9
- Tao đã nói bao nhiêu lần rồi?! Sao mày cứ để chuyện này xảy ra mãi thế hả Taiju!
Gã quát lớn, nhìn đứa đứa nhỏ mình mảy bầm tím trước mắt, gã càng phẫn nộ hơn. Công việc đăng đăng đê đê thế này mà phải về nhà giải quyết mấy cái chuyện đánh nhau cỏn con do ba đứa con của mình gây ra.
- N... nhưng Hakkai đã bị đánh trước mà bố...
Đứa bé gái nức nở, nó ôm lấy đứa trẻ nhỏ hơn vào lòng. Gã đập mạnh bàn khiến nó giật thót cả mình.
- Thế thì nói người lớn xung quanh ấy, bọn mày đánh nhau làm gì? Có biết tao bận thế nào không hả?
- Họ không quan tâm...
- Chúng mày phải quậy phá thế nào nên ngay cả những người dân không quan tâm chứ!
Đứa trẻ lớn như câm lặng, nó không biết nói gì nữa, người mà nó gọi tiếng " bố" lại có thể nói lời đó... thì nó còn có thể nói gì được nữa? Bỗng thứ gì đó hay bay tọt vào mồm gã khiến gã ôm cổ ho sặc sụa như nghẹn. Taiju quay sang hai đứa em vội quát nó về phòng. Bản thân anh nhìn bố mình chạy vào nhà vệ sinh móc họng để nôn. Taiju rót một ly nước để ngay bàn sau đó trầm lặng đợi chờ.
Gã ôm cổ nôn thốc nôn tháo vẫn cảm giác thứ gì đó kẹt ở cổ họng mình, một lúc sau nó dần trôi tuột xuống. Toang bước ra, nốc hết ly nước thì mới cảm thấy đỡ hơn, nhìn Taiju sẵn sàng tiếp tục chịu trận, nhưng bản thân vừa rồi chẳng biết bị làm thế nào nên cũng mất cả hứng, hừ lạnh một cái rồi quay lưng rời đi. Cánh cửa đóng sầm, trả lại cái sự yên tĩnh, u uất cho căn nhà.
- A... anh hai, bố đi rồi à?
Đứa bé gái lấp ló bước ra, đôi mắt nó sưng đỏ rụt rè nhìn đứa trẻ lớn hơn. Taiju chỉ lườm nó một cái, anh quăng cho nó bịch bông băng thuốc đỏ rồi bỏ vào phòng mình.
- Chị Yuzuha, em xin lỗi.
Đứa bé nhỏ nức nở, tay có víu lấy gấu áo cô bé, Yuzuha vội quay sang dỗ dành lau nước mắt cho nó.
- Hakkai ngoan không khóc nữa, em không làm gì sai hết nhé!
Tay nhỏ lau nước mắt cho Hakkai, dỗ dành là thế nhưng Yuzuha cũng đã đẫm lệ gương mặt. Đêm đó, trong căn nhà u uất lại còn được đệm thêm thứ âm thanh thê lương của hai đứa trẻ đang cố gắng dỗ dành nhau.
Thoáng chốc kì nghỉ hè đã trôi qua, Takemichi đã được mẹ sắm sửa cho tập vở bút viết mới toanh. Ngửi mùi thơm nhè nhẹ của những trang giấy trắng, hai mắt bé sáng rực hứng khởi, bé nôn nóng được gặp bạn mới, kết giao với bạn mới cùng trang lứa. Suốt ngày nhong nhong ngoài đường với các anh bé cũng thích nhưng với bạn bè cùng độ tuổi chẳng phải thích hơn sao?
Cô Hanagaki trên tay cầm bộ quần áo được ủi thẳng thớm.
- Bé Michi thay áo quần rồi đến lớp nào.
- Vângg.
Cái giòn ngọt ngào ngân vang như một mũi tên đường đâm vào tim người phụ nữ, cô chỉ biết cảm thán rằng bản thân đã nghệ thế nào mới nặn ra một tuyệt sắc nghệ thuật thế này. Takemichi sau khi được thay một chiếc áo thun xanh trời có in nhìn một chú mèo trắng ở giữa cùng với chiếc quần jean ngang đùi, bé được mẹ đưa cho thêm một chiếc áo khoác nhỏ màu đỏ đô. Nhìn đứa trẻ mới ngày nào còn bồng bế trên tay bây giờ lại tung tăng cặp sách đến trường, Hanagaki cô bỗng cảm thấy lân lân ở trong lòng.
- Ngoan yêu của mẹ mãi như thế nhé!
Cô hôn cái chốc lên má bé, Takemichi đáp lại cũng cười thật tươi.
- Trật tự nào các em, lớp ta hôm nay có bạn mới nhé!
Vị giáo viên vỗ vỗ hai tay mình vào nhau, nhìn đáp trẻ trong lớp mau chóng ổn định vị trí rồi mới ra cửa lớp dắt tay bé vào.
- Em tự giới thiệu nhé!
Đưa ánh mắt cưng chiều nhìn đứa trẻ đáng yêu đang hồi hộp, hai tay bé khẽ xiết chặt quai cặp, hít thở một cái rồi nói lớn:
- Mình là Takemichi, Hanagaki Takemichi, mong được giúp đỡ!
Bé cúi xuống, mái tóc đen khẽ đung đưa.
- Woah đáng yêu quá!
- Dễ thương như cún con ý!
- Takemichi Hanagaki nghe cũng hay nữa!
- Cậu ngồi kế tớ đi Takemichi!
- Kế tớ này!
Cái lớp nhìn thấy bạn mới liền xôn xao, đặc biệt là những đứa bé gái không ngớt lời khen bé. Vài bạn còn mạnh dạng vỗ về chỗ trống kế bên mình. Bé con được khen thì ngại ngùng, đưa ánh mắt bối rối sang nhìn chủ nhiệm.
- Trật tự nào các em, ra chơi rồi hẳn làm quen với bạn mới nhé! Takemichi xuống ngồi cùng Hakkai nhé!
Ngón tay cô chỉ về phía bàn ở giữa dãy ngoài cùng bên hướng có cửa sổ. Takemichi ngoan ngoãn về phía đó ngồi xuống, nhìn cậu bạn trầm ngâm kế bên bé cảm thấy có chút quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi nữa.
Giờ ra chơi bàn của bé được bạn bè vây quanh rất đông. Hakkai kế bên bị làm phiền thì khó chịu ra mặt.
- Takemichi này, cậu hình mới chuyển đến Tokyo đúng không?
- Takemichi nhà ở đâu thế?
- Trông cậu đáng yêu quá Takemichi!
Bé không kịp trả lời đã bị hỏi câu khác, chỉ biết dạ vâng đại đại rồi thôi.
- Ha! Một thằng nhóc trông yếu ớt như con gái!
Thằng nhóc ở cuối lớp, chân nó gác lên bàn khinh khỉnh nói, mấy đứa nhóc kia nhìn ái ngại rồi thôi chẳng nói gì nữa. Thêm vài thằng nhóc nữa cười phá lên. Xong một đứa bước đến chỗ Hakkai, tay nó bấu vào đôi vai nhỏ gầy của cậu, miệng nó cười gian manh nói:
- Bạn Shiba có nên khao nước cho bạn mới không nhỉ?
- K... không cần đâu!
Bé nghe thế vội xua tay từ chối, nhưng cậu bạn kia thì vẫn im lặng đứng dậy rồi rời đi trước giọng cười ha hả của đám nhóc. Vài phút sau trên tay cậu ta là những cái bánh cùng chai nước, Hakkai đặt chai nước lên bàn né. Gương mặt cuối gầm lủi thủi đem bánh lên cho bọn kia.
- C... cảm ơn.
Takemichi máy móc nói cảm ơn, sau đó dõi theo bóng lưng kia đến chỗ bọn trẻ xấu tính. Nhưng rồi cũng mặc kệ, chuyện người ta bé quan tâm làm gì.
- Rốt cuộc tại sao mình lại dính vào chuyện này nhỉ?
Mới vài tiếng trước bé đã nói như thế, nhưng chẳng hiểu sao lại lén đi theo cậu bạn tên Hakkai với đám bạn nam trong lớp. Nhìn cậu ta bị hai ba thằng đẩy ngã rồi đánh.
Hội đồng hèn lắm! Nếu thấy hội đồng cứ vào đánh một trận với đám đấy là được.
Là câu mà anh Baji nói với anh Kazutora, bé thấy rất ngầu, cũng có lý. Thế là bóng dáng nhỏ nhắn lap ra chắn trước mặt Hakkai.
- Bắt nạt là xấu lắm, mình sẽ nói với giáo viên đó!
- Ha! Ai thèm quan tâm chứ!
Một thằng nhóc khịt mũi, nó đẩy ngã Takemichi té xuống nền đất bẩn, tay bé cứa vào mảnh chai dưới đất đến bật cả máu. Cơn đau rát nhanh chóng làm nước mắt ứa ra, nhưng Takemichi cố nhịn xuống, đưa đôi mắt xanh trừng tên vừa đẩy ngã mình.
- Ôi trừng mắt à, sợ quá sợ quá ặc!
Một đấm thẳng vào giữa mũi nó khiến nó té ngửa ra sau. Ôm lấy cái mũi đỏ bầm chảy máu, nó lăn lộn gào khóc dưới đất. Takemichi mỉm cười khoái chí, bình thường đi với các anh toàn được dạy nhưng không thể thực hành, coi như nay có dịp. Takemichi đỡ Hakkai dậy, bé lùn hơn cậu ta hẳn một cái đầu.
Hakkai nãy giờ vẫn chưa theo kịp chuyện đang diễn ra, mới đây còn bị đánh cho say sẩm mặt mày, bỗng đâu ra một cục tròn tròn xông ra chắn trước mặt cậu rồi một đấm đã đánh thằng kia la oai oái. Nhìn cái đầu đen xù đang lọ mọ phủi bụi trên quần áo của mình, Hakkai mấp máy:
- T... tại sao?
Takemichi nghe thì ngước đầu lên, đôi mắt xanh xanh to tròn nhìn cậu.
- Tại sao lại giúp tôi?
- Tại vì mình là anh hùng!
Takemichi dõng dạc nói, hai mắt Hakkai long lanh, nhìn đứa nhóc tươi cười trước mặt le lói đâu trong tâm hồn đen tối lạnh lẽo của cậu xuất hiện một tia sáng ấm áp. Một đấm vung đến thằng nhóc đằng sau, Hakkai kéo bé ra sau lưng mình.
- Anh hùng sao? Nghe ngầu thật đó!
Hakkai cười nhìn bé, gương mặt nó phấn chấn hơn hẳn. Takemichi không hiểu vì sao Hakkai lại như thế nhưng vẫn cười đáp lại, thế là một cao một lùn đánh nhau với ba bốn đứa bên kia. Takemichi nhỏ bé bị đánh đến bầm cả tay chân, Hakkai thì hăn hái hơn. Như thế bao tuổi nhục bây giờ đều được trút bỏ, nhìn cái đám kia vội vội vàng vàng đỡ nhau chạy đi. Cậu nhóc khoái chí hét lớn:
- Coi chừng bọn này đấy!
Sau đấy đỡ bé đứng dậy, Hakkai chia đôi bàn tay nhỏ bé gầy gò ra trước mặt Takemichi.
- Shiba Hakkai.
- Ừm Hakkai!
Tay nhỏ nắm lấy, Takemichi cười rạng rỡ, Hakkai không hiểu vì sao lại chìm đắm trong nụ cười ấy, cậu muốn được ngắm nó nhiều hơn nữa.
Mitsuya với Draken bên ngoài cổng sốt sắng đợi, đã hơn ba mươi phút rồi vẫn chưa thấy Takemichi đâu. Trường cũng đã tan gần hết học sinh rồi, thêm vài phút mới loáng thoáng thấy hai bóng dáng nhỏ bé lững thững bước ra. Mitsuya gần như phát điên khi thấy Takemichi mình mảy bụi bẩn, còn có cả vết bầm trên mặt, tay và chân nữa.
- Mày là thằng nào? Sao Takemichi của tao lại thành ra thế này?
Draken trừng mắt nhìn Hakkai khiến cậu run rẩy đến phát khóc, vôi níu sau áo Takemichi.
- Anh Draken đừng dọa bạn em!
Hai tay nhỏ chống hông, bé chế môi nhìn người anh lớn. Draken nhìn muốn giận cũng không thể giận được. Sau khi nghe Takemichi kể lại tường tận mọi chuyện, Mitsuya khi này mới xoa lấy đầu Hakkai, nhẹ nhàng cảm ơn.
- Hakkai nhỉ? Cảm ơn đã bảo vệ Takemichi nhà anh nhé!
Anh lấy trong túi một chiếc khăn, lau đi vết máu còn đọng trên mặt nhỏ. Hakkai bất giác muốn lùi lại thì bị sự dịu dàng của đối phương níu lại.
- V... vâng.
Nó cầm lấy chiếc khăn của Mitsuya đưa. Anh còn xoa đầu nó vài cái nữa rồi tạm biệt rời đi. Hakkai cứ thế dõi theo bóng lưng họ khuất dần, đến khi Yuzuha vội chạy đến gọi tên mới kéo được Hakkai ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.
- Em lại bị đánh nữa á?
- Không có đâu, em đã đánh trả lại rồi.
Yuzuha nhìn em trai mình tươi cười nói, cô bé cũng bớt lo lắng đi phần nào rồi cũng cười với thằng bé.
_____ phiên ngoại____
- Chòi oii, con trai của mẹ nay lớn rồi, biết đánh lộn rồi! Giỏi quá đi à ~
Takemichi quỳ dưới đất, úp mặt vào tường run run, cảm nhận thứ sát khí đằng sau không dám hó hé một lời.
...
Biết vậy không anh hùng đâu. Đã vậy còn bị phát hiện là lén lấy kẹo nữa chứ!
________
Nay bù cho các a iu á.😘😘
Nma quyết tâm spam sự xinh đẹp này đến cùng!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro