Đặt gạch
Rafayel x Reader
Love and Deepspace, Rafayel x MC. Đọc kỹ lưu ý:
R18, H, Dâm loạn, tục, có yếu tố cưỡng ép, song xử (cả hai đều là lần đầu), 1x1, OE.
Thiết lập: Thần biển trẻ tuổi sung mãn x trinh nữ tế thần.
Bối cảnh: MC bị hiến tế và gặp thần biển.
---
Tôi cứ tưởng thần biển là một lão già nghìn tuổi, nhưng đó lại là một chàng nhân ngư xinh đẹp.
Tôi cũng tưởng mình sẽ bị ăn thịt, nhưng không ngờ lại là thịt theo cách khác.
---
Đêm nay, biển cả nổi giận.
Trên bầu trời đen kịt, những tia chớp xé toạc màn đêm, ánh sáng xanh kỳ quái lướt qua mặt sóng như những bàn tay lạnh lẽo chực chờ kéo mọi thứ xuống đáy vực sâu.
Gió giông gào rú cuồng nộ thét vang những lời nguyền rủa không ai hiểu được, và sóng biển dữ dội đập vào thân tàu như muốn nghiền nát mọi thứ thành cát bụi. Con tàu ọp ẹp lắc lư không ngừng, nghiêng ngả giữa cơn bão, như thể nó sắp bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Tôi, kẻ sắp trở thành "sự hiến tế thiêng liêng", bị trói chặt trên boong tàu. Sợi dây thừng ghì chặt cổ tay tôi, thô ráp và đau rát, nhưng nỗi sợ hãi còn đau đớn hơn nhiều. Những tín đồ xung quanh, khuôn mặt méo mó trong ánh sáng chập chờn của đuốc lửa, đồng thanh cầu nguyện bằng những câu từ cổ xưa mà tôi không thể hiểu. Ánh mắt họ rực cháy cuồng tín, như thể sự sống của họ phụ thuộc hoàn toàn vào nghi lễ đẫm máu này. Họ tin rằng Thần Biển sẽ nhận lấy tôi, và đổi lại, biển cả sẽ bình lặng, ban phước lành, cá tôm cho họ.
Tôi chẳng thấy phước lành đâu cả. Chỉ có giông bão đang nuốt chửng chúng tôi.
Cơn bão mỗi lúc một dữ dội hơn, sóng cao như núi. Chiếc tàu nhỏ bé trôi dạt như lá cây, tiếng gỗ rạn nứt càng lúc càng lớn. Một tín đồ ngã nhào khi con sóng lớn đập vào mạn tàu, nhưng gã vẫn bám chặt vào cột buồm, miệng không ngừng tụng xin. Những người khác nhanh chóng kéo gã dậy, như thể nghi lễ không được phép ngừng lại, dù chỉ trong chốc lát.
Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng vô ích. Sức mạnh của họ, và cả sự cuồng tín điên dại trong ánh mắt ấy, khiến tôi không thể làm gì ngoài việc quỳ yên, chờ đợi số phận. Họ bắt đầu nâng tôi lên, tiến về phía mép tàu. Trái tim tôi đập loạn nhịp. Biển sâu đang mở ra trước mắt tôi, từng gợn sóng xoáy tròn như những miệng quái vật sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào dám xâm phạm.
Rồi, giữa tất cả những hỗn loạn đó, tôi nghe thấy một tiếng gọi. Không phải tiếng gió, cũng không phải tiếng sóng. Đó là một âm thanh khác, trầm hơn, sâu hơn, như vọng lên từ trong lòng đại dương hun hút. Ban đầu, nó nhẹ nhàng, thì thầm như tiếng ru, nhưng rồi lớn dần, lấp đầy tai tôi, lấp đầy cả tâm trí. Những lời tụng niệm của các tín đồ mờ dần, như thể cả thế giới chỉ còn lại âm thanh đó.
Tôi nhận ra: một thực thể đang đến.
Ngay lúc đó, một cột nước khổng lồ trồi lên từ biển cả, cao vút lên bầu trời, đánh bật con tàu sang một bên.
Các tín đồ la hét, ngã nhào trong hỗn loạn. Tôi bị quăng xuống boong, dây thừng siết chặt hơn khi thân thể tôi bị kéo lê đi.
Từ cột nước, một hình dáng bắt đầu xuất hiện. Đầu tiên là những đường nét mờ ảo, sau đó trở nên rõ ràng hơn: một vóc dáng cao lớn, uy nghiêm, da thịt phủ ánh sáng nhạt như trăng rằm. Mái tóc dài óng ánh như được dệt từ bạc nguyên chất, nhẹ nhàng bay trong không khí dù không có gió. Đôi mắt của thực thể ấy, sáng rực như hai viên ngọc trai lấp lánh dưới ánh trăng nhạt, sâu thẳm đến mức khiến người nhìn như bị hút vào vô tận. Từng đường nét trên khuôn mặt anh ta hoàn hảo như một bức tượng thần thánh, đẹp đến mức khiến cả không gian xung quanh dường như ngừng lại.
Tôi cứ tưởng thần biển là một lão già nghìn tuổi, nhưng đó lại là một chàng nhân ngư xinh đẹp. Làn da anh ta tựa như dòng nước trong suốt, lấp lánh với những vảy nhỏ li ti phản chiếu mọi ánh sáng xung quanh. Mỗi chuyển động của anh ta đều toát lên một quyền uy tuyệt đối, như thể cả đại dương này chỉ là một phần mở rộng từ cơ thể anh ta.
Khi thực thể ấy giơ tay lên, bàn tay lớn, mạnh mẽ nhưng tao nhã, những ngón tay tựa như sóng biển, tôi không thể không ngước nhìn, kinh ngạc và run rẩy trước vẻ đẹp vượt ngoài trí tưởng tượng ấy.
Cơn bão bắt đầu dịu đi. Nhưng tôi biết rằng, thứ quyền năng trước mặt còn đáng sợ hơn gió bão gấp ngàn lần.
Các tín đồ la hét, ngã nhào trong hỗn loạn.
Khi ánh mắt của anh ta nhìn thẳng vào tôi, mọi thứ khác dường như biến mất. Cơn bão, tiếng hét, con tàu đang vỡ nát,... tất cả đều mờ đi. Chỉ còn lại đôi mắt ấy, sâu thẳm như vực thẳm đại dương, và tôi không thể rời khỏi nó.
Anh đưa tay ra. Một bàn tay lớn, mạnh mẽ, phủ đầy những lớp vảy lấp lánh như ánh sao. Tôi không biết mình đang làm gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi đưa tay ra, chạm vào anh ta.
Ngay khi chúng tôi chạm nhau, tôi nghe thấy tiếng nói vang lên trong đầu mình, giọng nói của anh vang lên trong đầu tôi: "Ngươi, kẻ bị hiến tế, tại sao lại không sợ hãi? Tại sao dám nhìn ta như vậy?"
Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu, nhưng tôi đáp lại, không lời, chỉ bằng suy nghĩ: "Vì tôi không thuộc về họ. Và tôi không tin người cần một mạng sống vô tội để làm thỏa mãn cơn giận dữ của mình."
Anh cười, một âm thanh vang dội, đầy mỉa mai nhưng cũng chất chứa một điều gì khác, như sự thích thú. Cơn bão bắt đầu dịu đi, và tôi nhận ra con tàu đã ngừng lắc lư. Các tín đồ ngơ ngác nhìn nhau, kinh hoàng khi thấy thần thánh của họ không làm những gì họ mong đợi. Anh ta không giết tôi. Thay vào đó, anh ta kéo tôi lại gần, thì thầm một lời tuyên bố khiến cả biển cả rúng động:
"Từ giờ, ngươi thuộc về ta."
Và tôi bị kéo xuống biển sâu, bỏ lại đằng sau những kẻ cuồng tín và con tàu đang chìm dần. Nhưng trong vòng tay của anh, giữa sự tĩnh lặng lạ thường của đại dương, tôi không còn thấy sợ hãi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro