Khát Khao Trong Vô Vọng
Tôi không biết phải làm gì nữa. Mọi thứ xung quanh quanh tôi như đang ngăn tôi không được sống cho chính mình nữa, không được lựa chọn thứ mình thích và mong muốn nữa. Tôi không biết rằng tôi đang sống cho ai, sống vì ai, vì những thứ gì. Lạc lối, hai từ mà bây giờ tôi đang muốn nhanh chóng thoát ra nhưng cớ sao cứ vào khoảng khắc nhìn thấy cánh cửa của lối thoát rồi tôi lại bị đẩy về về vị trí ban đầu như thế. Những khuôn mẫu xã hội, những gông xiềng mà mọi người đeo lên cho tôi như đang dần nuốt chửng tôi vậy, nó làm cho trái tim tôi lành lặn thành rách nát đến không thể hơn nữa, làm cho hi vọng trở thành tuyệt vọng không một chút ánh sáng. Ánh dương mà tôi tìm kiếm ngày càng xa hơn. Vô vọng, chán chường, đau đớn bao giờ mới rời bỏ tôi đây? Bao giờ thì tôi mới được sống cho chính tôi? Bao giờ tôi mới được là chính tôi? Bao giờ tôi mới thoát khỏi cái lồng tù túng này đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro