Chương 42: Hôn
Taiya Skeeter là người bảo vệ của Bethe Toland, cả hai cũng đã khế ước với nhau!
Vincent bảo Taiya Skeeter đứng đối diện với mình: "Trong săn bắn và giết chóc, sức mạnh là yếu tố quyết định, nhưng không phải tuyệt đối. Biết sử dụng kỹ xảo đôi lúc sẽ giúp cậu thu hoạch được nhiều thứ ngoài mong đợi."
"Biết đặc điểm của công kích sét đánh không?" Anh hỏi Taiya Skeeter.
"Biết!" Taiya lập tức lớn tiếng đáp.
"Bây giờ mô phỏng công kích sét đánh, tấn công tôi từ phía sau." Vincent thản nhiên nói, anh xoay người.
Vài giây sau, anh bỗng nhiên lướt một bước sang phải nhanh như một tia chớp, hai tay cùng vươn ra, vững vàng bắt lấy cánh tay trái và xương bả vai của Taiya, cổ tay vặn nhẹ một cái, linh hoạt bẻ ngược tay ra sau lưng Taiya, chân phải đá vào thắt lưng, cũng là chỗ dùng lực của hắn, khiến cả người Taiya có xua thế ngã về trước, sau đó lại vươn tay, vừa nhanh vừa khéo nắm lấy hai đầu gối của Taiya, vặn nhẹ một phát.
Một tiếng "rầm" vang lên, thân hình to lớn rơi mạnh từ trên trời xuống, sau đó, một tiếng hét vô cùng đau đớn vang lên, cả sân đấu ai cũng nghe rõ.
Ngay giây phút hắn rơi xuống, sát khí sắc bén cực kỳ mãnh liệt ẩn sâu trong cơ thể Vincent tỏa ra ngoài.
Cảm giác nguy hiểm tột độ làm Taiya đang nằm trên mặt đất căng cứng người, lông tơ dựng đứng, con ngươi mở to, nhưng những thớ cơ có thể giúp hắn đứng dậy đều đã bị Vincent đánh trong lúc giao đấu, giờ đang tê liệt không thể động đậy.
Chết chắc rồi! Lần đầu tiên Taiya cảm giác được sự nguy hiểm và tuyệt vọng đến thế. Giờ khắc này, giác quan của hắn trở nên vô cùng nhạy cảm, hắn thậm chí có thể cảm nhận được luồng khí vây quanh Vincent có quỹ đạo thế nào.
Cơn gió mạnh bạo, bén nhọn xẹt qua bên tai Taiya, làm tóc hắn lay động mạnh. Taiya nhắm chặt hai mắt, liều chết mím môi, gương mặt trắng bệch, nhưng trừ tiếng rên không nhịn được thốt ra vừa rồi, hắn lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.
Vincent thu hồi nắm đấm của mình, nhìn Taiya nằm trên đất, tỏ vẻ tán thưởng hiếm thấy. Đòn vừa rồi của anh dù không làm tên này bị thương nặng, nhưng anh đánh thật, đau cũng là thật, có thể nhịn được, xem ra hắn cũng là một thú nhân kiên cường.
"Đứng lên!" Giọng nói lạnh lùng truyền đến tai Taiya, hắn đột nhiên mở hai mắt, bỗng tỉnh táo, bọn họ chỉ đang đấu tập mà thôi!
Taiya sống sót sau tai nạn càng sùng bái Vincent thêm gấp bội. Dù hàng loạt tiếng thở dài vang lên dưới sàn đấu, nhưng hắn tự mình trải nghiệm sẽ cảm nhận rõ sự mạnh mẽ của Vincent. Sức mạnh tối thượng, kỹ xảo, kèm theo đó là tư thái điêu luyện, quan trọng nhất là, khí thế mãnh liệt khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng!
Thần tượng đã lên tiếng, dù cơ thể vẫn còn đau, nhưng khả năng vận động đã khôi phục được ít nhiều, nên Taiya nhịn đau, liều mạng đứng dậy, một giọt mồ hôi đau đớn rơi từ trán hắn xuống đất.
Vincent gật đầu với hắn, bắt đầu giải thích, hoàn toàn không để ý đến Taiya lúc này đã chìm đắm trong sự hưng phấn với suy nghĩ: "Thần tượng gật đầu với mình, ngài ấy đang khen mình ư?"
Vừa nghe Vincent giảng bài, vừa dùng tay không bị thương xoa bóp cơ thể một chút, hắn dần cảm thấy khá hơn.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của người khế ước với mình dần khôi phục lại bình thường, trái tim thắt chặt của Bethe mới dần thả lỏng. Lúc tất cả mọi người hoan hô Bác gia Garcia, gã lại lo lắng nhìn Taiya bị đánh bại trong nháy mắt nằm gục trên mặt đất, hiện tại thấy Taiya đã khá hơn, gã cũng yên lòng.
Vincent giải thích kỹ xảo vừa rồi xong, xoay người nhìn Taiya: "Đỡ hơn chưa?"
Dù vẫn còn hơi đau, nhưng thấy thần tượng quan tâm mình, trên mặt thú nhân cường tráng lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, còn cố ý đập đập vai mình: "Đã khỏe rồi!"
"Vậy thì tốt, chúng ta tiếp tục."
"Hả?!"
"Cậu không muốn?" Vincent nhướn mày.
"Không không, tôi muốn." Taiya lập tức lắc đầu, sao có thể tặng cơ hội được chỉ bảo ở khoảng cách gần thế này cho người khác chứ? Mặc dù... mặc dù... thêm lần nữa thì có thể vài ngày tới hắn sẽ không nhúc nhích được. Nhưng thế cũng đáng!
Sigma đứng trên khán đài của hiệu trưởng quả thật không đành lòng xem tiếp. Tên Taiya này vừa nhìn đã biết là một người thẳng thắn, cứ thế bị Vincent cho ăn hành hết lần này đến lần khác... Thật sự quá thảm.
Nhìn sang cậu hai nhà Toland, móng tay cũng sắp bị siết gãy đến nơi rồi! Nhưng, Sigma suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không cản Vincent lại.
Dù mục đích chủ yếu lần này của Vincent là cho cậu hai nhà Toland nếm trải cảm giác người mình quan tâm bị tổn thương, nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm Taiya bị thương quá nghiêm trọng, nhiều lắm chỉ bị đau mà thôi. Mà sau chuyến này, Taiya cũng nhận được rất nhiều lợi ích, vì hắn sẽ là người hiểu rõ nhất các kỹ xảo Vincent đã dạy!
Còn một điều nữa, Vincent xả giận xong thì sẽ không làm liên lụy đến các nhân tố phức tạp khác, tình hình hiện tại không cho phép bất kỳ nhân tố xấu nào khác xuất hiện.
Bài giảng kéo dài liên tục đến khoảng năm giờ chiều, trong khoảng thời gian đó, Taiya không nhớ rõ mình đã bị quăng ngã bao nhiêu lần.
Đau! Cả người đều đau! Đây là toàn bộ những gì hắn cảm thấy. Nhưng Taiya rất vui, hắn cam đoan hôm nay, mình là một trong những người học được nhiều nhất!
Vincent nhìn đồng hồ, quyết định kết thúc bài giảng.
"Bác gia, em có thể hỏi ngài một chuyện không?" Ngay lúc Vincent chuẩn bị rời đi, một á thú nhân lớn tiếng hỏi.
Vincent không định để ý đến y, đi thẳng về phía Sigma, nhưng câu hỏi lặp đi lặp lại đầy kiên nhẫn kia khiến anh phải dừng bước: "Xin hỏi, ngài có bạn đời hay người khế ước không?"
Anh xoay người, dùng chất giọng lạnh lùng nhưng dõng dạc, nói: "Có."
Cả trường yên lặng vài giây, sau đó làn sóng thảo luận vô cùng lớn lập tức nổi lên. Á thú nhân kia cũng không ngờ mình lại nhận được đáp án ngoài sức tưởng tượng như thế, Bác gia Garcia lạnh lùng có tiếng ở Á Thành mà. Y sửng sốt một lúc, hỏi tiếp: "Người đó là ai vậy ạ?"
Lần này Vincent không trả lời, anh hành lễ với Sigma, sau đó nhảy lên đáp đất vài lần, bóng dáng đã biến mất giữa đám học sinh.
Bạch Tử Thạch đang ngồi đọc một quyển sách viết về cược nứt cực kỳ say mê, bỗng một cái bóng lớn xuất hiện bên cạnh che đi ánh sáng của cậu. Cậu ngẩng đầu, lập tức nở nụ cười: "Vincent, tiết dạy của anh xong rồi à?"
"Ừ." Vincent đưa tay sửa lại mái tóc hơi rối của á thú nhân nhỏ tuổi, "Chúng ta về nhà thôi."
Bên cạnh vang lên tiếng hít thở lớn đến mức Bạch Tử Thạch cũng nghe rõ, điều này làm Bạch Tử Thạch sực nhớ lại danh vọng to lớn của Vincent ở Á Thành, một người chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tư tưởng giáo dục phổ thông của Thiên Triều như Bạch có hơi do dự.
Trong mắt những người Boya tính tình thẳng thắn, hành động này thể hiện sự ghét bỏ ra mặt! Vincent nhíu mày. Bạch Tử Thạch đương nhiên cũng thấy, cậu vuốt vuốt quyển sách, suy nghĩ một lúc rồi đóng lại: "Vậy để tôi mượn quyển sách này về." Vincent khẽ nở nụ cười, vẻ anh tuấn như mùa đông bỗng chốc trở thành mùa xuân trăm hoa đua nở, một loạt tiếng hít thở lớn lại vang lên.
Bạch Tử Thạch ngẩng đầu lên đã thấy không ít á thú nhân nhìn Vincent với đôi mắt hình trái tim, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, đưa sách cho Vincent, Bạch Tử Thạch không khách khí nói: "Cầm lấy!"
Ý cười toát lên trong mắt Vincent, anh nghe mắng cầm lấy, tiện tay còn cầm luôn những thứ khác trong tay thú nhân nhỏ tuổi. Bộ dáng chiếm hữu thể hiện chủ quyền của Bạch thật đáng yêu.
Trong thư viện, Bạch Tử Thạch hai tay trống không, đi ra ngoài dưới các loại ánh mắt ao ước, hâm mộ, ghen tỵ và oán giận của đám á thú nhân. Dọc đường đi ra cổng trường, cậu cũng không bất ngờ khi nhận được thêm vô số ánh mắt không dám tin, ngạc nhiên, sủng sốt, tìm tòi nghiên cứu và hâm mộ.
Tin Vincent tuyên bố mình có bạn đời hoặc người khế ước ở đầu trường đã lan truyền khắp trường, bây giờ tận mắt thấy anh thân mật gần gũi với một á thú nhân nhỏ tuổi, thậm chí còn xách đồ giúp bạn nhỏ á thú nhân kia, ai cũng lập tức nghĩ, bạn đời mà Vincent nói chắc chắn là người này!
"Cái gì?! Chính miệng Garcia thừa nhận?! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!" Người thốt ra lời này là một á thú nhân sở hữu dung mạo cực kỳ tuấn tú. Y mặc trường bào thiết kế trang nhã, cả người toát lên vẻ lịch sự và tao nhã khôn cùng, nhưng sự vặn vẹo trên mặt lại phá hủy toàn bộ vẻ tao nhã và lịch sự của y.
Lời giống vậy cũng được những người khác hét lên ở những nơi khác nhau, nhưng dù họ có điều tra thế nào, đều nhận về kết quả như nhau.
Bạch Tử Thạch không hề biết thân phận của mình đã bị đám người có thế lực thăm căn cố đế ở A Thành tra xét từ đầu đến cuối. Lúc này cậu đang ở phòng bếp nấu cơm với Vincent, dù không thể cầm nổi cái muôi lớn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giúp những việc khác.
"Tôi nghe nói ngày kia trường em tổ chức vũ hội cho học sinh mới." Vincent nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch đang rửa rau, thản nhiên nói.
"Đúng là có chuyện này." Bạch Tử Thạch nhớ lại buổi chiều Kenaf có báo với cậu, nhớ đến ý định của mình, cậu đặt việc đang làm dở xuống, xoay người hỏi: "Tối ngày kia anh có rảnh không?"
Vincent đang đưa lưng về phía Bạch Tử Thạch thái rau, hơi mỉm cười: "Có. Nhưng, tôi cứ nghĩ em không thích gây sự chú ý."
Bạch Tử Thạch nhún nhún vai: "Tôi vốn định hỏi anh có người bạn thú nhân nào không quá gây chú ý để đi cùng tôi không cơ. Nhưng chiều nay... anh biết rồi đấy."
Tiếng thái rau nhất thời dừng lại, cảm giác áp bách mãnh liệt truyền đến từ phía sau, hai cánh tay mạnh mẽ chống lên bàn, giam Bạch Tử Thạch vào một vòng tay nhỏ. Bạch Tử Thạch hơi ngạc nhiên xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Vincent, hơi khó hiểu: "Sao vậy... ưm..." Lời tiếp theo đã hoàn toàn bị thú nhân cao lớn chặn lại.
-----
Tuy rằng đoạn Bethe cố ý gây sự với Bạch làm người ta hơi khó chịu, nhưng ẻm biết thua cũng nhận, không giở trò lật lọng hay cố tình gây sự sau đó, đoạn này thấy ẻm lo cho bạn đời của mình bị ăn hành thê thảm thay vì ngưỡng mộ Vincent làm mình thấy cậu này cũng không tới nỗi nào, chỉ là được người nhà chiều quá nên hơi hiếu thắng thôi, vẫn còn uốn nắn được.
Quả nhiên truyện này không thể ghét được ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro