Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

21.

kim kwanghee đã chờ đợi mòn mỏi suốt năm trăm năm, vậy nên khi có cơ hội đến bên em, hắn sẽ nắm lấy mà không nhân nhượng.

cũng chính là lúc em đã nhìn thấy tiền kiếp của chính mình, hắn đã vui sướng biết bao, vì hắn biết, hắn đã có một chút cơ hội để yêu em thêm lần nữa.

22.

thần linh mà đem lòng yêu nhân loại, kim kwanghee từ lâu đã bị ngọc hoàng trừng phạt.

các vị thần đều có khả năng tự biến hóa thành đủ thể loại người, kể cả phiên bản hoàn hảo nhất. riêng hắn, suốt năm trăm năm qua hắn đã không thể làm gì vì bản thân hắn chỉ như một linh hồn thấp kém, hoàn toàn thua xa những người như kim hyukkyu và ryu minseok.

"cho dù ta có mất đi toàn bộ phép hay bị đày đọa dưới tầng địa ngục sâu thẳm, ta nhất định sẽ trở về và đi tìm em, trân quý của ta."

23.

sau khi dongbeom nhìn thấy kiếp đầu tiên của bản thân, kwanghee cũng nhận ra được bản thân mình cũng đã có thể biến hóa như minseok từng làm ở cửa hàng tiện lợi vài hôm trước.

hắn đương nhiên là rất vui rồi, kim kwanghee tung tăng đi thử biến thành đủ thứ người: nào là ông lão bán cơm nắm bên đường; cậu nhân viên sửa xe đối diện trạm xe buýt hay một quý ông công sở chỉnh chu,... song, hắn liền chốt một vai có thể tiếp cận em dễ dàng hơn, đó chính là một sinh viên đại học.

đúng bảy giờ mười lăm, dongbeom tay xách nách mang một đống sách vở ôn tập cho tiết toán cao cấp trong hôm nay. em khó khăn di chuyển lên xe buýt, cũng khó khăn để ngồi xuống nữa. nhìn em trông ngốc nghếch, đám học sinh chung khóa chung trường với em cũng không coi em ra gì. chúng nó ung dung cướp hết ghế ngồi xung quanh, để lại một cậu nhóc gầy gầy tay ôm sách vở đứng nép vào trong góc, thật sự rất thảm thương.

"e-em à không cậu có thể ngồi chỗ của tôi."

một giọng nói vang lên, là kim kwanghee đang ngồi ở góc trong đang vẫy tay với dongbeom rất nhiệt tình. cơ mà từ bé dongbeom chẳng có ai chơi cùng, kể cả số lần nói chuyện với người khác cũng đếm trên đầu ngón tay. vậy nên em đã cúi mặt xuống, lắp bắp:

"dạ... thôi không sao, tớ có thể đứng được mà... hì."

"cứ ngồi đi, tôi không học nhiều như cậu, cũng không mang nhiều sách như cậu. người như tôi mới là người cần đứng, hiểu không?"

"à cậu nói thế thì tớ sẽ ngồi..."

dongbeom như hóa cún béo, em cẩn thận chen vào chỗ được nhường. kwanghee cũng hài lòng lắm, hắn đứng khoanh tay nhìn em nhỏ lật từng trang sách ra để ôn bài, khóe môi cứ bất giác cong cong, đúng thật là...

24.

xuống trạm, dongbeom ngại ngùng nhìn vào mắt đôi phương, nói:

"cảm ơn cậu đã nhường ghế cho tớ."

"ừm."

chỉ như thế thôi, cả hai cuối cùng cũng đi sang hai tòa nhà khác nhau.

mà kwanghee đâu có dễ bỏ dongbeom đi như thế?

hắn chỉ đi khuất tầm nhìn của dongbeom thôi, chưa đầy năm phút sau đã thấy hắn ở tòa của dongbeom chuẩn bị học. dongbeom đương nhiên sẽ bước vào giảng đường trước, và đương nhiên em ta cũng sẽ bị xúc phạm như mọi ngày. đôi tay em run run, từng bước từng bước đi lên dãy ghế phía góc tường rồi yên vị ở chỗ đó. tâm trạng em cũng chẳng ổn lắm, em muốn bỏ học nhưng nghĩ đến ông bà nội quá cố, cảm xúc của em cũng từ đó mà dâng lên, làm em nhỏ buồn bã gục mặt xuống bàn thút thít như cún con bị bỏ rơi.

bỗng, một bàn tay to lớn đặt cạnh em, người đó ngỏ lời:

"chỗ này một mình cậu ngồi à? tôi có thể ngồi chung không?"

dongbeom ngước lên, mắt chạm mắt với người đối diện. là cậu đẹp trai nhường ghế cho em ban nãy. dongbeom hốt hoảng lau vội những giọt nước mắt đi, cẩn thận đáp lời:

"hức... ừm được, cứ ngồi... nhưng mà cậu không sợ mọi người kì thị à?"

"sao lại kì thị?" kwanghee biết rõ lí do nhưng vẫn cố tình hỏi, hắn muốn em mách lẻo cho hắn nghe, hắn muốn trừng trị tất cả đám nhóc ngồi ở giảng đường vì đã bắt nạt em.

dongbeom chỉ thở dài, em đáp lại hắn:

"không biết, cứ ngồi với tớ là xui lắm."

mẹ nó, sao em hiền vậy em?

25.

suốt buổi học, dongbeom ngốc nghếch chỉ cắm mặt xuống đống giấy toàn số với chữ để làm bài. riêng kwanghee thì cố tình ngồi nhìn em học, lâu lâu còn hỏi em nhỏ mấy câu khó làm em rối bù cả lên, tâm hắn thì cười nắc nẻ.

"tớ... tớ không biết làm câu này... xin lỗi cậu nhiều."

"ừm không sao, tôi sẽ tự làm thử."

kwanghee thấy em buồn vì giải không được bài cũng sót chứ, nhưng trêu em vẫn là nhiệm vụ mà hắn cảm thấy tâm đắc nhất đó. cơ mà từ sáng đến giờ chưa nghe em nhỏ giới thiệu tên tuổi nữa, bộ em ta sợ hắn lắm sao?

"cậu tên gì? tôi là kim kwanghee."

"ừm thì tớ là kim dongbeom..."

"rất vui được gặp cậu, cậu chơi với tôi nha?"

nghe lời đề nghị trăm năm có một, dongbeom bối rối vô cùng. em cứ gãi gãi sau gáy, khó xử mà ghì mặt xuống bàn.

"không chơi với tôi cũng được-"

"không phải... chỉ là tớ chưa từng có bạn bè nên là..."

"tôi cũng không."

"..."

"vậy nên chơi cùng tôi nhé, dongbeom?"

26.

sau giờ học, em nhỏ lủi thủi đi xuống sân sau để nghe nhạc.

đó cũng là một trong những thói quen của gyeoul ở kiếp này, kwanghee cũng đi theo bắt chuyện nhưng em ta cứ né, đúng thật là làm bạn với dongbeom khó khăn thật đấy.

nói thế thôi chứ em nhỏ vẫn cho hắn theo cùng à nha. dongbeom hóa bé nhỏ khi ngồi cạnh hắn, cả hai vẫn im lặng mà không nói gì. một lúc sau, dongbeom bất ngờ lên tiếng:

"cậu... có thích chuyện tâm linh không?"

"tâm linh như thế nào mới được cơ?"

"thần tình yêu ấy, kwanghee có biết không?"

27.

"thần tình yêu thì tôi biết, nhưng dongbeom muốn kể cho tôi câu chuyện về thần tình yêu sao?"

"cậu nghe thần tình yêu phải lòng con người chưa? tớ lúc bé hay được bà kể cho nghe, dạo gần đây tớ cũng mơ thấy giấc mơ liên quan đến câu chuyện của bà kể nữa!" như tìm được người chịu lắng nghe, dongbeom bắt đầu cởi mở hơn, hồn nhiên hơn, trong trẻo hơn. kwanghee đã hoàn toàn bị hớp hồn bởi nhóc con trước mặt, hắn chỉ cười trừ, còn em thì líu lo về mấy cái thuyết mà em nghiên cứu.

sau một hồi hăng say kể chuyện, kim dongbeom mới cảm thấy khó xử vì đã làm phiền kwanghee 'hơi' nhiều. em nhỏ ngại ngùng gửi lời xin lỗi, còn hắn thì liên tục cảm thán:

"tôi thấy giả thuyết của dongbeom rất hay, tôi cũng đánh giá cao câu chuyện của dongbeom kể nữa."

"nhưng mà tớ vẫn thắc mắc, nếu câu chuyện ấy là thật thì cả hai có gặp lại nhau và yêu nhau tiếp chưa nhỉ?"

"sắp rồi."

"oa, kwanghee dự đoán luôn sao?"

"tôi chỉ nói thế thôi, nhưng có vẻ họ sắp yêu nhau thật rồi."

28.

tan học, dongbeom vui vẻ trở về nhà.

kwanghee lúc này cũng đã hóa thành dạng linh hồn, sức mạnh của hắn dường như cũng cạn kiệt vì hóa thành người trong thời gian dài. lưng hắn tựa vào sô pha, tay hắn day day thái dương; em nhỏ kia thì chạy đi tắm, sau đó chạy vào phòng đem ra chăn và gối. em cứ nằm trên sô pha mà cười tủm tỉm, một lúc sau mới quyết định nói:

"đằng ấy ơi, dongbeom có bạn rồi đó!"

"cậu ấy đẹp trai lắm, cứ như... ai nhỉ? quen lắm mà dongbeom không nhớ."

"cậu ấy thích những điều dongbeom nói... hì hì, lần đầu tiên trong cuộc đời của dongbeom luôn đó."

"mà cậu ấy giống ai nhỉ? dongbeom... không nhớ..."

29.

kể từ lúc đó, dongbeom và kwanghee càng lúc càng thân thiết hơn. hắn lắng nghe toàn bộ lời nói của em; hôm nào cũng mua hai loại kem mà em thích; thức dậy sớm đi học cùng em; hắn còn chỉ bài cho em nữa! đối với dongbeom, kwanghee trong mắt em như một chàng siêu nhân thực thụ.

nói sao nhỉ? dongbeom thích thích kwanghee nhiều lắm luôn. từ khi có kwanghee đi cạnh, em không còn bị bắt nạt nữa, cuộc sống của em xem như cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

còn nói dongbeom có 'yêu' kwanghee không í hả? em ta... cũng chẳng biết nữa.

kwanghee thì cứ như được lập trình sẵn, sáng thì làm bạn với dongbeom, tối thì làm cái trạm thu cảm xúc của dongbeom, kim kwanghee cảm thấy hắn như là cả bầu trời của kim dongbeom, kể cả ngay lúc này cũng vậy.

"đằng ấy có thấy dongbeom thích người ta là sai hông?"

"ý dongbeom là thích thích thôi, hông phải là yêu yêu."

"mà dongbeom thấy dongbeom cũng sắp yêu yêu người ta rồi á... hì."

"aaa, sáng mai né nhé, hông đi chơi chung nữa, hông ăn kem nữa."

30.

né cái quái- nói thì được chứ dongbeom làm không được.

hễ gặp kwanghee thì dongbeom thu lại bé cỡ hạt đậu, cả hai cứ đi về phía giảng đường như mọi ngày. bỗng lưng kwanghee đau đớn dữ dội, hắn chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh gần đó mà để lại em nhỏ kia ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.

trong nhà vệ sinh, kwanghee mệt mỏi thở dốc. hắn cúi xuống chậu rửa mặt mà tạt nước lên mặt liên tục, cắn răng chịu đau đớn vì mùa thay cánh đã đến. điều duy nhất hắn không để ý đó chính là dongbeom cũng đã chạy theo sau và bây giờ em đang đứng trước cửa mà sợ hãi. em nhỏ lắp bắp, run rẩy nói:

"c-cánh kìa... kwanghee... có cánh...!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro