Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Khoảng lặng ký ức

Nằm ngay trung tâm thành phố nhộn nhịp, có một căn biệt thự mang phong cách kiến trúc châu Âu hiện đại, tông màu trắng kem chủ đạo với cửa kính lớn giúp tận dụng ánh sáng tự nhiên. Ban công tầng hai có lan can sắt uốn cong, từ đây có thể nhìn xuống con phố đông đúc, nơi ánh đèn xe cộ không bao giờ tắt.

Sống trong căn biệt thự xa hoa ấy là cô công chúa nhỏ tên Kim Mẫn Đình năm nay 10 tuổi, là một cô bé dịu dàng, thông minh và đầy mơ mộng. Cha cô, Kim Trạch Bân, là một doanh nhân thành đạt, mẹ cô, Nhan Tuệ Mẫn, là một nha sĩ có tiếng, cũng là một người mẹ hiền hậu. Cuối cùng, em trai cô 8 tuổi Kim Trạch Hiên.

Nhưng tất cả những điều này đã hoàn toàn thay đổi chỉ sau một đêm.

Một tuần trước, cả nhà đã lên kế hoạch đi du lịch cùng nhau trong kì nghỉ, nhưng phút cuối Mẫn Đình lại từ chối, vì trước đó Mẫn Đình đã hứa tham gia sinh nhật của bạn thân nên không thể thất hứa. Ba mẹ Mẫn Đình chiều theo ý con gái. Nên để con trai Trạch Hiên đi cùng dì dượng. Mẫn Đình không hề hay biết rằng, chính quyết định này sẽ là bước ngoặt làm thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.

Biệt thự Kim gia nằm yên ả giữa lòng thành phố nhộn nhịp, ánh đèn từ đường phố mờ mờ chiếu sáng qua những cánh cửa kính lớn, tạo nên vẻ đẹp dịu dàng và sang trọng. Đêm nay, căn nhà như chìm trong sự bình yên tưởng chừng như vĩnh cửu. Mẫn Đình, đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại trong phòng khách, đôi mắt chăm chú vào màn hình ti vi. Tiếng cười vui vẻ từ màn hình truyền hình hòa lẫn với tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ.

Chính lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Mẫn Đình giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt tò mò. Đã quá khuya, ai lại đến vào giờ này? Mẫn Đình thầm tự hỏi.

Kim Trạch Bân, đang ngồi đọc sách gần đó. Ông khẽ cau mày, vẻ mặt nghi ngờ, rồi đặt quyển sách xuống bàn, đứng dậy đi về phía cửa chính. Cánh cửa đóng chặt, tiếng gõ cửa lặp lại, lần này mạnh mẽ hơn.

"Là ai đó?" Kim Trạch Bân cất tiếng hỏi, trong giọng có chút lo lắng.

Nhan Tuệ Mẫn, từ trong bếp bước ra. Bà nhìn chồng, mắt thoáng lo âu, nhưng không nói gì. Cả gia đình đã quen với những tình huống đột ngột.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, nhưng lần này không còn nhẹ nhàng như trước, mà mạnh mẽ. Mẫn Đình bắt đầu cảm thấy một nỗi bất an. Cảm giác này khác hẳn những lần khách đến thăm, khiến Mẫn Đình không khỏi bồn chồn.

Kim Trạch Bân đứng im lặng một lúc, đôi mắt ông sắc bén như đang cân nhắc một điều gì đó. Ông hít sâu một hơi, rồi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa. Cánh cửa bật mở.

Nhưng thay vì những người bạn quen thuộc, chỉ có một bóng đen lao vào như cơn gió, và tiếng kim loại sắc bén vang lên trong không gian tĩnh lặng.

"Phập!"

Một tiếng động khủng khiếp khi lưỡi dao xuyên thẳng vào bụng Kim Trạch Bân.

Mẫn Đình chỉ kịp nhìn thấy gương mặt của cha cô bé, đang đứng sững lại, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không thể thốt lên lời. Máu bắt đầu chảy ra từ vết thương, tràn qua bàn tay của ông, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi. Mẫn Đình nhìn thấy mọi thứ như chậm lại, máu rơi xuống sàn nhà trắng toát, loang ra thành những vệt đỏ đậm.

"Trạch Bân!"

Nhan Tuệ Mẫn hoảng loạn hét lên, lao về phía chồng. Bà quỳ sụp bên cạnh chồng, hai bàn tay run rẩy ôm lấy cơ thể người chồng vừa ngã xuống. Đôi mắt bà mở to, ngập tràn đau đớn và kinh hoàng, nhưng không có nước mắt có lẽ vì nỗi sợ hãi đã vắt cạn chúng từ lâu.

Tên sát nhân lặng lẽ nhìn xuống người phụ nữ đang tuyệt vọng ôm lấy chồng mình. Hắn không vội vã. Hắn nâng lưỡi dao lên, con dao còn vấy máu đỏ sẫm chưa kịp khô.

"Mấy người. . . rốt cuộc. . . là ai. . ." Giọng Nhan Tuệ Mẫn khàn đặc, nhưng vẫn cố gắng cất lời.

Không ai trả lời. Chỉ có bóng dao vung lên

Lưỡi dao xuyên qua ngực Nhan Tuệ Mẫn.

Không có tiếng hét. Chỉ có một hơi thở đứt quãng.

Cơ thể bà khẽ run lên, bàn tay còn cố gắng vươn về phía Mẫn Đình, nhưng rồi yếu dần. . . yếu dần. . .

Cho đến khi hoàn toàn bất động.

Gã đàn ông đứng đó khẽ nghiêng đầu, tay áo xốc xếch để lộ một vùng da trần. Dưới ánh đèn, Mẫn Đình nhìn thấy, sát vùng xương cổ tay, là một vết bớt nhỏ hình dạng bất thường, như một dấu vết vô tình bị hằn lên da thịt. Nó không to, nhưng nổi bật trên làn da nhợt nhạt.

Ánh mắt Mẫn Đình dán chặt vào nó.

Mẫn Đình không biết tại sao mình lại chú ý đến chi tiết ấy, nhưng có một điều gì đó bên trong cô khắc ghi hình ảnh này. Như thể đây là thứ duy nhất cô có thể nhớ về hắn về kẻ đã giết chết cha mẹ mình ngay trước mắt.

Hắn tiến lại gần. Nhưng ngay lúc đó, Mẫn Đình nghe thấy một tiếng hét thảng thốt từ ba mình

"Chạy đi! Mẫn Đình, chạy ngay!"

Mẫn Đình không suy nghĩ thêm một giây nào. Cô bé bật dậy, lao ra khỏi phòng khách, không nhìn lại. Chân Mẫn Đình chạy nhanh như gió, vượt qua các phòng, lao qua khu vườn phía sau nhà. Mưa bắt đầu rơi, lạnh buốt, nhưng không làm cô chùn bước. Mỗi bước chân là một nhịp đập mạnh mẽ, như thể cô đang chạy để thoát khỏi chính cái chết đang đuổi theo.

Mẫn Đình không thể dừng lại, không thể nghĩ về bất cứ thứ gì ngoài việc chạy trốn. Cô bé chạy xuyên qua cổng vườn, lao ra ngoài đường. Gió đêm lạnh buốt tạt vào mặt. Ánh đèn đường phía xa như một lối thoát duy nhất.

Mẫn Đình không nhớ mình đã chạy ra khỏi nhà như thế nào, cũng không biết mình đã đi bao xa. Cơn mưa lạnh buốt thấm đẫm cơ thể, nhưng không thể xua đi nỗi sợ hãi.

Mẫn Đình chỉ biết rằng. . . đêm nay, cô đã mất đi tất cả

Mẫn Đình chạy đến kiệt sức. Cô ngã gục bên vệ đường, hơi thở dồn dập, hai bàn tay run rẩy bấu chặt vào góc áo.

Một chiếc xe dừng lại.

"Cô bé, cô bé cháu làm sao thế này?" Giọng nói dịu dàng vang lên. Một người phụ nữ trên xe bước xuống, ánh mắt lo lắng nhìn cô run rẩy dưới mưa.

"Chồng à, anh mau lại đây!"

"Cô bé, cháu có sao không?" Người đàn ông bước đến, khuỵu xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

"Ba mẹ cháu. . . họ chết rồi. . ." Mẫn Đình ngước lên, đôi mắt to tròn đỏ hoe, đầy hoảng loạn và đau đớn.

"Cháu nói sao?" Hai vợ chồng nhìn nhau đầy kinh ngạc.

"Cháu không còn ai sao?" Người đàn ông ôm cô vào lòng, giọng trầm.

Mẫn Đình khẽ lắc đầu.

"Chúng ta đưa cô bé về trước đã!"

Khi tỉnh lại, Mẫn Đình thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Căn phòng không lớn, nhưng ấm áp. Đèn vàng dịu nhẹ, chăn đệm thơm mùi vải sạch. Một chiếc tủ nhỏ đặt ngay ngắn bên cạnh giường, trên đó có một cốc sữa ấm. Quần áo cũng đã được thay. Bàn tay nhỏ bé của cô được băng bó cẩn thận.

Cánh cửa mở ra.

Cặp vợ chồng ngày hôm qua bước vào, trên môi nở một nụ cười hiền lành.

"Con ngủ có ngon không?" Người phụ nữ ngồi xuống cạnh Mẫn Đình, ánh mắt bà không giấu nổi sự lo lắng.

Mẫn Đình nhìn bà, và dù cảm thấy lạ lẫm, nhưng vẫn gật đầu.

"Chú tên Tống Minh Triết là bác sĩ, còn đây là vợ chú, Lý An Kỳ là luật sư" Người đàn ông đứng phía sau dịu dàng lên tiếng

"Vợ chồng cô không biết con đã trải qua những gì. Nhưng nếu muốn khóc, cứ khóc đi. Cô và chú sẽ ở đây, bên con"

Mẫn Đình không thể kìm nén khi vòng tay Lý An Kỳ ôm chặt lấy cô, tất cả những cảm xúc chôn giấu bùng lên mạnh mẽ. Mẫn Đình khóc lớn, như muốn xóa đi hết nỗi đau, sự tủi thân và cô đơn mà cô đã mang.

Lý An Kỳ giữ Mẫn Đình trong vòng tay, không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ về như một người mẹ dịu dàng, để cô thoải mái khóc. Đôi tay của bà nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, từng cử chỉ đầy yêu thương, đầy an ủi.

"Được rồi, con yêu. Khóc đi, cho nhẹ lòng" Lý An Kỳ thì thầm, giọng bà đầy sự dịu dàng và bao dung.

Mãi một lúc sau, tiếng khóc dần lắng xuống, những tiếng nấc nghẹn dần dịu lại. Mẫn Đình vẫn nắm chặt vạt áo bà, đôi mắt đỏ hoe nhưng trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.

"Mọi chuyện rồi sẽ qua, con sẽ tìm lại được sự bình yên trong lòng" Giọng bà nhẹ nhàng trấn an.

Từ khi Mẫn Đình đến nhà, Lý An Kỳ thường dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, kiên nhẫn mời Mẫn Đình ăn những món dinh dưỡng và ngon miệng. Bà luôn cố gắng khuyến khích Mẫn Đình ăn uống đều đặn, thậm chí nấu những món mà Mẫn Đình yêu thích để tạo cảm giác quen thuộc. Nếu Mẫn Đình không ăn uống đủ, bà sẽ nhẹ nhàng động viên, không bao giờ ép buộc.

Hôm nay, Lý An Kỳ vào bếp làm món súp gà thơm ngon cho Mẫn Đình, biết rằng cô vẫn còn yếu và cần dưỡng sức. Khi Mẫn Đình bước vào bếp, bà mỉm cười và nhẹ nhàng nói

"Con ăn chút súp nhé, sẽ giúp con cảm thấy dễ chịu hơn"

Mẫn Đình không nói gì, nhưng cô cảm nhận được tình cảm của bà, khẽ gật đầu và ngồi xuống. Bà múc một bát súp đầy, đưa cho cô, kiên nhẫn nói thêm

"Con ăn từ từ nhé, đừng vội"

Dù Mẫn Đình không ăn nhiều, nhưng bà vẫn không thôi khuyến khích và quan tâm đến sức khỏe của cô.

Tống Minh Triết, với kinh nghiệm bác sĩ, luôn chăm sóc Mẫn Đình cẩn thận. Sau bữa sáng, ông kiểm tra sức khỏe của cô, nhẹ nhàng hỏi

"Con cảm thấy sao hôm nay? Có thấy mệt mỏi không?"

Mẫn Đình chỉ lắc đầu và đáp

"Dạ không, con ổn"

Ông vẫn không quên quan sát kỹ lưỡng tình trạng của Mẫn Đình, nếu có dấu hiệu lo lắng hay không thoải mái, ông luôn giải thích tận tình, chia sẻ những lời khuyên giúp cô cảm thấy yên tâm hơn.

Sau khi kiểm tra sức khỏe, Lý An Kỳ dẫn Mẫn Đình ra vườn để thư giãn. Cả hai cùng chăm sóc những cây hoa, nhặt lá, và mỉm cười trò chuyện.

"Con thử làm quen với việc làm vườn một chút, sẽ giúp con cảm thấy nhẹ nhàng hơn"

Mẫn Đình cảm thấy sự ấm áp từ những lời nói của bà, tuy nhiên, cô không đáp lại, chỉ lặng lẽ làm theo. Khi Lý An Kỳ thấy Mẫn Đình không có gì vui vẻ, bà nhẹ nhàng nhắc

"Chăm sóc cây cũng như chăm sóc bản thân, con sẽ thấy nó giúp mình vơi bớt nỗi buồn"

Mẫn Đình nhìn những bông hoa nở rộ trong vườn, một phần nào đó, trái tim cô bắt đầu cảm nhận được sự quan tâm ấm áp mà bà dành cho mình.

Vào buổi chiều, khi Mẫn Đình có vẻ mệt mỏi, Tống Minh Triết lại gần, đề nghị Mẫn Đình thử một số bài tập nhẹ nhàng.

"Con có thể thử đi bộ quanh vườn một chút. Đi lại sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh hơn"

Mẫn Đình nhìn ông, rồi cuối cùng gật đầu. Trong suốt buổi tập, ông luôn đi bên cạnh, không thúc giục, chỉ nhắc nhở Mẫn Đình từ từ, đừng vội vã. Sự kiên nhẫn và dịu dàng của ông giúp Mẫn Đình dần dần thoải mái hơn.

Một ngày nọ, khi cả ba cùng ngồi trong phòng khách, Lý An Kỳ khẽ đặt tay lên tay Mẫn Đình, ánh mắt đầy dịu dàng.

"Mẫn Đình, nếu con không còn nơi nào để đi, con có muốn ở lại đây không? Vợ chồng chúng ta rất sẵn lòng nhận con làm con nuôi"

Mẫn Đình nhìn vào bà, đôi mắt đầy ngỡ ngàng và khó tin. Cô không biết phải phản ứng thế nào. Dù bà và ông đã cứu và chăm sóc Mẫn Đình trong suốt thời gian qua, nhưng việc nhận một đứa trẻ như cô làm con nuôi là một quyết định lớn. Mẫn Đình biết mình có thể tin tưởng họ, nhưng liệu cô có thể thay đổi cuộc sống hoàn toàn từ một kẻ mất mát hay không.

Lý An Kỳ thấy sự bối rối trong ánh mắt Mẫn Đình, liền nhẹ nhàng tiếp lời

"Chúng ta hiểu rằng con cần thời gian, nhưng đừng lo, chúng ta sẽ không ép con. Nếu con cảm thấy thoải mái, chúng ta sẽ ở bên con, như một gia đình thực sự"

Câu nói đó khiến Mẫn Đình cảm thấy một chút ấm áp trong lòng. Cô nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Lý An Kỳ, rồi nhìn Tống Minh Triết đứng bên cạnh, người cũng đang nhìn cô với ánh mắt chân thành. Tuy trong lòng Mẫn Đình còn những vết thương chưa lành, nhưng cô bắt đầu cảm thấy một niềm hy vọng nhỏ nhoi.

"Nhưng. . . con không muốn làm phiền cô chú" Mẫn Đình lặng lẽ nói, đôi tay siết chặt lại trong lòng.

Lý An Kỳ mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay Mẫn Đình

"Mẫn Đình, không phiền đâu. Nếu con cần, chúng ta sẽ cùng con vượt qua. Mọi thứ sẽ không dễ dàng, nhưng chúng ta sẽ cố gắng"

Mẫn Đình im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp bao quanh mình. Cô không thể ngừng nghĩ về những gì đã mất, nhưng giờ đây, Mẫn Đình có thể tin tưởng vào một mái ấm mới, nơi có sự chăm sóc và yêu thương.

Sau khi hoàn tất thủ tục nhận nuôi. Tống Minh Triết và vợ ông quyết định đưa Mẫn Đình ra nước ngoài. Họ nói rằng đó là cách tốt nhất để cô bắt đầu một cuộc sống mới, tránh xa những ký ức đau thương.

Mẫn Đình không phản đối.

Tại sân bay, Mẫn Đình ngồi lặng lẽ trên ghế chờ, nhìn dòng người qua lại tấp nập. Cô không nói gì, chỉ siết chặt quai balo trên tay.

"Con có thể bắt đầu lại, Mẫn Đình" Lý An Kỳ ngồi xuống bên cạnh, giọng nhẹ nhàng như muốn xoa dịu cô. "Bất cứ khi nào con muốn, ba mẹ sẽ luôn ở bên con"

Mẫn Đình nhìn xuống bàn tay mình. Hình ảnh vết bớt trên cổ tay kẻ sát nhân chợt hiện lên trong tâm trí.

Mẫn Đình biết. . . cô sẽ không bao giờ quên quá khứ.

Nhưng Mẫn Đình sẽ không để nó nuốt chửng mình.

Chuyến bay được thông báo cất cánh.

Mẫn Đình đứng dậy, kéo theo hành lý.

Ngày hôm nay, cô rời khỏi nơi này.

Nhưng một ngày nào đó, cô sẽ quay trở lại.

Mười bảy năm sau

Mưa phùn lất phất rơi xuống sân bay quốc tế.

Một người phụ nữ bước xuống từ khoang thương gia, kéo theo chiếc vali nhỏ gọn màu đen.

Kim Mẫn Đình.

Mười bảy năm trước, cô rời khỏi nơi này với đôi mắt đẫm nước, trái tim đầy đau thương.

Mười bảy năm sau, cô trở về mang theo sự lạnh lùng, kiên định và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Trên tay cô là tấm bằng luật sư loại giỏi từ một trường đại học danh tiếng, là kết quả của những năm tháng nỗ lực không ngừng.

Nhưng tấm bằng ấy không chỉ là danh dự.

Nó là vũ khí.

Là công cụ để cô tìm ra sự thật.

Là tấm khiên bảo vệ cô trong trận chiến mà cô sắp đối mặt.

Cô bước ra khỏi sân bay, hít một hơi thật sâu.

Không khí của quê hương vẫn quen thuộc, nhưng trong lòng cô lại trống rỗng đến lạ.

Những tòa cao ốc chọc trời, những con đường nhộn nhịp ánh đèn tất cả đều không còn giống trong ký ức.

Nhưng có một thứ không thay đổi.

Lòng hận thù trong cô.

Mẫn Đình siết chặt bàn tay.

Mười bảy năm qua, cô chưa từng quên cảnh tượng cha mẹ mình bị sát hại ngay trước mắt.

Mẫn Đình chưa từng quên lời hứa sẽ tìm ra kẻ thủ ác.

Bây giờ, cô đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với quá khứ.

Đã đến lúc mở màn cho cuộc chiến của chính cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro