
Rách 2
Tỏi ư ...Chỉ có trừ ma.Không thể trừ Người .
Ba của cô bé , chính là người , có bôi trét bao nhiêu tỏi trong nhà , vẫn không thể trừ hết tính cách của ông ta.
Cô bé trả lời một cách ấm ức " Con ở với Ba " .
Ngày hôm sau
" Tôi lạy ông , hãy mang tôi tới bệnh biện , tôi xin ông , nếu không tôi sẽ chết "
Tách ...tách ....Tiếng máu từ miệng của người phụ nữ chảy ra khỏi miệng .
Mùi tanh nồng nặc .Máu người ...rất tanh .Tanh hơn cả máu động vật, ngửi một lần thì nhớ mãi không quên .
" Mày liệu hồn,nếu như mày báo cảnh sát ,tao sẽ không tha cho mày " Người chồng kéo bà ta dậy , đem đến bệnh viện.Đồng hồ tí tách ...2h sáng .
" Em bé, khi mẹ đi, hãy chạy sang gõ cửa nhà bà nội " Mẹ cô bé vừa nói ,máu vừa chảy từ miệng ,đẫm ướt cả áo.
Cô bé nhìn tất cả mọi chuyện với ánh mắt vô hồn
" Dạ " .
Hai đứa nhỏ , không khóc , không nháo .Nhìn ba nó khóa trái cửa chở mẹ nó đi bệnh viện .
" Mày xuống lấy tao cái khăn ,tao lau vết máu , tanh quá " Cô bé nói với em mình với ánh mắt vô hồn .
" Chị lấy đi, em sợ " cậu bé trả lời .
" Vậy ngồi đó ,tao đi lấy "
Mọi việc dọn dẹp hiện trường , cô bé hờ hững như đó là chuyện thường .Nhưng không ai biết, tay cô bé run rẩy từng đợt .
Nói không sợ sao...rất sợ
Nói không buồn sao ...rất buồn
Nói không thương mẹ sao ...rất thương .
Năm đó cô bé 11 tuổi , quá quen với hoàn cảnh đó .
Tối hôm ấy ,bệnh viện không có một ai ,mẹ cô bé vẫn nhét nhúm vải vào trong miệng.Nước mắt không ngừng rơi.Bệnh viện vô trách nhiệm ,không cho mẹ cô bé thuốc tê .Nhìn mẹ đau đớn rơi nước mắt,ánh mắt cô bé vô hồn mang theo thù hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro