Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dê - Nồi lẩu và Tự trọng của người nghèo

Tôi chạy lạch bạch từ đầu ngõ, tay kẹp đôi dép lê, một mùi thơm lừng xộc vào mũi. Đó là thứ mùi thơm phức của lẩu bò còn nguyên, nóng hổi, và trong trắng. Tôi lùa con vợ mình về, tôi lấy hơi hét một tràng dài: "Vợ ơi lẩu miễn phí, lẩu miễn phí." Mặc dù không biết ở nhà nào, nhưng lúc đó đầu tôi chỉ mặc định, món lẩu bò đó dành cho mình.


Vợ tôi chạy tới, đôi dép lê kẹp trong nách, hai tay xách váy hồng hộc chạy. Mặt em vẫn xanh xao hốc hác, nhưng mũi thì hít lấy hít để mùi lẩu bò. Theo cảm tính, chúng tôi cùng chạy về nhà. Đập vào mắt tôi là một cảnh tượng vô cùng thảm khốc, tôi cùng vợ la hét thất thanh khi thấy thằng đầu bò chủ nhà đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng, hai tay bê nồi lẩu thơm phức ra bàn, nơi mà thằng ăn bám Rác, thằng Không, và anh Chuối đang ngồi lê lết ở đấy, mặt vênh lên như một ông hoàng thứ thiệt. 


Nói đến anh Chuối, không hiểu vì sao tôi lại có cảm tình kỳ lạ với anh, anh chân thật chất phác, khuôn mặt chữ điền phúc hậu, hàm răng trắng sáng, cơ bắp đầy đặn ẩn náu dưới bộ đồ chuối vàng anh ta luôn mặc. Đôi khi anh ấy luôn nói những ngôn từ kỳ lạ mà tôi không tài hiểu nổi, có lẽ anh ấy hay ngại ngùng nên khoản giao tiếp không được tốt cho lắm chăng, nhưng tôi vẫn rất kính trọng anh.


Đột nhiên anh nhe răng mỉm cười với tôi, tay vẫy lên như mời gọi tôi đến ngồi cạnh anh: "Câm hia, câm hia, còn dạng lắm, chỗ này mót lắm~." 


Mặc dù không hiểu ý anh lắm, nhưng theo phản xạ của cơ thể, tôi vẫn chạy lại gần ngồi cạnh anh. Phải công nhận chỗ này ngồi mát thật. Tôi nhe răng gọi vợ đang hốc hác đứng ngoài cửa, bắt chước Chuối sen pai: "Câm hia, câm hia, còn dạng lắm, chỗ này mót lắm~."


Vợ nhìn tôi với ánh mắt có vẻ kì thị, nhưng tôi không để ý lắm. Thằng Rác nhìn tôi, cũng tỏ vẻ khinh bỉ theo: "Nghèo mà cũng biết ăn lẩu à?"


Bỏ mẹ, nó nói cái câu đó nghe có đau không chứ! Khốn khiếp, nó còn nghèo hơn cả tôi cơ mà.
Thằng Không xen vào, nói giọng cũng mỉa mai lắm: "Nghèo cũng có lẩu của nghèo chứ mày."
Nó nói cái quái gì thế? Hình như nó đang cố tỏ ra sang chảnh với tôi, nhớ hồi nào mới vào đây nó kính cẩn với tôi lắm, nhưng gần đây dường như nó đã tiếp xúc với thằng Rác quá nhiều. Thôi xong, hỏng cả một thế hệ, rồi thế hệ trẻ ngày nay sẽ ra sao? Suy đồi? Thối nát? Hừ. Tôi ngồi cười mỉa mai, ném ánh mắt khinh khỉnh cho bọn nó.


Nói mới nhớ, mỗi lần tới giờ cơm, bầu không khí giữa chúng tôi lúc nào cũng căng thẳng như thế này. Vừa nghĩ xong, thằng chủ hộ đột nhiên lù lù xuất hiện sau lưng tôi, hắn đặt nồi lẩu xuống bàn, ném cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ khác: "Mày có biết ăn lẩu không đấy?"
Khốn nạn, lũ khốn nạn chúng mày! Cái gì tao cũng ăn được hết nhá! Lũ chúng mày đừng có nghĩ tao nghèo mà khinh! 


Thằng chó Rác cũng bần khác éo gì mình đâu! Sao không đứa nào khinh nó! Rõ là bất công, rồi cái xã hội này sẽ đi về đâu? Khi con người ai cũng khinh bỉ nhau, không có sự công bằng nào tồn tại cả! Khốn nạn, tôi muốn bùng cháy. Nghĩ rồi, tôi hốc hác đập tay lên bàn, đột nhiên xấp giấy gấp hạc rớt ra khỏi túi quần tôi. Tôi hốt hoảng lượm lại, anh Chuối cũng cúi xuống nhặt dùm tôi. Tay chúng tôi bỗng chạm nhau, như bị điện giật, tôi vội vàng rụt tay lại, tim đập thình thịch. Bỗng tôi cảm thấy có một luồng sát khí nồng nặc ngay sau lưng mình, tôi quay phắt lại, con vợ đang nhìn tôi với ánh mắt trìu mến khác thường, em nói nhỏ nhẹ với tôi: "Thôi nha anh..." tôi lạnh cả gáy, vội vàng trấn tĩnh bản thân mình, đây chỉ là thứ tình cảm nhất thời mà thôi.


Lúc bấy giờ, lẩu đã được dọn xong. Con Bò và Vivi từ đâu xuất hiện, ngồi ngay đầu bàn lẩu. Á à, chúng nó đánh hơi nhanh thật.


Cuối cùng thì chúng nó đã có mặt đầy đủ rồi. Nhìn chúng nó mà tôi cảm thấy ấm áp quá, tôi coi bọn nó như gia đình của tôi vậy, một cái gia đình thối nát và hủ bại không tài nào chịu được, nhưng ít nhất vẫn là một gia đình, tôi xuýt xoa, ôi, sao tôi muốn khóc quá! Ba năm trời rồi mới có được một buổi tất niên ấm áp như vậy, nhớ ngày này năm ngoái, vợ chồng bọn tôi còn phải lặn lội ngoài đường nhặt ve chai và bán hạc giấy để kiếm tiền sống qua năm mới, ôi, hoài niệm làm sao.


Tôi để ý thằng ngu Rác ngồi chỗ gần công tắc điện ngoáy như sâu, sột soạt liên tục. Đến nỗi thằng Không ngồi cạnh đó cũng phải đấm vài cái vào mặt nó, "Mày bị điên à!" nhưng thằng Rác không tức giận, người vẫn uốn éo như sâu, sờ đầu thằng Không mỉm cười: "Tin tao đi, rồi chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc bên thiên đường thịt bò thôi."


Cái gì cơ? Thịt bò là sao? Ý bọn nó là gì?! Tôi nghe thấy từ thịt bò mà thấy chột hết cả dạ.
"Phụp" bỗng nhiên đèn tắt, cả căn phòng tối mù. Tôi la thất thanh, dựa vào vai anh Chuối, ôi bờ vai săn chắc mới mạnh mẽ làm sao. Anh Chuối vỗ vỗ lung tôi như an ủi. Nhớ tới vợ, tôi lại giật mình sợ em ghen, vội vàng rụt tay lại, "Xin lỗi sen pai nhưng em đã có vợ." nói rồi tôi liếc mắt nhìn vợ, nhưng không thấy nó phản ứng gì cả. Trong bóng tối, tôi thấy em vẫn ngồi im như tượng, tay cầm chặt đũa trong tư thế sẵn sàng. Có lẽ em đã phải nhịn đói lâu lắm rồi. Nghĩ lại mà chạnh lòng.


Đâu đó còn sang sảng tiếng thằng Không: "Mày sờ vào đâu thế, thằng khốn! Cái ổ điện ở kia cơ mà!"


"Ấy tao nhầm, sờ rí." 


Đừng quan tâm đến chúng nó, thỉnh thoảng hai thằng này vẫn chơi gay vậy đấy, cả nhà chỉ có mỗi tôi là chuẩn men nhất mà thôi. Ôi cái xã hội đang bị gay hóa này... 


Rồi tự nhiên cả bàn ăn bắt đầu sột soạt ghê gớm, tiếng bát đũa lách cách kèm với tiếng rầm rập rung lắc của cái bàn nát nhặt từ bãi rác, còn cả tiếng lõm tõm bên trong nồi lẩu, lúc đấy tôi mới giật mình hiểu ra rằng, mình còn quá non mà xanh, tất cả mọi thứ đã kết thúc, tôi đã thua ngay từ lúc mới bắt đầu. Đèn vụt sáng lên. Cả bàn mặt đứa nào cũng nghiêm túc, ngồi ngay ngắn, tay cầm bát lẩu đầy thịt bò, mỗi đứa quay đầu sang một hướng, yên lặng gắp ăn. Tôi ngó vào bên trong, nồi lẩu đã cạn sạch chẳng còn bất cứ cái gì. Không, bây giờ không thể bỏ cuộc tại đây được, cả đời mới có một lần được ăn lẩu, tôi không thể nào chấp nhận điều này! 


Tôi đảo mắt láo liên, kỳ lạ, thằng chủ hộ lại không ăn gì cả, miệng cười tủm tỉm. Một thằng mà cái tính bần tiện bủn xỉn đã ăn sâu vào máu thịt như hắn lại bỏ qua cái đống thịt bò đắt tiền kia là không thể nào. Nhưng bụng tôi cứ lạo xạo như đang gào thét muốn ăn, tôi lại nhìn qua chỗ con bò. Ôi, nhìn nó gắp miếng thịt bò thơm ngon kia kìa, đang gắp đến nửa chừng nó lại dừng lại, khuôn mặt nhăn nhó, nó nói: "Anh thấy no quá, hình như nãy bọn mình đã ăn ở nhà hàng hơi nhiều thì phải."


Con Vivi cũng nhăn mặt quay lại nói với mọi người: "Thôi bọn em đi trước nhé. Nãy ăn nhiều quá giờ chẳng ăn được nữa, mọi người ở lại ăn vui vẻ." chúng nó đặt hai bát lẩu xuống bàn và đi mất.
Tôi tiếp tục nhìn sang bên chỗ thằng Rác, thằng khốn đó đang ngửi ngửi bát thịt bò đầy ụ của mình, rồi mặt cũng nhăn nhó, gắp thịt bò qua tô thằng Không, mồm nói lia lịa: "Thôi mày ăn bớt hộ tao đi, tao lỡ lấy nhiều quá, ăn đi, ăn cho chóng lớn, mày quá lùn so với tao."
Thằng Không như bị chạm trúng chỗ tự ái quát lại: "Câm đi! Chẳng qua mày lớn tuổi hơn tao thôi!"


Nhìn cảnh tượng đó, tôi lại thấy nhói lòng. Tại sao nó lại không cho tôi cơ chứ? Tôi cũng lùn như thằng Không mà!


Rồi tôi lại quay sang nhìn em, em vẫn ăn liên tục như một cái máy, mặc cho tôi có gọi em bao nhiêu lần. Em đã gắp đống thịt bò này từ bao giờ cơ chứ, tại sao em lại không nói tiéng nào với tôi! Không thể chịu được nữa, tôi chồm người lên với tay lấy hay bát lẩu thừa của con Bò và con Vivi, trong lòng cứ nửa vui nửa buồn thế nào, nhưng lại tự nhủ có miếng ăn là tốt rồi. Tôi chợt nghĩ đến anh Chuối, chắc anh cũng đang đói như mình. Tôi đưa cho anh một bát, nhưng lần này anh lại gạt phắt đi, mắt gườm gườm tôi đầy hoang dại: "NÔ, NÔ, MAI ĐIA! SỜ RI! AI CHỚT ÍT BỜ NA NỜ!" tôi không hiểu anh nói gì, nhưng có lẽ anh không muốn ăn, mồm anh còn nhai chuối nhồm nhoàm. Tôi hít một hơi thật dài, cầm bát lên, cảm ơn trời, cảm ơn thánh chuối đã cho mình bát lẩu này, rồi gắp ăn liên tục.


Đang ăn dở, bỗng thằng Không tươi cười gắp một đống thịt bò vào bát tôi: "Anh ăn thêm đi, em không thích thịt bò lắm."


Còn chưa kịp vui mừng, thằng Rác nhảy vào đớp hết đống thịt bò thằng Không dành cho tôi, mặt nó nhăn nhó: "Ao ày éo ăn? (Sao mày éo ăn?)"


Thằng Không quát: "Mày láo vừa thôi, đống thịt này tao dành cho anh Dê mà! Tao rất kính trọng anh ấy, anh ấy đã phải làm việc cả năm trời để được miếng ăn ngày hôm nay. Thế mà mày lại..."
Tôi bật khóc, biết mà, thằng Không là một người tốt bụng, nó luôn luôn quan tâm suy nghĩ cho người khác. Mặc dù ở gần thằng đen như Chó mực, nhưng nó vẫn luôn tỏa sáng như một thiên thần. Ôi, có lẽ nó cũng đã quên số tiền nó cho tôi mượn để mua hạc giấy vào tuần trước rồi. Tôi cảm động vô bờ bến.


Sau đó tôi quay sang trừng thằng Rác với ánh mắt đầy miệt thị. Nó đứng lên, mặt mày hầm hố tưởng như sắp đánh tôi, nhưng nó lại chạy một mạch ra ngoài vườn, nơi mà chỉ có cái nhà vệ sinh thân thiện bốn người ở đấy. Rồi thằng Không mặt mày cũng tái mét lại, chạy theo thằng Rác ra ngoài vườn. Bọn này hệ tiêu hóa cũng tốt gớm.


Đúng lúc này, người vợ thân yêu đang ngồi ăn không ngừng cũng bật dậy hất đổ cả bát thịt bò dang dở, em cũng nối gót lũ kia chạy ra ngoài vườn, sau đó em quay lại xộc thẳng ra cổng chính. Tay vẫn không quên cầm xấp hạc giấy, biến mất trước cổng, vài ngày sau đó không còn thấy em ấy trở về. Lúc này, anh Chuối lại đập vai tôi, đứng dậy mỉm cười và nói: "Lần sau chúng ta lại vui vẻ tiếp nhé. Tôi đi theo tiếng gọi của thiên nhiên đây." anh cũng đi mất.


Quá tuyệt vời, cơ hội tốt đã tới rồi đây, tôi phải xực hết đống thịt bò này mới được, đúng là cơ hội trời cho mà! Tay chân tôi lia lịa vơ vét đống thịt bò còn dư lại trong bát của cả ba đứa nhét vào mồm, ôi quá tuyệt, tôi vừa ăn vừa khóc. Có lẽ cả đời tôi cũng không bao giờ được ăn bữa lẩu nào ngon hơn bữa lẩu này. Khoan, vị thịt bò có vẻ quen quen, sao nó thân thương đến thế, giống như vị thịt heo thừa mà bà chủ quán bán heo ở đầu chợ vẫn dấm dúi lại một ít cho vợ chồng chúng tôi sau khi đã bán sạch nhẵn hàng.


Ăn uống no nê xong, tôi mới quay sang hỏi thằng chủ hộ: "Mày không ăn gì à? Không sợ đói à? À mà còn gì để ăn đâu chứ!" tôi vờ xoa bụng cười nhăn nhở: "Xin lỗi nhá!"


Lúc này, thằng chủ hộ mới rời mắt khỏi cái điện thoại, đẩy kính, trừng mắt với tôi: "Ô hay, mày vẫn chưa đi theo bọn nó à? Ha ha ha, xem ra hệ tiêu hóa của mày kém phết nhỉ. Cũng phải, mày ăn sau cùng mà. Thôi, đi nhanh đi, nhà vệ sinh vẫn còn một Slot nữa đấy."


Xì lót là cái gì? Tôi mới chỉ nghe thấy từ xì líp mà thôi. Rồi bụng tôi lạo xạo như chưa từng được lạo xạo, đầu óc tôi quay cuồng. Cuối cùng tôi cũng chua chat hiểu ra tất cả. Khốn nạn, thì ra thằng chó chủ hộ đã lừa dối chúng tôi, nó đã mua thịt heo rẻ tiền nhét vào lẩu bò. Và khốn nạn làm sao, bọn chó ấy đã nhận ra tất cả, tại sao không đứa nào nói cho chúng tôi cơ chứ! Cũng phải, chúng nó đều đã lập kế hoach bài bản hết trong đầu rồi. Chỉ có mình tôi là ngu muội. Nhưng rồi thì sao chứ? Kết cục cuối cùng vẫn như nhau thôi!!! Khốn n... 


Tôi chạy trối chết như chó điên vào phòng vệ sinh.


Ở nơi nào đó trong thành phố, thằng chủ trại chó tự nhiên thấy nhột... 


Cánh cửa phòng vệ sinh rộng mở, tôi lại nhìn thấy anh Chuối mỉm cười dịu dàng với mình: "Căm hia bây bi, weo cằm tu mai wơr." 


Bốn chiếc bồn cầu dựng ở bốn góc đã có ba người ngồi. Tôi đóng cửa phòng vệ sinh lại, hốc hác tiến về vị trí cuối cùng.


Ở xa xa ngoài cửa sổ, vầng mặt trời rậm rạp từ từ lui xuống. Lòng tôi xao xuyến bồi hồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: