
russian roulette
Smith & Wesson ổ quay, sáu lượt bắn và một viên đạn.
-
"Ratio, Ratio, chậc." Gã tặc lưỡi, nghiêng cổ xoay đều ngón trỏ trước mặt Veritas như thể đang xoay trên không trung một khẩu súng vô hình. "Sao anh cứ thích tự mình đâm đầu vào rắc rối thế nhỉ, Gadfly? Việc của lũ người mà anh cho là ngu dốt ấy."
Veritas chỉ cau mày nhìn gã trai tóc bạch kim nhởn nhơ cười cợt cách vài bước chân, tự nhủ điệu bộ đáng ghét đó trông thật ngứa mắt.
Ngay sau đó, giọng nói cợt nhả quen thuộc lại vang lên: "Thói xấu của những nhà bác học, Gadfly ạ, là họ luôn tò mò về thế giới này." Aventurine nhếch môi đối diện với Veritas bằng đôi mắt trống trơn không một vệt sáng, "Tôi thì khác. Sao không để mọi thứ có vẻ, hm, bí ẩn hơn một chút?"
Veritas hoàn toàn không hề mảy may trước thói trêu đùa vô tội vạ của Aventurine. Những cuộc đối thoại vô thưởng vô phạt kiểu này đã diễn ra giữa họ đâu chỉ một lần, dĩ nhiên anh còn chẳng thể coi đó là một buổi tranh luận biện chứng bình thường. Theo thông lệ, Aventurine lắm lời sẽ không chịu dừng lại nếu như nhà bác học phía đối diện gã còn chưa buồn lên tiếng, để rồi cuối cùng lại ba hoa úp mở về kế hoạch dở tệ đầy lỗ hổng của chính mình. Veritas luôn biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế.
Nhưng Veritas còn là một học giả, mà một học giả chân chính thì không bao giờ tin rằng anh ta đã biết hết rồi.
"Ngay cả những bí ẩn cũng có quy luật của nó."
Aventurine có thói quen bật cười thoả mãn khi đạt được điều mà gã muốn, những sợi tóc bạch kim dường như rung lên dưới ánh nắng len lỏi xuyên qua tấm rèm cửa sổ: "Phải, những luật chơi."
Veritas thở dài, cực kỳ khó chịu vì thời gian quý giá đang bị tên tóc bạch kim trong bộ suit loè loẹt từ tốn bào mòn, hệt như cách gã đang làm với nỗ lực duy trì kiên nhẫn của anh.
"Nghe này Gadfly, đây là trò chơi của tôi," gã tiến lên vài bước, "và luật chơi cũng vậy. Đều là của tôi."
"Ta đang nghe rồi đấy." Veritas cười khẩy, "Thế nào được coi là luật chơi kia chứ, nô lệ của IPC?"
Chóng vánh chừng nửa giây sau, đột nhiên Aventurine ngẩng đầu nhìn lên, sợi lông vũ cắm trên chiếc mũ sượt qua cằm Veritas và chóp mũi hai người suýt nữa chạm nhau. Veritas chống tay nhìn thẳng vào đôi mắt loang màu đó, đôi mắt sặc mùi dối trá của một kẻ chỉ toàn dối trá.
Gã bất cần nhún vai: "Dĩ nhiên tôi luôn chào đón anh," bàn tay kia bắt đầu không an phận lướt qua sống mũi Veritas, "tôi luôn là một chủ trò hào phóng mà, chẳng phải vậy sao?"
Veritas không gạt tay gã xuống ngay mà chỉ nhếch miệng châm biếm: "Ngươi coi trọng bản thân quá rồi đấy. Thật nực cười khi một kẻ chỉ luôn nằm trong tay người khác lại có thể tự mãn đến vậy."
"Ồ không, Gadfly à." Gã tóc bạch kim bất ngờ đảo lòng bàn tay, rút ra một lá bài từ sau vành tai nhà bác học. Ít giây sau, quân bài in hình gã hề xanh đỏ đã treo lơ lửng trước đôi mắt Veritas, hoàn toàn ngăn cách tầm nhìn rạn vỡ của cả hai.
Aventurine vẫy vẫy quân bài trong tay: "Kích thích chứ?"
Veritas chỉ dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Dĩ nhiên, Veritas có lý do để buộc mình giám sát tên điên này với tư cách một đồng sự cùng chiến tuyến nhưng không đội trời chung. Những kẻ vô pháp vô thiên chẳng còn gì để mất thường nắm giữ vai trò như lá bài ẩn có thể xoay vòng cả một ván cờ, còn nhiệm vụ của anh là giữ cho bàn cờ này hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát. Mục đích ban đầu mới là điều quan trọng nhất. Veritas không cần quan tâm đến chuỗi mưu mô mạo hiểm của Aventurine, từng hành động ngông cuồng mà gã đang âm thầm thực hiện, hay thậm chí cả kết cục khả năng cao là sẽ cực kỳ tệ hại của gã sau khi cuộc chơi này chấm dứt và tấm màn nhung kia đã hoàn toàn hạ xuống.
"Joker," Aventurine ngâm nga, "là Joker đó."
Gã trai tóc bạch kim bình thản búng tay, lá bài Joker vụt tan vào không khí. Veritas lùi lại hai bước rồi bắt đầu thở dài: "Giới hạn của ngươi rốt cuộc nằm ở đâu?"
"Giới hạn là vô cùng." Gã trai giễu cợt nhìn về phía nhà bác học. Ngoại trừ dáng vẻ thách thức ngạo mạn kia, ẩn trong đôi mắt loang màu trống rỗng chỉ là một linh hồn đã chết.
Gã vừa nói vừa tiến thêm hai bước: "Gadfly ạ, cuộc đời ấy mà, chỉ như một trò Russian Roulette."
Ngón tay đeo găng của Aventurine nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt Veritas, xúc cảm mát rượi truyền tới từ lớp vải làm anh tự nhiên cảm thấy khó chịu. Cuối cùng họ trở lại đối diện nhau hệt như hai phút trước, ngón tay gã trượt dần xuống cạnh cổ nhà bác học đang lặng lẽ nghiến răng: "Smith & Wesson ổ quay, sáu lượt bắn và một viên đạn. Cuộc đời cuối cùng chỉ là một trò may rủi phụ thuộc vào xác suất."
"Anh có tin vào vận may không?" Gã hỏi.
Veritas lắc đầu. Xác suất là thứ có công thức để tính toán. Gã bật cười: "Chúng ta giống nhau đó. Cuộc đời là một trò may rủi, còn con người thì không. Hoặc ít nhất là tôi."
Mọi thứ thuộc về Aventurine đều mang theo dáng vẻ ngạo mạn đầy thách thức của một kẻ mê muội luôn luôn vờ vĩnh tỏ ra bản thân đã vượt thoát khỏi bóng ma trong quá khứ. Veritas thất vọng cau mày, quyết định nhắc lại cho gã mục đích thực sự của lần hợp tác này: "Ngươi biết tất cả sẽ ra sao nếu như ngươi thua đấy."
Gã im bặt, lẳng lặng nhìn nhà bác học bằng khuôn mặt lạnh băng hiếm thấy. Có lẽ gã hiểu, bởi vì đó là sự thật mà ngay cả những kẻ ngu ngốc nhất thế gian cũng có thể tự mình lần mò đoán ra. Còn Veritas chỉ bình thản nghiêng đầu chờ đợi. Họ đối mắt rất lâu, cho đến khi một áng mây che khuất mặt trời, lưu lại tia sáng mờ nhạt xuyên qua tầng đối lưu hắt chéo lên mặt đất.
Nụ cười thách thức ẩn hiện nơi khoé môi, ngón tay Aventurine chĩa thẳng vào bả vai Veritas như thể chính nó đã trở thành họng súng Smith & Wesson ổ xoay chứa một viên đạn.
"Ratio ạ, tôi không bao giờ thua trong trò chơi của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro