn thấy biểu tình lơ mơ ngày xưa của Coffee, nhưng, lại cũng không thấy được nữa.

"Đại ca?"

"Đại điện hạ?"

Lansecy và Jasmine nhìn nhau một cái, rất là khó hiểu đại hoàng tử vì sao đột nhiên vừa cười vừa thở dài.

Nghe thấy tiếng gọi của hai cô gái, Mocha cuối cùng cũng thu lại tâm tình hoài niệm, sau khi thu lại vẻ mặt, nghiêm túc hỏi: "Hai người đến tháp chiêm tinh có chuyện gì sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mocha, Lansecy cũng không khỏi chỉnh lại nét mặt, căng thẳng nói: "Đại ca, em vừa mới nhìn thấy Misery bị Quang Minh và Hắc Ám kỵ sĩ áp giải trở về."

Mặc dù sớm đã biết Misery rơi vào trong tay Long Hoàng, Mocha vẫn là không khỏi thở dài, xoay người đi lên bậc thang: "Đi theo ta nào."

Hai cô gái có chút chùn lại nhìn nhau một cái, bọn họ vốn cho rằng Mocha sẽ rất kinh ngạc, hai cô gái ôm theo nghi hoặc cũng chỉ có theo Mocha đi lên bậc thang.

"Ơ?" Jasmine đột nhiên quay đầu, nhìn thấy nguệch ngoạc trên vách tường, nghi hoặc nói: "Đây chẳng phải Lansecy sao? Vì sao lại đánh gạch chéo ở phía trên?"

Nghe thấy lời này, Mocha đi ở trước nhất ngẩn người, mà Lansecy thì quay đầu qua nhìn, chỉ thấy trên tường quả nhiên có con búp bê bị gạch chéo, chỉ là hình thái búp bê này thực sự đơn giản, làm sao nhìn ra được là cô đây? Lansecy không khỏi bán tín bán nghi hỏi Jasmine: "Đây là tôi sao? Làm sao có chút nhìn không ra."

"Là cậu không sai đâu, cậu xem!" Jasmine chỉ vào đai lưng nơ con bướm giữa eo búp bê: "Đây là dây lưng tôi tặng cho cậu lúc cậu mười hai tuổi, cậu lúc đó rất thích, mỗi ngày đều đeo nó đây. Cậu xem xem, hai bên nơ con bướm đều có một ngôi sao nhỏ. Dây lưng chính tôi tặng, tôi sẽ không nhớ sai đâu."

Lansecy ngẩn người, lập tức hồi tưởng lại, là thật có sợi dây lưng như thế. Nói như vậy búp bê này quả nhiên là chỉ cô rồi, nhưng trên tường của tháp chiêm tinh vì sao lại vẽ cô đây?

"Ơ? Toái Ngân của Leola sao?" Jasmine vừa lại chạy lên mấy bậc, tâm tư luôn vấn vương Leola như cô lập tức liền phát hiện một cái hình vẽ khác.

Lansecy có chút nghi hoặc dùng tay xoa nhẹ vách tường, ngón tay lập tức dính lên không ít bụi, cô do dự nói: "Những hình vẽ này hình như không phải mới..."

"Đừng nhìn nữa!"

Mocha đột nhiên túm lấy tay của Lansecy, khiến cô giật nảy mình, nhất thời có chút lúng túng nhìn Mocha.

"Đừng nhìn những thứ kia nữa..." Âm thanh của Mocha có chút phát run nói: "Em là vì Leola mà tới đi?"

"Vâng..." Lansecy có chút do dự nhìn Mocha, dù sao hắn thế nhưng là người tiên đoán Leola sẽ giết cha, cô thực sự không làm sao xác định Mocha rốt cuộc có sẽ giúp Leola hay không.

Mocha trầm mặc một hồi, khi giương mắt lên lần nữa, trong mắt tràn ngập không nỡ, hắn khẽ vuốt mái tóc mềm mại của em gái, thử hỏi: "Nếu như ta muốn em đừng quản chuyện này nữa, em nguyện ý không?"

"Không!" Lansecy trợn lớn mắt, lập tức trả lời.

"Mocha hoàng tử, anh nói lời này là ý gì?" Jasmine lập tức hỏi, cô đột nhiên phát giác hình như có chút không ổn, búp bê bị gạch chéo đó thấp thoáng mang đến cho cô một loại dự cảm không lành.

Mocha buông tầm mắt, xoay người đi, có chút lạnh lùng nói: "Chính là muốn hai người đừng quản những chuyện này nữa, chuyện này vốn không liên quan tới hai người."

Lansecy lập tức lớn tiếng phản bác: "Leola là em trai của chúng ta! Làm sao có thể nói là không liên quan đây? Chẳng lẽ đại ca anh không hề quan tâm em trai mình một chút nào sao?"

"Ta đương nhiên quan tâm em trai!" Mocha đột nhiên nổi giận đùng đùng quay đầu rống lên: "Nhưng ta càng quan tâm em hơn, em gái của ta! Ta không muốn lấy một mạng của em đi đổi Leola!"

Lansecy và Jasmine đều trợn lớn mắt, rất không hiểu ý của Mocha, qua một hồi, Lansecy đột nhiên kéo tay của Mocha, đôi mắt to màu lam nhìn thẳng vào đại ca, cầu khẩn: "Đại ca, xin anh nói cho em, làm sao mới có thể gọi Leola trở về? Như thế nào mới có thể cứu cậu ấy?"

Hình như không ngờ đến em gái sẽ nói như thế, đôi mắt lam kia nhìn đến khiến cho hắn có chút hoảng loạn, Mocha hoảng hốt muốn rút lại tay của mình, nhưng bị Lansecy lấy thái độ kiên quyết túm lấy không buông, Mocha chỉ có né tránh mắt của Lansecy, nghiêng đầu đi, quả quyết nói: "Ta không biết."

"Anh biết." Lansecy lại càng cố chấp.

Jasmine đột nhiên xen miệng nói: "Có phải chỉ cần Lansecy tiếp tục nhúng tay vào, cậu ấy sẽ có khả năng xảy ra chuyện?"

Lời Jasmine vừa ra khỏi miệng, thân thể của Mocha nhất thời cứng đờ, không khỏi quay đầu nhìn cô gái này. Hắn nhớ tới Jasmine là bạn tốt nhất của Lansecy, có lẽ có thể giúp mình khuyên nhủ em gái cố chấp, hắn trong lòng nghĩ như vậy, thế là gật đầu nói: "Phải."

"Sẽ... chết sao?" Jasmine có chút do dự hỏi.

Mocha trầm mặc một hồi, lần nữa khẳng định đáp: "Phải."

Jasmine nhất thời nổi lên hoang mang, mặc dù cô vô cùng lo lắng cho Leola, nhưng nếu như Lansecy sẽ bởi thế mà chết...

"Vậy Leola thì sao?" Lansecy lại không hề quan tâm an nguy của mình, cô vội vàng hỏi: "Em, em nhúng tay là có thế giúp cậu ấy sao?"

Mocha ngẩn người, không dám tin rống lên: "Em sẽ chết, em không hiểu sao? Em sẽ chết đấy!"

"Um... vậy chính là có rồi." Lansecy cười cười: "Chẳng trách anh vừa rồi nói sẽ không lấy mạng của em đi đổi Leola."

Người biết mình sẽ chết không hoảng hốt, trái lại là người bên cạnh đều căng thẳng lên, đúng là hoàng đế không cuống, thái giám đã cuống chết! Mocha và Jasmine đều nổi lên căng thẳng, vội vàng thử khuyên nhủ Lansecy, ai cũng không muốn nhìn thấy một thiếu nữ rực rỡ tuổi xuân như thế có bất cứ bất trắc nào.

Lansecy xoay người nhìn vào Jasmine, ngữ khí kiên quyết hỏi: "Nếu như cậu biết mình có thể cứu Leola, chỉ là cậu có thể sẽ vì thế mà chết, lúc này, cậu sẽ từ bỏ sao?"

Jasmine ngẩn người, cuối cùng trầm mặc. Cô biết, mà Lansecy cũng biết, sẽ không, cô sẽ không từ bỏ... giống như Lansecy cũng sẽ không từ bỏ.

"Nói cho em đi, đại ca. Cho dù anh không nói, em vẫn cứ như thế đến khắp nơi nghĩ biện pháp, nói không chừng sẽ càng gay go đây!" Lansecy mở lớn đôi mắt to màu lam được Cappuccino gọi là "vũ khí sinh học khủng bố nhất lịch sử", không ngừng gửi cho đại ca nhà mình ánh mắt cầu khẩn.

Mocha trầm mặc, vừa lại là một cái tình cảnh không biết nên làm sao lựa chọn, bây giờ... không, không chỉ là bây giờ, sớm ở lúc hắn có năng lực tiên đoán, đã bắt đầu không ngừng lâm vào trong lựa chọn... nói hay là không nói?

"Đại ca! Cầu xin anh, em cam đoan sẽ chú ý an toàn của mình cho tốt." Lansecy ai thương cầu khẩn.

Mocha rốt cuộc thở dài, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi.

"Đi tìm Lancelot đi, chỉ có hắn có cái năng lực đánh thức Leola kia."

Lansecy vội vàng hét lớn: "Nhưng Quang Minh kỵ sĩ là phục tùng phụ hoàng!"

"Nếu như Lancelot "bất cẩn" dán dây chuyền Long Thập Tự lên trán của mình, đó thì chưa chắc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro