Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 163 - 168

Chương 163: Không được, buổi tối em chỉ có thể là của anh

"Hừ!" Lỗ mũi Cát Xuyến hừ hừ, miệng vểnh lên cực kỳ tự tin nói: "Góc tường của tôi các anh khỏi phải nghĩ đến đi, tôi đây không có hứng thú với mấy người đàn ông xinh đẹp, tôi đây chỉ thích đàn ông thô thiển mãnh liệt."

Ý ở ngoài lời: Các anh? Căn bản sẽ không đùa giỡn!

Thật ra thì, Đỗ Tri Hàng lqd nhà cô cũng không được coi là mẫu đàn ông điền hình, chỉ là người đàn ông Sơn Đông, nhưng là người đàn ông khí khái.

Khoé môi Tiết Giai Ny cong cong giơ ngón tay cái lên với Cát Xuyến, Cát gia! Biểu hiện hôm nay của cậu rất tốt! Tớ vừa thêm một lần nữa thừa nhận cậu, một chữ: Khen!

Tính đến thời điểm hiện tại Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đều là cao thủ tình trường, cho tới bây giờ chưa có bị người phụ nữ... Nói đúng ra phải là một nữ sinh nhỏ bé chưa dứt sữa đả kích cho không còn lời nào để nói, quả thực quá mất mặt rồi!

Anh ta liếc mắt nhìn Nam Cung Thần đang ở bên cạnh, lúc nên nói sao cậu không lên tiếng? Đừng có như ông già ở đúng lúc mấu chốt có được không vậy!

"Đừng híp mãi ánh mắt mê mẩn người đó nhìn tôi... tôi thích phụ nữ, không muốn bị hiểu lầm là gay giống cậu, không chịu nổi đâu!" Nam Cung Thần chán ghét nhìn anh ta một cái, sau đó nhảy ra một câu, "Đục khoét góc tường nhà người ta cần phải bí mật tiến hành cậu có hiểu không? Luôn ồn ào như vậy sao lay chuyển được?" (chú thích: Thật ra thì bác sỹ Quan đơn thuần làm mắt xếch quyến rũ, (⊙o⊙))

Quan Hạo Lê đang lột cua đồng của anh ta, ăn gạch cua nhiệt tình, hoàn toàn không ngờ tới Nam Cung Thần sẽ nói ra như vậy, một đống gạch cua liền phun ra ngoài toàn bộ, lấm tấm bắn lên trên cánh tay trắng nõn của Tiết Giai Ny đang ngồi cạnh anh ta, vàng vàng, nhìn... có chút ghê tởm.

"Anh!" Tiết Giai Ny tức giận nhìn người bên cạnh phun cơm tung toé vào người khác, "Không muốn ăn thì đừng ăn! Lãng phí lương thực! Phun tung toé khắp nơi nhìn cực kỳ ghê tởm! Vàng không à."

"Ha ha ha..." Mọi người trên bàn cùng cười rộ lên, Lương Chân Chân lqd cười đến mức khoé miệng không thể khép lại được, thiếu chút nữa ngã vào trong ngực Đằng Cận Tư, mà Đằng Cận Tư luôn luôn ăn nói có ý tứ, cũng ngoài dự đoán cười rộ lên, bộ mặt dịu dàng đi rất nhiều.

Cát Xuyến thiếu chút nữa thì vỗ bàn, Nam Cung Thần che miệng cười đến mức bả vai run rẩy, anh chỉ sợ cười quá mức sẽ dẫn tới "dao giải phẫu nhà họ Quan", cho nên cố gắng khiêm tốn một chút.

Nét mặt Quan Hạo Lê 囧 giống như ăn hoàng liên (một vị thuốc đông y rất đắng), cuống quýt rút khăn giấy ra lau chùi vết bẩn trên tay Tiết Giai Ny, "roẹt roẹt" dùng sức, thiếu chút nữa lau tay cô đỏ ửng.

"Đừng lau, anh cho rằng tay tôi là tảng đá sao? Dùng lực mạnh mẽ như vậy để làm gì?" Tiết Giai Ny lấy cánh tay ra, tức giận nói.

"Thật là, đối với người đẹp mà cũng không biết dịu dàng một chút." Nam Cung Thần thêm mắm thêm muối nói, bình thường anh đấu võ mồm với Lê tử, hiếm có khi nào chiếm thế thượng phong, mà hôm nay, rõ ràng quá sảng khoái rồi! Cơ hội tốt như vậy sao anh có thể không lợi dùng thật tốt chứ?

"Nam Cung Thần! Cậu cố ý đúng không hả? Đừng hả hê, sẽ có lúc cậu phải khóc." Quan Hạo Lê cắn răng nghiến lợi nói.

"Giọt nước mắt cạc cạc, lời nói này khiến cho người ta tưởng tượng xa xôi hết bài này đến bài khác nha! Ngoa tử, chúng ta đi toilet chứ?" Cát Xuyến lqd cười hì hì, lần nữa làm nghẹn họng Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần.

"Ừhm." Lúc Tiết Giai Ny đứng dậy không quên hung hăng trừng mắt nhìn Quan Hạo Lê một cái.

Lương Chân Chân nhìn hai cô, cũng đứng dậy theo, "Tớ cũng muốn đi."

Sau đó, ba người bạn thân liền nắm tay nhau theo nhân viên phục vụ đi toilet, bàn cơm to như vậy, chỉ còn lại ba người đàn ông, vẫn là Đằng Cận Tư mở miệng trước, "Hai người bạn của nai con cũng không tệ lắm, hai người các cậu cũng nên suy xét chuyện lớn của bản thân rồi."

"Cậu chủ, người ta chướng mắt chúng tôi." Nam Cung Thần nói tiếp

"Về điểm này coi như cậu cũng có tiền đồ đó!" Đằng Cận Tư hừ lạnh.

Quan Hạo Lê cũng phụ hoạ: "Cậu đấy! Phải có chí hướng cao xa, chỉ định làm cái bánh bao xá xíu mà được à?"

Nam Cung Thần đang chuẩn bị phản bác lại thì bị Đằng Cận Tư ngăn trở, lạnh lùng liếc hai người bọn họ, "Được rồi, cũng nói ít đi một câu, bỏ ra chút nỗ lực hành động thực tế."

Vì vậy, hai người lại nghẹn họng lần nữa, bưng ly rượu của mình bắt đầu uống rượu giải sầu, mà trong phòng rửa tay, ba nữ sinh trò chuyện thân mật về đề tài riêng tư, thảo luận một hồi lâu mới đi ra ngoài.

Xét về tổng thể mà nói bữa cơm này vẫn còn là vui vẻ, cũng tạo nên tác dụng rất trọng yếu, hơn nữa chút tình tiết nào đó về sau còn làm cơ sở nền tảng.

Cơm nước xong, đã gần 11 giờ rưỡi rồi, Lương Chân Chân không để cho Giai Ny và Cát gia đi về, dù sao trên du thuyền hào hoa nhiều phòng như vậy, ngu sao mà không ở lại!

Hai người cũng biết cô thành tâm mời, liền đồng ý, coi như trải nghiệm miễn phí một lần đi!

Lương Chân Chân vốn muốn ngủ chung cùng bạn tốt, thuận tiện nói một chút lời trong lòng, nhưng người nào đó đen mặt không chịu, còn nói một người ngủ không được, tịch mịch.

"Nai con, em quên trước khi đến đây đồng ý với anh cái gì à?" Đằng Cận Tư thổi khí nóng ở bên tai cô.

"Ừhm.. Cái gì?" Bên trong trái tim Lương Chân Chân quét qua từng đợt tê dại, vô tội giương cặp mắt mông lung như sương mù nhìn anh.

Đằng Cận Tư thừa dịp lúc người khác không để ý, tính trừng phạt cắn một cái lên vành tai mượt mà của cô, "Em nói, tối nay bồi thường thật tốt cho anh."

Hai gò má Lương Chân Chân đỏ ửng lên, cô nhớ đến, tình cảnh khi đó mà cô chỉ có thể đáp ứng trước, bằng không làm thế nào...

"Nhưng, đã rất lâu em không tán gẫu cùng Giai Ny và Cát gia rồi." Cô cắn môi ai oán nói.

"Không được, buổi tối em chỉ có thể là của anh, nói chuyện phiếm, để ban ngày tiến hành đi, ngoan..." Giọng nói trầm thấp khêu gợi của Đằng Cận Tư kéo thật dài âm cuối, mị hoặc câu người.

Vì vậy, Lương Chân Chân cứ bị sắc dụ như thế rồi, hai người ở trong 'phòng tổng thống' sang trọng nhất trên du thuyền, sau khi tắm xong, cô bị một người đàn ông thú tính nào đó hung hăng đè ép cả đêm, có khi còn cố ý trêu chọc cô, lúc sâu lúc cạn treo buộc hứng thú, khiến cho cô mềm giọng cầu xin tha thứ, mới bằng lòng cho cô thoải mái thật sâu một chút.

Đến gần bình minh, cô hôn mê bất tỉnh sau một hồi run rẩy cực hạn, toàn thân đều bị che kín bởi dấu vết sủng ái, cực kỳ mê người.

Mấy ngày sau, Đằng Cận Tư tạm thời giao công việc của công ty cho trợ lý Nam Cung và Tổng giáo đốc thường vụ Tô Hào Lâm thay mặt phụ trách, bản thân liền dẫn nai con ngồi máy bay tư nhân của mình bay đi trạm thứ nhất – Anh quốc.

Ngồi trên máy bay, Lương Chân Chân cảm thấy rất áy náy, cô lừa gạt mẹ Diệp nói trường tổ chức sinh hoạt trại hè, muốn đi chừng nửa tháng, mẹ Diệp còn ôn hoà dặn dò cô chơi vui vẻ, đừng nhớ bà gì gì đó.

Vừa nghĩ tới khuôn mặt hiền lành của mẹ Diệp khi đó, cô cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực, ôi....

Chương 164: Nai con VS Hợp bảo bảo

"Sao vậy?" Đằng Cận Tư lqd mơ hồ nghe thấy người bên cạnh thở dài, không khỏi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng hỏi.

Lương Chân Chân lắc đầu một cái, "Không có việc gì đâu, buồn ngủ quá, em muốn ngủ một chút, còn bao lâu mới đến vậy!"

"Chừng sáu tiếng nữa, tới đây, anh ôm em ngủ."

"Ừhm." Đây là lần đầu tiên Lương Chân Chân ngồi máy bay trong thời gian dài như vậy, mặc dù có không gian hoạt động nhưng vẫn cảm thấy rất ngột ngạt, chơi một lúc liền không thấy hứng thú, buồn ngủ yếu ớt tựa vào ghế sa lon, hai người đã có nhiều lần thân mật hành động gắn bó, cho nên cô cũng không nói thêm gì nữa, nghe lời rúc đầu vào trong lòng anh, nhắm hai mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ.

Dù sao cô cũng không cần lo lắng ngồi quá trạm dừng, khi đến nơi đương nhiên anh sẽ đánh thức mình, thật tốt đẹp.

Tới Luân Đôn lúc 8 giờ sáng, máy bay trực tiếp đậu trên sân thượng tầng ba nhà Thư Nhĩ Hách, Lương Chân Chân vuốt vuốt ánh mắt mờ mịt, mặc cho Đằng Cận Tư dắt đôi tay nhỏ bé rời máy bay, kìm nén chừng mười tiếng đồng hồ, rốt cuộc có thể thoải mái hoạt động gân cốt, không khí bên ngoài thật trong lành!

"Đây là đâu? Không phải sân bay sao?"Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, đây là toà biệt thự hai, ba tầng kiểu châu Âu, khung cảnh tao nhã mê người, thật là đẹp!

"Đây là sân thượng tầng cao nhất nhà Thư đại ca, chúng ta trực tiếp đi xuống là được." Đằng Cận Tư dắt tay cô đi xuống cầu thang.

Cái gì? Máy bay trực tiếp đậu trên sân thượng nhà người ta rồi, cô còn ngây ngốc cho rằng sẽ đậu xuống sân bay, nhưng mà, cứ xông vào nhà người khác như vậy có thể không được hay lắm đâu! Cô vừa đi vừa thấp thỏm, không biết rằng hai chân đã đi vào, không còn đường quay lại.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trong phòng ăn tầng một, Uý Hợp Hợp mặc chiếc tạp dề in hình HELLOKITTY vừa vặn, ngâm nga một ca khúc nhỏ ở đó vung nồi múa xẻng, tối hôm qua cô đánh cuộc thua anh Hoàng, cho nên anh ấy muốn cô làm bữa sáng cho anh ăn, nó cho oai là muốn rèn luyện tài nấu nướng của cô, đáng giận nhất là khi cô gọi điện tố cáo với ba mẹ, nói anh Hoàng khi dễ cô, kết quả bọn họ không những không giúp mình, còn nói cái gì mà con gái vốn phải biết nấu cơm, tức giận!

Thật ra thì không phải cô hoàn toàn không biết gì, lúc còn ở nhà đã học mẹ tráng trứng, làm cơm trứng gà, nấu mỳ sợi, những thứ khác quá khó cô không thể nào học được.

Cô đã chiên kỹ bốn cái trứng ốp la, thêm một cái nữa là OK, sau đó thêm miếng bánh mỳ và sữa tươi, thêm một miếng pho mát, thế là đã hoàn thành một bữa ăn sáng phong phú rồi! Cũng không phải quá khó nha!

Sau khi chuẩn bị xong những thứ này, cô nghe thấy có tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền xuống, trong lòng suy đoán là anh Hoàng, vui mừng bỏ trứng ốp la vào trong mâm rồi bưng ra ngoài.

"Hừ! Xem thường người ta, anh cũng là..." Lời tiếp theo cô còn chưa nói xong, liền ngây dại.

Trời ạ! Hai người này từ đâu chui ra? Người đàn ông cô biết, là bạn của anh cả, Đằng Cận Tư, còn người con gái... Chẳng lẽ là người phụ nữ trong truyền thuyết phá thân trai tân của anh ấy, chị nai con hả?

Cái mâm trong tay cô cũng theo đó mà rơi xuống, trứng ốp la vỡ nát nhũn như con chi chi nằm trên mặt đất, âm thanh giòn vang này thành công đánh thức một nhà ba người Thư Nhĩ Hoàng và Thư Nhĩ Hách còn đang ngủ ở trên lầu.

Lương Chân Chân lqd không ngờ vừa xuống cầu thang cô liền chạm mặt một cô gái không khác cô nhiều lắm, xinh đẹp tinh xảo như búp bê sứ, nhất là cặp mắt to long lanh linh hoạt, lấp la lấp lánh, rất đáng yêu.

"Oa! Chị là chị nai con sao?" Úy Hợp Hợp tò mò nhìn Lương Chân Chân chằm chằm, cùng là cô bé thiên chân khả ái (bộ mặt hồn nhiên ngây thơ), thật ra thì cô và Lương Chân Chân bằng tuổi, nhưng hai người lớn lên trong hai gia đình có hoàn cảnh khác xa nhau nhiều lắm.

Một người từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn lên, có sự thương yêu của ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại và cha mẹ, lại còn có hai người anh trai coi cô như công chúa nhỏ mà cưng chiều bảo vệ, dĩ nhiên Thư Nhĩ Hoàng cũng luôn bên cạnh yên lặng bảo vệ cô; người còn lại xuất thân từ gia đình đơn thân (mồ côi cha hoặc không có cha), năm năm tuổi mẹ bệnh qua đời sau được một người tốt bụng nhận nuôi dưỡng, với lòng biết ơn, trôi qua cuộc sống nghèo khổ bình thường.

"Cô bé chính là người anh nhắc đến với em Úy Hợp Hợp." Đằng Cận Tư đứng bên cạnh giải thích.

Úy Hợp Hợp liên tục gật đầu không ngừng, "Đúng đó, đúng vậy, em ngưỡng mộ chị đã rất lâu rồi."

"Em ngưỡng mộ người nào đã lâu? Hả?" Đột nhiên từ chỗ ngoặt trên cầu thang truyền tới một giọng nam trầm lành lạnh, mơ hồ có chút không vui, vợ mình ở sau lưng mình nói với người đàn ông khác "tôi ngưỡng mộ anh đã lâu" *, anh có thể tiếp tục vui vẻ được sao?

*Trong tiếng Hoa 'em ngưỡng mộ chị đã lâu' và 'tôi ngưỡng mộ anh đã lâu' đều là 我仰慕你好久了

"Anh Hoàng, người ta nói chính là chị nai con á." Úy Hợp Hợp bất mãn chu mỏ, oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông đang từ trên cầu thang xuống.

Ánh mắt Lương Chân Chân lqd cũng theo âm thanh liếc nhìn qua, người đàn ông đang đi tới toàn thân màu đen tuấn mỹ, anh ta có đôi mắt như lưỡi câu, hẹp dài, lúc khẽ hếch lên giống như có thể thu lấy hồn phách người khác, không giống như ánh mắt lạnh lùng của Đằng Cận Tư, anh ta giơ tay nhấc chân khiến cho người ta có cảm giác biếng nhác tùy tiện, tác phong nhanh nhẹn.

Trong lúc cô nhìn đến mất hồn, thình lình lòng bàn tay bị người ta bấm một cái, rất đau! Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, bấm người ta làm gì?

Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc cô một cái, dám ở trước mặt anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác? Còn lộ ra nét mặt cực kỳ háo sắc? Hửm?

(⊙o⊙)... Cô chỉ thưởng thức soái ca một chút thôi mà! Nào có lộ ra nét mặt cực kỳ háo sắc chứ?

"A Tư, anh ghen tuông ghê quá đó!" Thư Nhĩ Hoàng nhếch môi lên thoáng lộ ra nụ cười trêu tức.

"Giống nhau cả thôi, cũng không biết người nào đó mới sáng ra đã bắt đầu ăn dấm lung tung." Đằng Cận Tư lqd hừ lạnh một tiếng, xem ra anh hoàn toàn hiểu cảm nhận của anh ta, không ngờ nai con và Hợp Hợp đúng là rất "ăn nhịp"!

"Ha ha ha... Không dễ dàng đó!" Thư Nhĩ Hoàng cười ha ha đi xuống, cánh tay to tùy tiện khoác lên vai anh, rất giống bộ dạng hai anh em.

Úy Hợp Hợp vội vàng lại gần Lương Chân Chân, mở to đôi mắt tròn vo hỏi: "Chị nai con, chị biết làm cơm không?"

"Ừhm." Lương Chân Chân gật đầu một cái, con nhà nghèo nào mà không biết làm cơm chứ.

"Quá tốt rồi, vậy chị dạy em nha." Úy Hợp Hợp vui vẻ kéo tay cô đi tới phòng bếp, lúc gần đi không quên chỉ vào cái mâm bể cùng trứng ốp la rơi trên mặt đất nói với chồng: "Giao cho anh! Xử lý sạch sẽ đó."

Chương 165: Làm điểm tâm

Hai cô gái nắm tay nhau đi vào bếp, lưu lại hai người đàn ông đứng trong phòng khách nhìn nhau, đuôi chân mày Đằng Cận Tư lqd thâm thúy nhếch lên, trực tiếp đi về phía ghế sa lon ngồi xuống, hai chân vắt chéo chờ nai con làm xong bữa sáng, nói thật, đúng là anh rất muốn nếm thử tay nghề của nai con một chút.

"Này... Anh cứ vô tình vứt bỏ tôi như vậy?" Thư Nhĩ Hoàng bất mãn la ầm lên.

"Đây là do vợ cậu dặn cậu làm." Đằng Cận Tư liếc anh ta một cái, cầm báo lên dựa vào ghế sa lon lật xem.

Lúc Thư Nhĩ Hách dắt con trai xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy em trai cầm cây chổi quét rác ở đó, không khỏi kinh ngạc nhíu chân mày, giọng nói mềm dẻo của Brian, con trai năm tuổi của anh thốt lên, "Chú nhỏ, chú đang làm gì vậy?"

"Chú nhỏ quét nhà." Thư Nhĩ Hoàng chỉ có thể híp mắt trả lời đứa cháu nhỏ năm tuổi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem buổi tối phải trừng phạt bé cưng Hợp thật tốt.

"A, ba, con thấy chú nhỏ giống như con ong mật trong câu chuyện xưa tối hôm qua, vo ve vo ve..." Brian bé nhỏ vừa nói vừa khoa chân múa tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lóng lánh tia sáng hưng phấn.

O(╯□╰)o Sắc mặt Thư Nhĩ Hoàng đen lại xanh, xanh rồi đen, anh biết lời cháu nhỏ nói hoàn toàn là lời nói vô tâm, chỉ là đứa nhỏ thôi! Đều thích sự việc mới lạ để tự bản thân lý giải và bình luận.

"Khụ..." Thư Nhĩ Hoàng và Đằng Cận Tư cũng không nhịn được mà ho nhẹ, trí tưởng tượng của đứa nhỏ thật phong phú!

Brian bé nhỏ không hiểu vì sao cha và chú Đằng cùng ho khan, đôi mắt đen như ngọc thạch lóe ra tia nghi hoặc.

Thư Nhĩ Hách diendanlequydon không muốn tiếp tục dây dưa đề tài này, dắt tay con đi về phía ghế sa lon, liếc mắt nhìn em trai, "Sáng sớm thấy "keng" một tiếng vang lên, là kiệt tác của em?"

Thư Nhĩ Hoàng cảm thấy ngày hôm nay là ngày xui xẻo của anh, trong lòng có nỗi khổ không nói nên lời, "Anh trai, anh cảm thấy có khả năng sao? Là cục cưng Hợp bị cô dâu mới của A Tư đột nhiên đi từ trên lầu xuống dọa sợ, cho nên mới lỡ tay đánh đổ bữa sáng tân tân khổ khổ (cay đắng, khổ sở) làm xong.

"Cô dâu mới của A Tư? Ủa? Sao không thấy người đâu?" Thư Nhĩ Hách rất nhanh nhạy bắt được từ then chốt, tươi cười rạng rỡ nhìn Đằng Cận Tư.

"Cô ấy bị em dâu kéo vào bếp." Đằng Cận Tư cười cười.

"Như vậy sao được? Hai người vừa mới xuống máy bay nhất định mệt mỏi, điểm tâm để cho chị dâu làm được rồi, Brian, nhanh lên lầu gọi mẹ xuống." Thư Nhĩ Hách cưng chiều sờ đầu con trai nhỏ.

"Vâng." Brian sung sướng chạy lên tầng hai.

"Thư đại ca, không có chuyện gì, em cũng muốn nếm thử tay nghề của nai con một chút." Trái lại Đằng Cận Tư nói sự thật.

"Đại ca, Hợp Hợp thích gây sự, anh cứ kệ cô ấy đi."

"Vậy để cho ba người phụ nữ cùng nhau nấu cơm, vừa đúng theo nhu cầu của chúng ta." Thư Nhĩ Hách cười ha ha.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Bên trong phòng bếp, Úy Hợp Hợp dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay Lương Chân Chân, đôi mắt tròn vo linh động nhìn cô, "Chị nai con, chị thật lợi hại! Em nghe Thư đại ca nói tảng băng lớn nhà chị từ nhỏ vô cùng ghét phụ nữ, vốn không có hứng thú với phụ nữ, gấp đến nỗi bà nội Đằng ngày ngày thắp hương bái Phật phù hộ anh ấy không phải là – GAY." Một chữ sau cùng, Úy Hợp Hợp nói rất nhỏ, gần như ghé vào bên tai Lương Chân Chân nói.

"Hả?" Lương Chân Chân ngạc nhiên há mồm, mặc dù cô từng nghe nói anh không có hứng thú với phụ nữ, nhưng không biết còn có câu chuyện xưa như vậy, anh lại có thể – bị hoài nghi là GAY? o(╯□╰)o

"Thật ra thì, lúc đó cũng có rất nhiều người hoài nghi đó, chị nghĩ xem! Một người đàn ông ba mươi tuổi, nhìn thấy phụ nữ liền chán ghét, một chút ý tứ thân cận cũng không có, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta cảm thấy anh ấy... không được." Úy Hợp Hợp nói đến đoạn sau thì không nhịn được mà mắc cỡ đỏ bừng mặt, dù sao vẫn là nữ sinh nhỏ ngây ngô, không thể bình chân như vại.

⊙﹏⊙Trên trán Lương Chân Chân cũng nhanh đổ mồ hôi như thác rồi, anh chỗ nào không được chứ? Mỗi lần anh đều nghiền ép mình cả người vô lực, thậm chí nhiều lần thiếu chút nữa thì ngất đi, rõ ràng thể lực tốt kinh người, nơi nào đó cũng ... vô cùng lợi hại.

"Anh ấy không phải GAY." Cô nhỏ giọng nói.

"Em đương nhiên biết rồi, khối băng lớn sau khi gặp được chị nai con liền biến thành đàn ông chân chính rồi, hì hì... Em rất muốn nghe chuyện cũ của anh chị, tối nay hai chúng ta ngủ chung, chị kể cho em nghe một chút được không?" Úy Hợp Hợp là người có mắt cười điển hình, hai bên má còn có lúm đồng tiền nhỏ khả ái, cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

"Được." Lương Chân Chân cười mấp máy môi, Đằng Cận Tư không lừa cô, chung sống với Úy Hợp Hợp thật sự rất tốt, cá tính thẳng thắn đáng yêu, tâm không sắc sảo, rất hợp với cô.

Đối với việc ngủ chung mà cô ấy nói, cô rất hoài nghi có bao nhiêu khả năng, đầu tiên không nói tới người đàn ông kia của mình, chỉ sợ Thư Nhĩ Hoàng cũng sẽ không đồng ý, ý muốn chiếm hữu của đàn ông đều rất mạnh. ╮(╯▽╰)╭

"Hợp Hợp, ở đây có bột mỳ, bột nở và men không?" Lương Chân Chân nghĩ mọi người đều là người trong nước, không bằng trước tiên làm làm chút bánh quẩy, hơn nữa đây là lần đầu tiên mình làm món ăn gì đó cho anh ấy ăn, không thể quá mức qua loa rồi.

Úy Hợp Hợp chớp chớp mắt, gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu: "Có bột mỳ, nhưng không có hai cái sau."

"Vậy... có khoai tây, trứng gà, bắp, chân giò hun khói, hành lá, hạt tiêu không?"

"Có, chị dâu Ninh thích ăn mấy món ăn từ bắp, cho nên trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sắn." Úy Hợp Hợp vội vàng mở phòng bếp tìm nguyên liệu nấu ăn.

"Ừ, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu làm bánh trứng bắp cùng khoai tây viên." Lương Chân Chân cong khóe môi mỉm cười, rất nhuần nhuyễn bỏ từng nguyên liệu nấu ăn vào trong chén, sau đó bắt đầu gọt vỏ khoai tây, cắt thành bề rộng một ly (cm) bỏ vào trong nồi nấu...

Còn Úy Hợp Hợp đứng ở bên cạnh ghé đầu xem điều mới lạ, thỉnh thoảng cắn đầu ngón tay trầm tư, "Chị nai con, những thứ này chị phải dạy hết cho em."

Lương Chân Chân cười gật đầu, "Được!"

Khi vợ Thư Nhĩ Hách, Ninh Sương, đi vào phòng bếp thì bánh trứng của Lương Chân Chân đã đặt trong mâm, còn khoai tây viên cũng cùng lúc hoàn thành xong.

"Không tệ đấy! Hiện tại có rất ít cô gái trẻ tuổi còn có khả năng nấu nướng tốt như vậy." Ninh Sương cười ha hả nói.

"Chị Ninh, chị đang nói chính em sao!" Má Úy Hợp Hợp phồng lên tròn trịa, bộ dạng tủi thân.

Chương 166: Cùng nhau nhận định về cô dâu nhỏ

Ninh Sương yêu thương sờ đầu Úy Hợp Hợp lqd, "Bé cưng Hợp của chúng ta không tồi nha, biết khiêm tốn xin chỉ bảo, tiền đồ vô lượng (tương lai không có giới hạn – đầy hứa hẹn) đó!"

"Hì hì..." Cảm xúc của Úy Hợp Hợp tới nhanh đi còn nhanh hơn, nụ cười rạng rỡ khiến cho người khác cũng vui sướng theo.

Ba người ở trong phòng bếp bận rộn một hồi, sau đó bưng phần chén đĩa của mình đi ra ngoài, Ninh Sương vỗ vỗ bả vai con trai, "Brian, ra phòng khách, gọi cha cùng hai chú vào ăn điểm tâm."

"Vâng." Brian lập tức nghe lời chạy đến phòng khách truyền đạt lại chính xác ý của mẹ, sau đó giống như con quay chạy tới phòng ăn ngồi bên cạnh mẹ, hai bàn tay nhỏ bé đặt trên bàn, vì vóc dáng còn nhỏ, chỉ lộ ra một cái đầu, tội nghiệp vuốt bụng nói: "Mẹ, con đói bụng rồi."

"Con trai ngoan, muốn ăn cái gì? Những thứ này đều do dì nhỏ kia làm, muốn nếm thử một chút không?" Ninh Sương chỉ vào hai món bánh trứng bắp và khoai tây viên đang tỏa ra mùi thơm trên bàn.

Brian bé nhỏ lập tức gật đầu, trong ánh mắt đen láy đều là chờ đợi, Ninh Sương liền gắp mỗi thứ một ít, đưa lên môi thổi rồi mới đút cho bé, để tránh cho bé bị bỏng.

"Ngon... bảy." (ăn ngon) * trong miệng Brian đút đầy thức ăn, nói mơ hồ không rõ, sau đó mắt nhìn thẳng về phía Lương Chân Chân, "Mẹ, con không muốn gọi chị ấy là dì nhỏ."

*Trong tiếng Hoa số bảy(七) và ăn (吃) phát âm khá giống nhau.

Ninh Sương buồn bực, "Tại sao vậy?"

"Bởi vì chị làm bữa ăn sáng rất ngon, lớn lên con muốn kết hôn với chị ấy." Brian nhỏ bé nói rất nghiêm túc.

Úy Hợp Hợp: "Ha ha ha..."

Lương Chân Chân: "..." Vẻ mặt rất 囧, lần đầu tiên được một bé trai năm tuổi thổ lộ. o(╯□╰)o

Khi ba người đàn ông đi vào bếp rất kỳ quái nhìn vẻ mặt khác nhau của mấy người phụ nữ trên bàn, còn có một bộ mặt nghi ngờ không hiểu của cậu bạn nhỏ, cười lớn tiếng nhất so với mọi người là Úy Hợp Hợp lqd, đã gục xuống bàn không đứng lên nổi rồi.

"Hợp Hợp, có chuyện gì mà cười đến vui vẻ như vậy?" Thư Nhĩ Hoàng kéo ghế ngồi bên cạnh vợ mình.

"Ha ha... Brian nói muốn cưới chị nai con, ha ha, khiến em buồn cười chết rồi." Úy Hợp Hợp dứt khoát ngã vào trong lòng chồng, "Ha ha ha" vui vẻ không ngừng.

"Phụt! Brian bé nhỏ, cháu đúng là tinh mắt đó! Nhưng chị ấy là hoa đã có chủ rồi, cháu phải gọi bằng dì." Thư Nhĩ Hoàng vui vẻ giáo dục cháu nhỏ.

"Cháu muốn gọi là chị, cha từng nói, chỉ cần là nữ sinh chưa kết hôn, đều có thể theo đuổi, cháu muốn cạnh tranh công bằng với chú ấy." Brian nói rõ ràng.

Một câu nói lại khiến cho mọi người cười vang lần nữa, chỉ có sắc mặt của Đằng Cận Tư thối ra, anh lại có thể bị một bé trai năm tuổi khiêu chiến? Lại còn là con trai của Thư đại ca, khiến cho anh không có biện pháp gì.

Sau khi cười xong, Thư Nhĩ Hách nghiêm nghị nói với con trai: "Cha có nói những điều này nhưng điều kiện đầu tiên phải cùng độ tuổi, nói cách khác con có thể theo đuổi những em gái ở nhà trẻ, còn chị lớn thì không thể, bởi vì khi con lớn lên thì đồng thời họ cũng lớn lên, đó là một khoảng cách vĩnh viễn không thể bước qua, hiểu chưa?"

Brian có vẻ đăm chiêu vặn lông mày dày như hai con sâu bướm nhỏ, trong cảm nhận của cậu, người cậu ngưỡng mộ tôn sùng nhất trừ ông nội chính là cha rồi, hơn nữa mỗi lời cha nói đều rất có đạo lý!

"Được rồi." Brian bất đắc dĩ lầu bầu một câu.

"Ngoan, về sau giúp mẹ chọn một nàng dâu vừa xinh đẹp lại vừa biết nấu cơm được không?" Ninh Sương cưng chiều sờ sờ đầu con trai.

"Được, lấy chị làm tiêu chuẩn." Brian hào khí ngất trời (nguyên văn hào khí vạn trượng) chỉ vào Lương Chân Chân.

Đằng Cận Tư lqd bá đạo ôm lấy người bên cạnh, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Ngoan, ai cũng không được giành em đi, em chỉ có thể là của anh đây."

Lương Chân Chân thẹn thùng oán hận trừng mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm không nói ra được, cô đã dần dần quen anh cường thế bá đạo, ít nhất lời anh nói là quan tâm chính mình.

"Nếu không thì như thế này? A Tư cậu nhanh chóng cưới em dâu vào cửa, hai người sinh con gái gả cho con trai nhà chúng ta là được, vẹn toàn đôi bên – chuyện tốt!" Thư Nhĩ Hách cười sang sảng nói.

"Đúng vậy, tôi thấy đây là một biện pháp khả thi." Ninh Sương vội vàng phụ họa lời chồng, cười dịu dàng hào phóng.

"Rất tốt! Chúng ta nhân lúc đã nói xong, cùng nhau nhận định cô dâu nhỏ, hơn nữa giao tín vật lẫn nhau, sau này lớn lên cũng có được cái bảo đảm." Thư Nhĩ Hoàng cũng chen vào một câu.

"Có thể." Đằng Cận Tư lời ít mà ý nhiều gật đầu một cái.

Lương Chân Chân chỉ hận không thể chôn đầu xuống dưới bàn, sao đột nhiên lại trò chuyện về vấn đề này chứ!

Chỉ là, gả cho anh? Có khả năng sao? Bối cảnh gia đình của anh và mình chênh lệch quá xa, hơn nữa anh cũng chưa có đề cập tới việc gặp mặt người nhà của anh, vừa nghĩ tới diễn biến gặp mặt hào môn thế gia trong phim truyền hình, cô không nhịn được mà cả người run rẩy, rất sợ ngày đó đến, sợ cha mẹ và người thân của anh xem thường cô, sẽ dùng tiền để đuổi một cô gái nghèo như cô.

Nghĩ đến đây, tâm tình của cô lại không thể ức chế sự mất mát rồi.

Nhưng lần này Đằng Cận Tư không phát hiện ra sự khác thường của cô, bởi vì anh đang thưởng thức bữa sáng tự tay cô làm, lẽ ra anh luôn cực kỳ kén chọn thức ăn, cũng xem trọng món ăn ngon thịnh soạn, nhưng Puck.lqd hai món ăn đơn giản này lại khiến cho anh cảm thấy không tệ, mùi vị rất tốt, nghĩ tới tài nấu nướng của nai con lại có thể tốt như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng trở lại.

Cả bàn mọi người tán dương tài nghệ nấu ăn không tệ của Lương Chân Chân, dĩ nhiên không quên khích lệ món trứng ốp la đầu tiên của Hợp Hợp ăn ngon, bữa sáng vô cùng náo nhiệt như vậy mà trôi qua, tâm tình mọi người vô cùng tốt, chỉ có Lương Chân Chân, ở trong lòng đã có một ám ảnh nhỏ.

"Định ở nước Anh mấy ngày?" Thư Nhĩ Hách hỏi.

"Ừhm, ba bốn ngày đi, sau đó đi bốn quốc gia Pháp, Thụy Sỹ, Italy, New Zealand." Đằng Cận Tư hơi trầm ngâm nói, những địa điểm du lịch này vẫn là do Lê tử giúp anh định ra, nói là có vẻ thích hợp để tình nhân cùng nhau đi.

"Wa! Thật lãng mạn nha! Em cũng muốn đi như vậy, em cũng muốn đi! Anh Hoàng.." Úy Hợp Hợp ôm cánh tay chồng làm nũng, đôi mắt to tròn vo nhấp nháy.

Thư Nhĩ Hoàng nhéo nhéo Hợp Hợp trong lòng mình, "Em định đi làm kỳ đà cản mũi?"

"Chúng ta cùng nhau đi, sau đó tách ra chơi! Có được không vậy ~~" Giọng nói ngọt ngào của Úy Hợp Hợp sắp chảy thành nước rồi.

Chương 167: Tại sao em không vui vẻ nhào tới?

"Được, chúng ta cũng đi du lịch vòng quanh thế giới." Thư Nhĩ Hoàng lqd gật đầu một cái, trong con ngươi đen như mực là cưng chiều mênh mông vô bờ.

"Hả...Ừhm!" Úy Hợp Hợp vui vẻ ôm cổ chồng, chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn ấn một nụ hôn lên gương mặt anh ấy, trong mắt không giấu được niềm vui.

Đằng Cận Tư khẽ cau mày nhìn về phía nai con đang ngồi bên cạnh mình, cánh tay vững vàng ôm hông cô, dùng lực nhẹ nhàng từ từ vuốt ve, dường như muốn nói: tại sao em không vui vẻ nhào tới?

Lương Chân Chân khẽ cúi đầu giận dữ trợn mắt nhìn anh, bàn tay hướng vào khe hở giữa chân hai người, âm thầm bấm anh một cái, khiến cho môi mỏng của anh mím chặt, chân mày cũng nhăn càng sâu, trong lòng thầm nghĩ: không ngờ lực tay của nai con lớn đến vậy.

Thật ra thì trong lòng Lương Chân Chân rất vui, từ trước tới nay cô vẫn có ước mơ được du lịch ra nước ngoài, cảm thấy đối với bản thân mình đây là thứ xa xỉ hạng nhất không thể nào thực hiện được, nhưng hôm nay mơ ước đã thành sự thật, thật ra cô đã cực kỳ thỏa mãn, được thử nghiệm máy bay tư nhân phiên bản xa hoa, lại nói, cuộc sống mấy ngày nay lúc trước ngay cả nghĩ cô cũng chưa từng dám nghĩ tới.

Giống như một giấc mộng hoa lệ mà cực kỳ lãng mạn, mỗi sáng sớm thức dậy cô chỉ sợ đây chỉ là ảo giác trong đầu mình tưởng tượng ra, vốn không tồn tại.

Ở lại Luân Đôn năm ngày, Lương Chân Chân cảm nhận được người nhà Thư Nhĩ Hách nhiệt tình cởi mở, Thư Nhĩ Hoàng và Úy Hợp Hợp ân ái đùa giỡn, bọn họ cực kỳ thân cận với mình, coi cô như người trong nhà, một chút cũng không xem thường cô, càng không nhìn cô qua kính màu, khiến cho cô rất cảm động, rất hài lòng, trong đầu không khỏi thắc mắc: Bạn bè anh thân thiện như vậy, còn người nhà của anh thì sao? Có thể như vậy hay không?

Dĩ nhiên, vấn đề này chỉ tồn tại trong đầu cô, cho dù như thế nào thì cô cũng không có dũng khí để hỏi.

Ngoại trừ nhận được đối xử chân thành hữu nghị, cô và Đằng Cận Tư lqd còn tay trong tay đi thăm mấy thắng cảnh cổ tích và địa điểm nổi danh của Luân Đôn, ví dụ như : Big Ben, tháp Luân Đôn, viện bảo tàng Anh quốc và giáo đường St.Paul, v.v... còn chụp vài tấm hình lưu niệm, tuy người nào đó có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, bởi vì hiện tại việc anh đang đi cùng với mình đều là việc anh chưa từng làm trong quá khứ, anh có rất nhiều lần đầu tiên với mình, mỗi lần nhớ tới những điều này, khóe môi cô lại nhếch lên, ngọt ngào xua tan đau khổ nhàn nhạt, tất cả mọi thứ ngày hôm nay đã trở thành hồi ức tốt đẹp sau này của cô.

Trong lúc này còn bị chị Ninh và Hợp Hợp lôi kéo cùng nhau dạo phố, mua rất nhiều thứ xa xỉ trở về, cô cảm thấy mình quá bại gia rồi! ra ngoài đi dạo hai lần liền tiêu mất mấy triệu.

Tuy nhiên trong túi lớn túi nhỏ này lại có một cái áo sơ mi nam và cà vạt- làm quà tặng cho người nào đó, thật ra thì lúc đầu cô không định mua, bởi vì hai người kia mua áo sơ mi cho người đàn ông của mình, thuận tiện lôi kéo cô, xúi giục cô mua một cái, cô suy nghĩ một chút, nếu Đằng Cận Tư thấy hai người kia đều có quà tặng, mà mình không có, nhất định sẽ mất hứng, cho nên... thôi thì cứ mua đi, dù sao cũng là tiêu tiền của anh, đưa người ta mua quà tặng hẳn là được!

Ai ngờ, sau khi người nào đó nhận được quà tặng lại có chút hưng phấn quá độ, hung hang nghiền ép cô cả buổi tối, lực đạo nặng nề rõ rang khiến choc ô phát run, còn ở bên tai nói "sủng ái" cô, đáng ghét quá đi!

Thế cho nên cả đêm cô đều ở trong trạng thái kích động cực độ nửa khổ sở nửa vui thích không thể tự thoát ra được, phóng túng. Hậu quả chính là sang ngày thứ hai không dậy nổi, ngủ thẳng tới tận chiều, khiến choc ô xấu hổ khi mở cửa di ra ngoài, không ngờ, Hợp Hợp cũng giống cô, trên cổ, xương quai xanh của hai người đều tím bầm xen lẫn vết hôn, thật kinh hãi!

Hai người gặp nhau ở hành lang, liếc nhìn lẫn nhau, rồi yên lặng xuống lầu.

Tuy chỉ có ở chung trong năm ngày ngắn ngủi, nhưng từ lúc bắt đầu không được tự nhiên, cô đã dần dần dung nhập vào gia đình lớn ấm áp mỹ mãn đó, ba ngừơi phụ nữ cũng thường xuyên ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, ninh Sương còn truyền thụ cho hai cô một chút cách kiểm soát chồng, nói chính xác là không bị người đàn ông ăn gắt gao, thời điểm thích hợp cũng cần phải vung vẩy nắm tay nhỏ của mình, Uý Hợp Hợp ngồi một bên tròn to mắt nhìn chằm chằm nghe rất hung phấn, còn Lương Chân Chân thì thỉnh thaongr lộ ra bộ dáng e lệ xấu hổ.

Cô nghĩ đến khoảng thời gian hai người mới quen nhau không lâu, cô đã đạp chân làm thương tổn đến chỗ kia của anh, khụ... tuy nhiên, sau đó mình cũng phải bỏ ra giá cao, nhưng tóm lại cũng coi như là khi dễ rồi.

Mọi người thường nói, thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn. Rất nhanh, đã tới giờ phút chia tay, Lương Chân Chân vốn là người sống rất tình cảm, lúc này cũng khó tránh khỏi bi thương.

Thật may là có Brian bé nhỏ, cậu bé khả ái này, mặc dù bé không hiểu hàm nghĩa của chia tay, nhưng biết chị mình thích sắp rời đi, ngọt ngào ngây thơ nói: "Dì nhỏ, cháu muốn hôn tạm biệt dì."

"Phụt!" hai người Thư Nhĩ Hoàng và Uý Hợp Hợp cùng bật cười.

hai vợ chồng Thư Nhĩ Hách và Ninh Sương thì không biết làm thế nào nhìn con trai, yêu cầu này, dường như rất khó thực hiện đó.

Khoé miệng Đằng Cận Tư hung hang giật giật hai lần, sắc mặt đen sì, tiểu tử thối, mới mấy tuổi đã biết hôn tạm biệt rồi hả? cái miệng nhỏ nhắn của dì nhỏ chỉ có thể là của chú đây, cháu đừng mơ tưởng!

Nét mặt Lương Chân Chân tựa như "☐", vốn cô vẫn còn thương cảm, kết quả bị Brian bé nhỏ chọc cho dở khóc dở cười, bé vẫn chưa biết cái gì gọi là hôn tạm biệt! mới là bé trai 5 tuổi... giáo dục bây giờ sao sớm vậy!

Brian không hiểu vẻ mặt của mấy người lớn sao kỳ quái vậy, phồng má nói: "Cha, con thấy cha hôn tay các dì khác, mẹ, con cũng thấy các chú khác hôn tay mẹ, tại sao con không thể hôn tay dì nhỏ chứ?"

Mọi người liền đổ mồ hôi như thác...

Thì ra là "hôn tạm biệt" trong miệng Brian chỉ là hôn tay thôi! Quả nhiên là mấy người bọn họtuw tưởng tà ác rồi, cháu nó vẫn chỉ là đứa bé rất đơn thuần.

"Có thể". Lương Chân Chân dịu dàng vươn tay, vừa rồi cô cũng nghĩ sai lệch, rất không thuần khiết.

Brian dung hai cái tay mập mạp bé nhỏ có da có thịt nắm lấy bàn tay trắng nõn mịn màng của Lương Chân Chân, đi tới gần dán lên chút nước miếng trên mu bàn tay cô, sau đó buông ra, để lộ hàm rang trắng bóng, vô cùng dễ thương.

Nhờ Brian đáng yêu, tâm tình nặng nề của mọi người thư thái đi rất nhiều, lúc gần đi, Lương Chân Chân còn cúi xuống hôn lên khuôn mặt bé nhỏ tròn vo, "Brian, thật ra thì dì cũng rất thích cháu, bye bye."

Thư Nhĩ Hoàng và Uý Hợp Hợp cũng tạm biệt cả nhà anh trai chị dâu, lên đường đi du lịch, vốn Hợp Hợp kiên trì muốn đi cùng hai người Lương Chân Chân, nhưng Thư Nhĩ Hoàng cảm thấy như vậy không ổn, liền dụ dỗ cô đi theo hướng ngược lại, vẫn đi mấy địa điểm đó, chỉ là địa điểm khởi đầu khác nhau thôi.

Uý Hợp Hợp không vượt qua được kiên trì của anh, mơ mơ màng màng bị lừa chạy đi.

Còn Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư đi điểm tiếp theo: quê hương của cỏ Lavender – Provence nước Pháp, một loại cỏ có thể khiến cho người ta quên đi mọi phiền não, thoát khỏi gông cùm của cuộc sống thực tế, bắt đầu một cuộc sống đơn giản thoải mái không lo lắng.

Ngồi giữa cánh đồng cỏ Lavender mênh mông bát ngát, con người chợt nảy ra ý nghĩ muốn ngắm hoa nở hoa tàn trước sân, cuộc sống thanh thản vô ưu vô lo.

Trước khi tới, Lương Chân Chân bởi vì chuyến đi này mà làm đủ mọi bài tập, tra xét rất nhiều tài liệu, là con gái mà! Đều hướng tới lãng mạn, mà Provence với cánh đồng cỏ Lavender giống như đại dương liền tương đương với phát ngôn của lãng mạn, Giai Ny và Cát gia còn dặn dò cô nhiều lần phải chụp vài bức hình mang về, hơn nữa phải chụp khi nhảy múa thật đẹp giữa cánh đồng Lavender, như vậy mới bõ công đi xa ngàn dặm một chuyến chứ!

Trên máy bay, cô ngồi ê mông trên ghế sa lon vẫn nghic tới ý định này, không đề phòng bị người đàn ông bên cạnh ôm cô ngồi vào trong long, bĩu môi đập anh hai cái, "Làm gì vậy!"

"Nghĩ gì thê? Nghĩ gì mà mê mẩn như vậy?" Cằm Đằng Cận Tư tựa trên vai cô, hô hấp ấm áp dày đặc phun lên cổ cô, dẫn tới một hồi cảm giác tê tê dại dại.

"Người ta đang nghĩ cánh đồng Lavender rốt cuộc trông như thế nào? Chắc so với trong TV còn đẹp hơn." Lương Chân Chân say mê nói.

"Ngoan, còn mấy giờ nữa em có thể tự mình kiểm chứng."

"Ừm, em biết mà, nhưng vẫn không nhịn được mà tưởng tưởng về cảnh tượng đẹp đẽ đó."

Đằng Cận Tư thấy suy nghĩ của cô hoàn toàn bay tới Provence rồi, không kìm được trừng phạt liếm bên trong tai cô, "Nai con, sau này em phải sinh thật nhiều con gái lớn lên giống em."

"Ghét! Đột nhiêm nói tới cái này làm gì?" Lương Chân Chân nũng nịu bóp mu bàn tay anh.

"Anh thấy em rất thích con nít." Trong giọng nói của người nào đó hình như có vị chua.

"Anh nói Brian á, bé thật đáng yêu, chẳng lẽ anh không thích thằng bé sao?"

"Ách... anh không thích bé trai, thích bé gái giống như em." Đằng Cận Tư rất cố chấp.

"À? Cái này... cũng không phải do em có thể quyết định." Lương Chân Chân đỏ mặt cúi đầu xuống, mấy chữ cuối cùng nhỏ bé như ruồi muỗi yếu ớt khiến cho người ta nghe không rõ.

Hơn nữa, chữ bát còn chưa có chổng đít lên đâu, tại sao anh nói như là chắc chắn muốn kết hôn với cô, như vậy sẽ khiến cho cô tạo thành ảo giác, thậm chí khiến cho cô ước ao và hướng tới tương lai tốt đẹp. nhưng ngộ nhỡ, sai khi về nước, người nhà của anh tới tìm cô, bắt đầu làm nhục cô, đến lúc đó anh vẫn còn có thể trước sau như một thương tiếc mình sao?

Chương 168: Nai con, anh yêu em (lãng mạn duy mỹ ~)

"Cái gì?" Đằng Cận Tư lqd không nghe rõ cô nói gì, nên hỏi lại một lần nữa.

"Không có gì đâu... em buồn ngủ quá, muốn chợp mắt yên tĩnh một chút, đến nơi anh gọi em nha." Lương Chân Chân nũng nịu cong môi, giọng nói mềm mại uyển chuyển, đôi tay ôm chặt lấy eo của anh, nhắm mắt lại, dán chặt gò má vào trong lồng ngực cường tráng mạnh mẽ của anh, chỉ cảm thấy bình yên cùng ấm áp trước nay chưa từng có.

Chỉ là, phần ấm áp này có thể duy trì được bao lâu đây? Lòng cô chợt bắt đầu thấp thỏm không yên, sở dĩ trước kia không dám sinh cảm tình với anh, chính là sợ không có chỗ dựa, không có cảm giác an toàn, bàng hoàng và bất lực, sợ bản thân mình nhất thời không sáng suốt đơn phương rơi vào, sau đó bị đau khổ và hoang mang vô cùng.

Đã từng không biết bao nhiêu lần cảnh báo cho bản thân đây chỉ là trò chơi trong chốc lát của kẻ có tiền, anh chỉ coi mình là công cụ làm ấm giường mà thôi, nhưng dần dần, cô phát hiện sự tình tiến triển không giống như dự tính của mình, cuối cùng, vẫn không tự chủ được mà đắm chìm vào trong sủng nịch khôn cùng và nhu tình tràn ngập.

Ôi... Cô nhẹ giọng thở dài một hơi, giống như cảm thán lại giống như thở dài.

"Sao vậy?" Đằng Cận Tư nghe thấy người trong ngực thở dài một cái, đưa tay định đẩy đầu của cô.

"Ừhm, không cần kéo tóc người ta đâu, em chỉ cảm thán một chút, chuyên cơ (máy bay riêng) thật thoải mái, ngực của anh cũng rất ấm áp..." Sau khi Lương Chân Chân nói xong, đầu lại cọ xát trong ngực anh, toàn bộ trong mũi đều là mùi cỏ xanh đàn ông của anh, rất dễ chịu, rất ấm lòng

Khóe môi Đằng Cận Tư chậm rãi nhếch lên, lộ ra đường cong lưu loát tuyệt đẹp, vào giờ phút này, tâm tình của anh vô cùng tốt, cánh tay khẽ khép lại, ôm càng chặt người trong ngực.

Hai người cứ gắn bó kề cận bên nhau như vậy, thiên trường địa cửu (vĩnh viễn – lâu dài như trời đất – mãi mãi) cũng không bao giờ tách ra.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Provence, thủ đô của cỏ Lavender, thật sự quá đẹp!

Lương Chân Chân đứng ở giữa biển hoa Lavender ngào ngạt hương thơm, tâm tình kích động cùng rung động trước nay chưa từng có, nhìn từng mảng từng mảng lớn Lavender màu tím đậm như đại dương mênh mông, chúng đón gió nở rộ, thung lũng xanh biếc như sắc màu trang sức cực kỳ rực rỡ, giống như mình đang chìm trong thế giới thần thoại của quốc gia lãng mạn, tâm tình bỗng nhiên bình an tĩnh lặng lại, trong nháy mắt phiền não trôi xa rồi.

"Thật là đẹp!" Cô không kiềm chế được phát ra tiếng cảm thán, khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mùi thơm thanh nhã cùng hương thơm cỏ xanh được đốt cháy, đan vào nhau phiêu đãng trong không khí, có một mùi vị ngọt ngào.

"Nếu thích thì nói, hàng năm cũng có thể đến." Giọng nói Đằng Cận Tư trầm thấp nồng đậm, chỉ cần nai con của anh vui vẻ, làm điều gì cũng có thể, tới đây là một chuyện quá dễ dàng.

Lương Chân Chân lqd sau vui vẻ chính là phiền muộn, hàng năm cũng có thể đến sao? Anh chỉ là nói cho có thôi hả? Nào có khả năng như vậy chứ? Đối với tương lai cô chỉ cảm thấy phía trước một mảnh mờ mịt, cảm thấy không rõ phương hướng của mình, không biết cuối cùng mình sẽ đi về hướng nào? Càng không biết lựa chọn lần này của mình có chính xác hay không?

Đột nhiên cô thấy bản thân mình thật đáng ghét, luôn luôn lo được lo mất, hạnh phúc tới quá dễ dàng, cô từ cô bé lọ lem lập tức biến thành công chúa đi giày thủy tinh, mặc dù bên tai có lời hứa của anh, nhưng hứa hẹn này giống như từng chuỗi từng chuỗi bong bóng trong suốt, nhẹ nhàng khẽ thổi, sẽ tan thành mây khói, không có cảm giác chân thực.

Đột nhiên, cô liếc thấy trên đường nhỏ có hai cô bé chừng bảy tám tuổi đang chạy trốn thật hạnh phúc, trên đầu buộc hai bím tóc kiểu sừng dê, theo bước chân của các bé mà tung bay, trên tay đang cầm một bó cỏ Lavender hương thơm ngào ngạt, tiếng cười xa xa dễ nghe như chuông bạc trong trẻo vang tới bên tai cô, dường như cô cũng bị các bé cuốn hút, khóe miệng không ngăn được khẽ nhếch lên, bắt buộc bản thân bỏ những suy nghĩ thương cảm ra sau đầu, nếu không có cách nào đoán trước được tương lai, còn không bằng nằm thật chặt hiện tại, nghĩ nhiều hơn cũng không làm nên chuyện gì.

Nên như thế nào liền như thế đó đi, ít nhất vào giờ phút này cô đang hạnh phúc, vậy là đủ rồi.

"Anh cầm máy chụp hình." Cô cố gắng nhét máy chụp hình vào trong tay người đang đứng cạnh mình Đằng Cận Tư, tay ngọc thon thon nhẹ nâng làn váy trắng quét đất, thừa dịp lúc anh không để ý, nhấc chân chạy trốn về phía trước.

Cô một thân váy trắng cứ tùy tiện thoải mái chạy trên con đường nhỏ giữa cánh đồng Lavender, mái tóc dài đen bóng như thác nước tung bay theo gió, cùng làn váy trắng hơi hơi bay lên, bồng bềnh tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp.

Đằng Cận Tư lqd tức giận nhìn máy ảnh tele (Máy ảnh có ống kính tiêu cự dài, ống kính tầm xa) nặng trĩu trong tay, rất muốn kích động vứt bỏ, nhưng lúc này Chân Chân đang chạy trốn quay đầu lại hô to với anh: "Máy ảnh phải cầm cho chắc đó! Bên trong có rất nhiều hình ảnh quý giá."

Hai tay cô nâng váy, vẻ mặt xinh đẹp khi quay đầu lại đã chạm khắc thật sâu trong đầu anh, "Ngoảnh đầu nhìn lại cười một tiếng, mê hoặc chúng sinh." * dùng để hình dung về cô vào lúc này là thỏa đáng nhất, sợi tóc sáng mềm như tơ lụa đen bóng đón gió nhảy múa, vài sợi thỉnh thoảng nhẹ nhàng bay ngang khuôn mặt cô, xa xa nhìn qua, cô giống như yêu tinh hoa vậy.

*Câu nói này dùng để miêu tả vẻ đẹp của một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc – Dương Ngọc Hoàn – Dương quý phi. Biệt danh của Chân Chân là "Chân phi" nha các nàng.

"Chờ anh." Cổ họng anh căng thẳng, giọng nói đã khàn khàn.

"Không cần, anh đuổi theo em đi." Lương Chân Chân xoay người lộ ra hai lúm đồng tiền mê người, cằm giương lên, khóe môi hơi nhếch, mặt mày toát lên tình cảm khiến cho cả người cô lộ ra dáng vẻ sinh động hoạt bát, dí dỏm đáng yêu.

Nói xong, liền không thèm để ý tới người đàn ông ở phía sau, mặc sức chạy nơi gió mát ấm áp trong khóm hoa, giống như mọi phiền não đều đã vứt lại, trong lòng tràn đầy niềm vui.

Đằng Cận Tư giao máy ảnh cho người phụ trách kiêm hướng dẫn viên du lịch của bọn họ, đuổi theo yêu tinh màu trắng đang bay lượn trước đó, trong tròng mắt đen bắn ra ánh sao sáng chói mắt.

Lương Chân Chân vốn nói giỡn, chưa từng nghĩ tới người có thân phận như vậy sẽ chạy cùng cô giữa đồng ruộng, cô chân ngắn dĩ nhiên không chạy thoát được con sói xám to lớn nào đó chân dài, không bao lâu đã bị anh bắt được.

"Hửm? Rất thích chơi đùa?" Cánh tay anh vững vàng nhốt chặt hông của cô, đôi môi dán sát bên tai cô thở hổn hển kịch liệt, lồng ngực phập phồng không ngừng, Lương Chân Chân bị anh nhốt chặt trong ngực cũng thở dốc không đều đặn, đã rất lâu không có chạy như vậy rồi, thật sảng khoái!

"Chơi rất vui." Cô thở hổn hển trả lời.

"Còn muốn chơi?" Đằng Cận Tư quay người trong ngực lại để cho cô đối mặt với mình, vì nguyên nhân chiều cao, anh chỉ có thể khẽ cúi đầu, ngón tay nâng cằm sáng bóng của cô lên, ngưng mắt nhìn da thịt mềm mại tinh tế như bụi phấn, giữ lấy tầm mắt của cô, một khắc cũng không rời đi.

"Em cảm thấy chạy bộ ở đây rất thoải mái nha, cả người cũng thấy vui vẻ, nhất là trong biển hoa xinh đẹp này, cảm giác rất đặc biệt." Lương Chân Chân lẩm bẩm.

"Cả người cũng thấy vui vẻ? Thật sao?" Đằng Cận Tư nhạy cảm bắt được câu mấu chốt, trong giọng nói mang theo ý cười, ngón tay càng mập mờ vuốt ve cánh môi mềm mại như cánh hồng của cô.

Lương Chân Chân lqd lập tức hiểu được ý của anh là gì, cong môi giận dữ trừng mắt liếc anh một cái, sắc ma! Đồ xấu xa! Lời người ta nói rõ ràng là nghiêm chỉnh, sao lại phải xuyên tạc ý của người ta! Đáng ghét quá đi!

"Ghét! Người ta hoàn toàn không có ý này!" Gò má cô hồng giống như ánh bình minh.

"Vậy ý của em là gì?" Đằng Cận Tư cười đến mị hoặc câu người, đuôi mắt hẹp dài khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ mặt quyến rũ.

"Không để ý tới anh nữa!" Lương Chân Chân giả vờ tức giận nắm tay đấm anh hai cái, cúi đầu không để ý đến anh.

"Không được." Người nào đó bá đạo tuyên bố, cúi đầu tìm đúng cánh môi mềm mại của cô, ngậm trong miệng nhẹ nhàng mút. Hút, liếm, liếm, nhu tình tràn ngập trong nụ hôn sâu triền miên ở nơi đây.

"Ưm..." Lương Chân Chân cảm nhận được nụ hôn triền miên của anh êm ái như mưa phùn, cánh tay tự nhiên đưa ra ôm lấy cổ của anh, thử hôn trả lại anh, cô vẫn luôn ở vị trí bị động, nếu yêu, vậy phải lưu lại chút hồi ức tốt đẹp chứ?

Quá trình mới là quan trọng nhất, ở Provence cực kỳ lãng mạn này, cô không muốn chạy trốn trái tim mình, yêu anh, sẽ phải cho anh biết, thương anh, sẽ phải dùng hành động nói cho anh hay.

"Nai con, anh yêu em." Đằng Cận Tư thở hổn hển buông môi cô ra, âm thanh kiên định có lực, anh không biết tại sao mình lại nói ra những lời tâm tình buồn nôn thế này, hoàn toàn xuất phát từ bản năng, tình đến nồng đậm liền thoải mái thốt lên thành lời.

Trong lòng Lương Chân Chân lqd ngọt ngào, giống như ngồi trên đám mây, lâng lâng, hạnh phúc ngọt ngào khiến cho cô không nhịn được che hai gò má đỏ bừng, không nhịn được "Ha ha" cười ngây ngô, không nhịn được muốn khiêu vũ.

"Em cũng thế..." Giọng nói của cô nhỏ đến mức một trận gió có thể thổi bay đi.

Đằng Cận Tư kích động, lại một lần nữa chiếm lấy đôi môi đỏ mọng trơn bóng của cô, không giống như mưa phùn triền miên vừa rồi, giờ giống như mưa to gió lớn nóng bỏng mãnh liệt, đôi tay càng ghì chặt hông của cô, hận không thể nhét cô vào trong lòng mình, ngày ngày bao bọc.

Trong biển hoa màu tím mênh mông bát ngát, hai người ôm hôn thâm tình, ánh trời chiều lúc chạng vạng nơi chân trời chậm rãi rơi xuống, vầng sáng mở ra một hình ảnh làm say lòng người, hình ảnh nhu mì, trong gió đêm lất phất, Lavender vui vẻ lắc lư, giống như bức tranh sơn dầu khổng lồ, dập dờn sắc màu sặc sỡ thuộc về chính mình.

Hướng dẫn viên du lịch đi cùng bọn họ thấy hình ảnh duy mỹ này cũng ngây dại, ngơ ngác một lúc mới giơ máy ảnh lên liên tục chụp lại để hình ảnh này tồn tại mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro