Chương 229 - 234
Chương 229: Chiến huống ( tình huống chiến đấu ) kịch liệt
Editor: ChiMy
Đương nhiên Đằng Cận Tư sẽ không buông cô ra, ngược lại càng hôn sâu hơn, mang theo sự trừng phạt xâm chiếm, hung hăng mút lấy cái lưỡi mềm mại ngọt ngào của cô, một bàn tay cố định cái ót của cô, một bàn tay khác đưa về phía sau lưng của cô, trong đầu óc anh có một cơn tức giận đang kêu gào, khiến cho anh không thể nào tỉnh táo lại, cho dù bên tai vang lên những âm thanh chói tai, anh cũng không thèm để ý chút nào, chỉ chuyên chú hôn người trong ngực .
"Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân ra sức giùng giằng, khốn kiếp! Khốn kiếp! Đột nhiên anh lên cơn điên gì vậy! Dừng xe ở trên đường lớn rồi bắt đầu hôn cô, chẳng lẽ anh không nghe thấy những tiếng kèn đinh tai nhức óc vang lên ở xung quanh sao?
Cho dù cô đẩy hay nhéo thế nào, bên ngoài ầm ĩ thế nào, anh cũng giống như đắm chìm trong trong thế giới của mình, đạt tới một cảnh giới hoàn toàn khác biệt, Lương Chân Chân hơi gấp gáp, chỉ đành phải dùng sức cắn anh, cho đến khi giữa răng môi truyền đến mùi máu tươi, Đằng Cận Tư mới chậm rãi buông cô ra, khi thấy đáy mắt nai con có sự sợ hãi và hận thì trong lòng biết mình lại làm hư chuyện rồi.
"Nai con. . . . . ." Trong giọng nói trầm thấp của anh tràn đầy hối tiếc và bi thương.
"Tôi không muốn nói chuyện với anh." Lương Chân Chân quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh, cô không thể nào tưởng tượng nếu như lúc này đổi sang một hoàn cảnh khác, anh sẽ làm ra chuyện gì đối với mình, mạnh mẽ, dữ dội? Giống như ba năm trước đây lần đầu mình và anh gặp nhau vậy sao? Vốn cô thật sự đã quên, nhưng hành động vừa rồi của anh đã làm cho cô nhớ lại những mặt khó chịu kia, tựa như đang có hàng nghìn cây kim nhỏ đang đâm vào trong tim của mình.
Lúc xuống xe, Lương Chân Chân vô cảm nói một câu, "Chúng ta gặp nhau lần nữa vốn là sai lầm, hôm nay là lần cuối cùng, tôi không muốn kéo dài sự sai lầm này tiếp."
Nói xong, cô lập tức quay đầu đi, để lại Đằng Cận Tư với vẻ mặt tối tăm, hai hàng lông mày như dính chặt lại, trong tròng mắt lộ ra vẻ u buồn chưa bao giờ có, thở nhẹ một hơi, đi theo.
Đi tới cửa phòng bệnh, Lương Chân Chân giơ tay lên vừa mới chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến một tiếng "Ưhm ưm" quen thuộc, mềm mại đáng yêu uyển chuyển, làm mê lòng người, điều đó khiến cho cô rất là bối rối, không biết mình nên xoay người rời đi hay là tiếp tục đứng chờ ở chỗ này, rất rõ ràng lúc này đi vào thì không ổn lắm, đang không biết làm sao thì Đằng Cận Tư đi tới.
Xa xa, anh đã nhìn thấy nai con đứng ở trước cửa mím môi suy nghĩ chuyện gì đó, hơi thắc mắc tại sao cô không đi vào, không khỏi hỏi "Sao vậy?"
Cũng chính bởi vì những lời này của anh, âm thanh mập mờ bên trong lập tức ngừng lại, ngay sau đó chính là giọng nói nũng nịu của cô gái, "Quỷ dâm tặc! Tôi hận anh!" Không cần đoán cũng biết lời này xuất phát từ trong miệng của ai.
Đằng Cận Tư chau mày lại, ngay sau đó lập tức hiểu là chuyện gì xảy ra, che miệng ho một tiếng, "Lê tử, đi vào được không?"
"Vào đi." Giọng nói của Quan Hạo Lê hơi khàn khàn, còn có chút mơ hồ không vui, dù sao anh ta cũng đang làm một chuyện mà mình rất vui thích, đột nhiên bị người khác cắt đứt, sao có thể vui được, rất rõ ràng còn hơi bất mãn.
Tiết Giai Ny thấy Chân Chân và Đằng Cận Tư đi vào chung, gương mặt đỏ hơn, tốt 囧 rồi! Bị bạn tốt bắt gặp hai lần rồi, đều tại tên dâm tặc Quan Hạo Lê đáng chết, mỗi lần đều lừa dối mình, nô dịch mình, nói cái gì mà cả người đều bị gãy xương, vừa động đậy liền đau, không thể tự mình ăn cơm và tắm, còn thiếu chưa nói không thể đi vệ sinh, ghê tởm nhất chính là anh không cho mấy cô y tá xinh đẹp trẻ tuổi phục vụ, muốn mình đút cơm cho anh, lau người cho anh, suy nghĩ một chút thôi đã thấy hận rồi.
Năm ngày nay từ sáng đến tối mình phục vụ bên cạnh, mình hoàn toàn là một nô tì chính hiệu rồi, có lúc còn bị anh đùa giỡn, thật là khó chịu! Nhưng cố tình mình bị anh ta ăn đến gắt gao, ai kêu vết thương và máu bầm trên người anh ta là thật! Mỗi lần tức giận cũng không thể nào xuống tay độc ác, quả nhiên là lên nhầm thuyền giặc!
"Ôi! Sao hôm nay hai vợ chồng nhỏ cùng tới vậy? Thì ra mới vừa rồi cũng chiến huống rất kịch liệt!" Quan Hạo Lê liếc mắt một cái đã thấy khóe miệng của bạn tốt bị cắn đến chảy máu, chậc chậc chậc. . . . . . Nụ hôn này có bao nhiêu kịch liệt đây! Xem ra chuyện đánh nhau ở quán bar lần trước đã mở đường tình cho anh và A Tư, không thể không nói, anh vô cùng may mắn vì mình bị thương, mặc dù khó tránh khỏi đau đớn, nhưng rất vui vẻ, mấy ngày nay ở chung với Giai Ny những ngày tháng hạnh phúc mà anh chưa từng dám hy vọng, hận không thể vẫn tiếp tục như vậy, hưởng thụ sự bình yên khó có được này.
Đằng Cận Tư liếc anh một cái, "Mới sống thoải mái mấy ngày, lại bắt đầu lâng lâng ( ý chỉ điên điên khùng khùng ) rồi hả?"
Quan Hạo Lê là một cao thủ nhìn mặt nói chuyện, rất nhanh đã nhìn thấu giữa hai người có cái gì không ổn, vẻ mặt đau khổ thở dài một cái, "Tôi biết rõ cậu hâm mộ tôi, người anh em, nếu không như vậy đi, bữa khác tôi thuê vài tên lực sĩ, đánh cậu tàn phế, bảo đảm để cho cậu nằm trên giường một tháng không xuống giường được, ngày ngày không thể nhúc nhích tay chân, chỉ có thể mời người khác tới hầu hạ."
Anh nói chuyện luôn rất văn vẻ, năng lực bắt chước rất tốt, nói chuyện như nghiêm túc lại chọc cười mọi người, vốn tâm trạng của Lương Chân Chân không tốt, cũng không biết tại sao, nghe được câu "Đánh cậu tàn phế" , vẫn không nhịn được bật cười, cười xong mới phát hiện ra mình không nên cười sung sướng như vậy, lập tức nghiêm mặt lên, đặt bánh ngọt ở trên bàn, "Giai Ny, mình đi trước."
"Chân Chân, chờ mình một chút." Tiết Giai Ny cũng nhìn thấu không khí kì lạ giữa hai người, vừa đúng lúc cô muốn tìm Chân Chân trò chuyện một chút, không thể nghi ngờ tối nay là cơ hội tốt nhất.
Đằng Cận Tư vừa mới chuẩn bị đuổi theo liền bị Quan Hạo Lê kéo lại, "Ngồi xuống, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
"Có phải cậu kéo lầm người hay không?" Đằng Cận Tư nhếch lông mày lên liếc anh một cái.
"Tôi không phải bị bệnh mù màu, tôi vẫn phân biệt rõ đàn ông và phụ nữ, nói thử xem có chuyện gì xảy ra? Theo lý thuyết hai người nên tiến triển không tệ chứ? Đêm hôm đó ai nấy đều thấy được chị dâu nhỏ vội vã cuống cuồng đối với cậu, sao mới qua vài ngày, lại bắt đầu giận dỗi rồi hả ?" Quan Hạo Lê nhàn nhã tự đắc nằm ở trên giường, phân tích đâu vào đấy giúp bạn tốt.
"Tôi mới vừa cưỡng hôn cô ấy ở trên xe."
Quan Hạo Lê bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, "Tôi là người mù sao? Khóe miệng cậu bị thương rõ ràng như vậy, tôi có thể đoán được, nói trọng điểm!"
Đằng Cận Tư liền nói hết chuyện đã qua một lần, sau đó, rất tự giễu cười nói: "Có phải tôi rất ngu hay không? Lại chọc giận nai con."
Chương 230: Yêu hận đan xen
Editor: ChiMy
"Chậc. . . . . . Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cậu, tôi cảm thấy chị dâu nhỏ vẫn còn tình cảm với cậu, bằng không đêm hôm đó cô ấy sẽ không có vẻ khẩn trương và quan tâm đến cậu như vậy, nguyên nhân cuối cùng là gì đây? Có cái gì trở ngại cô ấy sao? Cậu suy nghĩ cẩn thận một chút, ba năm trước đây còn xảy ra chuyện gì khiến cho cô ấy không bỏ qua được, cởi chuông phải do người buộc chuông, tôi cảm thấy phải tìm được chỗ mấu chốt trong chuyện này mới được." Quan Hạo Lê cau mày.
"Ba năm trước đây. . . . . . Chỉ xảy ra một chút chuyện nhỏ, trước đó chúng tôi vẫn luôn rất tốt, không thể nào có những vấn đề khác." Đằng Cận Tư rất quả quyết trả lời.
"Nếu như chỉ là như vậy, thì dễ dàng hơn nhiều, phụ nữ mà! Chính là muốn dỗ dành, hơn nữa phải có kiên nhẫn, một ngày nào đó cô ấy sẽ bị cậu làm cho rung động, tiếp xúc với cô ấy cũng không thể quá rêu rao, Đài Truyền Hình không thiếu những phóng viên giải trí, cho nên vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn." Quan Hạo Lê trầm ngâm, tình huống cụ thể xảy ra năm đó anh cũng đã nghe Nam Cung nói rõ chi tiết, không hề bỏ sót! Chẳng lẽ trong đó còn xảy ra những chuyện gì mà bọn họ không biết sao?
Đằng Cận Tư bày tỏ trong lòng đã hiểu, trong lòng biết có một số việc không thể gấp được, nhất là trong chuyện bắt lại trái tim của nai con, chỉ có thể từ từ.
******
Trong công viên gần bệnh viện, đèn đường mờ mờ, hai cô gái sóng vai đi cùng nhau, gió đêm êm ái thổi qua cơ thể của các cô, mang theo sự mát mẻ, khiến cho lòng người vui vẻ, nhưng mặc dù như thế, giữa hai lông mày của Lương Chân Chân vẫn không che giấu được sự phiền muộn.
"Trong lòng vẫn không vượt qua được chuyện đó sao?" Tiết Giai Ny cầm tay của bạn tốt, thật ra thì cô cũng nhìn ra được Chân Chân còn tình cảm với Đằng Cận Tư, chỉ là bị cô ấy cố ý chôn ở đáy lòng mà thôi, dù sao đã từng chịu thương tổn như vậy, mặc dù không phải do anh ta trực tiếp tạo thành, nhưng cũng xem như là gián tiếp.
Loại đau đớn này, đối với phụ nữ mà nói là rất nặng nề, gặp chuyện không tốt chính là chuyện lớn cả đời, hơn nữa mấy ngày mà cô ấy yếu ớt bất lực nhất, người cô thích nhất không ở bên cạnh, đả kích liên tiếp đã tạo thành một bóng ma trong lòng cô ấy, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiêu trừ.
"Giai Ny, có lúc mình thật sự chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, tìm một người đàn ông bình thưởng, cứ sống cả đời như vậy." Lương Chân Chân tìm một băng ghế ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh như nước.
Tiết Giai Ny ngồi xuống bên cạnh cô, nắm tay của cô, "Ừ, mình cũng từng muốn như vậy, nhưng hôm nay đi tới bước này, chúng ta đã thân bất vô kỷ(*) rồi, rất nhiều chuyện đều do ý trời, làm cho chúng ta không thể chạy trốn. Cũng như mình này, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thích cái loại hoa hoa công tử ( người đàn ông đào hoa ) nói năng ngọt xớt như Quan Hạo Lê, một khoảng thời gian rất dài, mình vẫn không thể hoàn toàn quên đi người kia, cứ có cảm giác ông trời cố ý trêu đùa mình, giống như trong phim truyền hình thường diễn như vậy, bởi vì anh có nỗi khổ tâm cho nên vạn bất đắc dĩ rời xa mình, một mình đến nơi khác cố gắng."
(*)"Thân bất vô kỷ "
Thân = là thân tâm, là lý trí của mình
Bất = không
Vô kỷ = không tùy tâm, không có kỷ luật.
Trong truyện và phim thường dùng "Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ" ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.
Nói đến chỗ này, khóe miệng cô nhếch lên cười khổ, "Từng một lần ảo tưởng vài năm sau, anh sẽ lấy một tư thái ưu việt xuất hiện ở trước mặt mình lần nữa, nhưng bốn năm trôi qua rồi, anh vẫn không xuất hiện, cũng không hề liên lạc, hoàn toàn như bốc hơi trên thế giới này, mà trong lúc đó, mình gặp được Quan Hạo Lê, từ ghét đến không ghét, rồi đến thích, ngay cả chính mình đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như là đang nằm mơ vậy. Chân Chân, chúng ta nên nhìn về phía trước, quá cố chấp với quá khứ sẽ chỉ làm cho chúng ta càng thêm khổ sở mà thôi, nó giống như gông xiềng, giam cầm chúng ta mà thôi."
Lương Chân Chân cầm lại tay của bạn tốt, đây là lần đầu tiên Giai Ny chủ động đề cập với cô về người đàn ông kia, có thể thấy được cô ấy đã thật sự buông xuống, với Giai Ny mà nói, thừa nhận thích một người thật không dể dàng, cô ấy cất giấu sự kiên cường và ẩn nhẫn ( ngấm ngầm chịu đựng ) ở sâu trong lòng, làm cho người khác đau lòng.
"Ừ, mình hiểu. . . . . ." Sau khi nói xong, cô lập tức xoay chuyển, quệt mồm gắt giọng: "Ôi chao! Mình phát hiện có phải bạn là thuyết khách do bác sĩ Quan phái tới hay không?"
"Phốc. . . . . . Con nhỏ này bạn cũng đừng xuyên tạc ý của mình, mặc dù Quan Hạo Lê và Đằng Cận Tư là bạn tốt, nhưng mình vẫn bên phe bạn, năm đó mình hận anh ta nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải là bạn kéo mình lại...mình đã sớm xách dao đi chém anh ta rồi, chẳng lẽ bạn lại quên mất?" Tiết Giai Ny hừ nói.
"Dĩ nhiên nhớ rồi..., haizz. . . . . . Thời gian trôi qua thật là nhanh, thoáng một cái đã qua ba năm, trước khi trở về nước mình đã tính toán không liên quan gì tới anh ta nữa, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, nhưng kế hoạch luôn biến hóa khó lường, kể từ khi bị anh ta bắt gặp ở sân bay, sau đó xảy ra đủ thứ chuyện, nhất là đêm hôm đó ở quán bar, mình kinh ngạc phát hiện mình vẫn. . . . . . Quan tâm anh ta, cái nhận thức này làm cho mình cảm thấy rất xấu hổ, rõ ràng bị anh ta làm tổn thương như vậy, rõ ràng cũng rất căm hận anh ta, nhưng sâu trong lòng vẫn có suy nghĩ đó, mình rất sợ. . . . . . Thật sự rất sợ, Giai Ny, bạn nói xem mình có đáng bị khinh thường không? Tại sao còn chưa quên được anh ta?" Cảm xúc của Lương Chân Chân có chút kích động.
"Chân Chân, bạn biết không? Yêu một người sâu đậm, mới có thể hận sâu như thế, yêu hận đan xen , một ngày nào đó bạn không còn cảm giác với anh ta, có thể thản nhiên đối mặt, như vậy bạn cũng không còn hận anh ta. Đạo lý rất đơn giản, bạn sẽ hận một người xa lạ sao?" Giọng điệu của Tiết Giai Ny bình thản, nhưng từng chữ đều đánh vào trong lòng của bạn tốt.
Lương Chân Chân cười khổ, đúng vậy! Giai Ny nói rất có lý, yêu hận đan xen.
"Cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục quá đáng sợ, mình không dám thử lần thứ hai, hơn nữa, mình cũng không còn là thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, cuộc sống không có nhiều cái ba năm như vậy, mình phải suy nghĩ nghiêm túc."
"Không sai, yêu đương và kết hôn hoàn toàn không giống nhau, lúc còn trẻ yêu đương oanh liệt thế nào cũng không sao, nhưng nhất định phải lựa chọn đối tượng kết hôn cẩn thận, đây là chuyện lớn cả đời, phải nghiêm túc, chúng ta đã qua cái tuổi bồng bột rồi."
. . . . . .
Hai người ngồi ở trên ghế dài trong công viên trò chuyện rất nhiều rất nhiều, mặc dù họ không thể xác định tương lai của mình, nhưng sau khi bày tỏ tình cảm trong lòng mình, trong đầu đã có suy nghĩ rõ ràng.
Chương 231. Tặng hoa gây ra sóng gió.
Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Suốt mấy buổi sáng, trên bàn làm việc của Lương Chân Chân đều nhiều thêm một bó hoa tươi, mỗi ngày không giống nhau, hơn nữa đều là loại hoa quý hiếm vận chuyển từ các quốc gia trên thế giới tới, như Lan Hồ Điệp cánh hoa đỏ mọng, Tường Vi trắng, hoa hồng xanh, hoa forget me not bên bờ sông Đa Nuýp, hoa Bách Hợp Firenze, hoa Tuylip đỏ rực của Hà Lan, v.v... khiến cho các đồng nghiệp trong đài truyền hình hâm mộ muốn chết, mọi người rối rít suy đoán người tặng hoa nhất định là Đại thiếu gia đời thứ hai hoặc là công tử gia tài bạc vạn, nếu không thì ai có năng lực mỗi ngày thay đổi hoa cỏ quý báu đa dạng chứ, hơn nữa đều còn tươi mới đọng sương!
"Chao ôi, đây không khỏi quá rêu rao chứ? Mới đến đài vài ngày! Liền cố ý khoe khoang nói cho chúng ta biết phía lqd sau cô ta có chỗ dựa vững chắc bao nhiêu!" Đồng nghiệp Giáp khinh miệt hừ hừ.
"Được rồi! Người ta có tư cách, cô hâm mộ ghen tỵ có ích gì? Có thời gian bát quái không bằng nhanh chóng đi cua một phú nhị đại không được sao?" Đồng nghiệp Ất nửa đùa nửa thật nói.
"Tư cách gì? Không phải là dáng vẻ thanh cao mê hoặc như hồ ly tinh sao? Cô không thấy đức hạnh của Bùi Thụ An sao, trước kia cô ta đều nịnh bợ chúng ta, bây giờ ngược lại, cả ngày đi theo phía sau Lương Chân Chân và Lâm Tịnh hai con hồ ly tinh, không biết bận rộn gì mà chạy ngược chạy xuôi, lại không biết rằng người ta chỉ lợi dụng cô ta làm chân chạy mà thôi! Còn giống như mừng rỡ gì đó!"
"Ôi... phải nói bậc cửa trong đài chúng ta càng lúc càng thấp, người hay quỷ đều vào được, còn không biết có phải dùng quan hệ gì không, ít ngày trước lúc tan việc tôi còn thấy cô ta lên một chiếc limousine, mặc dù không thấy rõ ràng, nhưng mà tôi có cảm giác mãnh liệt, người đàn ông kia tuyệt đối không giàu thì cũng cao quý!" Giọng điệu đồng nghiệp Bính chanh chua.
Đồng nghiệp Giáp cười lạnh: "Này còn phải đoán! Không chừng chính là tình nhân được bao nuôi, gì mà sinh viên! Còn không biết trình độ học vấn có phải mua được không!"
"Đủ rồi đó! Làm việc đi! Có thời gian rảnh rỗi ghen tỵ người ta, còn không bằng tự đề cao năng lực bản thân, còn về Bùi Thụ An, người ta lấy việc giúp người khác làm niềm vui, tâm tư tốt, ban đầu không phải các cô cũng lợi dụng người ta? Quá đáng hơn các cô còn lợi dụng tình cảm của người ta, chẳng lẽ sau khi khiến người ta đau lòng còn muốn cô ấy tiếp tục làm đầy tớ cho mấy người?" Lúc trưởng ban Ninh đi tới vừa vặn nghe thấy vài đồng nghiệp nói xấu sau lưng người khác, không khỏi tức giận trách cứ các cô ấy một lần.
Trong văn phòng lập tức hoàn toàn yên lặng, mấy nữ phóng viên bát quái bĩu môi, không hề lên tiếng nữa, dieendaanleequuydonn trưởng ban Ninh được trong đài công nhận là nữ cường, là phóng viên cao cấp bí mật của kênh giải trí văn nghệ tổng hợp, chỉ cần cô ấy tự ra tay nắm bắt tin tức, gần như chưa từng thất bại.
Lâm Tịnh từ phòng uống nước đi ra vừa lúc nghe bọn họ nói chuyện một phần, đợi sau khi các cô ấy yên tĩnh liền lặng yên không tiếng động trở lại khu vực làm việc của mình, cô và Lương Chân Chân vừa vặn là mặt đối mặt, để ly xuống, đi đến bên cạnh cô ấy, nhỏ giọng nói: "Chân Chân, rất nhiều người trong đài đoán cô có một bạn trai có tiền đấy."
Trong lòng Lương Chân Chân buồn bã, cô biết chức vụ trước mắt của bản thân chỉ là người mới, không cẩn thận sẽ dẫn tới chỉ trích không đáng, nhất là nơi tràn đầy tinh thần giải trí bát quái như đài truyền hình, cô chỉ có thể lưu ý khắp nơi, nhưng Đằng Cận Tư lại cố ý đối ngược với cô, cô càng muốn khiêm tốn, anh lại càng không để cho cô khiêm tốn, ngược lại đưa cô lên đầu sóng ngọn gió.
"Tôi nghĩ có thể người tặng hoa đưa sai địa chỉ rồi, tôi không có bạn trai, cũng không biết là ai tặng." Giọng nói của cô rất bình thản, nhưng trong lòng lại chửi rủa người khác.
"Hả? Không phải cô nói đùa chứ? Hoa quý báu như vậy sao có thể gửi sai địa chỉ? Hơn nữa... người ta lại tặng liên tiếp!" Lâm Tịnh không thể tin há to mồm.
"Mọi việc đều có khả năng, trên đời này không có cái gì là tuyệt đối." Lương Chân Chân bĩu môi cười yếu ớt, tiếp tục sửa sang tin bài của mình, giống như không hề cảm thấy có chút hứng thú nào đối với chuyện này.
Lâm Tịnh cảm thấy dáng vẻ của cô ấy chính là không muốn nói nhiều liền trở lại chỗ ngồi, cô đột nhiên cảm thấy lqd Lương Chân Chân còn thần bí khó lường hơn trong tưởng tượng của mình, mặc dù cô ấy lớn hơn cô một tuổi, nhưng lại giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, có một vẻ tang thương cùng u buồn không giống với bạn cùng trang lứa, khiến cho cô rất khó hiểu.
Lúc nghỉ ngơi buổi trưa, Lương Chân Chân chạy đến tầng trên cùng trên sân thượng gọi điện thoại cho Đằng Cận Tư, có mấy lời phải nói rõ ràng, còn để mặc như vậy sẽ khiến cho anh ta tiếp tục tặng hoa cho mình, cô đoán chừng hằng ngày sẽ phải nghe mấy chuyện linh tinh, thật sự khiến cho người ta không thể nào chịu được rồi.
Bận rộn cả buổi sáng, Đằng Cận Tư đang định thời gian buổi trưa ngồi trên ghế chợp mắt một chút, vừa mới nhắm mắt lại, điện thoại di động cá nhân của anh vang lên, thấy tên người gọi điện đến hiện lên, tâm tình rõ ràng rất vui vẻ.
【Nai con, thích hoa đó không? 】
Lương Chân Chân hít vào một hơi thật sâu, quả nhiên là người này một điểm tự hiểu cũng không có, rất quả quyết phủ nhận, "Không thích! Chỉ cần bất cứ vật gì của anh, tất cả đều không thích! Xin anh đừng nên lãng phí tiền bạc cùng sức người sức của nữa, thật sự không cần thiết."
Nhất thời đầu bên kia điện thoại truyền đến trầm mặc, cô biết anh chắc chắn tức giận, đây cũng chính là hiệu quả mà cô muốn, vốn đã kiệt sức, vết thương chồng chất, hai người cần gì phải cứng rắn tiến đến với nhau chứ? Đó không phải là khiến cho bản thân mình ngột ngạt sao? Cô chỉ muốn có một thời gian bình tĩnh, sắp xếp sửa sang lại suy nghĩ.
【Em đừng tưởng như vậy là có thể chọc giận anh, không thể nào, mỗi ngày anh đều muốn đưa hoa tới, em thích hay không thích, đều không quan hệ gì đến anh, tùy em xử lý. 】
Đằng Cận Tư mới nghe mấy lời kia, dieendaanleequuydonn tâm tình quả thật không tốt, nhưng sau mấy phút tỉnh táo, liền kiềm chế cảm xúc luống cuống, Lê tử nói rồi, theo đuổi nữ sinh phải kiên nhẫn, thủ đoạn chơi xấu đều phải dùng tới, hơn nữa da mặt phải dày, chấp nhận bị chửi mắng đánh đập, phải học tập anh ta, đuổi theo duy nhất chính là ba năm, không tức giận chút nào.
Anh cũng sẽ không đi lãng phí thời gian ba năm, cho bản thân nhiều nhất là ba tháng, đây là giới hạn thấp nhất, thật ra anh hy vọng rút ngắn xuống còn một phần ba, dĩ nhiên, thời gian càng ngắn càng tốt.
"Anh... Anh nhiều tiền không có chỗ tiêu sao? Nhiều đứa trẻ ở vài nơi nghèo khổ không có tiền ăn cơm không có tiền đi học, anh có thời gian rảnh rỗi đi tặng hoa còn không bằng mang tiền quyên góp cho chúng!" Lương Chân Chân tức giận nói.
Chương 232. Hợp ý.
Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn
【Anh thích tiêu tiền ở trên người em, anh vui. 】Sắc mặt Đằng Cận Tư tối tăm, trong lòng nai con anh chính là người không có lòng nhân ái sao?
Bà nội tin Phật, hàng năm tập đoàn Đế Hào tư cũng quyên góp một số tiền lớn cho chùa miếu Phật giáo cùng nơi miền núi nghèo khó trong cả nước, anh vốn chuẩn bị lấy danh nghĩa bà nội lập một quỹ từ thiện, nhưng bà nội không muốn phô trương, chỉ muốn không ai biết đến làm một chút chuyện tốt vì xã hội thôi. Dùng lời bà nội nói, lúc bản thân ăn không no mặc không ấm, cho dù muốn trợ giúp những đứa bé đáng thương kia cũng hữu tâm vô lực, bây giờ bản thân có khả năng, lấy tiền dư thừa làm chút chuyện tốt cũng là việc nên làm, có lẽ đối với bản thân mà nói mấy ngàn đồng không đáng vào đâu, nhưng đối với đứa trẻ nơi vùng núi mà nói, là vô cùng quan trọng.
Lương Chân Chân không có biện pháp nào với cách chơi xấu của anh, vốn định mắng anh, nhưng lập tức nghĩ ra có mắng cũng không tốt, người như thế chính là không có cách nào khơi thông, dieendaanleequuydonn hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt ôn hòa nói: "Anh yên tâm, về sau tôi sẽ đưa những bó hoa này cho dì quét dọn trong đài chúng tôi, nói cho dì ấy biết có người thầm mến dì ấy đã lâu, không dám ra mặt thổ lộ, vừa nghĩ ra."
【Nai con, em không nên ép anh. 】 Đầu điện thoại bên kia Đằng Cận Tư cắn răng nghiến lợi.
"Là anh ép buộc tôi trước đấy chứ! Anh có biết anh làm như vậy đã gây ra cho tôi ảnh hưởng nghiêm trọng cỡ nào, bây giờ mọi người đều thảo luận ầm ĩ về tôi, hoài nghi tôi dựa vào người có tiền giàu có, cho rằng tôi tham lam hư vinh, cố ý rêu rao khoe khoang, mấy chuyện linh tinh nói không dứt bên tai. Anh cũng không nghĩ lại, tôi là nhân viên mới được tuyển dụng có thể phách lối như vậy sao? Cái này tương đương với việc gián tiếp tạo ra kẻ địch cho bản thân, đặt mình vào tình huống nguy hiểm, bị người đố kỵ, bị người tính toán, nói không chừng ngày nào đó tôi bị người ta đuổi ra rồi, đến lúc đó có phải anh sẽ vui vẻ không hả?" Giọng nói Lương Chân Chân hơi lạnh lùng.
Đằng Cận Tư nghe xong chân mày nhíu lại, anh thật sự không ngờ tới mấy điều nai con nói, sao anh tặng hoa cho người phụ nữ anh thích lại có thể dính dáng tới nhiều việc như vậy? Thật sự làm cho anh buồn bực, hoàn toàn mất hết quyền tự do.
【Anh không biết, anh thực sự không suy tính đến những tình huống ấy, nếu không, em đổi công việc khác đi? Đài truyền hình lqd không thích hợp với em, chỗ ấy quá nhiều thị phi, không tốt. 】Anh nói nghiêm túc.
O(╯□╰)o Rốt cuộc người này có hiểu rõ tình huống không! Hoàn toàn không phân biệt rõ trọng điểm! Vấn đề của cô bây giờ không phải là công việc ở đài truyền hình thích hợp hay không thích hợp, mà là anh đừng tặng hoa nữa!
"Tôi nghĩ anh hiểu lầm ý của tôi, tôi rất thích công việc ở đài truyền hình, càng không bởi vì một chút xíu thất bại nho nhỏ mà buông tay, tôi tự nhận mình làm việc rất quy củ, giữ khuôn phép, còn anh thì sao? Âm thầm tặng cho tôi một quả bom tấn, đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió."
【Nai con, em cố ý xuyên tạc ý của anh... anh chỉ đơn thuần tặng hoa cho em, cũng không nghĩ tới sẽ dẫn đến một loạt chuyện như vậy, chỉ có thể nói những người đó quá đố kỵ rồi. 】Đằng Cận Tư nhíu mày.
"Hừ! Không trách được tứ chi anh phát triển như vậy, thì ra là có chuyện như thế, không nói chuyện cùng anh nữa, tôi phải đi làm, đừng gọi điện lại!" Lương Chân Chân bĩu môi thở phì phò, đàn ông thối tha! Rõ ràng chính là lỗi của anh!
Nghe được từ trong điện thoại truyền đến tiếng "tút tút", hai chân mày của Đằng Cận Tư nhíu lại thành chữ xuyên, ý nghĩa phía sau của tứ chi phát triển có phải là... đầu óc ngu si? Nai con lại có thể mắng anh đầu óc ngu si?
Ngón tay siết chặt điện thoại, dieendaanleequuydonn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, đáng chết! Đây là lần đầu tiên có người dám mắng anh như vậy, nếu đổi thành người khác, anh đã sớm xuống tay rồi!
Cầm điện thoại bàn, bấm số của Nam Cung Thần, "Dùng tốc độ nhanh nhất lăn tới đây!"
Đang bớt chút thời gian tốt đẹp gửi tin nhắn, Nam Cung Thần bị cậu chủ gầm lên giận dữ dọa sợ tới mức phát run, trong lòng thấp thỏm không yên: Chẳng lẽ cậu chủ có cặp thiên lý nhãn? Lại có thể biết mình đang làm gì?
Vội vàng để điện thoại di động xuống, đứng dậy tiến về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, "Cậu chủ, ngài tìm tôi?"
"Từ ngày mai trở đi, không cần đưa hoa tới đài truyền hình nữa."
Trong lòng Nam Cung Thần hơi hồi hộp, không phải cậu chủ ní mặc kệ trời mưa, mưa đá rớt xuống hay sấm chớp đùng đùng vẫn phải kiên trì bền bỉ sao? Sao mới kiên trì có một tuần đã từ bỏ rồi? Hơn nữa sắc mặt cậu chủ không được tốt, nói vậy chắc lại có liên quan tới Lương tiểu thư, OMG! Coi như cậu chủ hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi, nhưng Lương tiểu thư cố tình không có ý định dễ dàng tha thứ cho cậu chủ như vậy, hai người đang chơi trò trốn tìm, một người tìm một người trốn...
"Vâng, thuộc hạ hiểu." Anh khom người gật đầu, chuẩn bị lui ra, lại bị gọi lại.
"Chờ một chút, cậu đi kiểm ta một chút gần đây có tiết mục ca kịch nào biểu diễn ở thành phố C không, nhanh chóng đưa lên cho tôi." Đằng Cận Tư như có điều suy nghĩ chống cằm.
Mặc dù trong lòng Nam Cung Thần đầy nghi ngờ, nhưng anh không dám hỏi nhiều, không hiểu sao đột nhiên cậu chủ lại có hứng thú với ca kịch, chẳng lẽ đây cũng là hợp ý với Lương tiểu thư?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Màn ảnh chuyển đến phía Lương Chân Chân, cô vừa mới cúp điện thoại xong đang chuẩn bị xoay người đi, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của đàn ông từ một chỗ nào đó truyền đến, rõ ràng như vậy, hù dọa cả người cô run rẩy.
"Ai? Người nào trốn ở kia giả thần giả quỷ? Mau ra đây!" Cô tức giận hỏi, trong lòng cũng dâng lên chút cảnh giới, nếu nói như vậy nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của cô bị người trốn ở một nơi bí mật gần đó nghe được, đáng giận! Rất đáng giận rồi! Lại còn có loại người không biết vô liêm sỉ điên cuồng nghe lén!
"Tiểu sư muội, đừng khẩn trương, không phải anh cố ý muốn nghe trộm điện thoại của em, anh tới đây trước, hơn nữa, nơi này là thế giới bí mật của anh." Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đi ra từ bên cạnh, rõ ràng đó là Tống Tử Quân, trưởng ban của kênh thời sự chạm tay có thể bỏng! Cũng là người đàn ông mà Lâm Tịnh luôn thầm mến nhiều năm!
Lương Chân Chân kinh ngạc, đây lqd là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Tống Tử Quân ở khoảng cách gần như vậy, tuy nói đều là đồng nghiệp trong một đài, nhưng dù sao thân phận của người ta cũng không giống mình, cho nên bình thường rất ít có cơ hội gặp mặt.
"Anh... ý của anh là, tôi xâm chiếm địa bàn của anh? Quấy rầy anh nghỉ ngơi?" Cô có vẻ rối rắm, đang cố gắng hiểu ý tứ trong lời nói của Tống Tử Quân, nói thật, cô rất lo lắng cho bản thân, lời nói vừa rồi bị anh ta nghe thấy sẽ gây ra hậu quả gì, anh ta sẽ không bán đứng mình? Có phải sẽ náo loạn ồn ào khắp nơi?
Chương 233. Bí mật của nhau.
Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Tống Tử Quân gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười có thâm ý khác, khiến cho người ta không rõ rốt cuộc anh có chủ ý gì, nếu như không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp được, ngay từ đầu anh sẽ không để ý tới phóng viên nhỏ học việc này, lại cố tình để cho anh nghe được nội dung cuộc điện thoại của cô, thật sự là trời xui đất khiến!
Không thể không thừa nhận, lời nói vừa rồi của cô khiến cho anh ngoài ý muốn, mấy ngày nay anh nghe được không ít phiên bản đồn đãi về cô, trong tiềm thức liền kết luận cô nằm trong hàng ngũ người phụ nữ tham lam hư vinh hám tiền, những thứ hoa lạ kia quá mức rêu rao, phách lối khiến cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của nó, trên căn bản nhiều người chỉ từng nghe tên gọi chứ chưa từng thấy qua, chứ đừng nói tới giá tiền khiến người ta thán phục, không làm cho người ta đố kỵ mới là lạ.
Anh vốn không có nhiều lqd hứng thú với mấy chuyện này, ra ngoài xã hội đã lâu, kiến thức tự nhiên rộng rãi, cũng luyện thành bản lĩnh bình tĩnh tự nhiên, anh đã từng thấy mấy nữ sinh cậy quyền cậy thế nhưng không thể trách, lại không ngờ sự thật không phải như lời đồn đãi kia, khiến cho anh ngoài ý muốn, đồng thời cũng cảm thấy thú vị, không khỏi muốn trêu chọc cô.
"Em nói cũng không sai, anh vốn nghỉ ngơi ở bên trong, kết quả bị giọng nói oang oang của em đánh thức, muốn không nghe cũng khó!" Tống Tử Quân lười biếng thỏa mãn dựa người ở trên tường.
Lương Chân Chân ngạc nhiên há mồm, cái gì với cái gì chứ? Bí mật của cô bị người ta nghe, ngược lại thành lỗi của cô, cô quấy rầy anh ta nghỉ ngơi, là cô ép buộc anh ta nghe sao? OMG! Người đàn ông này thật là cực phẩm!
"Trưởng ban Tống, quấy rầy anh nghỉ ngơi là lỗi của tôi, nhưng trước đó tôi cũng không biết đây là thế giới bí mật của anh, mà anh lại vừa vặn nghe được nội dung lời nói của tôi, tất cả đều là vô ý, không bằng làm một trao đổi, anh không nói ra, tôi cũng không nói ra, giữ bí mật lẫn nhau, thế nào?" Giọng nói của cô chân thành thân thiện, đôi mắt trong như nước nhìn thẳng về phía người đàn ông đang dựa vào tường, cô thật sự không đoán ra suy nghĩ của anh ta, không biết trong hồ lô của anh ta đựng cái gì.
"Ách... Em tên là Lương Chân Chân? Anh nhớ cùng tiến vào với em còn có một phóng viên nhỏ, dáng dấp rất đơn thuần." Tống Tử Quân không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại cố ý nói sang chuyện khác.
"Ừhm, cô ấy tên là Lâm Tịnh, dieendaanleequuydonn đến từ đại học M thành phố L, hơn nữa, là tiểu sư muội đúng nghĩa của trưởng ban Tống đấy." Hai bên má Lương Chân Chân lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, cô không hiểu tại sao Tống Tử Quân lại nói sang chuyện khác liên quan đến Lâm Tịnh, nhưng mà đã nói tới, cô cũng cần nói giúp như vậy.
Mắt Tống Tử Quân khép hờ, lướt qua mặt Lương Chân Chân vài giây, muốn phát hiện chút gì đó từ trong ánh mắt của cô, lại phát hiện bên trong hoàn toàn trong veo, trong veo sạch sẽ không chút tạp chất.
"Xem ra em hiểu rất nhiều về anh, chẳng lẽ... em luôn vụng trộm thầm mến anh?" Tống Tử Quân nhíu mày, cười đến đáng ăn đòn.
⊙﹏⊙ Lương Chân Chân nhịn cơn kích động đến mức muốn nhảy lên, vì cái gì mà người đàn ông này còn tự luyến hơn người khác? Cô biết anh ta, biết chút chuyện của anh ta hoàn toàn là do Lâm Tịnh nói, bên người còn có một người phụ nữ thầm mến anh ta, ngày ngày chú ý đến bất kỳ hành động gì của anh ta, cô không muốn biết cũng khó khăn!
"Trưởng ban Tống, nếu tôi nhớ không nhầm, anh đã có bạn gái chứ? Trưởng ban kênh giải trí văn nghệ tổng hợp Trình Hiểu Nhàn tiểu thư cùng với anh được mọi người trong đài công nhận là một đôi tuấn nam mỹ nữ, nếu cô ấy nghe được những lời này, tôi có thể thê thảm rồi. Khả năng của tôi còn ít, không chịu nổi giày vò này, cả ngày sống trên đầu sóng ngọn gió sẽ ép điên người, tôi thật sự không chịu nổi."
Vẻ mặt cô đau khổ, mặc dù không biết người đàn ông này có chủ ý gì, nhưng cô muốn tỏ rõ lập trường của mình trước, lại nói không phải vừa rồi anh ta cố ý nghe nội dung cuộc điện thoại của mình sao? Sao còn nói như vậy?
Chẳng lẽ cố ý trêu mình chơi?
Phải nói rằng Tống Tử Quân luôn được mọi người tâng bốc đã thành quen, cũng có thói quen chung quanh mình có lqd một đám oanh oanh yến yến mến mộ mình, đột nhiên nghe thấy lời nói của Lương Chân Chân, lòng tự ái phái nam khó tránh khỏi hơi bị hạ xuống, đồng thời mang tới cho anh hứng thú nồng đậm, nghe nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của cô, người đàn ông ở đầu kia nhất định là công tử có tiền địa vị cao quý, ngay cả người đàn ông như vậy mà cô cũng không chịu nể mặt mũi, thật đúng là người phụ nữ khác biệt, chính xác là hơi không giống người bình thường.
"Chuyện hôm nay anh có thể giữ bí mật, nhưng em, nợ anh một món nợ ân tình." Anh nhàn nhã vênh váo đứng thẳng lên, dường như chuẩn bị rời đi.
"Hả... Cái gì?" Nét mặt Lương Chân Chân chỉ có thể dùng vô cùng kinh ngạc để hình dung, rốt cuộc đầu người này cấu tạo từ cái gì! Rõ ràng là anh ta nghe lén nội dung cuộc điện thoại của cô, còn ngược lại uy hiếp cô thiếu một món nợ ân tình của anh ta, quả thật là... không có đạo lý!
Tống Tử Quân nhíu mày nhìn cô, "Sao? Dường như Lương tiểu thư không muốn, em hy vọng anh thông báo bốn phía giúp em?"
"Được, tôi đồng ý." Trong lòng Lương Chân Chân thầm mắng: đụng phải một tên vô lại, cô có thể có cách gì! Chỉ có thể nhận tội, ai bảo cô còn muốn tiếp tục làm việc ở đài truyền hình!
"Vậy thì một lời đã định, nội dung anh còn chưa nghĩ ra, chờ anh nghĩ kỹ rồi sẽ tìm em." Tống Tử Quân vui vẻ tươi cười đi xuống cầu thang, lúc đi được một nửa lại quay đầu lại, "À, đúng rồi! Anh thấy lát nữa em hẵng xuống thì tốt hơn, miễn cho mọi người thấy chúng ta đồng thời đi xuống, sẽ ngộ nhận là chúng ta bí mật hẹn hò ở trên đó, đến lúc đó, ngay cả anh nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, giải thích cho bạn gái cũng không được, rất phiền toái!"
Lương Chân Chân thiếu chút nữa bị hắn chọc giận đến mức muốn thở không nổi, tên vô lại này chính là kẻ nói năng thận trọng bình thường trên TV sao, dieendaanleequuydonn nam trưởng ban lễ độ hướng nội Tống Tử Quân? Hoàn toàn không giống như bản thân anh ta, kém quá xa!
Nhìn bóng lưng anh ta đi càng lúc càng xa, Lương Chân Chân hận không thể xông lên phía trước mạnh mẽ đạp hắn hái cái, nhe răng nhếch miệng mắng anh ta, nhưng không ngờ người nọ rất thức thời quay lại mỉm cười với cô, thu hết động tác nhỏ của cô vào trong mắt, nụ cười kia khiến cho cô rợn tóc gáy trong nháy mắt, dựa vào tường than thở một tiếng, sao đột nhiên cô có cảm giác muốn từ chức.
Ông trời chê cô phiền lòng còn chưa đủ nhiều hay sao? Sự kiện này nối tiếp sự kiện kia đến, vốn định khiêm tốn, phải khiêm tốn, nhưng lại không thể bắt đầu khiêm tốn. O(╯□╰)o
Chương 234. Tới đây, anh nói cho em biết.
Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Sau khi trở lại phòng làm việc, Lâm Tịnh liền lại gần hỏi cô đã đi đâu, đôi mắt to xoay chuyển không ngừng, trên mặt viết mấy chữ cảm thấy hứng thú to đùng, Lương Chân Chân bất đắc dĩ đổ người trên ghế, dĩ nhiên là cô không thể nói chân tướng sự thật, tốt nhất nên vĩnh viễn nát vụn ở trong bụng, cô cũng cầu nguyện mình không phải gặp lại tên vô lại này, có gặp cũng không cần xuất hiện cùng lúc, đáng tiếc cô đã nghĩ quá tốt đẹp, cùng làm chung một kênh trong đài truyền hình, nào có đạo lý không tiếp xúc?
"Hơi buồn bực, tôi đi ra ngoài hóng mát một chút, kết quả thấy một con gián lớn, lấy đi tất cả tâm tình tốt của tôi rồi."
"Hả! Cô còn sợ hãi gián?" Khuôn mặt Lâm Tịnh kinh ngạc.
"Ừ, lá gan của tôi tương đối nhỏ, tôi đều hơi sợ loài bò sát." Lương Chân Chân bưng chén nước lên uống một ngụm, cô lqd nói thật, chỉ sợ nếu Lâm Tịnh biết cô so sánh bạch mã hoàng tử trong lòng của cô ấy với con gián, chắc sẽ chém mình.
"Hà hà... Lần sau thấy gián thì kêu tôi, tôi bảo đảm sẽ tiêu diệt hết bọn chúng." Lâm Tịnh cười ha hả nói.
Lương Chân Chân đang uống nước thiếu chút nữa thì bị sặc, khẽ mỉm cười với cô ấy, sau đó gật đầu. Hài chỉ, cô yên tâm, chuyện như vậy tôi cũng hữu tâm vô lực, trừ tìm cô ra tôi cũng chỉ có thể tìm cô.
Hai người trò chuyện một chút, Hoắc Đình Hương ra ngoài làm bài phỏng vấn trở về phấn khởi chạy tới, "Nói cho các cô biết một tin tức tốt làm phấn chấn lòng người! Tối ngày mốt trong rạp hát lớn Tương Thượng diễn vở nhạc kịch "Carmen", là kim đồng ngọc nữ trong giới nhạc kịch Brandon? Giovanni Norwich cùng Victoria? Duy Kim tự mình ra trận, đội hình minh tinh còn không chỉ có từng này đâu! Tuyệt đối là một bữa tiệc mãn nhãn sang trọng, không xem thật sự đáng tiếc!"
"Oa! Vé vào cửa bán dễ không? Có phải rất đắt không? Nghe thấy những tên tuổi minh tinh hàng đầu này, tôi liền có cảm giác vé vào cửa chính là ngân phiếu ngàn vàng khó kiếm." Đầu tiên Lâm Tịnh hưng phấn tột độ, sau hưng phấn chính là buồn bã, mặc dù thích, nhưng vé vào cửa quá đắt, tiêu phí không nổi, làm không tốt vé vào cửa tương đương với tiền một tháng lương của cô, mua xong cũng chỉ có thể đi ăn không khí rồi.
Nhắc tới điểm mấu chốt, Hoắc Đình Hương cũng ngừng công kích, lắc lắc thẻ phóng viên treo trên cổ, "Bé tiểu Lâm, dieendaanleequuydonn bé quả nhiên là chọc trúng chỗ đau đó! Vé vào cửa lần này không chỉ đắt, mà còn hiếm! Nghe nói đã bán rất sớm trước đó tranh giành mà không còn, hơn nữa có một nửa là dự định cho trước rồi, ôi... Tôi đã nhờ bạn bè hỗ trợ nghĩ biện pháp, cũng không biết có hy vọng không, chỉ có thể chờ tin tức thôi."
Cảm xúc của Lương Chân Chân cũng giống như Lâm Tịnh, từ kích động dần dần chuyển thành buồn bã, đối với loại hình nghệ thuật múa này, là tình yêu duy nhất của cô, trong thời gian học ba năm tại đại học Columbia, trừ việc học mấy bộ môn chuyên ngành của mình, cô còn học thêm môn múa, lúc ở NewYork, đã từng đi xem mấy vở múa lớn, đối với vở nhạc kịch "Carmen", cô vẫn muốn đi xem, kết quả luôn bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ lỡ, không ngờ tới: Có một cơ hội tốt sẽ xuất hiện ở ngay ngưỡng cửa nhà mình, nhưng cơ hội để cô có được vé lại rất xa vời, đây thật sự là chuyện rất thương tâm, biết rõ ràng nó gần trong gang tấc, nhưng lại bị tấm vé vào cửa mỏng manh ngăn cản ở ngoài, trong đầu cô thoáng hiện ra rất nhiều bóng dáng, là người có khả năng tương đối lớn lấy được vé vào cửa, chỉ có điều, mình thật sự vì vé vào cửa mà tìm bọn họ sao?
Có thể hơi quá không? Cô thực sự không thể bỏ qua thể diện, trên đường tan việc trở về, cô gọi điện thoại cho bạn tốt Giai Ny, đây là người duy nhất mà cô có thể mở miệng ra.
"Giai Ny, vé vở nhạc kịch "Carmen" vào tối ngày mốt, cậu có thể mua được không?"
【Tớ cũng rất muốn đi xem, chỉ nghe nói vé vào cửa rất hiếm, cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được, cho nên tớ cũng chỉ có thể hết sức cố gắng thử xem, dù sao đội ngũ diễn viên đợt này quá mạnh mẽ, tất cả lqd mọi người đều muốn đi hưởng thụ bữa tiệc này, khẳng định vé vào cửa sẽ bị tranh đoạt đến phát điên. 】 Tiết Giai Ny cũng không dám bảo đảm với bạn tốt.
"Ừ, tớ hiểu." Lương Chân Chân gật gật đầu, giao thiệp của Giai Ny rộng hơn cô, nếu như cô ấy cũng không có cách nào, cô cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
【Chân Chân, nếu như tớ không lấy được ở đây, cậu có thể hỏi ba mình một chút hoặc là... 】Tiết Giai Ny có ngụ ý.
Trong nháy mắt, Lương Chân Chân hiểu người bạn tốt không nói tên ra là ai, trầm ngâm một hồi, "Để nói sau, tớ không muốn làm phiền người khác."
Tiết Giai Ny cũng không nhiều lời, cô biết tính tình của Chân Chân, bướng bỉnh quá mức cùng cứng nhắc, không phải trong lúc nhất thời có thể thuyết phục cô ấy, may mà cô ấy không coi cô là người ngoài, bạn bè, chính là tuy hai mà một.
Sau khi cúp điện thoại xong, cô đi cục Thủy lợi gặp cậu của mình, có đôi khi trong nội bộ chính phủ có phát vé vào cửa, nói không chừng có thể có hai tấm, nhưng kết quả là cậu của cô nói cho cô biết vốn là có, nhưng em họ cô muốn đi, nói là muốn cùng bạn học đi xem, thật sự làm cô buồn chết, vội vàng gọi điện thoại cho em họ, muốn nói em ấy đưa lại vé cho mình, còn cam kết mời em ấy ăn bữa tiệc lớn, các loại áp bức dụ dỗ đều dùng hết, cuối cùng cho rằng thuyết phục được, không ngờ người ta nói một câu, "Chị, sao chị không nói sớm một chút, em ra giá cao bán cho bạn học rồi, đủ cho em ra ngoài một chuyến tiêu xài!"
--_--|||Tiết Giai Ny thiếu chút nữa lqd thì bị em ấy làm cho tức chết, vô cùng hào phóng nói: "Em bán cho người khác bao nhiêu tiền, chị đưa cho em nhiều gấp đôi, nhanh đi lấy vé mang trở lại."
Cô em họ lập tức vui vẻ, 【được rồi! Tuân lệnh, chị chờ nhé, em lập tức mang vé trở lại, trừ bỏ gấp đôi tiền, chị đáp ứng cho em cái gì đều phải có! 】
"Được." Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi trả lời, con nhóc thối! Thật sự là giết người không đền mạng mà!
Quan Hạo Lê đang ngồi trên giường chơi game nhàn nhạt liếc nhìn cô, "Anh đánh cuộc, vé mua rồi không trở lại."
Tiết Giai Ny nhe răng trợn mắt liếc anh ta, làm ra vẻ chuẩn bị đánh anh ta, vừa đúng lúc em họ gọi điện thoại tới, khóc nói:【 chị, em thua thiệt lớn, bạn học gạt em nói muốn đi xem cùng bạn trai, kết quả cô ấy lại bán qua tay cho người khác, tiền gấp đôi, hu hu... Em muốn tìm cô ấy đòi bồi thường phí tổn thất kinh tế! 】
O(╯□╰)o Quả thật chính là một đạo sấm sét lớn vang ầm ầm, sấm sét đánh Tiết Giai Ny ngoài khét trong sống, người trẻ tuổi bây giờ đều có đầu óc kinh doanh, quá biết nắm bắt thời cơ, hoàn toàn nhường con bé như thế là đủ rồi!
Không tiếng động thở dài một hơi, ngồi tê đít trên ghế sa lon, trong đầu tìm cách kiếm được vé hoặc là người có năng lực mua được vé, sau khi sàng lọc toàn bộ, phát hiện hy vọng rất mong manh, ánh mắt đột nhiên chuyển đến "chém giết" người đàn ông còn ở đằng kia, mấy bước đi tới ngồi bên cạnh giường anh ta, oán giận nói: "Đều tại cái miệng ăn mắm ăn muối của anh! Chơi tốt trò chơi của anh không được sao, sao phải chen miệng lung tung, đáng ghét chết đi!"
Quan Hạo Lê cũng không tức giận, cười híp mắt bỏ máy chơi game Sony PS3 mới nhất trong tay xuống, ôm lấy cái eo thon nhỏ của người phụ nữ mình yêu, "Thật ra thì suy đoán của anh là có đạo lý, em nghĩ xem, em họ của em có thể bán vé cho người khác, vậy người khác cũng có thể bán vé cho người muốn hơn chứ!"
Tiết Giai Ny suy nghĩ một chút, dieendaanleequuydonn cảm thấy anh nói có đạo lý, nhưng lại cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng, "Sao anh lại đoán được vé mua rồi sẽ không hoàn lại? Nhỡ đâu người ta thật lòng muốn xem?"
"Nhưng em có nghĩ tới không, nếu thật lòng muốn xem biểu diễn người ta sẽ bán vé cho em sao? Chính cô ta thật vất vả dùng giá cao mới mua được, hơn nữa đây là cơ hội ngàn năm có một, đổi lại là em, em sẽ bỏ sao?"
"Đương nhiên là không." Tiết Giai Ny trả lời không chút do dự.
"Vậy không là được rồi, cũng chỉ có hai tình huống này, cũng không nói đến tình huống kia, vé bán đi nhất định không thu lại được." Quan Hạo Lê nhún vai tao nhã, bên môi lộ ra nụ cười cưng chiều.
Tiết Giai Ny nhíu mày trừng mắt liếc anh, trút hết tất cả oán giận trên người anh, "Quạ đen! Dù sao anh cũng không thoát được trách nhiệm!"
Ý cười bên môi Quan Hạo Lê càng lớn hơn, đưa tay ôm lấy cô vào trong lòng mình, cắn lỗ tai cô nói: "Anh có cách để cho các em đi xem buổi diễn."
"Cách gì?" Trong nháy mắt ánh mắt lqd Tiết Giai Ny phát sáng, ánh sáng lấp lánh nhìn chằm chằm một tên con trai, không biết giờ phút này cô đã thành một "Món ăn ngon" hợp khẩu vị.
"Tới đây, anh nói cho em biết." Giọng nói của Quan Hạo Lê giống như có chứa ma lực, kêu gọi Tiết Giai Ny dựa sát vào trong ngực anh.
Phụ nữ khi yêu, quả nhiên chậm chạp hơn lúc bình thường nửa nhịp, cũng không lanh lợi, không cẩn thận liền bị chiếm mất cánh môi, bị hôn đến choáng váng đầu óc, cả người không tự chủ được mềm thành một vũng nước, đổ vào trong ngực anh mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Quan Hạo Lê là người đàn ông đã thân kinh bách chiến, thủ đoạn dụ dỗ dĩ nhiên là hạng nhất, tuy tính khí Tiết Giai Ny có bao nhiêu dũng mãnh, nhưng dù sao cô cũng chỉ là cô gái nhỏ ngây ngô, tuy trước đây có cuộc tình đơn thuần, chỉ cầm tay, hôn môi gì đó, chừng mực lớn hơn không hề có.
Cho nên, cô giống như không có chút kinh nghiệm tiếp xúc với đàn ông, hoàn toàn không chống đỡ được sự hành hạ của cao lqd thủ tình trường Quan Hạo Lê, ríu rít ưmh ưmh bị người khác hôn đến mức hai gò má ửng hồng, cho đến khi trước ngực bị người ta vuốt ve, mới giật mình thấy bản thân hư hỏng, dùng hết sức đẩy anh ra, tức giận nói, "Anh gạt người, anh nhất định là cố ý lừa dối em!"
"Không có, anh nói có cách là anh biết người nào có vé, nhưng anh ta có chịu bán cho em hay không thì anh không biết."
"Ai?"
"A Tư." Khóe môi Quan Hạo Lê lộ ra một nụ cười phóng túng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro