Rả rích
Một ngày mùa hạ, cơn mưa đầu tiên trút xuống mang theo một mùi hương lành lạnh, cứ như khiến cho những ai xoang nặng cũng cảm thấy dễ chịu, hay làm cho những con người bộn bề lo toan phải chậm đi một chút để tận hưởng khoảnh khắc này trước khi mùa hè nóng nực đến.
Ba vừa là nắng vừa là mưa.
Ba tôi bằng tuổi tôi. Nghe cũng hơi buồn cười, tuổi trẻ bây giờ nông nổi vui tươi đến nỗi tự tạo cho mình "huyết thống" với người xa lạ. Nhưng, bằng cách này hay cách khác, chúng tôi giờ đã yêu nhau, vẫn ba tớ con cậu và vẫn đằm thắm nhẹ nhàng.
Ba của tôi không hẳn là người tinh tế. Ba rất giỏi làm người ta vui, nhưng người tốt như thế cũng giỏi làm người ta buồn. Đôi khi, ba mang một bầu trời êm dịu những tia nắng nhẹ nhàng sớm mai, tốt cho da thịt, nhưng có lúc nắng lại gắt không tưởng, chừng như không mang thêm ô là to chuyện rồi 😅 . Cũng có lúc, ba mang một ngày mưa rả rích, nhẹ nhàng cho một bữa cafe chiều, nhưng có khi dở chứng là mang cả một trận mưa to uỳnh khiến người ta vội vã chạy tìm chỗ trú ☺
Hôm nay, nhớ ba da diết và nắng cũng chói chang đến mệt. Một cơn mưa nhẹ nhàng đến, quyện mùi hoa sữa phảng phất, thêm một chút trong lành mà thành phố đã mất từ lâu, khiến cho tâm hồn thích thú đến đê mê, chỉ muốn vi vu vài vòng cảm nhận thêm vị ngọt nơi đây.
Sau cơn mưa không hề báo trước, ba đến ngọt ngào, ôm chặt lấy con và để con thỏa thích ngắm nhìn, ngắm nhìn một tia nắng hi vọng hay một giọt mưa long lanh trên lá, con cũng chẳng biết nữa.
Chỉ thấy khoái đến lạ. Giờ này mưa lại rục rịch, còn ba cất nắng vào tim đắp chăn đi ngủ, ngày mai rọi vào sự cô đơn của con gái chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro