8
Takeomi cứ thể ngồi bần thần một lúc.
- Tìm việc trả nợ sao?
Anh đưa tay xoa ben má đỏ ửng, thầm cười khẩy một cái.
- Muốn tao bỏ cờ bạc thì nói, hôm nay quả là đủ trò!
Takeomi đứng dậy phủi phủi áo, thở hắc một cái, anh tiếp tục đi trên con đường đông đúc người dân qua lại. Làm việc à... Thằng Shin nó đã làm đến mức này thì mình cũng đành thử thôi.
- Anh Haruchiyo.
Đứa nhỏ đưa ly đá bào cho cậu, đôi mắt nó to tròn nhìn anh, Haruchiyo nhìn nó rồi nhìn ly đã bào vị dứa mát lạnh trên tay, cậu cầm lấy. Nhỏ giọng cảm hơn, bé nghe thế cũng nhoẻn miệng cười tươi. Trong lòng thầm nghĩ anh trai này không những xinh đẹp mà còn nhẹ nhàng nữa. Bé ngoan ngoãn ngồi kế bên Haruchiyo ăn cây kem chocolate bạc hà của mình, ban nãy bông nhiên bé biến mất làm các anh rất lo, chạy cuốn quýt đi tìm, một hối thây sbes quay lại cùng cây kem trên tay cả đám mới thở phào nhẹ nhõm.
Bé mà bị gì là cả đám đẻ đền không kịp cho cô Hanagaki.
Cứ thế, cả đám đùa nghịch đến gần giờ trưa thì về. Quần áo ướt nhẹp nên nhà ai người ấy về, riêng bé thì sang nhà của Sano vì mẹ không có nhà. Takemichi cùng Manjiro chui vào bồn tắm đùa nghịch, nước bắn tung tóa ướt cả sàn thay đồ, Shinichiro sợ bé nghịch nước sáng giờ cảm mất nên vào bế bé ra thì bị Manjiro tạt nước so ướt người. Hắc tuyến nổi trên trán, tóc đen thiếu niên thật sự đã mọc sừng, mọc ranh nanh gầm lên.
- Thằng nhóc nghịch phá này!
- Woah! Chạy thôi Takemitchy, Shinichiro hóa quỷ rồi!
- Thằng ranh! Đừng có dạy hư bé Michi!
Anh gào lên, nhìn thấy đứa em trai mình kéo tay bé chạy đi thì dí theo, nào ngờ vấp cục sà phòng dưới sàn té một cái rầm lớn. Chim chóc đậu trên mái nhà Sano bị cơn rung chấn vội bay đi hết.
- Thật tình, có phải trẻ con ữa đâu mà giỡn như thế chứ!
Emma dán miếng salonpas lên lưng anh rồi vỗ một cái mạnh khiến anh rít lên.
- Ôi cái thân già của tôi!
Manjiro một bên cười khằng khặc như thằng dở, lâu lâu mới thấy anh mình thế này, phải cười một trận thật đã mới được. Shinichiro nằm đó cắn răng chịu đựng, hối hận vì sao không bóp mũi nó từ lúc mới sinh ra cho rồi.
- Ranh con!
Takeomi về nhà thấy Haruchiyo đang chuẩn bị bữa trưa, anh mệt mọi ngồi trên sofa, nhìn trên bàn bừa bộn nào là báo, tạp chí, tờ rơi, định mắng cậu thì anh nhìn thầy dòng tiêu đề " Tuyển nhân viên",... Thằng nhóc này định làm thêm à?
- Anh... Ăn trưa thôi.
Nghe giọng em trai gọi mình, Takeomi sắp gọn đống bừa bộn trên bàn rồi xuống rửa tay. Trong bữa cơm, anh nhìn đứa trẻ cắm cúi ăn.
- Mày định tìm việc làm sao?
Haruchiyo giật mình, chợt nhớ ra khi nãy mình vội nấu cơm mà quên mất gọn dẹp những thứ mình bày bừa trên bàn ở phòng khách. Khẽ gật đầu.
- Có mồm không?
- V... Vâng ạ.
Cậu nhắm mắt cắn răng, sẵn sàng đợi chiếc bát bay vào đầu mình.
- Chậc, mới mười một mười hai tuổi đầu ai mà nhận, lo mà học đàng hoàng đi. Tao vẫn có thể đi làm kiếm tiền.
Tròn xoe đôi mắt nhìn anh trai mình. Thật chứ? Anh trai cậu sẽ đi làm kiếm tiền thật sao?
Nhìn biểu cảm ngờ vực của Haruchiyo, Takeomi muốn đấm vào đầu nó một cái, nhưng lại thôi. Aưn xong phần của mình, anh quay lưng vào phòng, để mọi thứ cho Haruchiyo dọn rửa.
- Anh Haru, anh Takeomi có phải vừa bị té đập đầu ở đâu không?
Senju bé nhỏ thì thầm với Haruchiyo, cậu cũng phì cười, dáng vẻ bí mật gì thế này? Lắc đầu, chịu thôi, anh trai cậu có lúc nào là bình thường đâu? Takeomi ở trong phòng lướt điện thoại, anh tìm kiếm đến các trang web có nội dung tuyển dụng nhân sự. Lướt một hooig thì thầy bài đăng của một tài khoản nọ.
- Tuyển nhân sự: Tuyển người phụ giúp bưng bế, phục vụ quán ăn. Xin hãy liên hệ...
Nhìn mức giá tiền lương, Takeomi cười nhấn dãy số liên hệ.
- Cũng sộp đấy.
Takemichi bên nhà Sano ngoan ngoãn cùng Mikey xem phim. Shinichiro một bên vẫn ngắm nhìn bé.
- Em không biết khi nào mới trở lại được, nên anh hãy giúp em nhé Shinichiro!
Giúp em ấy sao, đương nhiên rồi, cho dù có chết... Shinichiro nguyện trao cả mạng sống này để là một chỗ dựa vững chắc cho Takemichi, cho con người bé nhỏ ấy.
- Takemichi, mày nhất định phải làm tới cùng sao?
- Ừm... mày định cản tao tiếp à?
- Khả thi sao? Mày đầu cứng như đá ấy, nói mà nghe được.
Trên tầng cao ốc, bóng dáng một cao một thấp ngồi vắt vẻo. Làn khói trắng cứ thế theo làn gió mà hòa huyện vào không trung. Takemichi đưa đôi mắt xanh đục nhìn đối phương, cậu không hiểu vì sao người này lại chấp nhận theo mình. Hanma Shuji, hắn đã theo cậu đi qua từng thời gian, thậm chí còn bất chấp nhận sự khắc nghiệt của quy luật mà tìm hồn phách của cậu ở từng thời gian.
Một phách kia đã chấp nhận quy hồi, chính là Takemichi ở thế giới này. Một tử thần như hắn còn làm được thêm việc gì nữa sao?
Hanma thậm chí đã giết bản thân ở dòng thời gian này để chiếm đoạt sự sống. Đúng hơn là hai cá thể không thể song song tồn tại ở cùng một vũ trụ, chính vì thế hắn đã nhẫn tâm giết chết bản thân, dù cho đây là điều cấm kỵ. Nhưng Takemichi cậu không thấy hắn bị trừng phạt. Hoàn toàn ổn thỏa chứ?
- Hanma này, sao mày lại theo tao?
- Vì tao tin mày.
Rít điếu thuốc gã nói, Takemichi kinh ngạc nhìn sang, biết bao nhiêu lần cậu hỏi cậu này, hắn đều không trả lời mà chỉ mỉm cười đáp lại.
- Tin? Tin vào điều gì ở tao sao?
- Tin mày có thể cứu hai người đó...
Đôi mắt tím của hắn nhìn vào khoảng không vô định trước mắt, trời hôm nay xanh trong rất đẹp, nhưng đọng lại trong sắc tím ấy lại là một nét phức tạp khó nói.
- Hãy cố gắng nhé, mọi chuyện đằng sau có tao chống lưng cho mày Takemichi!
Bàn tay lớn xăm " Tội" xoa lấy mái tóc đen xoăn đang bay trong gió. Con ngươi xanh khẽ lay động, ngay sau đó híp lại long lanh. Takemichi nhoẻn miệng cười tươi.
- Ừ!
Takemichi nhìn thành phố rộng lớn phía dưới, nó bây giờ nhỏ bé, lòng bàn tay cậu nom có thể nắm trong lòng bàn tay mình. Cố lên, chỉ còn một chút nữa thôi mọi người sẽ được sống hạnh phúc rồi!
Hanma khẽ liếc nhìn, rồi cơ thể hắn lơ lửng và biến mất sau làn khói tím. Nhìn tàn dư của làn khói, Takemichi rũ mắt thở dài.
Hanma à... mày làm tao lo quá.
- Ê! Ông bô của Kazutora chết trong tù rồi kìa!
Shinichiro rít điếu thuốc, tay anh dù chỉnh sửa động cơ nhưng lại đánh mắt sang phía bạn mình, Takeomi.
- Hả? Tại sao?
- Bị bọn trong tù đánh đến chết.
Con ngươi Takeomi khẽ lau động, như thế vẫn chưa là hình phạt cuối cùng sao?
Takemichi tối đó lại mơ thấy mình bay lượn khắp thành phố. Bé rất thích, cảnh sắc ban đêm của thành phố, rồi bé ghé thăm một căn nhà rất to lớn như một tòa lâu đài, bên trong tòa lâu đài có ba tinh linh nhỏ. Hai nam một nữ thì phải? Trông họ có vẻ không vui với tinh linh vua nhỉ?
Vị vua ấy trông to lớn, vẻ mặt rất nghiêm khắc nhìn cậu tinh linh dưới kia đang che chắn cho em mình. Takemichi bé không hiểu họ nói gì, nhưng trông có vẻ giống như ba đứa trẻ ấy đang bị mắng nhỉ? Giống như mẹ mắng bé mỗi khi làm sai ấy.
Nhìn đứa bé gái ôm đứa bé trai trong lòng khóc thút thít, Takemichi cũng thấy đồng cảm, bé lục trong túi quần ngủ của mình ra vài viên kẹo mình đã lén lấy ban chiều. Mẹ không cho bé ăn quá nhiều kẹo, dọa là sẽ bị yêu tinh sâu ăn hết răng, nhưng ngon quá thì biết sao giờ, ăn vài viên chắc không sao đâu!
Bé len lén đằng sau lưng hai đứa trẻ, bàn tay nhỏ chìa ra vài viên kẹo đủ sắc màu, thì thầm nói:
- Cậu đừng khóc nữa, tớ có kẹo này!
Nhưng hai đứa trẻ kia như thể không nghe thấy, nó không quan tâm đến bé đang ra sức dỗ dành. Mãi không được, Takemichi giận dỗi phồng má, hướng đôi mắt to tròn nhìn vụ vua tinh linh kia, cứ quát như thế làm sao hai tinh linh nhỏ có thể nín khóc được? Giận quá bé ném mấy viên kẹo về phía vị vua, nào ngờ ông ta bị viên kẹo chui tọt vào miệng, ho khù khụ. Takemichi thích thú cười khoái chí.
- Ha ha ha, đáng đời người lớn xấu tính nhé!
Trò này là cho anh Baji chỉ cho đấy, cứ ném đại thứ gì cũng được, miễn đối phương ngậm mồm thì thôi. Bé nhìn tinh linh anh trai nhìn ông ta, rồi quay sang hai đứa nhỏ bảo mau về phòng đi, tinh linh chị kéo đứa em còn đang đẫm nước mắt rời đi. Bé muốn hóng thêm thì nhanh chóng đã bị kéo đi.
Mẹ lay lay người bé dậy, đầu quạ Takemichi mơ màng dụi dụi mắt, bé cựa quậy không chịu rời chăn. Thế mà mama kia phải bế xốc bé lên, cô phì cười nói:
- Bé Michi ngủ say thế này chắc đang vào một thế giới tuyệt vời trong mơ nhỉ?
Cô vỗ vỗ lấy lưng bé rồi vào nhà về sinh.
- Con đã có một giấc mơ rất lạ!
- Vậy sao?
___________
=))) e nắc Hanma đả r nên giờ trở lại nè. <3
Đoán xem gia đình tiếp theo là ai nàooo?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro