4. RichICD || Người tình
· Note: Tui post hộ thui =))))
---------------------oOo---------------------
Tình nhân quen với đau thương
Kẻ si tình biết vô thường vẫn say
~☆~
Cánh cửa gỗ sơn trắng hờ hững đóng lại sau lưng tôi, một âm thanh khô khốc vang lên khi tôi không thể bấm vào ổ khóa kim loại như thường lệ. Cánh cửa này đã quá cũ và phải tạo ra một tiếng va chạm lớn để đóng lại đúng cách. Tôi đã từng rất khó chịu khi nó xảy ra lần đầu tiên, nhưng dần dần tôi cũng quen và bắt đầu học cách chấp nhận điều phiền toái này. Đôi khi tôi tự hỏi liệu đó có phải là tính cách của tôi, hay ở đâu đó trong cuộc đời, tôi đã học được cách không đòi hỏi mọi thứ phải hoàn hảo hoặc cố gắng điều chỉnh chúng để phù hợp với kỳ vọng của chính mình.
Thực ra tôi không còn kỳ vọng gì nữa, cuộc đời khá bất trắc và số phận thường chơi theo cách của nó, vậy thì tại sao tôi lại phải quan tâm?
Mặt trời mọc lên khá sớm vào mùa này, những tia sáng thấm đẫm một màu xanh mơn man trên những phiến lá. Một làn gió nhẹ thổi xào xạc trên thảm cỏ tươi ôm con đường rải sỏi quanh khuôn viên trường. Một vài bộ đồng phục trắng có thể được nhìn thấy ở đây và tận đằng xa.
Các học sinh đang ở trong lớp. Đáng lẽ tôi cũng vậy.
'Tôi thích ICD từ lâu rồi. Bất cứ khi nào nghĩ về anh ấy, tâm trí tôi sẽ quay cuồng với tất cả những suy nghĩ về anh, đến mức tôi có thể đánh mất chính mình. Ngay cả khi anh ấy phản bội tôi, tình cảm của tôi dành cho anh ấy cũng sẽ không bao giờ thay đổi.'
Trái tim của Pháo trong sáng, tình yêu của em ấy cũng vậy. Tôi không thể trách em ấy, nhưng vẫn cảm thấy thật không may khi trong số tất cả những người em ấy đã gặp, em ấy lại phải lòng anh. Dù điều đó là không thể tránh khỏi, nhưng anh tốt với Pháo, chăm sóc và đối xử dịu dàng với em, và không thể không nhắc đến việc gia cảnh hai người rất tương xứng. Vẻ ngoài của anh sẽ khiến bất kỳ người đẹp nào, dù là nam hay nữ đứng bên cạnh anh cũng phải ngượng ngùng. Sức hấp dẫn của anh sẽ quyến rũ bất kỳ người nào, đàn ông hay phụ nữ, tình nguyện làm nô lệ của anh.
Ngay cả tôi cũng không thể cưỡng lại.
Phải, tôi đã yêu anh ấy. Tôi thấy mình yêu anh từng chút một, kể từ khi Pháo giới thiệu anh với tôi từ nhiều năm trước. Tôi rất khó chịu khi những cô gái ngốc nghếch trong trường như phát điên chỉ để chờ được gặp anh hàng ngày vào giờ giải lao.
Tất nhiên tôi chưa bao giờ nói với Pháo rằng xét về một mặt nào đó, tôi là tình địch của em ấy.
Tôi không muốn em ấy nghĩ tôi là một gã kỳ quặc có thể nảy sinh tình cảm với một chàng trai khác, hoặc cảm thấy bị phản bội khi người anh nuôi lại xen vào chuyện tình cảm của mình.
Chẳng có ích gì để thừa nhận tình yêu của tôi, bởi ngay từ đầu chúng tôi đã biết rằng nó không có tương lai.
Mọi người đều biết tôi là một kẻ lập dị, người chỉ cắm mặt vào những buổi học trên trường, những trang sách vào ngày nghỉ. Người mà không có chút cảm xúc nào với chuyện yêu đương. Người mà ai cũng nghĩ là tự kỷ bởi bạn bè của tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tôi không có hy vọng, bởi vì trong hoàn cảnh của tôi, tôi không biết mình có thể mong đợi điều gì. Giống như con đường trước mặt đang bị chia làm hai, một dẫn đến lớp tôi, và một dẫn đến khu ký túc xá.
Nhìn từ xa, một tấm khăn trải bàn màu trắng bay phấp phới ở phía đó. Bánh mì sandwich, trái cây tươi và đồ uống đã sẵn sàng, một vài chiếc đệm được bố trí gần đó, tất cả cho thấy có ai đó đang ngồi dưới tán lá rộng lớn. Tôi biết là anh ấy, chắc đang đọc sách, kiên nhẫn đợi một ai đó.
Hẳn anh sẽ không mong đợi tôi đến và chào, mặc dù anh có thể dễ dàng nhìn thấy tôi. Hoặc đó đã là một lời chào thầm lặng giữa chúng tôi, như làn gió đang truyền những mùi hương nhợt nhạt của chúng tôi cho nhau. Tôi hít một hơi dài và giữ nó thật sâu trong phổi, thưởng thức từng chút mùi nước hoa của anh ấy, hương thơm hòa vào mùi cây cỏ tươi mát trong một ngày nắng.
Bước chân tôi rẽ sang hướng dẫn đến lớp như một thói quen, mắt vẫn dõi theo để thu vào tầm mắt một góc nhìn khác. Không ai có thể nhìn thấy sự do dự của tôi khi tôi ở ngã ba đường. Tôi đã học được cách kiểm soát biểu hiện của mình để che giấu những gì tôi đang thực sự cảm thấy.
Tôi trông bình tĩnh ngay cả khi hoàn toàn bối rối. Tôi đã cư xử một cách thờ ơ ngay cả khi trái tim tôi đang tan nát. Tôi đã không rơi nước mắt khi bị đưa vào cô nhi viện. Tôi không muốn đầu hàng, mặc dù tôi gần như đã mất tất cả.
Nhưng trong trươờng hợp này, tôi không phải là người mất, mà là kẻ đã lấy trộm của người khác.
Tôi đã đánh cắp lòng tin của Pháo, đánh cắp bạn trai của em ấy, đánh cắp sự chung thủy, trong sáng trong mối quan hệ của em. Vào ngày Pháo nói với tôi ICD đã tỏ tình với em ấy, tim tôi đập như trống. Tôi muốn hét lên khắp bầu trời, và bắn từng con chim bay qua chỉ để thỏa mãn cơn tức giận của mình. Một phần trong tôi là con thú hoang dã đã bị thuần hóa bởi sự lạnh lùng và thờ ơ khác, mặc dù thỉnh thoảng nó vẫn gầm lên giận dữ trong nỗ lực tuyệt vọng để thoát ra.
Tôi biết sự tức giận của mình là vô lý, bởi vì Pháo đã gặp ICD từ trước khi thái độ của tôi với anh ấy bắt đầu thay đổi.
Anh ấy không phải của tôi, cũng như tôi không phải của anh ấy. Chúng tôi không có gì để làm với nhau. Vì vậy, tôi đã không phản đối khi em ấy kéo tôi đi cùng đến cuộc hẹn của họ.
Tôi dựa vào tường, nhìn thẳng vào bức tường đối diện như không quan tâm đến những gì đang xảy ra trước mặt. Cho nên tôi không bỏ lỡ ánh mắt thương tiếc của anh ấy nhìn tôi, chỉ vài giây thôi, nhưng đôi mắt ấy dường như chứa đầy nỗi thống khổ khôn tả, nước mắt anh lấp lánh nơi khóe mắt, dù tôi không tin rằng chúng sẽ thật sự rơi xuống.
ICD không phải mẫu người có thể khóc thành tiếng, và chúng tôi- chúng tôi... mảnh ghép cuối cùng của sự tỉnh táo nhắc nhở tôi rằng chúng tôi chỉ đơn thuần là bạn tình để làm phong phú thêm thời gian giải trí của nhau.
ICD đã nói với Pháo rằng anh yêu em ấy, và đó là lý do tôi để em ấy kéo tôi đến đó. Tôi muốn xem anh ấy sẽ phản ứng như thế nào với sự hiện diện của tôi. Nó chắc chắn sẽ không được tốt đẹp.
"Em sẽ trở thành người yêu của anh chứ?"
Thời gian như đứng yên khi những lời đó rời khỏi miệng anh. Thật là một giọng nói ngọt ngào.
Tôi bị thu hút bởi chất giọng nhẹ nhàng ấm áp này khi nghe anh ấy nói chuyện với những người khác, hay thậm chí là những lần anh ấy chế nhạo tôi, lời nói ác ý, nhưng giọng điệu của anh ấy vẫn dễ chịu như một giai điệu. Tôi đã không tưởng tượng được sẽ như thế nào khi anh ấy tỏ tình, bởi vì tôi biết người mà anh ấy tỏ tình không phải là tôi. Nhưng trong khoảnh khắc đó tôi đã nghe thấy, rõ ràng như rót mật vào tai.
Tôi không thể nhớ chính xác mình bắt đầu yêu anh ấy từ khi nào. Có lẽ từ lúc tôi nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của anh ấy lướt trên tóc Pháo, có lẽ vì tôi thấy anh ấy nhìn lại tôi khi đi ngang qua, có lẽ vì anh ấy đã hào phóng trao đi lòng thương hại của mình.
Tôi chìm đắm trong sự say mê của lòng tốt từ anh và anh ấy đã thỏa mãn dục vọng của tôi.
Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại cho phép điều đó xảy ra.
Nếu chỉ để thỏa mãn, mỗi tháng một lần là quá đủ. Nhưng ICD không từ chối khi tôi trở lại sau hai tuần, ngược lại, có vẻ như anh ấy đang đợi.
Tôi đã kiểm tra sức chịu đựng của anh ấy bằng cách trở lại thường xuyên hơn, và anh ấy không bao giờ từ chối. Khi chỉ có hai chúng tôi, anh để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn với anh ấy. Anh ấy siết chặt tôi một cách tuyệt vọng, thúc giục tôi lấy nhiều hơn từ anh.
Điều đó tạo ra một ảo tưởng trong tôi.
Dù chưa bao giờ thừa nhận nhưng tôi biết khi tan vỡ sẽ rất đau.
Tôi không có bất cứ kỳ vọng nào, nhưng nó có thể được coi là một loại kỳ vọng. Tôi mong một ngày nào đó nỗi đau sẽ ập đến, khi tôi không thể với tới anh được nữa. Không có gì kéo dài mãi mãi, chúng tôi không hứa hẹn gì cả, và tôi biết tình cảm của anh ấy dành cho Pháo. Nhưng tôi cần nỗi đau này, bởi vì đó sẽ là điều duy nhất tôi có thể nhận được từ mối quan hệ này, bởi vì mối quan hệ của chúng tôi không bao giờ có thể tiết lộ cho bất kỳ ai. Tôi cần nỗi đau này như để chứng minh sự tồn tại của mình, tôi cần nó để xác nhận lại rằng tôi còn sống, và tôi giữ nó bên mình như một vật báu khi một giai đoạn khác của cuộc đời tôi được đánh dấu bằng một nỗi đau khác, lớn hơn chăng?
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ấy, bởi vì rõ ràng tôi không phải là người mà anh ấy hỏi.
Câu hỏi của anh ấy có ý nghĩa như một lời chia tay với tôi.
'ICD, từ giờ tôi sẽ trân trọng và bảo vệ Pháo như người yêu của tôi.'
Tôi thì thầm trong miệng, nhìn anh ấy và chắc chắn rằng anh ấy không thể nhìn thấy nỗi thống khổ ẩn hiện trong đôi mắt của tôi. Tôi quay lưng bước đi, để mặc họ tiếp tục cuộc trò chuyện riêng tư.
----------------------
Buổi trưa nắng gắt hơn rất nhiều, tôi uể oải kéo chiếc cà vạt đỏ trên cổ áo ra và cởi thêm vài chiếc cúc áo. Cổ họng khô khốc, tôi lê bước chân trên con đường trải sỏi quen thuộc. Pháo vẫn đợi tôi trong lớp, nhưng mười lăm phút sau em ấy nhận ra tôi sẽ không quay lại. Em ấy sẽ hét vào mặt tôi tối nay khi chúng tôi gặp lại nhau trong ký túc xá, nhưng việc tôi trốn tiết không còn là điều ngạc nhiên nữa. Tôi không muốn bị ràng buộc vào một thứ gì đó nhàm chán, tôi không ép mình phải chấp nhận những gì tôi không hứng thú.
Một số người nói tôi vô kỷ luật và nổi loạn, một số khác cho rằng tôi đang cô lập bản thân, né tránh mọi hoạt động, tránh giao lưu. Người cha nuôi của tôi không thích điều đó. Ông ấy muốn tôi năng nổ hơn, tham gia nhiều hoạt động hơn, chỉ để giúp ích cho công việc kinh doanh sau này. Nhưng tôi không làm được.
Tôi không có bạn bè nào thân thiết, ngoại trừ Pháo và Wrxdie. Pháo không chỉ là em gái, mà còn là ánh sáng của tôi.
Tôi không muốn mất em ấy nhưng tôi cũng không thể từ bỏ anh.
Mọi người thường cho rằng tôi ở chỗ của Wrxdie nếu tôi trốn học. Trên thực tế, tôi đã không đến đó một thời gian dài. Nắng nóng từ phía tây hắt thẳng vào mặt tôi, tôi nhíu mày như một phản xạ tự nhiên để hạn chế cảm giác bỏng rát làm nhức mắt, tôi cúi gằm mặt dõi theo bước đi của mình.
Tại ngã quẹo, mặt trời đã ở lại sau lưng tôi, con đường dẫn đến ký túc xá có ánh sáng dịu hơn. Tuy nhiên, tôi quay lại, đưa tay lên che mắt như một nỗ lực để có thể nhìn rõ hơn về khu khuôn viên. Chiếc bàn mà tôi đã thấy trước đó với tấm vải trắng, đầy thức ăn và đồ uống đã được dọn sạch. Không có ai ở đây.
Tất nhiên là họ đã gặp nhau và ăn trưa cùng nhau, Pháo đã trở lại lớp học của mình và ICD đã trở về phòng của mình để ngủ một giấc ngắn trước khi tham gia buổi tiệc dành cho các sinh viên tối nay.
Chân tôi tự đổi hướng, vài phút sau, tôi thấy mình bước vào phòng của anh qua cửa sổ đang mở, và lặng lẽ bước đến giường. Cửa sổ này chưa bao giờ đóng, ít nhất là kể từ khi anh ấy nói với tôi đó là cách tốt nhất để tôi vào. Hai lớp rèm dày và nặng đảm bảo ánh sáng không thân thiện không thể xâm nhập vào phòng anh ấy, mặc dù cửa sổ vẫn mở.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh, hàng mi dài cong vút tạo nên hai vầng trăng khuyết ẩn hiện đôi mắt trong veo, lỗ mũi thanh tú, sống mũi rất thẳng, lông mày đen tạo thành hình dáng hoàn mỹ, không có một sợi tóc nào mọc lên rối loạn. Anh giống như một kiệt tác của thiên nhiên, tạo ra một cảm giác khó tả dưới ngón tay của tôi. Trong suốt và mát mẻ như một viên đá quý, nhưng ngay cả viên đá quý cũng không thể mê hoặc người ta cầm chúng mãi mãi. Những gì tôi cảm thấy lại hoàn toàn giống như một cơn nghiện.
Tôi cúi xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ. Đôi môi mọng nước ấy trông thật mỏng manh.
Anh là con trai của nhà sáng lập trường, anh có thể làm mọi thứ theo ý mình. Thậm chí là một khu vực riêng.
Anh ấy ở một đẳng cấp khác với tôi, anh ấy có thể rất xấu tính với tôi trước mặt Pháo, nhưng trong khoảnh khắc riêng tư này, tôi sở hữu đôi môi đó, tôi có thể ngậm chúng, chơi với chúng, làm bất cứ điều gì tôi muốn.
ICD rên rỉ khi tôi cắn môi dưới của anh ấy quá dữ dội.
"Đừng cắn ở đó. Tôi cần phải tham gia buổi tiệc tối nay."
Đôi khi tôi cảm thấy thích thú khi nhìn thấy anh ấy trong giờ nghỉ, bộ đồng phục luôn chỉnh tề và hoàn hảo, không ai có thể tưởng tượng được nếu tay áo bị kéo lên một chút hoặc cổ áo của anh ấy hơi lỏng lẻo, vết cắn dày đặc sẽ lộ ra trên da.
ICD hoàn toàn phục tùng tôi trong những khoảnh khắc đó.
Quả nhiên, ngay từ đầu anh đã yêu cầu tôi cắn anh theo đúng nghĩa đen. Anh thốt ra những tiếng rên rỉ đầy dục vọng, cơ thể ưỡn lên một cách xinh đẹp khi tôi gặm cắn cổ anh, bản lĩnh đàn ông của anh cứng lại khi những chiếc răng nanh của tôi cắm xuống khắp cơ thể anh một cách tình cờ.
Và cả phần quan hệ tình dục, chính anh đã mời tôi nhập cuộc với anh trong lần đầu tiên của chúng tôi.
Pháo là một cô gái, quá dịu dàng và trong sáng, cô ấy không thể làm anh hài lòng. Hơn nữa, tôi không nghĩ ICD có đủ can đảm để nói cho em ấy biết chính xác anh muốn làm gì trên giường. Giải quyết chuyện đó với tôi là một giải pháp thông minh, tôi sẽ không bao giờ dùng nó để yêu cầu anh đổi lại bất cứ điều gì, tôi sẽ mãi mãi giữ bí mật của anh và tôi trong bóng tối.
Bởi vì điều đó nghe có vẻ không thể, tôi đã yêu anh ấy.
Lưỡi tôi nhai ngấu nghiến núm vú bị cứng lên của anh, nơi đã trở nên ẩm ướt và ấm áp bởi nước bọt của tôi. Biết được điểm yếu của anh, tôi thường liếm khắp da của anh ấy trước khi cắn để đảm bảo rằng dấu vết của tôi sẽ không biến mất nhanh chóng sau khi chúng tôi kết thúc. Tôi muốn anh ấy nghĩ về tôi, muốn anh ấy nhớ lại niềm vui tuyệt vời mà chúng tôi đã chia sẻ với nhau.
"Ah~... Choi." ICD rên rỉ và nắm chặt vai tôi khi tôi cắn đầu ngực của anh ấy.
Tôi thích thú lướt lưỡi dọc theo làn da, cảm nhận sự cương cứng rắn chắc của anh đang khuấy động giữa bụng chúng tôi. Tôi đứng dậy, hướng sự chú ý vào đôi môi sưng tấy của anh và nâng cả hai chân anh lên cho đến khi sự kích thích của tôi có thể thúc đẩy trong cơ thể anh ấy.
Không chuẩn bị.
Tôi chưa bao giờ chuẩn bị cho anh hoặc thử bất kỳ phương pháp kích thích nào khác ngoài việc trực tiếp đâm vào cơ thể anh.
Tại sao?
Tôi cũng không thể giải thích.
Mua một chai gel bôi trơn không phải là điều tôi sẽ làm. Nó không quá xấu hổ khi một sinh viên mua một thứ như vậy. Nhưng một góc trong tâm trí tôi sẽ không phủ nhận rằng tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh ấy. Có lẽ vì anh đã không yêu cầu tôi chuẩn bị cho anh trong lần đầu tiên của chúng tôi? Có lẽ là anh thích đau?
Tôi đã thấy những giọt nước mắt của ICD.
Cuối cùng khi không thể kìm nén được nữa, anh quay đầu và âm thầm lau đi, nhưng ở vị trí của chúng tôi, anh thực sự không thể che giấu được. Những giọt nước mắt đó như muốn giải phóng con thú hoang trong tôi, tăng tốc độ di chuyển của tôi, thách thức tôi xâm chiếm nơi sâu nhất trong cơ thể anh, thách thức tôi thống trị anh. Mỗi lần chúng tôi làm tình, tôi khao khát được nhìn thấy sự đầu hàng của anh, sự phục tùng của anh, sự chấp nhận của anh. Bởi vì ra khỏi phòng này, rời khỏi chiếc giường này, tôi sẽ không bao giờ có được anh.
Một đứa trẻ mồ côi may mắn được nhận nuôi nhờ lòng hảo tâm và đứa con trai cưng của chủ tịch? Nực cười làm sao.
Tôi chạm vào gương mặt anh, hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài đó, say đắm mút đôi môi ấy. Sự dịu dàng của tôi làm giảm bớt sự lo lắng của anh, dỗ dành anh nhượng bộ. Ngay khi cánh tay anh ôm chặt lưng tôi, và anh thoải mái hé môi để đón nhận cuộc tấn công tiếp theo của tôi.
Thằng bé của tôi tiếp tục di chuyển trong cái hang khô cằn của anh, buộc nó phải mở rộng hơn. Hai chân anh co lên, nhường chỗ cho sự xâm nhập của tôi.
Anh ấy sắp chảy máu, mỗi lần làm tình, chúng tôi không thể tìm thấy khoái cảm và đạt đến cao trào cho đến khi anh ấy chảy máu và dòng máu cao quý ấy bôi trơn nơi hai cơ thể chúng tôi hòa vào nhau.
Trước đó, chỉ là sự đau đớn.
Đau cho anh ấy, và đau cho tôi. Anh giữ chặt tôi như thể tính mạng của anh phụ thuộc vào nó. Tôi biết với thể chất của mình, anh có thể dễ dàng đè tôi xuống và đánh tôi vì đã làm tổn thương anh, nhưng anh sẽ không bao giờ làm điều đó.
Anh ấy sẽ không bao giờ từ chối tôi, cũng như anh ấy sẽ không bao giờ nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi.
Anh ấy sẽ không bao giờ thừa nhận...
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro