Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(EDIT/DÂY LEO)

Warning: Tentacles, triple penetration.

Editor: Edit bằng điện thoại trong lúc nhà mất mạng nên có sai sót hay lỗi lặp từ gì mọi người bỏ qua cho em với nha :(  Em sẽ beta lại sau 

Giường tra tấn bằng sắt được thiết kế tương đối đặc biệt, cấu trúc giường lấy chiều cao của một nam giới bình thường làm tiêu chuẩn cho chiều rộng và chiều dài. Nó bao gồm sáu tấm tròn có thể di chuyển được với còng sắt. Dưới tấm tròn là các đường xích di động chạy giữa những bánh răng sắc nhọn, còn các chi tiết nhỏ khác thì nhắm vào sự khác biệt giữa hình thể con người mà liên kết thành một loại hình cụ trói buộc có thể di chuyển linh hoạt.

Thân thể Trương Triết Hạn mềm nhũn, số 216 thuần thục cố định cổ và thắt lưng của anh, sau đó dễ dàng đẩy tấm ván giữ chặt cổ tay và mắt cá chân của Trương Triết Hạn đến vị trí thích hợp. Vì vậy, hai cánh tay của anh buộc phải giơ lên trên đỉnh đầu và nửa thân dưới cũng bị đặt trên một vị trí tiêu chuẩn.

Dương vật mềm oặt chôn giữa đùi trong, vùng riêng tư không được che chắn.

Ngày thứ 36 của thí nghiệm.

Thật sự không ai nghĩ rằng việc tra tấn bằng kiếm, rìu, bạo lực,... có thể moi được bất kỳ thông tin hữu dụng nào từ tầng lớp tinh anh - Trương Triết Hạn. Do đó, chỉ có giẫm đạp lên tôn nghiêm vô giá của quý tộc liên minh, phá nát bộ mặt kiêu ngạo của Trương quý công tử, mới có thể khiến cho anh giãy giụa trong tuyệt vọng mà tiết lộ tin mật.

Một hạt giống màu xanh biếc được ép vào trong âm đạo của Trương Triết Hạn – đây là kỹ thuật quý giá của khu 13, loại hạt được nuôi dưỡng trong ống nghiệm bị cấy vào thân thể của anh trong ngày đầu tiên sau khi bác bỏ các hình thức làm nhục không hiệu quả. Hiển nhiên cơ quan mới sinh này rất phù hợp với cơ thể mẹ, thành công không gì sánh kịp, ít nhất Trương Triết Hạn đã bình yên chịu đựng hơn 35 lần quan hệ tình dục trung bình trong hai giờ, hoa thịt mập mạp đàn hồi phun nước ngọt khắp nơi, giống như làm bao nhiêu lần cũng không thể cạn nước.

Chất nhờn tự nhiên tiết ra ở âm hộ lấp đầy hai cánh môi lớn, hạt màu xanh ngay sau đó đã được bao bọc trong mật thịt nhầy nhụa.

Vật hình cầu nở to ra rõ ràng. Trương Triết Hạn nhắm chặt hai mắt rồi chậm rãi lắc mông mềm.

Anh có chút mơ màng, trong lúc loạng choạng vô tình lấy lại được thị giác.

Trước mắt anh là một vùng đất canh tác cằn cỗi hoang vu, chỉ sót lại mấy cây khô héo đứng lác đác, vô số dây leo xàm tro mọc chằng chịt và nặng nề đan xen vào nhau giống như một tấm lưới lớn, vươn về phía chân trời.

Trên người anh lúc này là bộ quân phục gọn gàng mà quen thuộc, không phải là loại quần áo câu nệ mà khu 13 thống nhất phát cho phạm nhân —— tuy lớp vải kia rách nát thảm hại, luôn mang lại cảm giác xấu hổ về việc không được mặc đồ lạnh lặn che kín thân thể, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh thật sự hoài niệm về bộ quần áo trước mắt mình.

Đó lại chỉ là một giấc mơ, hoặc ảo cảnh. Anh đã xác định rõ ràng.

Cảnh tượng trong mơ ở khu 13 luôn quá đỗi chân thực.

Tiếng huyên náo "kẹt kẹt kẹt" không biết từ đâu truyền tới, Trương Triết Hạn ngẩn người, hơi cúi đầu, cành cây nhỏ màu xanh đậm đột nhiên vươn lên từ dưới mặt đất, từ lúc hạt giống rơi xuống, trong nháy mắt nó đã mọc thành đại thụ che kín trời. Những cành dây leo lớn nhanh như thổi, chúng đâm vào trong lòng đất nứt nẻ, không ngừng vươn mình xâm chiếm toàn bộ căn phòng, anh giẫm lên tôi, tôi giẫm lên anh mà điên cuồng leo lên cao. Trực giác thực chiến nhiều năm trên chiến trường hối thúc Trương Triết Hạn lui về phía sau nửa bước theo bản năng, nhưng cho dù anh kịp thời lùi gót chân, những dây leo vốn chậm chạp vẫn giống như mũi tên rời khỏi cung lao về phía Trương Triết Hạn

Mùi vị kiều diễm trong không khí trở nên nồng đậm theo sự bùng nổ chóng mặt của những dây leo, và anh bị sặc bởi mùi thơm gợi tình tràn ngập cả một góc trời đó.

Cảm giác bị áp bức khiến cho ngũ giác của Trương Triết Hạn đều nghẹn ứ hơn rất nhiều, sau khi ho khan trong bóng tối, anh đã bị dây leo xách cổ áo lôi khỏi mặt đất. Dây leo nhỏ chồng lên nhau, giăng lên một tấm lưới vô hình quấn chặt lấy Trương Triết Hạn, chất lỏng nhớp nháp dính vào quần áo, một khi dính vào thì không thể giãy ra được. Thắt nút của dây nhụy chống đỡ thắt lưng của anh, xúc tu quấn quanh cổ chân Trương Triết Hạn và kéo anh vào tư thế dang rộng tứ chi. Hai cánh tay bị dây leo bạo lực kéo lên trên, cổ tay bị quấn thêm mấy mấy vòng dây xanh biếc, cây leo mạnh mẽ tách hai chân anh ra, hai đầu dây thô dày một trước một sau cạ vào âm hộ của anh, háo hức chờ đợi bữa ăn.

"Chờ đã, tôi không muốn chạy..."

Chưa đợi anh tỉnh táo, trên đỉnh dây leo xanh tráng kiện đã nở ra mấy nụ hoa thật lớn, vài giọt chất lỏng màu trắng sữa lắc lư nhỏ xuống rồi tưới lên người Trương Triết Hạn, và làm da thịt anh ướt đẫm. Chất dịch đặc biệt có tác dụng ăn mòn vải dệt, trong khoảnh khắc đã làm tan chảy quần áo của anh. Vài nụ hoa còn chưa mọc đã có ý thức lướt qua đầu vú của Trương Triết Hạn, tò mò chọc ngoáy khiến cho thân thể anh run lên. Làn da trắng ngần dường như nhạy cảm gấp mấy lần, chỉ cần đụng chạm nhẹ cũng cũng có thể khiến anh ngứa ngáy. Rất nhanh, những nụ xanh từ từ sinh trưởng, bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy nó đã phân tách thành bốn cánh hoa, sau đó nở ra từng đóa hoa màu xanh lục có nhụy hoa màu vàng và tỏa hương hoa ngào ngạt. Lúc đầu Trương Triết Hạn còn không biết đó là gì, đợi cho đến khi nhị hoa mảnh mai ló ra khỏi nụ, sau đó liếm láp khóe môi và những chỗ mẫn cảm toàn thân của anh, cơ thể lại càng lúc càng hứng tình hơn, anh mới nhận ra kia đại khái là một loại xuân dược kích thích tình dục.

Mặt anh đỏ bừng vì không chịu được trò lưu manh của hắn, đây không phải chủ ý ban đầu của anh, nhưng thật sự không còn đường thoát nữa. Thế giới dây leo nơi đây, anh chống đỡ không được, trốn thoát cũng không xong. Trương Triết Hạn luôn âm thầm chấp nhận điều này và cố gắng thỏa mãn hắn, nhưng thân xác ngày đêm được tưới nước hiểu rõ điều gì sắp phát sinh, trong lòng ngầm kích động đến mức run rẩy. Anh không động thì không sao, vừa nhúc nhích, những dây leo tưởng chừng mềm dẻo và yếu ớt như bóng bay kém chất lượng kia sẽ lập tức chảy ra loại chất lỏng màu hồng sền sệt, xộc vào mũi, và mùi tanh làm Trương Triết Hạn buồn nôn. Dây leo thiếu nước cạn kiệt dần, nhanh chóng trở nên mục nát và teo tóp lại, những cành non mới sinh sẽ ngay lập tức thay thế chúng, lứa sau phát triển mạnh mẽ và căng tràn sức sống hơn lứa trước. Hương thơm có nồng độ quá cao, vị ngọt lịm át mất lý trí của Trương Triết Hạn và hun đến khi đầu óc anh choáng váng, vòng eo mềm nhũn không còn một chút sức lực. Sức sống dồi dào của cây leo khiến hắn đâm chồi nhiều nhánh hơn, chúng bắt đầu hấp thụ cơ thể anh, lúc này quần áo của Trương Triết Hạn đã tan rã từ lâu, rách nát như không mặc gì. Khuôn ngực cùng nơi riêng tư bại lộ trong không khí, chỉ còn lại vài sợi tơ treo hờ hững ở khuỷu tay, mong manh giống như mạng nhện bị nghiền nát trong gió lạnh. Cơ mà đám dây leo còn không biết đủ, chúng tranh nhau lan về phía hạ thân ẩm ướt, xúc tu bóng loáng ma sát lên xuống làm cho làn da vốn đã nhạy cảm trở nên nhột ngứa không tả nổi, Trương Triết Hạn khẽ bật ra tiếng rên nhỏ vụn, những đợt kích thích hắn mang lại là thứ anh không chịu nổi, anh thậm chí còn nhớ kỹ những lần dây leo quỷ dị kia xỏ xuyên hoa thịt tấy đỏ và xoắn bóp bầu vú căng trướng của mình. Vì không muốn đặt mình ở trong tình cảnh khó có thể vãn hồi, anh đành phải kiềm chế bản năng xao động cùng giãy dụa mà cúi đầu van xin lòng nhân từ.

"Tuấn Tuấn!"

Xúc tu đang vuốt ve vành tai Trương Triết Hạn chợt đông cứng, sau đó mới lưu luyến cọ thêm vài lần trong nỗi nhớ nhung.

Cùng lúc đó, dây leo bắt đầu náo loạn.

Các nhánh cây nhanh chóng dệt nên một nửa thân người. Dù cho đã tận mắt chứng kiến bao nhiêu lần, đám dây vặn vẹo điên cuồng để phác họa lên một đầu người vẫn đủ khiến người ta ghê tởm.

Hai dây leo mềm mại được khâu lại với nhau, tạo thành một cái miệng. Hai ba xúc tu treo bên tai Trương Triết Hạn cũng hợp thể thành hai ngón tay, sau đó anh cảm nhận được làn da của nhân loại và nhiệt độ cơ thể hơi lạnh từ hắn.

"Lại gặp nhau." Dây leo cười rộ lên, "Lần này chỉ cách đúng sáu giờ."

Hắn nói, nhưng không có ý định nghiêm túc ôn chuyện cũ. Vô số nhánh được phân hóa từ xúc tu quấn chặt hai núm vú đang run rẩy cứng lên. Lực đạo được khống chế rất tốt, dây leo tiếp cận cắn xé, thủ pháp xoa nắn rất điêu luyện, hiển nhiên chúng đã rất thuần thục, mà cái ống hút phân bố trên đầu dây leo lại cho Trương Triết Hạn một cảm giác hoàn toàn mới —— dây leo tiến hóa rất nhanh, nó có thể tự tạo hình thân thể cho mình, chỉ cần hắn nghĩ đến hoặc biết mình có loại khả năng này. Trương Triết Hạn có ảo giác mọi xúc cảm của mình đang dồn lên nhũ hoa mềm mại bị siết mạnh, cảm giác ngứa ngáy bùng nổ trong từng tấc mao mạch, đầu vú co rút cứng ngắc, ngoài khoái cảm còn pha thêm một chút đau đớn.

"Anh nghĩ thế nào về những gì em đã nói với anh lần trước?"

Trương Triết Hạn đã chịu đựng hơn phân nửa thủ đoạn tra tấn của khu 13. Đối với mấy kẻ kia, sự vui thú thu được từ việc hành hạ anh đã mất đi lực hấp dẫn. Dây leo là loài mới được phát hiện của chúng, và cá thể này không giống với các cá thể khác trong họ dây leo. Phải nói rằng nó có ý thức gần gũi hơn với con người, có khả năng học tập nhanh chóng, có thể hiểu văn hóa và suy nghĩ của nhân loại. Chưa kể đến sức mạnh của tạo hóa trên người nó, vốn có thể thân mật với con người, đồng thời cũng là cá thể gần tương xứng với "Thần" nhất trong triết lý của nhân loại.

Trương Triết Hạn biết rõ thân phận chuột bạch của mình, và anh có thể dễ dàng dự đoán được tương lai mình sẽ bị hủy hoại nếu tiếp tục ở đây. Dây leo chán ghét cuộc sống của tù nhân, nhưng hắn cần được nuôi dưỡng, một mình rời khỏi đây là điều gần như không thể, không có nước, hắn chỉ là một hạt giống. Tất cả họ đều cần phải ra khỏi đây.

Đó là một thỏa thuận hấp dẫn nhưng hiện tại Trương Triết Hạn vẫn chưa đáp ứng.

Một xúc tu trượt trên háng, sau khi hòa tan lớp quần áo mỏng manh đáng thương ở hông, nó quấn lấy duơng vật cương cứng, nghiêm túc quẹt từng đường gân xanh như đang vẽ. Hắn hiểu Trương Triết Hạn hơn chính anh. Bề mặt xúc tu nổi lên những chiếc gai lớn nhỏ, tụ lại thành nhiều cây roi dài cứng rắn, vừa quạt vừa quất vào âm hộ của anh. Môi thịt ướt át khổ sở hé mở, cử chỉ lại giống như đang nghênh đón. Cả người Trương Triết Hạn cuộn tròn vì khó chịu, sau đó không kiềm chế được mà kẹp lấy nửa thân dưới của dây leo bằng hai bắp thịt đùi béo ngậy. Đám xúc tu được động tác này cổ vũ, bắt đầu ra sức trêu chọc. Âm đạo lầy lội bị miết qua lại, rất nhanh đã bị chơi đến ửng đỏ, dây leo vuốt ve dương vật của anh, đảo qua đảo lại trên thanh thịt, đầu xúc tu nhỏ đùa giỡn quy đầu, tò mò thử dò xét vào bên trong. Trương Triết Hạn thở hổn hển, kích thích khiến anh ngứa rát.

"Về khuôn mặt của cậu..." 

"Cái này không thể tùy tiện được đâu, em còn chưa hình dung ra mình sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn mặt của em phải cực kỳ đẹp mắt."

"..."

"Nhỉ? Anh nghĩ người đẹp trai nhất mà anh từng thấy trông như thế nào?"

"... Cậu đã thấy rất nhiều người còn gì."

Trương Triết Hạn sẽ nói cho dây leo biết một ít chuyện bên ngoài. Nhưng hiển nhiên là ở phương diện này hắn không thầy cũng tự hiểu.

Xoẹt một tiếng, thành bên trong lỗ niệu đạo bị một xúc tu nhỏ chen vào. Cơ vòng mềm mại bị dây leo thô bạo đâm vào trong, đau đớn đột ngột khiến Trương Triết Hạn tê rần, mà sau khi nó đẩy vào sâu ở một mức độ nhất định, chưa đợi nạn nhân thở dốc, dây leo đã bắt đầu bắt chước hành động giao hợp mà thọc vào rút ra. Bề mặt vốn trơn bóng của nó mọc ra vô số gai nhọn, mỗi lúc đâm vào trong sẽ cọ xát thật mạnh vào vách tường thịt. Hai chân anh căng thẳng đến mức tê dại, tiếng rên vụn vặt đều kẹt lại trong cổ họng, dây leo nắm toàn quyền chủ động khai phá bên trong, niệu đạo dường như có làm gì cũng không thể mở ra, gắt gao kẹp chặt vật xâm lấn từ bên ngoài. Dây leo có chút không phục mà điều chỉnh kích thước to lên, từ từ lớn dần, gập ghềnh đè ép từng tấc thịt ấm mềm, "Gặp rồi, nhưng anh mới là người đẹp nhất."

Trương Triết Hạn đã du hành đến những vì sao hơn 10 năm, anh đã gặp rất nhiều sinh vật kỳ dị, nhưng chưa lần nào anh thấy một cây dây leo lạ lùng như vậy.

Hắn còn có tiêu chuẩn thẩm mỹ riêng và không chịu phát triển thành một hình dạng tùy tiện.

"Nhưng trên mặt anh có đốm đen nhỏ, em rất thích nó..."

"Ừm... Đó là một nốt ruồi. "

"Nốt ruồi? Em quyết định rằng em cũng nên có một nốt ruồi trên mặt." Dây leo rất hào hứng, những xúc tu đang trói chặt Trương Triết Hạn hoặc đang quấn quanh căn phòng đều đồng loạt nhảy múa, giống như đang hân hoan vì "quyết định trọng đại" này.

Đương nhiên Trương Triết Hạn cũng không mất hứng.

Dây leo miết trên khóe miệng của anh bắt đầu động đậy, nó thăm dò bên trong, đầu xúc tu lộ ra gai nhọn, đâm vào đầu lưỡi anh, sau đó luồn qua lưỡi đâm vào cổ họng, mà phía thân dây thô ráp lập tức lấp đầy toàn bộ khoang miệng. Sau khi đâm thọc vào trong, đầu lưỡi dường như mềm đi rất nhiều sau một thời gian ngắn tê dại và đau đớn, đồng thời cũng trở nên nhạy cảm gấp vạn với mọi thứ bên ngoài. Dây leo của hắn có nhiều kiểu dáng lạ mắt, mỗi lần làm anh đều có thể tung ra chiêu thức mới mẻ. Trương Triết Hạn suy đoán anh bị tiêm thứ gì đó, nhưng cũng chỉ nghĩ đến đó, một lượng lớn vật hình trụ đáng sợ đã tràn vào, nước bọt hỗn loạn được tiết ra ở dưới lưỡi làm cho dị vật trơn trượt hơn, hắn mới thoáng đẩy dây leo vào trong đã bị anh nuốt vào thật sâu. Tần suất xúc tu cọ xát niêm mạc miệng không hề theo bất cứ quy luật nào, mỗi lần chúng đâm vào đều có thể mang đến vô vàn khoái cảm, không khí anh hít vào tưởng như đang cháy rực.

"A——"

Bỗng nhiên, rèm mi của Trương Triết Hạn run lên, khóe mắt ươn ướt. Mấy xúc tu dày cộp nhân cơ hội cạ mở hai huyệt trước sau của anh, chúng móc phần mị thịt căng mọng bên mép môi hoa và cửa hậu huyệt, banh ra, chồi nhỏ nhẹ nhàng tiến vào trong, nhưng nó chỉ rụt rè trong nháy mắt, ngay lập tức sau đó đã vặn vẹo đâm thẳng vào âm đạo mềm múp của anh.

Trên chồi non có những sợi lông tơ li ti, toàn thân dây leo tẩm đầy chất nhờn xuân tình do thực vật tiết ra, nó không ngừng kích thích tầng thịt mềm nhũn ấm áp, vừa bôi xuân dược lên các nếp gấp trong hai cửa động, vừa không chịu thật sự gãi vào chỗ ngứa, hai nhánh thô ráp của xúc tu đè lên âm vật đỏ tươi, còn một đoạn dây leo thô cứng khác thì cào cấu môi thịt đang sưng phù. Vừa đau vừa sảng khoái, xúc tu còn chưa chưa cắm thẳng vào, anh đã bị mài mạnh đến mức chảy đầy nước.

"Ư...ưm......Ha...a..."

Không thể suy nghĩ, ngay cả nuốt nước bọt cũng không thể. Không có cách nào kêu cứu, bởi vì xác thịt cần nhiều khoái cảm hơn nữa. Không thể không thừa nhận, anh quả thật đang dần sụp đổ.

Thật sự muốn.

Cùng lúc đó, những dây leo thô to bắt đầu cọ sát vào khe thịt ở lỗ hậu, chúng không nhẵn nhụi bằng mấy nhánh bóng loáng, xúc tu lớn gồ ghề có ý đồ tiến vào nơi yên tĩnh kia. Cấu tạo cứng rắn của dây leo khiến Trương Triết Hạn không nhịn được mà rùng mình. Anh cố lui về phía sau né tránh, nhưng đám dây đang giữ chặt Trương Triết Hạn sẽ chỉ quấn chặt lấy anh hơn, mùi thơm xung quanh anh rất nồng đậm, tình dục ập đến khiến thái dương của Trương Triết Hạn đau nhói, lý trí giống như tơ tằm bị vạn con ngựa chiến chà đạp lên. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó nức nở gào lên: "Vào, vào đi... Cầu cậu... Làm ơn vào đi..."

"Em còn tưởng anh không thích em." Dây leo nói, "Nếu không tại sao anh không đồng ý với em? Hứa với em là chúng ta sẽ chạy trốn cùng nhau."

"Chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau có được không?"

Số 1640 kinh ngạc nhìn xúc tu màu xanh sinh trưởng điên cuồng trên màn hình, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thứ kia đã từ một hạt giống nhỏ bằng móng tay phát triển thành đám dây leo khổng lồ trên trần nhà, ngoe nguẩy xung quanh, chậm rãi nuốt lấy thân thể Trương Triết Hạn, âm hộ quá mức đẫy đà bị dây leo nghiền nát đến chảy mật nước.

Anh đã sớm bị hắn đụ nát, âm môi bị quất đến mức mềm nhũn tấy đỏ, miệng nhỏ ướt đẫm tuôn trào sữa ngọt, cả thân dưới đều bị tưới ướt, thịt hoa chín mọng được phủ một lớp màng nước trong suốt, con bào ngư tươi ngon này có thể vắt ra nước quả bất cứ khi nào bị hai ba xúc tu đâm vào. Dây leo chen chúc trong âm đạo mập mạp, chúng giữ lỗ hoa đầy khít không lộ ra một khe hở. Khó có thể nói là cái miệng dưới ẩm ướt của Trương Triết Hạn kẹp quá chặt, hay là dây leo quá thô dày, nhưng đúng là không thể dễ dàng phủ nhận một trong hai —— động thịt kiểu diễm theo động tác đâm rút của xúc tu, tầng mị thịt bú mút dị vật không nhả. Mỗi khi dây leo bị hư hại, gai nhọn trên thân chúng sẽ bung ra trăm ngàn sợi lông ngắn nhỏ, sau đó lông tơ hấp thu mật hoa trong tức thì và bành trướng dần, theo nhánh cây chui vào chỗ sâu nhất của âm đạo. Cảm giác ngứa ran và đau đớn khiến Trương Triết Hạn xé toạc dây leo đang siết chặt năm ngón tay anh, để lại những vết trầy xước trên cành. Dây leo đâm vào trong khoang miệng cũng bị cắn ra mấy vết dấu răng.

"A! Đau quá, sao anh lại cắn em?" Dây leo tủi thân hỏi. Sau đó, như để phối hợp với nỗi ấm ức kia, hắn đắp thêm một tầng da người lên đôi môi của mình. Cánh môi bĩu xuống, nom thật sự tội nghiệp.

Thật tiếc là Trương Triết Hạn không thể nhìn thấy nó.

Khối lông mảnh mai xoa âm hộ của anh thành một mảng thịt mềm hỗn độn, anh lắc mông sữa cố gắng tránh né, nhưng xúc tu dẻo dai lại chạy tán loạn trong vách thịt, chúng điên cuồng chạy khắp nơi, mọi ngóc ngách trong hành lang đều bị lông dây quét qua, anh muốn thoát khỏi sự xâm phạm kịch liệt này, tử cung co thắt, môi thịt không ngừng chảy mật nước đồng thời ngậm chặt đám dây leo, và anh bị buộc phải cảm thụ từng đợt tình triều đánh đến tê dại.

Âm vật căng mọng bị xoắn bóp tới tấp, nhánh cây mài huyệt liên tục, rồi đâm thẳng tới tử cung không thương xót, anh hô hấp dồn dập, thắt lưng run rẩy không ngừng.

Anh không biết mình đã khóc từ lúc nào, nước mắt sinh lý bị ép chảy xuống, không tự chủ được mà nhỏ xuống dây leo.

Cây dây leo rất thích nước trái cây của Trương Triết Hạn, ngay cả với những giọt nước mắt cũng vui mừng thu thập lại. Hắn có hai bình mây, một cái chứa nước mắt, cái còn lại thì chứa đủ loại dịch thể, đầy đến mức lắc mạnh cũng không thể nghe thấy âm thanh. Hắn quyết định sẽ chế tạo thêm một cái bình mây lớn hơn, có kích thước giống quả bầu trong truyện xưa —— đây là câu chuyện mà Trương Triết Hạn đã kể cho hắn nghe khi anh có thời gian trò chuyện với hắn, lớn cỡ nào đây? Có thể chứa nhiều người như vậy, dù gì Trương Triết Hạn cũng có rất nhiều nước mà.

Nghĩ tới đây, hắn hơi buồn bực: "Anh tìm giúp em một cái họ tử tế được không?"

"Đừng lấy cái gì mà Long hay Hoàng lừa em, em biết hết đấy, hiện tại làm gì có con người nào dùng họ này. Chắc chắn là anh đang lừa em, nghĩ em không hiểu gì cả, em nói cho anh hiểu, em biết nhiều hơn anh nghĩ."

Vô nghĩa... Trương Triết Hạn miễn cưỡng tự hỏi, tôi cũng không dạy cậu cách làm tôi.

Xúc tu mềm dẻo nhúc nhích trong khoang miệng, gai nhọn nổi lên từ thân cành miết nhẹ lớp niêm mạc yếu ớt, liên tục mài thẳng cho đến khi miệng Trương Triết Hạn tê rần, mùi tanh phả xuống cả yết hầu, ngay cả khoang mũi cũng không buông tha.

Rõ ràng các dây leo hơi lạnh, nhưng thân thể lại cực kỳ nóng bỏng.

Nóng quá, nóng đến phát điên ——

Dây leo có thể cảm nhận được tình trạng thân thể của Trương Triết Hạn, hắn thích tận lực kích thích mọi điểm mẫn cảm trên người anh. Tầng thịt mềm mại ở trong âm hộ mọng nước siết chặt đám dây đang thô bạo đâm thọc, phần lông trên đầu dây hấp thu hết mảng mật nước đang chảy đẫm từng lớp thịt, xúc cảm ngứa ngáy từ lông tơ truyền đến lại khiến càng nhiều nước quả tuôn xuống cặp đùi đẫy thịt. Mặc dù đã được ăn no uống đủ, hắn vẫn cảm thấy đói khát như cũ. Ba xúc tu cùng náo loạn bên trong động hoa đẫm sữa, không ngừng đâm vào tử cung Trương Triết Hạn. Thân thể của anh đã sớm bị các loại dâm dược ngâm tẩm, cho dù bị một cây dây leo chịch cũng mờ mịt không biết trăng sao, gái điếm dạng chân cũng không kiều mị và dâm đãng được như anh, cổ tử cung mềm mại dễ dàng bị công chiếm, nói là anh chủ động mở cửa nghênh đón vị khách ngoại lai vào thô bạo đâm rút khoang tử cung nhỏ hẹp cũng không quá lời. Khoái cảm tê dại dâng trào từ sâu trong tử cung nóng ẩm chảy đến tận xương tủy, dây leo miết vào cổ cửa cung, những cái gai kia cũng trượt vào trong khoang, cọ xát lên vách tử cung ấm mềm và làm nó co rút. Đám lông tơ đan xen vào nhau, xúc tu bành trướng trong thân thể Trương Triết Hạn mãnh liệt đến mức anh mềm nhũn như sóng nước. Anh bị chấn động bởi sự trêu chọc quá mức này, thần trí tán loạn, chỉ còn lại hai chân run rẩy cùng với đôi môi không thể khép lại.

Tiếng thút thít vỡ vụn, Trương Triết Hạn khó thở, "Đừng... đừng mà... a..."

Dây leo càng nghĩ càng bực bội. Anh còn chưa kể hết cho hắn nghe truyện cổ tích bảy cây dây leo nhỏ cùng công chúa đâu! Và hắn hoàn toàn quên mất lý do câu chuyện bị gián đoạn là bởi vì chính hắn muốn tự biên cái kết công chúa bị dây leo chịch.

Dây leo nhỏ sinh ra là để làm tình với công chúa, và sẽ luôn là như vậy.

Đồng thời hắn cũng nhớ đến một số chuyện rất mất mặt. Lần đầu tiên kinh qua thế sự, hắn hoàn toàn bị hoảng sợ trước động nữ ướt át đang cao trào của Trương Triết Hạn, sau đó sợ hãi nảy ra ngoài, và không ngừng tìm đường trốn thoát - dù cho chính hắn là thủ phạm khiến anh lên đỉnh -  cuối cùng để lãng phí một bụng nước ngọt ngào —— dòng nước này có thể cung cấp cho hắn chất dinh dưỡng để tăng trưởng, để hắn có thể từ một hạt giống nhỏ và gầy yếu phát triển thành một cây dây leo cường tráng. Hắn vốn là một loài thực vật mọc tự do trong thiên nhiên, sau đó bị nhân loại bắt được. Dây leo không nhớ được mình đã ngủ bao lâu, tỉnh lại cũng là lúc bị nhốt trong một cái lồng kính chân không đặc biệt. Để kích hoạt hắn, đám con người kia đã thực hiện vô số nghiên cứu trên thân dây, tiêm vào hắn đủ kiểu nước nhân tạo, nhưng cuối cùng tất cả đều không có hiệu quả.

Đau quá, khi đó thật sự rất đau, đau đến nỗi một gốc cây như hắn cũng học được cách run rẩy.

Nhưng mấy kẻ đó coi như vẫn còn lương tâm, cho hắn một người vợ tốt.

Lần đầu tiên gặp vợ, hắn cực kỳ tò mò, nhưng dường như vợ có địch ý rất lớn với hắn, cơ thể vẫn luôn căng thẳng đề phòng hắn. Đừng mà, hắn tủi tủi thân thân, hắn chỉ là một cây dây leo thôi mà, dây leo có thể làm gì xấu đâu?

Hắn vẫn nhớ như in lần đầu tiên được đắm mình trong thứ nước mật ong ngọt dịu chảy ra từ hai cánh môi hoa mềm mại khi trườn vào trong âm hộ đang sưng tấy của anh, và cách từng tấc da thịt trắng ngần như ngọc trai của vợ mình run lên, anh khẽ ngẩng đầu, để lộ khóe mắt đỏ hoe sắp khóc - đây rõ ràng là lần đầu tiên của bà xã hắn, nhưng xúc cảm lại quá mức mềm ấm và thơm ngọt, phải chăng anh là món quà mà Chúa tặng cho hắn? Con người cũng có lương tâm, và người vợ cũng thật mềm lòng.

Làm ơn, hắn là một cây dây leo, và vợ của hắn chịu không nổi cảnh dây leo làm nũng đâu ~

"Vợ ơi, vợ à."  Cây dây leo âu yếm cọ cọ vào má Trương Triết Hạn, nhưng anh không nghe thấy, hoặc là không muốn để ý đến hắn, ngược lại hắn còn càng thêm hăng hái "Bà xã, sao anh lại ngâm dây leo của em? Chúng nó cũng không ăn được nhiều nước như vậy đâu, nhiều nước quá ~"

"Cái gì? Anh muốn thêm dây leo à? Không thành vấn đề, vợ ơi em vào đây!"

Đám xúc tu trong âm hộ bị mật ngọt ngâm đến gần như thối rữa, hắn lại vui vẻ nhét thêm vài dây leo vào trong.

Môi hoa bị đụ đến tê dại đột nhiên bị ép nuốt thêm càng nhiều xúc tu xanh, cảm giác sắc nhọn nhanh chóng khuếch tán khắp cơ thể, vật cứng thô dài gần như xé rách anh làm hai nửa, cảm giác trướng nghẹn bí bách khiến anh không thể hít thở trong giây lát, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không thể thốt ra. Túi trứng bị hai dây leo kéo mút, chúng thành thục quật thịt hoa non mềm đến mức sưng phù, âm vật chín đỏ cực kỳ hấp dẫn, cặp vú đã bị chiếm dụng từ lâu, nhánh cây nhỏ bé giống như những nút chai chặn sữa, nó siết bầu ngực trướng đau và không cho xuôi sữa, hai bên vú nặng trịch, bị xúc tu nắn bóp thành đủ kiểu hình dạng.

Cách vách thịt mỏng manh, dây leo phía sau cửa hậu cũng bắt đầu nhảy nhót. Những cái gồ ghề dày cộp trên xúc tu chôn sâu trong hậu huyệt nhô lên cao cọ xát ruột non, đâm chọc không ngừng nghỉ, tường thịt đỏ mận quấn lấy thân dây trơn xù xì, tự động bú hút dị vật to lớn, cẩn thận ngậm nuốt dây leo dữ tợn kia.

Lỗ nước khắp thân đều bị người nọ chiếm đóng, tâm trí sắp vỡ tan và ngập tràn trong tình dục, không cách nào kiềm chế được phản ứng hỗn loạn của cơ thể, Trương Triết Hạn không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ cố gắng nuốt lấy dị vật. Thân xác đã thu nhận quá nhiều khoái cảm khiến Trương Triết Hạn không thể phân biệt được đầu đuôi nữa, anh không nhận biết được phản ứng của từng bộ phận trên cơ thể. Dây leo vẫn đang nghiền nát từng tấc thịt của anh, tinh dịch liên tục bị ép chảy ngược, bụng dưới vừa trướng vừa đau, đám xúc tu trong hai động không ngừng cắm vào một cách tàn nhẫn. Dây leo mọc ra vô số lông tơ và phun ra chất dịch đặc sệt lên vách thịt mềm, để lại âm đạo lầy lội và ngập sữa như được cô đặc từ tinh bột củ sen ngâm mật. Hậu huyệt ướt mềm càng thêm chật chội, nước không có chỗ để tràn ra, căng trướng trong bụng và đè ép lên bàng quang, chỉ có ít nước có thể chảy ra từ nơi giao hợp sưng đỏ.

Dây leo chủ đâm vào trong âm đạo khiến nước ào ạt tuôn xuống, dịch nhầy trong âm môi bị đánh thành bọt nước. Một số dây nhỏ vẫn đang khám phá thêm lối vào, trông không giống như đang giao triền một chút nào. Nếu như hắn xem anh như một món đồ chơi mới lạ trong lần đầu quan hệ, thì trước khi tiến vào hắn phải nắm rõ anh có thể chịu được bao nhiêu, như vậy bây giờ mới có thể thoải mái trêu chọc.

Trương Triết Hạn bị xuyên thủng tới lui, không thể cử động.

Mà dây leo dường như đã nhận ra sự yếu dần của anh, hắn không chỉ rút xúc tu ra khỏi miệng anh, mà còn làm chậm tốc độ chịch cân xứng với tần số thở dốc của Trương Triết Hạn.

Nhưng dù vậy, dịch thể ấm nóng vẫn trượt xuống từ đỉnh đầu, lăn qua lồng ngực, giống như một dòng máu nóng, chảy thẳng xuống theo từng mạch máu của anh. Mắt Trương Triết Hạn gần như nheo lại vì sự kích thích bạo phát khắp da thịt, sau đó những giọt nước tích tụ trong mắt không ngừng rơi xuống. Đôi mắt ngày càng mơ hồ, nhưng dáng hình cây dây leo lại càng thêm rõ ràng, thậm chí anh còn có thể lần ra những bộ phận đang chôn vùi trong thân hình mình.

Tử cung co rút lại, cành mây quật vào cặp mông đào nóng rực của anh, ruột bị mài mạnh, và khoang bụng bị đám xúc tu nổi loạn càn quấy đến long trời lở đất.

Tiếng khóc nức nở ngọt ngấy, số lần cao trào không thể đếm xuể.

Hậu huyệt chưa được thỏa mãn ép chặt dây leo và van nài nó nghiền vào tuyến tiền liệt.

Trương Triết Hạn đang co giật.

Số 1640 nhìn dây leo càng lúc càng vui vẻ, suýt nữa thì nôn mửa, "Tại sao bọn họ lại thành ra thế này." AI nhìn Trương Triết Hạn không rời mắt, nó chưa từng thấy bộ dáng tình loạn ý mê như vậy của anh, quái vật này rốt cuộc là sinh vật nào? "Có gì đó khác thường! Dữ liệu thay đổi không bình thường!" Số 216 nhíu mày, hơi khựng lại, và một suy nghĩ kinh khủng bùng nổ trong lòng nó, "Dừng thí nghiệm! Dừng thí nghiệm!"

Cố ý cọ xát hoàn toàn khác với vô ý trượt qua, Trương Triết Hạn đã đạt đến cực khoái rất nhiều lần, tuyến tuyền liệt cũng bị những gồ lồi lõm trên thân dây mài miết như lửa đốt, xúc tu nghịch ngợm vuốt ve vùng thịt mềm xung quanh khiến chủ nhân thân thể này run rẩy kịch liệt, phản ứng này so với lần trước còn mạnh hơn vài lần. Cùng lúc đó, dây leo thuần thục nhào nặn cặp vú đầy đặn, mà roi dây đang quất vào môi hoa cũng mọc lên góc cạnh, nó phối hợp với đám dây leo khác mài miết âm vật tấy đỏ, vặn vẹo chèn ép hạt đậu nhỏ đáng thương. Âm vật vốn đã rất nhạy cảm, tuy chỉ mới chạm nhẹ vào cũng sẽ bị co giật, chưa kể hình thức tra tấn này quá mức dâm đãng. Kích thích mãnh liệt như kim châm dâng lên từ tận sâu trong xương cốt, ăn mòn tất cả lý trí còn sót lại của Trương Triết Hạn.

Dây leo uyển chuyển nhảy múa trong động thịt ẩm ướt với tần suất gần như có thể nói là đang quật vào vách tường bên trong. Kỹ thuật của xúc tu không tệ, chỉ là cách chơi phong phú của nó đã làm đánh bay sự nhàm chán này. Thay vào đó, đám dây mang cho người ta cảm giác thô bạo dựa vào bản năng nguyên thủy. Đau đớn, sợ hãi, khoái cảm,... Dưới đủ thể loại áp bức tâm lý, Trương Triết Hạn hoảng sợ cầu xin sự thương xót, "Đừng, dừng lại đi... A, làm ơn... "

"Dừng lại?" Dây leo chớp chớp mắt - hiện tại hắn đã có đôi mắt, vừa sáng lấp lánh vừa tội nghiệp rũ xuống, "Chúng ta đã ở cùng nhau rồi mà! Chạy trốn cùng em nào!"

Dứt lời, dây leo tứ phía phình đại gấp mấy lần, những cành mây đang chôn trong cơ thể Trương Triết Hạn nổi lên mấy nút thắt to lớn, sau đó bị mắc kẹt trong mật thịt phấn nộn nóng ẩm.

Số 1640 còn chưa hết kinh ngạc từ cái chết của số 216 - bị bóp nát đầu, bụng bị xuyên thủng. Trước khi nó cũng mất đi ý thức, AI nhìn thấy cây dây leo quét ngang qua thiết bị trong phòng thí nghiệm, sau đó nhanh chóng thu lại tất cả xúc tu xanh đang tàn phá bừa bãi, cuối cùng hóa thành một hỗn hợp xanh biếc, triệt để nuốt Trương Triết Hạn vào trong.

Hắn nhảy xuống bục đài.

Đây là lần đầu tiên hắn có thể dễ dàng đánh giá căn phòng giam này - một cách khinh thường. Một kẻ điều hành chết thảm khốc, máu đổ thành sông. Hắn lùi lại một bước trong sự ghê tởm - ồ, hắn có đôi chân rồi. Nhìn qua tấm kính thủy tinh, có hơn chục thi thể nằm la liệt, hiển nhiên là đã chết sạch. Một trong số kẻ đó bị một dây leo xé toạc mạch máu và cơ quan nội tạng. Nhánh cây bò ra từ trong khoang miệng thi thể, thảm không nỡ nhìn.

Trước gương thay đồ, cây dây leo nghiêm túc cài nút cổ áo sơ mi.

Trong gương là một người đàn ông, đó là vẻ ngoài yêu thích của hắn.

"Xin hãy giúp đỡ nhân loại Tuấn Tuấn nhiều hơn ~" Hắn cười rộ, nụ cười tỏa nắng như ánh dương trên bầu trời, "Xin hãy giúp đỡ nhiều hơn, Trương Triết Hạn."

Trong phòng thay đồ công cộng của tòa thực nghiệm khu 13 đột nhiên có thêm một khuôn mặt tuấn tú tươi sáng.

Dây leo đang ngâm nga một khúc nhạc cổ điển, đang chuẩn bị rời đi thì bị người khác gọi lại: "Đứng lại, anh là người ở bộ phận nào?"

"Chưa từng gặp tôi à?" Hắn dừng chân, khẽ nghiêng đầu, sau đó chỉ lên khuôn mặt mình cười, "Là tôi. Anh không biết sao?"

"..."

Dây leo bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay một cái, "Tôi quên mất."

Hắn tặc lưỡi, trong nháy mắt, lớp da trên mặt hắn bị xé rách, chất nhầy màu xanh đậm trào ra ngoài, để lộ ra một nốt ruồi nhỏ màu đen.

"Bây giờ thì sao?"

Hắn nhìn thấy gã ta vặn vẹo trong sợ hãi, sau một quãng thời gian, rõ ràng là vị trí bề trên & dưới đã bị thay đổi. Gã bò lê lết trên mặt đất hòng chạy trốn. Sau đó, à, làm gì còn sau đó. Tiếng gào thét thảm thiết cộng hưởng với tiếng chuông báo động xuyên qua bầu trời khu 13.

Điều đó có nghĩa là, con người thực sư ngu ngốc, à! Tất nhiên là không bao gồm vợ.

Giả bộ quen hắn không được sao? Rõ lắm chuyện.

Vốn dĩ hắn là kẻ có thù tất báo, ban đầu chỉ định giết hết lũ người có liên quan đến thí nghiệm, hiện tại hả, tất cả mau chết hết đi.

Dây leo ngồi trên tường cao, nhàm chán nhìn về phía khu 13 - nơi đang biến thành địa ngục trần gian.

Tiếp theo nên chọn nơi nào đây? Hắn tự hỏi.

Tiếng nghẹn ngào kỳ quái phát ra từ trong cơ thể hắn, quần trong đùi đã bị thấm ướt nước, mật ong thơm ngọt chảy xuống chân hắn, nếu nhìn kỹ, dường như thân thể hắn còn hơn run lên. Dây leo thấy vậy thở dài, hắn sờ bụng mình, bất đắc dĩ nói: "Em biết anh thích tự do, nhưng mà cũng không cần phải vui mừng đến mức cao trào như vậy đâu."

"Nhưng mà chỉ cần có anh bên cạnh, đi đâu cũng không sao cả. Bà xã, anh cũng nghĩ như vậy nhỉ, phải không anh?"

Trương Triết Hạn bị giam cầm trong thân dây leo, xúc tu vẫn đang đâm thọc trong khoang miệng, âm cuối tiếng rên vừa khản đặc vừa ngọt lịm, ngay cả tiếng thở dốc cũng tẩm vị nóng bỏng ướt át, tất cả lỗ nước trên cơ thể đều bị đụ đến tràn trề dịch thể. Chất nước màu xanh bao bọc lấy anh giống như một chiếc xiêm y mỏng nhẹ. Chúng ngoan ngoãn "phục vụ" Trương Triết Hạn, chỉ là anh đã hoàn toàn mất đi quyền độc lập hành động. Da thịt mềm mụp trắng nõn bị dây leo quấn quýt, xoắn siết thành đủ dáng vẻ khiêu gợi. Đôi gọng kìm rắn chắc dồn dập nghiền rút hai động thịt chín mọng khiến cho sóng tình của Trương Triết Hạn không thể tràn ra, cả thân xác chỉ có thể phiêu phù trên mây.

Hắn huýt sáo rồi nhảy xuống tường cao, Trương Triết Hạn tan thành cốt nhục của hắn, và hai người họ vĩnh viễn là một.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro