Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

End

Tôi tiến vào một tư thế chiến đấu, lấy cảm hứng từ tư thế của một võ sĩ Muay Thái. Miruko-sesnsei đã dạy tôi rất nhiều về tất cả các kiểu đá khác nhau mà cô ấy học được nhiều nhất, nhưng Muay Thái là kiểu tôi yêu thích nhất trong số đó.


-Miruko : Hoh~~ Bây giờ hãy cho tôi xem nhóc đã học được những gì!

Cô ấy phóng nhanh về phía tôi, đôi chân mạnh mẽ của cô ấy làm tung lên một đám mây bụi sau khi thực hiện một cú bật nhảy.

-Izuku : Tôi sẽ cho cô thấy ! Full Cowling: 40%!


Cuộc chiến của chúng tôi chỉ kéo dài trong hai mươi phút, mặc dù nó giống như một thế kỉ... Tôi có một chút lợi thế về tốc độ và sức mạnh, nhưng Miruko-sensei có kỹ năng và kinh nghiệm.

Chúng tôi đã trao đổi những cú đá nhiều lần, mặc dù cô ấy đã đánh trúng nhiều hơn những gì tôi làm. Đánh đổi là bởi vì những cú đá của tôi mạnh hơn, sát thương mà tôi gây ra là đủ để bắt đầu gia tăng nhịp độ trận chiến ...

Cuối cùng, cả hai chúng tôi đều ngã ngửa trước khi cuộc chiến có thể kết thúc.

Hơi thở dồn dập của chúng tôi tràn ngập trong không khí, không ai trong chúng tôi có đủ sức để trở lại để kết thúc trận đấu.

Những vết bầm tím khiến cơ thể tôi đau đớn dưới bộ đồ anh hùng cũng như vết bầm trên má trái. Tuy nhiên, tôi cảm thấy tốt hơn khi biết rằng ít nhất tôi có thể hòa với Miruko-sensei.

-Izuku : Đ-đúng như tôi mong đợi ở cô, Miruko-sensei. Cô rất mạnh mẽ...

-Miruko : ... Làm ơn đi, tôi thậm chí không thể đánh bại học sinh của mình. Điều đó khiến tôi bực mình... Tuy nhiên, nhóc đã học được rất nhiều điều tôi dạy. Nhóc chắc chắn không phải là một học sinh thất bại...

Một học sinh ? Tôi không nên buồn khi nghe điều đó từ cô ấy. Nhưng tôi lại cảm thấy thứ cảm giác chết tiệt này...


-Miruko : Tuy nhiên, nó vẫn khiến tôi bực mình. Tôi không thể... thua nhóc được...

Tôi ngẩng đầu lên để thấy Miruko-sensei đang từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.

-Miruko : Không phải trước một đứa trẻ nói lắp như như nhóc. Người luôn căng thẳng và hành động rất nhu nhược !


Cô ấy bắt đầu khập khiễng về phía tôi, mặc dù tôi chỉ có thể ngồi dậy và quan sát khi cô ấy đến gần.

-Miruko : ...chỉ là một tên nhóc đi vào văn phòng của tôi, cầu xin để trở nên tốt hơn. Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy nhóc, tôi đã nghĩ rằng nhóc chỉ là một kẻ khờ khạo không có kinh nghiệm... rằng nếu nhóc ấy tập luyện với điều kiện tốt nhất thì điều đó sẽ khiến tên nhóc đó trở nên tốt hơn một cách kỳ diệu...

Cô ấy đang đứng ngay trước mặt tôi, mắt cô ấy nheo lại khi cô ấy dừng lại. Trong khi tôi nên lo lắng về những gì cô ấy dự định làm tiếp theo, tất cả những gì tôi có thể làm là cảm nhận những lời cô ấy nói, từng câu từng chữ bóp nát cảm xúc trào ra từ trái tim tôi.

-Miruko : Nhưng ... cuối cùng nhóc có một trái tim của anh hùng đích thực. Nhóc làm việc chăm chỉ khiến tôi muốn làm việc gấp đôi. Tôi bực mình rằng nhóc lại là người đã bắt đầu truyền cảm hứng cho tôi !


Tôi chớp mắt, mất cảnh giác trước những lời khen bất ngờ của cô ấy. Khi tôi nhìn lại cô ấy Miruko-sensei đột nhiên đẩy tôi xuống đất, cô ấy ngồi lên ngực tôi và tóm lấy cổ áo. Đôi mắt chúng tôi khoá chặt vào nhau...


-Miruko : Và trước khi tôi nhận ra điều đó... T-Tôi...

Miruko-sensei nghiến răng, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt khi cô ấy tìm kiếm các từ ngữ thích hợp ?


-Miruko : Chết tiệt, nhóc chỉ là một tên oắt con ! Nhóc trẻ hơn tôi và hành động như một kẻ điên liều lĩnh !

Cô ấy đột nhiên hét vào mặt tôi, khiến tôi bối rối. Khi định trả lời cô ấy tiếp tục nói khiến tôi câm nín.

-Miruko : V-Vậy tại sao, chết tiệt...


-Izuku : M-Miruko-sensei, chuyện gì-...


-Miruko :... Chết tiệt... Tại sao tôi lại yêu nhóc đến vậy ?!

-Izuku : Huh !?


-Miruko : Chà!  Cuối cùng!  Tôi ghét cái thứ chết tiệt đó! Tôi ghét phải giữ những lời đó trong lòng !

  Miruko-sensei hừ một tiếng, một cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua trên khuôn mặt cô ấy. Mặc dù biểu hiện tự tin như thường lệ, nhưng má cô ấy thực sự đỏ bừng trước lời thú nhận của mình.

Lời thú nhận của cô ấy.

Với tôi.

Rằng cô ấy yêu tôi.


-Izuku : Hả ?


-Miruko : Đừng làm như thể nhóc không nghe thấy tôi! Tôi đã nói là tôi yêu nhóc, đồ khốn !

Miruko-sensei tuyên bố, trừng mắt nhìn tôi bất chấp cái nóng của tòa nhà phả vào mặt và cả sức nóng từ chính khuôn mặt của chúng tôi.

-Miruko : Tôi-tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bằng cách nào đó, nhóc đã đi sâu vào trái tim tôi! Tôi không thể chịu đựng được việc im lặng, vì vậy tôi chỉ nói ra cho nhẹ lòng !

-Izuki!: M-Miruko-sensei... tôi...

-Miruko : Tuyệt...Tôi biết nó không chuyên nghiệp và nhiều thứ khác. Tôi già hơn nhóc và tất cả những thứ đó. Tôi hiểu rồi, được chứ ?!  Nhưng nó phải được nói!  Vì vậy, hãy tiếp tục, nhóc có thể chạy đi nếu nhóc- ...


-Izuku : T-tôi cũng yêu cô !

 
  Có vẻ như trái tim tôi đã kiểm soát miệng của tôi hôm nay, mặt tôi trở nên đỏ như trái cà chua khi cuối cùng tôi cũng thừa nhận tình cảm của mình với Miruko-sensei.

  Những gì tôi nói đã thực sự khiến cô ấy im lặng, đôi mắt cô ấy ánh lên một sự lưỡng lự mà tôi chưa từng thấy ở cô ấy trước đây. Sức mạnh trong cánh tay cô ấy giảm bớt, cho phép tôi ngồi dậy một lần nữa trong khi cô ấy quỳ xuống gần tôi.

-Miruko : T-Thật không ?

Sự ngập ngừng trong giọng nói của cô ấy cũng là điều mới mẻ đối với tôi. Nhưng với cảm xúc của chúng tôi hiện tại, tôi sẽ không kìm lại.


-Izuku : T-Tất nhiên! Cô rất mạnh mẽ và biết quan tâm!  Tôi nghĩ cô thật tuyệt vời ! Thật không thể tin được rằng tôi ... r-rằng tôi đã yêu cô! 

  Tôi thốt lên, chắc chắn rằng tôi không giữ lại gì trong lòng. Tôi đã nhắm mắt lại khi thú nhận, nhưng nhanh chóng mở ra xem phản ứng của cô ấy.

  Miruko-sensei chỉ nhìn tôi chằm chằm trong sự kinh ngạc tột độ, có thể vẫn đang xử lý những gì vừa xảy ra. Tôi cũng vẫn đang xử lý...


Tôi đã thú nhận.

Chúng tôi đã thú nhận.

Cô ấy đột nhiên bắt đầu cười, một tiếng cười vui vẻ truyền đến tai tôi, tôi không thể ngăn được một nụ cười. Cô ấy lau một giọt nước mắt trên khóe mắt, nở một nụ cười thật đẹp cho tôi.


-Miruko : Chà... nhóc chắc chắn đã lấy lại được sự can đảm trong chiến đấu ?  Dám thú nhận với sensei của nhóc như vậy~~~

-Izuku : ... đó là lý do tại sao tôi muốn được công nhận là ngang hàng... Bởi vì... làm sao tôi có thể là một người đàn ông để cho cô dựa dẫm khi thậm chí không ngang hàng...

-Miruko : Haha !  Đồ ngốc !

Miruko-sensei đưa tay về phía tôi, ôm lấy má tôi và ghé sát mặt vào mặt tôi.

-Miruko : Tôi luôn biết nhóc là một người đàn ông có thể đứng về phía tôi. Tôi chỉ không muốn nhóc rời đi...

   Và trước khi tôi kịp phản ứng, Miruko-sensei đã hôn lên môi tôi. Tôi sửng sốt một chút, nhưng đầu tôi lại tự động nghiêng về phía trước, gặp được ánh mắt cô tràn đầy sự say mê. 

  Tôi chưa bao giờ hôn một cô gái trước đây, không... trừ mẹ tôi ra. Nhưng nó khiến tôi cảm thấy sự ấm áp nhất mà tôi từng biết.

Miruko-sensei từ từ tách ra khỏi nụ hôn, dựa trán vào tôi và cười toe toét. 

-Miruko : ... lần đầu tiên của nhóc, nhóc đã không làm quá tệ~~~


-Izuku : K-không quá tệ là như nào ?


-Miruko : Nhóc nghĩ như thế nào?

Miruko-sensei nói, giọng nói cô tràn đầy ý định tán tỉnh khi cô ấy ngồi xuống cạnh tôi. Chúng tôi lùi về phía bức tường, để lưng tựa vào tường còn cô dựa vào vai tôi, đôi tai thỏ của cô ấy gập về phía trước để tránh đâm vào mặt tôi. 

  Chúng tôi để cho cảm xúc của chúng tôi lắng dịu xuống. Chúng tôi hướng ánh mắt về phía trước, quan sát khi mặt trời còn lại ló dạng dưới đường chân trời.


-Izuku : Vậy giờ chúng ta là...?

-Miruko : Đúng vậy ! Bây giờ chúng ta là người yêu của nhau !

  Miruko-sensei nói với tôi mà không do dự, khiến tôi chỉ biết khựng lại. 

-Miruko : Không có đường lui đâu ! Từ bây giờ nhóc là của tôi !


-Izuku : H-Heh, được rồi, Miruko-sensei. Tôi là của riêng cô ... ?


-Miruko : Này, thế là đủ rồi !

Cô ấy hậm hực, dùng đốt ngón tay đâm vào eo tôi. 

-Miruko : Bây giờ chúng ta đang hẹn hò, vì vậy hãy xưng hô với tôi như một người phụ nữ, không phải giáo viên của nhóc !


-Izuku : Ồ, được rồi... U-Usagiya-..


-Miruko : Đồ ngốc, hãy thử sử dụng tên của tôi. Hoặc một biệt danh dễ thương nếu nhóc có thể~~~

  Cô ấy nói với tôi, cười toe toét với tôi một cách tinh nghịch...

-Miruko : Izu-chan~~~

Tôi cảm thấy tim mình loạn nhịp, mặt tôi bắt đầu bốc khói khi cô ấy nói với tôi biệt danh đó một cách thản nhiên.  Miruko-sensei bắt đầu cười, ôm cánh tay tôi dựa vào ngực cô ấy và ngả vào vai tôi.


-Miruko : Nào, chúng ta vừa hôn nhau rồi ! Izu-chan có thể làm được mà đúng chứ !

Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền mắt lại khi suy nghĩ và một thứ gì đó loé lên...


-Izuku : U .. U-Usagi-chan... ?

Tôi không thể không trở nên lo lắng khi cô ấy im lặng, khi mở mắt và xem phản ứng của cô ấy.  Tôi rất ngạc nhiên, biệt danh đó thực sự khiến cô ấy đỏ mặt, tròn xoe mắt nhìn tôi trước khi bật cười một lần nữa.

-Miruko : Đó, bây giờ nhóc đã bắt đầu làm được rồi ! Vì nhóc là người sẽ đồng hành với tôi nhóc nên bắt đầu dũng cảm hơn !

  Cô ấy tuyên bố, và mặc dù với khuôn mặt đỏ bừng bừng bừng của tôi, tôi không thể không cười.

   Từ đó, tôi và cô giáo cũ bắt đầu hẹn hò.  Tôi cố gắng tham gia cùng bạn bè của mình trong đội anh hùng, nhưng không bao giờ bỏ qua việc dành thời gian cho Usagi-chan. 

  Ngay cả khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng, chúng tôi vẫn ở bên nhau mà không hề đổ vỡ.

Và ngày mà tôi trở thành Anh hùng Vĩ đại nhất Thế giới, Usagi-chan đang đứng ngay bên cạnh tôi.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro