1 - 4
Chương thứ 4: Leola là Long kỵ sĩ?
"Hơ hơ, sáng sớm gặp phải người thế giới khác, còn bị tội phạm truy nã cấp X buộc đến học viện Acalane, còn chưa đến giữa trưa đã phải đắc tội thiếu chủ nhân của liên minh thương tế, trà chiều còn chưa kịp uống, đã chọc luôn cả Long Hoàng đế quốc rồi, còn thêm một con rồng chỉ biết ăn." Keisy vươn tay tính toán hành trình ngắn gọn của mấy ngày nay: "Tôi nói nè Leola, cái thế giới này chẳng qua có ba quốc gia, anh đã đắc tội hai cái rồi, xem ra muốn chạy cũng không có nơi để đi rồi."
"Nếu như tôi nhớ không sai, những chuyện này hình như đều là cậu gây ra." Leola lạnh lùng phản bác: "Misery là do cậu muốn bắt, Jett là cậu muốn tôi đi giáo huấn, cuối cùng con rồng kia là cậu nổ súng dẫn tới."
"Nói như thế cũng không sai, nhưng hình như anh luôn là có tiềm năng làm to chuyện đó." Keisy tặc lưỡi, nói không chừng cậu và Leola là những người không nên ở cùng nhất thế giới? Một người chuyên môn rước họa vào thân, người kia thì phụ trách làm to chuyện, mới một ngày đã phá hủy một tòa túc xá, một cỗ trang giáp, còn cộng thêm một con rồng, những ngày về sau... lo rồi đây.
"Không ổn rồi, Keisy, Leola!" Thanh Thanh kêu réo chạy như điên vào phòng.
"Không ổn rồi? Có chuyện gì càng không ổn so với ngồi ở một tòa nhà đã sập hết một nửa và trợn mắt nhìn nhau với một con rồng?" Keisy gục ở mặt bàn, mắt còn trừng em bé mắt to ở trên bàn, bé mắt to hình như cảm thấy cùng nhìn nhau với Keisy hình như là chuyện rất thú vị, cứ mở to đôi mắt nhìn cậu chằm chằm.
"Viện kỵ sĩ phát, phát ra cảnh cáo cuối cùng với Mặt Nạ Bạc, nếu còn không giao Bạch Long Thần Thánh ra, bọn họ sẽ tiến hành lục soát trường học với quy mô lớn, hơn nữa giết chết không cần luận tội với Mặt Nạ Bạc."
"Bạch Long Thần Thánh?" Keisy nhìn thằng quỷ nhỏ mắt đang trợn trừng như mắt gà chọi ở trước mặt, thực sự không thể liên tưởng với cái gì mà Bạch Long Thần Thánh.
"Giao nó ra." Leola nói không chút cảm tình.
"Tôi muốn lắm chứ, nhưng tôi đang nghĩ, rốt cuộc là hậu quả không giao rồng ra nghiêm trọng, hay là sau khi giao ra rồi, bọn họ phát hiện rồng đã nhận chủ, không biết chuyện nào sẽ càng nguy?"
Nghe đến đây, Leola cũng trầm mặc, rồng đã nhận chủ, không thể nào cho bọn họ sử dụng nữa, cái này so với không trả lại hình như cũng vậy?
Nên làm sao đây? Trong lòng ba người đều nghĩ đến vấn đề này.
"Em, em từng nhìn thấy trong sách..." Thanh Thanh không chắc lắm nói: "Long kỵ sĩ đều là người rất có phẩm hạnh, rất cao thượng, hơn nữa cũng rất tôn trọng rồng, nếu như bọn họ biết rồng nhận chủ rồi, bọn họ sẽ rất vui mà chúc phúc cho con rồng đó..."
Dưới ánh mắt khinh thường của Keisy, Thanh Thanh càng nói càng nhỏ tiếng, đến cuối ngay cả mình cũng cảm thấy không khả năng cho lắm, dù sao trấn giữ của Long Hoàng đế quốc đối với con rồng này có biết bao nghiêm ngặt, người trên thế giới đều biết, năm đó còn bởi vì có quả trứng rồng bị len lén đem ra khỏi đế quốc bằng đường biển, phẫn nộ mà tàn sát mấy ngàn hành khách trên thuyền, dưới tình huống lần khắp nơi mà không tìm được rồng, còn đánh chìm luôn cả thuyền, tỏ rõ thái độ cho dù không tìm được về, cũng không cho bất cứ người nào mang đi.
"Thế này đành phải làm chuyện tôi không muốn làm nhất rồi!" Keisy nổi gân xanh.
"Chuyện Keisy đại ca không muốn làm nhất?" Thanh Thanh sau khi giật mình, suy đoán: "Chẳng lẽ là chạy trốn?"
"Không, chạy ra khỏi học viện Acalane liền phải đối mặt với truy sát của Misery ngay, so với Misery, tôi nghĩ viện kỵ sĩ dễ đối phó hơn." Leola nhàn nhạt mà nói, sau đó mắt lóe qua một tia sát khí: "Cậu là muốn giết người diệt khẩu?"
"Cái đầu anh á, anh còn không thực tế bằng Thanh Thanh." Keisy không chút lưu tình xì một tiếng: "Muốn đè chuyện này xuống, chẳng lẽ anh muốn giết sạch viện kỵ sĩ? Nhưng giết sạch viện kỵ sĩ, hai viện khác chắc chắn sẽ không ngồi yên, cuối cùng là phải giết sạch học viện Acalane sao?"
"Cũng không phải chưa từng làm..." Leola khẽ mở miệng, ngay tại chỗ khiến hai người kia lông tơ dựng thẳng.
"Không! Điều mấy người nói không phải chuyện tôi muốn làm." Keisy trịnh trọng phủ nhận.
Leola và Thanh Thanh đều dùng ánh mắt hỏi Keisy, vậy cậu rốt cuộc muốn làm gì?
Keisy nắm chặt tay, sắc mặt vô cùng kiên quyết: "Nếu Misery và viện kỵ sĩ đều đã đắc tội rồi, vậy chỉ đành... Misery đại ca, anh ở đây phải không? Cứu mạng với, anh còn không ra, chúng em sẽ bị người làm thịt mất, chúng em nếu bị người làm thịt rồi, vậy người đã bỏ qua cho chúng em như anh thật mất mặt biết bao! Misery đại ca, anh mau ra cứu chúng em đi!" Keisy bạt mạng gào rú, vừa túm đầu túm tóc, vừa điên cuồng đấm tường, suýt nữa khiến người tưởng cậu trúng tà.
"Thì ra là viện binh..."
Leola có phần không cho là đúng nói: "Tôi không cảm thấy Misery sẽ quản chuyện này."
"Được rồi, được rồi, anh đây không phải đã đến rồi sao?" Bóng dáng của Misery vẫn thật sự xuất hiện ở trên mặt bàn, hắn ngồi xếp bằng còn bế đang bế em bé mắt to màu hồng, không ngừng đùa giỡn với nó, dọa cho em bé mắt to rúc về trong lòng "papa" của mình, ngay cả nhìn cũng không dám liếc Misery một cái.
"Oái! Đến thật rồi..." Keisy trái lại há hốc mồm nhìn Misery.
"Này, không phải cậu gọi tôi đến sao?" Misery lộ ra thần tình ủy khuất.
"Đây..." Keisy vừa rồi chỉ là gọi cho vui, căn bản là biểu hiện xả xì trét, nào ngờ tên này vẫn thật sự rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vẫn nghe gọi mà đến!
"A, mặc kệ, nếu anh đã tự mình đi ra, vậy mau giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này đi!"
"Cái vấn đề này đúng là không nhỏ." Misery lắc đầu thở dài nói: "Hai gã các cậu đúng là danh từ của phiền phức, chẳng qua các cậu còn tính là thông minh, tạo ra cái Mặt Nạ Bạc gì đó."
"Tôi đã nói qua với hiệu trưởng rồi, ông ta sẽ phụ trách giúp các cậu áp chuyện này xuống, nhưng có điều, trong thời gian ngắn, tạm thời đừng để Mặt Nạ Bạc tái xuất giang hồ nhé, nếu không viện kỵ sĩ sẽ đặc biệt gây phiền toái."
"Mi-Misery đại ca..." Keisy lộ ra biểu tình vô cùng cảm kích, chỉ thiếu mỗi việc không nhảy đến trước mặt Misery điên cuồng hôn chân của hắn.
"Đừng vội cảm ơn tôi." Misery cười một cách hòa nhã, nhưng Keisy lại đã ngửi ra câu này, tỏ vẻ còn có sau đó, không kết thúc đơn giản như thế.
"Muốn cảm ơn thì cảm ơn hiệu trưởng học viện Acalane đi, cho nên các cậu phải báo đáp người ta cho tốt đó." Misery vừa mới dứt lời, bóng dáng lại biến mất.
"Lần nào cũng là chiêu này, hơn nữa lời cũng nói không hết, cái hiệu trưởng kia rốt cuộc muốn chúng ta làm cái gì?" Keisy lẩm bẩm.
Leola lại nhíu mày, loại cảm giác có âm mưu đang tiến hành này, thực sự khiến hắn không cao hứng lắm... Nhưng dưới tiền đề không giết người, muốn đánh bại Misery, thực sự không phải công việc nhẹ nhàng, nhất là hắn vẫn không quen thuộc lực lượng thuật sĩ của Misery rốt cuộc là gì.
"Hm." Thanh Thanh lộ ra biểu tình phức tạp.
"Làm sao vậy, bà chủ?"
Thanh Thanh ngẩng đầu lên, bối rối nói: "Có cần phải đi học tiết thứ tám không? Bây giờ đi, thời gian vừa đúng lúc đó."
Keisy cào túm đầu tóc đã rất bù xù: "Chúng ta mỗi lần muốn đi học, hình như đều xảy ra chuyện hả?"
"Chung quy vẫn phải đi." Leola quả quyết nói: "Trực tiếp đi gặp hiệu trưởng, hỏi ông ta muốn chúng ta trả cái giá gì."
"Vậy bé mắt to màu hồng thì làm sao đây?" Thanh Thanh đề xuất vấn đề, nhưng lúc này mọi người mới đột nhiên phát hiện, em bé rồng lại có thể biến mất rồi... mà căn cứ vào kết luận ba người dùng đầu gối suy đoán ra: thằng ngốc cũng biết là Misery mang đi rồi.
"Ê, Leola, con nhà anh bị người bắt cóc rồi." Keisy dùng khuỷu tay thúc người bên cạnh.
"Kệ nó."
"Đúng là người cha vô tình, ngay cả con gái yêu quý cũng mặc kệ."
"Nhưng, nhưng... em hồi nãy nhìn lén một chút, em bé mắt to màu hồng cũng không có cái con gái nên có..."
"Cái gì? Thôi xong rồi, Leola, con trai của anh không có trym kìa!"
"..."
◊◊◊◊
Hình dáng của Misery từ đường nét lờ mờ trở nên đậm hơn, đến cuối cùng, cả người rốt cuộc hiển hiện ra, chẳng qua không mang biểu tình nhàn nhã như mọi khi, Misery có chút lúng ta lúng túng vỗ về em bé rồng đang khóc không ngừng trong lòng, đồng thời phải cứu mái tóc và da mặt bị em bé rồng lôi kéo của mình.
"Ái chà, Misery à, làm sao lại khiến cho một em bé khóc vậy." Barbarise cười bưng trà nóng đến trước mặt Misery, nhìn người bạn tốt đang khốn quẫn một cách hả hê.
Misery cả mặt cười khổ: "Không phải tôi làm khóc, vừa rồi lúc mang đứa bé này đi, nó bạt mạng vùng vẫy muốn trở lại bên cạnh Leola, lại bị Leola trừng một cái, kết quả thành thế này."
"Xem ra gã kia lợi hại thì lợi hại, lại không phải một ông bố tốt." Barbarise vuốt bộ ria mép dài của mình: "Ừm, thế này xem ra, giao Bạch Long Thần Thánh cho hắn hình như không phải cái chủ ý tốt."
Misery nghe thấy lại bực mình: "Nhận chủ cũng đã nhận chủ rồi, không phải cái chủ ý tốt cũng phải làm như thế."
"Chẳng qua tiểu công chúa của Long Hoàng đế quốc rất là bất mãn à! Vốn đây là rồng thuộc về cô ta."
"Tôi nghe nói, cũng đã giam cầm người ta mấy năm rồi, vẫn không thể nhận được công nhận của con rồng này, rõ ràng là cô bé đó vô năng, sớm nên để người khác thử nghiệm rồi." Misery hiếm khi lộ ra vẻ mặt không cao hứng.
Barbarise không khỏi mỉm cười: "Xem ra cậu đối với chuyện Long Hoàng đế quốc giam giữ Bạch Long Thần Thánh, bất mãn rất lâu rồi, dù sao cậu cũng là có quan hệ rất lớn với rồng."
Misery trừng Barbarise một cái, nhìn thấy em bé không ngừng khóc nháo trong lòng mình, đành phải nhẫn nhịn giài thích với đứa bé: "Ta không có cướp ngươi đi khỏi bên cạnh Leola, chỉ là muốn xử lý một chút vấn đề trước, dù sao ngươi cũng là Bạch Long Thần Thánh, rất có ý nghĩa đối với Long Hoàng đế quốc. Nếu như ngươi không muốn mang phiền toái lớn đến cho Leola, ngươi phải tự mình đến trước mặt tiểu công chúa của Long Hoàng đế quốc, giải thích ngươi đã lựa chọn chủ nhân, hiểu chưa? Tiểu Bạch Long."
Em bé rồng hình như nghe hiểu, ủy khuất gật đầu, không khóc nháo nữa, nhưng vẫn là cúi đầu kêu: "Papa..."
"Vì sao đường đường là Bạch Long Thần Thánh lại coi Leola là papa rồi? Điều này thật là khiến tôi vô cùng khó hiểu, bình thường mà nói, sự cao ngạo của Bạch Long Thần Thánh là đứng đầu Long tộc." Barbarise thở dài nói.
"Có lẽ..." Biểu tình của Misery đột nhiên trở nên kỳ quái: "Có liên quan tới Hắc Ám Long cha của Bạch Long Thần Thánh này đi, ở phương diện nào đó mà nói, Leola đích xác có một mặt vô cùng hắc ám."
"Thì ra như thế... chẳng qua, hai thằng nhóc kia cũng thật là không làm cho hai ông già chúng ta thất vọng, quả nhiên rất thú vị, quá thú vị là đằng khác, đến nỗi chúng ta phải tới dọn dẹp phiền toái chúng gây ra." Barbarise lắc lắc đầu, làm sao có vẻ như là hai ông già bọn họ bị người đùa giỡn đây?
"Trò chơi mà, mình không nhúng vào thì làm sao chơi đây?" Misery cười gian: "Chẳng qua tôi tin Barbarise ông sẽ khiến lao động của chúng ta có giá trị."
Barbarise cũng lộ ra nụ cười cao thâm khó lường: "Đương nhiên rồi."
Lúc này, hai người đột nhiên lộ ra biểu tình như nhớ tới cái gì, Misery còn ném em bé rồng vào trong lòng Barbarise, sau đó vừa nhìn Barbarise túm lấy em bé một cách thành thạo, hình thể vừa lại nhàn nhạt tán đi, Misery lộ ra biểu tình 'có ông là tốt rồi' nói: "Tôi đi trước đây, Barbarise, tôi thế nhưng không muốn lĩnh hội sự nổi giận của tiểu công chúa của Long Hoàng đế quốc đâu."
"Gã này." Barbarise thở dài, cảm giác được khí tức của công chúa Long Hoàng đế quốc đã ở ngoài cửa, đành phải vừa chấn chỉnh dáng vẻ, vừa chờ đợi giao thiệp với công chúa của một quốc, Barbarise thầm nghĩ: "Đây thật không phải công việc nhẹ nhàng, lát nữa chắc chắn phải "giáo dục" cho tốt hai nhân vật phiền toái kia.
"Tiểu Bạch Long, mau biến thành hình rồng đi." Barbarise cúi đầu nhìn, em bé nhỏ giận dỗi trong lòng rõ ràng không chịu hợp tác.
Quả nhiên là Bạch Long tộc cao ngạo, đầu năm nay thật là người không bằng rồng, Barbarise thở dài: "Tiểu Bạch Long, muốn trở về bên cạnh papa ngươi, thì không thể để cho tiểu công chúa nhìn thấy hình người của ngươi, hiểu chưa?"
Nghe thấy chữ papa, đứa bé bĩu môi, không cam tâm tình nguyện mà biến thân, từ một em bé loài người đáng yêu, trên người bắt đầu mọc ra vẩy màu trắng, ngón tay biến thành móng vuốt, khuôn mặt tròn vo cũng dần dần kéo dài thành mặt rồng, cuối cùng, một con Tiểu Bạch Long chiều cao khoảng một mét đã nhàn nhã ngồi ở trên bàn.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, mặc dù sắc mặt và tâm tình của công chúa đế quốc đều nằm trong tình huống cực độ gay go, nhưng học lễ nghi lâu như thế cũng không phải học suông, tiếng gõ cửa này vẫn không nhanh không chậm, không hề nghe ra lửa giận trong lòng người bên ngoài đã đạt đến cảnh giới thực thể hóa.
"Mời vào." Barbarise âm thầm bội phục lực trấn tĩnh của cô gái này.
Cửa khe khẽ mở ra, hình dáng rạng rỡ khí phách của cô gái bên ngoài cũng đã bước vào phòng hiệu trưởng, thiên chi kiêu nữ của Long Hoàng đế quốc, khuôn mặt mỹ lệ vô song của công chúa điện hạ Lansecy Dragon, cùng mái tóc dài vàng màu vàng kem tung bay ở trước mắt Barbarise, khiến hắn buông tiếng tán thán, quả nhiên không hổ là công chúa điện hạ mỹ lệ nổi tiếng nhất của Long Hoàng đế quốc.
Vừa mới xông vào, công chúa điện hạ chưa thấy người đã thấy tiếng: "Hiệu trưởng các hạ, nếu như ngươi còn không cho ta một cái giải thích, sợ rằng Long Hoàng đế quốc sẽ không vì thế chịu để yên."
Mặc dù bảo trì lễ tiết hoàn mỹ, Lansecy vẫn không nhịn được ngữ khí hăm dọa trong lời nói, một đôi mày cũng dựng thẳng, dù sao sự kiện lần này ảnh hưởng rất lớn đối với cô, áp lực cường đại của hoàng thất đế quốc như muốn khiến vị công chúa này suýt nữa chửi ầm lên.
Nhưng, Lansecy sau khi bình tĩnh rồi nhìn thấy con Bạch Long kia ở trên bàn, Thần Thánh Bạch Long cuối cùng đã trở về, khiến cho Lansecy thở phào một hơi: "Thần Thánh Bạch Long! Cảm ơn ngươi giúp ta tìm Bạch Long về, hiệu trưởng các hạ."
Barbarise cười khổ một tiếng: "Chỉ sợ cô lát nữa sẽ rút lại câu cám ơn này nhanh thôi."
Lansecy đang vội mang Thần Thánh Bạch Long trở về nên không chú ý đến lẩm bẩm của Barbarise.
"Thần Thánh Bạch Long, về với ta nhé." Đối mặt với Thần Thánh Bạch Long cao ngạo, cho dù là Lansecy cũng không dám thất lễ với nó, chỉ có thể tiến lên khẽ giọng thỉnh cầu.
Tiểu Bạch Long lại quay ngoắt đầu đi một cách chán ghét, không thèm để ý tới cái cô công chúa đang dịu dàng thỉnh cầu này.
Lansecy hơi nhíu mày, trước kia Thần Thánh Bạch Long chưa từng tỏ ra thích cô, nhưng ít nhất sẽ không tỏ ra chán ghét rõ ràng như thế, rốt cuộc là... Khoan đã, Lansecy đột nhiên phát hiện trên trán của Bạch Long Thần Thánh vậy mà thiếu mất một cái vẩy, hơn nữa còn là cái vẩy chính giữa, thay vào đó chính là một cái dấu hiệu hình bầu dục màu đỏ máu.
Lansecy lộ ra thần tình không dám tin, thân là công chúa của Long Hoàng đế quốc, cô vô cùng hiểu rõ đây đại biểu nghĩa là gì, cộng thêm Thần Thánh Bạch Long tỏ ra bài xích rõ ràng như thế, đây đều đang nói rõ, Thần Thánh Bạch Long đã nhận chủ!
Thần Thánh Bạch Long đã nhận chủ, nhưng chủ nhân lại không phải cô, cái đả kích này đối với Lansecy mà nói, giống như bạn trai yêu nhau nhiều năm sắp kết hôn, nhưng cô dâu lại là người khác, trái tim của Lansecy vỡ thành rất nhiều mảnh, cô run rẩy mà lẩm bẩm: "Vì sao? Ta làm bạn với ngươi nhiều năm như thế, ngươi lề mề không chịu nhận ta làm chủ, nhưng lại, lại rời khỏi ta chưa tới một ngày đã nhận người khác? Vậy nỗ lực bao nhiêu năm qua của ta rốt cuộc coi là gì?"
"Ôi, hết thảy đều là duyên phận!" Barbarise lắc đầu nói.
Đôi mắt lam trong suốt mỹ lệ của Lansecy giờ phút này tràn ngập căm hận, cô oán hận hỏi: "Là ai? Thần Thánh Bạch Long đã nhận ai làm chủ nhân?"
Barbarise khựng lại, không có trực tiếp trả lời: "Công chúa điện hạ, nếu Thần Thánh Bạch Long đã nhận chủ rồi, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là phát huy phong độ kỵ sĩ của cô, chúc phúc cho nó."
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Lansecy xuất hiện biểu tình vùng vẫy và không cam lòng, lời tuy nói như thế, nhưng cô vẫn luôn coi có thể làm chủ nhân vủa Bạch Long Thần Thánh là vinh quang, từ nhỏ luôn yêu quí Bạch Long Thần Thánh, gần như mỗi ngày đều cùng nó nói chuyện, đích thân chuẩn bị đồ ăn cho nó, bây giờ hi vọng đột nhiên tan vỡ, cho dù cô từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục phong độ kỵ sĩ, vẫn không thể thích ứng dễ dàng như thế.
"Người đó... là ai? Là người mang mặt nạ hôm đó?" Lansecy bắt buộc mình bình tĩnh lại, nghĩ đến cô đường đường là công chúa, cô thế nhưng không để cho trên mặt của mình xuất hiện biểu tình mất khống chế.
Barbarise không có ý kiến, chỉ đành gật đầu, trong lòng lại âm thầm nghĩ, may là hai thằng nhóc kia còn không tính là quá ngu, tạo ra Mặt Nạ Bạc gì đó, nếu không sợ rằng công chúa đế quốc này vừa nghe đến tên của Leola, liền xách kiếm phá hủy nốt một nửa còn lại của cái ký túc xá thuật sĩ... Hm, nghĩ đến đây, còn phải tìm nơi ở cho học sinh còn lại không nhiều của mình, thật là phiền, không bằng...
"Ta muốn gặp hắn." Lansecy không chút do dự đề xuất yêu cầu.
"Cái này..." Barbarise tỏ ra khó xử.
Lansecy lại giành nói trước: "Cho dù muốn ta từ bỏ Bạch Long Thần Thánh, ta cũng phải gặp chủ nhân của nó, kiểm tra tên đó có phải là một Long kỵ sĩ hợp quy cách, nếu không ta nên làm sao khai báo với phụ vương?" Lời tuy nói như thế, nhưng Lansecy kỳ thực cũng có tư tâm, muốn cùng Mặt Nạ Bạc ganh đua cao thấp, nếu không cô tuyệt đối sẽ không phục.
Heh, kiểm tra trái lại không cần, Leola tuyệt đối không phải một Long kỵ sĩ hợp quy cách. Barbarise trong lòng mặc dù nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng vẫn là nói lời đường hoàng: "Bên Long Hoàng tự nhiên sẽ có người đi khai báo, công chúa điện hạ không cần lo lắng, về phần muốn gặp Mặt Nạ Bạc, cái này thì..."
Mặc dù hoài nghi ai có cái năng lực này, cái năng lực có thể làm lắng lửa giận của phụ hoàng khi biết Thần Thánh Bạch Long đã nhận người khác làm chủ, nhưng đây không phải chuyện Lansecy bây giờ quan tâm, cô bất luận thế nào cũng muốn cùng ganh đua cao thấp với Mặt Nạ Bạc, loại kiên quyết này cũng xuất hiện ở trên mặt cô, khiến Barbarise biết, nếu không để cho Lansecy gặp Mặt Nạ Bạc, sợ rằng hắn cái hiệu trưởng này vĩnh viễn không còn ngày yên ổn nữa.
Barbarise đành ngượng ngập nói: "Một giờ chiều ngày mai, bãi tập số 20." Lansecy vừa nhận được lời hẹn, nắm chặt tay phải đấm vào ngực trái, sau khi làm xong lễ tiết tiêu chuẩn của kỵ sĩ, đầu cũng không quay lại mà bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, khiến cho Barbarise bắt đầu nổi lên phiền não, phải làm sao để cho một sát thủ lạnh lùng chịu làm một trận quyết đấu với một cô gái, còn phải muốn hắn đừng giết cái cô gái đó?
◊◊◊◊
Vất vả lắm mới đến được bãi tập, để đến học một tiết cuối cùng của hôm nay, nhưng...
"Hiệu trường vừa mới công bố, tiết cuối cùng nghỉ, không cần học." Một học sinh mặc trường bào màu xám đậm giống nhóm người Leola tốt bụng nói cho ba bạn học đến muộn này biết.
"Chẳng trách, tôi đang muốn nói dọc đường lại có thể bình yên vô sự như thế mà." Keisy lắc vai: "Thì ra sớm đã định trước chúng ta hôm nay là không học được tiết nào rồi."
"Keisy, đừng nhụt chí, chỉ cần tiếp tục kiên trì, chúng ta nhất định có thể học được tiết." Thanh Thanh nghiêm túc động viên Keisy.
Keisy cào túm đầu tóc, không kiên trì cũng không sao, cậu vẫn chưa nghiêm túc đến cảnh giới không đến lớp là không được, sở dĩ tới đây, chẳng qua là sợ hiệu trưởng sẽ bởi vì cậu cúp tiết mà đuổi học, Keisy vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý đối đầu với Misery.
Leola hơi cảm giác đáng tiếc, hôm nay xem ra là không thể lĩnh giáo được lực lượng của thuật sĩ rồi, nói đến đây, trong lòng của Leola vừa lại sản sinh nghi vấn, ôi, chuyện hắn hôm nay muốn hỏi còn nhiều hơn so với hai mươi lăm năm của quá khứ cộng lại.
Chẳng qua đây coi như là hiện tượng tốt đi? Ít nhất khiến cho Leola cảm thấy mình càng ngày càng giống người, đây cũng là điều Anse hi vọng nhìn thấy nhất. Nghĩ đến đây, Leola liền trực tiếp đề xuất nghi vấn của mình: "Viện thuật sĩ tại sao không hưng thịnh?" Theo cách nghĩ của hắn, Misery nếu là một thuật sĩ, hắn lại cường đại như thế, không có lý do viện thuật sĩ lại suy bại như vậy.
"Hm... Leola đại ca không biết sao?" Thanh Thanh lộ ra biểu tình kỳ quái, đây cũng khó trách, bởi vì thuật sĩ đã suy tàn nhiều năm, cũng là xu thế chung của thế giới, Leola không biết chuyện này thực sự rất kỳ quái.
"Tên này là người của thế giới khác, hôm nay mới di dân đến thế giới của chúng ta." Keisy giải thích giúp Leola.
Thanh Thanh vẻ mặt ngạc nhiên, chẳng qua lại không phải vô cùng nhạ dị, dù sao không gian của thế giới này hình như không ổn định lắm, thường thường hai ba năm là phát hiện mấy người của thế giới khác, sau khi trải qua kinh ngạc, Thanh Thanh trái lại hiểu rõ mà bắt đầu giải thích trạng huống của cái thế giới này.
"Từ rất lâu trước kia, thuật sĩ thường được gọi là ma pháp sư, chủ yếu là người có thể điều khiển nguyên tố ma pháp, nhưng về sau bởi vì ma pháp sư ở trong mắt người không hiểu, chẳng khác gì một số người có năng lực đặc biệt, kết quả liền được gọi chung là thuật sĩ."
"Chẳng qua bởi vì khoa học càng ngày càng phát triển, cho nên thuật sĩ liền dần dần suy tàn." Thanh Thanh lộ ra biểu tình tiếc nuối vô hạn.
Leola chỉ có một cái cảm tưởng, hỏi Keisy, cậu sẽ bởi vì lười mà nói bừa, cho nên khiến cho Leola không hiểu, nhưng hỏi Thanh thanh, cô mặt dù rất nghiêm túc muốn trả lời, lại luôn là trả lời không đến trọng điểm...
Keisy rất rõ ràng là nghe không nổi, chủ động xen miệng nói: "Trong thuật sĩ có người có thể dùng nguyên tố ma pháp phát ra ngọn lửa, tảng băng, để công kích kẻ địch, cái này ở trước kia thế nhưng là năng lực ghê gớm, chẳng qua bây giờ khoa học phát triển, anh cũng thấy đấy, uy lực ống pháo của trang giáp chiến cơ so với phần lớn ma pháp mạnh hơn nhiều; cũng giống như thuật sĩ có thể giúp người liệu thương ở trước kia vô cùng được săn đón, nhưng bây giờ ấy hả, tìm thuật sĩ liệu thương còn không bằng tự mình đến bệnh viện, ngâm một ngày ở trong machine liệu thương, thương gì cũng khỏi hết."
Cuối cùng, Keisy bổ sung một câu: "Nếu như anh sau khi học cả đời kỹ năng thuật sĩ, phát hiện còn không bằng bỏ thời gian kiếm tiền mua các loại machine về dùng, uy lực và hiệu quả còn lớn hơn nhiều, loại cảm giác này thế nhưng không dễ chịu lắm."
"Machine?" Leola khẽ hỏi, nhưng đáy lòng lại nghĩ, câu cuối cùng của Keisy hình như có mang theo chút cảm thương?
"Chính là tên gọi chung của các loại chế phẩm khoa học, cơ giáp chiến cơ cũng là một loại machine tương đối phức tạp." Keisy nhún vai giải thích.
Leola lại vẫn có chút khó hiểu: "Misery rất mạnh, mạnh hơn so với trang giáp."
Keisy lại khinh khỉnh trả lời: "Anh cho rằng trên thế giới có mấy Misery hả?"
"Ngoại trừ Misery, còn có ta à!" Một ông già không chịu yếu thế ở bên cạnh nghe lén, nghe cho đến không thể không đi ra làm rõ một chút, thân là thuật sĩ mình cũng là rất có hiểu biết.
"Ông là ai vậy hả?" Quen thói xuất quỷ nhập thần của Misery, đối với một ông già đột nhiên xuất hiện, Keisy đã không dậy nổi một chút kinh ngạc nữa, chẳng qua lão già này hình như là... "A, ông già ở cổng trường hồi nãy!"
Trên mặt của lão già tối sầm một nửa, vội vàng ahem mấy cái làm sáng tỏ: "Ta không phải ông già..."
"Không phải ông già?" Keisy lạnh lùng hỏi: "Ông đừng nói, ông năm nay 25 tuổi nhá."
"Ta không phải ý đó, ta là nói ta thế nhưng không phải là một ông già bình thường." Lão già vội vàng nói thêm.
"Nếu không ông là gì? Siêu cấp già sao?" Keisy bĩu môi.
Nhưng Thanh Thanh ở bên cạnh lại hoảng đến mặt tái nhợt, bởi vì lão già trước mắt chẳng những không phải lão già bình thường, còn là lão già có quyền lực nhất học viện Acalane.
"Ahem, ahem, các ngươi được lắm." Lão già làm bộ ho hai tiếng, phát ra khí thế cường đại: "Ta chính là hiệu trưởng của học viện Acalane, Barbarise, đồng thời cũng là thầy giáo duy nhất của học viện thuật sĩ, còn là thuật sĩ cường đại số 1 số 2 trong đế quốc Acalane."
Keisy lặng đi một chút, cái ông già thoạt nhìn như nhân viên tạp vụ này, lại có thể là hiệu trưởng? Hơn nữa còn là thầy giáo của mình, cái này... Keisy lập tức lộ ra biểu tình hâm mộ, còn dùng giọng tán thán nói: "Thì ra ngài chính là hiệu trưởng tiên sinh à, chẳng trách tôi từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy ngài khí thế bất phàm, thấp thoáng có tư thái cao nhân, sớm đã đoán rốt cuộc là cao thủ ở đâu, kết quả thì ra là thuật sĩ nổi danh nhất, hiệu trưởng học viện Acalane Barbarise tiên sinh! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
"Ha ha ha, nhóc con quả nhiên thức thời." Nghe thấy lời nói ba phải này, Barbarise cao hứng đến nheo mắt cười ha hả.
Quả nhiên, chẳng có gì hơn được nịnh nọt, đáy lòng của Keisy cười gian không thôi, chẳng qua trên mặt vẫn là không quên mang lên tươi cười nịnh nọt.
"Hiệu trưởng tiên sinh, tiết cuối cùng không phải nghỉ sao? Ngài, ngài, làm sao lại tới?" Thanh Thanh cả người phát run hỏi, ở trong ba người, cô là người hiểu rõ sự khủng bố của hiệu trưởng nhất.
"Oh oh." Được Thanh Thanh nhắc nhở, Barbarise rốt cuộc nhớ tới mình đến làm cái gì, vội vàng nói ra mục đích của mình: "Ta là đến nói cho Mặt Nạ Bạc, một giờ chiều ngày mai, đúng giờ đến bãi tập số 20, cử hành kiểm tra nhập học."
Hả? Dù là ai nghe xong lời này cũng cảm thấy có chuyện, vốn chẳng phải nói không có kiểm tra nhập học, bây giờ lại đột nhiên nhảy ra một cái, càng kỳ quái là, chỉ có tìm một mình Leola, lại không có tìm Keisy, hơn nữa còn đặc biệt chỉ danh Mặt Nạ Bạc, nếu như đây còn không khiến người hoài nghi, vậy mới thật sự là kỳ quái.
"Nội dung kiểm tra là gì?" Keisy lộ ra biểu tình kỳ quái hỏi.
"Đánh ngã Long kỵ sĩ ở đó, nhưng không được làm cho bị trọng thương hoặc là chết." Babarise rất đắc ý nói, đây thế nhưng là lý do tuyệt vời ông ta vất vả lắm mới nghĩ ra đấy, có thể làm cho Leola chiến đấu với Lansecy.
"Thì ra là vấn đề của em bé mắt to màu hồng." Keisy lộ ra biểu tình ngộ ra.
"Tôi từ chối." Leola không chút do dự nói.
Barbarise vừa nghe, lập tức vuốt ria mép nói: "Vì sao? Lấy thực lực của cậu muốn đánh ngã cô ta hẳn không phải vấn đề lớn, chỉ cần đánh ngã cô ta, liền có thể nhận được một con rồng, hơn nữa Long Hoàng đế quốc cũng không truy cứu chuyện này nữa."
Barbarise còn từ sau lưng móc ra em bé mắt to màu hồng, bưng đến trước mặt Leola, vội vàng hô: "Cậu xem, em bé đáng yêu biết bao, cậu nỡ bỏ nó được sao?"
Em bé mắt to màu hồng nhìn thấy papa ở ngay trước mắt, lập tức vùng khỏi tay của Barbarise, nhào về phía Leola, trong miệng còn không ngừng gọi: "Pa, papa pa..."
"Tôi không cần con rồng đó." Leola quả quyết từ chối, mặc dù đứa bé này đã dựa ở trên lưng hắn rồi, nhưng hắn căn bản không muốn cái đứa bé suốt ngày gọi papa đó, đây đối với hắn mà nói, căn bản chính là một cái vấn đề không thể nào nan giải hơn.
Mặt của Barbarise sụp xuống, mặc dù hắn sớm đã nghe Misery nói tính cách của Leola rất lạnh, nhưng đây cũng lạnh quá rồi đi, thật là một sát thủ máu lạnh, ngay cả đứa bé đáng yêu như thế cũng có thể kiên quyết mà nói không.
Chuyện đến nước này, Barbarise đành tung ra chiêu sát thủ cuối cùng: "Xem cậu là muốn bị đuổi học, đi đấu với Misery, hay là muốn đánh bại một Long kỵ sĩ nhỏ bé, tùy cậu. Một giờ chiều ngày mai, bãi tập số 20, cứ thế đi."
Lời vẫn chưa nói xong, câu này mới là đại tuyệt chiêu chân chính, Barbarise nói: "Keisy, cậu chung số phận với Leola, cậu ta bị đuổi học, cậu bị đuổi học, cậu ta ở lại cậu ở lại."
Cái gì! Keisy lần này thật sự cực kỳ hoảng rồi, vội vàng nói: "Không công bằng, ông làm sao có thể dùng cách chịu tội chung này chứ, cách này là của người xưa dùng, hiệu trưởng ông phải tiên tiến một chút, chuyện một người một người làm."
Barbarise hừ một tiếng, không để ý tới Keisy đau khổ cầu khẩn, tự mình bỏ đi, chỉ để lại cho Keisy phiền não của mình hồi nãy, nên làm sao để cho Leola chịu đi chiến đấu với một Long kỵ sĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Keisy mang theo khuôn mặt khổ qua làm cái giao dịch lợi ích với Leola: "Leola, anh ngoan ngoãn đi đánh nhau với Long kỵ sĩ, tôi đảm bảo, đảm bảo tôi sau này đều sẽ trả lời tốt mọi vấn đề của anh."
"Thật sự?" Leola ngẫm nghĩ, Keisy hình như biết rất nhiều chuyện, nếu như cậu ta chịu trả lời tốt mọi vấn đề của mình, vậy cuộc giao dịch này hình như không lỗ, dù sao đối với "diễn giảng thất bại" của Misery, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách phá giải chân chính.
"Thật sự, để biểu lộ thành ý của tôi, tôi sẽ trước giải thích với anh Long kỵ sĩ rốt cuộc lợi hại ở chỗ nào." Keisy làm ra vẻ đứng đắn ho hai tiếng, bắt đẩu biểu thị thành ý của cậu.
"Long kỵ sĩ, nghe tên là biết, bọn họ chính là lấy rồng để cưỡi, kết hợp của Long kỵ sĩ và rồng, đó đơn giản là đại danh từ của cường đại, chẳng những có năng lực chiến đấu ở không trung, linh tính của rồng cũng vượt xa trí năng của trang giáp chiến cơ, cho nên, sự khác biệt giữa độ linh hoạt của trang giáp chiến cơ và rồng, cũng giống như là sự khác biệt giữa năng lực trèo cây của người và khỉ."
"Bình thường mà nói, một kỵ sĩ rồng cưỡi rồng có thể so sánh với chiến cơ cấp A, được rồi, Leola, tôi biết anh không hiểu chiến cơ có bao nhiêu mạnh, trang giáp chiến cơ chia làm cơ ABCD, nhưng cũng có ngoại lệ, chính là tam đại minh chủ của liên minh thương tế mỗi bên đều có một cỗ cơ X, anh hiểu X là nghĩa gì rồi chứ? Chính là tầng cấp của Misery. Mặc dù không bằng cơ X, chẳng qua cơ A cũng đã vô cùng kinh người rồi, không chỉ là rất lợi hại, giá cả cũng đắt chết yểu, chết yểu là từ hình dung thôi, đừng hỏi tôi nghĩa là gì."
"Mặc dù tôi không hiểu lắm, chẳng qua nghe nói Long kỵ sĩ và rồng có thể dùng Long Ngữ ma pháp, nghe nói uy lực của Long Ngữ ma pháp vô cùng cường hãn, cho nên mới có thể ở lúc trang giáp chiến cơ lắp đại pháo chạy loạn khắp nơi mà vẫn không đến nỗi suy tàn."
Một hơi nói ra cả đống, cho dù là khả năng lưỡi dài của Keisy cũng có chút chịu không nổi, đành ngừng lại hổn hển vài hơi, mới tiếp tục "thành ý" của mình: "Leola, anh phải chú ý một chút, Long kỵ sĩ cho dù không có rồng, cũng không phải kẻ dễ đối phó, dù sao bọn họ muốn nhận được công nhận của rồng, thế nhưng là phải đánh bại một con rồng đó, nếu như xui xẻo con rồng này không thích hắn, vậy hắn còn phải đi đánh với một con rồng khác, nghĩ cũng biết, mấy kẻ thỉnh thoảng đánh nhau với rồng này, chắc chắn không yếu."
Leola thoáng suy nghĩ, hỏi: "Có biện pháp phân biệt mạnh yếu của bọn họ không?"
"Có!" Keisy giơ ngón trỏ: "Nhưng anh trước tiên phải đáp ứng tôi, một giờ ngày mai sẽ đi đánh nhau với Long kỵ sĩ, tôi mới nói cho anh."
Leola gật đầu.
Nhìn thấy Leola cuối cùng cũng đáp ứng, Keisy mới thở phào, tiếp tục trả phí đánh nhau cho Leola: "Bất luận là kỵ sĩ chủng loại gì đều sẽ học một loại công phu gọi là đấu khí, loại công phu này nghe nói tùy vào cường độ khác nhau mà có màu sắc khác nhau, vàng bạc lam đỏ xanh, càng về sau cấp càng thấp, chẳng qua nghe nói cũng có ngoại lệ, đấu khí của Quang Minh kỵ sĩ Lancelot mạnh nhất trong truyền thuyết là ánh sáng trắng thuần túy, mà Hắc Ám kỵ sĩ Huyết Lang thì có đấu khí màu đen mang theo tia máu đỏ, chẳng qua đây là truyền thuyết, thật giả tôi cũng không chịu trách nhiệm."
"Thế nào, có hài lòng với chi phí tôi trả không?" Keisy khó chịu nói.
Leola quả thực vô cùng hài lòng, hắn chung quy đã hiểu khái niệm cơ bản của cường giả trong thế giới này rồi.
"Ôi trời, chúng ta có thể đi ăn tối chưa." Keisy phàn nàn, lãng phí quá nhiều nước bọt và cơ miệng vận động quá mức hại bụng của cậu đói gần chết rồi.
"Có thể đi ăn tối, nhưng em cũng có điều kiện!" Thanh Thanh đột nhiên ưỡn ngực... ưỡn bộ ngực phẳng lì nói.
Leola và Keisy đều lộ vẻ nghi hoặc nhìn Thanh Thanh: "Điều kiện gì?"
"Em muốn Leola đại ca giúp em bé mắt to màu hồng đặt tên, sau đó em mang nó đi mua mấy bộ quần áo." Thanh Thanh vô cùng không nỡ nhìn em bé trần truồng cứ như thế đu đeo ở trên lưng Leola, còn không được Leola để ý.
"Đơn giản thôi, Leola, đặt tên cho đứa con trai không trym của anh một cái tên đi." Keisy không hề gì nói.
"Nó không phải không, không có thứ kia đâu." Thanh Thanh lập tức phản bác: "Em có tra trong "Quang huy và vinh diệu của Long kỵ sĩ", trong đó có nói, rồng trước khi thành niên là không có phân biệt giới tính."
Đặt tên? Leola túm em bé mắt to màu hồng đến trước mắt, khuôn mặt mũm mĩm tròn tròn lộ ra tươi cười, mà hai bàn tay nhỏ cũng bạt mạng quơ vẫy, muốn đến gần papa thêm một chút.
"Gọi là Bạch Long Mắt Hồng?" Leola thần tình nghiêm túc hỏi.
"Năng lực đặt tên của anh cao cường y như Misery!" Keisy lắc đầu thở dài, sau đó lộ ra tươi cười khó nhọc đề nghị: "Nếu papa nó tên là Leola, không bằng gọi nó là Lemon đi?" (Nguyên văn là Lợi Nhạc Bao: nghĩa là bao bì giấy chuyên đóng gói thực phẩm dạng lỏng)
"Được đấy." Leola gật đầu tán đồng, dù sao tên gọi là gì, hắn cũng không để ý lắm.
Trái lại Thanh Thanh cuống lên: "Không được đâu, làm sao có thể gọi là Lemon, đâu phải đồ uống chứ."
Keisy đột nhiên vỗ tay một cái, la lên: "Tôi nghĩ ra rồi, Gọi là Bảo Lợi Long, có từ Lợi trong Leola vừa lại có chữ Long, còn có nghĩa là bé cưng, thế nào? Phù hợp chứ?" (Leola là Lợi Áo Lạp)
"Cái gì!" Thanh Thanh kinh hãi.
"Bảo Lợi Long, ngươi sẽ tên là Bảo Lợi Long." Leola nói như thế với em bé mắt to màu hồng — bây giờ tên là Bảo Lợi Long, nó cũng vui vẻ mà điên cuồng gật đầu, vô cùng vui vẻ papa cuối cũng cũng đặt tên cho mình, không hề ý thức được, chắc chắn về sau, Bảo Lợi Long vô cùng hối hận năm đó trẻ người non dạ, hại nó lấy cái tên Bảo Lợi Long nổi tiếng thiên hạ...
—–
Chú thích: Bảo Lợi Long (宝利龙) nghe lên rất giống 保丽龙, mà từ này có nghĩa là 'mút xốp'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro