Ngoại truyện 6: Gà Văn Xương hầm dừa
. . .
Việc trao đổi học thuật kéo dài trong một tuần, thường có các cuộc họp và thảo luận vào buổi sáng và các hoạt động miễn phí vào buổi chiều và buổi tối. Buổi sáng, Cố Thanh ngủ ở khách sạn. Cô bị hành đến nỗi toàn thân như muốn rã rời, đau nhức đến mức không thể ngủ đủ giấc.
Khoảng mười một giờ, Mạc Thanh Thành họp xong quay lại khách sạn, Cố Thanh vẫn đang nằm trong chăn ngủ ngon lành. Khuôn mặt đang ngủ yên bình và dịu dàng của Cố Thanh khiến Mạc Thanh Thành không khỏi nghiêng người dụi mũi vào mặt cô.
Anh thì thầm bên tai cô: "Bé Heo, dậy đi, anh dẫn em đi ăn đồ ngon."
Giọng nói đó thật dịu dàng và quyến rũ, có tác dụng ru người ta vào giấc ngủ ngon. Cố Thanh hừ hai tiếng, cong người trong chăn, sau đó đổi bên tiếp tục ngủ. Mạc Thanh Thành mở rộng động tác, dùng bàn tay thần kỳ và khớp nối rõ ràng chạm vào mặt cô, véo dái tai cô, chạm vào vùng da cổ lộ ra của cô. Sự đụng chạm mềm mại của những đầu ngón tay mang theo từng đợt sóng điện. Cố Thanh đột nhiên mở mắt, ngồi dậy, giống như từ trong mộng chợt tỉnh lại.
"Anh vẫn chưa tung chiêu cuối mà em đã tỉnh rồi à." Mạc Thanh Thành cười.
"Đầu bài đại nhân, anh chỉ cần khều khều bằng ngón tay thôi là được, đâu cần dùng nhiều mị lực như thế." Cố Thanh đứng dậy lấy quần áo và bắt đầu tắm rửa.
Mạc Thanh Thành đi đến gần một bên trò chuyện. Cơ thể anh tựa lưng vào cánh cửa, cánh tay vòng quanh người, trông thật đẹp trai: "Thanh Thanh, trưa nay em muốn ăn gì?"
Mặc cho âm thanh nước chảy rì rào của vòi sen áp đảo, cô vẫn nghe được câu hỏi của anh.
Cố Thanh: "Gà hầm dừa."
Mạc Thanh Thành: "Được. Cái miệng nhỏ của em thật là biết ăn."
Hai người cứ trò chuyện bâng quơ mãi cho đến khi cô nói muốn đi vệ sinh và thay quần áo thì anh mới miễn cưỡng rời đi. Sau khi thay quần áo, Mạc Thanh Thành nhìn Cố Thanh trang điểm. Anh nhìn cô lấy hết loại mỹ phẩm này đến loại mỹ phẩm khác thoa lên mặt mình và khuôn mặt ngày càng trở nên thanh tú rõ nét hơn.
Mạc Thanh Thành: "Không ngờ quá trình trang điểm của con gái lại khá phức tạp."
Cố Thanh cười nói: "Anh có cho rằng em, trước và sau khi trang điểm, là hai người khác nhau không? Anh có hối hận không?"
"Đúng là hai người khác nhau, hây da, anh đã bị lừa rồi." Mạc Thanh Thành giả vờ hối hận.
"Anh. . !" Cố Thanh lườm Mạc Thanh Thành, cô vốn là tùy ý nói, lại không nghĩ tới anh sẽ trêu cô như thế.
"Em, trước khi trang điểm trông đẹp hơn sau khi trang điểm. Có câu *thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.* Vẻ đẹp tự nhiên là vẻ đẹp nguyên bản. Vẻ đẹp sau khi trang điểm lại là một vẻ đẹp khác. Vợ anh dù thế nào cũng rất xinh đẹp." Mạc Thanh Thành ở một bên nghiêm túc bình luận, có ý muốn chữa cháy, sợ cô vợ yêu giận. Anh vừa nói vừa nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng cưng chiều. Đương nhiên, cô không hề nghi ngờ sự chân thành của anh. Cô gật gù mỉm cười tỏ vẻ hài lòng với lời bình luận của anh.
. . .
Dọc đường đi có những hàng dừa và gió biển thổi vào khiến người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ. Mạc Thanh Thành đưa Cố Thanh đến một nhà hàng được đánh giá rất tốt trên mạng và chờ đợi món ăn địa phương cổ điển ở đó.
Mọi thứ được khử trùng ở nhiệt độ cao, người phục vụ đổ nước cốt dừa và cùi dừa vào nồi và cho thêm nước khoáng. Sau khi đun sôi, cho gà Văn Xương vào đun nhỏ lửa khoảng 5-10 phút trước khi ăn. Đầu tiên, Mạc Thanh Thành múc một bát súp cho Cố Thanh, mùi nước cốt dừa xộc thẳng vào mũi cô.
Cố Thanh nhấp một ngụm: "Vị ngon, canh ngọt và thơm nữa."
Sau khi đói cả buổi sáng, cô nhanh chóng ăn xong một bát canh, lại đòi thêm một bát nữa: "Gà hầm dừa ngon nhất chính là món súp này. Mùi thơm của nước cốt dừa hòa quyện vào thịt gà, làm dịu đi vị béo ngậy và có chút vị ngọt."
Mạc Thanh Thành nhìn bộ dáng háu ăn của cô, mỉm cười trìu mến, anh thích nhìn cô ăn. Anh gắp thêm một miếng thịt gà nữa và cho thêm đồ gia vị đã chuẩn bị: "Thử lại món gà này xem."
"Ừm. . . ngon lắm." Cố Thanh liên tục gật đầu, vừa ăn vừa mỉm cười vui vẻ.
Mạc Thanh Thành cũng gắp một miếng cho vào miệng: "Da gà giòn, thịt rất mềm. Điều quan trọng là phải điều chỉnh nhiệt độ và không nấu quá lâu. Sự đa dạng của gà cũng rất quan trọng. Ngon nhất vẫn là gà Văn Xương, thịt ngọt và mềm nên là phù hợp nhất."
Cố Thanh mỉm cười nhìn Mạc Thanh Thành giải thích, cô vô cùng hưởng thụ:"Thật tuyệt khi được đi ăn cùng anh. Không những chỉ được ăn đồ ngon mà còn được tham gia các lớp học ẩm thực miễn phí."
Mạc Thanh Thành ngượng ngùng cười: "Khi được ăn một món ăn ngon là một vinh dự. Quan trọng là phải biết cách thưởng thức thì mới không phụ lòng món ngon."
Cố Thanh: "Không giống em, em chỉ biết nói ngon khi ăn ngon."
Mạc Thanh Thành cười nói: "Em cũng rất giỏi ăn, dùng vị giác để diễn đạt trải nghiệm một cách trực quan nhất."
"Về nhà anh sẽ làm món này." Mạc Thanh Thành vừa ăn vừa nghĩ: "Gà Văn Xương không có nhưng có thể dùng nuôi gà thả vườn ở địa phương. Thịt gà non khá mềm, ngọt và mọng nước."
Cố Thanh vừa ăn vừa cười, nghe nói mình cũng có thể ăn món này ở nhà, cô càng cười vui vẻ hơn: "Thích thật, quá tốt luôn á, có anh thật tốt! Ngũ tạng miếu của em thật có phước. Haha."
Mạc Thanh Thành nịnh vợ: "Chỉ cần vợ anh thích ăn, anh nguyện ý sẵn sàng làm cho em."
. . .
(còn tiếp)
___________________________________
*
"Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức." (Lý Bạch - Luận thi)
Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.
*
Tác giả: 顶个蘑菇闯天下
Thể loại: Fanfic
Trans+Edit: Trạm Phim Của Nhím @Rất Nhớ Rất Nhớ Anh - 很想很想你 - VN Fanpage
Facebook: https://www.facebook.com/tramphimcuanhim
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro