Chương 1: Chàng Trai Dưới Gốc Bạch Dương
Ánh chiều tà vương lại những vệt nắng yếu ớt, nhẹ nhàng xuyên qua các tán lá bạch dương, chiếu xuống sân trường vắng vẻ. Những cơn gió thoảng qua mang theo hơi thở của mùa thu, như những lời thì thầm của vạn vật. Sân trường dần dần vắng bóng, học sinh đã tản đi, chỉ còn lại tôi lặng lẽ bước qua từng góc sân, từng bước đi như muốn níu kéo khoảnh khắc này. Tôi biết, khoảnh khắc này sẽ chẳng còn lâu nữa.
Bỗng chốc, ánh mắt tôi vô tình hướng về một góc sân, nơi cậu ngồi, dưới gốc cây bạch dương.
Lâm Hiên, cậu ấy vẫn ngồi đó, yên lặng như một bức tượng, giữa không gian bao la của buổi chiều tà. Cậu ấy không hề hay biết tôi đang nhìn, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm dường như đang chìm vào một thế giới riêng, nơi không có ai ngoài chính cậu. Mái tóc đen dài của cậu như một dòng suối mềm mại, nhẹ nhàng bay trong gió, khuôn mặt nghiêng của cậu như thể một đóa hoa xinh đẹp vươn mình trong bóng tối của buổi chiều.
Cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy trong lòng tôi. Mỗi lần nhìn thấy cậu, tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp. Đó là cảm giác mà tôi không thể giải thích được, nó khiến tôi muốn bước lại gần, muốn hiểu thêm về cậu.
Không thể đứng nhìn nữa, tôi bước đến gần. Những bước chân của tôi như muốn trốn tránh nhưng lại chẳng thể rời đi. Khi tôi đã đứng trước mặt cậu, tôi khẽ cất tiếng:
“Chào cậu,” tôi nói, giọng tôi có chút run rẩy, nhưng cũng không thể nào ngừng lại được.
Lâm Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu nhìn tôi một cách thản nhiên, không có vẻ gì là bất ngờ, nhưng cũng không có vẻ lạnh nhạt. Một lúc lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Giọng nói ấy thật nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tôi cảm thấy như trái tim mình đập mạnh hơn. Tôi không thể giải thích được cảm giác đó, chỉ biết rằng tôi đang đứng đây, nhìn cậu mà không thể rời mắt.
“Tôi… tôi chỉ thấy cậu ngồi một mình.” Tôi ấp úng nói, như một lời lẽ không đầu không cuối. Tôi không biết mình đang nói gì, nhưng cảm giác muốn đến gần cậu đã quá mạnh mẽ.
Lâm Hiên không đáp ngay, chỉ nhướn mày nhìn tôi, như thể đang đoán xem tôi thật sự muốn gì. Cậu ấy lặng lẽ quay lại nhìn về phía xa, đôi mắt lại một lần nữa lẩn khuất trong những suy tư mà tôi không thể nào thấu hiểu. Một lúc lâu sau, cậu lên tiếng:
“Ngồi đi.” Câu nói ngắn gọn, không có sự từ chối, nhưng cũng không phải là lời mời gọi. Tôi chần chừ, nhưng rồi cũng ngồi xuống cạnh cậu, khoảng cách giữa chúng tôi gần hơn một chút.
Im lặng. Một sự im lặng đầy ám ảnh bao trùm lấy không gian này. Chúng tôi ngồi gần nhau, nhưng có cảm giác như vẫn cách nhau cả một thế giới. Mỗi tiếng gió nhẹ thoảng qua, như đang mang theo những câu chuyện mà tôi không thể kể, những điều mà cậu không thể thấu hiểu.
Một lúc sau, tôi không thể chịu được sự im lặng nữa.
“Ngày mai… cậu có đến đây không?” Giọng tôi khẽ vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Lâm Hiên quay lại nhìn tôi, đôi mắt ấy vẫn sâu thẳm như biển cả, chẳng thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Một hồi lâu, cậu mới lên tiếng, giọng nói bình thản như mọi khi:
“Không biết. Tùy vào cảm giác.”
Câu trả lời khiến tôi không thể hiểu hết được. Nhưng có một điều tôi chắc chắn, là tôi không thể ngừng nghĩ về cậu. Những lời nói ấy, dù không rõ ràng, lại khiến tôi cảm thấy một sự gần gũi lạ thường, như thể chúng tôi đã hiểu nhau ngay từ giây phút này.
Chúng tôi lại tiếp tục ngồi trong im lặng. Cảm giác ấy, khó tả vô cùng, nhưng cũng thật tuyệt vời. Dù không có gì rõ ràng, nhưng trong lòng tôi đã nhận ra, một mối liên kết nào đó đã bắt đầu hình thành giữa chúng tôi. Và có lẽ, tôi sẽ không thể rời xa cậu dễ dàng như vậy.
-lạc yên-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro